Chương 3
Công Tử Như Lan
13/02/2017
“Anh Hằng”
Người bên cạnh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của La Thiếu Hằng, anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Vương Tiểu Tuyền anh mới nhận ra là mình thất thần, vội vàng chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục trao đổi với Vương Tiểu Tuyền về tình hình công việc ở làng du lịch.
Mất cả buổi chiều để xử lí xong công việc, La Thiếu Hằng tiếp tục sắp xếp công việc cho ổn, dặn dò Vương Tiểu Tuyền phải trông nom làng du lịch cho tốt.
Vương Tiểu Tuyền nghe vậy liền đoán anh sắp đi xa nhà, lập tức hỏi: “Anh Hằng, anh phải ra ngoài sao”
“Đúng vậy, chắc khoảng nửa tháng.” La Thiếu Hằng nói, anh đã sắp xếp xong lộ trình và thời gian.
“Vậy anh chú ý an toàn, đi chơi vui vẻ.” Vương Tiểu Tuyền đã quen với việc La Thiếu Hằng thường hay đi xa nhà, nên cũng không hỏi nhiều.
“Ừm, vất vả cho em.” La Thiếu Hằng vỗ vỗ vai cậu nhóc, cười nói, “Anh về sửa soạn đồ đạc đây, có việc thì gọi cho anh.”
“Uầy, mệt thật.” Vương Tiểu Tuyền tiễn anh ra khỏi phòng làm việc mới quay lại tiếp tục sắp xếp tư liệu.
Ngày hôm sau La Thiếu Hằng ra ngoài, lần này anh đi Tây Diêm cổ trấn. Tây Diêm cổ trấn là một thành phố biển có phong cảnh rất nổi tiếng, nhưng mục đích chuyến đi này của anh không phải để du lịch, mà là đến để thực hiện lời hứa.
Nói là thực hiện lời hứa, nhưng thật ra cũng không thể nói vậy, bởi vì nguyện vọng của anh không thành hiện thực.
Cách mười năm, lại một lần nữa đứng dưới chân núi Cổ Nham Tự, trong lòng La Thiếu Hằng bình lặng lạ thường, không hề có cảm giác khó chấp nhận như trong tưởng tượng. Mà cũng phải nói, bây giờ anh đã có thể nở nụ cười tán gẫu với tấm bia mộ của Thẩm Mạc Thành, thì sao lại sợ một ngôi miếu đá gửi gắm vô vọng.
Thạch miếu như ẩn như hiện giữa sườn núi, ánh sáng mặt trời vươn qua kẽ lá trong rừng chiếu lên đỉnh thạch miếu, từ phía dưới nhìn lên có vẻ hơi hư ảo.
La Thiếu Hằng thu tầm mắt, từ từ cất bước đi lên từng bậc thang, sức lực như đang giẫm lên con tim anh, từng bước từng bước, dần dần giẫm rối cả con tim vốn yên ả như nước.
Bước lên bậc thang cuối cùng, La Thiếu Hằng dừng chân, có hơi hoảng hốt nhìn cổng lớn của thạch miếu, đứng yên tại chỗ một hồi mới vào trong miếu đường.
Cảnh trí bên trong đại sảnh của thạch miếu vẫn mang vẻ mơ hồ như lần đầu tiên tới đây, tượng phật khổng lồ từ ái cũng không thay đổi, xung quanh đại sảnh có vài sa di(1) hỏi thăm lữ khách, hướng dẫn lữ khách lần lượt lên dâng hương cúng bái, xin quẻ xin đáp.
Nhìn dáng vẻ của các lữ khách, La Thiếu Hằng như nhìn thấy chính mình năm đó.
Sau khi yêu Thẩm Mạc Thành, mỗi khi La Thiếu Hằng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhớ tới bộ dạng khắp người đều là máu nằm hôn mê trong con hẻm của Thẩm Mạc Thành, anh đều thấy bất an, nhất là khi Thẩm Mạc Thành không hề có chút kí ức nào của trước kia, căn bản là không biết có kẻ thù nào, không biết sẽ phải xảy ra chuyện gì.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhờ người đi mua một đôi tràng hạt, chạy tới Cổ Nham Tự không xa ngàn dặm xin Liễu Trần đại sư khai quang, hy vọng nó có thể phù hộ cho Thẩm Mạc Thành bình an; ngoài ra anh còn thỉnh cầu, học tam khấu cửu bái như trong sách, thành tâm thật thà cầu phúc cho người anh yêu nhất.
