Chương 45
Công Tử Như Lan
13/02/2017
Thẩm Mạc Thành lẳng lặng ngồi trên salon rất lâu, mu bàn tay che mắt lại khiến đường nhìn của mình tối om, trong đầu đang suy nghĩ chuyện của
mình.
Từ Đức Châu, bác sĩ Trương, Thẩm Tông, Thẩm Khương, hai người trước của ông ngoại, hai người sau của ông nội, bề ngoài trông như không hề liên quan, nhưng thực tế lại không phải vậy.
Từ việc năm đó mình gặp chuyện không may đụng phải La Thiếu Hằng, hai người Thẩm Tông, Thẩm Khương che chở cho mình sau đó trở về cùng nhau thay tên đổi họ rời khỏi Thẩm gia, rồi đến chuyện hai năm sau mình gặp tai nạn vào viện, sau khi Từ Đức Châu làm giả giấy chứng nhận tử vong được đổi về phòng khám của bác sĩ Trương ở thành phố B, rồi bảy năm sau tỉnh lại mất đi ký ức ở bên La Thiếu Hằng, hôm nay, cuối cùng tất cả đều hoàn toàn xâu chuỗi thành một sợi dây.
Tất cả đều giống như đã được sắp đặt sẵn, nói thì phức tạp, nhưng thật ra lại đơn giản đến đáng sợ. Bây giờ yên tĩnh suy nghĩ, hắn gần như có thể đoán được ông ngoại và ông nội có suy nghĩ gì.
Mình đã mất trí nhớ, không hề có ấn tượng gì với hai năm ở thành phố A, đối với La Thiếu Hằng lại giống như người xa lạ, nếu không phải năm ngoái gặp La Thiếu Hằng ở Thuỵ Sĩ và La Thiếu Hằng vẫn cố chấp giữ vững tình cảm của bọn họ, thì e rằng có lẽ cả đời này bọn họ không có cơ hội gặp lại nhau.
Lúc trước hắn luôn cấp bách muốn điều tra rõ chân tướng sự việc, nhưng không ngờ rằng cuối cùng mũi dùi lại chỉ về phía hai trưởng bối hắn tôn kính nhất.
Bàn tay che mắt chậm rãi nắm chặt lại, Thẩm Mạc Thành chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền cùng cực. Cảm giác bị người thân nhất tính toán giấu giếm thật sự không hề dễ chịu, hắn muốn hỏi ông ngoại vì sao phải làm như vậy, nhưng lại cảm thấy dư thừa, thật ra đáp án đã rất rõ ràng.
Không biết ngồi trên salon bao lâu, giữ mãi một tư thế trong thời gian dài, Thẩm Mạc Thành hơi di chuyển người một chút cũng cảm thấy bả vai có chút tê dại. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy bàn tay che mắt ra, bởi vì che quá lâu, ánh mắt hơi lờ mờ, nhắm mở mấy lần, mắt mới dần dần rõ lại.
Di động trong túi áo khoác rung lên, phát ra tiếng ‘è è——’, tuy vẫn chưa xem hiển thị cuộc gọi đến, nhưng Thẩm Mạc Thành có linh cảm là La Thiếu Hằng.
Lấy di động ra, thật sự thấy được hai chữ ‘Thiếu Hằng’ trên màn hình như hắn dự đoán.
Thẩm Mạc Thành nhìn tên La Thiếu Hằng, ngón tay dừng lại trên nút nghe không chịu ấn xuống, sau khi cuộc gọi đến không có người nghe liền tự động cúp máy.
Sau khi cúp máy, di động nhanh chóng nhận được tin nhắn của La Thiếu Hằng, khác với sự do dự lúc nãy, lần này hắn mở tin nhắn ra ngay lập tức.
——Ngủ ngon, hôn anh.
Bốn chữ đơn giản khiến cho khoé mắt Thẩm Mạc Thành nóng lên, không thể nào ngăn chặn mà nhớ lại câu ‘Kiss you’ của La Thiếu Hằng trong điện thoại ở Thuỵ Sĩ và câu ‘Miss you’ mà La Thiếu Hằng gửi tới vào đêm giao thừa, trong lòng đột nhiên vô cùng đau đớn.
