Chương 47: KHAI CHIẾN ‘CHIẾN TRANH THẾ GIỚI III’
Louisa_9898
11/09/2016
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm màu trắng, rọi thẳng vào
mặt tôi. Tiếng chim bên ngoài hót líu lo chào đón ngày mới. Tôi từ từ
ngồi dậy, đeo kính vào. Tôi nhìn đồng hồ chỉ 6h30 sáng, tôi lại thở dài. Haiz, một ngày nữa bắt đầu rồi, thời gian trôi nhanh thật. Tôi chán nản đi ra khỏi giường.
Hôm nay tôi chọn đi xe buýt cho thay đổi không khí. Vì dạo này sáng nào tôi cũng đi tàu điện. Xe buýt vẫn đông như thường lệ, chen đến mức va đập vào nhau. Sao giờ này mà có nhiều người ra đường thế nhỉ?
“Y Y, nói cho tôi nghe.”Giọng tên Lôi Vĩ Vĩ làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ gật gù ở trước cửa lớp. Oáp, ai đời lại mơ về buổi sáng hôm nay mới hâm chứ.
“Gì.. gì vậy?”Tôi ngước đầu lên, hỏi với giọng ngái ngủ.
“Hôm qua tôi nói là cô đợi tôi, thế mà dám bỏ về trước hả? Cô chán sống rồi đúng không?”Lôi Vĩ Vĩ tức tối gào lên, giơ nắm đấm ra đe dọa, khiến mọi người xung quanh sợ hãi chạy mất dép.
“Ơ…”Nhắc tới đây, tôi tỉnh hẳn, liền đứng dậy. “Tôi… tôi không muốn trễ xe.”
“Trễ trễ cái đầu cô.”Lôi Vĩ Vĩ nổi giận vỗ một phát vào đỉnh đầu tôi, làm tôi rụt đầu chịu trận.”Đã có thiếu gia đây chở cô về, cô còn lo sao?”
“Mẹ… mẹ tôi dặn phải về trước sáu giờ.”Tôi nói rụt rè. Hic, bây giờ mà đi khai báo vụ Hàn Băng Vũ đi cùng tôi chiều qua đảm bảo sẽ khiến tên Lôi Vĩ Vĩ nổi điên, ném tôi ra biển Thái Bình Dương.
“Kệ mẹ cô.”Lôi Vĩ Vĩ làm vẻ không quan tâm, gắt lên.”Cô vi phạm hợp đồng, dám làm đại ca không vui.”
“Tôi… tôi xin lỗi.”Tôi lí nhí.
“Xin lỗi… tôi xin lỗi…”Lôi Vĩ Vĩ nhái giọng tôi. Nhưng sau đó hắn lại hạ giọng.”Thôi được rồi. Nếu cô chấp nhận cái này tôi sẽ xí xóa.”
“Cái gì?”Tôi khó hiểu nhìn hắn. Không biết hắn lại định giở trò gì đây.
“Đây.”Lôi Vĩ Vĩ lôi một chiếc điện thoại ra. “Hơ hơ iphone 6s tôi vừa mua hôm qua đó, lại còn nhập từ Mỹ hẳn hoi.”
Iphone 6s… nhập từ Mỹ…
Mấy chữ này quay mòng mòng trong đầu tôi.
Ôi má, chắc phải đắt lắm đó. Sao hắn có tiền mua nhỉ? Mình nhớ hôm hắn dẫn mình đi bar, hắn còn không có nổi một xu.
“Nếu cô nhận cái này tôi sẽ không phạt cô nữa.”Lôi Vĩ Vĩ cười khì khì, nói.
“Tôi… tôi… nó… nó bao nhiêu tiền vậy?”Tôi chỉ vào điện thoại, hỏi.
Lôi Vĩ Vĩ nhìn tôi chớp mắt lia lịa, rồi cười phá lên. “Haha, cô chỉ quan tâm tới tiền thôi à?”
“Tôi… tôi…”Tôi xấu hổ tới mức không biết giấu mặt vào đây.
“Đúng là người nghèo có khác. Trần Hạo Nam hôm qua còn bảo tôi là mua cái iphone 5 thôi nhưng mà tôi đây rộng lượng quá mà. Hơ hơ!”Lôi Vĩ Vĩ cười tự mãn.
Hic, kể cả mua iphone 5 tôi cũng không thể nhận được.
“Tôi lưu số tôi vào trong đó rồi. Có gì cứ liên lạc với đại ca đây nhé.”Lôi Vĩ Vĩ nói.
Tôi cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn quanh nó vài vòng rồi đưa lại cho Lôi Vĩ Vĩ. “Tôi… tôi không thể nhận được.”
