Mặc Tổng, Trao Anh Một Tình Yêu
Chương 15: Chỉ cần là cô ấy
Huỳnh Thiên Kỳy
09/09/2022
Nhìn Châu Lạc Thanh đứng ở bếp làm bữa sáng, hai mắt của Mặc Thiệu Viễn
hơi đỏ, trái tim như có dòng nước ấm chảy qua. Sâu thẩm trong lòng, anh
không cần quyền thế hay tiền bạc gì cả, anh chỉ cần có cô bên cạnh.
Tiền, anh có thể kiếm được, chỉ cần mỗi ngày được ôm cô, hôn cô, bên
cô... như vậy đã là quá đủ. Nhưng may mắn anh có nhiều hơn những gì anh
mong, có thể cho cô một cuộc sống sung sướng, không phải sợ sệt hay cúi
đầu trước ai.
*Khụ
Mặc Thiệu Viễn giả vờ ho nhẹ, kéo ghế ngồi xuống nhìn Châu Lạc Thanh. Cô nghe được giọng anh, quay sang nhìn rồi đỏ mặt cúi đầu tiếp tục làm buổi sáng.
Sao có quần áo, mà anh vẫn không chịu mặc cho tử tế vào? Thân trên để trần làm lộ ra cơ bụng sáu múi và màu da ngăm cực kỳ nam tính, cơ bắp cuồn cuộn nhìn rất ư là mạnh mẽ. Thân dưới chỉ một chiếc quần đùi mỏng ngắn, hiển nhiên không thể giấu hết con quái vật to lớn kia.1
- Em có thể xin nghĩ vài hôm không? Ba em...!
- Tùy em, một lát giúp tôi treo quần áo vào tủ.1
Trong bụng tràn đầy ý cười. Anh nghe trợ lý anh nói, ai lấy vợ cũng đều sợ vợ vì vợ được ví như sư tử cái, anh bây giờ còn cao giọng được lúc nào thì vui lúc đó.1
Hơi nhướn người lấy iPad của cô đọc tin tức, nhưng anh lại phát hiện ra một chuyện thú vị. Trong lịch sử tìm kiếm, anh thấy cô có tìm hiểu về anh.1
5 phút sau, Lạc Thanh đem ra hai dĩa mì xào, vì nhà cô không có nhiều thức ăn, trái cây và sữa là chủ yếu. Với lại thường ngày cô cũng chẳng có tâm trạng nấu ăn, đi làm về ăn tạm gì đó cho qua mà thôi.
Chân mày của Mặc Thiệu Viễn hơi chau lại, mì? Lạc Thanh nuôi sống mình bằng mì sao? Thảo nào cô ốm yếu như vậy, hôm qua mới một hiệp mà cô đã rã rời thân xác.1
- Nhà không còn gì ngoài mì cả.
- Ừ, tôi lấy sữa cho em.1
Đứng dậy đi lại tủ lạnh lấy hộp sữa tươi cho Châu Lạc Thanh. Anh vẫn còn nhớ cô rất thích uống sữa, lúc trước khi nào gặp cô, anh cũng thấy cô uống sữa.
Ăn sáng xong, Mặc Thiệu Viễn chủ động đứng dậy dọn dẹp. Thấy vậy, cô không giành nữa, đi vào trong phòng ngủ treo quần áo của anh vào tủ.
Bước vào phòng, nhìn thấy Châu Lạc Thanh đang tỉ mỉ sắp xếp quần áo làm anh thật sự rất vui, như một cô vợ nhỏ chăm sóc cho chồng vậy.1
- Tôi ra ngoài có công việc một chút.1
- Vâng.
- ---------------
Mặc Thiệu Viễn mặc một bộ âu phục phẳng phiu đi ra ngoài, chính xác là đến bệnh viện nơi ông Châu đang nằm. Mái tóc chảy ngược ra phía sau trong rất điển trai sáng chói, đồng hồ trên tay là phiên bản giới hạn, bộ vest được cắt may tỉ mỉ. Hôm nay anh sẽ chính thức lộ diện, với tư cách là một Mặc tổng, Mặc thiếu gia cao quý.1
Đẩy cửa đi vào, Mặc Thiệu Viễn kiêu ngạo đến mức chẳng cần gõ cửa. Bước vào, ông Châu đang xem một số giấy tờ trợ lý vừa đem đến. Ngước lên nhìn người bước vào, ông há hốc vì bất ngờ, bất ngờ vì không nghĩ hôm nay được gặp lại anh.
