Chương 13
Phoanh
19/02/2023
Mạc Chi Dương trở về với khuôn mặt đỏ bừng, lần đầu tiên có người cảm ơn mình một cách chân thành như vậy đã thế lúc cậu ấy cười lên rất đẹp nữa chứ. Lúc đầu, Mạc Chi Dương chỉ nghe thoáng qua là mình cưới một con quái vật nửa người nửa dê, và trong đêm tân hôn, sợ ngoại hình của Bạch Tử Lệ xấu xí mà ám ảnh nhưng ai ngờ Bạch Tử Lệ lại đẹp như vậy. Nhưng có một điều Mạc Chi Dương thắc mắc là nếu là quái vật nửa người nửa dê thì phải có sừng chứ? Mạc Chi Dương chả thấy sừng đâu mà chỉ thấy mỗi mái tóc màu nâu óng ả, theo như truyền thuyết người dân tuyên truyền, nếu mà có sừng của Bạch Dương thì sẽ có được sức mạnh vô biên
- *Haiz... Chắc là tin đồn thất thiệt thôi. Rõ ràng là con người rành rành đây mà, cũng chỉ đẹp hơn người bình thường tý thôi. Cũng chẳng có gì đặc biết lắm, trừ màu mắt có hơi khác thôi. Nếu cậu ấy không làm gì mình thì mình cũng chẳng làm gì cậu ấy cả. Hóa ra chuyện hôm qua là Kỳ Lâm đầu têu, khi nào gặp lại thì mình phải tẩn cho cậu ta một trận mới được*
- “Giờ thì đi làm việc thôi nào. Vật vờ với chuyện hôm qua cũng khá mệt rồi, làm nhanh nhanh để đi ngủ nào”
Mạc Chi Dương quay lại thư phòng của mình để làm việc. Làm được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạc Chi Dương định nói vọng ra hỏi xem là ai thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là Minh Hạ, nói là đến đưa đồ ăn nhẹ cho Mạc Chi Dương, nghe thấy vậy, Mạc Chi Dương nói vọng ra để cho Minh Hạ vào. Nói xong, Mạc Chi Dương lại tiếp tục cặm cụi, vùi đầu vào công việc.
Hôm nay Minh Hạ mặc bộ đồ màu trắng kết hợp với màu vàng nhạt, xẻ tà bên phải khá cao, ở eo có thắt một đai lưng màu vàng kèm theo họa tiết hoa văn rất đẹp, tóc được búi nửa đầu kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, thanh tao ấy thì càng làm cho Minh Hạ đẹp hơn rất nhiều, vừa yêu kiều lại còn rất dịu dàng. Minh Hạ đến gần bên Mạc Chi Dương, đặt một giỏ đồ ăn ra rồi lấy một cái đĩa, từ từ sắp xếp thức ăn ra cho chủ nhân của mình. Thực đơn hôm nay gồm có bánh mì nướng, một ít bánh quy và nước ép cam và tất cả là do Minh Hạ một tay làm
- “Thưa nhị hoàng tử, nô tỳ đã mang đồ ăn đến cho ngài rồi đó ạ”_Minh Hạ nhìn Mạc Chi Dương với ánh mắt mong chờ, mong chờ chủ nhân sẽ ăn vào và khen mình
- “Ừm, để đấy đi, tý nữa ta ăn”
Thấy Mạc Chi Dương vẫn vùi đâu vào công việc, không quan tâm đến Minh Hạ bên cạnh khiến Minh Hạ khồng hài lòng, sáng nay chính mắt Minh Hạ đã thấy Mạc Chi Dương nhìn say đắm Bạch Tử lệ - người mà Minh Hạ gặp hôm qua, và cũng chính là hoàng tử phi mới ở đây. Đã thế lại còn được Kỳ Lâm bảo vệ nữa. Vậy mà Minh Hạ hôm qua không biết, lại uy hiếp như vậy, không biết cậu ta có nói với Kỳ Lâm rồi Kỳ Lâm lại nói với Mạc Chi Dương không nữa, lúc đấy bộ mặt thật của Minh Hạ che giấu bao lâu nay bị lật tẩy. Lúc đấy Minh Hạ sẽ bị mất niềm tin của Mạc Chi Dương dành cho mình và sẽ không được sủng ái nữa.
Không được!
