Chương 11: Kẻ máu lạnh
Dương Chiêu
21/08/2023
Khi Mặc Yến Đình xoay người lại, tên đàn ông kia đã đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng.
Gã ta không quan tâm đến vết thương đang không ngừng rỉ máu đỏ thẫm của mình mà chỉ cảm thấy bầu không khí bức bối đến không thể hô hấp bình thường được.
Mặc Yến Đình lạnh lùng từng bước đi về phía người đàn ông, gã muốn lui người về sau nhưng bất thành bởi tay chân đang bị ghì chặt bởi hai tên vệ sĩ cao to.
Trong một thoáng, Mặc Yến Đình đã đứng trước mặt gã, hắn lãnh đạm mở miệng.
Dù chỉ là lời nói lạnh nhạt nhưng lại mang theo hàn ý chưa từng thấy, khiến đối phương không rét mà run…
“Ai là người phái cậu tới?”
Đôi mắt xanh lục của Mặc Yến Đình quét qua một lượt trên người hắn, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
Giọng hắn cất lên nghe có vẻ bình thản nhưng lại mang uy lực vô cùng.
Gã đó vẫn ngoan cố không chịu hé môi nói nửa lời, dù cơ thể chi chít vết thương nhưng hắn vẫn giữ dáng vẻ quật cường.
“Không nói?”
Mặc Yến Đình vẫn giữ nét mặt không chút gợn sóng, bình tĩnh đến mức khiến người ta có chút bất an nơi đáy lòng.
Hắn vẫn duy trì sự nhẫn nại, một chút cũng không nhìn ra được hắn đang nổi giận. Nhưng từ trong lời nói của hắn lại toát ra một sự lạnh lẽo, lạnh lẽo như từ cõi vô thực.
Đôi mắt của gã sát thủ kia dấy lên một tia cảnh giác cực độ, dù sao gã cũng được huấn luyện từ nhỏ.
Gã đã trải qua biết bao nhiêu bài kiểm tra vô cùng khắc nghiệt, khắc nghiệt đến mức cực đoan để đứng lên hàng ngũ những sát thủ kỳ tài của tổ chức.
Để đạt được vị trí như hiện tại thì gã không biết đã trải qua bao nhiêu gian khổ. Cho nên, làm sao mà gã không nhận ra được người đàn ông trước mặt đang uy hiếp gã chứ.
Ít nhiều thì gã cũng được tổ chức nói qua về tên Mặc Yến Đình này, hắn chính là ma quỷ. Thế nhưng, gã chưa từng nghe nói hai từ ‘nhẫn nại’ được người khác hình dung về người đàn ông trước mặt này.
Quả nhiên, ngay sau đó, Mặc Yến Đình rút từ túi áo ra đôi găng tay màu đen.
Hắn thong thả đeo găng tay vào một cách từ tốn, chân mày hắn hơi động một cái, đôi mắt xanh sâu thẩm như đáy vực, khiến người khác nhìn vào như thể bị nhấn chìm trong đó mà không cách nào có thể thoát ra...
Sau khi đã đeo găng tay vào, hắn chậm rãi mở miệng cất lên tiếng nói lạnh lẽo đến cực độ.
Gã ta không khó nhận ra mùi nguy hiểm toát ra từ người đàn ông này ngày càng nồng đậm. Nhưng không sao, gã đã có tính toán.
“Tôi hỏi một lần nữa, là ai phái cậu đến giết tôi?”
"Ha ha, Mặc Yến Đình, tao không có ngu, mày đừng tưởng tao không biết, mày âm thầm cho người của mày giết nhiều người của bọn tao như vậy, chừa lại duy nhất mình tao."
"Mày muốn moi thông tin từ tao à, tốt nhất thì nên ngoan ngoãn mà đối xử tốt với tao đi! Bằng không thì mày có chết cũng chưa tra ra được đâu! Ha ha ha!"
Gã sát thủ khó nhọc tuôn một tràng vào mặt Mặc Yến Đình.
Đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, gã đàn ông này vẫn còn ôm mộng tưởng sẽ có được cơ hội chạy trốn nếu như gã cứ như vậy mà uy hiếp tên Mặc Yến Đình này.
