Chương 4
Phoanh
19/02/2023
Bạch Tử Lệ cố gắng ghi nhớ được con đường dẫn tới phòng mình và phòng tắm, tiện thể cả những nơi khác nữa. Tính qua cũng nhớ được sơ sơ rồi, phải công nhân chỗ ở của hoàng tộc to thật, đi chắc cả ngày không hết mất thôi. Mà đi lang thang tìm đường về phòng cũng mất khá nhiều thời gian rồi nên Bạch Tử Lệ khá đói, buổi tối cũng chả ăn gì mấy mà sáng nay cũng chả ăn luôn.
Vả lại cũng chả biết phòng ăn ở đâu để Bạch Tử Lệ đến, thôi thì đành ngồi chờ vậy, đi từ nãy đến giờ cũng làm Bạch Tử Lệ mất khá nhiều sức rồi nên cũng chả còn sức mà đi. Ngồi nhìn ra ngoài ban công, thấy được bầu trời xanh ngát, phía xa xa là dãy cát dài, những chú chim đang bay lượn trên bầu trời kia,...tất cả những thứ ấy đều làm cậu liên tưởng về những ngày tháng được ở cùng với cha và mẹ, được tự do làm những điều mình thích, được sống với người mình thương yêu và được là chính bản thân mình, không cần phải gò bó, ép buộc ở một chỗ như bây giờ.
Từ lúc Bạch Tử Lệ bị bắt làm vật cống cho nhà vua, họ đã đưa Bạch Tử Lệ đến một nơi xa lạ hoàn toàn đến nay cũng được hơn 1 tuần rồi,Bạch Tử Lệ nhớ mẹ, nhớ cha của mình, không biết bây giờ họ ra sao rồi, có còn sống tốt không hay là đang bị những người kia bắt nạt, xa lánh.Bạch Tử Lệ mong mẹ có thể được quay trở lại với cha mình, để có thể thấy được mẹ hạnh phúc.
Bạch Tử Lệ biết cha mình đã phạm luật của thiên đình nên đã bị xử phạt nghiêm khắc, đã 15 năm nay cha đã không về rồi, Bạch Tử Lệ cũng nhớ cha lắm nhưng thực sự không phải biết làm cách nào mà có thể gặp được cha, muốn cha trở về để đoàn tụ với mẹ, để Bạch Tử Lệ có thể thấy được mẹ hạnh phúc khi ở bên cha, để cho mẹ đỡ cô đơn khi Bạch Tử lệ đi xa như thế này.
Ngồi suy nghĩ không cũng khá lâu rồi, bụng lại bắt đầu kêu lên kịch liệt cần cái gì đó bỏ vào, nhưng bây giờ thức ăn kiếm đâu bây giờ? Ở đây chẳng có người hầu để nhờ vả, hỏi đường, chỉ có mỗi Bạch Tử Lệ ở trong tẩm cung này, không biết đâu mới là đường đi đúng nên chỉ biết ngồi lủi thủi một mình ở trong phòng, đầu bắt đầu choáng choáng, hai mắt bắt đầu mờ dần, tay chân bủn rủn vì quá đói, gần một ngày không được ăn vì bà tú bắt cậu làm vậy để giữ eo, mặc đồ cưới cho đẹp. Lúc mà Bạch Tử Lệ tưởng mình sắp chết đến nơi rồi thì bỗng cửa sổ được mở ra, Bạch Tử Lệ dùng hết sức bình sinh cố gắng mở mắt ra, thấy hình bóng của ai đó mờ mờ, người này...nhìn quen mắt quá nhưng cậu vẫn không thể nghĩ ra được là ai cả
- “Tử Lệ, Tử Lệ... Ngươi có sao không? Ta mang một ít đồ ăn đến cho ngươi này!”
Rất may người đó là Kỳ Lâm, sau khi rời đi cho Bạch Tử Lệ tắm rửa thì đột nhiên nghĩ ra, chắc hẳn đã gần một ngày rồi chưa được ăn gì nên đã tức tốc đi tìm đồ ăn. Nhưng khi quay lại phòng tắm thì chẳng thấy Bạch Tử Lệ đâu, liền nhanh chân quay lại phòng ngủ nhưng vẫn không thấy nên đã đi tìm khắp cung. Mãi đến sau mới quay lại phòng ngủ mà lúc đó đã thấy Bạch Tử Lệ nằm bất động ở trên giường rồi, liền hốt hoảng chạy tới chỗ Bạch Tử Lệ đỡ dây, rồi đưa đồ ăn cho.
