Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!
Chương 51: Bệnh nghiện vợ
Đường Nguyệt Y
01/01/2024
Ăn tối xong, đôi vợ chồng son lại dắt díu nhau trở lên phòng. Cả hai đều gác lại tất thảy công việc, bởi vì đêm nay sẽ có rất nhiều điều để nói…
Trên giường với sắc màu đỏ yêu thương từ bộ drap trải, người đàn ông mặc áo choàng ngủ nhưng không thắt dây là để thỏa mãn thói quen sờ đầu t.i của cô vợ tinh nghịch đang nằm bên cạnh, an yên trong vòng tay anh.
"Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, anh xin lỗi vì để em phải chịu ủy khuất ngay trong giai đoạn đầu của thai kỳ. Vừa rồi gặp mẹ, bà nói anh phải đặc biệt quan tâm tới em nhiều hơn nữa, bởi vì tam cá nguyệt đầu khi mang thai rất quan trọng. Sau này khi hormone thay đổi, tính khí của em cũng sẽ khác, vậy nên anh phải học tập từ bây giờ để sẵn sàng trở thành một người chồng tâm lý, người ba có trách nhiệm hơn nữa.
Vợ quên hết những gì vừa xảy ra đi, đừng để các vấn đề không đáng làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cả hai mẹ con. Chồng thương!"
Sau mấy câu nói ngọt như mía lùi, Mặc Phi lại còn đặt lên mái tóc thơm mềm của cô gái một nụ hôn để nói lên sự trân trọng từ mình dành cho cô.
Mà lúc này Thập Thất cũng đang nghiền ngẫm lại mọi chuyện vừa qua, cô tự cảm thấy hổ thẹn vì đã từng không tin tưởng ở anh, lại còn hành xử xốc nổi gây ảnh hưởng tới bảo bảo trong bụng.
Nếu phải truy cứu rõ ràng, thì người có lỗi lớn nhất sẽ là cô…
“Vợ cũng sai mà chồng! Vợ ích kỷ nữa, có một ngày cũng không chịu cho chồng để tìm bằng chứng giải thích. Giờ nghĩ lại, vợ mới thấy mình thật may mắn và phải có phước lắm mới có được một người chồng khoan dung, ẩn nhẫn với mình như vậy. Chứ nếu là người khác chắc đã sớm bỏ mặc cái đứa cố chấp, ngang ngược như vợ từ lâu rồi.”
Nói rồi, Thập Thất lại luồng tay qua lớp áo choàng bên ngoài của người đàn ông để ôm lấy cơ thể ấm áp ấy, mà nâng niu.
Thực tình mà nói, mười ngày không gần nhau chính cô cũng sắp phát điên mất thôi. Bởi vậy, lúc bắt gặp người phụ nữ khác ôm anh, cô mới điên tiết tới thế.
“Chỉ có những thằng tồi mới phũ phàng ngược lại trong lúc vợ mình đang dỗi. Huống hồ anh bị oan mà, nên phải càng nổ lực chứng minh sự trong sạch của mình.”
Mặc Phi kiêu ngạo ba giây, rồi lại tự khẳng định quan điểm cá nhân bằng câu:
“Đối với anh, người yêu cũ cũng giống như một chiếc condom (bcs) vậy. Bởi vì, thứ đó chỉ dùng một lần rồi vứt, chứ không thể mang vào tái sử dụng lần hai. Vậy nên anh hy vọng qua chuyện lần này, vợ có thể tin tưởng ở anh nhiều hơn, được không?”
Thập Thất gật đầu ngay lập tức.
“Không những tin chồng nhiều hơn, mà vợ còn phải bù đắp cho chồng, đồng thời dạy dỗ cô ta một bài học mới được.” Ánh mắt cô gái đong đầy hơn thua.
“Vợ muốn làm gì cũng được, nhưng phải nói trước để chồng lo liệu mọi thứ chu toàn nhất cho vợ.” Mặc Phi không hỏi nhiều, mà anh chỉ căn dặn vài thứ để bảo đảm an toàn cho người phụ nữ của mình.
“Để vợ nghĩ đã! À mà đúng rồi, chồng lấy đâu ra đoạn ghi âm với clip đó để thanh minh cho bản thân vậy?”
“Trong đồng hồ đeo tay của chồng có máy ghi âm, chỉ cần khởi động là mọi thứ ở cự li gần đều được ghi lại. Còn clip lấy từ camera trong club. Sau đó chuyển cả hai vào thẻ nhớ, rồi dùng cách để vợ nghe thấy thôi.”
“Nói thế là Ân Ân tiếp tục trở thành đồng minh của chồng rồi? Hai người còn thông đồng gạt em nữa, làm hại em lo lắng sốt vó vội chạy về vì sợ chồng bệnh thật. Ai có ngờ…” Thập Thất bĩu môi, phụng phịu bất mãn.
