Chương 38: TẶNG HAY BỊ LỪA?
Louisa_9898
11/09/2016
Cũng là lúc tôi nên về thật. Thôi kệ, đi bộ về, vác thêm cây đàn
guitar to tướng, tôi thể nào cũng giảm được mấy cân. Dì Khuê dạo này
cũng bảo tôi trông béo lên rất nhiều, chả hiểu tôi có ăn nhiều không mà
tháng này tăng tới ba cân. ToT
Đúng lúc tôi đang đi ra phía cổng trường thì tôi nghe thấy vài tiếng bước chân liên hồi ở đằng sau.
“Đứng… đứng lại!”Một giọng nói lớn vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh ở trong trường.
Tôi liền quay lại đằng sau, thấy ba cô nữ sinh đang chạy hớt hả về phía tôi, vẫy vẫy tay.
Họ gọi tôi sao? Tôi ngoái đầu nhìn phía sau lưng mình, không có ai sau tôi cả. Vậy là họ đang gọi tôi thật.
“Xin… xin chào!”Khi họ dừng lại trước mặt tôi, thở hổn hển vì mệt thì tôi cười trừ, mở lời trước.
Cô bạn đứng giữa ngẩng đầu lên. “Ah, cô là rắn độc lớp 10A5 nổi tiếng lừng lẫy sao?”Cô ta vừa nhìn thấy mặt tôi thì chợt thốt lên một cái vẻ khiêu khích.
“Trời, quả như lời đồn, cô ta đúng là có nhan sắc dọa chết người đây mà.”Cô bạn đứng bên phải lên tiếng, cười một cách mỉa mai.
“Các… các cậu muốn gì?”Tôi bắt đầu thấy có điều gì đó không ổn. Chợt lùi lại vài bước, tôi hỏi một cách lắp bắp.
“Cây đàn cậu cầm trên tay đó….”Cô bạn đứng bên trái chỉ tay về phía cây đàn tôi cầm. “Là của câu lạc bộ nhạc cụ chúng tôi.”
“Câu… câu lạc bộ?”Tôi ngạc nhiên nhìn cô bạn đó.
“Đúng rồi.”Cô bạn đứng giữa gật đầu chắc nịch.
Tôi hết nhìn cây đàn rồi đến nhìn ba cô bạn đang vênh vênh váo váo đứng trước mặt tôi.
“Chắc… chắc mấy cậu nhầm rồi. Đây… đây là… tôi… tôi được tặng.”Tôi run run ôm chặt lấy cây đàn.
“Vậy ai tặng?”Cô bạn đứng giữa hất tóc ra đằng sau, cười khẩy.
“Là… là…”Tôi ấp a ấp úng. Nếu mà nói là Hàn Băng Vũ tặng thì thể nào họ cũng ghen tỵ đầy mình, căm ghét tôi hơn nữa. Nhưng nếu không nói thì…
Kết quả là tôi cứ phân vân, không biết nên nói gì với họ.
“Ha, mày chỉ giỏi xảo biện.”Cô bạn đứng bên phải cười đểu. “Mày không nói được ai tặng, vậy là cây đàn đó là của bọn tao.”Cô ta gằn giọng.
“Không… không…”Tôi lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt cây đàn hơn, không cho bọn họ lấy.
“Đồ ăn cắp! Mau đưa đây… đưa đây…”Ba bọn họ cùng một lúc xông về phía tôi như ba con hổ nhảy vào xẻ thịt con hươu tội nghiệp là tôi. Bị giằng co mạnh, tôi bất ngờ ngã xuống đất.
Thế là xong! Tôi không những không giữ được cây đàn, còn bị gắn thêm lời đồn là ăn cắp.
Tôi chống tay đứng dậy, nước mắt ròng ròng nhìn bọn họ đã đi xa. Tôi phủi bụi trên người, rồi dụi dụi mắt.
Hic, tại tôi vô dụng.
Nhưng nếu đó là cây đàn của họ thật thì làm sao? Vậy… vậy nghĩa là… là… Hàn Băng Vũ… đã lừa tôi sao?
