Mafia: Diệm Tổng Tìm Lại Vợ Con
Chương 25: NGUY KỊCH
Hahahahahahahah
25/08/2023
" Lúc nãy...Kỳ Long đột nhiên đánh bạn cùng lớp.... cậu bé kia đánh trả, Kỳ Long bị đá đập vào đầu.... do
sự việc diễn ra quá nhanh nên chúng tôi không thể cản...."
Cô giáo thấy thái độ mất bình tĩnh của Thư Kỳ thì có chút sợ, giọng cô ta run lên từng đợt, ấp úng trả lời, cô ta sợ Thư Kỳ sẽ trách mình tại sao không cản hai bé nhưng thật sự cậu bé kia quá nhanh tay, cô không cản được.
Nhìn vào vết thương kia thật sự rất nặng, máu chảy ra rất nhiều chỉ sợ Kỳ Long không thể qua khỏi.
Thư Kỳ như muốn sụp đổ, cô không thể nói lên lời nào nữa, cô sẽ hỏi chuyện sau, bây giờ con trai cô đang gặp nguy hiểm, có la mắng thì thời gian cũng chẳng thể quay lại, vết thương kia vẫn cũng chẳng thể tự lành.
Ánh mắt Thư Kỳ nhìn vào phòng cấp cứu, nổi đau xót hiện rõ trên đáy mắt cô, nước mắt cứ rơi, hai tay cô ôm chặt lấy Kỳ An, từng giây từng phút mong chờ cánh cửa kia mở ra.
Khoảng vài phút sau thì cánh cửa kia cũng mở ra, Thư Kỳ vội vàng đứng dậy đi đến bên hỏi chuyện y tá:
" Con trai tôi sao rồi ạ?"
Thư Kỳ nắm lấy tay cô y tá, gương mặt xinh đẹp lúc này đã đẫm nước mắt, sự lo lắng thể hiện rõ trên gương mặt của cô, người giáo viên kia cũng đứng bên cạnh chờ đợi từng câu nói của y tá.
" Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu gấp nhưng máu của bệnh nhân là nhóm AB RH- rất hiếm nên bệnh viện chúng tôi tạm thời chưa chuẩn bị được, người nhà bệnh nhân nên truyền gấp máu cho bệnh nhân."
Thư Kỳ nghe được những lời này trong lòng đã rối càng thêm rối, AB RH- sao? Cô thuộc nhóm máu khác, làm sao bây giờ!
" Tôi không thuộc nhóm máu này."
Thư Kỳ ngã quỵ xuống đất, nước mắt rơi ngày một nhiều, Kỳ An cho dù thông minh đến đâu thì trong hoàn cảnh này cũng chẳng thể làm gì, cô bé cúi xuống ôm lấy mẹ mình, ông trời muốn triệt mọi đường sống của Kỳ Long sao?
" Tôi có thể truyền."
Kai nhanh chóng chạy đến, anh vừa được Rum báo tin là chạy đến đây ngay, anh chưa biết được tình hình của Kỳ Long như thế nào, chỉ nghe Rum kể là thấy Kỳ Long được bế ra trên đầu rất nhiều máu.
Kai vừa hay nghe đến loại máu mà Kỳ Long cần truyền và đương nhiên thằng bé cùng loại máu với anh.
Thư Kỳ ngước nhìn Kai, giờ phút này cô không nghĩ được gì nhiều, chỉ biết là đã có người hiến máu cho con trai.
" Đừng lo thằng bé sẽ không sao đâu."
Kai đỡ Thư Kỳ đứng dậy ngồi lên ghế sau đó cùng y tá đến phòng hiến máu.
Tại phòng lấy máu.
" Anh à nếu anh còn muốn cho nữa sức khoẻ của anh sẽ chẳng đảm bảo đâu."
Y tá khó chịu nói, biết là Kai đang lo lắng đến tính mạng của Kỳ Long nhưng nếu anh vẫn tiếp tục cho máu thì chỉ sợ lúc đó bệnh viện sẽ phải truyền ngược lại cho anh.
Với lượng máu mà bệnh viên dự trữ sẵn và máu của Kai thì đã đủ cho Kỳ Long, nữ y tá đi vào phòng cấp cứu còn Kai đến ngồi bên Thư Kỳ.
Anh cũng giống cô, cũng đang lo lắng cho con trai của mình hiện giờ sức khoẻ của con trai là điều quan trọng nhất, còn về nguyên nhân của vết thương, anh sẽ tìm hiểu sau, nhất định những kẻ liên quan phải chịu trách nhiệm.
