Chương 137: Bị thương nặng hay lừa gạt?
Lyly Nguyễn
25/01/2019
Âu Thần dùng máy bay riêng với tốc độ nhanh nhất để bay tới Italia, nửa đường còn kinh động tới chính phủ.
Vị thủ trưởng Italia nào đó ngồi trong văn phòng vừa thông báo cấp dưới mở đường bay cho Nam Cung gia vừa lẩm bẩm. "Lại có chuyện gì thế không biết, hết Hiên Viên gia mượn đường băng thì lại tới Nam Cung gia."
Lúc anh tới bệnh viện thì được thông báo Mẫn Nguyệt đang nằm trong phòng cấp cứu, Vũ Hiên và Vũ Trạch cũng đi theo anh. Vũ Hiên đứng trước cửa phòng cấp cứu liền ngó nghiêng xung quanh, trong lòng thầm lo lắng.
Nhiên Nhiên cũng ở trên chuyến bay đó, không biết cô ấy có bị thương không, tại sao lại không ở đây?
Hiên Viên Triệt ngồi bên ngoài phòng bệnh, thấy anh đến thì trợn tròn mắt, hiển nhiên không nghĩ anh sẽ nhanh đến vậy.
Đối diện với sắc mặt lo lắng của Âu Thần khi hỏi về Mẫn Nguyệt, biểu cảm Hiên Viên Triệt có chút kì lạ.
"Cậu......."
Ông định mở miệng nói gì đó nhưng bị âm thanh cánh cửa phòng cấp cứu mở ra làm cắt ngang. Âu Thần làm gì còn thời gian để ý tới Hiên Viên Triệt, lập tức chạy lại hỏi bác sĩ.
"Tình hình của Mẫn Nguyệt sao rồi? Có nguy hiểm tính mạng không? Bị thương có nặng không?"
Bác sĩ bị anh kéo hỏi dồn dập liền phản ứng không kịp, Vũ Trạch đi bên cạnh rất lý trí tách anh và bác sĩ ra.
Bác sĩ vừa được giải thoát lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi ông ta còn có cảm giác như bị khủng bố. Vị bác sĩ đó chỉnh áo lại, ra vẻ chuyên nghiệp, điềm tĩnh nói: "Tình hình không khả quan lắm, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể sẽ hôn mê trong thời gian dài, nói cách khác, chính là trở thành người thực vật."
Đôi tai Âu Thần như ù đi, hoàn toàn không thể tin vào sự thật này. Anh đẩy mạnh mọi người, lao vào phòng phẫu thuật.
"Tôi không tin, cô ấy làm sao có thể trở thành người thực vật!"
Mặt bác sĩ biến sắc, vội vàng kêu người cản anh lại.
"Vị này, anh không được vào phòng cấp cứu!"
Hai mắt Âu Thần đỏ ngầu, tựa như thú dữ bị chọc giận, anh đẩy hết mấy y tá sang một bên.
"Tránh ra!"
Sức lực yếu ớt của mấy y tá làm sao chống lại nổi anh, cứ như vậy trơ mắt nhìn anh xông vào phòng cấp cứu.
Nhưng bên trong phòng cấp cứu lại là một khung cảnh yên bình khác.
Mẫn Nguyệt trên đầu quấn một dải băng đang đắp chăn cho một "Mẫn Nguyệt" khác.
Âu Thần cảm thấy đầu óc mình như bị đình trệ luôn rồi.
Cả Mẫn Nguyệt cũng ngây ngốc, tại sao anh lại ở đây? Cô không nghĩ rằng anh sẽ đến sớm như vậy, cô còn chưa kịp nói mọi chuyện với anh.
Mắt Âu Thần liếc qua "hai Mẫn Nguyệt" cuối cùng chính xác dừng lại ở người đang bị quấn băng trên đầu, dùng ngữ khí khẳng định hỏi: "Em không bị hôn mê cũng không trở thành người thực vật?"
Mẫn Nguyệt nhìn "Mẫn Nguyệt khác" nằm hôn mê trên giường, rõ ràng anh chỉ liếc qua tại sao lại biết đây là cô? Rõ ràng người nằm trên giường cũng mang gương mặt của cô mà, vả lại còn hôn mê.
Cô bỗng không biết nên giải thích chuyện này ra sao, việc anh xuất hiện ở đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
"Em.......chỉ bị thương nhẹ, không có vấn đề, thật ra những điều bác sĩ nói........là kế hoạch của em."
Nam Cung Âu Thần nhìn thẳng vào cô, không nói gì, bước chân chậm rãi đi đến, khi tới trước mặt cô thì dừng lại.
