Chương 6: Tử Phủ kỳ thư
Gia Cát Thanh Vân
21/05/2013
Vũ Văn Kỳ thông minh tuyệt đỉnh, đã nhìn thấy ý nghĩ của Sa Bột qua nhãn quang của hắn bèn lại mỉm cười nói :
- Sa bằng hữu không nên nghi ngờ, ngươi cứ nhìn bộ quần áo mà Long ca ca ta đang mặc, xem có phải là quần áo của Đạt Nguyên hòa thượng không? Lại rượu thịt, ở trên bàn cũng bị hắn bỏ thuốc độc uống vào làm cho đứt ruột đó.
Sa Bột nghe nói chú ý ngắm bộ quần áo hòa thượng của Nhạc Long Phi lại mở rượu ra đưa lên mũi ngửi, rồi dốc nốt chỗ rượu xuống đất.
Rượu vừa rót xuống, lập tức lửa bốc phụt lên.
Sa Bột kêu lên một tiếng rồi cau mày nói :
- Đúng là thứ thuốc độc Thất Bộ Đoạn Trường tán của lão trọc Đạt Nguyên hay dùng đây mà.
Nói đến đây, lão đưa mắt nhìn Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ một lượt rồi hỏi :
- Các ngươi có phải vì bộ Tử Phủ kỳ thư mà đến đây không?
Nhạc Long Phi lắc đầu cười nói :
- Chúng ta đối với bộ Tử Phủ kỳ thư gì đó, chẳng có hứng thú gì hết, vừa rồi nhân đi chơi bên hồ, bị Bạch Cốt Phiến Âu Dương Bình bụng dạ độc ác hơn cả Đạt Nguyên hòa thượng, dùng mưu kế hèn hạ lật đổ thuyền, nên mới bơi về đây mượn áo thay.
Sa Bột trông thấy bên cạnh lò than còn hai bộ quần áo chưa khô thì biết là Nhạc Long Phi không nói dối, liền ngạc nhiên hỏi :
- Cả Âu Dương Bình cũng có mặt ở Thái Hồ này ư?
Nhạc Long Phi gật đầu :
- Vừa rồi Đạt Nguyên hòa thượng thấy nói Âu Dương Bình cũng có mặt ở Thái Hồ nên vội vã chèo thuyền đi ngay.
Sa Bột nghe nói giật mình rồi gật đầu nói :
- Đúng đấy, bọn họ có thù không đội trời chung với nhau nay tình cờ gặp gỡ khi nào chịu bỏ qua.
Lúc này Phùng Cảnh Bá thấy Sa Bột đã tới, không còn hy vọng gì chiếm được cuốn Tử Phủ kỳ thư nữa, nên lòng tham cũng nguội, chỉ mong được hai chữ bình an mau mau thoát ra khỏi chốn này là phúc. Nghĩ vậy bèn thừa cơ hội nói thêm vào :
- Đạt Nguyên hòa thượng đã có tên là Tiếu Diện Xà Tâm xưa nay làm việc gì cũng hung tàn độc hiểm, hắn đã đến đây, chắc không khi nào chịu về tay không, cuốn Tử Phủ kỳ thư chắc đã lọt vào tay hắn rồi.
Nói tới đây hắn lại chú ý nhìn Sa Bột rồi tiếp :
- Sa huynh đã biết Đạt Nguyên hòa thượng và Âu Dương Bình có mối tử thù với nhau, nay họ gặp nhau ở đây, tất thế nào cũng có một trận huyết chiến, vậy sao thời ta không đi theo, bí mật giám sát hành động của họ, rồi mình ở giữa thủ lợi...
Sa Bột nhướng cao đôi lông mày cười ha hả :
- Cố nhiên ta sẽ đi tìm bọn họ không cần ngươi chỉ giáo!
Phùng Cảnh Bá thẹn đỏ mặt, đôi mày nhấp nháy, bụng tuy căm nhưng cũng cố nhịn, không dám hé răng.
Sa Bột nói xong, quay ra phía cửa, Phùng Cảnh Bá thấy hắn bỏ đi, như người trút được gánh nặng, miệng tủm tỉm cười.
Sa Bột bỏ đi được vài bước bỗng nhiên quay lại, tiến sát tới Phùng Cảnh Bá cười quái ác hỏi :
- Phùng bằng hữu, ngoại hiệu của ngươi là gì?
Phùng Cảnh Bá không hiểu hắn hỏi thế để làm gì, chỉ cười nịnh trả lời :
- Cái danh hiệu xấu xí mà giang hồ đặt cho Phùng mỗ là Độc Giác Thương Cù.
Sa Bột cười sằng sặc nói :
- Ta nghĩ ngươi nên đổi đi một chữ thì hay hơn.
Phùng Cảnh Bá ngạc nhiên hỏi?
- Là chữ gì xin Sa huynh chỉ rõ?
Sa Bột đôi mắt lóng lánh như cú cười :
- Ngươi phải đổi là Độc Tý Thương Cù cái tên ấy mới xứng với thực.
Nói vừa dứt lời, bàn tay tàn tật chỉ còn hai ngón duỗi ra cách không phóng khí điểm vào huyệt đạo của Phùng Cảnh Bá, Phùng Cảnh Bá đối với Sa Bột tuy lúc nào cũng hết sức đề phòng, nhưng vì thủ pháp đối phương quá nhanh muốn tránh cũng không kịp.
Sa Bột động tác nhanh như điện, tay trái điểm huyệt Phùng Cảnh Bá, tay phải vung mạnh như xé không khí chém trúng vào vai trái đối phương, làm cho khúc xương đầu vai vỡ vụn, kế đó lại nắm lấy bả vai trái của hắn giật mạnh một cái, tức thì cánh tay bị gãy rời, máu chảy đầm đìa chan hòa mặt đất.
Càng tàn nhẫn hơn nữa là lão còn giơ tay trái lên cách không giải huyệt cho đối phương lấy lại tri giác làm cho nạn nhân đau đớn toàn thân run lên bần bật.
Sa Bột cầm cánh tay gãy của Phùng Cảnh Bá nhìn Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ cười ha hả :
- Sa Bột từ hồi xưa bị người chặt đứt ba ngón tay trái đã thề rằng “sau này nếu gặp người chống đối lại, ta sẽ chặt đứt tay trái của người ấy”. Trước khi ta đến đây, Phùng Cảnh Bá dám dùng những lời thách đố ta, nên không thể tha thứ được, hai ngươi căn cơ cốt khí đẹp, cơ duyên may mắn, lại chưa hề tỏ ý kháng cự ta, Sa Bột này quyết không làm khó dễ gì các ngươi hết. Tuy nhiên, ngày khác ra chốn giang hồ, nếu lại gặp nhau, thời nên ghi nhớ mấy điều cấm kỵ của ta, tránh cho Sa Bột này vì vướng lời thề tuy mến mà không giúp được.
Nói xong thoáng một cái người đã bay ra khỏi cửa am.
Nhạc Long Phi không thể chịu nổi hành động hung ác tàn nhẫn của Sa Bột, vừa trợn mắt định mắng, thì bị Vũ Văn Kỳ kéo lại, trỏ Phùng Cảnh Bá đang nằm lăn lộn dưới đất, máu tươi chảy ròng ròng, nói :
- Long ca ca, chúng ta cứ mặc hắn, trước hết hãy chữa vết thương cho Phùng bằng hữu đã, kẻo để máu ra nhiều thế này nguy mất.
Nhạc Long Phi nghe nói bèn lấy thứ linh dược trị thương ở trong mình ra bịt vào vai trái của Phùng Cảnh Bá, chỉ trong khoảnh khắc máu đã ngưng chảy.
Phùng Cảnh Bá cảm ơn rối rít, kế lại nghiến răng nói :
- Đa tạ lão đệ và cô nương, Phùng mỗ nếu không báo được thù này thề không làm người...
Nhạc Long Phi đối với hắn vẫn có ấn tượng không tốt, bèn cười nhạt nói :
- Phùng bằng hữu muốn báo cừu hay không, để sau hãy bàn, giờ ngươi muốn ta đưa về đâu?
Phùng Cảnh Bá đôi mắt sáng ngời ấm ức đáp :
- Lão đệ đã chữa thương cho ta, ta đã cảm thịnh tình lắm rồi, đâu dám phiền đệ đưa tiễn nữa, Phùng mỗ này có thể một mình đi được...
Nhạc Long Phi không đợi hắn nói hết, vội lắc đầu :
- Phùng bằng hữu không nên cậy sức mạnh, ở đây bốn mặt toàn là nước, còn có cách gì mà bay được? Ngươi hiện chỉ còn một cánh tay làm sao mà bơi thuyền được?
Phùng Cảnh Bá nghe nói gượng cười :
- Đã vậy xin phiền lão đệ đưa ta sang bờ hồ phía nam kia là được!
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ vào trong nhà lấy quần áo đã hong khô thay ra, rồi dùng chiếc thuyền của Phùng Cảnh Bá đưa hắn sang Nam ngạn.
Phùng Cảnh Bá trông thấy lưng Vũ Văn Kỳ có giắt chiếc hộp sắt bèn mỉm cười hỏi :
- Vũ Văn cô nương, xin tha cho lỗi mạo muội dám hỏi chiếc hộp sắt của cô nương như đúc bằng cả khối sắt này chẳng hay bên trong chứa vật gì vậy?
Vũ Văn Kỳ cười nói :
- Cái hộp này là của tỷ tỷ kết nghĩa của ta tặng cho, ta không biết mở thế nào, nên cũng không biết bên trong chứa gì.
Phùng Cảnh Bá thò tay vào mình rút ra một lưỡi trủy thủ ngắn sáng như bạc, đưa cho Vũ Văn Kỳ cười nói :
- Mũi trủy thủ của ta sắc lắm, có thể chặt được vàng chém được sắt, không phải loại thường, cô nương hãy cạy thử ra xem sao!
Vũ Văn Kỳ cũng tò mò bèn lấy chiếc hộp sắt ra, cầm lưỡi trủy khẽ vạch một nhát.
Không ngờ lưỡi trủy rạch vào, chiếc hộp vẫn trơ trơ không chuyển, cả đến nét rạch cũng không trông thấy nữa.
Phùng Cảnh Bá ngạc nhiên nói :
- Lạ quá nhỉ! Cô nương hãy thử vận dụng chân lực xem sao!
Vũ Văn Kỳ mỉm cười, lại cầm lưỡi trủy lên, ra sức rạch thật mạnh, lần này cũng như lần trước, chiếc hộp sắt vẫn không có vết gì.
Nhạc Long Phi thấy thế, biết chiếc hộp sắt này tất nhiên có lý lịch lớn lắm, bèn đưa mắt cho Vũ Văn Kỳ rồi cười nói :
- Kỳ muội cẩn thận kẻo làm hỏng lưỡi trủy quý của Phùng bằng hữu, để thong thả ta tìm cách mở sau.
Vũ Văn Kỳ biết ý mỉm cười, đưa lưỡi trủy trả cho Phùng Cảnh Bá, Phùng Cảnh Bá lại hỏi :
- Vũ Văn cô nương và lão đệ trừ việc sang đảo Nam Hải dự Nam Hải Anh Hùng hội còn định đi đâu nữa không?
