Chương 115: Tống Tử Dương Bị Xấu Mặt
Lyly Nguyễn
16/07/2018
Sau sự kiện ở toà nhà hôm đó, Lãnh Mặc Nghiên đã cho người thông báo rằng Đàm Đài gia từ nay
sẽ không tranh đoạt với Nam Cung gia, hai nhà coi như xoá bỏ thù hận,
nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng mà với tính cách hẹp hòi của Nam Cung Âu Thần thì chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy, một số chèn ép, ngáng chân nhỏ nhất định không thể thiếu. Vì Lãnh Mặc Nghiên là người làm sai trước nên cũng không thể trả đũa lại, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Lúc này Âu Thần mới cảm thấy hả giận.
Mẫn Nguyệt ngồi bên cạnh chỉ khinh bỉ nhìn anh, Âu Thần bật cười, thân mật nhéo mũi cô.
"Ngốc, anh là đang thay em trút giận, ai bảo anh ta dám nhốt em chứ."
Mẫn Nguyệt đương nhiên biết, cô chỉ đùa anh thôi, nhưng trong lòng thì rất ngọt ngào.
Trong một toà nhà tối đen tại Los Angeles của nước Mĩ, một bóng người ở trên tầng cuối cùng không ngừng hoạt động hai tay trên bàn phím máy tính. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên liền hiện ra một gương mặt âm nhu, vừa nhìn vào sẽ thấy đây là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng lại mang theo nét mạnh mẽ của đàn ông.
Người này chính là Tiêu Anh Kỳ, trên người anh đang mặc một bộ váy của con gái, đội tóc giả đi làm nhiệm vụ.
Sau khi máy tính vang lên tiếng "Cạch" cuối cùng, ngón tay Tiêu Anh Kỳ chạm vào nút enter thì anh ta mỉm cười đắc ý.
"Hừ, cho mấy người gan lớn dám chạm đến tổ chức J, phá hoại hệ thống phòng vệ của ông đây!"
Anh nói xong thì toà nhà liền vang lên âm thanh cảnh báo, Tiêu Anh Kỳ lập tức đứng dậy lấy usb ra khỏi máy tính.
"Xem ra là phát hiện rồi, hiệu suất làm việc thật chậm."
Trước khi đám người kia mở cửa xông vào phòng thì Tiêu Anh Kỳ đã tông cửa sổ nhảy ra ngoài. Vì đang mặc váy nên lúc đáp xuống đất suýt nữa Tiêu Anh Kỳ đã bị vấp té.
Anh ta kéo kéo cái váy oán hận nói: "An Triết Hàn đáng chết, lại dám kêu lão tử mặc đồ con gái suốt một tuần."
Tiêu Anh Kỳ nghĩ muốn xé rách cái váy này nhưng nhớ đến mấy câu nói của An Triết Hàn, kết quả chỉ đành bực bội bỏ tay xuống, nhấc váy lên rồi chạy nhanh.
Tiêu Anh Kỳ chạy xuyên qua mấy cái hẻm, định lẻn vào đoàn người mà che giấu hành tung, nhưng không ngờ lúc anh ta vừa ra khỏi hẻm thì bị một người tông phải.
Tiêu Anh Kỳ chỉ kịp thấy một bóng đen lướt qua sau đó cả hai người liền ngã nhào xuống đất.
"Đáng ghét, là cái tên mắt mù nào đã tông vào ông đây.......Sao lại là anh?!"
Khi Tiêu Anh Kỳ chửi được một nửa thì người kia ngẩng đầu lên, anh ta liền thấy rõ gương mặt người đó. Vậy mà là Tống Tử Dương, oan gia ngõ hẹp!
Thiếu chút nữa là Tiêu Anh Kỳ bỏ chạy theo phản xạ, nếu không phải Tống Tử Dương nằm đè lên người anh thì nhất định anh đã chạy rồi.
Sau đó anh chợt nhớ là bản thân đang giả dạng thành con gái, nhất định là Tống Tử Dương sẽ không nhận ra. Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, anh đã sớm quen rồi.
