Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng
Chương 47: Sóng Gió Bắt Đầu
HaHaoThien1
11/07/2016
Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
Chương 45: Sóng Gió Bắt Đầu
Thế Huy thổi bụi cho nó xong thì định bước đi. Vừa lui lại thì bị mất thăng bằng và ngã xuống, theo quán tính thì nó ngã theo và đè lên Thế Huy. KHoảng cách của cả 2 lúc này rất gần.
Nhược Hy toan bước lại chỗ nó nhưng hắn níu tay Hy lại.
- Về lều.
- Nhưng mà. - Hy nhìn hắn.
- Đi về lều. - Hắn không đợi Hy nói hết và kéo Hy về lều.
Cả 5 người bước về lều. Tuệ Nhi thầm mừng vì kế hoạch đã thành công. Đang đi vài bước thì trong đầu Tuệ Nhi lóe lên 1 ý nghĩ. Nghĩ giả vờ quỵ xuống.
- Ây da! Đau quá. Anh Thiên em đi không nổi nữa. - Tuệ Nhi giả vờ khóc.
Hắn thấy vậy bế xốc Tuệ Nhi lên đi về lều. Nhược Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu cảm thấy có gì uẩn khúc ở đây.
Hy hiểu con người của nó mà. Nó tuyệt đối không phải người như vậy.
Tuệ Nhi được hắn bế mừng ra mặt. Hắn thì đầu óc suy nghĩ mông lung, toàn là hình ảnh của Nó và Thế Huy.
Nó vội vã đứng dậy. Thế Huy cũng ngồi dậy phủi bụi trên người mình.
- Em xin lỗi anh. - Nó mặt đỏ như trái cà chua chín.
- Không sao đâu! Về lều đi trời chuyển mưa đen kịt rồi kìa. - Thế Huy vừa nói vừa chỉ tay lên trời.
Lúc này nó mới nhận ra là trời đang kéo mây đen. Nó có cảm giác bất an trong lòng.
Nó và Thế Huy cất bước về lều.
__________TẠI LỀU__________
Hắn đang ngồi trước lều suy nghĩ cái gì đấy. Tuệ Nhi và Thùy Linh đang ngồi cạnh hắn. Thùy Linh đang bôi thuốc cho Tuệ Nhi. Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu đang đứng ở 1 gốc cây nói chuyện gì đó.
Thế Huy và nó vừa về đến thì nó cất giọng hỏi Hy.
- Ê Hy. Anh Thiên đâu. - Nó tươi cười.
- Anh...Anh ấy ở đằng lều kìa. - Hy ngập ngừng.
Nó bước lại lều kiếm hắn.
Thế Huy đứng lại nói chuyện với bộ 3(Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu)
- Tại sao mày lại hôn Băng. - Vĩnh Kỳ.
- Tao á, Tao hôn cô ấy hồi nào? - Thế Huy ngạc nhiên.
- Lúc nãy ở sau suối đó. - Trung Hiếu nhíu mày.
- À! Hôn gì đâu mày ơi! Băng bị bụi bay vào mắt tao thổi ra giúp em ấy thôi. - Thế Huy cười.
- Thật không? - Vĩnh Kỳ.
- Tao có bao giờ nói dối bây chưa? - Thế Huy.
- Vậy anh với nhỏ Băng ra đấy làm gì? - Hy hỏi.
- Anh với Băng nhận được tin nhắn bảo ra đấy có chuyện. Nhưng ra xong chả thấy chuyện gì hết. Anh nghĩ là chắc có người sắp đặt. - Thế Huy vừa nói vừa đưa điện thoại cho Hy xem tin nhắn.
Bộ 3 xem xong tin nhắn nhìn nhau.
- Hình như chuyện này có vấn đề. - Trung Hiếu nói.
- Là sao? - Thế Huy khó hiểu.
- Là vầy nè... bla...bla... - Hy kể hết mọi chuyện cho Thế Huy nghe.
Kể xong cả 4 người bước lại lều để tìm hắn và nó.
Nó bước đến gần lều thì thấy hắn ngồi cạnh Tuệ Nhi và Thùy Linh., nó hơi ngạc nhiên.
*Rầm*
Sét đánh rạch ngang bầu trời như báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy đến.
Nó chỉ hơi giật mình.
Tuệ Nhi ngồi cạnh hắn nhân cơ hội đó nhảy lên người hắn ngồi và ôm hắn sát rạt.
- Em...em...sợ! - Tuệ Nhi làm nũng.
Hắn chả nói gì cũng chả đuổi Tuệ Nhi xuống.
Nó thấy cảnh đó tim nhói lên từng đợt. Nó bước lại.
- Chuyện này là sau chứ. - Nó mím chặt môi cho khỏi tuôn nước mắt.
- Cô đi theo trai mà còn dám vác mặt về đây sau? - Tuệ Nhi mĩa mai.
- Cô ăn nói cho cẩn thận. - Nó lườm Tuệ Nhi.
- Cái đồ con gái lẳng lơ, đã có người yêu rồi mà còn đi theo trai, đồ mặt dày. - Tuệ Nhi lấn tới.
Nó tức giận không kìm được nên giơ tay định tát Tuệ Nhi.
*CHÁT*
_____________THE END______________
Note: Mng nghĩ cái tát đó là ai tát ai nhỉ? Sắp có chuyện xảy ra rồi .-.
