Chương 28: Giỏi nhất là hạ lưu!
Dương Chiêu
01/09/2023
Mặc Yến Đình hắn không hề ngăn cản cô uống ly rượu vang đó.
Lam Ngữ Yên bỗng nghĩ tới, sau khi thuốc kích thích phát tác thì hắn sẽ vứt cô lại cho đám người kia lăng nhục thì sao đây?
Nghĩ đến đó mà trong lòng cô sợ hãi không thôi, nhưng cô vẫn cố nói với hắn:
"Tôi tin người như ngài Mặc sẽ không làm những chuyện hạ lưu như vậy!"
Nghe Lam Ngữ Yên nói chắc nịch như vậy, Mặc Yến Đình liền bật cười thành tiếng.
Mặc Yến Đình dần dần áp sát, gương mặt đẹp tựa như điêu khắc từ từ xích lại gần cô, gần đến độ Lam Ngữ Yên có thể nhìn rõ bóng hình mình trong đáy mắt hắn.
Hơi thở riêng thuộc về hắn như đang bao trùm lấy cả thân thể cô, không cho phép cô trốn tránh.
"Ồ, xem ra Lam tiểu thư rất coi trọng tôi nhỉ. Nhưng khiến Lam tiểu thư thất vọng rồi, tôi chính là rất giỏi làm mấy chuyện hạ lưu như vậy, ly rượu vừa rồi đã bị tôi bỏ thuốc kích thích..."
"C...Cái gì?"
"Anh! Anh...đúng là đồ khốn!" Lam Ngữ Yên trừng mắt tức giận quát thẳng vào mặt hắn.
Mọi người xung quanh như muốn nín thở khi nghe có người dám lớn tiếng với Mặc Yến Đình như thế.
Bọn họ xì xầm bàn tán về kết cục của Lam Ngữ Yên. Đám phụ nữ ganh tị kia được một phen hả dạ.
Những ánh mắt hiếu kỳ không ngừng đổ dồn về phía cô.
Thế nhưng, Mặc Yến Đình ngược lại không hề tức giận, nụ cười trên môi ngày càng sâu hơn.
Lam Ngữ Yên muốn đứng dậy khỏi người hắn, nhưng mới vừa nhổm người lên thì đầu óc cô có chút choáng váng.
Hai chân cô mềm nhũn như sợi bún mà khụy xuống, lại ngả vào thân người to lớn của hắn lần nữa.
Lam Ngữ Yên hơi cau mày đau đớn vì người của tên này cứng như đá, khiến thân thể mềm mại cô có chút đau.
Mặc Yến Đình đưa cánh tay rắn chắc kéo cô khoá chặt vào trong lòng. Hắn nâng eo cô lên, bàn tay mang theo ma lực hấp dẫn quyến luyến vuốt ve eo nhỏ.
Đôi mắt xanh như nước hồ kia đượm ý cười giễu cợt.
Hắn cúi người, thì thầm rất nhỏ vào tai Lam Ngữ Yên đủ để cô có thể nghe thấy.
"Chạy đến đây không phải để mua vui cho đàn ông sao?"
"Tôi...tôi không có..."
"Gan cũng lớn nhỉ, tôi chỉ mới chiều chuộng em được một chút mà em đã không xem tôi ra gì rồi. Để tôi xem, em có mấy lá gan dám qua mặt tôi."
"Không...tôi thật sự không có mà!"
"Hừm, lẽ nào em không biết đây là nơi nào à?"
Lam Ngữ Yên cảm nhận được bàn tay của Mặc Yến Đình bỗng siết chặt eo mình lại như gọng kìm, do thuốc bắt đầu phát tác nên cô cảm thấy đầu mình có chút ong ong.
Chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra thì một lực đẩy mạnh làm Lam Ngữ Yên ngã nhào xuống salon.
Cô cau mày đau đớn, lục phủ ngũ tạng như muốn nhào lộn hết cả lên. Lam Ngữ Yên cố mở to đôi mắt để quan sát cho rõ nhưng dù có cố gắng thế nào thì trước mắt cô cũng chỉ là một mảng sương mờ trắng xoá.
"Anh muốn làm gì vậy?"
Bàn tay to lớn của Mặc Yến Đình nhanh chóng đặt lên đôi chân thon dài trắng trẻo của Lam Ngữ Yên, tham lam vuốt ve.
Cô hơi hốt hoảng vì hành động quá mức lớn mật của hắn.
Chẳng lẽ hắn định sẽ làm ở đây ư? Trước mặt nhiều người như vậy?
Hắn ta đúng thật là cầm thú!