Tống Tử Dương choáng váng ngẩng đầu lên liền thấy được một mỹ nhân đang nằm dưới thân mình, hơn nữa mĩ nhân này còn là người anh quen.
"Là cô sao?"
Tống Tử Dương ngẩn ngơ, mỹ nhân nằm dưới thân mím môi có chút tức giận, mái tóc xoăn xoã tung trên đất, gương mặt anh lại kề sát với mỹ nhân này. Tống Tử Dương cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, gương mặt dần nóng lên rồi.
Tiêu Anh Kỳ thấy Tống Tử Dương hồi lâu vẫn không đứng dậy, trợn mắt tức giận. "Anh còn không mau đứng lên, tính đè tôi tới khi nào?"
Tống Tử Dương hồi phục tinh thần, chật vật đứng dậy. "Thật xin lỗi, tôi......"
Anh ta còn chưa nói xong thì đã nghe thấy bước chân lộn xộn phía sau. Ánh mắt Tống Tử Dương lập tức biến đổi, Tiêu Anh Kỳ còn chưa kịp đứng vững đã bị anh ta kéo tay chạy đi.
"Này, anh lôi tôi đi đâu vậy, khoan đã, này......"
Tống Tử Dương căn bản là không cho Tiêu Anh Kỳ thời gian nói chuyện mà chỉ lôi anh chạy.
Tiêu Anh Kỳ quay đầu quả nhiên liền thấy một đám người đuổi theo mình. Không phải, là đuổi theo Tống Tử Dương, anh ta vậy mà xui xẻo bị kéo theo. Đáng chết, hôm nay ra đường anh ta không coi ngày rồi!
Không biết chạy bao lâu, Tiêu Anh Kỳ cảm thấy như bước chân của Tống Tử Dương hơi chậm lại, trong không khí toả ra mùi máu.
Tiêu Anh Kỳ nghi ngờ nhìn bóng lưng đằng trước. Tống Tử Dương bị thương?
Tiêu Anh Kỳ quay đầu, đám người kia vẫn đuổi theo bọn họ.
Ừm, đúng là có tinh thần kiên trì. Kiên trì cái quỷ, bọn họ sắp bị bắt rồi!
Nếu bây giờ mà bị bắt thì không chỉ Tống Tử Dương xảy ra chuyện mà anh nhất định cũng vậy, bởi vì bọn chúng đã nhận định hai người họ là cùng một phe rồi.
Thấy bọn người kia cách họ ngày càng gần, Tiêu Anh Kỳ cắn răng đỡ Tống Tử Dương vào một con hẻm bên cạnh, sau đó lại quẹo sang một con hẻm nhỏ khác, cứ quẹo qua quẹo lại mấy lần như vậy cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn người kia.
Tiêu Anh Kỳ đứng tại chỗ thở hổn hển, tự kiêu nói: "Muốn đuổi theo tôi? Hừ, lão tử sống ở đây mấy năm, đường xá ở đây không ai rành bằng lão tử, xem mấy người làm sao đuổi theo được."
Anh ta nói xong mới nhớ đến Tống Tử Dương nghiêng đầu nhìn qua thì đã thấy Tống Tử Dương ngất xỉu nằm dưới đất.
Tiêu Anh Kỳ ngồi xuống lật người Tống Tử Dương qua, đúng như anh nghĩ, Tống Tử Dương bị trúng đạn rồi. Vùng bụng trúng một viên, bên vai lại trúng một viên, sau lưng lại có mấy vết dao.
Tiêu Anh Kỳ chậc lưỡi, "Bị thương vậy mà cũng có thể chạy đến tận bây giờ, đúng là mấy kẻ trong FBI không có ai là bình thường cả."
Tiêu Anh Kỳ đứng dậy phủi váy định rời đi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến anh, anh giúp Tống Tử Dương cắt đuôi mấy người kia là đã tốt lắm rồi.
Tiêu Anh Kỳ đi vài bước không nhịn được quay lại nhìn Tống Tử Dương nằm dưới đất. Anh nhìn một hồi cuối cùng bực bội vò tóc, bước chân vốn rời đi hiện tại liền đổi hướng quay về.
"Thật phiền phức."