“Cái gì?”Lôi Vĩ Vĩ nhăn mặt lại. “Cầm điện thoại thôi mà cũng không được sao?”
“Nó… đắt lắm… nhỉ?”Tôi ngại ngùng nhìn hắn ta.
“Tôi bảo cô không cần quan tâm mà.”Lôi Vĩ Vĩ nói dứt khoát. “Cầm đi. Coi như là cô giữ hộ tôi thôi vậy.”Cậu ta xòe tay tôi ra rồi đặt chiếc iphone vào.
“Tôi…”Tôi cũng chả biết phản ứng thế nào nữa.
“Ngu.”
“Hơ hơ… oái Y Y, cô chửi tôi đấy à?”Lôi Vĩ Vĩ đang cười thì giật mình nhìn tôi.
“Ơ… ơ… không…”Giọng tôi như vậy thật sao mà hắn bảo tôi nói?
Vậy thì là ai nói nhỉ?
“Vô vị.”Hóa ra Hàn Băng Vũ, người đứng sau Lôi Vĩ Vĩ từ khi nào, lên tiếng.
“Á à tên khốn nhà mi.”Lôi Vĩ Vĩ quay mặt nhìn hắn, gầm gừ xông lên. “Mày hại Y Y chưa đủ sao mà còn vác mặt tới đây hả?”
“Im đi.”Hàn Băng Vũ dứt khoát trả lời.
“Mày dám bảo tao im hả?”Lôi Vĩ Vĩ xông lên túm cổ áo Hàn Băng Vũ.
Ặc ặc! Mùi thuốc súng nồng nặc quá, lại sắp chiến tranh rồi.
“Hừ.”Hàn Băng Vũ thở mạnh, mặc kệ để cho Lôi Vĩ Vĩ túm cổ áo của mình, cậu ta trên tay bỗng cầm một cái gì đó, tôi ngó nghiêng mãi mới nhận ra đó là một lon coca. Sau đó Hàn Băng Vũ mở lo, giơ lên trên đầu Lôi Vĩ Vĩ rồi đổ ụp xuống.
Á á á á á! Má ơi! Tôi sốc đến lòi cả hai con mắt, rớt cả quai hàm. Tôi không tin nổi vào mặt mình nữa. Hàn Băng Vũ, cậu ấy đổ gần như cả lon coca vào đầu Lôi Vĩ Vĩ.
Lôi Vĩ Vĩ loạng choạng lùi lại đằng sau, hai tay phủi phủi nước ở trên tóc. Cả mặt, hai vai, áo đồng phục, quần, ướt hết, ướt tất cả. Tóc hắn rủ xuống, bám chặt lấy khuôn mặt làm hắn trông giống y như một thằng hề đứng ở đầu đường xó chợ bị người ta dội nước vào người. Tôi đứng đằng sau hắn, thấy hắn lùi tôi cũng lùi, vì sợ cái nước coca đó sẽ dính lên người tôi.
Hàn Băng Vũ đổ xong, thì uống nốt phần còn lại trong lon, rồi ném nó vào thùng rác, hai tay đút túi quần, thản nhiên bước qua chúng tôi.
“Này thằng bánh bèo thối chết tiệt kia! #$%^^**%$%.”Lôi Vĩ Vĩ nổi khùng, quay về phía Hàn Băng Vũ chửi thề.
“Gì?”Tưởng Hàn Băng Vũ sẽ lờ đi, nhưng không ngờ rằng cậu ấy cũng quay lại, ánh mắt đầy vẻ thách thức, như muốn tuyên chiến với Lôi Vĩ Vĩ.
“Tao giết chết mày!”Lôi Vĩ Vĩ đi qua tôi, tiến về phía Hàn Băng Vũ, lại một lần nữa túm cổ áo Hàn Băng Vũ lên.
Thấy mọi chuyện diễn ra đi quá sức tưởng tượng, tôi liền chạy ra, cầm lấy cánh tay đang giơ nắm đấm ra của Lôi Vĩ Vĩ bất chấp nó bẩn hay không. “Đừng… đừng mà!”Tôi nói bằng giọng hoảng hốt.
“Ai dám cản thiếu gia đây?”Lôi Vĩ Vĩ gắt lên. Cậu ta mất hết lí trí, không quan tâm rằng tôi là đứa cầm tay hắn, thế là hắn tung chiêu ‘thúc cùi chỏ’, vũ khí sắc bén nhất của con người, vào giữa mặt tôi. “Tránh ra.”Miệng hắn vẫn kêu gào, dường như không phát hiện ra hắn vừa đập trúng ai.