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, từ trước đến nay mỗi khi em âm mưu làm cái gì, em có bao giờ thật sự nghĩ đến cảm giác của anh chưa? Khi nghe tin em xảy ra tai nạn máy bay, em biết trong lòng anh đã lo lắng đến mức nào không, bay thẳng từ thành phố A đến đây. Tới nơi thì biết em bị hôn mê sâu, anh cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ rồi, nhưng giờ em lại nói em không sao cả, tất cả đều là kế hoạch của em. Vậy tại sao trước khi làm vậy em không nói với anh? Nam Cung Mẫn Nguyệt em có thật xem anh là vị hôn phu của em không?"
Âu Thần nói xong thì đấm mạnh vào cái bàn để dụng cụ y tế bên cạnh.
"Loảng xoảng."
Ống nghiệm, bình thủy tinh, dao phẫu thuật rơi khắp nơi, có một số bị Âu Thần đập vỡ.
Bàn tay anh vì vậy mà chảy máu rất nhiều nhưng anh không hề quan tâm đến, nhìn Mẫn Nguyệt thật sâu rồi quay lưng đi.
Mẫn Nguyệt mím môi, đáy lòng hơi hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận đến thế, đối tượng phát giận lại chính là cô.
Lúc anh quay lưng đi, cô thật sự rất sợ, lo sợ anh sẽ hoàn toàn bỏ mặc cô, vì thế cô bỏ mặc hai chân không mang dép chạy xuống giường ôm anh từ sau lưng.
"Em không nói chính là vì sợ anh sẽ lo lắng như lúc này, em vốn chờ xử lý xong sẽ gọi điện cho anh nhưng không ngờ anh đã nhận được tin tức trước rồi. Anh nói em không quan tâm đến cảm nhận của em, vậy anh có biết cảm giác của em thế nào mỗi lần thấy anh vì bảo vệ em mà gặp nguy hiểm không? Năm đó em chấp nhận trở thành sát thủ vốn là vì anh, em không muốn anh bị thương. Nhưng mà sau khi em trở thành Queen anh vẫn vì em mà bị thương, em rất khó chịu, cảm thấy bản thân rất vô dụng, rõ ràng đã tự nói rằng không muốn anh bị sao cả. Nên những chuyện như đối phó Âu Dương gia em không muốn anh bị liên lụy vào."
Âu Thần vẫn trầm mặc đứng đó, hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy. Mấy phút sau, cánh tay Âu Thần chuyển động, gỡ tay Mẫn Nguyệt đang ôm hông anh ra.
Khoảnh khắc đó Mẫn Nguyệt như lâm vào sợ hãi vô hạn, sợ anh hoàn toàn bỏ mặc cô. Vì vậy lúc anh vừa kéo tay cô ra cô liền ôm chặt lại.
"Đừng đi......."
Âu Thần dứt khoát không bỏ tay cô ra nữa ngược lại xoay người kéo gáy Mẫn Nguyệt, hạ xuống một nụ hôn.
Nụ hôn lần này của anh rất cuồng dã, như muốn phát tiết tức giận. Anh không ngừng gặm cắn môi cô, Mẫn Nguyệt tùy ý để anh hôn nhưng trong lòng thầm than thở, môi cô sắp bị anh hôn đến sưng rồi!
Có lẽ cảm nhận được oán hận của cô Âu Thần không dày vò cô nhiều, rất tốt bụng mà dừng nụ hôn mạnh mẽ kia lại, nhưng vẫn không thả cô ra, hai tay anh ghì chặt cô vào thân thể mình.
"Sau này em gặp chuyện gì đều phải nói trước với anh, anh không chịu được cảm giác nghe tin em bị thương từ miệng người khác."
Mẫn Nguyệt tinh tế cảm nhận được cánh tay anh đang ôm cô khẽ run rẩy, thì ra lúc đó anh đã lo lắng đến vậy. Ở góc độ mà Mẫn Nguyệt không thấy mắt Âu Thần hằn lên những tia máu đáng sợ, đến giờ anh vẫn chưa quên được khoảnh khắc nghe thấy bác sĩ nói cô sẽ hôn mê lâu dài khi nãy.
"Nếu anh không thích thì sau này em sẽ không làm thế nữa, em làm chuyện gì cũng sẽ nói với anh trước được không?" Mẫn Nguyệt cọ cọ vào ngực anh, dịu ngoan nói.
Xem gái cô gái nhỏ nhà anh vẫn còn chút lương tâm, bao nhiêu tức giận lúc trước cũng đã vơi bớt. Anh thở dài, anh làm sao nỡ giận cô chứ.
Âu Thần ôm cô đặt lại giường bệnh, sờ dải băng quấn trên đầu cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy anh chịu mở miệng nói chuyện bình thường với thì Mẫn Nguyệt đã biết anh không tức giận nữa, cô chậm rãi kể lại cho anh nghe tình hình lúc đó, vừa kể vừa ra vẻ làm nũng chọc anh cười.