Anh kéo Tống Tử Dương dựa vào người mình, sau đó đỡ anh ta rời khỏi mấy con hẻm này, tới chỗ chiếc xe của mình.
Sáng hôm sau Tống Tử Dương là bị đói mà tỉnh dậy. Khi mở mắt ra nhìn thấy khung cảnh xa lạ chung quanh anh liền bật dậy. Động tác mạnh này lập tức động đến vết thương khiến Tống Tử Dương đau đến hít hà.
Anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy bản thân đang không mặc áo, bị băng bó khắp người. Tống Tử Dương xoa xoa đầu, lúc này mới nhớ đến chuyện hôm qua.
Anh bị người ta ám sát, anh chạy trốn.......sau đó.......anh gặp được cô gái cá tính kia.......rồi lại sau đó anh nắm tay cô cùng chạy.... .....sau đó nữa.... ....hình như là cô giúp anh thoát khỏi đám người ấy rồi anh ngất xỉu.
Nếu vậy thì là cô đưa anh đến đây, còn băng bó cho anh?
Tống Tử Dương sờ vết thương trên người, không nhịn được nở nụ cười.
Xem ra nơi này là khách sạn, cô gái đó cũng không còn ở đây. Nhưng mà tối qua lúc chạy trốn anh đã làm rớt bóp tiền rồi, chỉ còn lại điện thoại trong túi thôi.
Tống Tử Dương lặng người ngồi trên giường trong chốc lát, cuối cùng chấp nhận số phận gọi cho cấp dưới của mình đến giúp trả tiền khách sạn.
Nửa tiếng sau Tống Tử Dương mặc lại áo rồi đi xuống đại sảnh khách sạn, nhưng mà vì tâm thần anh không yên nên không chú ý vào tấm gương trước mặt, nếu không Tống Tử Dương sẽ rất giật mình.
Lúc đi ra đại sảnh vị cấp dưới của Tống Tử Dương trông thấy anh thì giật giật khoé miệng, cả người không khỏi cứng đờ.
Tống Tử Dương thấy biểu cảm của anh ta thì có chút nghi ngờ nhưng mà việc trước mắt là phải trả phòng.
Anh đặt chìa khoá lên bàn tiếp tân, "Tôi muốn trả phòng!"
Vị cấp dưới kia hồi phục tinh thần vội vàng đưa thẻ tín dụng cho Tống Tử Dương.
"Xin cảm ơn quý khách!"
Khi cô tiếp tân kia ngẩng đầu lên thì suýt không nhịn được cười, lúc Tống Tử Dương vừa quay lưng đi cô ấy liền che miệng cười, vừa cười vừa nói nhỏ với bạn của mình.
Tống Tử Dương bỗng cảm thấy nghi hoặc, trên người anh có gì kì lạ sao?
Anh mang theo nghi vấn này đến tận khi lên xe vẫn không thể hiểu được. Cuối cùng vị cấp dưới kia không nhịn được nhắc nhở: "Đội trưởng, anh nên nhìn gương đi, mặt anh.... ..."
"Mặt tôi làm sao?"
Tống Tử Dương kéo tấm gương trong xe xuống kết quả liền sầm mặt, hai mắt tối lại đầy giận giữ.
Trên mặt anh bị vẽ mấy biểu tượng kì lạ thì thôi, ở cổ còn có một vết son môi. Bộ dáng này không trách những người kia nhìn anh kì quái như vậy.
"Chết tiệt!"
Chắc chắn đây chính là việc tốt mà cô gái kia đã làm, tốt nhất đừng để anh gặp lại cô, nếu không anh sẽ tuyệt đối không tha cho cô gái đó.
Cấp dưới Tống Tử Dương hé miệng cười trêu chọc anh: "Đội trưởng à, tình hình tối qua kịch liệt lắm sao? Cô gái đó chắc hẳn là một cô gái rất có cá tính."
Tống Tử Dương trợn mắt, đập một phát vào đầu anh ta: "Đừng có nghĩ lung tung, nhưng tối qua đúng là rất kịch liệt, tôi bị người ta ám sát, mau đi điều tra chuyện này."
"Vâng, đội trưởng."