Nhạc Long Phi mỉm cười nói :
- Chúng ta định đi dạo giang hồ cánh bèo trôi nổi, làm gì có phương hướng nhất định, Phùng bằng hữu hỏi để làm gì?
Phùng Cảnh Bá được Vũ Văn Kỳ cho uống Cửu Chuyển hoàn đan, công hiệu rất mạnh, lúc này cánh tay đã cầm huyết, không thấy đau đớn gì nữa, bèn vui vẻ nói :
- Vì mười ngày nữa, sẽ có một chuyện rất lạ, Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương nếu có thì giờ thì cũng nên đi xem cho biết!
Vũ Văn Kỳ hỏi :
- Việc gì vậy?
Phùng Cảnh Bá hỏi lại :
- Lão đệ và cô nương có biết trên đời có mấy tay kiếm thuật có tiếng không?
Nhạc Long Phi cười nói :
- Nếu nói về kiếm thuật thì phải kể Nam Hoang Nhất Kiếm Phù Vân Tử đứng đầu.
Phùng Cảnh Bá gật đầu :
- Phù Vân Tử là một trong Kiếm Tuyệt Thư Cuồng, lẽ tự nhiên là vị kiếm khách lừng lẫy rồi.
Vũ Văn Kỳ nghĩ một lúc nói :
- Huyện Phụng Tiết tỉnh Tứ Xuyên có một lão nhân họ Mộ Dung không rõ tên, ngoại hiệu là Đông Xuyên Thất Kiếm Thủ, núi Hoa Sơn Thiểm Tây có một vị Mộc Kiếm đầu đà, hình như đối với kiếm thuật đều cao thâm cả.
Phùng Cảnh Bá thấy Vũ Văn Kỳ kiến văn sâu rộng như vậy cũng khen thầm, đưa mắt nhìn nàng rồi nói :
- Cô nương nói đúng lắm, mấy vị kiếm khách đó đều là người trong Bạch đạo, còn người ở Hắc đạo cũng có ba kiếm khách lừng danh, Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương biết không?
Nhạc Long Phi cười đáp :
- Xin bằng hữu cứ nói, Nhạc Long Phi xin lắng tai nghe.
Phùng Cảnh Bá bấm ngón tay tính :
- Nếu lấy kiếm thuật mà luận thì vị thứ nhất phải kể là Truy Hồn Học Cứu Vưu Nam Báo, vị thứ hai là Diệu Thủ thần y Chu Bạch Mi...
Nhạc Long Phi nghe nói tới đây chợt nhớ tới việc Chu Bạch Mi mượn thanh kiếm Lỗ Trường Phong bèn hỏi :
- Hai vị ấy đều là người trong Càn Khôn lục ác, tự nhiên kiếm thuật cao cường, ta cũng biết là Chu Bạch Mi rất tinh kiếm thuật.
Phùng Cảnh Bá cười nói :
- Trừ Vưu Nam Báo và Chu Bạch Mi ra còn có một vị Lạt Thủ Hồng Tuyến Viên Thanh Loan cũng là một tay kiếm có tiếng.
Vũ Văn Kỳ “a” một tiếng rồi nói :
- Hình như ta chưa nghe cái tên Lạt Thủ Hồng Tuyến Viên Thanh Loan bao giờ?
Phùng Cảnh Bá nói :
- Nàng ấy cũng như Ô Mông Xà Nữ Thiệu Hàm Yên, rất ít đi lại chốn giang hồ nên không mấy người biết tiếng, nhưng kiếm thuật của nàng rất tinh thâm không kém gì bọn Vưu Nam Báo, Chu Bạch Mi.
Nhạc Long Phi chú ý nhìn Phùng Cảnh Bá, mỉm cười hỏi :
- Phùng bằng hữu nêu lên sáu tay danh kiếm ấy là có dụng ý gì?
Phùng Cảnh Bá mỉm cười nói :
- Nhân vì Vưu Nam Báo ở Vũ Công sơn cách đây không xa mấy, hắn định ngày mười ba tháng bốn này sẽ triệu tập tất cả các danh kiếm thiên hạ tới Vũ Công sơn Tàng Kiếm cốc để tranh thủ lấy cái vinh dự Đương kim đệ nhất kiếm.
Nhạc Long Phi nghe nói cau mày hỏi :
- Nam Hải Anh Hùng hội tụ tập bao nhiêu tay tài giỏi, những người có danh vọng trong võ lâm, không ai là không tham dự, Vưu Nam Báo sao có cao hứng thời sao không chờ đến ngày ấy sẽ phát động, hà tất mở riêng một buổi Luận kiếm đại hội?
Phùng Cảnh Bá cười nói :
- Nhạc lão đệ nói có lý, nhưng việc Vưu Nam Báo mở Luận kiếm đại hội với việc Lê Phóng Hạc mở Nam Hải Anh Hùng hội ngày tháng còn sớm hơn và bọn họ nhận thấy rằng nếu chiếm được Đương kim đệ nhất kiếm lại tham dự Nam Hải Anh Hùng hội thì càng vẻ vang hơn nữa chứ sao?
Nhạc Long Phi nhẩm tính ngày, thấy bữa nay mới là mùng bốn tháng bốn, cách ngày Luận kiếm đại hội còn những chín ngày, từ đây tới Tiên Hà lĩnh đường đất cũng tiện, không đến nỗi phải đi vòng.
Vũ Văn Kỳ tính hoạt bát hiếu sự, bèn cười nói với Phùng Cảnh Bá :
- Phùng bằng hữu, nếu chúng ta muốn đến xem Luận kiếm đại hội thì có điều gì cần đặc biệt chú ý không?
Phùng Cảnh Bá nói :
- Có một điều hơi phiền là ai muốn vào Tàng Kiếm cốc tất phải qua ba kỳ thi ngoài cửa hang.
Vũ Văn Kỳ càng nghe càng nảy tính tò mò vội hỏi :
- Ba cuộc thi đó là gì? Phùng bằng hữu biết không?
Phùng Cảnh Bá cười :
- Nghe người ta đồn, nghe đâu kỳ thi thứ nhất là phải biết lai lịch và tên một thanh kiếm do đối phương đưa ra.
Nhạc Long Phi đôi mắt long lanh :
- Danh kiếm thời cổ, lưu truyền lại cũng không có mấy, kỳ thi thứ nhất đối với chúng ta may ra cũng không khó lắm.
Phùng Cảnh Bá nói thêm :
- Kỳ thi thứ hai là với thanh kiếm cổ đó phải biểu lộ một môn võ công kỳ diệu liên quan tới kiếm thuật.
Vũ Văn Kỳ cười nói :
- Kỳ này cố gắng thì thi cũng được, còn kỳ thi cuối là gì?
Phùng Cảnh Bá nói :
- Còn kỳ thi cuối là phải thi triển công lực “Lăng Không Hư Bộ”, “Đạp Kiếm Trầm Sa” bước qua một con đường dài ba bốn chục thước bằng cát đắp theo lối riêng mới được vào Tàng Kiếm cốc.
Nhạc Long Phi nhướng mày “à” một tiếng rồi nói :
- Người có Tiên Thiên cương khí mới có thể thi triển theo lối ấy.
Phùng Cảnh Bá cười nói :
- Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương đều quý tướng lộ cả ra ngoài, nội công hỏa hầu đều đã tới cảnh giới “Tam hoa tụ đỉnh, Ngũ khí triều thiên” cả rồi, theo ý Phùng mỗ này nhận xét thì hai vị ứng khảo kỳ thi thứ ba này dễ như trở bàn tay.
Nhạc Long Phi chỉ mỉm cười không trả lời, lúc này thuyền đã ghé bờ phía nam, Phùng Cảnh Bá không tiện nán lại lâu, bèn cảm ơn Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ rồi từ biệt.
Vũ Văn Kỳ thấy hắn đi khỏi, bèn cùng Nhạc Long Phi lên bờ sánh vai đi dạo, nàng nói với Nhạc Long Phi :
- Long ca ca, như ý ta đoán thì hình như Phùng Cảnh Bá muốn chúng ta đến Luận kiếm đại hội.
Nhạc Long Phi gật đầu cười :
- Kỳ muội đoán đúng đấy, Phùng Cảnh Bá không những có ý ấy mà bên trong còn ẩn giấu một ẩn ý gì khác nữa.
Vũ Văn Kỳ cười hỏi :
- Long ca ca có đoán ra được hắn có dụng ý gì không?
Nhạc Long Phi lắc đầu :
- Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, muốn đoán ý nghĩ người ta, thật là một sự rất khó. Chỉ biết việc này đối với ta quyết không có lợi.
Vũ Văn Kỳ cau mày nói :
- Nếu đúng như lời ca ca nói, thời chúng ta không nên đi nữa là xong.
Nhạc Long Phi nghĩ một lúc rồi nói :
- Chúng ta hành hiệp giang hồ, cốt để trừ gian cứu nhược, không nên ngại khó nhọc sợ hiểm nguy, chỉ cần làm việc gì cũng phải đề phòng cẩn thận là đủ. Ta cứ đi xem sao, và nhân dịp này ta còn gặp rất nhiều vị hào khách, tiền bối trong võ lâm, thu hoạch biết bao kinh nghiệm quý báu, can gì mà không đi?
Vũ Văn Kỳ nghe xong, lại thấy cao hứng, bèn rủ Nhạc Long Phi đi ngay với Vũ Công sơn, không la cà nơi khác nữa.
Hai người tính đúng thời hạn, khi tới Tàng Kiếm cốc đã thấy một đạo nhân mặc áo màu xanh, lưng đeo trường kiếm tuổi trạc ngót bốn mươi đứng trước cửa.
Vị thanh bào đạo nhân vừa trông thấy Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ bèn cúi đầu, miệng niệm một câu “Vô lượng thọ Phật” rồi hỏi :
- Hai vị thí chủ quý tính là gì? Có phải định vào hang xem Luận kiếm đại hội không?
Nhạc Long Phi chắp tay ngang nhiên đáp :
- Tại hạ tên gọi là Nhạc Long Phi, còn nghĩa muội tên là Vũ Văn Kỳ, nhân nghe Tàng Kiếm cốc cử hành đại hội, nên định tới xem, xin đạo trưởng cho biết đạo hiệu.
Thanh bào đạo nhân cười nói :
- Bần đạo là Huyền Linh, giữ chức Nhị tổng quản trong Tàng Kiếm cốc, Nhạc đại hiệp và Vũ Văn nữ hiệp đến xem hội, tất nhiên đã biết Vưu cốc chủ có ba điều kiện rồi chứ?
Nhạc Long Phi mỉm cười nói :
- Tại hạ cũng chỉ biết qua một hai điều, xin đạo trưởng cứ thi hành theo điều lệ của quý cốc.
Huyền Linh đạo trưởng gật đầu cười :
- Hai vị đã cùng tới một lúc, thời khỏi phải thi làm hai lần nữa, trước hết bần đạo xin thỉnh giáo hai vị thanh kiếm này là gì?
Nói xong rút thanh kiếm nơi vai ra đưa cho Nhạc Long Phi.