Cũng hơn sáu năm không gặp, bây giờ gặp nhau, tại sao phong thái của Mặc Thiệu Viễn lại khác xưa đến vậy?
Nhìn chẳng giống một chàng trai nghèo khổ lúc trước!
- Chủ tịch Châu, xin chào.
Chân mày kiếm của Mặc Thiệu Viên hơi nhếch lên. Khuôn mặt, ánh mắt đầy sự tự tin, vênh váo. Tuy anh và Châu Lạc Thanh đã quay về bên nhau, nhưng như vậy không đồng nghĩ với việc anh sẽ thôi hận ông, những lời sỉ nhục, kinh thường lúc trước luôn vang vọng bên tai.1
- Hoàng Thiệu Viễn, là cậu?
- Xin lỗi, gọi tôi là Mặc tổng!1
Mặc Thiệu Viễn ngồi xuống sofa, dựa lưng, vắc chân chữ ngũ trong rất quyền lực và ngông cuồng.
- Mặc tổng?
- Ông rất bất ngờ phải không? Một kẻ bị ông coi thường, sỉ nhục nay có thể là một vị cao cao tại thượng. Ông có thắc mắc là tại sao tập đoàn của ông đang lao đao sắp phá sản không?
- Là cậu làm ư? Cậu là con trai của bà Nghiêm Du?
Ông Châu nheo mắt nhìn anh.
- Phải!
Ông Châu ngạc nhiên đến mức mở mắt to ra hết cỡ. Ông đã nghe qua cái tên Mặc tổng, là tổng giám đốc của Mặc Thị, hô mưa gọi gió trên thương trường. Mấy năm qua ông luôn tò mò muốn biết mặt mũi như thế nào, chỉ nghe qua là con trai của ông Mặc Đình và bà Nghiêm Du năm đó, nhưng không ngờ người đó lại chính là Thiệu Viễn.1
Không! Nếu là vậy thì tại sao lúc trước lại sống trong nghèo khổ? Khi bị ông sỉ nhục cũng chỉ biết cúi đầu lặng thinh. Chấp nhận từ bỏ tình yêu với Lạc Thanh chứ không nói thật thân phận. Không, chắc chắc trong đây có một uẩn khúc gì đó.1
Mặc Thiệu Viễn nhếch môi cười lạnh nhạt. Nhìn vào khuôn mặt bất ngờ, nghi ngờ của ông Châu mà làm anh thêm buồn cười.
- Năm đó tôi thật sự là một chàng trai với đôi bàn tay trắng, không xứng với Lạc Thanh. Nhưng... bây giờ tôi đã có tất cả những thứ đó trong tay. Ông xem, chỉ vài giờ ngắn ngủi tôi đã làm cho Châu Thị của ông lao đao, nếu không phải vì Lạc Thanh, tôi đã phá nát nó thành đống tro tàn tôi mới hả dạ.
Giọng nói, ánh mắt của Mặc Thiệu Viễn càng ngày càng hung hăng đáng sợ. Nghĩ đến việc cả hai xa nhau hơn sáu năm, sống trong đau khổ hơn sáu hơn chỉ vì ông Châu là anh không khỏi tức giận. Anh có thể cố gắng để lo cho cô mà, tiền- quyền nó quan trọng đến thế sao?
Ừ, nó rất quan trọng! Khi anh có tiền - quyền trong tay thì dường như anh đã có tất cả, kể cả người con gái anh yêu!
- Tôi xin lỗi... tôi đã sai rồi!
Đôi mắt của ông Châu đỏ hoe, cúi mặt nhìn nhận lỗi sai của mình năm đó. Một lần sai, kéo cả cuộc đời của con gái ông thương vào trong bế tắc.
Ông thật sự đã sai rồi!
- Nể tình ông là ba của Lạc Thanh nên tôi sẽ không làm gì ông và Châu Thị. Nhưng sau này tôi không mong nhìn thấy ông qua lại với phụ nữ, đặc biệt là những phụ nữ nhỏ tuổi ở quán bar. Ông có biết khi mình làm vậy, Lạc Thanh đau lòng đến mức nào không?1
- Cậu và Lạc Thanh...?
- Ông có quyền không đồng ý sao? Tôi bây giờ chứ không phải là tôi của hơn sáu năm về trước.