Máu lạnh thì đã sao chứ, cuối cùng nếu muốn biết thông tin thì phải ngoan ngoãn mà thỏa thuận với gã thôi!
Gã tin là Mặc Yến Đình này muốn biết thông tin thì sẽ không giết người diệt khẩu!
Nhưng mà…
Hắn đã quá đề cao giá trị bản thân mình và xem nhẹ bản tính nhẫn nại của Mặc Yến Đình rồi.
Nghe thấy gã nói thế, khóe môi của Mặc Yến Đình lần nữa nhếch lên thành một nụ cười tà mị, đó cũng chính là điềm báo nguy hiểm sắp ập tới.
Bầu không khí lúc này tràn ngập mùi nguy hiểm dị thường.
“Một tên sát thủ tép riu như cậu cũng dám uy hiếp tôi. Giỏi lắm!”
Mặc Yến Đình tiến lên, bàn tay to lớn vỗ vỗ vào vai gã sát thủ, đuôi mắt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng tàn khốc đến đáng sợ.
“Chưa ai dám uy hiếp tôi mà còn sống cả!”
Hắn gằn từng tiếng, lời nói kia hoàn toàn lạnh lẽo, không mang chút ấm áp nào.
'Roẹt...'
Máu tươi không ngừng phun lên không trung, dính lên nơi khoé mắt của Mặc Yến Đình.
Tên sát thủ xấu số còn chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra với mình thì một cảm giác đau đớn vô cùng ập đến.
Miệng gã ta đã bị đôi bàn tay to lớn của Mặc Yến Đình xé toạc ra.
Không...không thể nào!
Lực tay của hắn quá lớn khiến cho một tên sát thủ được huấn luyện dày dặn từ nhỏ như gã cũng phải dập đầu bái phục.
Mặc Yến Đình này đúng thật là danh bất hư truyền. Hắn ta không chỉ giỏi lãnh đạo người khác mà sức lực cũng thật ngoài sức tưởng tượng.
Thật sai lầm gã đưa ra quyết định sẽ uy hiếp người đàn ông máu lạnh này.
Hắn không phải người, hắn ta chính là một con quái vật. Thật sự là quá khủng khiếp và man rợ.
Gã ta không quan tâm đến vết thương đang không ngừng rỉ máu đỏ thẫm của mình mà chỉ cảm thấy bầu không khí bức bối đến không thể hô hấp bình thường được.
Mặc Yến Đình lạnh lùng từng bước đi về phía người đàn ông, gã muốn lui người về sau nhưng bất thành bởi tay chân đang bị ghì chặt bởi hai tên vệ sĩ cao to.
Trong một thoáng, Mặc Yến Đình đã đứng trước mặt gã, hắn lãnh đạm mở miệng.
Dù chỉ là lời nói lạnh nhạt nhưng lại mang theo hàn ý chưa từng thấy, khiến đối phương không rét mà run…
“Ai là người phái cậu tới?”
Đôi mắt xanh lục của Mặc Yến Đình quét qua một lượt trên người hắn, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
Giọng hắn cất lên nghe có vẻ bình thản nhưng lại mang uy lực vô cùng.
Gã đó vẫn ngoan cố không chịu hé môi nói nửa lời, dù cơ thể chi chít vết thương nhưng hắn vẫn giữ dáng vẻ quật cường.
“Không nói?”
Mặc Yến Đình vẫn giữ nét mặt không chút gợn sóng, bình tĩnh đến mức khiến người ta có chút bất an nơi đáy lòng.
Hắn vẫn duy trì sự nhẫn nại, một chút cũng không nhìn ra được hắn đang nổi giận. Nhưng từ trong lời nói của hắn lại toát ra một sự lạnh lẽo, lạnh lẽo như từ cõi vô thực.
Đôi mắt của gã sát thủ kia dấy lên một tia cảnh giác cực độ, dù sao gã cũng được huấn luyện từ nhỏ.
Gã đã trải qua biết bao nhiêu bài kiểm tra vô cùng khắc nghiệt, khắc nghiệt đến mức cực đoan để đứng lên hàng ngũ những sát thủ kỳ tài của tổ chức.