Nhạc Long Phi hai tay đỡ lấy thanh kiếm, xem qua một lượt chợt cắm cây kiếm xuống đất, khom lưng vái ba vái đôi mắt sáng ngời long lanh như luồng điện, nói chuyện với Huyền Linh đạo trưởng :
- Thanh kiếm của đạo trưởng quả là thanh kiếm quý, quý vô cùng!
Vũ Văn Kỳ nghe nói bất giác đôi má đỏ ửng, vì nàng đứng bên cạnh đã liếc mắt trông trộm, nhận thấy thanh kiếm khi rút ra khỏi vỏ không có tiếng vút lên trong vắt như tiếng rồng ngâm, lúc ra khỏi vỏ rồi thì cũng không thấy ánh thép lóng lánh chói mắt như mấy thanh kiếm quý khác, có gì đáng gọi là thần kiếm thiên cổ?
Huyền Linh đạo trưởng nhìn Nhạc Long Phi cười nói :
- Nhạc lão đệ, thanh kiếm này đã không thể đặt sợi tóc thổi đứt, cũng không thể chém đá chặt vàng, vậy mà lão đệ bảo là một bảo vật danh quý đặc biệt, bần đạo xin hỏi danh quý đặc biệt ở chỗ nào?
Nhạc Long Phi vẫn kính cẩn đứng bên thanh kiếm, nét mặt nghiêm trang, chắp tay nói :
- Thanh kiếm này cái chỗ danh quý trân kỳ của nó, không phải là ở thanh kiếm mà ở chỗ thân phận chủ nhân của nó, không phải những hạng kiếm tầm thường có thể so sánh được.
Huyền Linh đạo trưởng nghe nói giật mình, chăm chú nhìn Nhạc Long Phi rồi nói :
- Xin Nhạc lão đệ giảng cho nghe vị chủ nhân trước của thanh kiếm này là ai?
Nhạc Long Phi kính cẩn đáp :
- Sử Các Bộ tuẫn quốc ở Dương Châu, danh truyền thiên cổ, thanh kiếm này hình như là Sử Các Bộ dùng để thành toàn cái mỹ danh Cô Trung kiếm của ông.
Huyền Linh đạo trưởng kinh ngạc lùi một bước, than rằng :
- Nhạc lão đệ quả có nhãn lực kinh người, vừa rồi cũng có bảy vị võ lâm tới đây, không biết thanh kiếm này, nên chưa thông qua kỳ thi thứ nhất.
Nói tới đây liền ngừng lại, đưa mắt nhìn Vũ Văn Kỳ, vừa định cất tiếng hỏi, thì Vũ Văn Kỳ đã cười nói :
- Danh kiếm của trung thần còn lưu danh trong sử sách, chính khí hạo nhiên khác nào như núi sông tinh tú, không biết đã tu luyện bao nhiêu khí tiết dân tộc vào đó, nhưng vừa rồi đạo trưởng nói thanh kiếm này không đủ sức chém đá chặt vàng, thổi lông, đục đá, chẳng là nói dối hay sao?
Miệng nói, tay nhổ thanh kiếm vừa bị Nhạc Long Phi cắm xuống đất, vung tay chém vào một khối đá lớn gần đấy, khối đá tức thì theo đường kiếm chặt vỡ ra làm ba, bốn mảnh.
Huyền Linh đạo trưởng thấy thế, biết Vũ Văn Kỳ đã dùng cương khí nội gia ngưng tụ vào lưỡi kiếm nên mới có thể biến vật hư nát ra vật thần kỳ, cầm cây kiếm sắt tầm thường chém vỡ khối đá lớn.
Đạo trưởng lại niệm một câu “Vô lượng thọ Phật” rồi cúi đầu ngang ngực :
- Vũ Văn cô nương công lực cao thâm, vậy là hai vị đã thông qua kỳ thi thứ nhất và nhì, bây giờ lão đệ và cô nương xin mời theo bần đạo vào cốc.
Nhạc Long Phi ngạc nhiên hỏi :
- Tại hạ nghe nói muốn vào cốc phải qua ba kỳ thi, vừa rồi mới qua có hai kỳ, sao...
Huyền Linh đạo trưởng cười ngắt lời :
- Nhạc lão đệ chưa rõ, kỳ thi thứ ba là hai con đê đắp bằng cát, trên mặt đê đều cắm kiếm nhọn, ai muốn vào Tàng Kiếm cốc thì chỉ cần thi triển công lực “Lăng Không Hư Bộ”, “Đạp Kiếm Trầm Sa” vượt qua con đê đó là sẽ có Đại tổng quản đến tiếp, đưa vào gặp mặt Cốc chủ.
Con đê cát cao chừng ba thước, dài ước chừng bốn trượng, đắp thành hình nhọn, cứ cách hai thước lại cắm ngược một lưỡi kiếm nhỏ, mũi kiếm sáng loáng trông có vẻ sắc nhọn vô cùng.
Nhạc Long Phi biết rằng, nếu muốn qua kỳ thi này, tất phải nhảy lên đê cát rồi dẫm lên hai chục lưỡi kiếm mà đi, cứ mỗi bước chân lại phải ấn một mũi kiếm cho chìm khỏi mặt cát, không còn trông thấy tung tích gì nữa, nhưng tuyệt đối không được để lại dấu chân. Nếu chân ấn hơi nhẹ, thì không thể ấn nổi mũi kiếm cho chìm sâu xuống mặt cát, mà ấn mạnh quá thì lại không tránh khỏi không trông thấy vết chân, cả hai lối đều không hợp, vậy nên nếu không phải là người nhuyễn, ngạnh, khinh công đều đạt bực thượng thừa thời nhất định không thể thông qua được.
Nhạc Long Phi nhìn qua hai con đường cát rồi khẽ nói với Vũ Văn Kỳ :
- Kỳ muội...
Vũ Văn Kỳ biết chàng lo cho mình, bèn cười ngắt lời :
- Long ca ca cứ yên tâm, tiểu muội được ân sư hơn mười năm dạy dỗ, hết sức tài bồi, nên may mắn cũng học được thành tài, muốn qua con đường này, phải có đủ cả nhuyễn ngạnh khinh công việc đó đối với tiểu muội không lấy gì là khó.
Nhạc Long Phi nghe nói trong lòng như cất được gánh nặng, bèn mỉm cười nói :
- Kỳ muội tự tin như vậy, thời chúng ta nên đi ngay!
Nói xong liền vận khí tà áo xanh vừa phấp phới, thân hình đã nhẹ nhàng nhảy lên mặt đê, chân phải dẫm lên mũi kiếm nhọn thứ nhất rồi mỉm cười chắp tay chào Huyền Linh đạo trưởng.
Huyền Linh đạo trưởng biết thanh kiếm cắm ở trong cát không có gì chắc chắn, vậy mà Nhạc Long Phi có thể đứng lên lưỡi kiếm mỉm cười chắp tay chào mà mũi kiếm vẫn không chìm, thì bất giác rùng mình kinh sợ, cũng cúi đầu sát ngực nói :
- Nhạc lão đệ thân thủ cao thâm, bần đạo cung kính đứng đây chờ xem tuyệt nghệ.
Lúc này Vũ Văn Kỳ cũng đã nhảy lên mặt đê, theo đúng tư thế của Nhạc Long Phi, một chân nhẹ nhàng dẫm lên mũi kiếm ung dung đứng đón chiều gió, mũi kiếm cũng không hề lún chút nào.
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ nhìn nhau mỉm cười, ngầm vẫy tay ra hiệu, hai người cùng ngưng tụ công lực, mũi kiếm dưới chân thốt nhiên chìm hẳn xuống.
Trong giây phút mũi kiếm sắp chìm, Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đã song song nhẹ nhàng nhảy sang mũi kiếm thứ hai.
Mũi kiếm thứ nhất thế là đã ngập hẳn trong cát, mà trên đê mặt cát vẫn y nguyên, không một dấu chân để lại, từ mũi kiếm thứ nhất cho đến mũi kiếm thứ hai, thứ ba rồi tới cuối cùng cũng không sai một li nào cả.
Nhạc Long Phi, Vũ Văn Kỳ đối diện thi triển công lực “Lăng Không Hư Bộ”, “Đạp Kiếm Trầm Sa” đã đi hết bờ đê cát, nhảy xuống mặt đất, đã thấy một vị đạo nhân tầm vóc cao lớn mặt như con gái cung kính đứng ở bên cạnh.
Nhạc Long Phi biết vị đạo nhân cao lớn đó, tức là Đại tổng quản trong Tàng Kiếm cốc mà Huyền Linh đạo trưởng nói vừa rồi, bèn vòng tay thi lễ nói :
- Xin đạo trưởng cho biết đạo hiệu, và xin kiểm trên mặt cát, xem Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ có hợp cách không?
Đạo nhân cúi đầu ngang ngực, niệm một câu “Vô lượng thọ Phật” rồi nói :
- Bần đạo là Huyền Hóa, giữ chức Đại tổng quản trong Tàng Kiếm cốc. Nhuyễn, ngạnh, khinh công của Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương đã thực là siêu tuyệt bực, Huyền Hóa xin khâm phục, hà tất phải kiểm lại mặt đê nữa, xin mời hai vị theo bần đạo vào yết kiến Cốc chủ.
Nói xong đi lên trước dẫn đường, đưa hai người vòng qua một ngọn núi cao chót vót.
Vừa qua khỏi chỗ eo núi, hai người chợt thấy trước mắt sáng bừng lên, ngay phía trước là một khoảng đất rộng chừng hơn một mẫu, trăm hoa đua nở, cỏ thơm xanh rì như trải thảm, đá lạ thông kỳ, suối tuôn như thác, cảnh sắc thực là thoát tục.
Trong một khoảng đất phẳng, giữa đá và thông có bầy rất nhiều bàn ghế, bàn nào cũng bày rượu thịt thơm ngon, dựa lưng vào vách núi, kề bên dòng suối là một chiếc bàn gỗ sơn đỏ, trên bàn đặt bảy thanh kiếm ngoài đều lồng bao.
Huyền Hóa đạo nhân đứng cách khoảng đất đó chừng hơn một trượng, khom mình thi lễ, cất cao tiếng nói với một vị mặc áo dài màu cỏ đông, tinh thần quắc thước, ngồi ở bên phải chiếc bàn dài :
- Khải bẩm Cốc chủ, hai vị khách quý đây định đến xem Luận kiếm đại hội hiện đã thông qua ba kỳ khảo thí.
Vưu Nam Báo vừa đưa mắt nhìn, chợt giật mình kinh ngạc về tướng mạo cũng như niên tuế của hai vị quý tân, bèn đứng dậy tiến ra vài bước cười ha hả nói :
- Lão đệ và cô nương đây thuộc môn phái nào? Vưu Nam Báo này sở dĩ đặt ba kỳ thi ở ngoài cốc khẩu mục đích để tránh bọn giang hồ tục khách tới phá hoại nhã hứng, xin các vị đừng cười bảo là lão phu khí lượng hẹp hòi!
Nhạc Long Phi cảm thấy đối phương hỏi thăm đến sư môn bèn mỉm cười, khom lưng đáp :
- Tại hạ tên Nhạc Long Phi, gia sư là Nhật Nguyệt Thần Phan Chu Nhuận Ba ở Bắc Thiên sơn Đan Tâm giáp, còn vị này là Vũ Văn cô nương, đệ tử của Tị Trần am chủ Hàn Nguyệt sư thái núi Tung Sơn, một trong hai vị Trung Châu song tuyệt.
