Mafia: Diệm Tổng Tìm Lại Vợ Con
Chương 10: RẤT GIỐNG
Hahahahahahahah
13/08/2023
Hanna đứng trên lầu nhìn xuống, bị một màn hỗn độn bên dưới làm thích thú, cô đứng đấy nhìn Kai và Rum đang sứt đầu mẻ trán với nhau.
Hai đứa nhỏ đi chơi một lát thì cũng phải về, Rum viện cớ có việc nên chỉ còn bốn người họ trong thang máy lên tầng.
" Mẹ ơi, đột nhiên Long Long thấy nhức đầu quá."
Kỳ Long bắt đầu giở trò, thật ra là thằng bé không muốn ngày mai phải đi học nên bây giờ bắt đầu diễn đau bệnh.
Thư Kỳ cũng phải ái ngại với con trai mình, ở đây đang có người lạ là Kai mà nó cũng diễn được, không biết giống ai mà không biết xấu hổ nữa.
" Vậy lát mẹ lên lấy thuốc cho Long uống lát là hết."
Thư Kỳ xoa đầu con trai, miệng chỉ có thể gượng gạo nói, nếu là bình thường thì cô đã vạch trần kế hoạch của ranh con này rồi nhưng bây giờ còn có Kai ở đây, làm vậy là không nên.
Kai nghe con bị đau đầu thì liền lo lắng mà nhìn con, chả lẽ là di truyền từ anh, anh cũng rất hay bị đau đầu do suy nghĩ nhiều.
" Không.... con nghĩ là không hết đâu, chắc mai không đi học nổi luôn á."
Kỳ Long nghe uống thuốc thì sợ xanh mặt nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, thằng bé ôm lấy đầu của mình, giả vờ rặn mãi mới có một giọt nước mắt.
Cậu bé đưa đôi mắt long lanh kia nhìn mẹ, gương mặt mếu máo rất đáng thương nhưng Thư Kỳ chưa kịp trả lời thì Kỳ An đã lên tiếng.
" Nặng vậy sao? Chắc phải đưa đến bác sĩ tiêm rồi, đợi sau khi chú này lên tầng thì chúng ta sẽ đi bệnh viện."
Kỳ An ăn nói khá mạch lạc, lập trường vô cùng vững chắc, dù là sinh đôi nhưng ánh mắt hai đứa bé này vô cùng khác nhau, mỗi lần nói chuyện, ánh mắt Kỳ An sắc như dao, chỉ sợ sẽ chém được người đối diện.
Từng câu từng chữ của Kỳ An đều khiến Kỳ Long sợ đến vã cả mồ hôi, tiêm sao? bé không chịu đâu!!!!
" Tự dưng con hết thấy đau rồi, chị Kỳ An mai chúng ta lại đi học."
Kỳ Long lươn lẹo nói, giọng cậu cứng rắn hẳn chứ không còn nhõng nhẽo như hồi nãy.
Vừa nói xong thì thang máy cũng mở ra, bốn người bước ra, Thư Kỳ ngại ngùng quay sang nhìn Kai nhưng đột nhiên cô phát hiện ra một điều, góc nghiêng của anh và Kỳ Long giống nhau như đút, ngoài mắt ra những thứ khác đều giống.
Mà để ý kỹ hơn, mắt của Kai và Kỳ An lại rất giống nhau, đều là ánh mắt đằng đằng sát khí, như thể có thể nhét đối phương vào bụng.
" Mặt tôi dính gì sao?"
Tim Kai đột nhiên đập loạn xạ chết rồi có khi nào..... toang rồi!!!!
" Không đâu, tôi chỉ đang nghĩ linh tinh thôi."
Thư Kỳ nắm lấy tay hai con đi thẳng về phòng chắc là cô đã nghĩ nhiều, làm gì có việc Kai là cha của hai đứa nhỏ chứ, trên đời này người giống người không thiếu.
Mà giờ cô mới nhớ ra, lần đầu gặp anh ta giới thiệu anh ta tên Chính Âu sao ban nãy Rum lại gọi là Kai, là nickname sao?
Người hàng xóm mới đúng là có nhiều điều kỳ lạ.
Kai sau khi thấy mẹ con họ đã vào nhà thì cũng sang nhà Rum.
" Gì vậy? Bọn tôi không nấu cơm cho cậu đâu."
Hanna mở cửa ra, giờ cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi, chả lẽ tên này là đang muốn ăn trực sao?
