Chương 1: Hóa ra là ta ngu ngốc
A Mei (Hemy Lê)
13/03/2018
"Triệu Thiên Ân ta kiếp này sẽ chỉ yêu mình Mạch Sinh, suốt kiếp không phụ người"
"Mạch Sinh, là ta có lỗi với ngươi, nàng vô tội, hài tử của nàng cũng vô tội, nhưng vì sao ngươi độc ác như vậy, hủy nàng, hủy con nàng, ngay cả cốt nhục của mình ngươi cũng đem ra làm vật hy sinh. Triệu Thiên Ân ta nhìn lầm ngươi, vốn dĩ ta còn có thể để ngươi bên cạnh, dù không yêu ngươi nhưng cũng sẽ cho ngươi bình an tới già, nhưng ngươi lại hại nàng, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết là như thế nào."
Sống không bằng chết? Hắn còn có thể khiến y sống không bằng chết hơn nữa sao? Y bỏ cả tuổi trẻ yêu hắn chỉ vì một câu "suốt kiếp không phụ người", sau đó lại bỏ cả tôn nghiêm để đổi được câu nói "đã nhìn lầm ngươi", "không yêu ngươi" của hắn.
Y ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt chăm chú đến mức mọi thứ xung quanh giống như không hề tồn tại, chỉ còn mỗi mình hắn. Nếu là lúc trước, mỗi khi y nhìn hắn như vậy đều là một vẻ si mê, nhu tình, còn giờ đây, ánh mắt y chỉ còn một mảng trống rỗng. Hận ư? Không có, Mạch Sinh y sao có tư cách hận người ta, hắn không yêu y sao y có thể cưỡng cầu, lời hắn từng hứa bản thân hắn không muốn giữ sao có thể trách hắn. Chuyện đi đến bước đường này không phải do y tự gây ra hay sao? Trách ai, chỉ có thể trách bản thân mình quá ngu ngốc.
Hôm nay, y nhìn hắn lần cuối, y muốn nhìn thật kỹ nam nhân mình yêu sâu đậm kia lần cuối cùng, không còn đau lòng, không có hận thù, cũng không có tình yêu, y nhìn hắn như nhìn một người xa lạ. Vì sao lại như vậy? Nếu không còn yêu vì sao lại gây ra thương tổn cho chính bản thân mình như vậy? Là bởi vì không tin bản thân đã không còn yêu, là bởi vì không cam lòng cho nên mới ngu ngốc như vậy.
"Mạch Sinh, ngươi đừng tưởng im lặng là ta sẽ tin là ngươi chịu thua. Bản chất ngươi độc ác như vậy không xứng đáng được bất cứ ai thương hại, người như ngươi đáng chết trăm ngàn lần. Hừ, không từ thủ đoạn, đến gia tộc mình cũng có thể dâng cho người khác làm bàn đạp, đáng kinh tởm, ta lúc trước mắt mù mới đi yêu ngươi."
Âm thanh tức giận của Triệu Thiên Ân đầy vẻ trào phúng, hắn nhìn Mạch Sinh như nhìn một vật vô cùng dơ bẩn, hắn thấy Mạch Sinh chăm chăm nhìn mình liền chịu không nổi, hắn cũng nhận ra trong mắt y không có yêu thương như lúc trước, không hiểu sao lại tức giận, vì cái gì y có tư cách nhìn hắn như vậy, người dơ bẩn, độc ác như y không có quyền đó.
Mạch Sinh nhìn thấy ánh mắt của hắn trào phúng cũng cười lạnh, rũ mắt xuống lại nhìn sàn nhà. Từng câu của Triệu Thiên Ân nói ra đều như những con dao rạch trên da của y vậy, nhưng mà hắn nói đúng, người như y nên chết thì tốt hơn, người đáng sống vẫn nên được sống...
Triệu Thiên Ân thấy y không quan tâm lời nói của mình liền tức giận đùng đùng, vung roi quất thật mạnh lên người y, lập tức trên quần áo rách nát xuất hiện mấy vệt đỏ dính vào da thịt. Mắt y mờ dần, y biết, mình sắp chết, y mỉm cười...cuối cùng cũng phải chết.