Sáng sớm Mẫn Nguyệt đang định đi đến tổ chức J thì nhận được cuộc gọi của Lạc Vĩ Đình, nghe giọng điệu của anh hình như rất gấp gáp.
"Mẫn Nguyệt, mấy ngày nay Giao Giao có liên lạc với em không?"
"Không có, xảy ra chuyện gì sao anh Vĩ Đình?"
Lạc Vĩ Đình thở dài, đành kể lại mọi chuyện ngày hôm đó cho cô nghe.
Mẫn Nguyệt nghe xong có chút sững sờ nhưng phần nhiều là đau lòng cho Lạc Giao Giao, chắc hẳn khi biết chuyện đó cô ấy rất đau lòng.
"Mấy ngày Giao Giao không về Lạc gia sao?"
"Không có, anh đã đi tìm rất nhiều nơi, cả các khách sạn cũng có, nhưng vẫn không thấy em ấy. Cứ tiếp tục như vậy anh lo em ấy sẽ xảy ra chuyện."
"Em sẽ phái người tìm cô ấy giúp anh, nếu Giao Giao có liên lạc với em thì em sẽ lập tức nói cho anh."
"Được, cám ơn em, Mẫn Nguyệt."
Mẫn Nguyệt vừa cúp máy, hai phút sau điện thoại lại reo lên.
"Mẫn Nguyệt, là mình." Giọng nói bên kia chính là giọng nói dịu dàng của Lạc Giao Giao.
Mẫn Nguyệt mừng rỡ, cô còn chưa đi tìm thì người đã xuất hiện rồi.
"Giao Giao, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi, mấy ngày nay anh Vĩ Đình luôn đi tìm cậu đó."
Lạc Giao Giao bỗng trầm mặc, lúc lâu sau mới lên tiếng. "Mẫn Nguyệt, mình muốn gặp cậu."
"Được, hẹn ở đâu?"
"Để lát nữa mình gửi địa chỉ cho cậu, nhưng mà cậu không được nói cho anh ấy biết."
Mẫn Nguyệt biết 'anh ấy' trong lời Lạc Giao Giao nói là ai, tuy có do dự một chút nhưng vẫn đồng ý với cô. Thôi vậy, để sau khi cô gặp Giao Giao rồi báo cho anh Vĩ Đình cũng được.
Nhưng mà với tính cách hẹp hòi của Nam Cung Âu Thần thì chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy, một số chèn ép, ngáng chân nhỏ nhất định không thể thiếu. Vì Lãnh Mặc Nghiên là người làm sai trước nên cũng không thể trả đũa lại, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Lúc này Âu Thần mới cảm thấy hả giận.
Mẫn Nguyệt ngồi bên cạnh chỉ khinh bỉ nhìn anh, Âu Thần bật cười, thân mật nhéo mũi cô.
"Ngốc, anh là đang thay em trút giận, ai bảo anh ta dám nhốt em chứ."
Mẫn Nguyệt đương nhiên biết, cô chỉ đùa anh thôi, nhưng trong lòng thì rất ngọt ngào.
Trong một toà nhà tối đen tại Los Angeles của nước Mĩ, một bóng người ở trên tầng cuối cùng không ngừng hoạt động hai tay trên bàn phím máy tính. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên liền hiện ra một gương mặt âm nhu, vừa nhìn vào sẽ thấy đây là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng lại mang theo nét mạnh mẽ của đàn ông.
Người này chính là Tiêu Anh Kỳ, trên người anh đang mặc một bộ váy của con gái, đội tóc giả đi làm nhiệm vụ.
Sau khi máy tính vang lên tiếng "Cạch" cuối cùng, ngón tay Tiêu Anh Kỳ chạm vào nút enter thì anh ta mỉm cười đắc ý.
"Hừ, cho mấy người gan lớn dám chạm đến tổ chức J, phá hoại hệ thống phòng vệ của ông đây!"
Anh nói xong thì toà nhà liền vang lên âm thanh cảnh báo, Tiêu Anh Kỳ lập tức đứng dậy lấy usb ra khỏi máy tính.
"Xem ra là phát hiện rồi, hiệu suất làm việc thật chậm."