Nghĩ đến đó thôi mà Lam Ngữ Yên đã sợ hãi vô cùng, đôi môi cô trở nên tái nhợt. Cô chẳng thể làm gì cô nắm chặt lấy bàn tay càn rỡ của hắn.
Thấy vậy Mặc Yến Đình càng khó chịu, đôi tay chắc khỏe đè lại cổ tay cô. Cánh tay hắn hơi dùng sức hất bàn tay cô, đập mạnh vào một góc nhọn của bàn rượu bên cạnh, mu bàn tay rướm máu sưng lên đỏ ửng.
Lam Ngữ Yên biết mình sắp thành hình dạng nhục nhã gì, cô lấy hai tay bịt chặt đôi mắt lại, không muốn chứng kiến bản thân bị sỉ nhục, lại còn bị trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cô không hiểu được, hành động ấy càng chọc hắn tức giận thêm. Vẻ mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ.
Hắn đẩy tay phải một cái, làm Lam Ngữ Yên ngã từ salon xuống mặt đất.
Cô ngã đau đớn vô cùng, hai tay vừa chống xuống mặt đất để chuẩn bị đứng lên liền bị Mặc Yến Đình nắm chặt lấy. Hắn kéo cô đi thẳng ra bên ngoài mặc cho hai chân cô đã không còn đủ sức để đi bình thường được nữa.
Lam Ngữ Yên nghĩ thầm, cô xong thật rồi, hôm nay không thể tránh khỏi cái chết trong tay cái tên điên này.
Cô rất muốn bỏ chạy nhưng tay đã bị hắn nắm chặt mà kéo đi vào một căn phòng xa hoa khác của hộp đêm.
Mặc Yến Đình khoá chặt cửa lại, sau đó trực tiếp lôi cô quăng mạnh lên giường lớn.
"Aaa..."
Thân thể cao lớn hắn lập tức báo phủ lên cơ thể mềm mại đang co ro vì đau đớn do va chạm mạnh của Lam Ngữ Yên.
"Lam Ngữ Yên, tôi chỉ vừa đi hai tuần thôi mà em thèm khát đàn ông đến vậy à. Được thôi, hôm nay tôi sẽ thoả mãn em!"
Lam Ngữ Yên thất kinh, hô hấp chưa ổn định thì bị người đàn ông cao lớn này đè lên, giọng nói phát ra thập phần run sợ nhưng cô vẫn muốn liều mạng giải thích.
"Không...xin anh hãy nghe tôi giải thích..."
Lam Ngữ Yên bỗng nghĩ tới, sau khi thuốc kích thích phát tác thì hắn sẽ vứt cô lại cho đám người kia lăng nhục thì sao đây?
Nghĩ đến đó mà trong lòng cô sợ hãi không thôi, nhưng cô vẫn cố nói với hắn:
"Tôi tin người như ngài Mặc sẽ không làm những chuyện hạ lưu như vậy!"
Nghe Lam Ngữ Yên nói chắc nịch như vậy, Mặc Yến Đình liền bật cười thành tiếng.
Mặc Yến Đình dần dần áp sát, gương mặt đẹp tựa như điêu khắc từ từ xích lại gần cô, gần đến độ Lam Ngữ Yên có thể nhìn rõ bóng hình mình trong đáy mắt hắn.
Hơi thở riêng thuộc về hắn như đang bao trùm lấy cả thân thể cô, không cho phép cô trốn tránh.
"Ồ, xem ra Lam tiểu thư rất coi trọng tôi nhỉ. Nhưng khiến Lam tiểu thư thất vọng rồi, tôi chính là rất giỏi làm mấy chuyện hạ lưu như vậy, ly rượu vừa rồi đã bị tôi bỏ thuốc kích thích..."
"C...Cái gì?"
"Anh! Anh...đúng là đồ khốn!" Lam Ngữ Yên trừng mắt tức giận quát thẳng vào mặt hắn.
Mọi người xung quanh như muốn nín thở khi nghe có người dám lớn tiếng với Mặc Yến Đình như thế.
Bọn họ xì xầm bàn tán về kết cục của Lam Ngữ Yên. Đám phụ nữ ganh tị kia được một phen hả dạ.
Những ánh mắt hiếu kỳ không ngừng đổ dồn về phía cô.
Thế nhưng, Mặc Yến Đình ngược lại không hề tức giận, nụ cười trên môi ngày càng sâu hơn.
Lam Ngữ Yên muốn đứng dậy khỏi người hắn, nhưng mới vừa nhổm người lên thì đầu óc cô có chút choáng váng.
Hai chân cô mềm nhũn như sợi bún mà khụy xuống, lại ngả vào thân người to lớn của hắn lần nữa.