Vưu Nam Báo cố nhiên là đã nghe danh Hàn Nguyệt sư thái, nhưng cái tên Nhật Nguyệt Thần Phan Chu Nhuận Ba thì lạ hoắc, hình như trong giang hồ chưa nghe thấy bao giờ.
Nhưng Vưu Nam Báo lịch duyệt trong giang hồ bấy lâu uy danh đã thành tựu bực ấy, tất nhiên phải có nhãn lực hơn người, nên chỉ nhìn Nhạc Long Phi một lượt đã nhận thấy khí vũ hiên ngang, võ công tất phải vào hàng tuyệt kỹ, bèn “à” một tiếng, rồi nói :
- Té ra là Nhạc công tử và Vũ Văn cô nương đều là đệ tử của các bậc danh gia tuyệt thế cả, hèn chi mà chẳng vượt qua hai đường Phù Kiếm Sa Đê của ta một cách dễ dàng.
Nhạc Long Phi chắp tay cười nói :
- Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đều là hạng tài hèn học kém dám múa rìu qua mắt thợ, mua một trò cười, xin Vưu cốc chủ thứ lỗi cho.
Vưu Nam Báo cười ha hả, rồi trỏ mấy dãy ghế bày la liệt giữa những tảng đá và gốc tùng nói với hai người :
- Nhạc lão đệ hà tất khiêm nhường, xin mời hai vị ngồi chơi, tạm thưởng thức vài chén rượu nhạt, chỉ đợi Nam Hoang Nhất Kiếm Phù Vân Tử và Độc Thủ Thần Y Chu Bạch Mi đến nữa là ta sẽ bắt đầu khai mạc Luận kiếm đại hội.
Nhạc Long Phi nghe nói, khiêm tốn mấy câu, rồi cùng Vũ Văn Kỳ chọn một bàn ở dưới cây cổ tùng ngồi xuống.
Vũ Văn Kỳ đưa mắt nhìn khắp một lượt, thấy nơi này trừ bọn mình và Vưu Nam Báo còn có bốn vị khách lạ nữa, bèn khẽ cười nói với Nhạc Long Phi :
- Long ca ca, vị đầu đà tóc xõa ngồi đối diện tảng quái thạch vuông kia chắc là Mộc Kiếm đầu đà Hoa Sơn phái mà Phùng Cảnh Bá nói đó, còn vị áo xám ngồi bên phải cây tùng kia nhất định là Đông Xuyên Thất Kiếm Thủ Mộ Dung lão nhân, người đàn bà đẹp mặc áo đỏ ngồi phía xa nhất kia hẳn là Lạt Thủ Hồng Tuyến Viên Thanh Loan, con người đứng tuổi tướng mạo nham hiểm ngồi cạnh Viên Thanh Loan như một tảng đá kia là ai?
Nhạc Long Phi chú ý nhìn rồi mỉm cười nói :
- Sao Kỳ muội hỏi lạ vậy, tuy Vưu Nam Báo chỉ đưa thiếp mời mấy tay danh kiếm đương thời thôi, nhưng còn những người đến dự khán, ai qua được ba kỳ thi thời cũng lọt vào được, người kia biết đâu chẳng đến xem như chúng ta.
Vừa nói đến đây, chợt nghe tiếng Huyền Hóa đạo nhân đứng đằng xa nói to :
- Khải bẩm Cốc chủ, Nam Hoang Nhất Kiếm Phù đạo trưởng đã tới.
Uy danh Nam Hoang Nhất Kiếm quả không phải tầm thường, Vưu Nam Báo vội đứng lên, thân hành ra tận cửa cốc tiếp đón.
Một lúc sau Vưu Nam Báo đưa một vị thanh bào đạo trưởng râu tóc trắng như tuyết đi vào.
Vũ Văn Kỳ đứng lên trước nhất, nói to :
- Vũ Văn Kỳ, môn hạ đệ tử Tung Sơn Tị Trần am xin tham kiến Phù Vân sư bá.
Phù Vân Tử đưa mắt nhìn Vũ Văn Kỳ, mỉm cười nói :
- Vũ Văn hiền điệt sao cũng tới đây? Sư phụ hiền điệt có được mạnh không?
Vũ Văn Kỳ chỉ Nhạc Long Phi nói với Phù Vân Tử :
- Tiểu điệt và đại ca Nhạc Long Phi cùng du hiệp giang hồ, nhân qua Tàng Kiếm cốc, thấy Vưu cốc chủ mời sư bá và mấy vị cao nhân nữa đề cử Luận kiếm đại hội nên vào xem, sư phụ tiểu điệt đang tham xét môn Già La Bát Nhã thần công ở trên Tung Sơn, chờ đến ngày đại hội Nam Hải mới sang đảo Độc Long.
Phù Vân Tử đã nghe Tây Môn Túy nói chuyện, nên đã biết đến Nhạc Long Phi, khi nghe Vũ Văn Kỳ nói, bèn chú ý nhìn chàng rồi mỉm cười hỏi :
- Vị này tức là Nhạc Long Phi lão đệ, cao đồ của Nhật Nguyệt Thần Phan Chu đại hiệp ở Bắc Thiên sơn Đan Tâm giáp đó ư? Hèn nào Tây Môn Túy huynh ca tụng không ngớt, quả nhiên căn cốt phi phàm, cùng với Vũ Văn hiền điệt ta xứng đáng là một đôi “tường lân uy phượng” trong phái võ lâm.
Nhạc Long Phi sắc mặt đỏ bừng, khom lưng nói :
- Nhạc Long Phi tư chất đần độn, học hành kém cỏi, thật không dám nhận lời khen của tiền bối.
Vũ Văn Kỳ mỉm cười nói với Phù Vân Tử :
- Phù Vân sư bá, xin sư bá ngồi cùng bàn với tiểu điệt được không?
Phù Vân Tử đưa mắt nhìn Vưu Nam Báo, Vưu Nam Báo gật đầu cười nói :
- Xin đạo trưởng cứ tùy tiện ngồi đâu cũng được, hiện nay chỉ còn chờ Chu Bạch Mi huynh tới đây nữa là có thể khai hội được rồi.
Phù Vân Tử nghe nói, liền ra chào hỏi Mộ Dung lão nhân và Mộc Kiếm đầu đà mấy câu, rồi quay lại gốc tùng ngồi cạnh với Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ.
Lúc này vị trung niên hán tử có tướng mạo nham hiểm không biết tên tuổi là gì dùng đôi mắt thâm trầm chú ý nhìn bọn Nhạc Long Phi rồi nói nhỏ với Viên Thanh Loan mấy câu.
Vũ Văn Kỳ nhanh mắt trông thấy, bèn cau mày mỉm cười nói :
- Trông cái bộ dạng thì thì thọt thọt của gã, ta đã biết là không phải là người tử tế.
Phù Vân Tử ngạc nhiên hỏi :
- Điệt nữ nói ai vậy?
Vũ Văn Kỳ đưa mắt ra hiệu, Phù Vân Tử cười nói :
- Đấy là Lạt Thủ Hồng Tuyến Viên Thanh Loan, người ấy kiếm thuật tinh thâm, nhưng thủ đoạn cũng không kém độc ác.
Vũ Văn Kỳ lắc đầu nói :
- Tiểu điệt nữ không nói Viên Thanh Loan, mà là nói tên ngồi cạnh Viên Thanh Loan kìa.
Phù Vân Tử chú ý nhìn một chút rồi “à” một tiếng nói :
- Người ấy trông lạ lắm, ta chưa gặp bao giờ, nhưng trông có vẻ hắn có công lực thực âm độc.
Nhạc Long Phi thừa lúc Phù Vân Tử và Vũ Văn Kỳ đang mải mê nói chuyện, lén đưa mắt ngầm xét vị tiền bối võ lâm danh tiếng.
Chàng nhận thấy Phù Vân Tử thần thái cao quý thanh tú, cổ kính như một cây tùng già, trên ngực áo còn gài một chiếc Mặc Vũ, chàng trông thấy chiếc Mặc Vũ đại biểu cho tinh thần dân tộc đó thì bất giác trong bụng thấy vui vui. Chàng nghĩ “nếu có thể liên kết được nhiều những vị anh hùng chí sĩ thiên hạ đồng tâm nhất trí, kết thành một khối, có thể chỉ mười năm, trăm năm về sau, xã tắc sơn hà lại trở về tay con cháu nhà Hán”.
Lúc này Vưu cốc chủ ngồi cách một bàn gần đó, nâng chén nhìn Phù Vân Tử mỉm cười nói :
- Phù Vân đạo trưởng từ Nam Hoang xa xôi đến đây thực vinh hạnh cho Tàng Kiếm cốc này không ít! Vưu Nam Báo đáng nên kính ba chén rượu ngon trước.
Phù Vân Tử cũng cất chén lên cười nói :
- Bần đạo tiếp được thiếp của Vưu huynh cho triệu, khi nào lại dám không đến? Huống chi lại còn được diện kiến các bậc cao minh thực là hân hạnh, nhưng chẳng hay sao Chu Bạch Mi huynh giờ này còn chưa đến?
Vưu Nam Báo cười nói :
- Chu huynh xưa nay tính tình sảng khoái nóng nẩy gặp những cuộc vui thế này, chẳng bao giờ chịu đi sau người, hôm nay không biết sao lại đến trễ vậy, hoặc giả còn bận việc gì chăng?...
Nói chưa dứt lời, chợt nghe phía ngoài Tàng Kiếm cốc, một tràng cười giòn giã đưa vào.
Vưu Nam Báo cười ngất nói :
- Vừa nhắc đến Tào Tháo, là Tào Tháo đến ngay. Chu Bạch Mi huynh đã tới!
Quả nhiên một bóng người nhanh như luồng điện, từ phía ngoài chạy như bay tới trước mặt mọi người dừng lại.
Nhạc Long Phi ngẩng lên nhìn, chính là vị Độc Thủ Thần Y Chu Bạch Mi, người mà chàng gặp ở núi Mạc Can dạo nọ, trên vai còn gài thanh Đồ Long kiếm của Lỗ Trường Phong cho mượn bữa trước.
Vưu Nam Báo rót đầu một chén rượu ngon, giơ tay lên ném vào không, ha ha cười nói :
- Chu huynh đến muộn quá, phạt một chén rượu đấy.
Chu Bạch Mi đỡ lấy chén rượu, uống một hơi hết, nét mặt nhơn nhơn đắc ý, nhìn Vưu Nam Báo cười ha hả :
- Vưu huynh trừ chén rượu phạt ra, ngươi còn phải mừng ta một chén nữa.
Vưu Nam Báo cười sằng sặc hỏi :
- Chu huynh có việc gì đắc ý thế?
Chu Bạch Mi luôn nhướng cao đôi lông mày trắng mỉm cười nói :
- Bữa nay sở dĩ ta đến muộn vì còn mắc giao đấu với Tàn Tâm Thần Quân Phục Bách Thao.
Vưu Nam Báo ngạc nhiên hỏi :
- Chu huynh cùng Phục Bách Thao giao đấu ở đâu?