Minh Hạ phải ngăn chặn mọi con đường để Bạch Tử Lệ không nói đến vấn đề này nữa, không thì sẽ phải áp dụng biện pháp mạnh hơn
- Nhị hoàng tử à, hay ngài nghỉ tay ăn một chút để có sức đi ạ. Cái này là do chính tay nô tỳ làm nên ngài không cần phải lo đâu ạ”
- “Hửm? Do chính tay ngươi làm ư? Để ta thử xem”
Lúc này, Mạc Chi Dương mới ngẩng mặt lên, rồi nhìn vào đĩa bánh đang được sắp xếp gọn gàng trên bàn, nhìn có vẻ khá ngon mắt. Nhưng khi nhìn đến miếng bánh mì, Mạc Chi Dương lại nhớ tới cảnh Bạch Tử Lệ đang vui vẻ ngồi ăn bánh mì trong ngự hoa viên, Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ đẹp vô cùng, trong một rừng hoa mà Mạc Chi Dương trồng, dường như Bạch Tử Lệ là bông hoa đẹp và tỏa sáng nhất. Mặt lại bỗng chốc đỏ lên ngay tức khắc, Minh Hạ tưởng chủ nhân của mình đỏ mặt, ngại ngùng vì mình làm đồ ăn cho nên liền vui vẻ, nhanh nhảu cắt một miếng bánh cho Mạc Chi Dương. Mạc Chi Dương cũng thuận tay là lấy một miếng rồi ăn vào, nó cũng được chứ chưa hẳn là ngon lắm
- "Nó có ngon không ạ? Có vừa miệng ngài không ạ?"
- "Cũng được. À, ngươi cho một người hầu sang chỗ của hoàng tử phi để phục vụ đi. Ở bên đấy chẳng có ai cả"_ Mạc Chi Dương nhớ đến yêu cầu mà Kỳ Lâm chuyển lời cho mình rồi nói
- "Dạ vâng thưa nhị hoàng tử"
Minh Hạ sau khi nghe thấy, trong lòng liền tức giận, tay nắm chặt khiến móng tay ghim vào lòng bàn tay thêm một lần nữa. Minh Hạ cứ thắc mắc tại sao Bạch Tử Lệ lại được gả cho Mạc Chi Dương mà không phải mình, mặc dù đã đi theo hầu hạ gần ba năm rồi mà vẫn chưa được phần thưởng gì xứng đáng cả. Nếu không có được phần thưởng thì chính tay Minh Hạ sẽ vùi Bạch Tử Lệ xuống, cho đến khi Bạch Tử Lệ ngoan ngoan nghe lời và nhường vị trí ấy cho Minh Hạ mới thôi. Mạc Chi Dương ăn đúng một miếng xong rồi lại cặm cụi vào công việc khiến cho Minh Hạ không phục, rõ ràng là đã bỏ bao nhiêu tâm huyết ra mà bây giờ Mạc Chi Dương chỉ ăn có một miếng, định mời thêm thì Mạc Chi Dương cất tiếng
- "Ngươi về làm việc của mình đi. Ta ăn no rồi"
- "Dạ vâng thưa nhị hoàng tử. Nô tỳ xin cáo lui"
Minh Hạ nghe vậy cũng không phản kháng gì mà mang theo đĩa bánh lui xuống. Trong lòng đã có những tính toàn riêng của mình về Bạch Tử Lệ. Và Bạch Tử Lệ vẫn ngây thơ không biết chuyện gì sắp xảy ra mà vẫn cưới nói với Kỳ Lâm...
- *Haiz... Chắc là tin đồn thất thiệt thôi. Rõ ràng là con người rành rành đây mà, cũng chỉ đẹp hơn người bình thường tý thôi. Cũng chẳng có gì đặc biết lắm, trừ màu mắt có hơi khác thôi. Nếu cậu ấy không làm gì mình thì mình cũng chẳng làm gì cậu ấy cả. Hóa ra chuyện hôm qua là Kỳ Lâm đầu têu, khi nào gặp lại thì mình phải tẩn cho cậu ta một trận mới được*
- “Giờ thì đi làm việc thôi nào. Vật vờ với chuyện hôm qua cũng khá mệt rồi, làm nhanh nhanh để đi ngủ nào”
Mạc Chi Dương quay lại thư phòng của mình để làm việc. Làm được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạc Chi Dương định nói vọng ra hỏi xem là ai thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là Minh Hạ, nói là đến đưa đồ ăn nhẹ cho Mạc Chi Dương, nghe thấy vậy, Mạc Chi Dương nói vọng ra để cho Minh Hạ vào. Nói xong, Mạc Chi Dương lại tiếp tục cặm cụi, vùi đầu vào công việc.