Nhưng không ngờ, có làm nhiều hơn nữa thì vẫn không thể bảo vệ hắn bình an.
Tràng hạt ở đây, nhưng người đã xa cách mãi mãi.
“Chào thí chủ.” Một sa di thấy anh đứng yên, đi tới hỏi thăm: “Xin hỏi thí chủ muốn dâng hương ạ”
“À, đúng vậy.” La Thiếu Hằng nở nụ cười nhã nhặn, rồi anh dâng tiền nhan đèn, nhận lấy ba cây nhang cắm vào giữa lư hương, lui về sau vài bước quỳ xuống Phật đệm.
Tư thế lễ Phật của La Thiếu Hằng rất đúng chuẩn, vì lúc trước có tới đây cầu phúc cho Thẩm Mạc Thành, anh đã xem qua không ít tư liệu, cũng đã từng hỏi thăm những Phật gia chuyên nghiệp, lấy thành tâm đổi lấy tâm an.
Lễ Phật xong, La Thiếu Hằng hỏi sa di ở bên cạnh: “Cho hỏi Liễu Trần đại sư có ở đây không”
“Chủ trì đang tụng kinh trong thiền phòng ở hậu viện.” Sa di đáp.
“Làm phiền tiểu sư phụ chuyển cái này cho Liễu Trần đại sư giúp tôi, nói là La Thiếu Hằng có việc xin gặp Liễu Trần đại sư.” La Thiếu Hằng cởi tràng hạt trong tay ra đưa cho sa di, khi đó Liễu Trần đại sư khai quang, có xuyên một viên bồ đề cho anh, coi như là tín vật để anh quay lại cầu kiến.
Sa di nhận lấy tràng hạt, nói một câu “Xin chờ.” rồi đi vào nội viện.
Trong lúc La Thiếu Hằng đợi, có không ít lữ khách mới lục tục vào trong đại sảnh, không có ai không cúng bái lễ Phật. Trong chùa có một đại sư phụ chuyên giải xăm, đa số lữ khách đến đây lễ Phật đều xin một quẻ, không phải để tâm tuởng thành sự thật, có khi cũng vì xin một tâm an.
La Thiếu Hằng nhớ năm đó mình cũng vậy, nhưng anh chỉ xin quẻ mà không xin giải đáp. Bởi vì cảm giác như tiên đoán này khiến cho anh của lúc đó cảm thấy trong lòng có chút bất an sợ hãi, tuy muốn biết câu trả lời, nhưng cũng sợ cái mình lấy được không phải là mong muốn trong lòng.
Cũng may là Liễu Trần đại sư đồng ý khai quang cho tràng hạt, đồng thời còn xuyên bồ đề của Cổ Nham Tự vào tràng hạt của hai người, trấn an sự lo lắng trong lòng anh.
Anh vẫn nhớ lúc đeo tràng hạt lên tay Thẩm Mạc Thành, Thẩm Mạc Thành ngạc nhiên, sửng sốt hồi lâu mới hỏi anh: “Em nói muốn ra ngoài vẽ vật thực, thật ra là đi làm cái này”
Anh đan tay mình vào những ngón tay của Thẩm Mạc Thành, khiến cho tràng hạt trên cổ tay hai người đụng vào nhau, cười nói: “Tâm nguyện lớn nhất của em là anh được bình an.”
‘Cạch——’
Lữ khách lắc xăm quá mạnh, một nửa số quẻ trong ống xăm rơi hết xuống đất, cắt ngang dòng hồi tưởng của La Thiếu Hằng, ánh mắt dừng lại ở những quẻ xăm rải rác trên mặt đất.
Lúc này vừa khéo sa di lúc nãy quay lại, trả lại tràng hạt cho anh, thay mặt Liễu Trần đại sư mời anh đến hậu viện.