Chu Bạch Mi cười nói :
- Ở trong núi Vũ Công, vừa dừng tay thì đến đây ngay.
- Sa bằng hữu không nên nghi ngờ, ngươi cứ nhìn bộ quần áo mà Long ca ca ta đang mặc, xem có phải là quần áo của Đạt Nguyên hòa thượng không? Lại rượu thịt, ở trên bàn cũng bị hắn bỏ thuốc độc uống vào làm cho đứt ruột đó.
Sa Bột nghe nói chú ý ngắm bộ quần áo hòa thượng của Nhạc Long Phi lại mở rượu ra đưa lên mũi ngửi, rồi dốc nốt chỗ rượu xuống đất.
Rượu vừa rót xuống, lập tức lửa bốc phụt lên.
Sa Bột kêu lên một tiếng rồi cau mày nói :
- Đúng là thứ thuốc độc Thất Bộ Đoạn Trường tán của lão trọc Đạt Nguyên hay dùng đây mà.
Nói đến đây, lão đưa mắt nhìn Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ một lượt rồi hỏi :
- Các ngươi có phải vì bộ Tử Phủ kỳ thư mà đến đây không?
Nhạc Long Phi lắc đầu cười nói :
- Chúng ta đối với bộ Tử Phủ kỳ thư gì đó, chẳng có hứng thú gì hết, vừa rồi nhân đi chơi bên hồ, bị Bạch Cốt Phiến Âu Dương Bình bụng dạ độc ác hơn cả Đạt Nguyên hòa thượng, dùng mưu kế hèn hạ lật đổ thuyền, nên mới bơi về đây mượn áo thay.
Sa Bột trông thấy bên cạnh lò than còn hai bộ quần áo chưa khô thì biết là Nhạc Long Phi không nói dối, liền ngạc nhiên hỏi :
- Cả Âu Dương Bình cũng có mặt ở Thái Hồ này ư?
Nhạc Long Phi gật đầu :
- Vừa rồi Đạt Nguyên hòa thượng thấy nói Âu Dương Bình cũng có mặt ở Thái Hồ nên vội vã chèo thuyền đi ngay.
Sa Bột nghe nói giật mình rồi gật đầu nói :
- Đúng đấy, bọn họ có thù không đội trời chung với nhau nay tình cờ gặp gỡ khi nào chịu bỏ qua.
Lúc này Phùng Cảnh Bá thấy Sa Bột đã tới, không còn hy vọng gì chiếm được cuốn Tử Phủ kỳ thư nữa, nên lòng tham cũng nguội, chỉ mong được hai chữ bình an mau mau thoát ra khỏi chốn này là phúc. Nghĩ vậy bèn thừa cơ hội nói thêm vào :
- Đạt Nguyên hòa thượng đã có tên là Tiếu Diện Xà Tâm xưa nay làm việc gì cũng hung tàn độc hiểm, hắn đã đến đây, chắc không khi nào chịu về tay không, cuốn Tử Phủ kỳ thư chắc đã lọt vào tay hắn rồi.
Nói tới đây hắn lại chú ý nhìn Sa Bột rồi tiếp :
- Sa huynh đã biết Đạt Nguyên hòa thượng và Âu Dương Bình có mối tử thù với nhau, nay họ gặp nhau ở đây, tất thế nào cũng có một trận huyết chiến, vậy sao thời ta không đi theo, bí mật giám sát hành động của họ, rồi mình ở giữa thủ lợi...
Sa Bột nhướng cao đôi lông mày cười ha hả :
- Cố nhiên ta sẽ đi tìm bọn họ không cần ngươi chỉ giáo!
Phùng Cảnh Bá thẹn đỏ mặt, đôi mày nhấp nháy, bụng tuy căm nhưng cũng cố nhịn, không dám hé răng.
Sa Bột nói xong, quay ra phía cửa, Phùng Cảnh Bá thấy hắn bỏ đi, như người trút được gánh nặng, miệng tủm tỉm cười.
Sa Bột bỏ đi được vài bước bỗng nhiên quay lại, tiến sát tới Phùng Cảnh Bá cười quái ác hỏi :
- Phùng bằng hữu, ngoại hiệu của ngươi là gì?
Phùng Cảnh Bá không hiểu hắn hỏi thế để làm gì, chỉ cười nịnh trả lời :
- Cái danh hiệu xấu xí mà giang hồ đặt cho Phùng mỗ là Độc Giác Thương Cù.
Sa Bột cười sằng sặc nói :
- Ta nghĩ ngươi nên đổi đi một chữ thì hay hơn.
Phùng Cảnh Bá ngạc nhiên hỏi?
- Là chữ gì xin Sa huynh chỉ rõ?
Sa Bột đôi mắt lóng lánh như cú cười :
- Ngươi phải đổi là Độc Tý Thương Cù cái tên ấy mới xứng với thực.
Nói vừa dứt lời, bàn tay tàn tật chỉ còn hai ngón duỗi ra cách không phóng khí điểm vào huyệt đạo của Phùng Cảnh Bá, Phùng Cảnh Bá đối với Sa Bột tuy lúc nào cũng hết sức đề phòng, nhưng vì thủ pháp đối phương quá nhanh muốn tránh cũng không kịp.
Sa Bột động tác nhanh như điện, tay trái điểm huyệt Phùng Cảnh Bá, tay phải vung mạnh như xé không khí chém trúng vào vai trái đối phương, làm cho khúc xương đầu vai vỡ vụn, kế đó lại nắm lấy bả vai trái của hắn giật mạnh một cái, tức thì cánh tay bị gãy rời, máu chảy đầm đìa chan hòa mặt đất.
Càng tàn nhẫn hơn nữa là lão còn giơ tay trái lên cách không giải huyệt cho đối phương lấy lại tri giác làm cho nạn nhân đau đớn toàn thân run lên bần bật.
Sa Bột cầm cánh tay gãy của Phùng Cảnh Bá nhìn Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ cười ha hả :
- Sa Bột từ hồi xưa bị người chặt đứt ba ngón tay trái đã thề rằng “sau này nếu gặp người chống đối lại, ta sẽ chặt đứt tay trái của người ấy”. Trước khi ta đến đây, Phùng Cảnh Bá dám dùng những lời thách đố ta, nên không thể tha thứ được, hai ngươi căn cơ cốt khí đẹp, cơ duyên may mắn, lại chưa hề tỏ ý kháng cự ta, Sa Bột này quyết không làm khó dễ gì các ngươi hết. Tuy nhiên, ngày khác ra chốn giang hồ, nếu lại gặp nhau, thời nên ghi nhớ mấy điều cấm kỵ của ta, tránh cho Sa Bột này vì vướng lời thề tuy mến mà không giúp được.
Nói xong thoáng một cái người đã bay ra khỏi cửa am.
Nhạc Long Phi không thể chịu nổi hành động hung ác tàn nhẫn của Sa Bột, vừa trợn mắt định mắng, thì bị Vũ Văn Kỳ kéo lại, trỏ Phùng Cảnh Bá đang nằm lăn lộn dưới đất, máu tươi chảy ròng ròng, nói :
- Long ca ca, chúng ta cứ mặc hắn, trước hết hãy chữa vết thương cho Phùng bằng hữu đã, kẻo để máu ra nhiều thế này nguy mất.
Nhạc Long Phi nghe nói bèn lấy thứ linh dược trị thương ở trong mình ra bịt vào vai trái của Phùng Cảnh Bá, chỉ trong khoảnh khắc máu đã ngưng chảy.
Phùng Cảnh Bá cảm ơn rối rít, kế lại nghiến răng nói :
- Đa tạ lão đệ và cô nương, Phùng mỗ nếu không báo được thù này thề không làm người...
Nhạc Long Phi đối với hắn vẫn có ấn tượng không tốt, bèn cười nhạt nói :
- Phùng bằng hữu muốn báo cừu hay không, để sau hãy bàn, giờ ngươi muốn ta đưa về đâu?
Phùng Cảnh Bá đôi mắt sáng ngời ấm ức đáp :
- Lão đệ đã chữa thương cho ta, ta đã cảm thịnh tình lắm rồi, đâu dám phiền đệ đưa tiễn nữa, Phùng mỗ này có thể một mình đi được...
Nhạc Long Phi không đợi hắn nói hết, vội lắc đầu :
- Phùng bằng hữu không nên cậy sức mạnh, ở đây bốn mặt toàn là nước, còn có cách gì mà bay được? Ngươi hiện chỉ còn một cánh tay làm sao mà bơi thuyền được?
Phùng Cảnh Bá nghe nói gượng cười :
- Đã vậy xin phiền lão đệ đưa ta sang bờ hồ phía nam kia là được!
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ vào trong nhà lấy quần áo đã hong khô thay ra, rồi dùng chiếc thuyền của Phùng Cảnh Bá đưa hắn sang Nam ngạn.
Phùng Cảnh Bá trông thấy lưng Vũ Văn Kỳ có giắt chiếc hộp sắt bèn mỉm cười hỏi :
- Vũ Văn cô nương, xin tha cho lỗi mạo muội dám hỏi chiếc hộp sắt của cô nương như đúc bằng cả khối sắt này chẳng hay bên trong chứa vật gì vậy?
Vũ Văn Kỳ cười nói :
- Cái hộp này là của tỷ tỷ kết nghĩa của ta tặng cho, ta không biết mở thế nào, nên cũng không biết bên trong chứa gì.
Phùng Cảnh Bá thò tay vào mình rút ra một lưỡi trủy thủ ngắn sáng như bạc, đưa cho Vũ Văn Kỳ cười nói :
- Mũi trủy thủ của ta sắc lắm, có thể chặt được vàng chém được sắt, không phải loại thường, cô nương hãy cạy thử ra xem sao!
Vũ Văn Kỳ cũng tò mò bèn lấy chiếc hộp sắt ra, cầm lưỡi trủy khẽ vạch một nhát.
Không ngờ lưỡi trủy rạch vào, chiếc hộp vẫn trơ trơ không chuyển, cả đến nét rạch cũng không trông thấy nữa.
Phùng Cảnh Bá ngạc nhiên nói :
- Lạ quá nhỉ! Cô nương hãy thử vận dụng chân lực xem sao!
Vũ Văn Kỳ mỉm cười, lại cầm lưỡi trủy lên, ra sức rạch thật mạnh, lần này cũng như lần trước, chiếc hộp sắt vẫn không có vết gì.
Nhạc Long Phi thấy thế, biết chiếc hộp sắt này tất nhiên có lý lịch lớn lắm, bèn đưa mắt cho Vũ Văn Kỳ rồi cười nói :
- Kỳ muội cẩn thận kẻo làm hỏng lưỡi trủy quý của Phùng bằng hữu, để thong thả ta tìm cách mở sau.
Vũ Văn Kỳ biết ý mỉm cười, đưa lưỡi trủy trả cho Phùng Cảnh Bá, Phùng Cảnh Bá lại hỏi :
- Vũ Văn cô nương và lão đệ trừ việc sang đảo Nam Hải dự Nam Hải Anh Hùng hội còn định đi đâu nữa không?
Nhạc Long Phi mỉm cười nói :
- Chúng ta định đi dạo giang hồ cánh bèo trôi nổi, làm gì có phương hướng nhất định, Phùng bằng hữu hỏi để làm gì?
