Chương 24: NHIỆM VỤ ĐẦU TIÊN
Louisa_9898
09/09/2016
Giờ tan học, lúc tôi đang định đuổi theo Hàn Băng Vũ để trả đồ thì bị tên Lôi Vĩ Vĩ đó kéo một mạch ra đằng sau trường, đúng cái nơi tôi bất
đắc dĩ phải kí vào hợp đồng thối nát đó.
“Y Y, đại ca có nhiệm vụ cho cô đây. Hết sức quan trọng nên dỏng tai lên mà nghe cho rõ đấy.”Lôi Vĩ Vĩ khoanh tay trước ngực, dập chân uỳnh uỵch tỏ trạng thái ung dung.
Tuy nhiên, tôi lại có linh cảm cực xấu. “Gì… gì vậy đại ca?”Tôi bẽn lẽn hỏi.
“Bộ cô là trẻ mẫu giáo hả?”Lôi Vĩ Vĩ liền cốc mạnh vào trán tôi một cái khiến tôi đau tê tái. “Nghe đây, bây giờ cô phải tìm ra điểm yếu của Hàn Băng Vũ cho tôi.”
“Hả? Tôi… tôi á? Sao… sao được? Tôi… tôi biết gì đâu.”Tôi nấc lên, xua tay từ chối.
Nhưng điều Lôi Vĩ Vĩ muốn là hắn phải đạt được, hắn giơ nắm đấm ra. “Cô không nghe lời bổn thiếu gia, cô muốn chết hả?”
“Tôi… tôi…”
………………..
Tôi bất đắc dĩ đồng ý với Lôi Vĩ Vĩ vì nỗi sợ hắn trong lòng trở nên cao trào. Nhưng điều đầu tiên tôi làm sau khi được hắn thả đi là vụt chạy theo Hàn Băng Vũ.
A, chưa muộn! Tôi vui mừng khi nhìn thấy Hàn Băng Vũ đang ở trước cổng trường, dắt chiếc xe đạp ra.
Lạ thật! Người như cậu ta giàu thế, không đi ô tô thì đi xe buýt, không đi xe buýt thì đi xe đạp. Sao trên đời này lại có người thích đi nhiều kiểu phương tiện thế?
Hôm nay ông thần xui đeo bám người khác, nên tôi ‘thuận buồm xuôi gió’, trong việc chạy theo Hàn Băng Vũ. Đến khi cậu ấy dừng lại, tôi thở không ra hơi, chống tay lên cái cột điện bên cạnh.
Hic, sao cậu ta đạp xe đạp sao mà nhanh thế? Hay là do thể lực mình yếu nhỉ?
Nghĩ gì thì nghĩ nhưng tại sao Hàn Băng Vũ lại vào cái biệt thự sáng chói này nhỉ?
Tôi lắc nhẹ đầu, dụi dụi mắt một lúc rồi mắt chữ A mồm chữ O. Á á, đây chẳng phải là….trung tâm thương mại Mỹ Hòa, nơi có ‘kỉ niệm’ của tôi và Lôi Vĩ Vĩ sao?
Hàn Băng Vũ dắt chiếc xe đạp xuống tầng hầm. Vì sợ phát hiện nên tôi không dám đi theo, chỉ dám đứng ngoài chờ cậu ấy ra.
Mà sao cậu ấy mãi chưa ra thế nhỉ? Cậu ấy không định đi cổng chính à?
Tôi đánh một ván bài liều, đi xuống tầng hầm nơi để xe. Rồi tôi vừa đi vừa nấp, ngó ngó nghiêng nghiêng để tìm Hàn Băng Vũ, thì tôi thấy cậu ấy đang đi lên cầu thang cuốn ở phía góc bên phải tầng hầm. Công nhận là mắt mình kém thế mà trong trường hợp này vẫn có thể nhìn xa được.
Tôi lẽo đẽo theo Hàn Băng Vũ, vừa đi vừa nấp như điệp viên. Cậu ấy chẳng hề mảy may quay đầu lại, cũng không phát hiện ra tôi. Sao tự dưng lúc này tôi cảm thấy tự hào vì cách tôi theo dõi thế cơ chứ?
Oái Diệp Trúc Y, mày đâu có đi theo dõi, mày đi để trả lại đồ nha.