Bạch Tử Lệ đang đói thì ngửi thấy mùi đồ ăn, lập tức tỉnh dậy, lấy đồ ăn từ trên tay Kỳ Lâm mà ăn lấy ăn để, không quan tâm tới hình tượng trước mặt. Kỳ Lâm thấy như vậy, lông mày liền nhíu lại, thầm nghĩ cái tên Mạc Chi Dương đáng ghét kia thật vô trách nhiệm, cưới người ta về thì ít nhất cũng phải cho người ta ăn chứ, vậy mà bỏ đi như vậy, để vợ mới cưới của mình sắp chết vì đói và khát tới nơi rồi.
Khi nào gặp phải tẩn cho cậu ta một trận mới được, Kỳ Lâm cũng không ngờ được Mạc Chi Dương lại có thể bỏ rơi một người xinh đẹp như vậy, không quan tâm dù chỉ là một chút. Kỳ Lâm càng nhìn càng thấy thương, vừa mới cưới đã bị phu quân bỏ rơi đến sắp chết đói, đã thế lại còn bị gả cho một người không quen biết nữa, đúng là hồng nhan bạc phận mà.
Nếu mà Mạc Chi Dương không quan tâm đến mỹ nhân này thì để Kỳ Lâm chăm sóc, quan tâm thay cho, không cần cậu ta cũng được vì Kỳ Lâm muốn thấy được Bạch Tử Lệ cười lên một lần nữa, mà phải là một nụ cười thật hạnh phúc.
Bạch Tử Lệ sau khi ăn được một ít thì cuối cùng cũng đỡ hơn, nhưng khi nhớ đến cảnh mình ăn như một người sắp chết đói, rồi quay lại nhìn thấy Kỳ Lâm đang nhìn mình chằm chằm, hai tai Bạch Tử Lệ từ từ đỏ ửng lên, ngại không dám ngẩng mặt lên nữa, nhưng vừa nãy do ăn nhiều quá nên bị nghe, bắt đầu ho khù khụ. Kỳ Lâm thấy như vậy liền đưa nước cho Bạch Tử Lệ uống
- “Nước đây, nước đây. Ăn từ từ thôi không nghẹn mất, không có ai cướp đồ ăn của ngươi đâu mà ngươi lại ăn nhanh như vậy”
- “Vừa nãy, cảm ơn ngài nhiều lắm. May mà ngài đến kịp không thì ta đã ngất ở đấy rồi”_ Bạch Tử Lệ từ từng uống từng ngụm nước vào miệng, cảm giác thỏa mãn dâng tràn
- “Không có gì đâu. À mà ngươi đã thấy mặt của phu quân ngươi chưa?”
- “Ta chưa. Sao vậy? Hôm qua ngài ấy nói nói cái gì đó xong rồi bỏ đi luôn, để ta một mình ở đây luôn”
Bạch Tử Lệ nhìn Kỳ Lâm với ánh mắt ngây thơ, Kỳ Lâm nhìn biểu cảm ấy mà lặng lẽ thờ dài. Đây được gọi là quá ngây thơ rồi, chí ít thì cũng phải có một ít nhu cầu hoặc điều kiện gì nói với phu quân mình chứ, đây lại chả có nhu cầu gì cả, mà cứ để vậy, có khi vướng vào nguy hiểm thì ai bảo vệ cho chứ, như hôm nay này, gần như là đói lả đi rồi nhưng không có ai ở bên cạnh để lấy đồ ăn cho. Cứ như thế này Bạch tử Lệ chết đi cũng chẳng ai biết và cũng chẳng ai quan tâm.
- “Bạch Tử Lệ, ta nói cho người điều này nhé. Ngươi quá ngây thơ rồi, nếu mà cứ như thế này thì nguy hiểm cho ngươi quá. Ít nhất ngươi cũng phải nên có yêu cầu gì đó của mình chứ, rồi nói với Mạc Chi Dương. Nếu mà ngươi sợ thì cứ nói với ta, ta nói với cậu ta cho. Có được không? Chứ ta thấy ngươi quá dỗi ngây thơ rồi”
- "Ừm... Vậy... Vậy thì ta nhờ ngài nói với nhị hoàng tử là ta muốn..."
