Chương 37
Công Tử Như Lan
13/02/2017
Sau khi xong chuyện, Thẩm Mạc Thành vào trong suối nước nóng tắm rửa cho La Thiếu Hằng, lúc ngón tay dò vào trong, cảm giác căng chặt ấm áp
khiến cho dục vọng vẫn chưa tiêu tan hết trong người hắn lại ngóc lên,
nhưng nhìn La Thiếu Hằng mềm nhũn mệt mỏi tựa vào người mình, hắn vẫn cố kiềm nén, nhanh chóng xử lý sạch thứ trong người anh, ôm anh về tatami.
La Thiếu Hằng vừa về tới trên tatami là xụi lơ, ngay cả một ngón tay thôi cũng lười cử động.
Thẩm Mạc Thành lấy khăn lông qua, đỡ anh dậy dùng khăn lông lau khô nước trên người anh, sau đó mặc áo tắm vào cho anh.
La Thiếu Hằng mệt mỏi mặc hắn loay hoay, phát ra vài tiếng hừ hừ theo động tác của hắn.
Thẩm Mạc Thành thắt dây lưng bên hông áo tắm lại cho anh, còn mình thì tuỳ tiện khoác áo tắm lên người, rồi lại lấy khăn sạch lau tóc cho anh.
La Thiếu Hằng phối hợp cúi đầu để hắn lau tóc, trong lúc lơ đãng mở mắt ra thì vừa khéo nhìn thấy thứ đang yên tĩnh ngủ đông giữa hai chân Thẩm Mạc Thành, cho dù đã mềm xuống sau khi bắn ra, nhưng kích thước của nó cũng không nhỏ.
Anh nhìn suốt vài giây, nhớ lại lúc nãy mình bị nó chơi đùa vừa thoải mái vừa mệt mỏi, không nhịn được đưa chân tới trêu chọc nó: “Không hổ là hấp thụ chất dinh dưỡng mấy năm, kích thước được lắm, suýt chút nữa giết chết em.”
Thẩm Mạc Thành bị lời khen ngợi của anh làm cho tức cười, bàn tay đang lau tóc dừng lại, vứt khăn lông sang một bên, nắm cổ chân anh kéo lên hôn vào mu bàn chân, nói: “Ừm, vậy mới không phụ lòng em đợi mười năm.”
La Thiếu Hằng chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ hắn lại nhận hết, ngược lại còn tự khen mình(1), anh có hơi không dám tin nhìn hắn: “Trong dịch dinh dưỡng của anh có độc sao!”
“Hahaha.” Thẩm Mạc Thành nghe vậy nhịn không được cao giọng bật cười.
Gặp lại đã lâu, đây là lần đầu tiên La Thiếu Hằng thấy hắn cười vui vẻ như thế, không khỏi nhìn mãi: “Đã lâu rồi em không thấy anh cười như vậy.”
Trong giọng nói của anh mang theo chút cảm thán, trên mặt còn có vẻ hoài niệm.
Thẩm Mạc Thành buông chân anh ra, vươn tay kéo anh vào trong lòng mình, cúi đầu hôn lên trán anh nói: “Anh rất may mắn, em(2) nguyện ý chờ anh nhiều năm như vậy.”
La Thiếu Hằng nở nụ cười, ngửa đầu hôn trả lại hắn: “Em cũng rất may mắn, anh có thể trở về bên em.”
Hai người ôm nhau trên tatami hưởng thụ thời gian một mình một lát mới thu dọn đồ quay về.
La Thiếu Hằng bị làm đi làm lại trong suối nước nóng mấy lần, giờ về phòng mới nằm trên giường không được bao lâu liền ngủ mất, Thẩm Mạc Thành chống mặt lẳng lặng nhìn anh hồi lâu mới cúi đầu hôn anh, sau đó tắt đèn ngủ.
Vì vô cùng mệt mỏi, đầu hôm La Thiếu Hằng ngủ cũng xem như yên tĩnh, nhưng đến sau nửa đêm lại bắt đầu nằm mơ, cảnh tượng trong mơ rất đơn giản, giấc mơ luôn lặp lại tuần hoàn đó chính là cảnh thi thể Thẩm Mạc Thành bị hoả táng năm xưa.
Giấc mơ như đang quay chậm, mỗi một cảnh đều trôi qua vô cùng chậm chạp, anh ở trong mộng như người bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích đứng trong nhà tấn táng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn thi thể của Thẩm Mạc Thành bị đẩy vào trong lò thiêu, mãi đến khi cửa lò sắp đóng lại mới phản ứng được, xông tới lại bị bạn bè đi cùng bên cạnh kéo lại.