Đúng rồi đúng rồi, tôi không phải hạng người dễ dãi, làm theo lời sai bảo của Lôi Vĩ Vĩ được. Thấy Hàn Băng Vũ bỏ đi xa dần, tôi lại cuống cuồng chạy theo.
………………..
Xập xình xập xình!
Ôi mẹ ơi, kết quả là con đã vào cái quán bar từ lúc nào không biết. Tôi không biết tôi có đi theo Hàn Băng Vũ hay không nhưng tại sao tôi lại rẽ vào quán bar này?
“Lên là lên là lên là lên!”Mấy giọng nói vui vẻ, sôi động vang lên phía bên cạnh tôi.
Họ là một nhóm nữ sinh ăn mặc hở hang vô cùng, cứ như là mặc mỗi bikini thôi vậy. Họ nhảy nhót, đung đưa, uốn éo người cố để lộ ba vòng quyến rũ của mình với các chàng trai xung quanh.
Tôi che…tôi đi…tôi che…tôi đi…
Tôi chỉ lặp đi lặp lại hai động tác duy nhất. Hai tay cứ lấy để che mắt của chân thì cứ di chuyển về đám đông đang quẩy hết cỡ cùng với giai điệu nhạc bốc lửa. Hic hic, tôi đúng là không hợp với chỗ này, có lẽ tôi nên về thôi, để mai trả lại cậu ấy cũng không muộn.
Đúng lúc tôi đang định bước gần ra phía cửa thì mắt tôi bỗng lướt qua sân khấu. Một bóng người quen thuộc đập vào mắt tôi. Cậu ta đang đeo headphone, đôi mắt nhắm lại, cả người nhún nhảy theo điệu nhạc, hai tay thì làm cái gì cứ giật giật rồi quay đi quay lại.
Hàn…Hàn…Hàn….Hàn…Hàn Băng Vũ?
Tôi sốc đến rớt cả quai hàm.
Cậu ấy thật sự ở đây ư? Ở bar sao? Sao lại có thể chứ? Hơn nữa, cậu ấy…đang làm gì thế kia? Tôi chăm chú nhìn cậu ấy đung đưa người.
“Mày thấy DJ đẹp trai không?”
“Ừ ừ, tao cũng thấy thế. Tao đến chỗ này cũng chỉ để ngắm anh ấy thôi à.”
“Mà anh ấy cứ giống với một người kiểu gì ý, tao luận mãi mà không nhớ ra.”
“Haha, xấu như mày mà cũng gặp được anh ấy á? Mơ đi!”
Nghe mấy cô gái đang bàn tán ở gần tôi, rồi cười ha hả, trên tay mỗi người cầm một ly rượu có màu đỏ. Bàn tán xong, họ đặt ly rượu xuống rồi đi ra sàn nhảy.
Hàn Băng Vũ, đúng là cậu rồi, quả là tôi không nhìn nhầm.
Trong lúc tôi đứng chôn chân xuống đất nhìn Hàn Băng Vũ không rơi, đôi mắt sáng như sao của tôi chỉ hiện lên mỗi hình ảnh của cậu ấy, thì bỗng dưng có một giọng nói vang lên phá tan cảm xúc ngưỡng mộ của tôi. “Là cô phải không?”
“Hả?”Tôi giật mình, quay sang phía có phát ra giọng nói.
“Là cô gái cùng Lôi thiếu gia hôm trước, có phải không?”Ông ta khi thấy tôi quay ra thì vui mừng, chạy lại gần.
Oái oái, là ông quản lý đã hại tôi trở thành lao công của quán bar, là người hại tôi bị dì Khuê mắng té tát, là người hại tôi khổ sở đêm hôm khuya khoắt phải mò về nhà.
Mà hình như Lôi Vĩ Vĩ cũng góp phần thì phải? Tôi chợt ngẫm nghĩ.
“Có cô ở đây là tốt rồi. Chúng tôi đang thuếu người.”Ông quản lý bắt lấy cổ tay tôi, chỉ về hướng ngược lại. “Nào, mau đi thôi.”
Tôi bất ngờ bị kéo đi, trong đầu hoang mang, lo lắng không biết chuyện gì đang diễn ra. “Bác…bác ơi….cháu….”
Tuy nhiên, ông quản lý không quan tâm tới những lời tôi nói, kéo tôi đi nhanh hơn nữa. Rồi chúng tôi vào một căn phòng, ông ta đẩy tôi vào rồi khóa cửa lại.