Âu Thần nghe xong liền nhíu mày, "Đây rõ ràng là nhắm vào ba em, chắc Âu Dương Cẩn cũng không ngờ rằng em cũng ở trên chuyến bay đó, lại còn cứu ba em."
"Ừ, như vậy cũng tốt, em liền tương kế tựu kế để cho hắn ta nghĩ rằng em đã bị thương nặng."
Âu Thần gõ trán Mẫn Nguyệt, hung hăng liếc cô. "Lừa người ngoài thì thôi, còn dám lừa cả anh."
Mẫn Nguyệt ôm trán uất ức nói: "Em cũng không nghĩ là anh sẽ nhận được tin sớm đến thế, vốn muốn sau khi rời phòng phẫu thuật thì sẽ bí mật gọi cho anh."
Âu Thần quyết định không so đo với cô, nếu không lát nữa người bị tức chết chắc chắn là anh.
Anh chỉ vào một "Mẫn Nguyệt" khác nằm trên giường bệnh kế bên, dùng ngữ khí vô cùng kì lạ đặt câu hỏi.
"Đây cũng chính là kế hoạch của em?"
"Phải, đó là Lâm An Nhiên, chính Viên Viên đã thiết kế ra mặt nạ da người dựa theo gương mặt để cho cô ấy đeo, muốn đánh lừa Âu Dương Cẩn, không ngờ nó lại được dùng sớm vậy. Đúng rồi, em và cô ấy giống nhau như đúc, cô ấy lại đang hôn mê y như lời bác sĩ nói vậy sao lúc nãy anh vừa nhìn thấy thì đã biết đó không phải là em?"
Ai đó liếc mắt xem thường, "Đừng quên anh là người đã chăm sóc em từ nhỏ, làm sao có thể không nhận ra chứ."
Mẫn Nguyệt ngượng ngùng sờ mũi, hình như cô đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
Lặng lẽ quan sát Âu Thần một phen, hai mắt cô đột nhiên sáng lên.
Âu Thần nhéo mũi cô, "Lại nảy ra chủ ý gì vậy?"
"Nếu anh đã đến đây rồi thì chẳng phải đóng kịch càng giống sao, chắc chắn Âu Dương Cẩn sẽ không nghi ngờ gì cả. Em nói anh này, lát nữa khi anh đi ra cùng Nhiên Nhiên anh nhớ phải thể hiện rõ vẻ mặt đau buồn một chút, à không, đau buồn thì không hợp với anh lắm. Thế này đi, lạnh lùng, là loại lạnh đến thấu xương mang theo vẻ thẫn thờ."
Âu Thần đen mặt, cô bé này lại nghĩ đến cái gì vậy hả?! Còn bắt anh phải diễn kịch?
"Không được!"
Mẫn Nguyệt ngây ra, "Sao lại không được?"
Mặt Âu Thần căng lên, không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô.
Mẫn Nguyệt rủa thầm, anh là ra vẻ không biết đóng kịch đấy à.
Cô lắc lắc cánh tay anh làm nũng, "Thật ra rất đơn giản mà, anh chỉ cần làm giống như lúc nãy anh xông vào đây là được. Nếu như vậy thì người ta mới thật sự tin là em đã hôn mê lâu dài."
Không biết Mẫn Nguyệt nói với Âu Thần thế nào, mười phút sau, lúc đẩy "Mẫn Nguyệt" ra khỏi phòng cấp cứu thì thấy anh đi bên cạnh với bộ mặt rét lạnh, như băng giá ngàn năm, nhưng đôi mắt lại thẫn thờ giống đã chịu đả kích quá độ.
Ai nấy nhìn qua đều tin tưởng anh vì Nam Cung Mẫn Nguyệt bị thương nặng mà đau lòng.
Vũ Hiên chạy đến bên cạnh Âu Thần, lặng lẽ quan sát xung quanh, vẫn không thấy cô đâu, thật kì lạ.
Khoé mắt anh lướt qua "Mẫn Nguyệt" trên giường bệnh bỗng nhiên có một cảm giác kì quái nổi lên. Vũ Hiên nhíu mày cứ nhìn theo giường bệnh đó.
Hòn đảo Y, khu biệt thự độc lập
Âu Dương Cẩn vừa vuốt ve con rắn màu trắng vừa xem những tấm hình chụp về vụ tai nạn máy bay ở Italia kia. Lát sau ông ta đặt những tấm hình xuống, gương mặt rõ ràng đang cười nhưng lại mang theo hàn ý rét lạnh.
"Tại sao Nam Cung Mẫn Nguyệt lại ở trên chuyến bay đó, chẳng phải mấy người đã nói là chỉ có Hiên Viên Triệt thôi sao?"