Hôm nay Minh Hạ mặc bộ đồ màu trắng kết hợp với màu vàng nhạt, xẻ tà bên phải khá cao, ở eo có thắt một đai lưng màu vàng kèm theo họa tiết hoa văn rất đẹp, tóc được búi nửa đầu kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, thanh tao ấy thì càng làm cho Minh Hạ đẹp hơn rất nhiều, vừa yêu kiều lại còn rất dịu dàng. Minh Hạ đến gần bên Mạc Chi Dương, đặt một giỏ đồ ăn ra rồi lấy một cái đĩa, từ từ sắp xếp thức ăn ra cho chủ nhân của mình. Thực đơn hôm nay gồm có bánh mì nướng, một ít bánh quy và nước ép cam và tất cả là do Minh Hạ một tay làm
- “Thưa nhị hoàng tử, nô tỳ đã mang đồ ăn đến cho ngài rồi đó ạ”_Minh Hạ nhìn Mạc Chi Dương với ánh mắt mong chờ, mong chờ chủ nhân sẽ ăn vào và khen mình
- “Ừm, để đấy đi, tý nữa ta ăn”
Thấy Mạc Chi Dương vẫn vùi đâu vào công việc, không quan tâm đến Minh Hạ bên cạnh khiến Minh Hạ khồng hài lòng, sáng nay chính mắt Minh Hạ đã thấy Mạc Chi Dương nhìn say đắm Bạch Tử lệ - người mà Minh Hạ gặp hôm qua, và cũng chính là hoàng tử phi mới ở đây. Đã thế lại còn được Kỳ Lâm bảo vệ nữa. Vậy mà Minh Hạ hôm qua không biết, lại uy hiếp như vậy, không biết cậu ta có nói với Kỳ Lâm rồi Kỳ Lâm lại nói với Mạc Chi Dương không nữa, lúc đấy bộ mặt thật của Minh Hạ che giấu bao lâu nay bị lật tẩy. Lúc đấy Minh Hạ sẽ bị mất niềm tin của Mạc Chi Dương dành cho mình và sẽ không được sủng ái nữa.
Không được!
Minh Hạ phải ngăn chặn mọi con đường để Bạch Tử Lệ không nói đến vấn đề này nữa, không thì sẽ phải áp dụng biện pháp mạnh hơn
- Nhị hoàng tử à, hay ngài nghỉ tay ăn một chút để có sức đi ạ. Cái này là do chính tay nô tỳ làm nên ngài không cần phải lo đâu ạ”
- “Hửm? Do chính tay ngươi làm ư? Để ta thử xem”
Lúc này, Mạc Chi Dương mới ngẩng mặt lên, rồi nhìn vào đĩa bánh đang được sắp xếp gọn gàng trên bàn, nhìn có vẻ khá ngon mắt. Nhưng khi nhìn đến miếng bánh mì, Mạc Chi Dương lại nhớ tới cảnh Bạch Tử Lệ đang vui vẻ ngồi ăn bánh mì trong ngự hoa viên, Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ đẹp vô cùng, trong một rừng hoa mà Mạc Chi Dương trồng, dường như Bạch Tử Lệ là bông hoa đẹp và tỏa sáng nhất. Mặt lại bỗng chốc đỏ lên ngay tức khắc, Minh Hạ tưởng chủ nhân của mình đỏ mặt, ngại ngùng vì mình làm đồ ăn cho nên liền vui vẻ, nhanh nhảu cắt một miếng bánh cho Mạc Chi Dương. Mạc Chi Dương cũng thuận tay là lấy một miếng rồi ăn vào, nó cũng được chứ chưa hẳn là ngon lắm
- "Nó có ngon không ạ? Có vừa miệng ngài không ạ?"
- "Cũng được. À, ngươi cho một người hầu sang chỗ của hoàng tử phi để phục vụ đi. Ở bên đấy chẳng có ai cả"_ Mạc Chi Dương nhớ đến yêu cầu mà Kỳ Lâm chuyển lời cho mình rồi nói
- "Dạ vâng thưa nhị hoàng tử"
Minh Hạ sau khi nghe thấy, trong lòng liền tức giận, tay nắm chặt khiến móng tay ghim vào lòng bàn tay thêm một lần nữa. Minh Hạ cứ thắc mắc tại sao Bạch Tử Lệ lại được gả cho Mạc Chi Dương mà không phải mình, mặc dù đã đi theo hầu hạ gần ba năm rồi mà vẫn chưa được phần thưởng gì xứng đáng cả. Nếu không có được phần thưởng thì chính tay Minh Hạ sẽ vùi Bạch Tử Lệ xuống, cho đến khi Bạch Tử Lệ ngoan ngoan nghe lời và nhường vị trí ấy cho Minh Hạ mới thôi. Mạc Chi Dương ăn đúng một miếng xong rồi lại cặm cụi vào công việc khiến cho Minh Hạ không phục, rõ ràng là đã bỏ bao nhiêu tâm huyết ra mà bây giờ Mạc Chi Dương chỉ ăn có một miếng, định mời thêm thì Mạc Chi Dương cất tiếng
- "Ngươi về làm việc của mình đi. Ta ăn no rồi"
- "Dạ vâng thưa nhị hoàng tử. Nô tỳ xin cáo lui"
Minh Hạ nghe vậy cũng không phản kháng gì mà mang theo đĩa bánh lui xuống. Trong lòng đã có những tính toàn riêng của mình về Bạch Tử Lệ. Và Bạch Tử Lệ vẫn ngây thơ không biết chuyện gì sắp xảy ra mà vẫn cưới nói với Kỳ Lâm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.