Trước khi đám người kia mở cửa xông vào phòng thì Tiêu Anh Kỳ đã tông cửa sổ nhảy ra ngoài. Vì đang mặc váy nên lúc đáp xuống đất suýt nữa Tiêu Anh Kỳ đã bị vấp té.
Anh ta kéo kéo cái váy oán hận nói: "An Triết Hàn đáng chết, lại dám kêu lão tử mặc đồ con gái suốt một tuần."
Tiêu Anh Kỳ nghĩ muốn xé rách cái váy này nhưng nhớ đến mấy câu nói của An Triết Hàn, kết quả chỉ đành bực bội bỏ tay xuống, nhấc váy lên rồi chạy nhanh.
Tiêu Anh Kỳ chạy xuyên qua mấy cái hẻm, định lẻn vào đoàn người mà che giấu hành tung, nhưng không ngờ lúc anh ta vừa ra khỏi hẻm thì bị một người tông phải.
Tiêu Anh Kỳ chỉ kịp thấy một bóng đen lướt qua sau đó cả hai người liền ngã nhào xuống đất.
"Đáng ghét, là cái tên mắt mù nào đã tông vào ông đây.......Sao lại là anh?!"
Khi Tiêu Anh Kỳ chửi được một nửa thì người kia ngẩng đầu lên, anh ta liền thấy rõ gương mặt người đó. Vậy mà là Tống Tử Dương, oan gia ngõ hẹp!
Thiếu chút nữa là Tiêu Anh Kỳ bỏ chạy theo phản xạ, nếu không phải Tống Tử Dương nằm đè lên người anh thì nhất định anh đã chạy rồi.
Sau đó anh chợt nhớ là bản thân đang giả dạng thành con gái, nhất định là Tống Tử Dương sẽ không nhận ra. Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, anh đã sớm quen rồi.
Tống Tử Dương choáng váng ngẩng đầu lên liền thấy được một mỹ nhân đang nằm dưới thân mình, hơn nữa mĩ nhân này còn là người anh quen.
"Là cô sao?"
Tống Tử Dương ngẩn ngơ, mỹ nhân nằm dưới thân mím môi có chút tức giận, mái tóc xoăn xoã tung trên đất, gương mặt anh lại kề sát với mỹ nhân này. Tống Tử Dương cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, gương mặt dần nóng lên rồi.
Tiêu Anh Kỳ thấy Tống Tử Dương hồi lâu vẫn không đứng dậy, trợn mắt tức giận. "Anh còn không mau đứng lên, tính đè tôi tới khi nào?"
Tống Tử Dương hồi phục tinh thần, chật vật đứng dậy. "Thật xin lỗi, tôi......"
Anh ta còn chưa nói xong thì đã nghe thấy bước chân lộn xộn phía sau. Ánh mắt Tống Tử Dương lập tức biến đổi, Tiêu Anh Kỳ còn chưa kịp đứng vững đã bị anh ta kéo tay chạy đi.
"Này, anh lôi tôi đi đâu vậy, khoan đã, này......"
Tống Tử Dương căn bản là không cho Tiêu Anh Kỳ thời gian nói chuyện mà chỉ lôi anh chạy.
Tiêu Anh Kỳ quay đầu quả nhiên liền thấy một đám người đuổi theo mình. Không phải, là đuổi theo Tống Tử Dương, anh ta vậy mà xui xẻo bị kéo theo. Đáng chết, hôm nay ra đường anh ta không coi ngày rồi!
Không biết chạy bao lâu, Tiêu Anh Kỳ cảm thấy như bước chân của Tống Tử Dương hơi chậm lại, trong không khí toả ra mùi máu.
Tiêu Anh Kỳ nghi ngờ nhìn bóng lưng đằng trước. Tống Tử Dương bị thương?
Tiêu Anh Kỳ quay đầu, đám người kia vẫn đuổi theo bọn họ.
Ừm, đúng là có tinh thần kiên trì. Kiên trì cái quỷ, bọn họ sắp bị bắt rồi!
Nếu bây giờ mà bị bắt thì không chỉ Tống Tử Dương xảy ra chuyện mà anh nhất định cũng vậy, bởi vì bọn chúng đã nhận định hai người họ là cùng một phe rồi.