Người thuộc hạ chảy mồ hôi lạnh, gian nan trả lời, "Gia chủ, thông tin thu được là Nam Cung Mẫn Nguyệt lo cho Hiên Viên Triệt quay về một mình không an toàn nên cũng lên chuyến bay đó. Lúc hạ cánh xảy ra va chạm, cô ta cũng bị thương mạnh, rơi vào hôn mê sâu rồi."
Âu Dương Cẩn hừ lạnh, "Có hôn mê thật hay không còn chưa biết, mau đi tìm hiểu thực hư đi."
Nói xong Âu Dương Cẩn ôm con rắn đứng dậy, "Đến giờ ăn của Tiểu Tuyết rồi."
Đúng lúc đó có người mở cửa, Âu Dương Cẩn nhíu mày, hơi dừng bước chân. "Vào đi!"
Người bước vào mặc trang phục quản gia, mái tóc có phần bạc.
"Gia chủ, một tuần sau Âu Dương Đạt tổ chức tiệc, muốn thông báo khởi công dự án Paradise, hắn ta muốn mời gia chủ đến tham dự một chút."
"Âu Dương Đạt?"
"Là người đứng đầu hiện tại của chi thứ ba Âu Dương gia."
"Chính là cái tên vừa nhát gan vừa mưu mô đó? Muốn tôi đi dự buổi tiệc đó? Xem tâm tình đi."
Buổi tối ở bệnh viện trung tâm thành phố Venice không khí vô cùng yên lặng, ngoài phòng bệnh của Nam Cung Mẫn Nguyệt có hai, ba người đàn ông mặc tây trang đứng canh giữ.
Một người khác đứng ở góc tường không tìm thấy một cơ hội nào để lẻn vào, cắn răng quay đi, hướng về phòng thay quần áo. Lát sau từ phòng thay quần áo đã có một vị bác sĩ đeo khẩu trang đẩy cửa bước ra.
Hắn ta cầm một cuốn sổ đến trước cửa phòng Mẫn Nguyệt, bị mấy người nghệ sĩ cản lại.
Tên bác sĩ gõ gõ cuốn sổ, đạm mạc nói: "Tôi tới để kiểm tra theo thường lệ."
Mấy người nghệ sĩ nhìn lướt qua bảng tên đeo trước ngực bác sĩ, sau đó thu tay để cho hắn ta vào.
Tên bác sĩ sau khi đi vào ánh mắt liền biến đổi, hung ác đứng cạnh giường nhìn gương mặt đang hôn mê của "Mẫn Nguyệt". Bỗng nhiên hắn ta lấy ra một con dao nhỏ, giơ tay lên rồi đâm mạnh xuống, nhưng lúc kề sát vào cổ cô thì lại không tiếp tục đâm xuống, ngược lại quan sát từng tí trên gương mặt cô. Thấy không có gì dị thường thì hắn ta thu dao lại, chỉnh khẩu trang, ôm cuốn sổ đi ra ngoài.
"Đã kiểm tra xong rồi."
Mấy người nghệ sĩ nhìn vào phòng thấy Mẫn Nguyệt vẫn bình an vô sự thì không nghi ngờ gì, để cho hắn ta đi.
Sau khi tên bác sĩ kia đi khỏi, có hai bóng người bước ra từ tủ quần áo ở góc phòng, đó chính là Âu Thần và Mẫn Nguyệt.
"Như vậy có nghĩa là tin rồi đúng không?"
"Với người khác thì có lẽ thế nhưng với Âu Dương Cẩn không thể chắc chắn hoàn toàn được, hắn ta rất đa nghi."
Âu Thần hoàn toàn không dám xem thường cái tên Âu Dương Cẩn kia, hắn ta rất nguy hiểm.
Mẫn Nguyệt đi đến chỗ giường bệnh, vỗ nhẹ tay Lâm An Nhiên.
"Nhiên Nhiên, đã không sao rồi, cậu có thể tỉnh dậy."
Mi mắt người trên giường khẽ chuyển động sau đó hai mắt mở ra hoàn toàn. Lâm An Nhiên chống tay từ từ ngồi dậy, tuy gương mặt với Mẫn Nguyệt giống nhau y đúc nhưng nếu có người khác ở đây thì chắc chắn sẽ nhận biết được, khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau.
"Những ngày sắp tới đều phải nhờ cậu rồi, vất vả cho cậu."
"Mình không sao, ngược lại là cậu, hành sự nhớ cẩn thận."
"Ừ, mình biết rồi, mình sẽ không sơ suất hay chủ quan."
Hai ngày sau Mẫn Nguyệt và Âu Thần lặng lẽ về nước, đương nhiên Mẫn Nguyệt chính là dùng thân phận của một người khác để về.
Lại thêm hai ngày nữa một chiếc du thuyền sang trọng xuất phát ở bến cảng thành phố A hướng đến hòn đảo J, hay nói đúng hơn là hướng đến buổi tiệc tổ chức vào buổi tối ngày kia ở Âu Dương gia.
