Mặc Tổng, Ngoan Ngoãn Cưới Bà Đây
Chương 151: Lục Dương Lái Xe, Và Vợ Lái Xe, Giống Nhau Chỗ Nào?
Paula
25/01/2022
"Bà chủ, cho hỏi buổi chiều bà có thấy, một chiếc xe Bentley dừng ở đây không?"
Bà chủ đang chơi cờ tỉ phú, nghe thấy cô hỏi, không chút để ý ngước mắt lên: "Cô nói chiếc xe sang chí ít hơn mười triệu kia sao? Đỗ xe sai quy định, bị cảnh sát giao thông lôi đi rồi."
Cố Lê: "Cái gì?!!"
...
Vừa đúng lúc này, Mặc Thời Đình gọi điện thoại tới.
"Lái xe đến rồi sao?"
Anh ngồi ở trước bàn làm việc, một tay cầm điện thoại, một tay gõ nhẹ mặt bàn, động tác tùy ý nhưng không mất đi sự tao nhã.
Mắt Cố Lê loé lên, có chút chột dạ nói: "Cái kia... Ha ha lát nữa tôi còn có việc, không đi đón anh được. Xe anh cho tôi mượn đi, sáng ngày mai tôi trả lại cho anh nha?"
Mặc Thời Đình nhíu mày : "Không tới đón tôi? Em định cho tôi đi bộ về?"
Cố Lê cười cười : "Không phải có Lục Dương sao, anh kêu Lục Dương lái xe đưa anh về nhà."
"Không giống nhau."
Mặc Thời Đình không đồng ý.
Cố Lê không còn gì để nói : "Không giống nhau chỗ nào chứ?"
"Lục Dương lái xe, và vợ lái xe, giống nhau chỗ nào?"
Người nào đó đúng lý hợp tình đáp lại.
Cố Lê: "..."
Khuôn mặt Cố Lê hơi nóng lên, cô liếm môi, thì nghe anh lạnh giọng nói: "1 giờ sau, tôi nhất định phải nhìn thấy em."
Biết không gạt anh được, Cố Lê dứt khoát nói thẳng: "Vậy anh đến đội cảnh sát giao thông gặp tôi đi, xe của anh bị lôi đi rồi, tôi đang phải đi xử lý đây."
Mặc Thời Đình: "? ? ?"
... ...
Sau một giờ, Mặc Thời Đình đến đội cảnh sát giao thông, thuận lợi nhận xe về, đồng thời đón Cố Lê đang bị phê bình.
Rời khỏi cửa lớn đội cảnh sát giao thông, vẻ mặt Cố Lê áy náy nói: "Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Vốn dĩ tưởng rằng Mặc Thời Đình sẽ tức giận, ai ngờ anh xoa xoa đỉnh đầu của cô, trầm giọng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, sẽ có tài xế riêng cho em."
"Hả?"
Cố Lê thụ sủng nhược kinh ngước mắt : "Không phiền vậy đâu, tôi tự lái xe được mà."
Mặc Thời Đình thu hồi tay xoa đầu cô, không quan tâm cô từ chối, xoay người đi tới bên cạnh xe, kéo cửa xe chỗ kế bên tài xế.
"Lên xe."
"Vâng."
Cố Lê gật đầu, khom lưng chui vào trong xe.
Toàn bộ quá trình, tay của anh đảm nhiệm ngăn chặn ở trên đầu cửa xe, động tác cẩn thận lại tri kỷ.
Cố Lê không nhịn được thầm nghĩ, người đàn ông này gần đây hình như có chút dịu dàng?
Anh ta rốt cuộc bị làm sao vậy, uống lộn thuốc?
Hay là thật sự định truy thê hỏa táng tràng(1)?
(1) truy thê hỏa táng tràng (追妻火葬场) nam chủ lúc đầu ngạo kiều lạnh lùng, sau truy đuổi nữ chính (nguồn google)
Không thể nào tưởng tượng được...
Cố Lê thắt dây an toàn, ngồi yên trên ghế, bất giác giật giật khóe môi.
Đêm qua cùng với hôm nay lăn qua lăn lại cả một ngày, cơn buồn ngủ từ từ kéo tới, mí mắt không nhấc lên nổi, vì thế đến khi Mặc Thời Đình lên xe, cô đã ngủ thiếp đi.
Thấy đầu nhỏ đáng yêu của cô gái lệch qua một bên, phát ra tiếng hít thở đều đều, ánh mắt Mặc Thời Đình bất giác xuất hiện vẻ nhu hoà, nhìn chằm chằm cô rất lâu, rồi mới từ từ khởi động xe.
Cố Lê cảm giác ngủ một giấc đến trời đất tối tăm.
Đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra, còn chưa rõ mình đang ở đâu thì nghe một giọng nam trầm thấp vang ở bên tai: "Tỉnh rồi?"
"Ừ!"
Cố Lê giật mình ngẩng đầu, chợt nhìn vào đôi mắt đầy sao.
Nhớ lại giấc mơ bị anh điên cuồng theo đuổi, ánh mắt Cố Lê né tránh, có chút không được tự nhiên di chuyển cơ thể.
Mắt liếc ra bên ngoài, trời đen kịt rồi, cách đó không xa là biệt thự đèn đuốc sáng choang.