Bịch!
Tôi ngã ra đằng sau, lăn vài vòng rồi úp mặt xuống đất, không còn động đậy nổi nữa… vì đau.
Huhu, con vô tội mà, sao lại bị đánh như thế này?
Hôm nay tôi chọn đi xe buýt cho thay đổi không khí. Vì dạo này sáng nào tôi cũng đi tàu điện. Xe buýt vẫn đông như thường lệ, chen đến mức va đập vào nhau. Sao giờ này mà có nhiều người ra đường thế nhỉ?
“Y Y, nói cho tôi nghe.”Giọng tên Lôi Vĩ Vĩ làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ gật gù ở trước cửa lớp. Oáp, ai đời lại mơ về buổi sáng hôm nay mới hâm chứ.
“Gì.. gì vậy?”Tôi ngước đầu lên, hỏi với giọng ngái ngủ.
“Hôm qua tôi nói là cô đợi tôi, thế mà dám bỏ về trước hả? Cô chán sống rồi đúng không?”Lôi Vĩ Vĩ tức tối gào lên, giơ nắm đấm ra đe dọa, khiến mọi người xung quanh sợ hãi chạy mất dép.
“Ơ…”Nhắc tới đây, tôi tỉnh hẳn, liền đứng dậy. “Tôi… tôi không muốn trễ xe.”
“Trễ trễ cái đầu cô.”Lôi Vĩ Vĩ nổi giận vỗ một phát vào đỉnh đầu tôi, làm tôi rụt đầu chịu trận.”Đã có thiếu gia đây chở cô về, cô còn lo sao?”
“Mẹ… mẹ tôi dặn phải về trước sáu giờ.”Tôi nói rụt rè. Hic, bây giờ mà đi khai báo vụ Hàn Băng Vũ đi cùng tôi chiều qua đảm bảo sẽ khiến tên Lôi Vĩ Vĩ nổi điên, ném tôi ra biển Thái Bình Dương.
“Kệ mẹ cô.”Lôi Vĩ Vĩ làm vẻ không quan tâm, gắt lên.”Cô vi phạm hợp đồng, dám làm đại ca không vui.”
“Tôi… tôi xin lỗi.”Tôi lí nhí.
“Xin lỗi… tôi xin lỗi…”Lôi Vĩ Vĩ nhái giọng tôi. Nhưng sau đó hắn lại hạ giọng.”Thôi được rồi. Nếu cô chấp nhận cái này tôi sẽ xí xóa.”
“Cái gì?”Tôi khó hiểu nhìn hắn. Không biết hắn lại định giở trò gì đây.
“Đây.”Lôi Vĩ Vĩ lôi một chiếc điện thoại ra. “Hơ hơ iphone 6s tôi vừa mua hôm qua đó, lại còn nhập từ Mỹ hẳn hoi.”
Iphone 6s… nhập từ Mỹ…
Mấy chữ này quay mòng mòng trong đầu tôi.
Ôi má, chắc phải đắt lắm đó. Sao hắn có tiền mua nhỉ? Mình nhớ hôm hắn dẫn mình đi bar, hắn còn không có nổi một xu.
“Nếu cô nhận cái này tôi sẽ không phạt cô nữa.”Lôi Vĩ Vĩ cười khì khì, nói.
“Tôi… tôi… nó… nó bao nhiêu tiền vậy?”Tôi chỉ vào điện thoại, hỏi.
Lôi Vĩ Vĩ nhìn tôi chớp mắt lia lịa, rồi cười phá lên. “Haha, cô chỉ quan tâm tới tiền thôi à?”
“Tôi… tôi…”Tôi xấu hổ tới mức không biết giấu mặt vào đây.
“Đúng là người nghèo có khác. Trần Hạo Nam hôm qua còn bảo tôi là mua cái iphone 5 thôi nhưng mà tôi đây rộng lượng quá mà. Hơ hơ!”Lôi Vĩ Vĩ cười tự mãn.
Hic, kể cả mua iphone 5 tôi cũng không thể nhận được.
“Tôi lưu số tôi vào trong đó rồi. Có gì cứ liên lạc với đại ca đây nhé.”Lôi Vĩ Vĩ nói.
Tôi cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn quanh nó vài vòng rồi đưa lại cho Lôi Vĩ Vĩ. “Tôi… tôi không thể nhận được.”
“Cái gì?”Lôi Vĩ Vĩ nhăn mặt lại. “Cầm điện thoại thôi mà cũng không được sao?”
“Nó… đắt lắm… nhỉ?”Tôi ngại ngùng nhìn hắn ta.