Gương mặt cô thể hiện rõ sự không hài lòng, cô chỉ nấu có hai phần mà thôi, không có đủ đâu nha.
" Tôi không đến ăn trực đâu, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Kai tự nhiên bước vào trong nhà, thật ra anh đây là muốn hỏi ý Hanna về thái độ lúc nãy của Thư Kỳ, có khi nào cô đang nghi ngờ anh không? Có khi nào cô đã nhớ ra điều gì.
Vì chỉ mới gặp lại nên đương nhiên anh cũng chẳng biết cảm nhận của cô thế nào về cha của hai bé, cô có hận mình không? Có ghét mình không? Có muốn anh cùng cô chăm sóc con như các cặp đôi khác không?
Dường như chỉ một ánh mắt của Thư Kỳ đã khiến hắn suy nghĩ và băn khoăn rất nhiều, có thể thấy hắn rất quan tâm đến cảm nhận của Thư Kỳ.
" Chuyện gì mà khiến Diệm tổng băn khoăn đến vậy."
Hanna ngồi xuống ghế sofa, cẩn thận nghe cậu bạn của mình tường trình mọi việc, cái tên này trong các công việc bình thường thì rất tháo vác, rất nhanh nhạy, vậy mà với tình cảm thì vô cùng mù mờ, nhìn cái biểu cảm của hắn cứ như đứa trẻ bị mẹ phát hiện làm chuyện xấu vậy.
Hanna ngồi suy nghĩ một lúc thì cũng lên tiếng:
" Tôi nghĩ không phải cô ấy nhớ gì đâu, nếu nhớ thì cô ấy đã hỏi vài câu đại loại như tôi và anh đã gặp nhau trước đây chưa?... Nhưng cô ấy chỉ im lặng và rời đi có lẽ là cô ấy đang suy nghĩ gì đó, nếu đứng ở góc này, tôi nghĩ lí do chính là gương mặt của cậu."
Hanna đứng đúng góc mà ban nãy Thư Kỳ đã nhìn, cô đưa ra giả thuyết là có thể do gương mặt hắn và Kỳ Long quá giống nhau, bản thân cô và Rum còn sốc về vấn đề này mà, biết là con cái sinh ra sẽ có nét giống cha mẹ nhưng Kỳ Long càng lớn càng giống hắn như đúc, không phải là vài nét mà là toàn bộ, cứ như bản sao vậy!
Có thể nói trừ con mắt ra thì còn lại giống tất.
Hai đứa nhỏ đi chơi một lát thì cũng phải về, Rum viện cớ có việc nên chỉ còn bốn người họ trong thang máy lên tầng.
" Mẹ ơi, đột nhiên Long Long thấy nhức đầu quá."
Kỳ Long bắt đầu giở trò, thật ra là thằng bé không muốn ngày mai phải đi học nên bây giờ bắt đầu diễn đau bệnh.
Thư Kỳ cũng phải ái ngại với con trai mình, ở đây đang có người lạ là Kai mà nó cũng diễn được, không biết giống ai mà không biết xấu hổ nữa.
" Vậy lát mẹ lên lấy thuốc cho Long uống lát là hết."
Thư Kỳ xoa đầu con trai, miệng chỉ có thể gượng gạo nói, nếu là bình thường thì cô đã vạch trần kế hoạch của ranh con này rồi nhưng bây giờ còn có Kai ở đây, làm vậy là không nên.
Kai nghe con bị đau đầu thì liền lo lắng mà nhìn con, chả lẽ là di truyền từ anh, anh cũng rất hay bị đau đầu do suy nghĩ nhiều.
" Không.... con nghĩ là không hết đâu, chắc mai không đi học nổi luôn á."
Kỳ Long nghe uống thuốc thì sợ xanh mặt nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, thằng bé ôm lấy đầu của mình, giả vờ rặn mãi mới có một giọt nước mắt.
Cậu bé đưa đôi mắt long lanh kia nhìn mẹ, gương mặt mếu máo rất đáng thương nhưng Thư Kỳ chưa kịp trả lời thì Kỳ An đã lên tiếng.
" Nặng vậy sao? Chắc phải đưa đến bác sĩ tiêm rồi, đợi sau khi chú này lên tầng thì chúng ta sẽ đi bệnh viện."
Kỳ An ăn nói khá mạch lạc, lập trường vô cùng vững chắc, dù là sinh đôi nhưng ánh mắt hai đứa bé này vô cùng khác nhau, mỗi lần nói chuyện, ánh mắt Kỳ An sắc như dao, chỉ sợ sẽ chém được người đối diện.