Vả lại cũng chả biết phòng ăn ở đâu để Bạch Tử Lệ đến, thôi thì đành ngồi chờ vậy, đi từ nãy đến giờ cũng làm Bạch Tử Lệ mất khá nhiều sức rồi nên cũng chả còn sức mà đi. Ngồi nhìn ra ngoài ban công, thấy được bầu trời xanh ngát, phía xa xa là dãy cát dài, những chú chim đang bay lượn trên bầu trời kia,...tất cả những thứ ấy đều làm cậu liên tưởng về những ngày tháng được ở cùng với cha và mẹ, được tự do làm những điều mình thích, được sống với người mình thương yêu và được là chính bản thân mình, không cần phải gò bó, ép buộc ở một chỗ như bây giờ.
Từ lúc Bạch Tử Lệ bị bắt làm vật cống cho nhà vua, họ đã đưa Bạch Tử Lệ đến một nơi xa lạ hoàn toàn đến nay cũng được hơn 1 tuần rồi,Bạch Tử Lệ nhớ mẹ, nhớ cha của mình, không biết bây giờ họ ra sao rồi, có còn sống tốt không hay là đang bị những người kia bắt nạt, xa lánh.Bạch Tử Lệ mong mẹ có thể được quay trở lại với cha mình, để có thể thấy được mẹ hạnh phúc.
Bạch Tử Lệ biết cha mình đã phạm luật của thiên đình nên đã bị xử phạt nghiêm khắc, đã 15 năm nay cha đã không về rồi, Bạch Tử Lệ cũng nhớ cha lắm nhưng thực sự không phải biết làm cách nào mà có thể gặp được cha, muốn cha trở về để đoàn tụ với mẹ, để Bạch Tử Lệ có thể thấy được mẹ hạnh phúc khi ở bên cha, để cho mẹ đỡ cô đơn khi Bạch Tử lệ đi xa như thế này.
Ngồi suy nghĩ không cũng khá lâu rồi, bụng lại bắt đầu kêu lên kịch liệt cần cái gì đó bỏ vào, nhưng bây giờ thức ăn kiếm đâu bây giờ? Ở đây chẳng có người hầu để nhờ vả, hỏi đường, chỉ có mỗi Bạch Tử Lệ ở trong tẩm cung này, không biết đâu mới là đường đi đúng nên chỉ biết ngồi lủi thủi một mình ở trong phòng, đầu bắt đầu choáng choáng, hai mắt bắt đầu mờ dần, tay chân bủn rủn vì quá đói, gần một ngày không được ăn vì bà tú bắt cậu làm vậy để giữ eo, mặc đồ cưới cho đẹp. Lúc mà Bạch Tử Lệ tưởng mình sắp chết đến nơi rồi thì bỗng cửa sổ được mở ra, Bạch Tử Lệ dùng hết sức bình sinh cố gắng mở mắt ra, thấy hình bóng của ai đó mờ mờ, người này...nhìn quen mắt quá nhưng cậu vẫn không thể nghĩ ra được là ai cả
- “Tử Lệ, Tử Lệ... Ngươi có sao không? Ta mang một ít đồ ăn đến cho ngươi này!”
Rất may người đó là Kỳ Lâm, sau khi rời đi cho Bạch Tử Lệ tắm rửa thì đột nhiên nghĩ ra, chắc hẳn đã gần một ngày rồi chưa được ăn gì nên đã tức tốc đi tìm đồ ăn. Nhưng khi quay lại phòng tắm thì chẳng thấy Bạch Tử Lệ đâu, liền nhanh chân quay lại phòng ngủ nhưng vẫn không thấy nên đã đi tìm khắp cung. Mãi đến sau mới quay lại phòng ngủ mà lúc đó đã thấy Bạch Tử Lệ nằm bất động ở trên giường rồi, liền hốt hoảng chạy tới chỗ Bạch Tử Lệ đỡ dây, rồi đưa đồ ăn cho.