Mặc Phi ở bên cạnh liền xoa dịu bằng cách âu yếm ôm hôn nồng nàn hơn nữa.
“Thì chồng bệnh thật mà!”
“Bệnh gì chứ?”
“Bệnh nghiện vợ, nên xa nhau là đau lòng không chịu được.”
Khá khen cho khuôn miệng khéo ăn khéo nịnh của người đàn ông. Cứ thốt ra câu nào, là đốn tim cô câu đó, làm hại đôi gò má nhỏ nhắn đã ửng hồng vì ngại.
“Nói như vậy, lỡ vợ vẫn không chịu tha thứ cho chồng, vợ đi luôn thì sao?”
“Thì bất chấp thủ đoạn mang vợ trở về. Ngày ngày nâng niu, chăm sóc, tin chắc rằng lòng dạ sắc đá cũng phải tan chảy.” Mặc Phi ngạo mạn khẳng định.
Nhưng nghe xong, Thập Thất chỉ bật cười. Cô vùi mặt vào vòm ngực mang hương thơm quyến rũ trên người anh, rồi khẽ nói:
“Đúng là chân ái của đời em! Cảm ơn anh đã yêu thương, chiều chuộng một đứa bướng bỉnh như em. Mai này khi con chào đời, hy vọng sẽ giống ba nó nhiều hơn. Là một người ấm áp, trai liêm khiết, nữ thì thanh thuần.”
“Anh thì lại muốn con giống em nhiều hơn, đặc biệt là con gái thì phải càng thừa hưởng các yếu tố từ em. Nữ nhi mạnh mẽ, thà bắt nạt chồng chứ không hà hiếp người ngoài, haha…” Mặc Phi cười rộn lên.
Thập Thất nghe xong liền méo mặt. Chẳng biết anh đang khen hay nói đểu cô đây, chứ nghe cái điệu cười là thấy không vui trong lòng rồi.
“Kệ em! Chồng tốt, mới có được vợ bắt nạt đấy. Cho nên không có gì đáng phải xấu hổ.” Cô vênh mặt, tự tin xác nhận.
Đúng lúc nhìn thấy đôi môi nhỏ xinh đang hướng lên phía mình, thế là người đàn ông lập tức nắm bắt thời cơ.
Chỉ thấy yết hầu anh chuyển động thật khẽ và rồi, đôi môi ấy liền bị chiếm đoạt.
Đêm nay, anh nhất định phải “ăn” cho thật no!
Trên giường với sắc màu đỏ yêu thương từ bộ drap trải, người đàn ông mặc áo choàng ngủ nhưng không thắt dây là để thỏa mãn thói quen sờ đầu t.i của cô vợ tinh nghịch đang nằm bên cạnh, an yên trong vòng tay anh.
"Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, anh xin lỗi vì để em phải chịu ủy khuất ngay trong giai đoạn đầu của thai kỳ. Vừa rồi gặp mẹ, bà nói anh phải đặc biệt quan tâm tới em nhiều hơn nữa, bởi vì tam cá nguyệt đầu khi mang thai rất quan trọng. Sau này khi hormone thay đổi, tính khí của em cũng sẽ khác, vậy nên anh phải học tập từ bây giờ để sẵn sàng trở thành một người chồng tâm lý, người ba có trách nhiệm hơn nữa.
Vợ quên hết những gì vừa xảy ra đi, đừng để các vấn đề không đáng làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cả hai mẹ con. Chồng thương!"
Sau mấy câu nói ngọt như mía lùi, Mặc Phi lại còn đặt lên mái tóc thơm mềm của cô gái một nụ hôn để nói lên sự trân trọng từ mình dành cho cô.
Mà lúc này Thập Thất cũng đang nghiền ngẫm lại mọi chuyện vừa qua, cô tự cảm thấy hổ thẹn vì đã từng không tin tưởng ở anh, lại còn hành xử xốc nổi gây ảnh hưởng tới bảo bảo trong bụng.
Nếu phải truy cứu rõ ràng, thì người có lỗi lớn nhất sẽ là cô…
“Vợ cũng sai mà chồng! Vợ ích kỷ nữa, có một ngày cũng không chịu cho chồng để tìm bằng chứng giải thích. Giờ nghĩ lại, vợ mới thấy mình thật may mắn và phải có phước lắm mới có được một người chồng khoan dung, ẩn nhẫn với mình như vậy. Chứ nếu là người khác chắc đã sớm bỏ mặc cái đứa cố chấp, ngang ngược như vợ từ lâu rồi.”
Nói rồi, Thập Thất lại luồng tay qua lớp áo choàng bên ngoài của người đàn ông để ôm lấy cơ thể ấm áp ấy, mà nâng niu.