Từng câu từng chữ của Kỳ An đều khiến Kỳ Long sợ đến vã cả mồ hôi, tiêm sao? bé không chịu đâu!!!!
" Tự dưng con hết thấy đau rồi, chị Kỳ An mai chúng ta lại đi học."
Kỳ Long lươn lẹo nói, giọng cậu cứng rắn hẳn chứ không còn nhõng nhẽo như hồi nãy.
Vừa nói xong thì thang máy cũng mở ra, bốn người bước ra, Thư Kỳ ngại ngùng quay sang nhìn Kai nhưng đột nhiên cô phát hiện ra một điều, góc nghiêng của anh và Kỳ Long giống nhau như đút, ngoài mắt ra những thứ khác đều giống.
Mà để ý kỹ hơn, mắt của Kai và Kỳ An lại rất giống nhau, đều là ánh mắt đằng đằng sát khí, như thể có thể nhét đối phương vào bụng.
" Mặt tôi dính gì sao?"
Tim Kai đột nhiên đập loạn xạ chết rồi có khi nào..... toang rồi!!!!
" Không đâu, tôi chỉ đang nghĩ linh tinh thôi."
Thư Kỳ nắm lấy tay hai con đi thẳng về phòng chắc là cô đã nghĩ nhiều, làm gì có việc Kai là cha của hai đứa nhỏ chứ, trên đời này người giống người không thiếu.
Mà giờ cô mới nhớ ra, lần đầu gặp anh ta giới thiệu anh ta tên Chính Âu sao ban nãy Rum lại gọi là Kai, là nickname sao?
Người hàng xóm mới đúng là có nhiều điều kỳ lạ.
Kai sau khi thấy mẹ con họ đã vào nhà thì cũng sang nhà Rum.
" Gì vậy? Bọn tôi không nấu cơm cho cậu đâu."
Hanna mở cửa ra, giờ cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi, chả lẽ tên này là đang muốn ăn trực sao?
Gương mặt cô thể hiện rõ sự không hài lòng, cô chỉ nấu có hai phần mà thôi, không có đủ đâu nha.
" Tôi không đến ăn trực đâu, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Kai tự nhiên bước vào trong nhà, thật ra anh đây là muốn hỏi ý Hanna về thái độ lúc nãy của Thư Kỳ, có khi nào cô đang nghi ngờ anh không? Có khi nào cô đã nhớ ra điều gì.
Vì chỉ mới gặp lại nên đương nhiên anh cũng chẳng biết cảm nhận của cô thế nào về cha của hai bé, cô có hận mình không? Có ghét mình không? Có muốn anh cùng cô chăm sóc con như các cặp đôi khác không?
Dường như chỉ một ánh mắt của Thư Kỳ đã khiến hắn suy nghĩ và băn khoăn rất nhiều, có thể thấy hắn rất quan tâm đến cảm nhận của Thư Kỳ.
" Chuyện gì mà khiến Diệm tổng băn khoăn đến vậy."
Hanna ngồi xuống ghế sofa, cẩn thận nghe cậu bạn của mình tường trình mọi việc, cái tên này trong các công việc bình thường thì rất tháo vác, rất nhanh nhạy, vậy mà với tình cảm thì vô cùng mù mờ, nhìn cái biểu cảm của hắn cứ như đứa trẻ bị mẹ phát hiện làm chuyện xấu vậy.
Hanna ngồi suy nghĩ một lúc thì cũng lên tiếng:
" Tôi nghĩ không phải cô ấy nhớ gì đâu, nếu nhớ thì cô ấy đã hỏi vài câu đại loại như tôi và anh đã gặp nhau trước đây chưa?... Nhưng cô ấy chỉ im lặng và rời đi có lẽ là cô ấy đang suy nghĩ gì đó, nếu đứng ở góc này, tôi nghĩ lí do chính là gương mặt của cậu."
Hanna đứng đúng góc mà ban nãy Thư Kỳ đã nhìn, cô đưa ra giả thuyết là có thể do gương mặt hắn và Kỳ Long quá giống nhau, bản thân cô và Rum còn sốc về vấn đề này mà, biết là con cái sinh ra sẽ có nét giống cha mẹ nhưng Kỳ Long càng lớn càng giống hắn như đúc, không phải là vài nét mà là toàn bộ, cứ như bản sao vậy!
Có thể nói trừ con mắt ra thì còn lại giống tất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.