Anh trơ mắt nhìn cửa lò từ từ khép lại, một cách cửa nho nhỏ, chia cắt hai thế âm dương, giam cầm người yêu của anh lại ở thế giới bên kia, còn anh có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay đang lôi kéo mình.
“Buông ra!!!” La Thiếu Hằng hét lên, bật dậy khỏi giường, vén chăn xuống giường, giật hộc tủ bên cạnh ra, tìm kiếm thứ gì đó.
Thẩm Mạc Thành bên cạnh bị anh làm cho giật mình tỉnh giấc, vội vàng ngồi dậy, vươn tay bật đèn bên cạnh, “Sao vậy Gặp ác mộng sao”
La Thiếu Hằng dừng tìm kiếm, quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt hơi ngẩn ra, hai mắt trợn to phát hoảng sợ sệt, anh nhìn Thẩm Mạc Thành vài giây, đột nhiên như hiểu ra, nhào qua ôm chặt lấy hắn, phát ra âm thanh nức nở than khóc.
“Sao vậy” Thẩm Mạc Thành vội vàng ôm anh, vươn tay vuốt ve tóc anh, luôn miệng nói, “Đừng sợ, anh ở đây.”
“Ôm em.” Giọng nói của La Thiếu Hằng phát ra từ nơi cổ hắn, mang theo nghẹn ngào, “Thẩm Mạc Thành, ôm em…”
Thẩm Mạc Thành nghe lời ôm chặt anh, thấp giọng trấn an anh.
Kể từ khi gặp lại lâu như vậy cho tới giờ, dù đã thấy La Thiếu Hằng đỏ hoe vành mắt hoặc rơi nước mắt, nhưng Thẩm Mạc Thành chưa từng nhìn thấy tâm tình anh sụp đổ đến như vậy, tiếng khóc của anh như lưỡi dao sắc bén, mỗi một tiếng khóc đều đâm vào tim Thẩm Mạc Thành vô cùng chính xác, khiến cho hắn giống như nhìn thấy La Thiếu Hằng trong video nửa đêm giật mình tỉnh dậy ở trạng an dưỡng, bi thương bất lực.
Thẩm Mạc Thành không biết anh mơ thấy gì mà lại suy sụp như vậy, ngay cả bả vai áo ngủ của mình cũng bị nước mắt anh thấm ướt, nhưng hắn biết chắc rằng có liên quan tới mình.
Tất cả hỉ nhạc bi thương của người này đều liên quan tới mình.
Thẩm Mạc Thành có dỗ dành thế nào anh cũng không có phản ứng, trong lòng vừa áy náy lại vừa yêu thương, cuối cùng chỉ có thể ôm anh cúi đầu hôn vành tai anh, không ngừng nói: “Ngoan, đừng khóc…”
La Thiếu Hằng vẫn như không nghe thấy lời hắn, nước mắt không ngừng rơi, bờ vai run rẩy, giống như muốn khóc hết cho mấy năm nay.
Cuối cùng Thẩm Mạc Thành không còn cách nào, quyết định kéo anh ra, ôm mặt anh hôn, chặn hết tiếng khóc của anh vào trong miệng mình.
Hắn hôn đi hôn lại La Thiếu Hằng, vừa hôn vừa dỗ, dùng hết tất cả phương pháp, vất vả lắm mới khiến cho tâm trạng anh từ từ ổn hơn, từ từ ngưng chảy nước mắt.
Vươn ngón tay ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt anh, Thẩm Mạc Thành thấp giọng nói: “Đừng khóc, hửm”
La Thiếu Hằng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên ép nước mắt lại vào trong, kéo tay hắn qua che lên mắt mình, cố gắng khống chế tâm trạng, nhưng ***g ngực vào bả vai vẫn phập phồng như trước mà không hề ổn định lại.
Một tay của Thẩm Mạc Thành che mắt lại cho anh, tay còn lại rút mấy tờ khăn giấy trong hộp giấy bên cạnh qua, cẩn thận lau khô nước trên mặt anh.
“Còn mũi nữa.” La Thiếu Hằng mang theo giọng mũi nói.Thẩm Mạc Thành nở nụ cười, rút thêm mấy tờ khăn giấy nữa đặt lên mũi anh giúp anh xì mũi, xong xuôi rồi vứt vào thùng rác dưới chân giường, sau đó lại rút thêm mấy tờ bỏ vào trong tay anh.