La Thiếu Hằng mang tràng hạt lên tay, cuối cùng liếc nhìn những quẻ xăm đã về lại ống, xoay người đi theo sa di đến hậu viện.Tràng hạt không thể giữ cho anh bình an, e rằng dấu hiệu trong quẻ xăm lúc đó mới thật sự là câu trả lời.
Đến hậu viện, La Thiếu Hằng đi theo sa di đến thiền phòng của Liễu Trần đại sư. Liễu Trần đại sư ngồi ngay ngắn bên trong, thấy anh đến mới đưa tay ra hiệu mời anh ngồi.
La Thiếu Hằng chắp hai tay trước ngực hành lễ, ngồi xuống Phật đệm bên cạnh Liễu Trần đại sư.
Ngoại trừ mười năm trước La Thiếu Hằng đến đây xin khai quang tràng hạt, hai người chưa từng gặp nhau. Dáng vẻ của La Thiếu Hằng thay đổi từ vẻ trẻ trung khi đó cho đến khi trưởng thành chững chạc, còn Liễu Trần đại sư vẫn là dáng vẻ năm đó, vẫn là mày trắng râu bạc, không trẻ, nhưng cũng già hơn trước không đáng kể, giống như mười năm này không hề để lại dấu vết gì trên người ông.
Sa di bưng trà cho hai người, La Thiếu Hằng nói cảm ơn xong bưng lên khẽ nhấp môi một chút, vị đắng tràn vào miệng, chảy thẳng vào dạ dày, giống như xót xa không thể nào hoá giải.
“Đắng không” Liễu Trần đại sư hỏi.
“Đắng. ” La Thiếu Hằng nói đúng sự thật.
“Nhưng có hậu ngọt phải không” Liễu Trần đại sư lại hỏi.
La Thiếu Hằng lại uống một hớp, cẩn thận thưởng thức, sau đó nói: “Không có.”
Liễu Trần đại sư nghe vậy, bưng tách trà trước mặt nhấp một hớp, chậm rãi nói: “Trà này gọi là ‘Tiêm mạch’.”
La Thiếu Hằng hơi sững sờ, cúi đầu nhìn tách trà trên tay, trong nước trà màu nâu nhạt có lắng vài hạt lúa mạch nho nhỏ, nhưng lại mảnh hơn và nhọn hơn lúa mạch.
Trà tiêm mạch.
Biến đổi tương tự của loại trà lúa mạch đắng nghét, là loại trà Cổ Nham Tự đặc biệt trồng để chiêu đãi khách đến thăm.
Lần đầu tiên tìm đến Liễu Trần đại sư, anh cũng uống loại trà này, khi đó Liễu Trần đại sư cũng hỏi anh như vậy.
Câu trả lời của anh là, đắng nhưng có hậu ngọt, có mùi cam thảo nhàn nhạt.
Cùng một chỗ, cùng một người, cùng một loại trà, nhưng mùi vị cảm nhận được lại không giống nhau.
Nghĩ vậy, anh bưng trà, hơi thất thần.
“Không phải là vị của trà thay đổi, mà là lòng người.” Chú ý tới tâm trạng của anh, Liễu Trần đại sư lại nói.
“Đại sư.” La Thiếu Hằng lại lên tiếng lần nữa mới phát hiện giọng mình hơi khan, định thay đổi tâm trạng, nhưng lại phí công vô lực, “… Ngài cũng đoán được phải không”
“Năm đó cậu đến đây để lại một ước định, lão nạp vẫn còn nhớ.” Liễu Trần đại sư nhìn anh, chậm rãi nói.
La Thiếu Hằng nghe vậy, trong lòng đột nhiên đau nhói, suýt chút nữa không cầm nói cái tách trên tay.
——Đại sư, cảm ơn ngài! Lần sau tôi sẽ đi cùng với anh ấy đến thăm ngài, ngài nhớ giữ gìn thân thể!
Năm đó, vì xin Liễu Trần đại sư khai quang cho tràng hạt, anh kể rõ nguyên nhân đến đây với Liễu Trần đại sư, sau khi được như mong muốn, anh vui đến mức nhảy cẫng lên, cầm tràng hạt mãi nói lời cảm ơn với Liễu Trần đại sư, hơn nữa còn hẹn lần sau sẽ quay lại với Thẩm Mạc Thành.