Mà Âu Dương Đạt giờ phút này vẫn không biết, rắc rối của ông ta sắp đến rồi.
Vị thủ trưởng Italia nào đó ngồi trong văn phòng vừa thông báo cấp dưới mở đường bay cho Nam Cung gia vừa lẩm bẩm. "Lại có chuyện gì thế không biết, hết Hiên Viên gia mượn đường băng thì lại tới Nam Cung gia."
Lúc anh tới bệnh viện thì được thông báo Mẫn Nguyệt đang nằm trong phòng cấp cứu, Vũ Hiên và Vũ Trạch cũng đi theo anh. Vũ Hiên đứng trước cửa phòng cấp cứu liền ngó nghiêng xung quanh, trong lòng thầm lo lắng.
Nhiên Nhiên cũng ở trên chuyến bay đó, không biết cô ấy có bị thương không, tại sao lại không ở đây?
Hiên Viên Triệt ngồi bên ngoài phòng bệnh, thấy anh đến thì trợn tròn mắt, hiển nhiên không nghĩ anh sẽ nhanh đến vậy.
Đối diện với sắc mặt lo lắng của Âu Thần khi hỏi về Mẫn Nguyệt, biểu cảm Hiên Viên Triệt có chút kì lạ.
"Cậu......."
Ông định mở miệng nói gì đó nhưng bị âm thanh cánh cửa phòng cấp cứu mở ra làm cắt ngang. Âu Thần làm gì còn thời gian để ý tới Hiên Viên Triệt, lập tức chạy lại hỏi bác sĩ.
"Tình hình của Mẫn Nguyệt sao rồi? Có nguy hiểm tính mạng không? Bị thương có nặng không?"
Bác sĩ bị anh kéo hỏi dồn dập liền phản ứng không kịp, Vũ Trạch đi bên cạnh rất lý trí tách anh và bác sĩ ra.
Bác sĩ vừa được giải thoát lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi ông ta còn có cảm giác như bị khủng bố. Vị bác sĩ đó chỉnh áo lại, ra vẻ chuyên nghiệp, điềm tĩnh nói: "Tình hình không khả quan lắm, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể sẽ hôn mê trong thời gian dài, nói cách khác, chính là trở thành người thực vật."
Đôi tai Âu Thần như ù đi, hoàn toàn không thể tin vào sự thật này. Anh đẩy mạnh mọi người, lao vào phòng phẫu thuật.
"Tôi không tin, cô ấy làm sao có thể trở thành người thực vật!"
Mặt bác sĩ biến sắc, vội vàng kêu người cản anh lại.
"Vị này, anh không được vào phòng cấp cứu!"
Hai mắt Âu Thần đỏ ngầu, tựa như thú dữ bị chọc giận, anh đẩy hết mấy y tá sang một bên.
"Tránh ra!"
Sức lực yếu ớt của mấy y tá làm sao chống lại nổi anh, cứ như vậy trơ mắt nhìn anh xông vào phòng cấp cứu.
Nhưng bên trong phòng cấp cứu lại là một khung cảnh yên bình khác.
Mẫn Nguyệt trên đầu quấn một dải băng đang đắp chăn cho một "Mẫn Nguyệt" khác.
Âu Thần cảm thấy đầu óc mình như bị đình trệ luôn rồi.
Cả Mẫn Nguyệt cũng ngây ngốc, tại sao anh lại ở đây? Cô không nghĩ rằng anh sẽ đến sớm như vậy, cô còn chưa kịp nói mọi chuyện với anh.
Mắt Âu Thần liếc qua "hai Mẫn Nguyệt" cuối cùng chính xác dừng lại ở người đang bị quấn băng trên đầu, dùng ngữ khí khẳng định hỏi: "Em không bị hôn mê cũng không trở thành người thực vật?"
Mẫn Nguyệt nhìn "Mẫn Nguyệt khác" nằm hôn mê trên giường, rõ ràng anh chỉ liếc qua tại sao lại biết đây là cô? Rõ ràng người nằm trên giường cũng mang gương mặt của cô mà, vả lại còn hôn mê.
Cô bỗng không biết nên giải thích chuyện này ra sao, việc anh xuất hiện ở đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
"Em.......chỉ bị thương nhẹ, không có vấn đề, thật ra những điều bác sĩ nói........là kế hoạch của em."
Nam Cung Âu Thần nhìn thẳng vào cô, không nói gì, bước chân chậm rãi đi đến, khi tới trước mặt cô thì dừng lại.
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, từ trước đến nay mỗi khi em âm mưu làm cái gì, em có bao giờ thật sự nghĩ đến cảm giác của anh chưa? Khi nghe tin em xảy ra tai nạn máy bay, em biết trong lòng anh đã lo lắng đến mức nào không, bay thẳng từ thành phố A đến đây. Tới nơi thì biết em bị hôn mê sâu, anh cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ rồi, nhưng giờ em lại nói em không sao cả, tất cả đều là kế hoạch của em. Vậy tại sao trước khi làm vậy em không nói với anh? Nam Cung Mẫn Nguyệt em có thật xem anh là vị hôn phu của em không?"