“Cảm ơn.” La Thiếu Hằng cầm khăn giấy tự lau cho mình lần nữa, cuối cùng tâm tình cũng ổn định hơn rất nhiều.
Thẩm Mạc Thành vỗ vỗ tay anh, vén chăn xuống giường, La Thiếu Hằng lập tức vội vàng kéo hắn lại: “Anh muốn đi đâu”
“Anh không đi đâu hết, đi rót nước cho em.” Thẩm Mạc Thành quay đầu lại nhìn anh nói, “Đừng lo, anh ở đây.”
Lúc này La Thiếu Hằng mới buông ra, nhưng vẫn không yên tâm, ngồi trên giường nhìn hắn đi qua bàn bên kia rót nước.
Thẩm Mạc Thành rót một ly nước rồi quay lại đưa cho anh: “Từ từ uống nước trước đã.”
“Ừm.” La Thiếu Hằng nhận lấy ly nước, cúi đầu uống, sau khi uống hết một ly nước, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đặt ly nước lên đầu tủ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Mạc Thành ngồi bên mép giường, ánh mắt lo lắng nhìn anh.
“Tốt hơn chút nào không” Thẩm Mạc Thành hỏi.
“Ừm.” La Thiếu Hằng gật đầu, kéo tay hắn nói, “Em không sao, anh đừng lo.”
Thẩm Mạc Thành dùng tay kia vén tóc mái bị mồ hôi thấm ướt trên trán anh, chồm người qua hôn lên cái trán lạnh như băng của anh: “Nói cho anh biết, em bị làm sao Mơ thấy chuyện lúc trước sao”
La Thiếu Hằng im lặng một chút mới thấp giọng nói: “Em mơ thấy ngày thi thể anh bị hoả táng…”
Thẩm Mạc Thành sửng sốt, còn nghe thấy anh nói: “Chính xác là thế thân của anh bị hoả táng, nhưng lúc đó em không biết.”
Vì không biết, nên mới cho rằng người gặp tai nạn là anh, không hề báo trước, cuối cùng chỉ để lại cho em tro cốt và một tấm mộ bia trầm lặng, tấm ảnh trắng đen kia khiến em không cảm nhận được độ ấm nào, cũng không có được bất kì câu trả lời nào liên quan tới anh.
Thẩm Mạc Thành đoán được lúc nãy anh hoảng sợ là vì mình, nhưng không ngờ lại là mộng cảnh như vậy.
Lúc nói chuyện âm cuối của La Thiếu Hằng còn hơi run rẩy, rõ ràng nỗi sợ từ trong mộng vẫn chưa hề giảm đi hoàn toàn, hai tay nắm lại siết chặt, hơi thở vẫn có chút dồn dập.
Rõ ràng là chuyện mười năm trước, nhưng ảnh hưởng của nó và những thương tổn vẫn chân thật như mới hôm qua, Thẩm Mạc Thành thật sự không dám tưởng tượng, lúc đó anh mang theo tâm tình gì để hạ táng và tảo mộ ‘mình’, không nghĩ ra được, cũng không dám nghĩ, hắn nợ La Thiếu Hằng thật sự rất nhiều.
Dù La Thiếu Hằng nói không trách hắn, nói hai người còn rất nhiều thời gian có thể bên nhau, nhưng bọn họ đều hiểu, những thiếu hụt và tiếc nuối trong mười năm đó vĩnh viễn không thể nào bù đắp được, ấy cũng chính là việc khiến hắn áy náy với La Thiếu Hằng suốt đời.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt chưa tản đi của La Thiếu Hằng, hắn cực kỳ đau lòng: “Thiếu Hằng…”
“Anh nghe em nói.” La Thiếu Hằng đột nhiên cắt lời hắn, “Qua nhiều năm như vậy, em vẫn luôn nói chuyện với tấm mộ bia không biết tên kia, nhưng chưa từng có được một câu trả lời.” Anh nói rồi đưa tay sờ mặt Thẩm Mạc Thành, đầu ngón tay đi từ vết sẹo ở chân mày thẳng xuống dưới, lướt qua khoé mắt, mũi,… Tỉ mỉ miêu tả lại ngũ quan của hắn, trong mắt toàn là quyến luyến và yêu thương khắc cốt ghi tâm, cuối cùng dùng lòng bàn tay khẽ vuốt ve mặt hắn, lẩm bẩm nói, “Rốt cuộc cũng ấm.”