Hanna và Rum từ xa chạy đến từ nãy đến giờ họ phải liên hệ rất nhiều mới tìm được viện trưởng của bệnh viện, chính nhờ các mối quan hệ, họ đã mời được đích thân viện trưởng tham gia vào ca cấp cứu này.
Tất cả đều đang cầu nguyện, mong rằng Kỳ Long có thể tai qua nạn khỏi.
Khoảng chừng một tiếng sau thì Kỳ Long được đẩy ra, cậu bé nhỏ hiếu động thường ngày nay chỉ nằm im trên giường bệnh, đầu được băng bó, gương mặt nhỏ trắng bệch trông rất đáng thương.
" Bệnh nhân đã qua được cơn nguy kịch nhưng do vết thương trúng ngay phần hiểm nên việc để lại di chứng là rất cao."
Sau khi thông báo xong, bác sĩ cũng chỉ có thể động viên người nhà nên có niềm tin, thật sự vết thương rất nghiêm trọng, không thể không có di chứng về sau.
Vì đích thân viện trưởng tham gia vào ca cấp cứu này nên các y tá và bác sĩ cũng nhận ra được gia đình cậu bé này chắc chắc không tầm thường, họ đã cố gắng hết sức mới giữ được mạng cho Kỳ Long.
Thư Kỳ lúc này chẳng thể nói nên lời, con cô còn nhỏ như vậy đã phải chịu một vết thương vô cùng nghiêm trọng, còn để lại di chứng, thử hỏi có người làm mẹ nào mà không đau.
Sau khi nghe từng lời nói của bác sĩ, Thư Kỳ ngất ngay tại chỗ, may mà có Kai đỡ kịp, họ biết hiện tại cô rất đau lòng cần thời gian để thích ứng kịp.
Kỳ Long được chuyển vào phòng vip của bệnh viện, các bác sĩ và y tá luôn túc trực để theo dõi tình hình.
Kai đưa Thư Kỳ vào phòng bệnh bên cạnh để cô nghỉ ngơi.
" Kỳ An ngoan, con cùng cô Hanna về thay đồ nha, sau đó mua gì cho mẹ ăn."
Hanna xoa đầu Kỳ An, nhìn máu đang dính trên áo của con bé, bất giác cô có chút đau lòng, đứa trẻ hiểu chuyện này, nãy giờ đã chứng kiến quá nhiều nổi đau, số với một đứa trẻ bình thường Kỳ An đúng là rất mạnh mẽ, rất giỏi che dấu cảm xúc giống như Kai.
Cô giáo thấy thái độ mất bình tĩnh của Thư Kỳ thì có chút sợ, giọng cô ta run lên từng đợt, ấp úng trả lời, cô ta sợ Thư Kỳ sẽ trách mình tại sao không cản hai bé nhưng thật sự cậu bé kia quá nhanh tay, cô không cản được.
Nhìn vào vết thương kia thật sự rất nặng, máu chảy ra rất nhiều chỉ sợ Kỳ Long không thể qua khỏi.
Thư Kỳ như muốn sụp đổ, cô không thể nói lên lời nào nữa, cô sẽ hỏi chuyện sau, bây giờ con trai cô đang gặp nguy hiểm, có la mắng thì thời gian cũng chẳng thể quay lại, vết thương kia vẫn cũng chẳng thể tự lành.
Ánh mắt Thư Kỳ nhìn vào phòng cấp cứu, nổi đau xót hiện rõ trên đáy mắt cô, nước mắt cứ rơi, hai tay cô ôm chặt lấy Kỳ An, từng giây từng phút mong chờ cánh cửa kia mở ra.
Khoảng vài phút sau thì cánh cửa kia cũng mở ra, Thư Kỳ vội vàng đứng dậy đi đến bên hỏi chuyện y tá:
" Con trai tôi sao rồi ạ?"
Thư Kỳ nắm lấy tay cô y tá, gương mặt xinh đẹp lúc này đã đẫm nước mắt, sự lo lắng thể hiện rõ trên gương mặt của cô, người giáo viên kia cũng đứng bên cạnh chờ đợi từng câu nói của y tá.
" Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu gấp nhưng máu của bệnh nhân là nhóm AB RH- rất hiếm nên bệnh viện chúng tôi tạm thời chưa chuẩn bị được, người nhà bệnh nhân nên truyền gấp máu cho bệnh nhân."
Thư Kỳ nghe được những lời này trong lòng đã rối càng thêm rối, AB RH- sao? Cô thuộc nhóm máu khác, làm sao bây giờ!
" Tôi không thuộc nhóm máu này."