“Tôi bảo cô không cần quan tâm mà.”Lôi Vĩ Vĩ nói dứt khoát. “Cầm đi. Coi như là cô giữ hộ tôi thôi vậy.”Cậu ta xòe tay tôi ra rồi đặt chiếc iphone vào.
“Tôi…”Tôi cũng chả biết phản ứng thế nào nữa.
“Ngu.”
“Hơ hơ… oái Y Y, cô chửi tôi đấy à?”Lôi Vĩ Vĩ đang cười thì giật mình nhìn tôi.
“Ơ… ơ… không…”Giọng tôi như vậy thật sao mà hắn bảo tôi nói?
Vậy thì là ai nói nhỉ?
“Vô vị.”Hóa ra Hàn Băng Vũ, người đứng sau Lôi Vĩ Vĩ từ khi nào, lên tiếng.
“Á à tên khốn nhà mi.”Lôi Vĩ Vĩ quay mặt nhìn hắn, gầm gừ xông lên. “Mày hại Y Y chưa đủ sao mà còn vác mặt tới đây hả?”
“Im đi.”Hàn Băng Vũ dứt khoát trả lời.
“Mày dám bảo tao im hả?”Lôi Vĩ Vĩ xông lên túm cổ áo Hàn Băng Vũ.
Ặc ặc! Mùi thuốc súng nồng nặc quá, lại sắp chiến tranh rồi.
“Hừ.”Hàn Băng Vũ thở mạnh, mặc kệ để cho Lôi Vĩ Vĩ túm cổ áo của mình, cậu ta trên tay bỗng cầm một cái gì đó, tôi ngó nghiêng mãi mới nhận ra đó là một lon coca. Sau đó Hàn Băng Vũ mở lo, giơ lên trên đầu Lôi Vĩ Vĩ rồi đổ ụp xuống.
Á á á á á! Má ơi! Tôi sốc đến lòi cả hai con mắt, rớt cả quai hàm. Tôi không tin nổi vào mặt mình nữa. Hàn Băng Vũ, cậu ấy đổ gần như cả lon coca vào đầu Lôi Vĩ Vĩ.
Lôi Vĩ Vĩ loạng choạng lùi lại đằng sau, hai tay phủi phủi nước ở trên tóc. Cả mặt, hai vai, áo đồng phục, quần, ướt hết, ướt tất cả. Tóc hắn rủ xuống, bám chặt lấy khuôn mặt làm hắn trông giống y như một thằng hề đứng ở đầu đường xó chợ bị người ta dội nước vào người. Tôi đứng đằng sau hắn, thấy hắn lùi tôi cũng lùi, vì sợ cái nước coca đó sẽ dính lên người tôi.
Hàn Băng Vũ đổ xong, thì uống nốt phần còn lại trong lon, rồi ném nó vào thùng rác, hai tay đút túi quần, thản nhiên bước qua chúng tôi.
“Này thằng bánh bèo thối chết tiệt kia! #$%^^**%$%.”Lôi Vĩ Vĩ nổi khùng, quay về phía Hàn Băng Vũ chửi thề.
“Gì?”Tưởng Hàn Băng Vũ sẽ lờ đi, nhưng không ngờ rằng cậu ấy cũng quay lại, ánh mắt đầy vẻ thách thức, như muốn tuyên chiến với Lôi Vĩ Vĩ.
“Tao giết chết mày!”Lôi Vĩ Vĩ đi qua tôi, tiến về phía Hàn Băng Vũ, lại một lần nữa túm cổ áo Hàn Băng Vũ lên.
Thấy mọi chuyện diễn ra đi quá sức tưởng tượng, tôi liền chạy ra, cầm lấy cánh tay đang giơ nắm đấm ra của Lôi Vĩ Vĩ bất chấp nó bẩn hay không. “Đừng… đừng mà!”Tôi nói bằng giọng hoảng hốt.
“Ai dám cản thiếu gia đây?”Lôi Vĩ Vĩ gắt lên. Cậu ta mất hết lí trí, không quan tâm rằng tôi là đứa cầm tay hắn, thế là hắn tung chiêu ‘thúc cùi chỏ’, vũ khí sắc bén nhất của con người, vào giữa mặt tôi. “Tránh ra.”Miệng hắn vẫn kêu gào, dường như không phát hiện ra hắn vừa đập trúng ai.
Bịch!
Tôi ngã ra đằng sau, lăn vài vòng rồi úp mặt xuống đất, không còn động đậy nổi nữa… vì đau.
Huhu, con vô tội mà, sao lại bị đánh như thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.