Lòng bàn tay anh còn mồ hôi, câu nói sau đó không đầu không đuôi, nhưng Thẩm Mạc Thành hiểu ý anh —— ấm áp chính là nhiệt độ cơ thể, lạnh lẽo là mộ bia.
“Lúc nãy em mơ thấy ngày mà anh bị hoả táng, anh ở đó, bị đẩy vào trong lò thiêu trước mặt em, trong nháy mắt đó em cảm giác như mình cũng chết theo, sau này em nghĩ, lúc đó em làm thế nào mà chịu được.” La Thiếu Hằng tiếp tục nói, nói đến phần sau giọng anh có chút không lưu loát, “Trước khi đi rõ ràng anh đã nói một tuần sẽ quay lại, nhưng một tuần của anh… Em đợi suốt mười năm, mỗi ngày tỉnh lại em hầu như đều cảm thấy mình không chịu nổi nữa…”
Thẩm Mạc Thành cũng không nghe nổi nữa, vươn tay kéo anh vào lòng, cầm lấy bàn tay không ngừng run rẩy của anh, nói: “Là lỗi của anh, anh không nên đi lâu như vậy, em đừng buồn.”
La Thiếu Hằng hít sâu mấy cái, đè nén sự đắng chát nóng bức lại, chậm rãi nói: “Lúc đó, tro cốt sau khi hoả táng em không chôn ngay, bởi vì luyến tiếc, muốn chừa lại cho mình chút tưởng niệm. Sau này có người nói làm như vậy sẽ khiến anh không thể đầu thai, em sợ, sợ sự tuỳ hứng của mình hại anh không thể yên nghỉ, nên cho người chọn nghĩa trang và ngày, cuối cùng vẫn chôn tro cốt của anh.”
Lúc đó anh thật sự nghĩ rằng đó chính là Thẩm Mạc Thành, vào ngày chôn cất tro cốt, anh cảm thấy nằm dưới mộ bia không chỉ có Thẩm Mạc Thành, mà còn có anh. Từ đó về sau, cả đời anh đều đã được định trước là không thể nào rời khỏi nghĩa trang đó, bởi vì nơi đó đã chôn cất người anh yêu nhất.
“Em còn từng nói với người khác, nếu như em chết, em van xin người đó hãy hợp tán tro cốt của em với anh bên nhau.” La Thiếu Hằng mở bàn tay ra, chen vào bàn tay Thẩm Mạc Thành, mười ngón tay giao nhau, đây là cách duy nhất của anh để có thể ở bên Thẩm Mạc Thành mãi mãi.
“Đừng nghĩ lung tung.” Thẩm Mạc Thành thấp giọng nói, rất bất mãn với việc hoàn toàn không để ý tới sống chết của anh.
La Thiếu Hằng khẽ cười, khoé mắt còn hơi đỏ, nhìn hắn nói: “Thẩm Mạc Thành, em đã từng ảo tưởng rất nhiều lần rằng nếu em có thể gặp lại anh thì em sẽ làm gì, ôm lấy anh trước hay là chất vấn anh mấy năm nay đi đâu, nhưng em chưa từng nghĩ rằng, tất cả tưởng tượng của em đều vô nghĩa.”
Anh chỉ dùng ba chữ thôi, em liền thất bại thảm hại.
___
Chú thích:
(1) Nguyên văn là 开黄腔- khai hoàng khang:
Ý là nói lung tung, nói tay ngang, tự khen mình, nói không có căn cứ. So với cách dùng thẳng thắn trách mắng như “nói bậy”, “nói dối” thì cách nói này bề ngoài nhẹ nhàng bao nhiêu, ý nghĩa lại sâu xa bấy nhiêu. Từ này có nét đặc biệt ở địa phương nhất định, phổ biến ở phía Nam, nhất là Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hồ Nam, Hồ Bắc.
Ở một số địa phương khác có ý chỉ một việc chưa xong đã nói “không thực hiện được” hoặc “thất bại”. Nhưng người Thành Đô lại mở rộng ra thành “Hoàng khang”, “Hoàng bổng”, “Hoàng hồn tử”, “Hoàng tô tô”, thậm chí là “Hoàng sư phó”, “Hoàng thủ hoàng cước” vân vân.
