Chương 8: Bất mãn
Dương Chiêu
21/08/2023
Cảnh đường phố về đêm thật yên tĩnh, những ngọn đèn nối đuôi nhau thắp sáng cả một đoạn đường dài, gió hôm nay cũng thổi nhẹ hơn mọi ngày.
“Ưm…”
Lam Ngữ Yên mệt mỏi mở mắt ra, đôi mắt cô lúc đầu như đang mê ly cảnh sắc sau đó dần chuyển sang mệt mỏi.
Vẫn là căn phòng của Mặc Yến Đình, nơi tràn ngập dáng vẻ lạnh lẽo, cách bày trí mang đậm phong cách thưởng thức của đàn ông đó.
Cô thẫn thờ một lúc rồi chống tay ngồi dậy, lần này, có vẻ như cơ thể cô đã khỏe hơn hồi trưa rất nhiều, nhưng toàn thân vẫn còn có chút nóng và đau nhức.
Lam Ngữ Yên đưa chân định bước xuống giường.
“Chịu dậy rồi à?”
“Ah…”
Lam Ngữ Yên giật mình một cái, từ nãy đến giờ căn phòng này rất yên ắng làm cho cô cứ nghĩ chỉ có mình cô, hóa ra tên Mặc Yến Đình này đã ở đây từ lúc nào rồi.
Mặc Yến Đình ngồi ở sô pha chậm rãi ngước đầu lên, nghênh đón ánh mắt đầy kinh ngạc của Lam Ngữ Yên.
Trên người hắn chỉ khoác một áo choàng tắm màu đen, phần cổ áo hơi rộng làm lộ ra khuôn ngực rắn chắc, quyến rũ.
Dù ăn vận đơn giản nhưng toàn thân người đàn ông này trước giờ vẫn luôn toát ra khí chất vương giả hiếm có. Từ mái tóc còn ẩm ướt của Mặc Yến Đình thì có thể nhìn được hắn vừa mới tắm xong.
Gương mặt hắn vẫn lãnh đạm vô cảm như thường lệ, hắn cúi đầu tiếp tục gõ gõ ngón tay lên bàn phím.
Bàn tay hắn kì thực rất đẹp. Vừa thon dài, vừa trắng trẻo mịn màng, không giống như những người đàn ông cô đã từng gặp qua.
Được rồi, cô thừa nhận mình chính là tay khống!*
Đang mải mê ngắm nghía đôi bàn tay đẹp đẽ đó thì Mặc Yến Đình, người nãy giờ đang chăm chú vào màn hình laptop, không hề liếc mắt nhìn cô thêm lần nào nữa lại cất lên giọng nói đầy đắc ý:
“Thích tay tôi như vậy à?”
“Ah..."
‘Bịch’
Trống ngực cô khẽ đập mạnh một cái, quả nhiên là nhìn trộm người khác bị phát hiện thì liền nảy sinh cảm giác chột dạ.
"Ai thích chứ! Tôi mới không thèm thích bàn tay đó của anh!"
Tên này đúng thật là ma quỷ mà, hắn ta không cần liếc nhìn cũng biết cô đang nhìn chằm chằm vào tay hắn.
Nhưng nói đi nói lại thì sự thật chính là như vậy, cô rất thích bàn tay hắn, nhưng còn lâu cô mới chịu thừa nhận nhé!
“Dậy rồi thì tôi sẽ bảo người làm đem cháo lên cho em, em cũng nên ăn chút gì đi, tôi không muốn nhìn vợ mới cưới của mình chết sớm vì được chồng ‘yêu thương’ vậy đâu!”
Đầu óc như đang bị tên yêu ma này dẫn dụ bỗng vì lời nói của hắn mà sực tỉnh, cô ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, lại nhớ về cái đêm kinh khủng tối qua, sự xấu hổ cùng tức giận đan xen nhau trào dâng trong lòng cô.
Quả bom hẹn giờ trong người phút chốc được châm ngòi khi cô nghe thấy giọng nói điềm tĩnh đó của hắn, cô nghiến răng mà khẽ rít lên:
“Anh…!”
Lam Ngữ Yên ném ánh nhìn hình viên đạn về phía Mặc Yến Đình ngồi cách đó không xa, hai tay cô cuộn chặt thành nắm đấm, cô thật muốn đấm vào gương mặt đang lờ đi như chưa có chuyện gì xảy ra kia.
Ngón tay thon dài của Mặc Yến Đình dừng lại động tác, hắn hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Đối diện với ánh nhìn giận dữ của Lam Ngữ Yên, hắn khẽ nhướng mày và sau đó hắn chậm rãi cong khóe môi nhìn cô, trông bộ dạng hắn có chút nào gọi là hối lỗi hay áy náy đâu chứ!