Hôm nay, lời ước định đó anh chỉ hoàn thành được một nửa, khoảng thời gian từ khi Thẩm Mạc Thành nhận được tràng hạt cho đến khi gặp tai nạn chỉ cách nhau có vài tháng ngắn ngủi, còn ‘lần sau quay lại’ mà anh nói lại cách nhau… mười năm.
Nhìn xa trông rộng như Liễu Trần đại sư làm sao mà không rõ.
“A.” La Thiếu Hằng khẽ lên tiếng, mượn lý do cúi đầu uống trà, che giấu nét chua xót trong mắt.
Một hớp trà này anh uống gần nửa giờ, mãi cho đến khi hơi đè nén được sự cay đắng và vô vọng trong lòng, khiến nó không còn hiện rõ ra nữa, anh mới ngẩng đầu áy náy nói với Liễu Trần đại sư: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Liễu Trần đại sư cũng không nói gì thêm, hai người lẳng lặng ngồi, mãi đến khi sa di quay lại thêm nước vào bình trà.
Lần này La Thiếu Hằng ở lại trong chùa một tuần mới về, trước khi đi anh vẫn nói cảm ơn với Liễu Trần đại sư giống như năm đó: “Lần sau tôi sẽ quay lại thăm ngài, ngài nhớ giữ gìn thân thể.”
“Thí chủ bảo trọng.” Liễu Trần đại sư chắp tay trước ngực.
La Thiếu Hằng đáp lễ, xoay người xuống núi.
Anh không biết lần tiếp theo sẽ là khi nào, nhưng bất kể là lúc nào, cũng chỉ có một mình anh mà thôi.
____
Chú thích:
(1) Sa di: Sa di là dịch âm chữ Phạn: Sràmanera. Chữ này ở Trung Quốc có hai cách dịch tân và cựu. Cựu dịch là “tức từ” nghĩa là dứt ác hành từ. Tân dịch là “cần sách”, nghĩa là tiếp thọ sự khuyến khích siêng gắng của đại Tỳ kheo Tăng. (Nguồn)
Người bên cạnh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của La Thiếu Hằng, anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Vương Tiểu Tuyền anh mới nhận ra là mình thất thần, vội vàng chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục trao đổi với Vương Tiểu Tuyền về tình hình công việc ở làng du lịch.
Mất cả buổi chiều để xử lí xong công việc, La Thiếu Hằng tiếp tục sắp xếp công việc cho ổn, dặn dò Vương Tiểu Tuyền phải trông nom làng du lịch cho tốt.
Vương Tiểu Tuyền nghe vậy liền đoán anh sắp đi xa nhà, lập tức hỏi: “Anh Hằng, anh phải ra ngoài sao”
“Đúng vậy, chắc khoảng nửa tháng.” La Thiếu Hằng nói, anh đã sắp xếp xong lộ trình và thời gian.
“Vậy anh chú ý an toàn, đi chơi vui vẻ.” Vương Tiểu Tuyền đã quen với việc La Thiếu Hằng thường hay đi xa nhà, nên cũng không hỏi nhiều.
“Ừm, vất vả cho em.” La Thiếu Hằng vỗ vỗ vai cậu nhóc, cười nói, “Anh về sửa soạn đồ đạc đây, có việc thì gọi cho anh.”
“Uầy, mệt thật.” Vương Tiểu Tuyền tiễn anh ra khỏi phòng làm việc mới quay lại tiếp tục sắp xếp tư liệu.
Ngày hôm sau La Thiếu Hằng ra ngoài, lần này anh đi Tây Diêm cổ trấn. Tây Diêm cổ trấn là một thành phố biển có phong cảnh rất nổi tiếng, nhưng mục đích chuyến đi này của anh không phải để du lịch, mà là đến để thực hiện lời hứa.
Nói là thực hiện lời hứa, nhưng thật ra cũng không thể nói vậy, bởi vì nguyện vọng của anh không thành hiện thực.
