Chương 13
Trầm Mặc
14/11/2016
Sáng hôm sau cô dậy từ rất sớm để xếp hàng lí. Vì đồ đạc cô mang theo không nhiều lắm nên cô xếp một lúc là xong.
Chú Hoàng tiễn cô ra sân bay:
-cháu đi cẩn thận, về đến nơi thì gọi điện cho chú.
Cô gật đầu:
-Cháu biết rồi mà. Chú cứ đi về đi.
Sau khi tạm biệt chú Hoàng cô lên máy bay bay trở về Nhật. Điều mà cô cảm thấy đau đầu nhất lúc này đó là không biết phải giải thích với Mizuko kiểu gì khi gặp cô ấy nữa. Lại còn chuyện hôm qua đang nói dở thì cô cúp máy. Thật ra là do điện thoại hết pin mà.
Quả nhiên khi cô vừa xuống máy bay ra ngoài thì đã có một thân hình lao tới ôm lấy cô lắc lắc:
-Akoko cậu được lắm, hôm qua, đang nói chuyện dở thì cúp điện thoại, gọi lại thì không có tín hiệu. Cậu có còn coi tớ là bạn thân không hả.
-Mizuko từ từ thôi đừng lắc nữa tớ chong mặt lắm. Về nhà cậu rồi tớ sẽ tạ tội. Khoan đã, để tớ gọi điện cho chú Hoàng là tớ về đến nơi rồi.
Ngôi nhà ở ngoại ô thành phố Tokyo:
-Em Minamoto Akoko, em nói đi, hôm qua em đã làm những việc gì. À mà cả hôm kia nữa. Nói đi.
Cô ôm miệng cười:
-Thôi đi Mizuko. Cậu làm không giống cô Ishikawa được đâu. Không biết cô Ishikawa mà thấy được liệu có biểu cảm như thế nào nhỉ? Chắc chắn cô ấy sẽ lôi cậu về trường làm lao công đấy haha.
-Akoko đừng trêu tớ nữa. Vào chủ đề chính đi. Mau khai ra tất cả những gì xảy ra trong hai ngày qua cho tớ đi. Cậu đừng để tớ phải bức cung cậu.
Mizuko dơ hai bàn tay với mười ngón không ngừng cử động.
Cô sợ hãi ôm người ngả về sau:
-Đừng mà, tớ sẽ khai. Đừng có cù léc tớ.
-Nói đi
Bala....bolo....
Sau một hồi ba mươi phút.
Chuyện là thế đó. Ôi khát quá.
Cô với lấy cốc nước trên bàn uống một hơi cạn sạch.
-Ồ! Vậy cái người đàn ông đã cứu câu, anh ta có đẹp trai không?
Cô cười nửa đùa nửa thật:
-Đẹp trai chứ, đẹp trai hơn thầy Takahashi của cậu đấy.
-Đang nói về chuyện của cậu mà. Sao......sao tự nhiên.....lại chuyển sang thầy....Ta...Takahashi chứ.
-Coi kìa coi kìa. Ai đó đang đỏ mặt lên ấy nhỉ. Nói năng còn lắp bắp nữa.
-Akoko thôi ngay đi, cậu có tin tớ cù léc cậu ngay bây giờ hay không hả?
Cô đứng bật dậy chạy ra xa quay đầu lè lưỡi:
-Đến đây đi lêu lêu.
***
Sau khi chơi chán ở nhà Mizuko, cô đành phải đi về nhà.
-Con chào bố.
Cô chỉ chào mỗi bố. Còn Vương Hải Hà, cô coi bà ta như không khí, không thèm điếm xỉa.
Bình thường bà ta quen rồi nên sẽ không tức giận. Không hiểu tại sao hôm nay bà ta lại cáu gắt lên:
-Đi về nhà mà không biết chào bố chào mẹ à. Người ta nhìn vào còn tưởng là không có giáo dục.
Cô liếc nhìn bà ta nở nụ cười khinh bỉ:
-Bà không nghe thấy tôi chào bố tôi rồi sao. Còn bà......bà là mẹ tôi chắc.
Bà ta gận đến tái mặt. Cô cười thầm trong bụng. Nếu muốn cô có thể cười ngay ra mặt luôn.
Bố cô lúc này đứng dậy:
-Tiểu Mãn, con về cũng phải chào dì một câu chứ.
Sau đó lại có thêm giọng nói của Trương Thanh Thanh từ đâu chen vào:
-Bố nó đúng đấy, chị về cũng phải chào mẹ một câu. Để người khác nhìn vào lại tưởng nhà chúng ta không cho chị đi học.
Cô lanh lùng liếc nhìn cô ta:
-Trương Thanh Thanh cô ăn nói cho hẳn hoi. Đó là mẹ cô chứ không phải mẹ tôi. À không, có cần tôi gọi cô là Vương Thanh Thanh cho cô nhớ rõ thân phận của mình không?