Dáng vẻ tuyệt vọng đau thương của La Thiếu Hằng ở trại an dưỡng, dáng vẻ đứng trên con phố ở Thuỵ Sĩ kéo tay hắn rơi nước mắt, dáng vẻ anh bị ốm ỷ lại vào hắn đều không ngừng hiện lên trong đầu, Thẩm Mạc Thành mím chặt khoé môi, cổ họng khó chịu như bị cái gì đó nghẹn lại, cảm giác vốn luôn áy náy trong lòng với La Thiếu Hằng lại lan rộng ra vào thời khắc này, đè ép hắn đến gần như không thể thở được.
Anh phải làm sao để nói cho em biết, đau khổ mà em phải chịu trong những năm gần đây đều do người nhà thân thiết nhất của anh tạo ra
Hắn nhắm chặt hai mắt, ép lại khoé mắt cay cay, mở danh sách cuộc gọi trong di động, gọi lại cho La Thiếu Hằng.
Điện thoại vừa mới gọi không bao lâu liền được kết nối, bên kia điện thoại truyền tới giọng nói mang theo nụ cười của La Thiếu Hằng: “Gọi điện tới là muốn hôn chúc ngủ ngon sao”
Trong nháy mắt nghe thấy giọng của La Thiếu Hằng, trong lòng Thẩm Mạc Thành có chút lo sợ, trong đầu hiện lên dáng vẻ tối qua anh ôm mình, tựa đầu vào trước ngực mình, bàn tay cầm di động siết lại, khàn giọng đáp: “Ừm.”
“Sao vậy Giọng nói nghe mệt mỏi như vậy.” La Thiếu Hằng nghe trong giọng nói của hắn có gì đó không ổn, không đùa nữa, “Chuyện của công ty rất khó giải quyết sao”
“Không có,” Thẩm Mạc Thành tựa vào ghế salon, “Sao còn chưa ngủ Đang làm gì”
“Muốn kiểm tra sao” La Thiếu Hằng khẽ mỉm cười, tỉ mỉ kể lại lộ trình tối nay của mình, nói xong còn đùa một câu, “Thẩm Boss có hài lòng chưa”
“Không hài lòng lắm.” Thẩm Mạc Thành nói, “Em ngủ quá muộn.”
“Em muốn nói chuyện với anh, lại sợ anh chưa xong việc, nhưng thật sự là cũng có hơi muộn, có phải anh cũng nên ngủ rồi hay không” La Thiếu Hằng hỏi.
“Ừm.” Thẩm Mạc Thành thấp giọng đáp, trò chuyện với anh mấy câu, chờ bên anh cúp máy, sau một hồi mới lấy di động xuống, đặt trán lên vỏ điện thoại bằng kim loại lạnh như băng, bất động hồi lâu.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hắn ngồi một mình trong phòng khách đến khuya, đêm mùa Đông rất lạnh, khiến cho cả người hắn toàn là không khí lạnh dày đặc, nhưng dù vậy cũng không bằng nội tâm lạnh lẽo của hắn.
Thẩm Vân bên kia sau khi đưa Thẩm Mạc Thành về xong, mới vừa ra khỏi tiểu khu liền nhận được điện thoại của Trần Trạm. Nói thật, nhìn thấy ba chữ ‘Bác sĩ Trần’ trên màn hình, trong lòng cậu từ chối, luôn cảm thấy câu nói đầu tiên của bên kia là “Ngày mai chúng ta leo núi nào”
Dưới cái nhìn của Thẩm Vân, bác sĩ thì phải nên ở trong phòng làm việc xem bệnh, đừng không có việc gì là lại ra ngoài leo núi dạo công viên, đối với bác sĩ Trần khác biệt người thường, cậu chỉ muốn quăng vào trong danh sách đen.
Nhưng mà boss nói, cậu phải tiếp đãi bác sĩ Trần cho thật tốt, nên cậu chỉ có thể có khổ mà không thể nói.
Đeo tai nghe lên, Thẩm Vân nhận cuộc gọi: “Chào bác sĩ Trần.”