Âu Thần nói xong thì đấm mạnh vào cái bàn để dụng cụ y tế bên cạnh.
"Loảng xoảng."
Ống nghiệm, bình thủy tinh, dao phẫu thuật rơi khắp nơi, có một số bị Âu Thần đập vỡ.
Bàn tay anh vì vậy mà chảy máu rất nhiều nhưng anh không hề quan tâm đến, nhìn Mẫn Nguyệt thật sâu rồi quay lưng đi.
Mẫn Nguyệt mím môi, đáy lòng hơi hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận đến thế, đối tượng phát giận lại chính là cô.
Lúc anh quay lưng đi, cô thật sự rất sợ, lo sợ anh sẽ hoàn toàn bỏ mặc cô, vì thế cô bỏ mặc hai chân không mang dép chạy xuống giường ôm anh từ sau lưng.
"Em không nói chính là vì sợ anh sẽ lo lắng như lúc này, em vốn chờ xử lý xong sẽ gọi điện cho anh nhưng không ngờ anh đã nhận được tin tức trước rồi. Anh nói em không quan tâm đến cảm nhận của em, vậy anh có biết cảm giác của em thế nào mỗi lần thấy anh vì bảo vệ em mà gặp nguy hiểm không? Năm đó em chấp nhận trở thành sát thủ vốn là vì anh, em không muốn anh bị thương. Nhưng mà sau khi em trở thành Queen anh vẫn vì em mà bị thương, em rất khó chịu, cảm thấy bản thân rất vô dụng, rõ ràng đã tự nói rằng không muốn anh bị sao cả. Nên những chuyện như đối phó Âu Dương gia em không muốn anh bị liên lụy vào."
Âu Thần vẫn trầm mặc đứng đó, hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy. Mấy phút sau, cánh tay Âu Thần chuyển động, gỡ tay Mẫn Nguyệt đang ôm hông anh ra.
Khoảnh khắc đó Mẫn Nguyệt như lâm vào sợ hãi vô hạn, sợ anh hoàn toàn bỏ mặc cô. Vì vậy lúc anh vừa kéo tay cô ra cô liền ôm chặt lại.
"Đừng đi......."
Âu Thần dứt khoát không bỏ tay cô ra nữa ngược lại xoay người kéo gáy Mẫn Nguyệt, hạ xuống một nụ hôn.
Nụ hôn lần này của anh rất cuồng dã, như muốn phát tiết tức giận. Anh không ngừng gặm cắn môi cô, Mẫn Nguyệt tùy ý để anh hôn nhưng trong lòng thầm than thở, môi cô sắp bị anh hôn đến sưng rồi!
Có lẽ cảm nhận được oán hận của cô Âu Thần không dày vò cô nhiều, rất tốt bụng mà dừng nụ hôn mạnh mẽ kia lại, nhưng vẫn không thả cô ra, hai tay anh ghì chặt cô vào thân thể mình.
"Sau này em gặp chuyện gì đều phải nói trước với anh, anh không chịu được cảm giác nghe tin em bị thương từ miệng người khác."
Mẫn Nguyệt tinh tế cảm nhận được cánh tay anh đang ôm cô khẽ run rẩy, thì ra lúc đó anh đã lo lắng đến vậy. Ở góc độ mà Mẫn Nguyệt không thấy mắt Âu Thần hằn lên những tia máu đáng sợ, đến giờ anh vẫn chưa quên được khoảnh khắc nghe thấy bác sĩ nói cô sẽ hôn mê lâu dài khi nãy.
"Nếu anh không thích thì sau này em sẽ không làm thế nữa, em làm chuyện gì cũng sẽ nói với anh trước được không?" Mẫn Nguyệt cọ cọ vào ngực anh, dịu ngoan nói.
Xem gái cô gái nhỏ nhà anh vẫn còn chút lương tâm, bao nhiêu tức giận lúc trước cũng đã vơi bớt. Anh thở dài, anh làm sao nỡ giận cô chứ.
Âu Thần ôm cô đặt lại giường bệnh, sờ dải băng quấn trên đầu cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy anh chịu mở miệng nói chuyện bình thường với thì Mẫn Nguyệt đã biết anh không tức giận nữa, cô chậm rãi kể lại cho anh nghe tình hình lúc đó, vừa kể vừa ra vẻ làm nũng chọc anh cười.
Âu Thần nghe xong liền nhíu mày, "Đây rõ ràng là nhắm vào ba em, chắc Âu Dương Cẩn cũng không ngờ rằng em cũng ở trên chuyến bay đó, lại còn cứu ba em."