Bố cô lúc này nghiêm mặt quát:
-Thôi.
Sau đó ông quay ra nói với Vương Hải Hà:
-Hải Hà, em với Thanh Thanh lên tầng đi, anh có chuyện muốn nói với Tiểu Mãn. Tiểu Mãn, con vào thư phòng với bố.
Cô cười đắc ý ra mặt cho hai mẹ con bọn họ nhìn thấy.
Cô bước vào thư phòng ngồi xuống ghế chờ bố cô nói.
Bố cô ngồi đối diện cô đưa cho cô một tập văn kiện. Cô cầm lấy lật dở xem.
-Tiểu Mãn, con cũng đã tốt nghiệp đại học. Đã đến lúc phải bước chân vào công việc. Hiện nay công ty bố đang thiếu nhân viên. Bố muốn con đi vào làm.
Cô từ chối thẳng thừng:
-Con không đi.
Bố cô ra sức thuyết phục:
-Con không cần trả lời ngay bây giờ. Cứ từ từ suy nghĩ rồi trả lời bố sau cũng được.
Cô định từ chối tiếp nhưng chợt nghĩ đến gì đó, cô đổi ý:
-Con đồng ý đi làm công ty của bố.
Cô đồng ý không phải vì bố mà là vì cô nghĩ: Nếu như mẹ con Thanh Thanh biết cô đồng ý đến làm trong Công ty của bố thì không biết gọ sẽ giận dữ như thế nào nữa.
-Nhưng con có điều kiện.
-Con nói đi.
-Con muốn tự mình đi phỏng vấn. Con muốn dựa vào bằng chính sức của mình chứ không phải nhờ vào mối quan hệ của bố.
Sau khi rời khỏi thư phòng cô trở về phòng cô. Lâu rồi không chơi game nên bây giờ đang chán cô bật máy tính lên chơi Liên minh. Đang chơi hăng say thì điện thoại bên cạnh reo lên. Có người gọi. Cô nhìn điện thoại rồi lại nhìn màn hình máy tính. Không biết ai gọi đúng lúc cô đang đánh trụ địch. Cô di chuyển cho con lulu* của cô trong game ra khỏi trụ địch tránh lính đi vào rừng rồi cô với lấy điện thoại nghe:
-A lô ai đấy, nói nhanh lên.
Bên kia vang lên giọng nói trầm thấp:
-Hôm qua em để quên ví tiền ở chỗ tôi.
-Trầm mặc-
* lulu: Một tướng sp( hỗ trợ) trong liên minh Huyền thoại.
Chú Hoàng tiễn cô ra sân bay:
-cháu đi cẩn thận, về đến nơi thì gọi điện cho chú.
Cô gật đầu:
-Cháu biết rồi mà. Chú cứ đi về đi.
Sau khi tạm biệt chú Hoàng cô lên máy bay bay trở về Nhật. Điều mà cô cảm thấy đau đầu nhất lúc này đó là không biết phải giải thích với Mizuko kiểu gì khi gặp cô ấy nữa. Lại còn chuyện hôm qua đang nói dở thì cô cúp máy. Thật ra là do điện thoại hết pin mà.
Quả nhiên khi cô vừa xuống máy bay ra ngoài thì đã có một thân hình lao tới ôm lấy cô lắc lắc:
-Akoko cậu được lắm, hôm qua, đang nói chuyện dở thì cúp điện thoại, gọi lại thì không có tín hiệu. Cậu có còn coi tớ là bạn thân không hả.
-Mizuko từ từ thôi đừng lắc nữa tớ chong mặt lắm. Về nhà cậu rồi tớ sẽ tạ tội. Khoan đã, để tớ gọi điện cho chú Hoàng là tớ về đến nơi rồi.
Ngôi nhà ở ngoại ô thành phố Tokyo:
-Em Minamoto Akoko, em nói đi, hôm qua em đã làm những việc gì. À mà cả hôm kia nữa. Nói đi.
Cô ôm miệng cười:
-Thôi đi Mizuko. Cậu làm không giống cô Ishikawa được đâu. Không biết cô Ishikawa mà thấy được liệu có biểu cảm như thế nào nhỉ? Chắc chắn cô ấy sẽ lôi cậu về trường làm lao công đấy haha.
-Akoko đừng trêu tớ nữa. Vào chủ đề chính đi. Mau khai ra tất cả những gì xảy ra trong hai ngày qua cho tớ đi. Cậu đừng để tớ phải bức cung cậu.
Mizuko dơ hai bàn tay với mười ngón không ngừng cử động.
Cô sợ hãi ôm người ngả về sau:
-Đừng mà, tớ sẽ khai. Đừng có cù léc tớ.
-Nói đi
Bala....bolo....
Sau một hồi ba mươi phút.
Chuyện là thế đó. Ôi khát quá.
Cô với lấy cốc nước trên bàn uống một hơi cạn sạch.