Ngoài ra còn có ý chỉ một câu chuyện vô nghĩa. Lúc người Đài Loan nói chuyện trên trời dưới đất thì nói là “Khai hoàng khang”, ý chỉ truyện cười hủ bại.
(2) Chỗ này nguyên văn là “ngài” nhưng mình thấy sượng quá nên sửa thành “em”.
La Thiếu Hằng vừa về tới trên tatami là xụi lơ, ngay cả một ngón tay thôi cũng lười cử động.
Thẩm Mạc Thành lấy khăn lông qua, đỡ anh dậy dùng khăn lông lau khô nước trên người anh, sau đó mặc áo tắm vào cho anh.
La Thiếu Hằng mệt mỏi mặc hắn loay hoay, phát ra vài tiếng hừ hừ theo động tác của hắn.
Thẩm Mạc Thành thắt dây lưng bên hông áo tắm lại cho anh, còn mình thì tuỳ tiện khoác áo tắm lên người, rồi lại lấy khăn sạch lau tóc cho anh.
La Thiếu Hằng phối hợp cúi đầu để hắn lau tóc, trong lúc lơ đãng mở mắt ra thì vừa khéo nhìn thấy thứ đang yên tĩnh ngủ đông giữa hai chân Thẩm Mạc Thành, cho dù đã mềm xuống sau khi bắn ra, nhưng kích thước của nó cũng không nhỏ.
Anh nhìn suốt vài giây, nhớ lại lúc nãy mình bị nó chơi đùa vừa thoải mái vừa mệt mỏi, không nhịn được đưa chân tới trêu chọc nó: “Không hổ là hấp thụ chất dinh dưỡng mấy năm, kích thước được lắm, suýt chút nữa giết chết em.”
Thẩm Mạc Thành bị lời khen ngợi của anh làm cho tức cười, bàn tay đang lau tóc dừng lại, vứt khăn lông sang một bên, nắm cổ chân anh kéo lên hôn vào mu bàn chân, nói: “Ừm, vậy mới không phụ lòng em đợi mười năm.”
La Thiếu Hằng chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ hắn lại nhận hết, ngược lại còn tự khen mình(1), anh có hơi không dám tin nhìn hắn: “Trong dịch dinh dưỡng của anh có độc sao!”
“Hahaha.” Thẩm Mạc Thành nghe vậy nhịn không được cao giọng bật cười.
Gặp lại đã lâu, đây là lần đầu tiên La Thiếu Hằng thấy hắn cười vui vẻ như thế, không khỏi nhìn mãi: “Đã lâu rồi em không thấy anh cười như vậy.”
Trong giọng nói của anh mang theo chút cảm thán, trên mặt còn có vẻ hoài niệm.
Thẩm Mạc Thành buông chân anh ra, vươn tay kéo anh vào trong lòng mình, cúi đầu hôn lên trán anh nói: “Anh rất may mắn, em(2) nguyện ý chờ anh nhiều năm như vậy.”
La Thiếu Hằng nở nụ cười, ngửa đầu hôn trả lại hắn: “Em cũng rất may mắn, anh có thể trở về bên em.”
Hai người ôm nhau trên tatami hưởng thụ thời gian một mình một lát mới thu dọn đồ quay về.
La Thiếu Hằng bị làm đi làm lại trong suối nước nóng mấy lần, giờ về phòng mới nằm trên giường không được bao lâu liền ngủ mất, Thẩm Mạc Thành chống mặt lẳng lặng nhìn anh hồi lâu mới cúi đầu hôn anh, sau đó tắt đèn ngủ.
Vì vô cùng mệt mỏi, đầu hôm La Thiếu Hằng ngủ cũng xem như yên tĩnh, nhưng đến sau nửa đêm lại bắt đầu nằm mơ, cảnh tượng trong mơ rất đơn giản, giấc mơ luôn lặp lại tuần hoàn đó chính là cảnh thi thể Thẩm Mạc Thành bị hoả táng năm xưa.
Giấc mơ như đang quay chậm, mỗi một cảnh đều trôi qua vô cùng chậm chạp, anh ở trong mộng như người bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích đứng trong nhà tấn táng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn thi thể của Thẩm Mạc Thành bị đẩy vào trong lò thiêu, mãi đến khi cửa lò sắp đóng lại mới phản ứng được, xông tới lại bị bạn bè đi cùng bên cạnh kéo lại.