Cách mười năm, lại một lần nữa đứng dưới chân núi Cổ Nham Tự, trong lòng La Thiếu Hằng bình lặng lạ thường, không hề có cảm giác khó chấp nhận như trong tưởng tượng. Mà cũng phải nói, bây giờ anh đã có thể nở nụ cười tán gẫu với tấm bia mộ của Thẩm Mạc Thành, thì sao lại sợ một ngôi miếu đá gửi gắm vô vọng.
Thạch miếu như ẩn như hiện giữa sườn núi, ánh sáng mặt trời vươn qua kẽ lá trong rừng chiếu lên đỉnh thạch miếu, từ phía dưới nhìn lên có vẻ hơi hư ảo.
La Thiếu Hằng thu tầm mắt, từ từ cất bước đi lên từng bậc thang, sức lực như đang giẫm lên con tim anh, từng bước từng bước, dần dần giẫm rối cả con tim vốn yên ả như nước.
Bước lên bậc thang cuối cùng, La Thiếu Hằng dừng chân, có hơi hoảng hốt nhìn cổng lớn của thạch miếu, đứng yên tại chỗ một hồi mới vào trong miếu đường.
Cảnh trí bên trong đại sảnh của thạch miếu vẫn mang vẻ mơ hồ như lần đầu tiên tới đây, tượng phật khổng lồ từ ái cũng không thay đổi, xung quanh đại sảnh có vài sa di(1) hỏi thăm lữ khách, hướng dẫn lữ khách lần lượt lên dâng hương cúng bái, xin quẻ xin đáp.
Nhìn dáng vẻ của các lữ khách, La Thiếu Hằng như nhìn thấy chính mình năm đó.
Sau khi yêu Thẩm Mạc Thành, mỗi khi La Thiếu Hằng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhớ tới bộ dạng khắp người đều là máu nằm hôn mê trong con hẻm của Thẩm Mạc Thành, anh đều thấy bất an, nhất là khi Thẩm Mạc Thành không hề có chút kí ức nào của trước kia, căn bản là không biết có kẻ thù nào, không biết sẽ phải xảy ra chuyện gì.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhờ người đi mua một đôi tràng hạt, chạy tới Cổ Nham Tự không xa ngàn dặm xin Liễu Trần đại sư khai quang, hy vọng nó có thể phù hộ cho Thẩm Mạc Thành bình an; ngoài ra anh còn thỉnh cầu, học tam khấu cửu bái như trong sách, thành tâm thật thà cầu phúc cho người anh yêu nhất.
Nhưng không ngờ, có làm nhiều hơn nữa thì vẫn không thể bảo vệ hắn bình an.
Tràng hạt ở đây, nhưng người đã xa cách mãi mãi.
“Chào thí chủ.” Một sa di thấy anh đứng yên, đi tới hỏi thăm: “Xin hỏi thí chủ muốn dâng hương ạ”
“À, đúng vậy.” La Thiếu Hằng nở nụ cười nhã nhặn, rồi anh dâng tiền nhan đèn, nhận lấy ba cây nhang cắm vào giữa lư hương, lui về sau vài bước quỳ xuống Phật đệm.
Tư thế lễ Phật của La Thiếu Hằng rất đúng chuẩn, vì lúc trước có tới đây cầu phúc cho Thẩm Mạc Thành, anh đã xem qua không ít tư liệu, cũng đã từng hỏi thăm những Phật gia chuyên nghiệp, lấy thành tâm đổi lấy tâm an.
Lễ Phật xong, La Thiếu Hằng hỏi sa di ở bên cạnh: “Cho hỏi Liễu Trần đại sư có ở đây không”
“Chủ trì đang tụng kinh trong thiền phòng ở hậu viện.” Sa di đáp.
“Làm phiền tiểu sư phụ chuyển cái này cho Liễu Trần đại sư giúp tôi, nói là La Thiếu Hằng có việc xin gặp Liễu Trần đại sư.” La Thiếu Hằng cởi tràng hạt trong tay ra đưa cho sa di, khi đó Liễu Trần đại sư khai quang, có xuyên một viên bồ đề cho anh, coi như là tín vật để anh quay lại cầu kiến.
Sa di nhận lấy tràng hạt, nói một câu “Xin chờ.” rồi đi vào nội viện.