Thực tình mà nói, mười ngày không gần nhau chính cô cũng sắp phát điên mất thôi. Bởi vậy, lúc bắt gặp người phụ nữ khác ôm anh, cô mới điên tiết tới thế.
“Chỉ có những thằng tồi mới phũ phàng ngược lại trong lúc vợ mình đang dỗi. Huống hồ anh bị oan mà, nên phải càng nổ lực chứng minh sự trong sạch của mình.”
Mặc Phi kiêu ngạo ba giây, rồi lại tự khẳng định quan điểm cá nhân bằng câu:
“Đối với anh, người yêu cũ cũng giống như một chiếc condom (bcs) vậy. Bởi vì, thứ đó chỉ dùng một lần rồi vứt, chứ không thể mang vào tái sử dụng lần hai. Vậy nên anh hy vọng qua chuyện lần này, vợ có thể tin tưởng ở anh nhiều hơn, được không?”
Thập Thất gật đầu ngay lập tức.
“Không những tin chồng nhiều hơn, mà vợ còn phải bù đắp cho chồng, đồng thời dạy dỗ cô ta một bài học mới được.” Ánh mắt cô gái đong đầy hơn thua.
“Vợ muốn làm gì cũng được, nhưng phải nói trước để chồng lo liệu mọi thứ chu toàn nhất cho vợ.” Mặc Phi không hỏi nhiều, mà anh chỉ căn dặn vài thứ để bảo đảm an toàn cho người phụ nữ của mình.
“Để vợ nghĩ đã! À mà đúng rồi, chồng lấy đâu ra đoạn ghi âm với clip đó để thanh minh cho bản thân vậy?”
“Trong đồng hồ đeo tay của chồng có máy ghi âm, chỉ cần khởi động là mọi thứ ở cự li gần đều được ghi lại. Còn clip lấy từ camera trong club. Sau đó chuyển cả hai vào thẻ nhớ, rồi dùng cách để vợ nghe thấy thôi.”
“Nói thế là Ân Ân tiếp tục trở thành đồng minh của chồng rồi? Hai người còn thông đồng gạt em nữa, làm hại em lo lắng sốt vó vội chạy về vì sợ chồng bệnh thật. Ai có ngờ…” Thập Thất bĩu môi, phụng phịu bất mãn.
Mặc Phi ở bên cạnh liền xoa dịu bằng cách âu yếm ôm hôn nồng nàn hơn nữa.
“Thì chồng bệnh thật mà!”
“Bệnh gì chứ?”
“Bệnh nghiện vợ, nên xa nhau là đau lòng không chịu được.”
Khá khen cho khuôn miệng khéo ăn khéo nịnh của người đàn ông. Cứ thốt ra câu nào, là đốn tim cô câu đó, làm hại đôi gò má nhỏ nhắn đã ửng hồng vì ngại.
“Nói như vậy, lỡ vợ vẫn không chịu tha thứ cho chồng, vợ đi luôn thì sao?”
“Thì bất chấp thủ đoạn mang vợ trở về. Ngày ngày nâng niu, chăm sóc, tin chắc rằng lòng dạ sắc đá cũng phải tan chảy.” Mặc Phi ngạo mạn khẳng định.
Nhưng nghe xong, Thập Thất chỉ bật cười. Cô vùi mặt vào vòm ngực mang hương thơm quyến rũ trên người anh, rồi khẽ nói:
“Đúng là chân ái của đời em! Cảm ơn anh đã yêu thương, chiều chuộng một đứa bướng bỉnh như em. Mai này khi con chào đời, hy vọng sẽ giống ba nó nhiều hơn. Là một người ấm áp, trai liêm khiết, nữ thì thanh thuần.”
“Anh thì lại muốn con giống em nhiều hơn, đặc biệt là con gái thì phải càng thừa hưởng các yếu tố từ em. Nữ nhi mạnh mẽ, thà bắt nạt chồng chứ không hà hiếp người ngoài, haha…” Mặc Phi cười rộn lên.
Thập Thất nghe xong liền méo mặt. Chẳng biết anh đang khen hay nói đểu cô đây, chứ nghe cái điệu cười là thấy không vui trong lòng rồi.
“Kệ em! Chồng tốt, mới có được vợ bắt nạt đấy. Cho nên không có gì đáng phải xấu hổ.” Cô vênh mặt, tự tin xác nhận.
Đúng lúc nhìn thấy đôi môi nhỏ xinh đang hướng lên phía mình, thế là người đàn ông lập tức nắm bắt thời cơ.
Chỉ thấy yết hầu anh chuyển động thật khẽ và rồi, đôi môi ấy liền bị chiếm đoạt.
Đêm nay, anh nhất định phải “ăn” cho thật no!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.