Anh trơ mắt nhìn cửa lò từ từ khép lại, một cách cửa nho nhỏ, chia cắt hai thế âm dương, giam cầm người yêu của anh lại ở thế giới bên kia, còn anh có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay đang lôi kéo mình.
“Buông ra!!!” La Thiếu Hằng hét lên, bật dậy khỏi giường, vén chăn xuống giường, giật hộc tủ bên cạnh ra, tìm kiếm thứ gì đó.
Thẩm Mạc Thành bên cạnh bị anh làm cho giật mình tỉnh giấc, vội vàng ngồi dậy, vươn tay bật đèn bên cạnh, “Sao vậy Gặp ác mộng sao”
La Thiếu Hằng dừng tìm kiếm, quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt hơi ngẩn ra, hai mắt trợn to phát hoảng sợ sệt, anh nhìn Thẩm Mạc Thành vài giây, đột nhiên như hiểu ra, nhào qua ôm chặt lấy hắn, phát ra âm thanh nức nở than khóc.
“Sao vậy” Thẩm Mạc Thành vội vàng ôm anh, vươn tay vuốt ve tóc anh, luôn miệng nói, “Đừng sợ, anh ở đây.”
“Ôm em.” Giọng nói của La Thiếu Hằng phát ra từ nơi cổ hắn, mang theo nghẹn ngào, “Thẩm Mạc Thành, ôm em…”
Thẩm Mạc Thành nghe lời ôm chặt anh, thấp giọng trấn an anh.
Kể từ khi gặp lại lâu như vậy cho tới giờ, dù đã thấy La Thiếu Hằng đỏ hoe vành mắt hoặc rơi nước mắt, nhưng Thẩm Mạc Thành chưa từng nhìn thấy tâm tình anh sụp đổ đến như vậy, tiếng khóc của anh như lưỡi dao sắc bén, mỗi một tiếng khóc đều đâm vào tim Thẩm Mạc Thành vô cùng chính xác, khiến cho hắn giống như nhìn thấy La Thiếu Hằng trong video nửa đêm giật mình tỉnh dậy ở trạng an dưỡng, bi thương bất lực.
Thẩm Mạc Thành không biết anh mơ thấy gì mà lại suy sụp như vậy, ngay cả bả vai áo ngủ của mình cũng bị nước mắt anh thấm ướt, nhưng hắn biết chắc rằng có liên quan tới mình.
Tất cả hỉ nhạc bi thương của người này đều liên quan tới mình.
Thẩm Mạc Thành có dỗ dành thế nào anh cũng không có phản ứng, trong lòng vừa áy náy lại vừa yêu thương, cuối cùng chỉ có thể ôm anh cúi đầu hôn vành tai anh, không ngừng nói: “Ngoan, đừng khóc…”
La Thiếu Hằng vẫn như không nghe thấy lời hắn, nước mắt không ngừng rơi, bờ vai run rẩy, giống như muốn khóc hết cho mấy năm nay.
Cuối cùng Thẩm Mạc Thành không còn cách nào, quyết định kéo anh ra, ôm mặt anh hôn, chặn hết tiếng khóc của anh vào trong miệng mình.
Hắn hôn đi hôn lại La Thiếu Hằng, vừa hôn vừa dỗ, dùng hết tất cả phương pháp, vất vả lắm mới khiến cho tâm trạng anh từ từ ổn hơn, từ từ ngưng chảy nước mắt.
Vươn ngón tay ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt anh, Thẩm Mạc Thành thấp giọng nói: “Đừng khóc, hửm”
La Thiếu Hằng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên ép nước mắt lại vào trong, kéo tay hắn qua che lên mắt mình, cố gắng khống chế tâm trạng, nhưng ***g ngực vào bả vai vẫn phập phồng như trước mà không hề ổn định lại.
Một tay của Thẩm Mạc Thành che mắt lại cho anh, tay còn lại rút mấy tờ khăn giấy trong hộp giấy bên cạnh qua, cẩn thận lau khô nước trên mặt anh.
“Còn mũi nữa.” La Thiếu Hằng mang theo giọng mũi nói.Thẩm Mạc Thành nở nụ cười, rút thêm mấy tờ khăn giấy nữa đặt lên mũi anh giúp anh xì mũi, xong xuôi rồi vứt vào thùng rác dưới chân giường, sau đó lại rút thêm mấy tờ bỏ vào trong tay anh.
“Cảm ơn.” La Thiếu Hằng cầm khăn giấy tự lau cho mình lần nữa, cuối cùng tâm tình cũng ổn định hơn rất nhiều.