"Ừ, như vậy cũng tốt, em liền tương kế tựu kế để cho hắn ta nghĩ rằng em đã bị thương nặng."
Âu Thần gõ trán Mẫn Nguyệt, hung hăng liếc cô. "Lừa người ngoài thì thôi, còn dám lừa cả anh."
Mẫn Nguyệt ôm trán uất ức nói: "Em cũng không nghĩ là anh sẽ nhận được tin sớm đến thế, vốn muốn sau khi rời phòng phẫu thuật thì sẽ bí mật gọi cho anh."
Âu Thần quyết định không so đo với cô, nếu không lát nữa người bị tức chết chắc chắn là anh.
Anh chỉ vào một "Mẫn Nguyệt" khác nằm trên giường bệnh kế bên, dùng ngữ khí vô cùng kì lạ đặt câu hỏi.
"Đây cũng chính là kế hoạch của em?"
"Phải, đó là Lâm An Nhiên, chính Viên Viên đã thiết kế ra mặt nạ da người dựa theo gương mặt để cho cô ấy đeo, muốn đánh lừa Âu Dương Cẩn, không ngờ nó lại được dùng sớm vậy. Đúng rồi, em và cô ấy giống nhau như đúc, cô ấy lại đang hôn mê y như lời bác sĩ nói vậy sao lúc nãy anh vừa nhìn thấy thì đã biết đó không phải là em?"
Ai đó liếc mắt xem thường, "Đừng quên anh là người đã chăm sóc em từ nhỏ, làm sao có thể không nhận ra chứ."
Mẫn Nguyệt ngượng ngùng sờ mũi, hình như cô đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
Lặng lẽ quan sát Âu Thần một phen, hai mắt cô đột nhiên sáng lên.
Âu Thần nhéo mũi cô, "Lại nảy ra chủ ý gì vậy?"
"Nếu anh đã đến đây rồi thì chẳng phải đóng kịch càng giống sao, chắc chắn Âu Dương Cẩn sẽ không nghi ngờ gì cả. Em nói anh này, lát nữa khi anh đi ra cùng Nhiên Nhiên anh nhớ phải thể hiện rõ vẻ mặt đau buồn một chút, à không, đau buồn thì không hợp với anh lắm. Thế này đi, lạnh lùng, là loại lạnh đến thấu xương mang theo vẻ thẫn thờ."
Âu Thần đen mặt, cô bé này lại nghĩ đến cái gì vậy hả?! Còn bắt anh phải diễn kịch?
"Không được!"
Mẫn Nguyệt ngây ra, "Sao lại không được?"
Mặt Âu Thần căng lên, không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô.
Mẫn Nguyệt rủa thầm, anh là ra vẻ không biết đóng kịch đấy à.
Cô lắc lắc cánh tay anh làm nũng, "Thật ra rất đơn giản mà, anh chỉ cần làm giống như lúc nãy anh xông vào đây là được. Nếu như vậy thì người ta mới thật sự tin là em đã hôn mê lâu dài."
Không biết Mẫn Nguyệt nói với Âu Thần thế nào, mười phút sau, lúc đẩy "Mẫn Nguyệt" ra khỏi phòng cấp cứu thì thấy anh đi bên cạnh với bộ mặt rét lạnh, như băng giá ngàn năm, nhưng đôi mắt lại thẫn thờ giống đã chịu đả kích quá độ.
Ai nấy nhìn qua đều tin tưởng anh vì Nam Cung Mẫn Nguyệt bị thương nặng mà đau lòng.
Vũ Hiên chạy đến bên cạnh Âu Thần, lặng lẽ quan sát xung quanh, vẫn không thấy cô đâu, thật kì lạ.
Khoé mắt anh lướt qua "Mẫn Nguyệt" trên giường bệnh bỗng nhiên có một cảm giác kì quái nổi lên. Vũ Hiên nhíu mày cứ nhìn theo giường bệnh đó.
Hòn đảo Y, khu biệt thự độc lập
Âu Dương Cẩn vừa vuốt ve con rắn màu trắng vừa xem những tấm hình chụp về vụ tai nạn máy bay ở Italia kia. Lát sau ông ta đặt những tấm hình xuống, gương mặt rõ ràng đang cười nhưng lại mang theo hàn ý rét lạnh.
"Tại sao Nam Cung Mẫn Nguyệt lại ở trên chuyến bay đó, chẳng phải mấy người đã nói là chỉ có Hiên Viên Triệt thôi sao?"
Người thuộc hạ chảy mồ hôi lạnh, gian nan trả lời, "Gia chủ, thông tin thu được là Nam Cung Mẫn Nguyệt lo cho Hiên Viên Triệt quay về một mình không an toàn nên cũng lên chuyến bay đó. Lúc hạ cánh xảy ra va chạm, cô ta cũng bị thương mạnh, rơi vào hôn mê sâu rồi."