“Chào cậu.” Trong tai nghe truyền tới giọng nói nho nhã lễ độ, “Xin lỗi, trễ như vậy rồi còn làm phiền cậu.”
“Không phiền, ngài có gì cần giúp xin cứ nói.” Thẩm Mạc Thành vừa lái xe vừa hỏi.
“Giúp thì không cần, chỉ muốn nói với cậu là lúc sáng cậu đi có làm rơi một bộ quần áo, tôi mang về giúp cậu, sợ cậu không tìm ra sốt ruột nên gọi điện thoại tới nói với cậu một tiếng.” Trần Trạm nói.
Quần áo Thẩm Vân sửng sốt một chút, nhớ lại tối qua cậu với Trần Trạm cắm trại trên núi Vân Phù, sáng sớm hôm nay nhận được tin tức có liên quan đến Thẩm Tông, gấp gáp tạm biệt Trầm Trạm rồi về ngay lập tức, sau đó bận mãi tới giờ nên không chú ý làm rơi cái gì.
“Trợ lý Thẩm” Trần Trạm thấy cậu không nói gì, lại gọi một tiếng.
“Tôi sẽ qua lấy, đợi chút nữa, tôi đến ngay.” Thẩm Vân nói rồi hơi tăng tốc, vừa khéo đường về của cậu cùng đường với khách sạn Trần Trạm ở.
“Được, nhưng có chuyện phải làm phiền trợ lý Thẩm.” Trần Trạm hơi áy náy nói.
“Chuyện gì ngài cứ nói.” Thẩm Vân hỏi.
“Bên trái khách sạn có một nhà hàng hai mươi bốn giờ, phiền cậu lúc tới mua chút đồ ăn khuya giúp tôi.” Trần Trạm nói xong hơi ngừng một chút, sau đó gọi món một mạch.
… Buổi tối rồi còn ăn nhiều như vậy Thẩm Vân đổ mồ hôi, nói: “… Được, lát nữa gặp.”
Đến nhà hàng Trần Trạm nói, Thẩm Vân mua những thứ anh ta nói rồi dến khách sạn.
Trần Trạm ở tầng hai mươi tám, vì để cho anh ta dễ chịu và thoải mái, lúc trước đặt phòng Thẩm Vân còn đặc biệt chọn một phòng có cửa sổ sát đất, buổi tối có thể thấy cảnh đêm của một nửa thành phố B qua cánh cửa sổ, rất tráng lệ.
Đến trước phòng của Trần Trạm, Thẩm Vân dùng một tay còn trống gõ cửa, mới gõ vài cái cửa liền mở ra, Trần Trạm mặc áo choàng tắm, tóc còn nhỏ giọt xuất hiện trước cửa, nhìn Thẩm Vân cười nói: “Tới rồi.” Nói rồi đưa tay lấy hộp thức ăn trên tay cậu.
Thẩm Vân hơi tránh đi một chút: “Bác sĩ Trần, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Trần Trạm nghiêng người để cậu vào, sau đó đóng cửa lại.
Trần Trạm ở phòng xép, phòng khách rất lớn, Thẩm Vân vào trong, đặt hộp thức ăn lên bàn trà, mở nắp lấy đồ ăn bên trong ra, lấy ra hết quay đầu lại liền thấy Trần Trạm khoanh tay trước ngực tựa vào bên ghế salon nhìn mình.
Trần Trạm mới tắm xong, áo chòang tắm trên người được buộc lỏng lẻo, vì có lò sưởi, cổ áo choàng tắm của anh ta mở rộng ra, tạo thành chữ V sâu hoắm, lộ ra khuôn ngực cường tráng.
… Mặc màu trắng biểu trưng cho sự thuần khiết thành kiểu như thế, bác sĩ này đúng là có độc.
Thẩm Vân âm thầm thổ tào trong lòng, bề ngoài nghiêm túc nói với Trần Trạm: “Bác sĩ Trần, đây là thức ăn khuya của ngài, quần áo của tôi đâu”
“Gấp gáp làm gì” Trần Trạm đi tới ngồi xuống, “Ăn xong rồi hãy đi, tôi đặc biệt mua nhiều một chút cho cậu.”