Để đạt được vị trí như hiện tại thì gã không biết đã trải qua bao nhiêu gian khổ. Cho nên, làm sao mà gã không nhận ra được người đàn ông trước mặt đang uy hiếp gã chứ.
Ít nhiều thì gã cũng được tổ chức nói qua về tên Mặc Yến Đình này, hắn chính là ma quỷ. Thế nhưng, gã chưa từng nghe nói hai từ ‘nhẫn nại’ được người khác hình dung về người đàn ông trước mặt này.
Quả nhiên, ngay sau đó, Mặc Yến Đình rút từ túi áo ra đôi găng tay màu đen.
Hắn thong thả đeo găng tay vào một cách từ tốn, chân mày hắn hơi động một cái, đôi mắt xanh sâu thẩm như đáy vực, khiến người khác nhìn vào như thể bị nhấn chìm trong đó mà không cách nào có thể thoát ra...
Sau khi đã đeo găng tay vào, hắn chậm rãi mở miệng cất lên tiếng nói lạnh lẽo đến cực độ.
Gã ta không khó nhận ra mùi nguy hiểm toát ra từ người đàn ông này ngày càng nồng đậm. Nhưng không sao, gã đã có tính toán.
“Tôi hỏi một lần nữa, là ai phái cậu đến giết tôi?”
"Ha ha, Mặc Yến Đình, tao không có ngu, mày đừng tưởng tao không biết, mày âm thầm cho người của mày giết nhiều người của bọn tao như vậy, chừa lại duy nhất mình tao."
"Mày muốn moi thông tin từ tao à, tốt nhất thì nên ngoan ngoãn mà đối xử tốt với tao đi! Bằng không thì mày có chết cũng chưa tra ra được đâu! Ha ha ha!"
Gã sát thủ khó nhọc tuôn một tràng vào mặt Mặc Yến Đình.
Đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, gã đàn ông này vẫn còn ôm mộng tưởng sẽ có được cơ hội chạy trốn nếu như gã cứ như vậy mà uy hiếp tên Mặc Yến Đình này.
Máu lạnh thì đã sao chứ, cuối cùng nếu muốn biết thông tin thì phải ngoan ngoãn mà thỏa thuận với gã thôi!
Gã tin là Mặc Yến Đình này muốn biết thông tin thì sẽ không giết người diệt khẩu!
Nhưng mà…
Hắn đã quá đề cao giá trị bản thân mình và xem nhẹ bản tính nhẫn nại của Mặc Yến Đình rồi.
Nghe thấy gã nói thế, khóe môi của Mặc Yến Đình lần nữa nhếch lên thành một nụ cười tà mị, đó cũng chính là điềm báo nguy hiểm sắp ập tới.
Bầu không khí lúc này tràn ngập mùi nguy hiểm dị thường.
“Một tên sát thủ tép riu như cậu cũng dám uy hiếp tôi. Giỏi lắm!”
Mặc Yến Đình tiến lên, bàn tay to lớn vỗ vỗ vào vai gã sát thủ, đuôi mắt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng tàn khốc đến đáng sợ.
“Chưa ai dám uy hiếp tôi mà còn sống cả!”
Hắn gằn từng tiếng, lời nói kia hoàn toàn lạnh lẽo, không mang chút ấm áp nào.
'Roẹt...'
Máu tươi không ngừng phun lên không trung, dính lên nơi khoé mắt của Mặc Yến Đình.
Tên sát thủ xấu số còn chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra với mình thì một cảm giác đau đớn vô cùng ập đến.
Miệng gã ta đã bị đôi bàn tay to lớn của Mặc Yến Đình xé toạc ra.
Không...không thể nào!
Lực tay của hắn quá lớn khiến cho một tên sát thủ được huấn luyện dày dặn từ nhỏ như gã cũng phải dập đầu bái phục.
Mặc Yến Đình này đúng thật là danh bất hư truyền. Hắn ta không chỉ giỏi lãnh đạo người khác mà sức lực cũng thật ngoài sức tưởng tượng.
Thật sai lầm gã đưa ra quyết định sẽ uy hiếp người đàn ông máu lạnh này.
Hắn không phải người, hắn ta chính là một con quái vật. Thật sự là quá khủng khiếp và man rợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.