Trong lúc La Thiếu Hằng đợi, có không ít lữ khách mới lục tục vào trong đại sảnh, không có ai không cúng bái lễ Phật. Trong chùa có một đại sư phụ chuyên giải xăm, đa số lữ khách đến đây lễ Phật đều xin một quẻ, không phải để tâm tuởng thành sự thật, có khi cũng vì xin một tâm an.
La Thiếu Hằng nhớ năm đó mình cũng vậy, nhưng anh chỉ xin quẻ mà không xin giải đáp. Bởi vì cảm giác như tiên đoán này khiến cho anh của lúc đó cảm thấy trong lòng có chút bất an sợ hãi, tuy muốn biết câu trả lời, nhưng cũng sợ cái mình lấy được không phải là mong muốn trong lòng.
Cũng may là Liễu Trần đại sư đồng ý khai quang cho tràng hạt, đồng thời còn xuyên bồ đề của Cổ Nham Tự vào tràng hạt của hai người, trấn an sự lo lắng trong lòng anh.
Anh vẫn nhớ lúc đeo tràng hạt lên tay Thẩm Mạc Thành, Thẩm Mạc Thành ngạc nhiên, sửng sốt hồi lâu mới hỏi anh: “Em nói muốn ra ngoài vẽ vật thực, thật ra là đi làm cái này”
Anh đan tay mình vào những ngón tay của Thẩm Mạc Thành, khiến cho tràng hạt trên cổ tay hai người đụng vào nhau, cười nói: “Tâm nguyện lớn nhất của em là anh được bình an.”
‘Cạch——’
Lữ khách lắc xăm quá mạnh, một nửa số quẻ trong ống xăm rơi hết xuống đất, cắt ngang dòng hồi tưởng của La Thiếu Hằng, ánh mắt dừng lại ở những quẻ xăm rải rác trên mặt đất.
Lúc này vừa khéo sa di lúc nãy quay lại, trả lại tràng hạt cho anh, thay mặt Liễu Trần đại sư mời anh đến hậu viện.
La Thiếu Hằng mang tràng hạt lên tay, cuối cùng liếc nhìn những quẻ xăm đã về lại ống, xoay người đi theo sa di đến hậu viện.Tràng hạt không thể giữ cho anh bình an, e rằng dấu hiệu trong quẻ xăm lúc đó mới thật sự là câu trả lời.
Đến hậu viện, La Thiếu Hằng đi theo sa di đến thiền phòng của Liễu Trần đại sư. Liễu Trần đại sư ngồi ngay ngắn bên trong, thấy anh đến mới đưa tay ra hiệu mời anh ngồi.
La Thiếu Hằng chắp hai tay trước ngực hành lễ, ngồi xuống Phật đệm bên cạnh Liễu Trần đại sư.
Ngoại trừ mười năm trước La Thiếu Hằng đến đây xin khai quang tràng hạt, hai người chưa từng gặp nhau. Dáng vẻ của La Thiếu Hằng thay đổi từ vẻ trẻ trung khi đó cho đến khi trưởng thành chững chạc, còn Liễu Trần đại sư vẫn là dáng vẻ năm đó, vẫn là mày trắng râu bạc, không trẻ, nhưng cũng già hơn trước không đáng kể, giống như mười năm này không hề để lại dấu vết gì trên người ông.
Sa di bưng trà cho hai người, La Thiếu Hằng nói cảm ơn xong bưng lên khẽ nhấp môi một chút, vị đắng tràn vào miệng, chảy thẳng vào dạ dày, giống như xót xa không thể nào hoá giải.
“Đắng không” Liễu Trần đại sư hỏi.
“Đắng. ” La Thiếu Hằng nói đúng sự thật.
“Nhưng có hậu ngọt phải không” Liễu Trần đại sư lại hỏi.
La Thiếu Hằng lại uống một hớp, cẩn thận thưởng thức, sau đó nói: “Không có.”
Liễu Trần đại sư nghe vậy, bưng tách trà trước mặt nhấp một hớp, chậm rãi nói: “Trà này gọi là ‘Tiêm mạch’.”
La Thiếu Hằng hơi sững sờ, cúi đầu nhìn tách trà trên tay, trong nước trà màu nâu nhạt có lắng vài hạt lúa mạch nho nhỏ, nhưng lại mảnh hơn và nhọn hơn lúa mạch.