Đây là... Lam Thiên Bích Hải?
"Sao anh lại lái xe đến Lam Thiên Bích Hải?"
Cô chẹp miệng, hỏi.
Bà chủ đang chơi cờ tỉ phú, nghe thấy cô hỏi, không chút để ý ngước mắt lên: "Cô nói chiếc xe sang chí ít hơn mười triệu kia sao? Đỗ xe sai quy định, bị cảnh sát giao thông lôi đi rồi."
Cố Lê: "Cái gì?!!"
...
Vừa đúng lúc này, Mặc Thời Đình gọi điện thoại tới.
"Lái xe đến rồi sao?"
Anh ngồi ở trước bàn làm việc, một tay cầm điện thoại, một tay gõ nhẹ mặt bàn, động tác tùy ý nhưng không mất đi sự tao nhã.
Mắt Cố Lê loé lên, có chút chột dạ nói: "Cái kia... Ha ha lát nữa tôi còn có việc, không đi đón anh được. Xe anh cho tôi mượn đi, sáng ngày mai tôi trả lại cho anh nha?"
Mặc Thời Đình nhíu mày : "Không tới đón tôi? Em định cho tôi đi bộ về?"
Cố Lê cười cười : "Không phải có Lục Dương sao, anh kêu Lục Dương lái xe đưa anh về nhà."
"Không giống nhau."
Mặc Thời Đình không đồng ý.
Cố Lê không còn gì để nói : "Không giống nhau chỗ nào chứ?"
"Lục Dương lái xe, và vợ lái xe, giống nhau chỗ nào?"
Người nào đó đúng lý hợp tình đáp lại.
Cố Lê: "..."
Khuôn mặt Cố Lê hơi nóng lên, cô liếm môi, thì nghe anh lạnh giọng nói: "1 giờ sau, tôi nhất định phải nhìn thấy em."
Biết không gạt anh được, Cố Lê dứt khoát nói thẳng: "Vậy anh đến đội cảnh sát giao thông gặp tôi đi, xe của anh bị lôi đi rồi, tôi đang phải đi xử lý đây."
Mặc Thời Đình: "? ? ?"
... ...
Sau một giờ, Mặc Thời Đình đến đội cảnh sát giao thông, thuận lợi nhận xe về, đồng thời đón Cố Lê đang bị phê bình.
Rời khỏi cửa lớn đội cảnh sát giao thông, vẻ mặt Cố Lê áy náy nói: "Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Vốn dĩ tưởng rằng Mặc Thời Đình sẽ tức giận, ai ngờ anh xoa xoa đỉnh đầu của cô, trầm giọng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, sẽ có tài xế riêng cho em."
"Hả?"
Cố Lê thụ sủng nhược kinh ngước mắt : "Không phiền vậy đâu, tôi tự lái xe được mà."
Mặc Thời Đình thu hồi tay xoa đầu cô, không quan tâm cô từ chối, xoay người đi tới bên cạnh xe, kéo cửa xe chỗ kế bên tài xế.
"Lên xe."
"Vâng."
Cố Lê gật đầu, khom lưng chui vào trong xe.
Toàn bộ quá trình, tay của anh đảm nhiệm ngăn chặn ở trên đầu cửa xe, động tác cẩn thận lại tri kỷ.
Cố Lê không nhịn được thầm nghĩ, người đàn ông này gần đây hình như có chút dịu dàng?
Anh ta rốt cuộc bị làm sao vậy, uống lộn thuốc?
Hay là thật sự định truy thê hỏa táng tràng(1)?
(1) truy thê hỏa táng tràng (追妻火葬场) nam chủ lúc đầu ngạo kiều lạnh lùng, sau truy đuổi nữ chính (nguồn google)
Không thể nào tưởng tượng được...
Cố Lê thắt dây an toàn, ngồi yên trên ghế, bất giác giật giật khóe môi.
Đêm qua cùng với hôm nay lăn qua lăn lại cả một ngày, cơn buồn ngủ từ từ kéo tới, mí mắt không nhấc lên nổi, vì thế đến khi Mặc Thời Đình lên xe, cô đã ngủ thiếp đi.
Thấy đầu nhỏ đáng yêu của cô gái lệch qua một bên, phát ra tiếng hít thở đều đều, ánh mắt Mặc Thời Đình bất giác xuất hiện vẻ nhu hoà, nhìn chằm chằm cô rất lâu, rồi mới từ từ khởi động xe.
Cố Lê cảm giác ngủ một giấc đến trời đất tối tăm.
Đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra, còn chưa rõ mình đang ở đâu thì nghe một giọng nam trầm thấp vang ở bên tai: "Tỉnh rồi?"
"Ừ!"
Cố Lê giật mình ngẩng đầu, chợt nhìn vào đôi mắt đầy sao.
Nhớ lại giấc mơ bị anh điên cuồng theo đuổi, ánh mắt Cố Lê né tránh, có chút không được tự nhiên di chuyển cơ thể.
Mắt liếc ra bên ngoài, trời đen kịt rồi, cách đó không xa là biệt thự đèn đuốc sáng choang.
Đây là... Lam Thiên Bích Hải?
"Sao anh lại lái xe đến Lam Thiên Bích Hải?"
Cô chẹp miệng, hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.