"Mạch Sinh, là ta có lỗi với ngươi, nàng vô tội, hài tử của nàng cũng vô tội, nhưng vì sao ngươi độc ác như vậy, hủy nàng, hủy con nàng, ngay cả cốt nhục của mình ngươi cũng đem ra làm vật hy sinh. Triệu Thiên Ân ta nhìn lầm ngươi, vốn dĩ ta còn có thể để ngươi bên cạnh, dù không yêu ngươi nhưng cũng sẽ cho ngươi bình an tới già, nhưng ngươi lại hại nàng, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết là như thế nào."
Sống không bằng chết? Hắn còn có thể khiến y sống không bằng chết hơn nữa sao? Y bỏ cả tuổi trẻ yêu hắn chỉ vì một câu "suốt kiếp không phụ người", sau đó lại bỏ cả tôn nghiêm để đổi được câu nói "đã nhìn lầm ngươi", "không yêu ngươi" của hắn.
Y ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt chăm chú đến mức mọi thứ xung quanh giống như không hề tồn tại, chỉ còn mỗi mình hắn. Nếu là lúc trước, mỗi khi y nhìn hắn như vậy đều là một vẻ si mê, nhu tình, còn giờ đây, ánh mắt y chỉ còn một mảng trống rỗng. Hận ư? Không có, Mạch Sinh y sao có tư cách hận người ta, hắn không yêu y sao y có thể cưỡng cầu, lời hắn từng hứa bản thân hắn không muốn giữ sao có thể trách hắn. Chuyện đi đến bước đường này không phải do y tự gây ra hay sao? Trách ai, chỉ có thể trách bản thân mình quá ngu ngốc.
Hôm nay, y nhìn hắn lần cuối, y muốn nhìn thật kỹ nam nhân mình yêu sâu đậm kia lần cuối cùng, không còn đau lòng, không có hận thù, cũng không có tình yêu, y nhìn hắn như nhìn một người xa lạ. Vì sao lại như vậy? Nếu không còn yêu vì sao lại gây ra thương tổn cho chính bản thân mình như vậy? Là bởi vì không tin bản thân đã không còn yêu, là bởi vì không cam lòng cho nên mới ngu ngốc như vậy.
"Mạch Sinh, ngươi đừng tưởng im lặng là ta sẽ tin là ngươi chịu thua. Bản chất ngươi độc ác như vậy không xứng đáng được bất cứ ai thương hại, người như ngươi đáng chết trăm ngàn lần. Hừ, không từ thủ đoạn, đến gia tộc mình cũng có thể dâng cho người khác làm bàn đạp, đáng kinh tởm, ta lúc trước mắt mù mới đi yêu ngươi."
Âm thanh tức giận của Triệu Thiên Ân đầy vẻ trào phúng, hắn nhìn Mạch Sinh như nhìn một vật vô cùng dơ bẩn, hắn thấy Mạch Sinh chăm chăm nhìn mình liền chịu không nổi, hắn cũng nhận ra trong mắt y không có yêu thương như lúc trước, không hiểu sao lại tức giận, vì cái gì y có tư cách nhìn hắn như vậy, người dơ bẩn, độc ác như y không có quyền đó.
Mạch Sinh nhìn thấy ánh mắt của hắn trào phúng cũng cười lạnh, rũ mắt xuống lại nhìn sàn nhà. Từng câu của Triệu Thiên Ân nói ra đều như những con dao rạch trên da của y vậy, nhưng mà hắn nói đúng, người như y nên chết thì tốt hơn, người đáng sống vẫn nên được sống...
Triệu Thiên Ân thấy y không quan tâm lời nói của mình liền tức giận đùng đùng, vung roi quất thật mạnh lên người y, lập tức trên quần áo rách nát xuất hiện mấy vệt đỏ dính vào da thịt. Mắt y mờ dần, y biết, mình sắp chết, y mỉm cười...cuối cùng cũng phải chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.