Chương 42: HỘP CƠM GÂY CHUYỆN
Louisa_9898
11/09/2016
Nhìn năm đôi mắt chờ đợi, đang chĩa thẳng vào hộp cơm tôi, tôi không
dám không mở. Thế là tôi đành chịu thua, mở hộp cơm của mình ra.
Cơm và một ít đậu phụ thối.
Hic, do sáng nay dì Khuê dậy muộn nên chỉ có thể đun lại đồ ăn thừa tối qua cho tôi. Kiểu này mất mặt rồi.
“Trời ơi Diệp Trúc Y, cô thật sự chỉ ăn thế này thôi sao?”Hoa Ấn giả vờ ngạc nhiên, rồi bịt mũi lại. “Đó chẳng phải là đậu phụ thối sao?”
“Diệp Trúc Y, cô đang giảm cân sao?”Hoa Băng chen vào. “Mà cũng đúng. Cô béo như con lợn ra thì liệu có anh nào thích nữa không?”Nói xong, cô ta cười tủm tỉm với Hoa Ấn. Thiên Thu từ nãy không nói gì thì cũng ôm bụng mà cười.
“Tôi….”Miệng lưỡi tôi cứ líu lại với nhau, không thể nói được câu nào. Bọn họ cố tình lấy tôi làm trò cười, đúng vậy, nhưng mà đúng là chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi không phản bác lại. Vốn là người nhút nhát, tôi không có gan mà đắc tội với họ.
Bộp!
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi từ đằng sau khiến tôi giật mình. Cả nhóm Thiên Thu đang cười thì bỗng im như hến, giương mắt nhìn chằm chằm về phía đằng sau tôi. Cả nhà ăn đang ồn ào náo nhiệt thì trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thì thầm ở đâu đó.
Tôi cũng quay lại đằng sau để nhìn. Tôi bất ngờ thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, lạnh như băng của Hàn Băng Vũ đang nhìn xuống tôi.
Hàn Băng Vũ? Cậu ấy đến đây làm gì?
“Theo tôi.”Vừa dứt lời, cậu ấy liền nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi đi thẳng, làm tôi xém chút nữa thì ngã.
“Ồ!”Cả nhà ăn liền nôn náo trở lại, mọi cắp mắt đều hướng về phía tôi. Tôi ngẫu nhiên bị trở thành bia đỡ đạn. Bao nhiêu cặp mắt hình viên đạn đều nhắm tôi mà bắn. Hic hic, Hàn Băng Vũ, sao đang yên đang lành thì cậu lại dẫn tôi đi đâu thế?
Tôi lén nhìn lại đằng sau, Thiên Thu với bộ mặt bất mãn, khua tay hất cả khay cơm của chính mình xuống đất. Kiểu này mình lại thêm một tội nữa với cô ta.
Hàn Băng Vũ kéo tôi ra đằng sau trường thì mới dừng lại. Tôi đi theo mà mệt hộc cả bơ, thở hổn hển. Tay Hàn Băng Vũ dần dần tuột xuống rồi buông thõng. Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu ấy từ phía sau lưng. Khuôn mặt cậu ấy giờ tôi không thể nhìn thấy, nhưng mà cậu ấy cứ cúi xuống như vậy, hình như có điều gì đó muốn nói.
Chẳng phải là…. chuyện tố cáo đó sao? Nhớ tới đây, tôi lặng người đi, cắn chặt môi lại.
“Trúc Y…”Hàn Băng Vũ bỗng quay mặt lại về phía tôi, lên tiếng. “Về chuyện sáng hôm nay, tôi….”
“Không…không….đừng…”Tôi như không muốn nghe gì hết, cái miệng tự động mở ra, hai tay khua khua trước mặt.
“Không phải do tôi làm.”Hàn Băng Vũ nói dứt khoát.
Tôi nhìn Hàn Băng Vũ một lúc, rồi lại cúi mặt nhìn xuống đất. Lời giải thích của cậu ta liệu có đáng tin không? Nếu là một lời nói có thể giải quyết hết mọi chuyện, tôi đã tin rồi.
Hàn Băng Vũ, cậu lẽ nào không biết xấu hổ sao?
“Nói dối.”Tôi siết chặt hai bàn tay lại. “Cậu tưởng cậu nói như vậy là có thể làm tôi tin sao?”
“Trúc Y, tôi không làm vậy.”Hàn Băng Vũ lặp lại lần nữa.
“Đủ rồi đủ rồi đủ rồi!”Tôi ôm đầu, bị chặt hai tai lại. “Tôi không muốn nghe nữa.”Mắt tôi nhòe đi, những giọt nước mắt lại chảy ra. Cũng không biết vì sao tôi lại khóc nữa.
“Trúc Y…”
“Cậu hại tôi đuổi học, giờ đã hài lòng chưa?”Cả người tôi rung lên bần bật, răng miệng cứ nghiến lại. “Cả cái đàn guitar kia nữa, làm cố ý phải không?”
“…”Tôi không nghe thấy Hàn Băng Vũ nói gì nữa.