Bạch Tử Lệ đang đói thì ngửi thấy mùi đồ ăn, lập tức tỉnh dậy, lấy đồ ăn từ trên tay Kỳ Lâm mà ăn lấy ăn để, không quan tâm tới hình tượng trước mặt. Kỳ Lâm thấy như vậy, lông mày liền nhíu lại, thầm nghĩ cái tên Mạc Chi Dương đáng ghét kia thật vô trách nhiệm, cưới người ta về thì ít nhất cũng phải cho người ta ăn chứ, vậy mà bỏ đi như vậy, để vợ mới cưới của mình sắp chết vì đói và khát tới nơi rồi.
Khi nào gặp phải tẩn cho cậu ta một trận mới được, Kỳ Lâm cũng không ngờ được Mạc Chi Dương lại có thể bỏ rơi một người xinh đẹp như vậy, không quan tâm dù chỉ là một chút. Kỳ Lâm càng nhìn càng thấy thương, vừa mới cưới đã bị phu quân bỏ rơi đến sắp chết đói, đã thế lại còn bị gả cho một người không quen biết nữa, đúng là hồng nhan bạc phận mà.
Nếu mà Mạc Chi Dương không quan tâm đến mỹ nhân này thì để Kỳ Lâm chăm sóc, quan tâm thay cho, không cần cậu ta cũng được vì Kỳ Lâm muốn thấy được Bạch Tử Lệ cười lên một lần nữa, mà phải là một nụ cười thật hạnh phúc.
Bạch Tử Lệ sau khi ăn được một ít thì cuối cùng cũng đỡ hơn, nhưng khi nhớ đến cảnh mình ăn như một người sắp chết đói, rồi quay lại nhìn thấy Kỳ Lâm đang nhìn mình chằm chằm, hai tai Bạch Tử Lệ từ từ đỏ ửng lên, ngại không dám ngẩng mặt lên nữa, nhưng vừa nãy do ăn nhiều quá nên bị nghe, bắt đầu ho khù khụ. Kỳ Lâm thấy như vậy liền đưa nước cho Bạch Tử Lệ uống
- “Nước đây, nước đây. Ăn từ từ thôi không nghẹn mất, không có ai cướp đồ ăn của ngươi đâu mà ngươi lại ăn nhanh như vậy”
- “Vừa nãy, cảm ơn ngài nhiều lắm. May mà ngài đến kịp không thì ta đã ngất ở đấy rồi”_ Bạch Tử Lệ từ từng uống từng ngụm nước vào miệng, cảm giác thỏa mãn dâng tràn
- “Không có gì đâu. À mà ngươi đã thấy mặt của phu quân ngươi chưa?”
- “Ta chưa. Sao vậy? Hôm qua ngài ấy nói nói cái gì đó xong rồi bỏ đi luôn, để ta một mình ở đây luôn”
Bạch Tử Lệ nhìn Kỳ Lâm với ánh mắt ngây thơ, Kỳ Lâm nhìn biểu cảm ấy mà lặng lẽ thờ dài. Đây được gọi là quá ngây thơ rồi, chí ít thì cũng phải có một ít nhu cầu hoặc điều kiện gì nói với phu quân mình chứ, đây lại chả có nhu cầu gì cả, mà cứ để vậy, có khi vướng vào nguy hiểm thì ai bảo vệ cho chứ, như hôm nay này, gần như là đói lả đi rồi nhưng không có ai ở bên cạnh để lấy đồ ăn cho. Cứ như thế này Bạch tử Lệ chết đi cũng chẳng ai biết và cũng chẳng ai quan tâm.
- “Bạch Tử Lệ, ta nói cho người điều này nhé. Ngươi quá ngây thơ rồi, nếu mà cứ như thế này thì nguy hiểm cho ngươi quá. Ít nhất ngươi cũng phải nên có yêu cầu gì đó của mình chứ, rồi nói với Mạc Chi Dương. Nếu mà ngươi sợ thì cứ nói với ta, ta nói với cậu ta cho. Có được không? Chứ ta thấy ngươi quá dỗi ngây thơ rồi”
- "Ừm... Vậy... Vậy thì ta nhờ ngài nói với nhị hoàng tử là ta muốn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.