Huhu, chuyện gì xảy ra thế này? Ông thần xui lại trở về với tôi rồi ư? Chẳng lẽ ông quản lý đó lại bắt mình làm lao công như lần trước?
“Y Y, đại ca có nhiệm vụ cho cô đây. Hết sức quan trọng nên dỏng tai lên mà nghe cho rõ đấy.”Lôi Vĩ Vĩ khoanh tay trước ngực, dập chân uỳnh uỵch tỏ trạng thái ung dung.
Tuy nhiên, tôi lại có linh cảm cực xấu. “Gì… gì vậy đại ca?”Tôi bẽn lẽn hỏi.
“Bộ cô là trẻ mẫu giáo hả?”Lôi Vĩ Vĩ liền cốc mạnh vào trán tôi một cái khiến tôi đau tê tái. “Nghe đây, bây giờ cô phải tìm ra điểm yếu của Hàn Băng Vũ cho tôi.”
“Hả? Tôi… tôi á? Sao… sao được? Tôi… tôi biết gì đâu.”Tôi nấc lên, xua tay từ chối.
Nhưng điều Lôi Vĩ Vĩ muốn là hắn phải đạt được, hắn giơ nắm đấm ra. “Cô không nghe lời bổn thiếu gia, cô muốn chết hả?”
“Tôi… tôi…”
………………..
Tôi bất đắc dĩ đồng ý với Lôi Vĩ Vĩ vì nỗi sợ hắn trong lòng trở nên cao trào. Nhưng điều đầu tiên tôi làm sau khi được hắn thả đi là vụt chạy theo Hàn Băng Vũ.
A, chưa muộn! Tôi vui mừng khi nhìn thấy Hàn Băng Vũ đang ở trước cổng trường, dắt chiếc xe đạp ra.
Lạ thật! Người như cậu ta giàu thế, không đi ô tô thì đi xe buýt, không đi xe buýt thì đi xe đạp. Sao trên đời này lại có người thích đi nhiều kiểu phương tiện thế?
Hôm nay ông thần xui đeo bám người khác, nên tôi ‘thuận buồm xuôi gió’, trong việc chạy theo Hàn Băng Vũ. Đến khi cậu ấy dừng lại, tôi thở không ra hơi, chống tay lên cái cột điện bên cạnh.
Hic, sao cậu ta đạp xe đạp sao mà nhanh thế? Hay là do thể lực mình yếu nhỉ?
Nghĩ gì thì nghĩ nhưng tại sao Hàn Băng Vũ lại vào cái biệt thự sáng chói này nhỉ?
Tôi lắc nhẹ đầu, dụi dụi mắt một lúc rồi mắt chữ A mồm chữ O. Á á, đây chẳng phải là….trung tâm thương mại Mỹ Hòa, nơi có ‘kỉ niệm’ của tôi và Lôi Vĩ Vĩ sao?
Hàn Băng Vũ dắt chiếc xe đạp xuống tầng hầm. Vì sợ phát hiện nên tôi không dám đi theo, chỉ dám đứng ngoài chờ cậu ấy ra.
Mà sao cậu ấy mãi chưa ra thế nhỉ? Cậu ấy không định đi cổng chính à?
Tôi đánh một ván bài liều, đi xuống tầng hầm nơi để xe. Rồi tôi vừa đi vừa nấp, ngó ngó nghiêng nghiêng để tìm Hàn Băng Vũ, thì tôi thấy cậu ấy đang đi lên cầu thang cuốn ở phía góc bên phải tầng hầm. Công nhận là mắt mình kém thế mà trong trường hợp này vẫn có thể nhìn xa được.
Tôi lẽo đẽo theo Hàn Băng Vũ, vừa đi vừa nấp như điệp viên. Cậu ấy chẳng hề mảy may quay đầu lại, cũng không phát hiện ra tôi. Sao tự dưng lúc này tôi cảm thấy tự hào vì cách tôi theo dõi thế cơ chứ?
Oái Diệp Trúc Y, mày đâu có đi theo dõi, mày đi để trả lại đồ nha.
Đúng rồi đúng rồi, tôi không phải hạng người dễ dãi, làm theo lời sai bảo của Lôi Vĩ Vĩ được. Thấy Hàn Băng Vũ bỏ đi xa dần, tôi lại cuống cuồng chạy theo.
………………..
Xập xình xập xình!