Thẩm Vân từ chối theo bản năng, “Không cần, tôi còn…”
“Thẩm Vân.” Trần Trạm gọi cậu, không phải trợ lý Thẩm mà là Thẩm Vân, “Tôi cứ tưởng rằng qua mấy ngày chung sống với nhau, không nói là quen biết nhiều, nhưng chí ít chúng ta cũng không cần phải hờ hững như người xa lạ đúng không Chỉ ăn khuya mà thôi, tôi cũng không làm gì cậu.”
Thẩm Vân bị anh ta nói có chút xấu hổ, thật ra anh ta nói đúng, nếu là người ngoài, thì mấy ngày nay sớm tối đi chung, có lẽ đã sớm quen thuộc, nhưng Thẩm Vân lại có chút kiêng dè với Trần Trạm, nói đúng ra là nghề nghiệp của cậu có chút kiêng dè.
Trần Trạm là bác sĩ, đặc biệt còn là bác sĩ tâm lý, Thẩm Vân cảm thấy đại đa số những người trước mặt loại người này đều không có bí mật, chỉ cần bọn họ muốn là có thể moi móc việc riêng của bạn, khiến cho bạn hào phóng trần trụi.
Thẩm Vân không thích cảm giác này, nên cậu mới giữ khoảng cách nhất định với Trần Trạm, làm tốt công việc, nhưng không quen thân.
Nếu Trần Trạm biết suy nghĩ này của cậu chắc sẽ cười đến khóc, rõ ràng anh ta chỉ là một bác sĩ, tới trước mặt Thẩm Vân lại thành một tên cuồng moi bí mật.
“Ăn đi, trà bánh chỗ này rất ngon.” Trần Trạm lấy đồ trên bàn trà ra, ra hiệu cho Thẩm Vân ngồi xuống.
Anh ta đã nói như vậy, Thẩm Vân cũng không tiện từ chối, nói “Vậy làm phiền” rồi ngồi xuống.
Như Trần Trạm nói, trà bánh ở nhà hàng này có mùi vị thật sự rất ngon, Thẩm Vân tiểu thiên sứ vốn rõ ràng là chỉ định ăn một chút cuối cùng lại ăn nhiều hơn cả Trần Trạm.
Sau khi ăn khuya xong, Thẩm Vân thả lỏng phòng bị với Trần Trạm hơn, cậu thoả mãn thở dài, dựa vào trong ghế salon, ngón tay vô tình đụng trúng một thứ gì đó cứng cứng để cạnh gối, lấy ra xem, hoá ra là một quyển sách.
“Bàn về khả năng thống nhất thôi miên và y học hiện đại” Thẩm Vân đọc tên sách trên bìa, cái tên vĩ đại như vậy khiến cho phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn Trần Trạm, “Cái này của anh sao”
Trần Trạm liếc nhìn nói: “Đúng vậy, là do một bệnh nhân trước đây tặng, viết rất thú vị.”
“Vậy sao Tôi xem một chút.” Thẩm Vân nói rồi mở sách ra xem.
Nội dung trong sách có chút phức tạp, ngoại trừ thuật ngữ y khoa ra thì còn có rất nhiều kỹ thuật và tác dụng liên quan tới thôi miên, là người bình thường lương thiện, Thẩm Vân mới giở được vài trang liền cảm thấy có chút nhức đầu, thành thật xin người chuyên môn giúp đỡ: “Bác sĩ Trần, những gì trong quyển sách này của anh viết đều là thật Thật sự có cái gọi là thôi miên sao”
“Vũ trụ to lớn, không ít những cái lạ.” Trần Trạm cười nói.
“Cũng phải.” Thẩm Vân gật đầu, tiếp tục giở vài tờ, hỏi, “Cái này có ích lợi gì Có thể khiến cho người khác thay đổi thành thông minh hay thành ngu ngốc sao Có thể khống chế người khác sao”
“Thành thông minh hoặc ngu ngốc thì tôi không thể đảm bảo, nếu trợ lý Thẩm cậu cảm thấy hứng thú, tôi có thể…” Trần Trạm đột nhiên dừng lời, đưa tay tới lấy quyển sách, ánh mắt dừng lại trên cái tên ngoài bìa sách—— Bàn về khả năng thống nhất thôi miên và y học hiện đại.