Rõ ràng là hắn đang cười!
Trông hắn ta có vẻ vui vẻ quá nhỉ!
“Làm sao?”
Nghe được giọng nói bình thản cùng với vẻ mặt ‘trơ trẽn’ đó của Mặc Yến Đình càng khiến Lam Ngữ Yên tức điên lên.
Lửa giận trong lòng không ngừng bùng lên theo cấp số nhân. Trước giờ, cô chưa bao giờ có suy nghĩ giết người, bây giờ thì khác rồi, nếu như giết người mà không phạm pháp thì người đầu tiên cô giết chính là người đàn ông này!
Cô có thể từ một cô gái hiền lành, lương thiện hóa thành kẻ phản diện trong tích tắc.
Thật ra, không có ai là người tốt hoàn toàn cả, chẳng qua họ chưa có cơ hội để làm việc xấu mà thôi.
Thật muốn bóp chết hắn ta!
Lúc trước bị mẹ con Phương Hoa ức hiếp thì cô cũng chưa từng muốn giết người như lúc này.
“Anh đã nói chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng kia mà? Thêm nữa, tôi và tên bạn trai cũ đó đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Anh nghĩ gì trong đầu mà lại làm ra chuyện cưỡng ép người khác như thế hả?" Lam Ngữ Yên chính vì bất mãn mà cao giọng nói một tràng với Mặc Yến Đình.
“Chẳng có chuyện gì mà tôi không dám làm cả! Nếu muốn, tôi có thể giết em ngay lập tức!”
“Anh!”
Lam Ngữ Yên giận run người, cô biết, tên khốn này nếu hắn muốn giết thì sẽ giết, cho nên, bây giờ cô chỉ biết tức giận nghiến răng mà nhìn hắn.
Chút lí trí cuối cùng còn sót lại mách bảo cô không nên đôi co nhiều với kẻ điên trước mặt.
...----------------...
Chú thích:
* Tay khống hay còn gọi là thủ khống. Trong đó từ "thủ" có nghĩa là tay, "khống" có nghĩa là "yêu thích, mê, ghiền, nghiện".
Bên cạnh tay khống thì từ "khống" còn có thể kết hợp với những bộ phận khác, hoặc từ khác để chỉ sự yêu thích như: Chân khống, thanh khống..
Tay khống nghĩa là "yêu thích/ mê tay đẹp" hoặc là "nghiện tay".
“Ưm…”
Lam Ngữ Yên mệt mỏi mở mắt ra, đôi mắt cô lúc đầu như đang mê ly cảnh sắc sau đó dần chuyển sang mệt mỏi.
Vẫn là căn phòng của Mặc Yến Đình, nơi tràn ngập dáng vẻ lạnh lẽo, cách bày trí mang đậm phong cách thưởng thức của đàn ông đó.
Cô thẫn thờ một lúc rồi chống tay ngồi dậy, lần này, có vẻ như cơ thể cô đã khỏe hơn hồi trưa rất nhiều, nhưng toàn thân vẫn còn có chút nóng và đau nhức.
Lam Ngữ Yên đưa chân định bước xuống giường.
“Chịu dậy rồi à?”
“Ah…”
Lam Ngữ Yên giật mình một cái, từ nãy đến giờ căn phòng này rất yên ắng làm cho cô cứ nghĩ chỉ có mình cô, hóa ra tên Mặc Yến Đình này đã ở đây từ lúc nào rồi.
Mặc Yến Đình ngồi ở sô pha chậm rãi ngước đầu lên, nghênh đón ánh mắt đầy kinh ngạc của Lam Ngữ Yên.
Trên người hắn chỉ khoác một áo choàng tắm màu đen, phần cổ áo hơi rộng làm lộ ra khuôn ngực rắn chắc, quyến rũ.
Dù ăn vận đơn giản nhưng toàn thân người đàn ông này trước giờ vẫn luôn toát ra khí chất vương giả hiếm có. Từ mái tóc còn ẩm ướt của Mặc Yến Đình thì có thể nhìn được hắn vừa mới tắm xong.
Gương mặt hắn vẫn lãnh đạm vô cảm như thường lệ, hắn cúi đầu tiếp tục gõ gõ ngón tay lên bàn phím.
Bàn tay hắn kì thực rất đẹp. Vừa thon dài, vừa trắng trẻo mịn màng, không giống như những người đàn ông cô đã từng gặp qua.