Âu Dương Cẩn hừ lạnh, "Có hôn mê thật hay không còn chưa biết, mau đi tìm hiểu thực hư đi."
Nói xong Âu Dương Cẩn ôm con rắn đứng dậy, "Đến giờ ăn của Tiểu Tuyết rồi."
Đúng lúc đó có người mở cửa, Âu Dương Cẩn nhíu mày, hơi dừng bước chân. "Vào đi!"
Người bước vào mặc trang phục quản gia, mái tóc có phần bạc.
"Gia chủ, một tuần sau Âu Dương Đạt tổ chức tiệc, muốn thông báo khởi công dự án Paradise, hắn ta muốn mời gia chủ đến tham dự một chút."
"Âu Dương Đạt?"
"Là người đứng đầu hiện tại của chi thứ ba Âu Dương gia."
"Chính là cái tên vừa nhát gan vừa mưu mô đó? Muốn tôi đi dự buổi tiệc đó? Xem tâm tình đi."
Buổi tối ở bệnh viện trung tâm thành phố Venice không khí vô cùng yên lặng, ngoài phòng bệnh của Nam Cung Mẫn Nguyệt có hai, ba người đàn ông mặc tây trang đứng canh giữ.
Một người khác đứng ở góc tường không tìm thấy một cơ hội nào để lẻn vào, cắn răng quay đi, hướng về phòng thay quần áo. Lát sau từ phòng thay quần áo đã có một vị bác sĩ đeo khẩu trang đẩy cửa bước ra.
Hắn ta cầm một cuốn sổ đến trước cửa phòng Mẫn Nguyệt, bị mấy người nghệ sĩ cản lại.
Tên bác sĩ gõ gõ cuốn sổ, đạm mạc nói: "Tôi tới để kiểm tra theo thường lệ."
Mấy người nghệ sĩ nhìn lướt qua bảng tên đeo trước ngực bác sĩ, sau đó thu tay để cho hắn ta vào.
Tên bác sĩ sau khi đi vào ánh mắt liền biến đổi, hung ác đứng cạnh giường nhìn gương mặt đang hôn mê của "Mẫn Nguyệt". Bỗng nhiên hắn ta lấy ra một con dao nhỏ, giơ tay lên rồi đâm mạnh xuống, nhưng lúc kề sát vào cổ cô thì lại không tiếp tục đâm xuống, ngược lại quan sát từng tí trên gương mặt cô. Thấy không có gì dị thường thì hắn ta thu dao lại, chỉnh khẩu trang, ôm cuốn sổ đi ra ngoài.
"Đã kiểm tra xong rồi."
Mấy người nghệ sĩ nhìn vào phòng thấy Mẫn Nguyệt vẫn bình an vô sự thì không nghi ngờ gì, để cho hắn ta đi.
Sau khi tên bác sĩ kia đi khỏi, có hai bóng người bước ra từ tủ quần áo ở góc phòng, đó chính là Âu Thần và Mẫn Nguyệt.
"Như vậy có nghĩa là tin rồi đúng không?"
"Với người khác thì có lẽ thế nhưng với Âu Dương Cẩn không thể chắc chắn hoàn toàn được, hắn ta rất đa nghi."
Âu Thần hoàn toàn không dám xem thường cái tên Âu Dương Cẩn kia, hắn ta rất nguy hiểm.
Mẫn Nguyệt đi đến chỗ giường bệnh, vỗ nhẹ tay Lâm An Nhiên.
"Nhiên Nhiên, đã không sao rồi, cậu có thể tỉnh dậy."
Mi mắt người trên giường khẽ chuyển động sau đó hai mắt mở ra hoàn toàn. Lâm An Nhiên chống tay từ từ ngồi dậy, tuy gương mặt với Mẫn Nguyệt giống nhau y đúc nhưng nếu có người khác ở đây thì chắc chắn sẽ nhận biết được, khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau.
"Những ngày sắp tới đều phải nhờ cậu rồi, vất vả cho cậu."
"Mình không sao, ngược lại là cậu, hành sự nhớ cẩn thận."
"Ừ, mình biết rồi, mình sẽ không sơ suất hay chủ quan."
Hai ngày sau Mẫn Nguyệt và Âu Thần lặng lẽ về nước, đương nhiên Mẫn Nguyệt chính là dùng thân phận của một người khác để về.
Lại thêm hai ngày nữa một chiếc du thuyền sang trọng xuất phát ở bến cảng thành phố A hướng đến hòn đảo J, hay nói đúng hơn là hướng đến buổi tiệc tổ chức vào buổi tối ngày kia ở Âu Dương gia.
Mà Âu Dương Đạt giờ phút này vẫn không biết, rắc rối của ông ta sắp đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.