Cũng trong lúc đó anh ta nhớ tới Thẩm Mạc Thành.
Từ Đức Châu, bác sĩ Trương, Thẩm Tông, Thẩm Khương, hai người trước của ông ngoại, hai người sau của ông nội, bề ngoài trông như không hề liên quan, nhưng thực tế lại không phải vậy.
Từ việc năm đó mình gặp chuyện không may đụng phải La Thiếu Hằng, hai người Thẩm Tông, Thẩm Khương che chở cho mình sau đó trở về cùng nhau thay tên đổi họ rời khỏi Thẩm gia, rồi đến chuyện hai năm sau mình gặp tai nạn vào viện, sau khi Từ Đức Châu làm giả giấy chứng nhận tử vong được đổi về phòng khám của bác sĩ Trương ở thành phố B, rồi bảy năm sau tỉnh lại mất đi ký ức ở bên La Thiếu Hằng, hôm nay, cuối cùng tất cả đều hoàn toàn xâu chuỗi thành một sợi dây.
Tất cả đều giống như đã được sắp đặt sẵn, nói thì phức tạp, nhưng thật ra lại đơn giản đến đáng sợ. Bây giờ yên tĩnh suy nghĩ, hắn gần như có thể đoán được ông ngoại và ông nội có suy nghĩ gì.
Mình đã mất trí nhớ, không hề có ấn tượng gì với hai năm ở thành phố A, đối với La Thiếu Hằng lại giống như người xa lạ, nếu không phải năm ngoái gặp La Thiếu Hằng ở Thuỵ Sĩ và La Thiếu Hằng vẫn cố chấp giữ vững tình cảm của bọn họ, thì e rằng có lẽ cả đời này bọn họ không có cơ hội gặp lại nhau.
Lúc trước hắn luôn cấp bách muốn điều tra rõ chân tướng sự việc, nhưng không ngờ rằng cuối cùng mũi dùi lại chỉ về phía hai trưởng bối hắn tôn kính nhất.
Bàn tay che mắt chậm rãi nắm chặt lại, Thẩm Mạc Thành chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền cùng cực. Cảm giác bị người thân nhất tính toán giấu giếm thật sự không hề dễ chịu, hắn muốn hỏi ông ngoại vì sao phải làm như vậy, nhưng lại cảm thấy dư thừa, thật ra đáp án đã rất rõ ràng.
Không biết ngồi trên salon bao lâu, giữ mãi một tư thế trong thời gian dài, Thẩm Mạc Thành hơi di chuyển người một chút cũng cảm thấy bả vai có chút tê dại. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy bàn tay che mắt ra, bởi vì che quá lâu, ánh mắt hơi lờ mờ, nhắm mở mấy lần, mắt mới dần dần rõ lại.
Di động trong túi áo khoác rung lên, phát ra tiếng ‘è è——’, tuy vẫn chưa xem hiển thị cuộc gọi đến, nhưng Thẩm Mạc Thành có linh cảm là La Thiếu Hằng.
Lấy di động ra, thật sự thấy được hai chữ ‘Thiếu Hằng’ trên màn hình như hắn dự đoán.
Thẩm Mạc Thành nhìn tên La Thiếu Hằng, ngón tay dừng lại trên nút nghe không chịu ấn xuống, sau khi cuộc gọi đến không có người nghe liền tự động cúp máy.
Sau khi cúp máy, di động nhanh chóng nhận được tin nhắn của La Thiếu Hằng, khác với sự do dự lúc nãy, lần này hắn mở tin nhắn ra ngay lập tức.
——Ngủ ngon, hôn anh.
Bốn chữ đơn giản khiến cho khoé mắt Thẩm Mạc Thành nóng lên, không thể nào ngăn chặn mà nhớ lại câu ‘Kiss you’ của La Thiếu Hằng trong điện thoại ở Thuỵ Sĩ và câu ‘Miss you’ mà La Thiếu Hằng gửi tới vào đêm giao thừa, trong lòng đột nhiên vô cùng đau đớn.