Phùng Cảnh Bá được Vũ Văn Kỳ cho uống Cửu Chuyển hoàn đan, công hiệu rất mạnh, lúc này cánh tay đã cầm huyết, không thấy đau đớn gì nữa, bèn vui vẻ nói :
- Vì mười ngày nữa, sẽ có một chuyện rất lạ, Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương nếu có thì giờ thì cũng nên đi xem cho biết!
Vũ Văn Kỳ hỏi :
- Việc gì vậy?
Phùng Cảnh Bá hỏi lại :
- Lão đệ và cô nương có biết trên đời có mấy tay kiếm thuật có tiếng không?
Nhạc Long Phi cười nói :
- Nếu nói về kiếm thuật thì phải kể Nam Hoang Nhất Kiếm Phù Vân Tử đứng đầu.
Phùng Cảnh Bá gật đầu :
- Phù Vân Tử là một trong Kiếm Tuyệt Thư Cuồng, lẽ tự nhiên là vị kiếm khách lừng lẫy rồi.
Vũ Văn Kỳ nghĩ một lúc nói :
- Huyện Phụng Tiết tỉnh Tứ Xuyên có một lão nhân họ Mộ Dung không rõ tên, ngoại hiệu là Đông Xuyên Thất Kiếm Thủ, núi Hoa Sơn Thiểm Tây có một vị Mộc Kiếm đầu đà, hình như đối với kiếm thuật đều cao thâm cả.
Phùng Cảnh Bá thấy Vũ Văn Kỳ kiến văn sâu rộng như vậy cũng khen thầm, đưa mắt nhìn nàng rồi nói :
- Cô nương nói đúng lắm, mấy vị kiếm khách đó đều là người trong Bạch đạo, còn người ở Hắc đạo cũng có ba kiếm khách lừng danh, Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương biết không?
Nhạc Long Phi cười đáp :
- Xin bằng hữu cứ nói, Nhạc Long Phi xin lắng tai nghe.
Phùng Cảnh Bá bấm ngón tay tính :
- Nếu lấy kiếm thuật mà luận thì vị thứ nhất phải kể là Truy Hồn Học Cứu Vưu Nam Báo, vị thứ hai là Diệu Thủ thần y Chu Bạch Mi...
Nhạc Long Phi nghe nói tới đây chợt nhớ tới việc Chu Bạch Mi mượn thanh kiếm Lỗ Trường Phong bèn hỏi :
- Hai vị ấy đều là người trong Càn Khôn lục ác, tự nhiên kiếm thuật cao cường, ta cũng biết là Chu Bạch Mi rất tinh kiếm thuật.
Phùng Cảnh Bá cười nói :
- Trừ Vưu Nam Báo và Chu Bạch Mi ra còn có một vị Lạt Thủ Hồng Tuyến Viên Thanh Loan cũng là một tay kiếm có tiếng.
Vũ Văn Kỳ “a” một tiếng rồi nói :
- Hình như ta chưa nghe cái tên Lạt Thủ Hồng Tuyến Viên Thanh Loan bao giờ?
Phùng Cảnh Bá nói :
- Nàng ấy cũng như Ô Mông Xà Nữ Thiệu Hàm Yên, rất ít đi lại chốn giang hồ nên không mấy người biết tiếng, nhưng kiếm thuật của nàng rất tinh thâm không kém gì bọn Vưu Nam Báo, Chu Bạch Mi.
Nhạc Long Phi chú ý nhìn Phùng Cảnh Bá, mỉm cười hỏi :
- Phùng bằng hữu nêu lên sáu tay danh kiếm ấy là có dụng ý gì?
Phùng Cảnh Bá mỉm cười nói :
- Nhân vì Vưu Nam Báo ở Vũ Công sơn cách đây không xa mấy, hắn định ngày mười ba tháng bốn này sẽ triệu tập tất cả các danh kiếm thiên hạ tới Vũ Công sơn Tàng Kiếm cốc để tranh thủ lấy cái vinh dự Đương kim đệ nhất kiếm.
Nhạc Long Phi nghe nói cau mày hỏi :
- Nam Hải Anh Hùng hội tụ tập bao nhiêu tay tài giỏi, những người có danh vọng trong võ lâm, không ai là không tham dự, Vưu Nam Báo sao có cao hứng thời sao không chờ đến ngày ấy sẽ phát động, hà tất mở riêng một buổi Luận kiếm đại hội?
Phùng Cảnh Bá cười nói :
- Nhạc lão đệ nói có lý, nhưng việc Vưu Nam Báo mở Luận kiếm đại hội với việc Lê Phóng Hạc mở Nam Hải Anh Hùng hội ngày tháng còn sớm hơn và bọn họ nhận thấy rằng nếu chiếm được Đương kim đệ nhất kiếm lại tham dự Nam Hải Anh Hùng hội thì càng vẻ vang hơn nữa chứ sao?
Nhạc Long Phi nhẩm tính ngày, thấy bữa nay mới là mùng bốn tháng bốn, cách ngày Luận kiếm đại hội còn những chín ngày, từ đây tới Tiên Hà lĩnh đường đất cũng tiện, không đến nỗi phải đi vòng.
Vũ Văn Kỳ tính hoạt bát hiếu sự, bèn cười nói với Phùng Cảnh Bá :
- Phùng bằng hữu, nếu chúng ta muốn đến xem Luận kiếm đại hội thì có điều gì cần đặc biệt chú ý không?
Phùng Cảnh Bá nói :
- Có một điều hơi phiền là ai muốn vào Tàng Kiếm cốc tất phải qua ba kỳ thi ngoài cửa hang.
Vũ Văn Kỳ càng nghe càng nảy tính tò mò vội hỏi :
- Ba cuộc thi đó là gì? Phùng bằng hữu biết không?
Phùng Cảnh Bá cười :
- Nghe người ta đồn, nghe đâu kỳ thi thứ nhất là phải biết lai lịch và tên một thanh kiếm do đối phương đưa ra.
Nhạc Long Phi đôi mắt long lanh :
- Danh kiếm thời cổ, lưu truyền lại cũng không có mấy, kỳ thi thứ nhất đối với chúng ta may ra cũng không khó lắm.
Phùng Cảnh Bá nói thêm :
- Kỳ thi thứ hai là với thanh kiếm cổ đó phải biểu lộ một môn võ công kỳ diệu liên quan tới kiếm thuật.
Vũ Văn Kỳ cười nói :
- Kỳ này cố gắng thì thi cũng được, còn kỳ thi cuối là gì?
Phùng Cảnh Bá nói :
- Còn kỳ thi cuối là phải thi triển công lực “Lăng Không Hư Bộ”, “Đạp Kiếm Trầm Sa” bước qua một con đường dài ba bốn chục thước bằng cát đắp theo lối riêng mới được vào Tàng Kiếm cốc.
Nhạc Long Phi nhướng mày “à” một tiếng rồi nói :
- Người có Tiên Thiên cương khí mới có thể thi triển theo lối ấy.
Phùng Cảnh Bá cười nói :
- Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương đều quý tướng lộ cả ra ngoài, nội công hỏa hầu đều đã tới cảnh giới “Tam hoa tụ đỉnh, Ngũ khí triều thiên” cả rồi, theo ý Phùng mỗ này nhận xét thì hai vị ứng khảo kỳ thi thứ ba này dễ như trở bàn tay.
Nhạc Long Phi chỉ mỉm cười không trả lời, lúc này thuyền đã ghé bờ phía nam, Phùng Cảnh Bá không tiện nán lại lâu, bèn cảm ơn Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ rồi từ biệt.
Vũ Văn Kỳ thấy hắn đi khỏi, bèn cùng Nhạc Long Phi lên bờ sánh vai đi dạo, nàng nói với Nhạc Long Phi :
- Long ca ca, như ý ta đoán thì hình như Phùng Cảnh Bá muốn chúng ta đến Luận kiếm đại hội.
Nhạc Long Phi gật đầu cười :
- Kỳ muội đoán đúng đấy, Phùng Cảnh Bá không những có ý ấy mà bên trong còn ẩn giấu một ẩn ý gì khác nữa.
Vũ Văn Kỳ cười hỏi :
- Long ca ca có đoán ra được hắn có dụng ý gì không?
Nhạc Long Phi lắc đầu :
- Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, muốn đoán ý nghĩ người ta, thật là một sự rất khó. Chỉ biết việc này đối với ta quyết không có lợi.
Vũ Văn Kỳ cau mày nói :
- Nếu đúng như lời ca ca nói, thời chúng ta không nên đi nữa là xong.
Nhạc Long Phi nghĩ một lúc rồi nói :
- Chúng ta hành hiệp giang hồ, cốt để trừ gian cứu nhược, không nên ngại khó nhọc sợ hiểm nguy, chỉ cần làm việc gì cũng phải đề phòng cẩn thận là đủ. Ta cứ đi xem sao, và nhân dịp này ta còn gặp rất nhiều vị hào khách, tiền bối trong võ lâm, thu hoạch biết bao kinh nghiệm quý báu, can gì mà không đi?
Vũ Văn Kỳ nghe xong, lại thấy cao hứng, bèn rủ Nhạc Long Phi đi ngay với Vũ Công sơn, không la cà nơi khác nữa.
Hai người tính đúng thời hạn, khi tới Tàng Kiếm cốc đã thấy một đạo nhân mặc áo màu xanh, lưng đeo trường kiếm tuổi trạc ngót bốn mươi đứng trước cửa.
Vị thanh bào đạo nhân vừa trông thấy Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ bèn cúi đầu, miệng niệm một câu “Vô lượng thọ Phật” rồi hỏi :
- Hai vị thí chủ quý tính là gì? Có phải định vào hang xem Luận kiếm đại hội không?
Nhạc Long Phi chắp tay ngang nhiên đáp :
- Tại hạ tên gọi là Nhạc Long Phi, còn nghĩa muội tên là Vũ Văn Kỳ, nhân nghe Tàng Kiếm cốc cử hành đại hội, nên định tới xem, xin đạo trưởng cho biết đạo hiệu.
Thanh bào đạo nhân cười nói :
- Bần đạo là Huyền Linh, giữ chức Nhị tổng quản trong Tàng Kiếm cốc, Nhạc đại hiệp và Vũ Văn nữ hiệp đến xem hội, tất nhiên đã biết Vưu cốc chủ có ba điều kiện rồi chứ?
Nhạc Long Phi mỉm cười nói :
- Tại hạ cũng chỉ biết qua một hai điều, xin đạo trưởng cứ thi hành theo điều lệ của quý cốc.
Huyền Linh đạo trưởng gật đầu cười :
- Hai vị đã cùng tới một lúc, thời khỏi phải thi làm hai lần nữa, trước hết bần đạo xin thỉnh giáo hai vị thanh kiếm này là gì?
Nói xong rút thanh kiếm nơi vai ra đưa cho Nhạc Long Phi.
Nhạc Long Phi hai tay đỡ lấy thanh kiếm, xem qua một lượt chợt cắm cây kiếm xuống đất, khom lưng vái ba vái đôi mắt sáng ngời long lanh như luồng điện, nói chuyện với Huyền Linh đạo trưởng :
- Thanh kiếm của đạo trưởng quả là thanh kiếm quý, quý vô cùng!