- Cậu không để ý Lạc Thanh từng là vợ của Quân Thụy sao?1
- Không, chỉ cần là cô ấy, mọi thứ tôi đều chấp nhận!1
Nghe được câu nói này, nước mắt hạnh phúc pha một chút có lỗi của ông Châu rơi xuống. Nếu như lúc trước ông không cố chấp, con gái của ông đã có một gia đình hạnh phúc, không đau khổ trong suốt hơn sáu năm qua.1
Tại ông!1
Tất cả đều tại ông!
*Khụ
Mặc Thiệu Viễn giả vờ ho nhẹ, kéo ghế ngồi xuống nhìn Châu Lạc Thanh. Cô nghe được giọng anh, quay sang nhìn rồi đỏ mặt cúi đầu tiếp tục làm buổi sáng.
Sao có quần áo, mà anh vẫn không chịu mặc cho tử tế vào? Thân trên để trần làm lộ ra cơ bụng sáu múi và màu da ngăm cực kỳ nam tính, cơ bắp cuồn cuộn nhìn rất ư là mạnh mẽ. Thân dưới chỉ một chiếc quần đùi mỏng ngắn, hiển nhiên không thể giấu hết con quái vật to lớn kia.1
- Em có thể xin nghĩ vài hôm không? Ba em...!
- Tùy em, một lát giúp tôi treo quần áo vào tủ.1
Trong bụng tràn đầy ý cười. Anh nghe trợ lý anh nói, ai lấy vợ cũng đều sợ vợ vì vợ được ví như sư tử cái, anh bây giờ còn cao giọng được lúc nào thì vui lúc đó.1
Hơi nhướn người lấy iPad của cô đọc tin tức, nhưng anh lại phát hiện ra một chuyện thú vị. Trong lịch sử tìm kiếm, anh thấy cô có tìm hiểu về anh.1
5 phút sau, Lạc Thanh đem ra hai dĩa mì xào, vì nhà cô không có nhiều thức ăn, trái cây và sữa là chủ yếu. Với lại thường ngày cô cũng chẳng có tâm trạng nấu ăn, đi làm về ăn tạm gì đó cho qua mà thôi.
Chân mày của Mặc Thiệu Viễn hơi chau lại, mì? Lạc Thanh nuôi sống mình bằng mì sao? Thảo nào cô ốm yếu như vậy, hôm qua mới một hiệp mà cô đã rã rời thân xác.1
- Nhà không còn gì ngoài mì cả.
- Ừ, tôi lấy sữa cho em.1
Đứng dậy đi lại tủ lạnh lấy hộp sữa tươi cho Châu Lạc Thanh. Anh vẫn còn nhớ cô rất thích uống sữa, lúc trước khi nào gặp cô, anh cũng thấy cô uống sữa.
Ăn sáng xong, Mặc Thiệu Viễn chủ động đứng dậy dọn dẹp. Thấy vậy, cô không giành nữa, đi vào trong phòng ngủ treo quần áo của anh vào tủ.
Bước vào phòng, nhìn thấy Châu Lạc Thanh đang tỉ mỉ sắp xếp quần áo làm anh thật sự rất vui, như một cô vợ nhỏ chăm sóc cho chồng vậy.1
- Tôi ra ngoài có công việc một chút.1
- Vâng.
- ---------------
Mặc Thiệu Viễn mặc một bộ âu phục phẳng phiu đi ra ngoài, chính xác là đến bệnh viện nơi ông Châu đang nằm. Mái tóc chảy ngược ra phía sau trong rất điển trai sáng chói, đồng hồ trên tay là phiên bản giới hạn, bộ vest được cắt may tỉ mỉ. Hôm nay anh sẽ chính thức lộ diện, với tư cách là một Mặc tổng, Mặc thiếu gia cao quý.1
Đẩy cửa đi vào, Mặc Thiệu Viễn kiêu ngạo đến mức chẳng cần gõ cửa. Bước vào, ông Châu đang xem một số giấy tờ trợ lý vừa đem đến. Ngước lên nhìn người bước vào, ông há hốc vì bất ngờ, bất ngờ vì không nghĩ hôm nay được gặp lại anh.
Cũng hơn sáu năm không gặp, bây giờ gặp nhau, tại sao phong thái của Mặc Thiệu Viễn lại khác xưa đến vậy?
Nhìn chẳng giống một chàng trai nghèo khổ lúc trước!
- Chủ tịch Châu, xin chào.