Dáng vẻ tuyệt vọng đau thương của La Thiếu Hằng ở trại an dưỡng, dáng vẻ đứng trên con phố ở Thuỵ Sĩ kéo tay hắn rơi nước mắt, dáng vẻ anh bị ốm ỷ lại vào hắn đều không ngừng hiện lên trong đầu, Thẩm Mạc Thành mím chặt khoé môi, cổ họng khó chịu như bị cái gì đó nghẹn lại, cảm giác vốn luôn áy náy trong lòng với La Thiếu Hằng lại lan rộng ra vào thời khắc này, đè ép hắn đến gần như không thể thở được.
Anh phải làm sao để nói cho em biết, đau khổ mà em phải chịu trong những năm gần đây đều do người nhà thân thiết nhất của anh tạo ra
Hắn nhắm chặt hai mắt, ép lại khoé mắt cay cay, mở danh sách cuộc gọi trong di động, gọi lại cho La Thiếu Hằng.
Điện thoại vừa mới gọi không bao lâu liền được kết nối, bên kia điện thoại truyền tới giọng nói mang theo nụ cười của La Thiếu Hằng: “Gọi điện tới là muốn hôn chúc ngủ ngon sao”
Trong nháy mắt nghe thấy giọng của La Thiếu Hằng, trong lòng Thẩm Mạc Thành có chút lo sợ, trong đầu hiện lên dáng vẻ tối qua anh ôm mình, tựa đầu vào trước ngực mình, bàn tay cầm di động siết lại, khàn giọng đáp: “Ừm.”
“Sao vậy Giọng nói nghe mệt mỏi như vậy.” La Thiếu Hằng nghe trong giọng nói của hắn có gì đó không ổn, không đùa nữa, “Chuyện của công ty rất khó giải quyết sao”
“Không có,” Thẩm Mạc Thành tựa vào ghế salon, “Sao còn chưa ngủ Đang làm gì”
“Muốn kiểm tra sao” La Thiếu Hằng khẽ mỉm cười, tỉ mỉ kể lại lộ trình tối nay của mình, nói xong còn đùa một câu, “Thẩm Boss có hài lòng chưa”
“Không hài lòng lắm.” Thẩm Mạc Thành nói, “Em ngủ quá muộn.”
“Em muốn nói chuyện với anh, lại sợ anh chưa xong việc, nhưng thật sự là cũng có hơi muộn, có phải anh cũng nên ngủ rồi hay không” La Thiếu Hằng hỏi.
“Ừm.” Thẩm Mạc Thành thấp giọng đáp, trò chuyện với anh mấy câu, chờ bên anh cúp máy, sau một hồi mới lấy di động xuống, đặt trán lên vỏ điện thoại bằng kim loại lạnh như băng, bất động hồi lâu.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hắn ngồi một mình trong phòng khách đến khuya, đêm mùa Đông rất lạnh, khiến cho cả người hắn toàn là không khí lạnh dày đặc, nhưng dù vậy cũng không bằng nội tâm lạnh lẽo của hắn.
Thẩm Vân bên kia sau khi đưa Thẩm Mạc Thành về xong, mới vừa ra khỏi tiểu khu liền nhận được điện thoại của Trần Trạm. Nói thật, nhìn thấy ba chữ ‘Bác sĩ Trần’ trên màn hình, trong lòng cậu từ chối, luôn cảm thấy câu nói đầu tiên của bên kia là “Ngày mai chúng ta leo núi nào”
Dưới cái nhìn của Thẩm Vân, bác sĩ thì phải nên ở trong phòng làm việc xem bệnh, đừng không có việc gì là lại ra ngoài leo núi dạo công viên, đối với bác sĩ Trần khác biệt người thường, cậu chỉ muốn quăng vào trong danh sách đen.
Nhưng mà boss nói, cậu phải tiếp đãi bác sĩ Trần cho thật tốt, nên cậu chỉ có thể có khổ mà không thể nói.
Đeo tai nghe lên, Thẩm Vân nhận cuộc gọi: “Chào bác sĩ Trần.”
“Chào cậu.” Trong tai nghe truyền tới giọng nói nho nhã lễ độ, “Xin lỗi, trễ như vậy rồi còn làm phiền cậu.”