Thấy bọn người kia cách họ ngày càng gần, Tiêu Anh Kỳ cắn răng đỡ Tống Tử Dương vào một con hẻm bên cạnh, sau đó lại quẹo sang một con hẻm nhỏ khác, cứ quẹo qua quẹo lại mấy lần như vậy cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn người kia.
Tiêu Anh Kỳ đứng tại chỗ thở hổn hển, tự kiêu nói: "Muốn đuổi theo tôi? Hừ, lão tử sống ở đây mấy năm, đường xá ở đây không ai rành bằng lão tử, xem mấy người làm sao đuổi theo được."
Anh ta nói xong mới nhớ đến Tống Tử Dương nghiêng đầu nhìn qua thì đã thấy Tống Tử Dương ngất xỉu nằm dưới đất.
Tiêu Anh Kỳ ngồi xuống lật người Tống Tử Dương qua, đúng như anh nghĩ, Tống Tử Dương bị trúng đạn rồi. Vùng bụng trúng một viên, bên vai lại trúng một viên, sau lưng lại có mấy vết dao.
Tiêu Anh Kỳ chậc lưỡi, "Bị thương vậy mà cũng có thể chạy đến tận bây giờ, đúng là mấy kẻ trong FBI không có ai là bình thường cả."
Tiêu Anh Kỳ đứng dậy phủi váy định rời đi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến anh, anh giúp Tống Tử Dương cắt đuôi mấy người kia là đã tốt lắm rồi.
Tiêu Anh Kỳ đi vài bước không nhịn được quay lại nhìn Tống Tử Dương nằm dưới đất. Anh nhìn một hồi cuối cùng bực bội vò tóc, bước chân vốn rời đi hiện tại liền đổi hướng quay về.
"Thật phiền phức."
Anh kéo Tống Tử Dương dựa vào người mình, sau đó đỡ anh ta rời khỏi mấy con hẻm này, tới chỗ chiếc xe của mình.
Sáng hôm sau Tống Tử Dương là bị đói mà tỉnh dậy. Khi mở mắt ra nhìn thấy khung cảnh xa lạ chung quanh anh liền bật dậy. Động tác mạnh này lập tức động đến vết thương khiến Tống Tử Dương đau đến hít hà.
Anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy bản thân đang không mặc áo, bị băng bó khắp người. Tống Tử Dương xoa xoa đầu, lúc này mới nhớ đến chuyện hôm qua.
Anh bị người ta ám sát, anh chạy trốn.......sau đó.......anh gặp được cô gái cá tính kia.......rồi lại sau đó anh nắm tay cô cùng chạy.... .....sau đó nữa.... ....hình như là cô giúp anh thoát khỏi đám người ấy rồi anh ngất xỉu.
Nếu vậy thì là cô đưa anh đến đây, còn băng bó cho anh?
Tống Tử Dương sờ vết thương trên người, không nhịn được nở nụ cười.
Xem ra nơi này là khách sạn, cô gái đó cũng không còn ở đây. Nhưng mà tối qua lúc chạy trốn anh đã làm rớt bóp tiền rồi, chỉ còn lại điện thoại trong túi thôi.
Tống Tử Dương lặng người ngồi trên giường trong chốc lát, cuối cùng chấp nhận số phận gọi cho cấp dưới của mình đến giúp trả tiền khách sạn.
Nửa tiếng sau Tống Tử Dương mặc lại áo rồi đi xuống đại sảnh khách sạn, nhưng mà vì tâm thần anh không yên nên không chú ý vào tấm gương trước mặt, nếu không Tống Tử Dương sẽ rất giật mình.
Lúc đi ra đại sảnh vị cấp dưới của Tống Tử Dương trông thấy anh thì giật giật khoé miệng, cả người không khỏi cứng đờ.
Tống Tử Dương thấy biểu cảm của anh ta thì có chút nghi ngờ nhưng mà việc trước mắt là phải trả phòng.
Anh đặt chìa khoá lên bàn tiếp tân, "Tôi muốn trả phòng!"