Chân mày kiếm của Mặc Thiệu Viên hơi nhếch lên. Khuôn mặt, ánh mắt đầy sự tự tin, vênh váo. Tuy anh và Châu Lạc Thanh đã quay về bên nhau, nhưng như vậy không đồng nghĩ với việc anh sẽ thôi hận ông, những lời sỉ nhục, kinh thường lúc trước luôn vang vọng bên tai.1
- Hoàng Thiệu Viễn, là cậu?
- Xin lỗi, gọi tôi là Mặc tổng!1
Mặc Thiệu Viễn ngồi xuống sofa, dựa lưng, vắc chân chữ ngũ trong rất quyền lực và ngông cuồng.
- Mặc tổng?
- Ông rất bất ngờ phải không? Một kẻ bị ông coi thường, sỉ nhục nay có thể là một vị cao cao tại thượng. Ông có thắc mắc là tại sao tập đoàn của ông đang lao đao sắp phá sản không?
- Là cậu làm ư? Cậu là con trai của bà Nghiêm Du?
Ông Châu nheo mắt nhìn anh.
- Phải!
Ông Châu ngạc nhiên đến mức mở mắt to ra hết cỡ. Ông đã nghe qua cái tên Mặc tổng, là tổng giám đốc của Mặc Thị, hô mưa gọi gió trên thương trường. Mấy năm qua ông luôn tò mò muốn biết mặt mũi như thế nào, chỉ nghe qua là con trai của ông Mặc Đình và bà Nghiêm Du năm đó, nhưng không ngờ người đó lại chính là Thiệu Viễn.1
Không! Nếu là vậy thì tại sao lúc trước lại sống trong nghèo khổ? Khi bị ông sỉ nhục cũng chỉ biết cúi đầu lặng thinh. Chấp nhận từ bỏ tình yêu với Lạc Thanh chứ không nói thật thân phận. Không, chắc chắc trong đây có một uẩn khúc gì đó.1
Mặc Thiệu Viễn nhếch môi cười lạnh nhạt. Nhìn vào khuôn mặt bất ngờ, nghi ngờ của ông Châu mà làm anh thêm buồn cười.
- Năm đó tôi thật sự là một chàng trai với đôi bàn tay trắng, không xứng với Lạc Thanh. Nhưng... bây giờ tôi đã có tất cả những thứ đó trong tay. Ông xem, chỉ vài giờ ngắn ngủi tôi đã làm cho Châu Thị của ông lao đao, nếu không phải vì Lạc Thanh, tôi đã phá nát nó thành đống tro tàn tôi mới hả dạ.
Giọng nói, ánh mắt của Mặc Thiệu Viễn càng ngày càng hung hăng đáng sợ. Nghĩ đến việc cả hai xa nhau hơn sáu năm, sống trong đau khổ hơn sáu hơn chỉ vì ông Châu là anh không khỏi tức giận. Anh có thể cố gắng để lo cho cô mà, tiền- quyền nó quan trọng đến thế sao?
Ừ, nó rất quan trọng! Khi anh có tiền - quyền trong tay thì dường như anh đã có tất cả, kể cả người con gái anh yêu!
- Tôi xin lỗi... tôi đã sai rồi!
Đôi mắt của ông Châu đỏ hoe, cúi mặt nhìn nhận lỗi sai của mình năm đó. Một lần sai, kéo cả cuộc đời của con gái ông thương vào trong bế tắc.
Ông thật sự đã sai rồi!
- Nể tình ông là ba của Lạc Thanh nên tôi sẽ không làm gì ông và Châu Thị. Nhưng sau này tôi không mong nhìn thấy ông qua lại với phụ nữ, đặc biệt là những phụ nữ nhỏ tuổi ở quán bar. Ông có biết khi mình làm vậy, Lạc Thanh đau lòng đến mức nào không?1
- Cậu và Lạc Thanh...?
- Ông có quyền không đồng ý sao? Tôi bây giờ chứ không phải là tôi của hơn sáu năm về trước.
- Cậu không để ý Lạc Thanh từng là vợ của Quân Thụy sao?1
- Không, chỉ cần là cô ấy, mọi thứ tôi đều chấp nhận!1
Nghe được câu nói này, nước mắt hạnh phúc pha một chút có lỗi của ông Châu rơi xuống. Nếu như lúc trước ông không cố chấp, con gái của ông đã có một gia đình hạnh phúc, không đau khổ trong suốt hơn sáu năm qua.1
Tại ông!1
Tất cả đều tại ông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.