-Ồ! Vậy cái người đàn ông đã cứu câu, anh ta có đẹp trai không?
Cô cười nửa đùa nửa thật:
-Đẹp trai chứ, đẹp trai hơn thầy Takahashi của cậu đấy.
-Đang nói về chuyện của cậu mà. Sao......sao tự nhiên.....lại chuyển sang thầy....Ta...Takahashi chứ.
-Coi kìa coi kìa. Ai đó đang đỏ mặt lên ấy nhỉ. Nói năng còn lắp bắp nữa.
-Akoko thôi ngay đi, cậu có tin tớ cù léc cậu ngay bây giờ hay không hả?
Cô đứng bật dậy chạy ra xa quay đầu lè lưỡi:
-Đến đây đi lêu lêu.
***
Sau khi chơi chán ở nhà Mizuko, cô đành phải đi về nhà.
-Con chào bố.
Cô chỉ chào mỗi bố. Còn Vương Hải Hà, cô coi bà ta như không khí, không thèm điếm xỉa.
Bình thường bà ta quen rồi nên sẽ không tức giận. Không hiểu tại sao hôm nay bà ta lại cáu gắt lên:
-Đi về nhà mà không biết chào bố chào mẹ à. Người ta nhìn vào còn tưởng là không có giáo dục.
Cô liếc nhìn bà ta nở nụ cười khinh bỉ:
-Bà không nghe thấy tôi chào bố tôi rồi sao. Còn bà......bà là mẹ tôi chắc.
Bà ta gận đến tái mặt. Cô cười thầm trong bụng. Nếu muốn cô có thể cười ngay ra mặt luôn.
Bố cô lúc này đứng dậy:
-Tiểu Mãn, con về cũng phải chào dì một câu chứ.
Sau đó lại có thêm giọng nói của Trương Thanh Thanh từ đâu chen vào:
-Bố nó đúng đấy, chị về cũng phải chào mẹ một câu. Để người khác nhìn vào lại tưởng nhà chúng ta không cho chị đi học.
Cô lanh lùng liếc nhìn cô ta:
-Trương Thanh Thanh cô ăn nói cho hẳn hoi. Đó là mẹ cô chứ không phải mẹ tôi. À không, có cần tôi gọi cô là Vương Thanh Thanh cho cô nhớ rõ thân phận của mình không?
Bố cô lúc này nghiêm mặt quát:
-Thôi.
Sau đó ông quay ra nói với Vương Hải Hà:
-Hải Hà, em với Thanh Thanh lên tầng đi, anh có chuyện muốn nói với Tiểu Mãn. Tiểu Mãn, con vào thư phòng với bố.
Cô cười đắc ý ra mặt cho hai mẹ con bọn họ nhìn thấy.
Cô bước vào thư phòng ngồi xuống ghế chờ bố cô nói.
Bố cô ngồi đối diện cô đưa cho cô một tập văn kiện. Cô cầm lấy lật dở xem.
-Tiểu Mãn, con cũng đã tốt nghiệp đại học. Đã đến lúc phải bước chân vào công việc. Hiện nay công ty bố đang thiếu nhân viên. Bố muốn con đi vào làm.
Cô từ chối thẳng thừng:
-Con không đi.
Bố cô ra sức thuyết phục:
-Con không cần trả lời ngay bây giờ. Cứ từ từ suy nghĩ rồi trả lời bố sau cũng được.
Cô định từ chối tiếp nhưng chợt nghĩ đến gì đó, cô đổi ý:
-Con đồng ý đi làm công ty của bố.
Cô đồng ý không phải vì bố mà là vì cô nghĩ: Nếu như mẹ con Thanh Thanh biết cô đồng ý đến làm trong Công ty của bố thì không biết gọ sẽ giận dữ như thế nào nữa.
-Nhưng con có điều kiện.
-Con nói đi.
-Con muốn tự mình đi phỏng vấn. Con muốn dựa vào bằng chính sức của mình chứ không phải nhờ vào mối quan hệ của bố.
Sau khi rời khỏi thư phòng cô trở về phòng cô. Lâu rồi không chơi game nên bây giờ đang chán cô bật máy tính lên chơi Liên minh. Đang chơi hăng say thì điện thoại bên cạnh reo lên. Có người gọi. Cô nhìn điện thoại rồi lại nhìn màn hình máy tính. Không biết ai gọi đúng lúc cô đang đánh trụ địch. Cô di chuyển cho con lulu* của cô trong game ra khỏi trụ địch tránh lính đi vào rừng rồi cô với lấy điện thoại nghe:
-A lô ai đấy, nói nhanh lên.
Bên kia vang lên giọng nói trầm thấp:
-Hôm qua em để quên ví tiền ở chỗ tôi.
-Trầm mặc-
* lulu: Một tướng sp( hỗ trợ) trong liên minh Huyền thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.