Vị cấp dưới kia hồi phục tinh thần vội vàng đưa thẻ tín dụng cho Tống Tử Dương.
"Xin cảm ơn quý khách!"
Khi cô tiếp tân kia ngẩng đầu lên thì suýt không nhịn được cười, lúc Tống Tử Dương vừa quay lưng đi cô ấy liền che miệng cười, vừa cười vừa nói nhỏ với bạn của mình.
Tống Tử Dương bỗng cảm thấy nghi hoặc, trên người anh có gì kì lạ sao?
Anh mang theo nghi vấn này đến tận khi lên xe vẫn không thể hiểu được. Cuối cùng vị cấp dưới kia không nhịn được nhắc nhở: "Đội trưởng, anh nên nhìn gương đi, mặt anh.... ..."
"Mặt tôi làm sao?"
Tống Tử Dương kéo tấm gương trong xe xuống kết quả liền sầm mặt, hai mắt tối lại đầy giận giữ.
Trên mặt anh bị vẽ mấy biểu tượng kì lạ thì thôi, ở cổ còn có một vết son môi. Bộ dáng này không trách những người kia nhìn anh kì quái như vậy.
"Chết tiệt!"
Chắc chắn đây chính là việc tốt mà cô gái kia đã làm, tốt nhất đừng để anh gặp lại cô, nếu không anh sẽ tuyệt đối không tha cho cô gái đó.
Cấp dưới Tống Tử Dương hé miệng cười trêu chọc anh: "Đội trưởng à, tình hình tối qua kịch liệt lắm sao? Cô gái đó chắc hẳn là một cô gái rất có cá tính."
Tống Tử Dương trợn mắt, đập một phát vào đầu anh ta: "Đừng có nghĩ lung tung, nhưng tối qua đúng là rất kịch liệt, tôi bị người ta ám sát, mau đi điều tra chuyện này."
"Vâng, đội trưởng."
Sáng sớm Mẫn Nguyệt đang định đi đến tổ chức J thì nhận được cuộc gọi của Lạc Vĩ Đình, nghe giọng điệu của anh hình như rất gấp gáp.
"Mẫn Nguyệt, mấy ngày nay Giao Giao có liên lạc với em không?"
"Không có, xảy ra chuyện gì sao anh Vĩ Đình?"
Lạc Vĩ Đình thở dài, đành kể lại mọi chuyện ngày hôm đó cho cô nghe.
Mẫn Nguyệt nghe xong có chút sững sờ nhưng phần nhiều là đau lòng cho Lạc Giao Giao, chắc hẳn khi biết chuyện đó cô ấy rất đau lòng.
"Mấy ngày Giao Giao không về Lạc gia sao?"
"Không có, anh đã đi tìm rất nhiều nơi, cả các khách sạn cũng có, nhưng vẫn không thấy em ấy. Cứ tiếp tục như vậy anh lo em ấy sẽ xảy ra chuyện."
"Em sẽ phái người tìm cô ấy giúp anh, nếu Giao Giao có liên lạc với em thì em sẽ lập tức nói cho anh."
"Được, cám ơn em, Mẫn Nguyệt."
Mẫn Nguyệt vừa cúp máy, hai phút sau điện thoại lại reo lên.
"Mẫn Nguyệt, là mình." Giọng nói bên kia chính là giọng nói dịu dàng của Lạc Giao Giao.
Mẫn Nguyệt mừng rỡ, cô còn chưa đi tìm thì người đã xuất hiện rồi.
"Giao Giao, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi, mấy ngày nay anh Vĩ Đình luôn đi tìm cậu đó."
Lạc Giao Giao bỗng trầm mặc, lúc lâu sau mới lên tiếng. "Mẫn Nguyệt, mình muốn gặp cậu."
"Được, hẹn ở đâu?"
"Để lát nữa mình gửi địa chỉ cho cậu, nhưng mà cậu không được nói cho anh ấy biết."
Mẫn Nguyệt biết 'anh ấy' trong lời Lạc Giao Giao nói là ai, tuy có do dự một chút nhưng vẫn đồng ý với cô. Thôi vậy, để sau khi cô gặp Giao Giao rồi báo cho anh Vĩ Đình cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.