Vũ Văn Kỳ nghe nói bất giác đôi má đỏ ửng, vì nàng đứng bên cạnh đã liếc mắt trông trộm, nhận thấy thanh kiếm khi rút ra khỏi vỏ không có tiếng vút lên trong vắt như tiếng rồng ngâm, lúc ra khỏi vỏ rồi thì cũng không thấy ánh thép lóng lánh chói mắt như mấy thanh kiếm quý khác, có gì đáng gọi là thần kiếm thiên cổ?
Huyền Linh đạo trưởng nhìn Nhạc Long Phi cười nói :
- Nhạc lão đệ, thanh kiếm này đã không thể đặt sợi tóc thổi đứt, cũng không thể chém đá chặt vàng, vậy mà lão đệ bảo là một bảo vật danh quý đặc biệt, bần đạo xin hỏi danh quý đặc biệt ở chỗ nào?
Nhạc Long Phi vẫn kính cẩn đứng bên thanh kiếm, nét mặt nghiêm trang, chắp tay nói :
- Thanh kiếm này cái chỗ danh quý trân kỳ của nó, không phải là ở thanh kiếm mà ở chỗ thân phận chủ nhân của nó, không phải những hạng kiếm tầm thường có thể so sánh được.
Huyền Linh đạo trưởng nghe nói giật mình, chăm chú nhìn Nhạc Long Phi rồi nói :
- Xin Nhạc lão đệ giảng cho nghe vị chủ nhân trước của thanh kiếm này là ai?
Nhạc Long Phi kính cẩn đáp :
- Sử Các Bộ tuẫn quốc ở Dương Châu, danh truyền thiên cổ, thanh kiếm này hình như là Sử Các Bộ dùng để thành toàn cái mỹ danh Cô Trung kiếm của ông.
Huyền Linh đạo trưởng kinh ngạc lùi một bước, than rằng :
- Nhạc lão đệ quả có nhãn lực kinh người, vừa rồi cũng có bảy vị võ lâm tới đây, không biết thanh kiếm này, nên chưa thông qua kỳ thi thứ nhất.
Nói tới đây liền ngừng lại, đưa mắt nhìn Vũ Văn Kỳ, vừa định cất tiếng hỏi, thì Vũ Văn Kỳ đã cười nói :
- Danh kiếm của trung thần còn lưu danh trong sử sách, chính khí hạo nhiên khác nào như núi sông tinh tú, không biết đã tu luyện bao nhiêu khí tiết dân tộc vào đó, nhưng vừa rồi đạo trưởng nói thanh kiếm này không đủ sức chém đá chặt vàng, thổi lông, đục đá, chẳng là nói dối hay sao?
Miệng nói, tay nhổ thanh kiếm vừa bị Nhạc Long Phi cắm xuống đất, vung tay chém vào một khối đá lớn gần đấy, khối đá tức thì theo đường kiếm chặt vỡ ra làm ba, bốn mảnh.
Huyền Linh đạo trưởng thấy thế, biết Vũ Văn Kỳ đã dùng cương khí nội gia ngưng tụ vào lưỡi kiếm nên mới có thể biến vật hư nát ra vật thần kỳ, cầm cây kiếm sắt tầm thường chém vỡ khối đá lớn.
Đạo trưởng lại niệm một câu “Vô lượng thọ Phật” rồi cúi đầu ngang ngực :
- Vũ Văn cô nương công lực cao thâm, vậy là hai vị đã thông qua kỳ thi thứ nhất và nhì, bây giờ lão đệ và cô nương xin mời theo bần đạo vào cốc.
Nhạc Long Phi ngạc nhiên hỏi :
- Tại hạ nghe nói muốn vào cốc phải qua ba kỳ thi, vừa rồi mới qua có hai kỳ, sao...
Huyền Linh đạo trưởng cười ngắt lời :
- Nhạc lão đệ chưa rõ, kỳ thi thứ ba là hai con đê đắp bằng cát, trên mặt đê đều cắm kiếm nhọn, ai muốn vào Tàng Kiếm cốc thì chỉ cần thi triển công lực “Lăng Không Hư Bộ”, “Đạp Kiếm Trầm Sa” vượt qua con đê đó là sẽ có Đại tổng quản đến tiếp, đưa vào gặp mặt Cốc chủ.
Con đê cát cao chừng ba thước, dài ước chừng bốn trượng, đắp thành hình nhọn, cứ cách hai thước lại cắm ngược một lưỡi kiếm nhỏ, mũi kiếm sáng loáng trông có vẻ sắc nhọn vô cùng.
Nhạc Long Phi biết rằng, nếu muốn qua kỳ thi này, tất phải nhảy lên đê cát rồi dẫm lên hai chục lưỡi kiếm mà đi, cứ mỗi bước chân lại phải ấn một mũi kiếm cho chìm khỏi mặt cát, không còn trông thấy tung tích gì nữa, nhưng tuyệt đối không được để lại dấu chân. Nếu chân ấn hơi nhẹ, thì không thể ấn nổi mũi kiếm cho chìm sâu xuống mặt cát, mà ấn mạnh quá thì lại không tránh khỏi không trông thấy vết chân, cả hai lối đều không hợp, vậy nên nếu không phải là người nhuyễn, ngạnh, khinh công đều đạt bực thượng thừa thời nhất định không thể thông qua được.
Nhạc Long Phi nhìn qua hai con đường cát rồi khẽ nói với Vũ Văn Kỳ :
- Kỳ muội...
Vũ Văn Kỳ biết chàng lo cho mình, bèn cười ngắt lời :
- Long ca ca cứ yên tâm, tiểu muội được ân sư hơn mười năm dạy dỗ, hết sức tài bồi, nên may mắn cũng học được thành tài, muốn qua con đường này, phải có đủ cả nhuyễn ngạnh khinh công việc đó đối với tiểu muội không lấy gì là khó.
Nhạc Long Phi nghe nói trong lòng như cất được gánh nặng, bèn mỉm cười nói :
- Kỳ muội tự tin như vậy, thời chúng ta nên đi ngay!
Nói xong liền vận khí tà áo xanh vừa phấp phới, thân hình đã nhẹ nhàng nhảy lên mặt đê, chân phải dẫm lên mũi kiếm nhọn thứ nhất rồi mỉm cười chắp tay chào Huyền Linh đạo trưởng.
Huyền Linh đạo trưởng biết thanh kiếm cắm ở trong cát không có gì chắc chắn, vậy mà Nhạc Long Phi có thể đứng lên lưỡi kiếm mỉm cười chắp tay chào mà mũi kiếm vẫn không chìm, thì bất giác rùng mình kinh sợ, cũng cúi đầu sát ngực nói :
- Nhạc lão đệ thân thủ cao thâm, bần đạo cung kính đứng đây chờ xem tuyệt nghệ.
Lúc này Vũ Văn Kỳ cũng đã nhảy lên mặt đê, theo đúng tư thế của Nhạc Long Phi, một chân nhẹ nhàng dẫm lên mũi kiếm ung dung đứng đón chiều gió, mũi kiếm cũng không hề lún chút nào.
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ nhìn nhau mỉm cười, ngầm vẫy tay ra hiệu, hai người cùng ngưng tụ công lực, mũi kiếm dưới chân thốt nhiên chìm hẳn xuống.
Trong giây phút mũi kiếm sắp chìm, Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đã song song nhẹ nhàng nhảy sang mũi kiếm thứ hai.
Mũi kiếm thứ nhất thế là đã ngập hẳn trong cát, mà trên đê mặt cát vẫn y nguyên, không một dấu chân để lại, từ mũi kiếm thứ nhất cho đến mũi kiếm thứ hai, thứ ba rồi tới cuối cùng cũng không sai một li nào cả.
Nhạc Long Phi, Vũ Văn Kỳ đối diện thi triển công lực “Lăng Không Hư Bộ”, “Đạp Kiếm Trầm Sa” đã đi hết bờ đê cát, nhảy xuống mặt đất, đã thấy một vị đạo nhân tầm vóc cao lớn mặt như con gái cung kính đứng ở bên cạnh.
Nhạc Long Phi biết vị đạo nhân cao lớn đó, tức là Đại tổng quản trong Tàng Kiếm cốc mà Huyền Linh đạo trưởng nói vừa rồi, bèn vòng tay thi lễ nói :
- Xin đạo trưởng cho biết đạo hiệu, và xin kiểm trên mặt cát, xem Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ có hợp cách không?
Đạo nhân cúi đầu ngang ngực, niệm một câu “Vô lượng thọ Phật” rồi nói :
- Bần đạo là Huyền Hóa, giữ chức Đại tổng quản trong Tàng Kiếm cốc. Nhuyễn, ngạnh, khinh công của Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương đã thực là siêu tuyệt bực, Huyền Hóa xin khâm phục, hà tất phải kiểm lại mặt đê nữa, xin mời hai vị theo bần đạo vào yết kiến Cốc chủ.
Nói xong đi lên trước dẫn đường, đưa hai người vòng qua một ngọn núi cao chót vót.
Vừa qua khỏi chỗ eo núi, hai người chợt thấy trước mắt sáng bừng lên, ngay phía trước là một khoảng đất rộng chừng hơn một mẫu, trăm hoa đua nở, cỏ thơm xanh rì như trải thảm, đá lạ thông kỳ, suối tuôn như thác, cảnh sắc thực là thoát tục.
Trong một khoảng đất phẳng, giữa đá và thông có bầy rất nhiều bàn ghế, bàn nào cũng bày rượu thịt thơm ngon, dựa lưng vào vách núi, kề bên dòng suối là một chiếc bàn gỗ sơn đỏ, trên bàn đặt bảy thanh kiếm ngoài đều lồng bao.
Huyền Hóa đạo nhân đứng cách khoảng đất đó chừng hơn một trượng, khom mình thi lễ, cất cao tiếng nói với một vị mặc áo dài màu cỏ đông, tinh thần quắc thước, ngồi ở bên phải chiếc bàn dài :
- Khải bẩm Cốc chủ, hai vị khách quý đây định đến xem Luận kiếm đại hội hiện đã thông qua ba kỳ khảo thí.
Vưu Nam Báo vừa đưa mắt nhìn, chợt giật mình kinh ngạc về tướng mạo cũng như niên tuế của hai vị quý tân, bèn đứng dậy tiến ra vài bước cười ha hả nói :
- Lão đệ và cô nương đây thuộc môn phái nào? Vưu Nam Báo này sở dĩ đặt ba kỳ thi ở ngoài cốc khẩu mục đích để tránh bọn giang hồ tục khách tới phá hoại nhã hứng, xin các vị đừng cười bảo là lão phu khí lượng hẹp hòi!
Nhạc Long Phi cảm thấy đối phương hỏi thăm đến sư môn bèn mỉm cười, khom lưng đáp :
- Tại hạ tên Nhạc Long Phi, gia sư là Nhật Nguyệt Thần Phan Chu Nhuận Ba ở Bắc Thiên sơn Đan Tâm giáp, còn vị này là Vũ Văn cô nương, đệ tử của Tị Trần am chủ Hàn Nguyệt sư thái núi Tung Sơn, một trong hai vị Trung Châu song tuyệt.