Ôi mẹ ơi, kết quả là con đã vào cái quán bar từ lúc nào không biết. Tôi không biết tôi có đi theo Hàn Băng Vũ hay không nhưng tại sao tôi lại rẽ vào quán bar này?
“Lên là lên là lên là lên!”Mấy giọng nói vui vẻ, sôi động vang lên phía bên cạnh tôi.
Họ là một nhóm nữ sinh ăn mặc hở hang vô cùng, cứ như là mặc mỗi bikini thôi vậy. Họ nhảy nhót, đung đưa, uốn éo người cố để lộ ba vòng quyến rũ của mình với các chàng trai xung quanh.
Tôi che…tôi đi…tôi che…tôi đi…
Tôi chỉ lặp đi lặp lại hai động tác duy nhất. Hai tay cứ lấy để che mắt của chân thì cứ di chuyển về đám đông đang quẩy hết cỡ cùng với giai điệu nhạc bốc lửa. Hic hic, tôi đúng là không hợp với chỗ này, có lẽ tôi nên về thôi, để mai trả lại cậu ấy cũng không muộn.
Đúng lúc tôi đang định bước gần ra phía cửa thì mắt tôi bỗng lướt qua sân khấu. Một bóng người quen thuộc đập vào mắt tôi. Cậu ta đang đeo headphone, đôi mắt nhắm lại, cả người nhún nhảy theo điệu nhạc, hai tay thì làm cái gì cứ giật giật rồi quay đi quay lại.
Hàn…Hàn…Hàn….Hàn…Hàn Băng Vũ?
Tôi sốc đến rớt cả quai hàm.
Cậu ấy thật sự ở đây ư? Ở bar sao? Sao lại có thể chứ? Hơn nữa, cậu ấy…đang làm gì thế kia? Tôi chăm chú nhìn cậu ấy đung đưa người.
“Mày thấy DJ đẹp trai không?”
“Ừ ừ, tao cũng thấy thế. Tao đến chỗ này cũng chỉ để ngắm anh ấy thôi à.”
“Mà anh ấy cứ giống với một người kiểu gì ý, tao luận mãi mà không nhớ ra.”
“Haha, xấu như mày mà cũng gặp được anh ấy á? Mơ đi!”
Nghe mấy cô gái đang bàn tán ở gần tôi, rồi cười ha hả, trên tay mỗi người cầm một ly rượu có màu đỏ. Bàn tán xong, họ đặt ly rượu xuống rồi đi ra sàn nhảy.
Hàn Băng Vũ, đúng là cậu rồi, quả là tôi không nhìn nhầm.
Trong lúc tôi đứng chôn chân xuống đất nhìn Hàn Băng Vũ không rơi, đôi mắt sáng như sao của tôi chỉ hiện lên mỗi hình ảnh của cậu ấy, thì bỗng dưng có một giọng nói vang lên phá tan cảm xúc ngưỡng mộ của tôi. “Là cô phải không?”
“Hả?”Tôi giật mình, quay sang phía có phát ra giọng nói.
“Là cô gái cùng Lôi thiếu gia hôm trước, có phải không?”Ông ta khi thấy tôi quay ra thì vui mừng, chạy lại gần.
Oái oái, là ông quản lý đã hại tôi trở thành lao công của quán bar, là người hại tôi bị dì Khuê mắng té tát, là người hại tôi khổ sở đêm hôm khuya khoắt phải mò về nhà.
Mà hình như Lôi Vĩ Vĩ cũng góp phần thì phải? Tôi chợt ngẫm nghĩ.
“Có cô ở đây là tốt rồi. Chúng tôi đang thuếu người.”Ông quản lý bắt lấy cổ tay tôi, chỉ về hướng ngược lại. “Nào, mau đi thôi.”
Tôi bất ngờ bị kéo đi, trong đầu hoang mang, lo lắng không biết chuyện gì đang diễn ra. “Bác…bác ơi….cháu….”
Tuy nhiên, ông quản lý không quan tâm tới những lời tôi nói, kéo tôi đi nhanh hơn nữa. Rồi chúng tôi vào một căn phòng, ông ta đẩy tôi vào rồi khóa cửa lại.
Huhu, chuyện gì xảy ra thế này? Ông thần xui lại trở về với tôi rồi ư? Chẳng lẽ ông quản lý đó lại bắt mình làm lao công như lần trước?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.