Tôi quay đầu, bỏ chạy, không thèm ngoái đầu lại. Tai tôi ù đi, chỉ còn nghe thấy loáng thoáng Hàn Băng Vũ gọi tên tôi.
Tôi dụi dụi mắt, nhận ra mình đã trở lại nhà ăn từ lúc nào. Về cái bàn lúc trước tôi đang ngồi thì chẳng thấy ai, chiếc hộp cơm của tôi cũng biến mất. Tôi cúi xuống nhìn bên dưới để tìm hộp cơm, thì tự nhiên phát hiện ra một mẩu giấy nhớ màu vàng dán ở dưới mặt bàn, ghi: Hẹn gặp lại ở đằng sau nhà ăn.
Tôi cầm lấy mẩu giấy rồi vò nát nó lại. Thiên Thu, nhất định là cô ta, cô ta còn muốn bày trò gì nữa đây? Cái hộp cơm của tôi chắc cô ta cũng ‘giận cá chém thớt’ sang nó nhỉ? Nhưng mà nếu bây giờ không đi, chắc còn thêm tội với cô ta nữa.
Bí quá hóa liều, tôi chạy ra phía sau nhà ăn. Đằng sau nhà ăn là một con đường nhỏ với cây cối che um tùm, dường như không có học sinh nào đi lại qua con đường này. Chỉ có mấy cô chú nhà bếp cần đổ rác thì ra đây thôi. Tôi nhìn thấy một cái thùng rác nhỏ đặt ở phía dưới gốc cây, nhìn đống rác ở trên trông quen quen, tôi chạy lại gần, thì phát hiện ra chiếc hộp cơm của tôi cũng thức ăn bị đổ hết vào thùng. Tôi nhấc chiếc hộp cùng với cái nắp lên, khóc không thành tiếng. Tôi còn chưa kịp tiếc nuối nhìn bữa ăn trưa của tôi bị đổ đi thì đã phát hiện ra trên hộp cơm của tôi còn có một dòng chữ màu đen nguệc ngoạc: Chết đi. Trên nắp hộp cơm còn ghi cả hai từ ‘rắn độc’.
Sao họ có thể làm thế với tôi chứ? Tôi đã làm gì nào? Cứ cho rằng tôi đã làm tiếp viên quán bar, cứ cho rằng tôi đã thực sự trở thành kẻ thù của Thiên Thu, nhưng sao họ phải ác độc như thế này chứ?
Tôi không thể bảo vệ được bản thân, cũng không thể đứng lên vì bản thân. Tôi là một con người vô dụng, để mặc mọi người chèn ép, rồi biến mất lúc nào không hay.
Bốp!
Một thứ gì đó phang mạnh vào gáy tôi. Mắt tôi tối sầm lại, rồi ngã lăn ra đất, không còn biết gì nữa.
Cơm và một ít đậu phụ thối.
Hic, do sáng nay dì Khuê dậy muộn nên chỉ có thể đun lại đồ ăn thừa tối qua cho tôi. Kiểu này mất mặt rồi.
“Trời ơi Diệp Trúc Y, cô thật sự chỉ ăn thế này thôi sao?”Hoa Ấn giả vờ ngạc nhiên, rồi bịt mũi lại. “Đó chẳng phải là đậu phụ thối sao?”
“Diệp Trúc Y, cô đang giảm cân sao?”Hoa Băng chen vào. “Mà cũng đúng. Cô béo như con lợn ra thì liệu có anh nào thích nữa không?”Nói xong, cô ta cười tủm tỉm với Hoa Ấn. Thiên Thu từ nãy không nói gì thì cũng ôm bụng mà cười.
“Tôi….”Miệng lưỡi tôi cứ líu lại với nhau, không thể nói được câu nào. Bọn họ cố tình lấy tôi làm trò cười, đúng vậy, nhưng mà đúng là chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi không phản bác lại. Vốn là người nhút nhát, tôi không có gan mà đắc tội với họ.
Bộp!
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi từ đằng sau khiến tôi giật mình. Cả nhóm Thiên Thu đang cười thì bỗng im như hến, giương mắt nhìn chằm chằm về phía đằng sau tôi. Cả nhà ăn đang ồn ào náo nhiệt thì trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thì thầm ở đâu đó.
Tôi cũng quay lại đằng sau để nhìn. Tôi bất ngờ thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, lạnh như băng của Hàn Băng Vũ đang nhìn xuống tôi.
Hàn Băng Vũ? Cậu ấy đến đây làm gì?
“Theo tôi.”Vừa dứt lời, cậu ấy liền nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi đi thẳng, làm tôi xém chút nữa thì ngã.
“Ồ!”Cả nhà ăn liền nôn náo trở lại, mọi cắp mắt đều hướng về phía tôi. Tôi ngẫu nhiên bị trở thành bia đỡ đạn. Bao nhiêu cặp mắt hình viên đạn đều nhắm tôi mà bắn. Hic hic, Hàn Băng Vũ, sao đang yên đang lành thì cậu lại dẫn tôi đi đâu thế?
Tôi lén nhìn lại đằng sau, Thiên Thu với bộ mặt bất mãn, khua tay hất cả khay cơm của chính mình xuống đất. Kiểu này mình lại thêm một tội nữa với cô ta.