“Không phiền, ngài có gì cần giúp xin cứ nói.” Thẩm Mạc Thành vừa lái xe vừa hỏi.
“Giúp thì không cần, chỉ muốn nói với cậu là lúc sáng cậu đi có làm rơi một bộ quần áo, tôi mang về giúp cậu, sợ cậu không tìm ra sốt ruột nên gọi điện thoại tới nói với cậu một tiếng.” Trần Trạm nói.
Quần áo Thẩm Vân sửng sốt một chút, nhớ lại tối qua cậu với Trần Trạm cắm trại trên núi Vân Phù, sáng sớm hôm nay nhận được tin tức có liên quan đến Thẩm Tông, gấp gáp tạm biệt Trầm Trạm rồi về ngay lập tức, sau đó bận mãi tới giờ nên không chú ý làm rơi cái gì.
“Trợ lý Thẩm” Trần Trạm thấy cậu không nói gì, lại gọi một tiếng.
“Tôi sẽ qua lấy, đợi chút nữa, tôi đến ngay.” Thẩm Vân nói rồi hơi tăng tốc, vừa khéo đường về của cậu cùng đường với khách sạn Trần Trạm ở.
“Được, nhưng có chuyện phải làm phiền trợ lý Thẩm.” Trần Trạm hơi áy náy nói.
“Chuyện gì ngài cứ nói.” Thẩm Vân hỏi.
“Bên trái khách sạn có một nhà hàng hai mươi bốn giờ, phiền cậu lúc tới mua chút đồ ăn khuya giúp tôi.” Trần Trạm nói xong hơi ngừng một chút, sau đó gọi món một mạch.
… Buổi tối rồi còn ăn nhiều như vậy Thẩm Vân đổ mồ hôi, nói: “… Được, lát nữa gặp.”
Đến nhà hàng Trần Trạm nói, Thẩm Vân mua những thứ anh ta nói rồi dến khách sạn.
Trần Trạm ở tầng hai mươi tám, vì để cho anh ta dễ chịu và thoải mái, lúc trước đặt phòng Thẩm Vân còn đặc biệt chọn một phòng có cửa sổ sát đất, buổi tối có thể thấy cảnh đêm của một nửa thành phố B qua cánh cửa sổ, rất tráng lệ.
Đến trước phòng của Trần Trạm, Thẩm Vân dùng một tay còn trống gõ cửa, mới gõ vài cái cửa liền mở ra, Trần Trạm mặc áo choàng tắm, tóc còn nhỏ giọt xuất hiện trước cửa, nhìn Thẩm Vân cười nói: “Tới rồi.” Nói rồi đưa tay lấy hộp thức ăn trên tay cậu.
Thẩm Vân hơi tránh đi một chút: “Bác sĩ Trần, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Trần Trạm nghiêng người để cậu vào, sau đó đóng cửa lại.
Trần Trạm ở phòng xép, phòng khách rất lớn, Thẩm Vân vào trong, đặt hộp thức ăn lên bàn trà, mở nắp lấy đồ ăn bên trong ra, lấy ra hết quay đầu lại liền thấy Trần Trạm khoanh tay trước ngực tựa vào bên ghế salon nhìn mình.
Trần Trạm mới tắm xong, áo chòang tắm trên người được buộc lỏng lẻo, vì có lò sưởi, cổ áo choàng tắm của anh ta mở rộng ra, tạo thành chữ V sâu hoắm, lộ ra khuôn ngực cường tráng.
… Mặc màu trắng biểu trưng cho sự thuần khiết thành kiểu như thế, bác sĩ này đúng là có độc.
Thẩm Vân âm thầm thổ tào trong lòng, bề ngoài nghiêm túc nói với Trần Trạm: “Bác sĩ Trần, đây là thức ăn khuya của ngài, quần áo của tôi đâu”
“Gấp gáp làm gì” Trần Trạm đi tới ngồi xuống, “Ăn xong rồi hãy đi, tôi đặc biệt mua nhiều một chút cho cậu.”