Thẩm Mạc Thành vỗ vỗ tay anh, vén chăn xuống giường, La Thiếu Hằng lập tức vội vàng kéo hắn lại: “Anh muốn đi đâu”
“Anh không đi đâu hết, đi rót nước cho em.” Thẩm Mạc Thành quay đầu lại nhìn anh nói, “Đừng lo, anh ở đây.”
Lúc này La Thiếu Hằng mới buông ra, nhưng vẫn không yên tâm, ngồi trên giường nhìn hắn đi qua bàn bên kia rót nước.
Thẩm Mạc Thành rót một ly nước rồi quay lại đưa cho anh: “Từ từ uống nước trước đã.”
“Ừm.” La Thiếu Hằng nhận lấy ly nước, cúi đầu uống, sau khi uống hết một ly nước, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đặt ly nước lên đầu tủ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Mạc Thành ngồi bên mép giường, ánh mắt lo lắng nhìn anh.
“Tốt hơn chút nào không” Thẩm Mạc Thành hỏi.
“Ừm.” La Thiếu Hằng gật đầu, kéo tay hắn nói, “Em không sao, anh đừng lo.”
Thẩm Mạc Thành dùng tay kia vén tóc mái bị mồ hôi thấm ướt trên trán anh, chồm người qua hôn lên cái trán lạnh như băng của anh: “Nói cho anh biết, em bị làm sao Mơ thấy chuyện lúc trước sao”
La Thiếu Hằng im lặng một chút mới thấp giọng nói: “Em mơ thấy ngày thi thể anh bị hoả táng…”
Thẩm Mạc Thành sửng sốt, còn nghe thấy anh nói: “Chính xác là thế thân của anh bị hoả táng, nhưng lúc đó em không biết.”
Vì không biết, nên mới cho rằng người gặp tai nạn là anh, không hề báo trước, cuối cùng chỉ để lại cho em tro cốt và một tấm mộ bia trầm lặng, tấm ảnh trắng đen kia khiến em không cảm nhận được độ ấm nào, cũng không có được bất kì câu trả lời nào liên quan tới anh.
Thẩm Mạc Thành đoán được lúc nãy anh hoảng sợ là vì mình, nhưng không ngờ lại là mộng cảnh như vậy.
Lúc nói chuyện âm cuối của La Thiếu Hằng còn hơi run rẩy, rõ ràng nỗi sợ từ trong mộng vẫn chưa hề giảm đi hoàn toàn, hai tay nắm lại siết chặt, hơi thở vẫn có chút dồn dập.
Rõ ràng là chuyện mười năm trước, nhưng ảnh hưởng của nó và những thương tổn vẫn chân thật như mới hôm qua, Thẩm Mạc Thành thật sự không dám tưởng tượng, lúc đó anh mang theo tâm tình gì để hạ táng và tảo mộ ‘mình’, không nghĩ ra được, cũng không dám nghĩ, hắn nợ La Thiếu Hằng thật sự rất nhiều.
Dù La Thiếu Hằng nói không trách hắn, nói hai người còn rất nhiều thời gian có thể bên nhau, nhưng bọn họ đều hiểu, những thiếu hụt và tiếc nuối trong mười năm đó vĩnh viễn không thể nào bù đắp được, ấy cũng chính là việc khiến hắn áy náy với La Thiếu Hằng suốt đời.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt chưa tản đi của La Thiếu Hằng, hắn cực kỳ đau lòng: “Thiếu Hằng…”
“Anh nghe em nói.” La Thiếu Hằng đột nhiên cắt lời hắn, “Qua nhiều năm như vậy, em vẫn luôn nói chuyện với tấm mộ bia không biết tên kia, nhưng chưa từng có được một câu trả lời.” Anh nói rồi đưa tay sờ mặt Thẩm Mạc Thành, đầu ngón tay đi từ vết sẹo ở chân mày thẳng xuống dưới, lướt qua khoé mắt, mũi,… Tỉ mỉ miêu tả lại ngũ quan của hắn, trong mắt toàn là quyến luyến và yêu thương khắc cốt ghi tâm, cuối cùng dùng lòng bàn tay khẽ vuốt ve mặt hắn, lẩm bẩm nói, “Rốt cuộc cũng ấm.”
Lòng bàn tay anh còn mồ hôi, câu nói sau đó không đầu không đuôi, nhưng Thẩm Mạc Thành hiểu ý anh —— ấm áp chính là nhiệt độ cơ thể, lạnh lẽo là mộ bia.