Vưu Nam Báo cố nhiên là đã nghe danh Hàn Nguyệt sư thái, nhưng cái tên Nhật Nguyệt Thần Phan Chu Nhuận Ba thì lạ hoắc, hình như trong giang hồ chưa nghe thấy bao giờ.
Nhưng Vưu Nam Báo lịch duyệt trong giang hồ bấy lâu uy danh đã thành tựu bực ấy, tất nhiên phải có nhãn lực hơn người, nên chỉ nhìn Nhạc Long Phi một lượt đã nhận thấy khí vũ hiên ngang, võ công tất phải vào hàng tuyệt kỹ, bèn “à” một tiếng, rồi nói :
- Té ra là Nhạc công tử và Vũ Văn cô nương đều là đệ tử của các bậc danh gia tuyệt thế cả, hèn chi mà chẳng vượt qua hai đường Phù Kiếm Sa Đê của ta một cách dễ dàng.
Nhạc Long Phi chắp tay cười nói :
- Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đều là hạng tài hèn học kém dám múa rìu qua mắt thợ, mua một trò cười, xin Vưu cốc chủ thứ lỗi cho.
Vưu Nam Báo cười ha hả, rồi trỏ mấy dãy ghế bày la liệt giữa những tảng đá và gốc tùng nói với hai người :
- Nhạc lão đệ hà tất khiêm nhường, xin mời hai vị ngồi chơi, tạm thưởng thức vài chén rượu nhạt, chỉ đợi Nam Hoang Nhất Kiếm Phù Vân Tử và Độc Thủ Thần Y Chu Bạch Mi đến nữa là ta sẽ bắt đầu khai mạc Luận kiếm đại hội.
Nhạc Long Phi nghe nói, khiêm tốn mấy câu, rồi cùng Vũ Văn Kỳ chọn một bàn ở dưới cây cổ tùng ngồi xuống.
Vũ Văn Kỳ đưa mắt nhìn khắp một lượt, thấy nơi này trừ bọn mình và Vưu Nam Báo còn có bốn vị khách lạ nữa, bèn khẽ cười nói với Nhạc Long Phi :
- Long ca ca, vị đầu đà tóc xõa ngồi đối diện tảng quái thạch vuông kia chắc là Mộc Kiếm đầu đà Hoa Sơn phái mà Phùng Cảnh Bá nói đó, còn vị áo xám ngồi bên phải cây tùng kia nhất định là Đông Xuyên Thất Kiếm Thủ Mộ Dung lão nhân, người đàn bà đẹp mặc áo đỏ ngồi phía xa nhất kia hẳn là Lạt Thủ Hồng Tuyến Viên Thanh Loan, con người đứng tuổi tướng mạo nham hiểm ngồi cạnh Viên Thanh Loan như một tảng đá kia là ai?
Nhạc Long Phi chú ý nhìn rồi mỉm cười nói :
- Sao Kỳ muội hỏi lạ vậy, tuy Vưu Nam Báo chỉ đưa thiếp mời mấy tay danh kiếm đương thời thôi, nhưng còn những người đến dự khán, ai qua được ba kỳ thi thời cũng lọt vào được, người kia biết đâu chẳng đến xem như chúng ta.
Vừa nói đến đây, chợt nghe tiếng Huyền Hóa đạo nhân đứng đằng xa nói to :
- Khải bẩm Cốc chủ, Nam Hoang Nhất Kiếm Phù đạo trưởng đã tới.
Uy danh Nam Hoang Nhất Kiếm quả không phải tầm thường, Vưu Nam Báo vội đứng lên, thân hành ra tận cửa cốc tiếp đón.
Một lúc sau Vưu Nam Báo đưa một vị thanh bào đạo trưởng râu tóc trắng như tuyết đi vào.
Vũ Văn Kỳ đứng lên trước nhất, nói to :
- Vũ Văn Kỳ, môn hạ đệ tử Tung Sơn Tị Trần am xin tham kiến Phù Vân sư bá.
Phù Vân Tử đưa mắt nhìn Vũ Văn Kỳ, mỉm cười nói :
- Vũ Văn hiền điệt sao cũng tới đây? Sư phụ hiền điệt có được mạnh không?
Vũ Văn Kỳ chỉ Nhạc Long Phi nói với Phù Vân Tử :
- Tiểu điệt và đại ca Nhạc Long Phi cùng du hiệp giang hồ, nhân qua Tàng Kiếm cốc, thấy Vưu cốc chủ mời sư bá và mấy vị cao nhân nữa đề cử Luận kiếm đại hội nên vào xem, sư phụ tiểu điệt đang tham xét môn Già La Bát Nhã thần công ở trên Tung Sơn, chờ đến ngày đại hội Nam Hải mới sang đảo Độc Long.
Phù Vân Tử đã nghe Tây Môn Túy nói chuyện, nên đã biết đến Nhạc Long Phi, khi nghe Vũ Văn Kỳ nói, bèn chú ý nhìn chàng rồi mỉm cười hỏi :
- Vị này tức là Nhạc Long Phi lão đệ, cao đồ của Nhật Nguyệt Thần Phan Chu đại hiệp ở Bắc Thiên sơn Đan Tâm giáp đó ư? Hèn nào Tây Môn Túy huynh ca tụng không ngớt, quả nhiên căn cốt phi phàm, cùng với Vũ Văn hiền điệt ta xứng đáng là một đôi “tường lân uy phượng” trong phái võ lâm.
Nhạc Long Phi sắc mặt đỏ bừng, khom lưng nói :
- Nhạc Long Phi tư chất đần độn, học hành kém cỏi, thật không dám nhận lời khen của tiền bối.
Vũ Văn Kỳ mỉm cười nói với Phù Vân Tử :
- Phù Vân sư bá, xin sư bá ngồi cùng bàn với tiểu điệt được không?
Phù Vân Tử đưa mắt nhìn Vưu Nam Báo, Vưu Nam Báo gật đầu cười nói :
- Xin đạo trưởng cứ tùy tiện ngồi đâu cũng được, hiện nay chỉ còn chờ Chu Bạch Mi huynh tới đây nữa là có thể khai hội được rồi.
Phù Vân Tử nghe nói, liền ra chào hỏi Mộ Dung lão nhân và Mộc Kiếm đầu đà mấy câu, rồi quay lại gốc tùng ngồi cạnh với Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ.
Lúc này vị trung niên hán tử có tướng mạo nham hiểm không biết tên tuổi là gì dùng đôi mắt thâm trầm chú ý nhìn bọn Nhạc Long Phi rồi nói nhỏ với Viên Thanh Loan mấy câu.
Vũ Văn Kỳ nhanh mắt trông thấy, bèn cau mày mỉm cười nói :
- Trông cái bộ dạng thì thì thọt thọt của gã, ta đã biết là không phải là người tử tế.
Phù Vân Tử ngạc nhiên hỏi :
- Điệt nữ nói ai vậy?
Vũ Văn Kỳ đưa mắt ra hiệu, Phù Vân Tử cười nói :
- Đấy là Lạt Thủ Hồng Tuyến Viên Thanh Loan, người ấy kiếm thuật tinh thâm, nhưng thủ đoạn cũng không kém độc ác.
Vũ Văn Kỳ lắc đầu nói :
- Tiểu điệt nữ không nói Viên Thanh Loan, mà là nói tên ngồi cạnh Viên Thanh Loan kìa.
Phù Vân Tử chú ý nhìn một chút rồi “à” một tiếng nói :
- Người ấy trông lạ lắm, ta chưa gặp bao giờ, nhưng trông có vẻ hắn có công lực thực âm độc.
Nhạc Long Phi thừa lúc Phù Vân Tử và Vũ Văn Kỳ đang mải mê nói chuyện, lén đưa mắt ngầm xét vị tiền bối võ lâm danh tiếng.
Chàng nhận thấy Phù Vân Tử thần thái cao quý thanh tú, cổ kính như một cây tùng già, trên ngực áo còn gài một chiếc Mặc Vũ, chàng trông thấy chiếc Mặc Vũ đại biểu cho tinh thần dân tộc đó thì bất giác trong bụng thấy vui vui. Chàng nghĩ “nếu có thể liên kết được nhiều những vị anh hùng chí sĩ thiên hạ đồng tâm nhất trí, kết thành một khối, có thể chỉ mười năm, trăm năm về sau, xã tắc sơn hà lại trở về tay con cháu nhà Hán”.
Lúc này Vưu cốc chủ ngồi cách một bàn gần đó, nâng chén nhìn Phù Vân Tử mỉm cười nói :
- Phù Vân đạo trưởng từ Nam Hoang xa xôi đến đây thực vinh hạnh cho Tàng Kiếm cốc này không ít! Vưu Nam Báo đáng nên kính ba chén rượu ngon trước.
Phù Vân Tử cũng cất chén lên cười nói :
- Bần đạo tiếp được thiếp của Vưu huynh cho triệu, khi nào lại dám không đến? Huống chi lại còn được diện kiến các bậc cao minh thực là hân hạnh, nhưng chẳng hay sao Chu Bạch Mi huynh giờ này còn chưa đến?
Vưu Nam Báo cười nói :
- Chu huynh xưa nay tính tình sảng khoái nóng nẩy gặp những cuộc vui thế này, chẳng bao giờ chịu đi sau người, hôm nay không biết sao lại đến trễ vậy, hoặc giả còn bận việc gì chăng?...
Nói chưa dứt lời, chợt nghe phía ngoài Tàng Kiếm cốc, một tràng cười giòn giã đưa vào.
Vưu Nam Báo cười ngất nói :
- Vừa nhắc đến Tào Tháo, là Tào Tháo đến ngay. Chu Bạch Mi huynh đã tới!
Quả nhiên một bóng người nhanh như luồng điện, từ phía ngoài chạy như bay tới trước mặt mọi người dừng lại.
Nhạc Long Phi ngẩng lên nhìn, chính là vị Độc Thủ Thần Y Chu Bạch Mi, người mà chàng gặp ở núi Mạc Can dạo nọ, trên vai còn gài thanh Đồ Long kiếm của Lỗ Trường Phong cho mượn bữa trước.
Vưu Nam Báo rót đầu một chén rượu ngon, giơ tay lên ném vào không, ha ha cười nói :
- Chu huynh đến muộn quá, phạt một chén rượu đấy.
Chu Bạch Mi đỡ lấy chén rượu, uống một hơi hết, nét mặt nhơn nhơn đắc ý, nhìn Vưu Nam Báo cười ha hả :
- Vưu huynh trừ chén rượu phạt ra, ngươi còn phải mừng ta một chén nữa.
Vưu Nam Báo cười sằng sặc hỏi :
- Chu huynh có việc gì đắc ý thế?
Chu Bạch Mi luôn nhướng cao đôi lông mày trắng mỉm cười nói :
- Bữa nay sở dĩ ta đến muộn vì còn mắc giao đấu với Tàn Tâm Thần Quân Phục Bách Thao.
Vưu Nam Báo ngạc nhiên hỏi :
- Chu huynh cùng Phục Bách Thao giao đấu ở đâu?
Chu Bạch Mi cười nói :
- Ở trong núi Vũ Công, vừa dừng tay thì đến đây ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.