Thẩm Vân từ chối theo bản năng, “Không cần, tôi còn…”
“Thẩm Vân.” Trần Trạm gọi cậu, không phải trợ lý Thẩm mà là Thẩm Vân, “Tôi cứ tưởng rằng qua mấy ngày chung sống với nhau, không nói là quen biết nhiều, nhưng chí ít chúng ta cũng không cần phải hờ hững như người xa lạ đúng không Chỉ ăn khuya mà thôi, tôi cũng không làm gì cậu.”
Thẩm Vân bị anh ta nói có chút xấu hổ, thật ra anh ta nói đúng, nếu là người ngoài, thì mấy ngày nay sớm tối đi chung, có lẽ đã sớm quen thuộc, nhưng Thẩm Vân lại có chút kiêng dè với Trần Trạm, nói đúng ra là nghề nghiệp của cậu có chút kiêng dè.
Trần Trạm là bác sĩ, đặc biệt còn là bác sĩ tâm lý, Thẩm Vân cảm thấy đại đa số những người trước mặt loại người này đều không có bí mật, chỉ cần bọn họ muốn là có thể moi móc việc riêng của bạn, khiến cho bạn hào phóng trần trụi.
Thẩm Vân không thích cảm giác này, nên cậu mới giữ khoảng cách nhất định với Trần Trạm, làm tốt công việc, nhưng không quen thân.
Nếu Trần Trạm biết suy nghĩ này của cậu chắc sẽ cười đến khóc, rõ ràng anh ta chỉ là một bác sĩ, tới trước mặt Thẩm Vân lại thành một tên cuồng moi bí mật.
“Ăn đi, trà bánh chỗ này rất ngon.” Trần Trạm lấy đồ trên bàn trà ra, ra hiệu cho Thẩm Vân ngồi xuống.
Anh ta đã nói như vậy, Thẩm Vân cũng không tiện từ chối, nói “Vậy làm phiền” rồi ngồi xuống.
Như Trần Trạm nói, trà bánh ở nhà hàng này có mùi vị thật sự rất ngon, Thẩm Vân tiểu thiên sứ vốn rõ ràng là chỉ định ăn một chút cuối cùng lại ăn nhiều hơn cả Trần Trạm.
Sau khi ăn khuya xong, Thẩm Vân thả lỏng phòng bị với Trần Trạm hơn, cậu thoả mãn thở dài, dựa vào trong ghế salon, ngón tay vô tình đụng trúng một thứ gì đó cứng cứng để cạnh gối, lấy ra xem, hoá ra là một quyển sách.
“Bàn về khả năng thống nhất thôi miên và y học hiện đại” Thẩm Vân đọc tên sách trên bìa, cái tên vĩ đại như vậy khiến cho phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn Trần Trạm, “Cái này của anh sao”
Trần Trạm liếc nhìn nói: “Đúng vậy, là do một bệnh nhân trước đây tặng, viết rất thú vị.”
“Vậy sao Tôi xem một chút.” Thẩm Vân nói rồi mở sách ra xem.
Nội dung trong sách có chút phức tạp, ngoại trừ thuật ngữ y khoa ra thì còn có rất nhiều kỹ thuật và tác dụng liên quan tới thôi miên, là người bình thường lương thiện, Thẩm Vân mới giở được vài trang liền cảm thấy có chút nhức đầu, thành thật xin người chuyên môn giúp đỡ: “Bác sĩ Trần, những gì trong quyển sách này của anh viết đều là thật Thật sự có cái gọi là thôi miên sao”
“Vũ trụ to lớn, không ít những cái lạ.” Trần Trạm cười nói.
“Cũng phải.” Thẩm Vân gật đầu, tiếp tục giở vài tờ, hỏi, “Cái này có ích lợi gì Có thể khiến cho người khác thay đổi thành thông minh hay thành ngu ngốc sao Có thể khống chế người khác sao”
“Thành thông minh hoặc ngu ngốc thì tôi không thể đảm bảo, nếu trợ lý Thẩm cậu cảm thấy hứng thú, tôi có thể…” Trần Trạm đột nhiên dừng lời, đưa tay tới lấy quyển sách, ánh mắt dừng lại trên cái tên ngoài bìa sách—— Bàn về khả năng thống nhất thôi miên và y học hiện đại.
Cũng trong lúc đó anh ta nhớ tới Thẩm Mạc Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.