Hàn Băng Vũ kéo tôi ra đằng sau trường thì mới dừng lại. Tôi đi theo mà mệt hộc cả bơ, thở hổn hển. Tay Hàn Băng Vũ dần dần tuột xuống rồi buông thõng. Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu ấy từ phía sau lưng. Khuôn mặt cậu ấy giờ tôi không thể nhìn thấy, nhưng mà cậu ấy cứ cúi xuống như vậy, hình như có điều gì đó muốn nói.
Chẳng phải là…. chuyện tố cáo đó sao? Nhớ tới đây, tôi lặng người đi, cắn chặt môi lại.
“Trúc Y…”Hàn Băng Vũ bỗng quay mặt lại về phía tôi, lên tiếng. “Về chuyện sáng hôm nay, tôi….”
“Không…không….đừng…”Tôi như không muốn nghe gì hết, cái miệng tự động mở ra, hai tay khua khua trước mặt.
“Không phải do tôi làm.”Hàn Băng Vũ nói dứt khoát.
Tôi nhìn Hàn Băng Vũ một lúc, rồi lại cúi mặt nhìn xuống đất. Lời giải thích của cậu ta liệu có đáng tin không? Nếu là một lời nói có thể giải quyết hết mọi chuyện, tôi đã tin rồi.
Hàn Băng Vũ, cậu lẽ nào không biết xấu hổ sao?
“Nói dối.”Tôi siết chặt hai bàn tay lại. “Cậu tưởng cậu nói như vậy là có thể làm tôi tin sao?”
“Trúc Y, tôi không làm vậy.”Hàn Băng Vũ lặp lại lần nữa.
“Đủ rồi đủ rồi đủ rồi!”Tôi ôm đầu, bị chặt hai tai lại. “Tôi không muốn nghe nữa.”Mắt tôi nhòe đi, những giọt nước mắt lại chảy ra. Cũng không biết vì sao tôi lại khóc nữa.
“Trúc Y…”
“Cậu hại tôi đuổi học, giờ đã hài lòng chưa?”Cả người tôi rung lên bần bật, răng miệng cứ nghiến lại. “Cả cái đàn guitar kia nữa, làm cố ý phải không?”
“…”Tôi không nghe thấy Hàn Băng Vũ nói gì nữa.
Tôi quay đầu, bỏ chạy, không thèm ngoái đầu lại. Tai tôi ù đi, chỉ còn nghe thấy loáng thoáng Hàn Băng Vũ gọi tên tôi.
Tôi dụi dụi mắt, nhận ra mình đã trở lại nhà ăn từ lúc nào. Về cái bàn lúc trước tôi đang ngồi thì chẳng thấy ai, chiếc hộp cơm của tôi cũng biến mất. Tôi cúi xuống nhìn bên dưới để tìm hộp cơm, thì tự nhiên phát hiện ra một mẩu giấy nhớ màu vàng dán ở dưới mặt bàn, ghi: Hẹn gặp lại ở đằng sau nhà ăn.
Tôi cầm lấy mẩu giấy rồi vò nát nó lại. Thiên Thu, nhất định là cô ta, cô ta còn muốn bày trò gì nữa đây? Cái hộp cơm của tôi chắc cô ta cũng ‘giận cá chém thớt’ sang nó nhỉ? Nhưng mà nếu bây giờ không đi, chắc còn thêm tội với cô ta nữa.
Bí quá hóa liều, tôi chạy ra phía sau nhà ăn. Đằng sau nhà ăn là một con đường nhỏ với cây cối che um tùm, dường như không có học sinh nào đi lại qua con đường này. Chỉ có mấy cô chú nhà bếp cần đổ rác thì ra đây thôi. Tôi nhìn thấy một cái thùng rác nhỏ đặt ở phía dưới gốc cây, nhìn đống rác ở trên trông quen quen, tôi chạy lại gần, thì phát hiện ra chiếc hộp cơm của tôi cũng thức ăn bị đổ hết vào thùng. Tôi nhấc chiếc hộp cùng với cái nắp lên, khóc không thành tiếng. Tôi còn chưa kịp tiếc nuối nhìn bữa ăn trưa của tôi bị đổ đi thì đã phát hiện ra trên hộp cơm của tôi còn có một dòng chữ màu đen nguệc ngoạc: Chết đi. Trên nắp hộp cơm còn ghi cả hai từ ‘rắn độc’.
Sao họ có thể làm thế với tôi chứ? Tôi đã làm gì nào? Cứ cho rằng tôi đã làm tiếp viên quán bar, cứ cho rằng tôi đã thực sự trở thành kẻ thù của Thiên Thu, nhưng sao họ phải ác độc như thế này chứ?
Tôi không thể bảo vệ được bản thân, cũng không thể đứng lên vì bản thân. Tôi là một con người vô dụng, để mặc mọi người chèn ép, rồi biến mất lúc nào không hay.
Bốp!
Một thứ gì đó phang mạnh vào gáy tôi. Mắt tôi tối sầm lại, rồi ngã lăn ra đất, không còn biết gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.