Đúng rồi, nhắc mới nhớ, tất cả mọi việc đều có lý. Có lẽ, lúc đầu Hàn Băng Vũ cố tình ngồi đó, lấy trộm cây đàn của câu lạc bộ nhạc cụ, dụ tôi đến đó. Sau đó thì giả vờ hỏi chuyện, thương xót tôi, lấy cớ để tặng tôi cây đàn. Sau khi tặng rồi thì bỏ về luôn. Mà khi cậu ấy vừa mới về, ba cô nữ sinh kia lại xuất hiện, vu khống cho tôi lấy cắp. Hóa ra tất cả đều là do Hàn Băng Vũ sắp xếp, là cậu ấy… cậu ấy lừa tôi.
Hai chân tôi như bị gãy, run lẩy bẩy rồi ngồi thụp xuống đất một cách thất vọng. Tôi lại khóc, khóc nữa rồi. Tại sao tôi lại có thể tin người như vậy chứ? Rõ ràng đã thấy lạ, vậy mà cứ như bị Hàn Băng Vũ mê hoặc, tôi nhận cây đàn guitar đó. Giờ thì… giờ thì… lại bị nói là ăn trộm.
Hàn Băng Vũ… sao lại làm vậy… sao lại làm vậy với tôi chứ? Uổng công tôi đã tin cậu, thật sự…
“Y Y, Y Y, cô sao vậy, cô bị sao vậy?”Bỗng một giọng nói vang lên bên cạnh tôi, hai bàn tay lắc mạnh lấy vai tôi. Giọng nói này là của Lôi Vĩ Vĩ, tuy lớn tiếng nhưng lại chứa đầy sự lo lắng.
Lo lắng? Trúc Y, chắc mày ảo tưởng thôi.
“Y Y, sao cô lại khóc?”Lôi Vĩ Vĩ ngay lập tức đỡ tôi dậy, quay mặt tôi về hướng hắn.
Tôi quyết không chịu ngửng đầu lên.
“Y Y, cô…”
“Về nhà…”
“Hả?”
“Tôi muốn về nhà!”Tôi tóm chặt lấy hai tay áo của Lôi Vĩ Vĩ.
“Ừ được, tôi… tôi đưa cô về, về nhà thôi.”Lôi Vĩ Vĩ trước giờ chưa bao giờ nói cái giọng dịu dàng này với tôi. Cậu ta kéo tôi ra bên ngoài cổng trường, đưa tôi chiếc mũ bảo hiểm, bảo tôi ngồi lên chiếc moto đen bóng loáng. Tôi ôm chặt lấy Lôi Vĩ Vĩ từ đằng sau, mặt áp lưng cậu ta, khẽ nhắm mắt lại.
“Y Y, hiệu trưởng nói gì với cô vậy?”Lôi Vĩ Vĩ lên tiếng hỏi tôi trước.
“Không… không có gì.”Tôi ậm ừ trả lời.
“Thế mà cô trốn tiết không về lớp, lại còn dám chạy trốn tôi hả?”Nói tới đây, Lôi Vĩ Vĩ bỗng gào ầm cả đường lên, lái xe cứ giật đùng đùng như sắp ngã tới nơi. Người đi đường cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ… người ta đang nhìn…”Tôi nói thủ thỉ.
“Kệ người ta.”Lôi Vĩ Vĩ dừng kít xe lại một cái khiến đầu tôi bổ một nhát vào lưng cậu ta. Tên Lôi Vĩ Vĩ quay đầu lại, hằn học nhìn tôi. “Cô dám đánh tôi hả?”
“Hic… không… không… tại… tại mũ…”Tôi gõ lên mũ bảo hiểm của mình.
“Hừ… tôi hết chịu nổi với cô rồi.”Lôi Vĩ Vĩ cào đầu, mặt mày nhăn lại. “Bây giờ cô cho tôi một lời giải thích xem nào.”