Lam Ngữ Yên hơi cau mày đau đớn vì người của tên này cứng như đá, khiến thân thể mềm mại cô có chút đau.
Mặc Yến Đình đưa cánh tay rắn chắc kéo cô khoá chặt vào trong lòng. Hắn nâng eo cô lên, bàn tay mang theo ma lực hấp dẫn quyến luyến vuốt ve eo nhỏ.
Đôi mắt xanh như nước hồ kia đượm ý cười giễu cợt.
Hắn cúi người, thì thầm rất nhỏ vào tai Lam Ngữ Yên đủ để cô có thể nghe thấy.
"Chạy đến đây không phải để mua vui cho đàn ông sao?"
"Tôi...tôi không có..."
"Gan cũng lớn nhỉ, tôi chỉ mới chiều chuộng em được một chút mà em đã không xem tôi ra gì rồi. Để tôi xem, em có mấy lá gan dám qua mặt tôi."
"Không...tôi thật sự không có mà!"
"Hừm, lẽ nào em không biết đây là nơi nào à?"
Lam Ngữ Yên cảm nhận được bàn tay của Mặc Yến Đình bỗng siết chặt eo mình lại như gọng kìm, do thuốc bắt đầu phát tác nên cô cảm thấy đầu mình có chút ong ong.
Chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra thì một lực đẩy mạnh làm Lam Ngữ Yên ngã nhào xuống salon.
Cô cau mày đau đớn, lục phủ ngũ tạng như muốn nhào lộn hết cả lên. Lam Ngữ Yên cố mở to đôi mắt để quan sát cho rõ nhưng dù có cố gắng thế nào thì trước mắt cô cũng chỉ là một mảng sương mờ trắng xoá.
"Anh muốn làm gì vậy?"
Bàn tay to lớn của Mặc Yến Đình nhanh chóng đặt lên đôi chân thon dài trắng trẻo của Lam Ngữ Yên, tham lam vuốt ve.
Cô hơi hốt hoảng vì hành động quá mức lớn mật của hắn.
Chẳng lẽ hắn định sẽ làm ở đây ư? Trước mặt nhiều người như vậy?
Hắn ta đúng thật là cầm thú!
Nghĩ đến đó thôi mà Lam Ngữ Yên đã sợ hãi vô cùng, đôi môi cô trở nên tái nhợt. Cô chẳng thể làm gì cô nắm chặt lấy bàn tay càn rỡ của hắn.
Thấy vậy Mặc Yến Đình càng khó chịu, đôi tay chắc khỏe đè lại cổ tay cô. Cánh tay hắn hơi dùng sức hất bàn tay cô, đập mạnh vào một góc nhọn của bàn rượu bên cạnh, mu bàn tay rướm máu sưng lên đỏ ửng.
Lam Ngữ Yên biết mình sắp thành hình dạng nhục nhã gì, cô lấy hai tay bịt chặt đôi mắt lại, không muốn chứng kiến bản thân bị sỉ nhục, lại còn bị trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cô không hiểu được, hành động ấy càng chọc hắn tức giận thêm. Vẻ mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ.
Hắn đẩy tay phải một cái, làm Lam Ngữ Yên ngã từ salon xuống mặt đất.
Cô ngã đau đớn vô cùng, hai tay vừa chống xuống mặt đất để chuẩn bị đứng lên liền bị Mặc Yến Đình nắm chặt lấy. Hắn kéo cô đi thẳng ra bên ngoài mặc cho hai chân cô đã không còn đủ sức để đi bình thường được nữa.
Lam Ngữ Yên nghĩ thầm, cô xong thật rồi, hôm nay không thể tránh khỏi cái chết trong tay cái tên điên này.
Cô rất muốn bỏ chạy nhưng tay đã bị hắn nắm chặt mà kéo đi vào một căn phòng xa hoa khác của hộp đêm.
Mặc Yến Đình khoá chặt cửa lại, sau đó trực tiếp lôi cô quăng mạnh lên giường lớn.
"Aaa..."
Thân thể cao lớn hắn lập tức báo phủ lên cơ thể mềm mại đang co ro vì đau đớn do va chạm mạnh của Lam Ngữ Yên.
"Lam Ngữ Yên, tôi chỉ vừa đi hai tuần thôi mà em thèm khát đàn ông đến vậy à. Được thôi, hôm nay tôi sẽ thoả mãn em!"
Lam Ngữ Yên thất kinh, hô hấp chưa ổn định thì bị người đàn ông cao lớn này đè lên, giọng nói phát ra thập phần run sợ nhưng cô vẫn muốn liều mạng giải thích.
"Không...xin anh hãy nghe tôi giải thích..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.