Thư Kỳ ngã quỵ xuống đất, nước mắt rơi ngày một nhiều, Kỳ An cho dù thông minh đến đâu thì trong hoàn cảnh này cũng chẳng thể làm gì, cô bé cúi xuống ôm lấy mẹ mình, ông trời muốn triệt mọi đường sống của Kỳ Long sao?
" Tôi có thể truyền."
Kai nhanh chóng chạy đến, anh vừa được Rum báo tin là chạy đến đây ngay, anh chưa biết được tình hình của Kỳ Long như thế nào, chỉ nghe Rum kể là thấy Kỳ Long được bế ra trên đầu rất nhiều máu.
Kai vừa hay nghe đến loại máu mà Kỳ Long cần truyền và đương nhiên thằng bé cùng loại máu với anh.
Thư Kỳ ngước nhìn Kai, giờ phút này cô không nghĩ được gì nhiều, chỉ biết là đã có người hiến máu cho con trai.
" Đừng lo thằng bé sẽ không sao đâu."
Kai đỡ Thư Kỳ đứng dậy ngồi lên ghế sau đó cùng y tá đến phòng hiến máu.
Tại phòng lấy máu.
" Anh à nếu anh còn muốn cho nữa sức khoẻ của anh sẽ chẳng đảm bảo đâu."
Y tá khó chịu nói, biết là Kai đang lo lắng đến tính mạng của Kỳ Long nhưng nếu anh vẫn tiếp tục cho máu thì chỉ sợ lúc đó bệnh viện sẽ phải truyền ngược lại cho anh.
Với lượng máu mà bệnh viên dự trữ sẵn và máu của Kai thì đã đủ cho Kỳ Long, nữ y tá đi vào phòng cấp cứu còn Kai đến ngồi bên Thư Kỳ.
Anh cũng giống cô, cũng đang lo lắng cho con trai của mình hiện giờ sức khoẻ của con trai là điều quan trọng nhất, còn về nguyên nhân của vết thương, anh sẽ tìm hiểu sau, nhất định những kẻ liên quan phải chịu trách nhiệm.
Hanna và Rum từ xa chạy đến từ nãy đến giờ họ phải liên hệ rất nhiều mới tìm được viện trưởng của bệnh viện, chính nhờ các mối quan hệ, họ đã mời được đích thân viện trưởng tham gia vào ca cấp cứu này.
Tất cả đều đang cầu nguyện, mong rằng Kỳ Long có thể tai qua nạn khỏi.
Khoảng chừng một tiếng sau thì Kỳ Long được đẩy ra, cậu bé nhỏ hiếu động thường ngày nay chỉ nằm im trên giường bệnh, đầu được băng bó, gương mặt nhỏ trắng bệch trông rất đáng thương.
" Bệnh nhân đã qua được cơn nguy kịch nhưng do vết thương trúng ngay phần hiểm nên việc để lại di chứng là rất cao."
Sau khi thông báo xong, bác sĩ cũng chỉ có thể động viên người nhà nên có niềm tin, thật sự vết thương rất nghiêm trọng, không thể không có di chứng về sau.
Vì đích thân viện trưởng tham gia vào ca cấp cứu này nên các y tá và bác sĩ cũng nhận ra được gia đình cậu bé này chắc chắc không tầm thường, họ đã cố gắng hết sức mới giữ được mạng cho Kỳ Long.
Thư Kỳ lúc này chẳng thể nói nên lời, con cô còn nhỏ như vậy đã phải chịu một vết thương vô cùng nghiêm trọng, còn để lại di chứng, thử hỏi có người làm mẹ nào mà không đau.
Sau khi nghe từng lời nói của bác sĩ, Thư Kỳ ngất ngay tại chỗ, may mà có Kai đỡ kịp, họ biết hiện tại cô rất đau lòng cần thời gian để thích ứng kịp.
Kỳ Long được chuyển vào phòng vip của bệnh viện, các bác sĩ và y tá luôn túc trực để theo dõi tình hình.
Kai đưa Thư Kỳ vào phòng bệnh bên cạnh để cô nghỉ ngơi.
" Kỳ An ngoan, con cùng cô Hanna về thay đồ nha, sau đó mua gì cho mẹ ăn."
Hanna xoa đầu Kỳ An, nhìn máu đang dính trên áo của con bé, bất giác cô có chút đau lòng, đứa trẻ hiểu chuyện này, nãy giờ đã chứng kiến quá nhiều nổi đau, số với một đứa trẻ bình thường Kỳ An đúng là rất mạnh mẽ, rất giỏi che dấu cảm xúc giống như Kai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.