Trà tiêm mạch.
Biến đổi tương tự của loại trà lúa mạch đắng nghét, là loại trà Cổ Nham Tự đặc biệt trồng để chiêu đãi khách đến thăm.
Lần đầu tiên tìm đến Liễu Trần đại sư, anh cũng uống loại trà này, khi đó Liễu Trần đại sư cũng hỏi anh như vậy.
Câu trả lời của anh là, đắng nhưng có hậu ngọt, có mùi cam thảo nhàn nhạt.
Cùng một chỗ, cùng một người, cùng một loại trà, nhưng mùi vị cảm nhận được lại không giống nhau.
Nghĩ vậy, anh bưng trà, hơi thất thần.
“Không phải là vị của trà thay đổi, mà là lòng người.” Chú ý tới tâm trạng của anh, Liễu Trần đại sư lại nói.
“Đại sư.” La Thiếu Hằng lại lên tiếng lần nữa mới phát hiện giọng mình hơi khan, định thay đổi tâm trạng, nhưng lại phí công vô lực, “… Ngài cũng đoán được phải không”
“Năm đó cậu đến đây để lại một ước định, lão nạp vẫn còn nhớ.” Liễu Trần đại sư nhìn anh, chậm rãi nói.
La Thiếu Hằng nghe vậy, trong lòng đột nhiên đau nhói, suýt chút nữa không cầm nói cái tách trên tay.
——Đại sư, cảm ơn ngài! Lần sau tôi sẽ đi cùng với anh ấy đến thăm ngài, ngài nhớ giữ gìn thân thể!
Năm đó, vì xin Liễu Trần đại sư khai quang cho tràng hạt, anh kể rõ nguyên nhân đến đây với Liễu Trần đại sư, sau khi được như mong muốn, anh vui đến mức nhảy cẫng lên, cầm tràng hạt mãi nói lời cảm ơn với Liễu Trần đại sư, hơn nữa còn hẹn lần sau sẽ quay lại với Thẩm Mạc Thành.
Hôm nay, lời ước định đó anh chỉ hoàn thành được một nửa, khoảng thời gian từ khi Thẩm Mạc Thành nhận được tràng hạt cho đến khi gặp tai nạn chỉ cách nhau có vài tháng ngắn ngủi, còn ‘lần sau quay lại’ mà anh nói lại cách nhau… mười năm.
Nhìn xa trông rộng như Liễu Trần đại sư làm sao mà không rõ.
“A.” La Thiếu Hằng khẽ lên tiếng, mượn lý do cúi đầu uống trà, che giấu nét chua xót trong mắt.
Một hớp trà này anh uống gần nửa giờ, mãi cho đến khi hơi đè nén được sự cay đắng và vô vọng trong lòng, khiến nó không còn hiện rõ ra nữa, anh mới ngẩng đầu áy náy nói với Liễu Trần đại sư: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Liễu Trần đại sư cũng không nói gì thêm, hai người lẳng lặng ngồi, mãi đến khi sa di quay lại thêm nước vào bình trà.
Lần này La Thiếu Hằng ở lại trong chùa một tuần mới về, trước khi đi anh vẫn nói cảm ơn với Liễu Trần đại sư giống như năm đó: “Lần sau tôi sẽ quay lại thăm ngài, ngài nhớ giữ gìn thân thể.”
“Thí chủ bảo trọng.” Liễu Trần đại sư chắp tay trước ngực.
La Thiếu Hằng đáp lễ, xoay người xuống núi.
Anh không biết lần tiếp theo sẽ là khi nào, nhưng bất kể là lúc nào, cũng chỉ có một mình anh mà thôi.
____
Chú thích:
(1) Sa di: Sa di là dịch âm chữ Phạn: Sràmanera. Chữ này ở Trung Quốc có hai cách dịch tân và cựu. Cựu dịch là “tức từ” nghĩa là dứt ác hành từ. Tân dịch là “cần sách”, nghĩa là tiếp thọ sự khuyến khích siêng gắng của đại Tỳ kheo Tăng. (Nguồn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.