Chương 45: Sóng Gió Bắt Đầu
Thế Huy thổi bụi cho nó xong thì định bước đi. Vừa lui lại thì bị mất thăng bằng và ngã xuống, theo quán tính thì nó ngã theo và đè lên Thế Huy. KHoảng cách của cả 2 lúc này rất gần.
Nhược Hy toan bước lại chỗ nó nhưng hắn níu tay Hy lại.
- Về lều.
- Nhưng mà. - Hy nhìn hắn.
- Đi về lều. - Hắn không đợi Hy nói hết và kéo Hy về lều.
Cả 5 người bước về lều. Tuệ Nhi thầm mừng vì kế hoạch đã thành công. Đang đi vài bước thì trong đầu Tuệ Nhi lóe lên 1 ý nghĩ. Nghĩ giả vờ quỵ xuống.
- Ây da! Đau quá. Anh Thiên em đi không nổi nữa. - Tuệ Nhi giả vờ khóc.
Hắn thấy vậy bế xốc Tuệ Nhi lên đi về lều. Nhược Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu cảm thấy có gì uẩn khúc ở đây.
Hy hiểu con người của nó mà. Nó tuyệt đối không phải người như vậy.
Tuệ Nhi được hắn bế mừng ra mặt. Hắn thì đầu óc suy nghĩ mông lung, toàn là hình ảnh của Nó và Thế Huy.
Nó vội vã đứng dậy. Thế Huy cũng ngồi dậy phủi bụi trên người mình.
- Em xin lỗi anh. - Nó mặt đỏ như trái cà chua chín.
- Không sao đâu! Về lều đi trời chuyển mưa đen kịt rồi kìa. - Thế Huy vừa nói vừa chỉ tay lên trời.
Lúc này nó mới nhận ra là trời đang kéo mây đen. Nó có cảm giác bất an trong lòng.
Nó và Thế Huy cất bước về lều.
__________TẠI LỀU__________
Hắn đang ngồi trước lều suy nghĩ cái gì đấy. Tuệ Nhi và Thùy Linh đang ngồi cạnh hắn. Thùy Linh đang bôi thuốc cho Tuệ Nhi. Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu đang đứng ở 1 gốc cây nói chuyện gì đó.
Thế Huy và nó vừa về đến thì nó cất giọng hỏi Hy.
- Ê Hy. Anh Thiên đâu. - Nó tươi cười.
- Anh...Anh ấy ở đằng lều kìa. - Hy ngập ngừng.
Nó bước lại lều kiếm hắn.
Thế Huy đứng lại nói chuyện với bộ 3(Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu)
- Tại sao mày lại hôn Băng. - Vĩnh Kỳ.
- Tao á, Tao hôn cô ấy hồi nào? - Thế Huy ngạc nhiên.
- Lúc nãy ở sau suối đó. - Trung Hiếu nhíu mày.
- À! Hôn gì đâu mày ơi! Băng bị bụi bay vào mắt tao thổi ra giúp em ấy thôi. - Thế Huy cười.
- Thật không? - Vĩnh Kỳ.
- Tao có bao giờ nói dối bây chưa? - Thế Huy.
- Vậy anh với nhỏ Băng ra đấy làm gì? - Hy hỏi.
- Anh với Băng nhận được tin nhắn bảo ra đấy có chuyện. Nhưng ra xong chả thấy chuyện gì hết. Anh nghĩ là chắc có người sắp đặt. - Thế Huy vừa nói vừa đưa điện thoại cho Hy xem tin nhắn.
Bộ 3 xem xong tin nhắn nhìn nhau.
- Hình như chuyện này có vấn đề. - Trung Hiếu nói.
- Là sao? - Thế Huy khó hiểu.
- Là vầy nè... bla...bla... - Hy kể hết mọi chuyện cho Thế Huy nghe.
Kể xong cả 4 người bước lại lều để tìm hắn và nó.
Nó bước đến gần lều thì thấy hắn ngồi cạnh Tuệ Nhi và Thùy Linh., nó hơi ngạc nhiên.
*Rầm*
Sét đánh rạch ngang bầu trời như báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy đến.
Nó chỉ hơi giật mình.
Tuệ Nhi ngồi cạnh hắn nhân cơ hội đó nhảy lên người hắn ngồi và ôm hắn sát rạt.
- Em...em...sợ! - Tuệ Nhi làm nũng.
Hắn chả nói gì cũng chả đuổi Tuệ Nhi xuống.
Nó thấy cảnh đó tim nhói lên từng đợt. Nó bước lại.
- Chuyện này là sau chứ. - Nó mím chặt môi cho khỏi tuôn nước mắt.
- Cô đi theo trai mà còn dám vác mặt về đây sau? - Tuệ Nhi mĩa mai.
- Cô ăn nói cho cẩn thận. - Nó lườm Tuệ Nhi.
- Cái đồ con gái lẳng lơ, đã có người yêu rồi mà còn đi theo trai, đồ mặt dày. - Tuệ Nhi lấn tới.
Nó tức giận không kìm được nên giơ tay định tát Tuệ Nhi.
*CHÁT*
_____________THE END______________
Note: Mng nghĩ cái tát đó là ai tát ai nhỉ? Sắp có chuyện xảy ra rồi .-.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.