Được rồi, cô thừa nhận mình chính là tay khống!*
Đang mải mê ngắm nghía đôi bàn tay đẹp đẽ đó thì Mặc Yến Đình, người nãy giờ đang chăm chú vào màn hình laptop, không hề liếc mắt nhìn cô thêm lần nào nữa lại cất lên giọng nói đầy đắc ý:
“Thích tay tôi như vậy à?”
“Ah..."
‘Bịch’
Trống ngực cô khẽ đập mạnh một cái, quả nhiên là nhìn trộm người khác bị phát hiện thì liền nảy sinh cảm giác chột dạ.
"Ai thích chứ! Tôi mới không thèm thích bàn tay đó của anh!"
Tên này đúng thật là ma quỷ mà, hắn ta không cần liếc nhìn cũng biết cô đang nhìn chằm chằm vào tay hắn.
Nhưng nói đi nói lại thì sự thật chính là như vậy, cô rất thích bàn tay hắn, nhưng còn lâu cô mới chịu thừa nhận nhé!
“Dậy rồi thì tôi sẽ bảo người làm đem cháo lên cho em, em cũng nên ăn chút gì đi, tôi không muốn nhìn vợ mới cưới của mình chết sớm vì được chồng ‘yêu thương’ vậy đâu!”
Đầu óc như đang bị tên yêu ma này dẫn dụ bỗng vì lời nói của hắn mà sực tỉnh, cô ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, lại nhớ về cái đêm kinh khủng tối qua, sự xấu hổ cùng tức giận đan xen nhau trào dâng trong lòng cô.
Quả bom hẹn giờ trong người phút chốc được châm ngòi khi cô nghe thấy giọng nói điềm tĩnh đó của hắn, cô nghiến răng mà khẽ rít lên:
“Anh…!”
Lam Ngữ Yên ném ánh nhìn hình viên đạn về phía Mặc Yến Đình ngồi cách đó không xa, hai tay cô cuộn chặt thành nắm đấm, cô thật muốn đấm vào gương mặt đang lờ đi như chưa có chuyện gì xảy ra kia.
Ngón tay thon dài của Mặc Yến Đình dừng lại động tác, hắn hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Đối diện với ánh nhìn giận dữ của Lam Ngữ Yên, hắn khẽ nhướng mày và sau đó hắn chậm rãi cong khóe môi nhìn cô, trông bộ dạng hắn có chút nào gọi là hối lỗi hay áy náy đâu chứ!
Rõ ràng là hắn đang cười!
Trông hắn ta có vẻ vui vẻ quá nhỉ!
“Làm sao?”
Nghe được giọng nói bình thản cùng với vẻ mặt ‘trơ trẽn’ đó của Mặc Yến Đình càng khiến Lam Ngữ Yên tức điên lên.
Lửa giận trong lòng không ngừng bùng lên theo cấp số nhân. Trước giờ, cô chưa bao giờ có suy nghĩ giết người, bây giờ thì khác rồi, nếu như giết người mà không phạm pháp thì người đầu tiên cô giết chính là người đàn ông này!
Cô có thể từ một cô gái hiền lành, lương thiện hóa thành kẻ phản diện trong tích tắc.
Thật ra, không có ai là người tốt hoàn toàn cả, chẳng qua họ chưa có cơ hội để làm việc xấu mà thôi.
Thật muốn bóp chết hắn ta!
Lúc trước bị mẹ con Phương Hoa ức hiếp thì cô cũng chưa từng muốn giết người như lúc này.
“Anh đã nói chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng kia mà? Thêm nữa, tôi và tên bạn trai cũ đó đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Anh nghĩ gì trong đầu mà lại làm ra chuyện cưỡng ép người khác như thế hả?" Lam Ngữ Yên chính vì bất mãn mà cao giọng nói một tràng với Mặc Yến Đình.
“Chẳng có chuyện gì mà tôi không dám làm cả! Nếu muốn, tôi có thể giết em ngay lập tức!”
“Anh!”
Lam Ngữ Yên giận run người, cô biết, tên khốn này nếu hắn muốn giết thì sẽ giết, cho nên, bây giờ cô chỉ biết tức giận nghiến răng mà nhìn hắn.
Chút lí trí cuối cùng còn sót lại mách bảo cô không nên đôi co nhiều với kẻ điên trước mặt.
...----------------...
Chú thích:
* Tay khống hay còn gọi là thủ khống. Trong đó từ "thủ" có nghĩa là tay, "khống" có nghĩa là "yêu thích, mê, ghiền, nghiện".
Bên cạnh tay khống thì từ "khống" còn có thể kết hợp với những bộ phận khác, hoặc từ khác để chỉ sự yêu thích như: Chân khống, thanh khống..
Tay khống nghĩa là "yêu thích/ mê tay đẹp" hoặc là "nghiện tay".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.