“Ức… tôi…”Tôi bất ngờ bị nấc lên một cái.
“Nói thì tôi cho cô về.”Lôi Vĩ Vĩ gặng hỏi tôi bằng được.
Hic hic, tôi phải nói gì với hắn bây giờ? >~<
Đúng lúc tôi đang đi ra phía cổng trường thì tôi nghe thấy vài tiếng bước chân liên hồi ở đằng sau.
“Đứng… đứng lại!”Một giọng nói lớn vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh ở trong trường.
Tôi liền quay lại đằng sau, thấy ba cô nữ sinh đang chạy hớt hả về phía tôi, vẫy vẫy tay.
Họ gọi tôi sao? Tôi ngoái đầu nhìn phía sau lưng mình, không có ai sau tôi cả. Vậy là họ đang gọi tôi thật.
“Xin… xin chào!”Khi họ dừng lại trước mặt tôi, thở hổn hển vì mệt thì tôi cười trừ, mở lời trước.
Cô bạn đứng giữa ngẩng đầu lên. “Ah, cô là rắn độc lớp 10A5 nổi tiếng lừng lẫy sao?”Cô ta vừa nhìn thấy mặt tôi thì chợt thốt lên một cái vẻ khiêu khích.
“Trời, quả như lời đồn, cô ta đúng là có nhan sắc dọa chết người đây mà.”Cô bạn đứng bên phải lên tiếng, cười một cách mỉa mai.
“Các… các cậu muốn gì?”Tôi bắt đầu thấy có điều gì đó không ổn. Chợt lùi lại vài bước, tôi hỏi một cách lắp bắp.
“Cây đàn cậu cầm trên tay đó….”Cô bạn đứng bên trái chỉ tay về phía cây đàn tôi cầm. “Là của câu lạc bộ nhạc cụ chúng tôi.”
“Câu… câu lạc bộ?”Tôi ngạc nhiên nhìn cô bạn đó.
“Đúng rồi.”Cô bạn đứng giữa gật đầu chắc nịch.
Tôi hết nhìn cây đàn rồi đến nhìn ba cô bạn đang vênh vênh váo váo đứng trước mặt tôi.
“Chắc… chắc mấy cậu nhầm rồi. Đây… đây là… tôi… tôi được tặng.”Tôi run run ôm chặt lấy cây đàn.
“Vậy ai tặng?”Cô bạn đứng giữa hất tóc ra đằng sau, cười khẩy.
“Là… là…”Tôi ấp a ấp úng. Nếu mà nói là Hàn Băng Vũ tặng thì thể nào họ cũng ghen tỵ đầy mình, căm ghét tôi hơn nữa. Nhưng nếu không nói thì…
Kết quả là tôi cứ phân vân, không biết nên nói gì với họ.
“Ha, mày chỉ giỏi xảo biện.”Cô bạn đứng bên phải cười đểu. “Mày không nói được ai tặng, vậy là cây đàn đó là của bọn tao.”Cô ta gằn giọng.
“Không… không…”Tôi lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt cây đàn hơn, không cho bọn họ lấy.
“Đồ ăn cắp! Mau đưa đây… đưa đây…”Ba bọn họ cùng một lúc xông về phía tôi như ba con hổ nhảy vào xẻ thịt con hươu tội nghiệp là tôi. Bị giằng co mạnh, tôi bất ngờ ngã xuống đất.
Thế là xong! Tôi không những không giữ được cây đàn, còn bị gắn thêm lời đồn là ăn cắp.
Tôi chống tay đứng dậy, nước mắt ròng ròng nhìn bọn họ đã đi xa. Tôi phủi bụi trên người, rồi dụi dụi mắt.
Hic, tại tôi vô dụng.
Nhưng nếu đó là cây đàn của họ thật thì làm sao? Vậy… vậy nghĩa là… là… Hàn Băng Vũ… đã lừa tôi sao?