“Lúc nãy em mơ thấy ngày mà anh bị hoả táng, anh ở đó, bị đẩy vào trong lò thiêu trước mặt em, trong nháy mắt đó em cảm giác như mình cũng chết theo, sau này em nghĩ, lúc đó em làm thế nào mà chịu được.” La Thiếu Hằng tiếp tục nói, nói đến phần sau giọng anh có chút không lưu loát, “Trước khi đi rõ ràng anh đã nói một tuần sẽ quay lại, nhưng một tuần của anh… Em đợi suốt mười năm, mỗi ngày tỉnh lại em hầu như đều cảm thấy mình không chịu nổi nữa…”
Thẩm Mạc Thành cũng không nghe nổi nữa, vươn tay kéo anh vào lòng, cầm lấy bàn tay không ngừng run rẩy của anh, nói: “Là lỗi của anh, anh không nên đi lâu như vậy, em đừng buồn.”
La Thiếu Hằng hít sâu mấy cái, đè nén sự đắng chát nóng bức lại, chậm rãi nói: “Lúc đó, tro cốt sau khi hoả táng em không chôn ngay, bởi vì luyến tiếc, muốn chừa lại cho mình chút tưởng niệm. Sau này có người nói làm như vậy sẽ khiến anh không thể đầu thai, em sợ, sợ sự tuỳ hứng của mình hại anh không thể yên nghỉ, nên cho người chọn nghĩa trang và ngày, cuối cùng vẫn chôn tro cốt của anh.”
Lúc đó anh thật sự nghĩ rằng đó chính là Thẩm Mạc Thành, vào ngày chôn cất tro cốt, anh cảm thấy nằm dưới mộ bia không chỉ có Thẩm Mạc Thành, mà còn có anh. Từ đó về sau, cả đời anh đều đã được định trước là không thể nào rời khỏi nghĩa trang đó, bởi vì nơi đó đã chôn cất người anh yêu nhất.
“Em còn từng nói với người khác, nếu như em chết, em van xin người đó hãy hợp tán tro cốt của em với anh bên nhau.” La Thiếu Hằng mở bàn tay ra, chen vào bàn tay Thẩm Mạc Thành, mười ngón tay giao nhau, đây là cách duy nhất của anh để có thể ở bên Thẩm Mạc Thành mãi mãi.
“Đừng nghĩ lung tung.” Thẩm Mạc Thành thấp giọng nói, rất bất mãn với việc hoàn toàn không để ý tới sống chết của anh.
La Thiếu Hằng khẽ cười, khoé mắt còn hơi đỏ, nhìn hắn nói: “Thẩm Mạc Thành, em đã từng ảo tưởng rất nhiều lần rằng nếu em có thể gặp lại anh thì em sẽ làm gì, ôm lấy anh trước hay là chất vấn anh mấy năm nay đi đâu, nhưng em chưa từng nghĩ rằng, tất cả tưởng tượng của em đều vô nghĩa.”
Anh chỉ dùng ba chữ thôi, em liền thất bại thảm hại.
___
Chú thích:
(1) Nguyên văn là 开黄腔- khai hoàng khang:
Ý là nói lung tung, nói tay ngang, tự khen mình, nói không có căn cứ. So với cách dùng thẳng thắn trách mắng như “nói bậy”, “nói dối” thì cách nói này bề ngoài nhẹ nhàng bao nhiêu, ý nghĩa lại sâu xa bấy nhiêu. Từ này có nét đặc biệt ở địa phương nhất định, phổ biến ở phía Nam, nhất là Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hồ Nam, Hồ Bắc.
Ở một số địa phương khác có ý chỉ một việc chưa xong đã nói “không thực hiện được” hoặc “thất bại”. Nhưng người Thành Đô lại mở rộng ra thành “Hoàng khang”, “Hoàng bổng”, “Hoàng hồn tử”, “Hoàng tô tô”, thậm chí là “Hoàng sư phó”, “Hoàng thủ hoàng cước” vân vân.
Ngoài ra còn có ý chỉ một câu chuyện vô nghĩa. Lúc người Đài Loan nói chuyện trên trời dưới đất thì nói là “Khai hoàng khang”, ý chỉ truyện cười hủ bại.
(2) Chỗ này nguyên văn là “ngài” nhưng mình thấy sượng quá nên sửa thành “em”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.