Đúng rồi, nhắc mới nhớ, tất cả mọi việc đều có lý. Có lẽ, lúc đầu Hàn Băng Vũ cố tình ngồi đó, lấy trộm cây đàn của câu lạc bộ nhạc cụ, dụ tôi đến đó. Sau đó thì giả vờ hỏi chuyện, thương xót tôi, lấy cớ để tặng tôi cây đàn. Sau khi tặng rồi thì bỏ về luôn. Mà khi cậu ấy vừa mới về, ba cô nữ sinh kia lại xuất hiện, vu khống cho tôi lấy cắp. Hóa ra tất cả đều là do Hàn Băng Vũ sắp xếp, là cậu ấy… cậu ấy lừa tôi.
Hai chân tôi như bị gãy, run lẩy bẩy rồi ngồi thụp xuống đất một cách thất vọng. Tôi lại khóc, khóc nữa rồi. Tại sao tôi lại có thể tin người như vậy chứ? Rõ ràng đã thấy lạ, vậy mà cứ như bị Hàn Băng Vũ mê hoặc, tôi nhận cây đàn guitar đó. Giờ thì… giờ thì… lại bị nói là ăn trộm.
Hàn Băng Vũ… sao lại làm vậy… sao lại làm vậy với tôi chứ? Uổng công tôi đã tin cậu, thật sự…
“Y Y, Y Y, cô sao vậy, cô bị sao vậy?”Bỗng một giọng nói vang lên bên cạnh tôi, hai bàn tay lắc mạnh lấy vai tôi. Giọng nói này là của Lôi Vĩ Vĩ, tuy lớn tiếng nhưng lại chứa đầy sự lo lắng.
Lo lắng? Trúc Y, chắc mày ảo tưởng thôi.
“Y Y, sao cô lại khóc?”Lôi Vĩ Vĩ ngay lập tức đỡ tôi dậy, quay mặt tôi về hướng hắn.
Tôi quyết không chịu ngửng đầu lên.
“Y Y, cô…”
“Về nhà…”
“Hả?”
“Tôi muốn về nhà!”Tôi tóm chặt lấy hai tay áo của Lôi Vĩ Vĩ.
“Ừ được, tôi… tôi đưa cô về, về nhà thôi.”Lôi Vĩ Vĩ trước giờ chưa bao giờ nói cái giọng dịu dàng này với tôi. Cậu ta kéo tôi ra bên ngoài cổng trường, đưa tôi chiếc mũ bảo hiểm, bảo tôi ngồi lên chiếc moto đen bóng loáng. Tôi ôm chặt lấy Lôi Vĩ Vĩ từ đằng sau, mặt áp lưng cậu ta, khẽ nhắm mắt lại.
“Y Y, hiệu trưởng nói gì với cô vậy?”Lôi Vĩ Vĩ lên tiếng hỏi tôi trước.
“Không… không có gì.”Tôi ậm ừ trả lời.
“Thế mà cô trốn tiết không về lớp, lại còn dám chạy trốn tôi hả?”Nói tới đây, Lôi Vĩ Vĩ bỗng gào ầm cả đường lên, lái xe cứ giật đùng đùng như sắp ngã tới nơi. Người đi đường cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ… người ta đang nhìn…”Tôi nói thủ thỉ.
“Kệ người ta.”Lôi Vĩ Vĩ dừng kít xe lại một cái khiến đầu tôi bổ một nhát vào lưng cậu ta. Tên Lôi Vĩ Vĩ quay đầu lại, hằn học nhìn tôi. “Cô dám đánh tôi hả?”
“Hic… không… không… tại… tại mũ…”Tôi gõ lên mũ bảo hiểm của mình.
“Hừ… tôi hết chịu nổi với cô rồi.”Lôi Vĩ Vĩ cào đầu, mặt mày nhăn lại. “Bây giờ cô cho tôi một lời giải thích xem nào.”
“Ức… tôi…”Tôi bất ngờ bị nấc lên một cái.
“Nói thì tôi cho cô về.”Lôi Vĩ Vĩ gặng hỏi tôi bằng được.
Hic hic, tôi phải nói gì với hắn bây giờ? >~<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.