Chương 143: Tự mình đem cậu ta về
Lyly Nguyễn
26/06/2019
Lúc đặt chân ra khỏi phòng họp, khoé môi Mẫn Nguyệt không khỏi cong lên, ngón tay gõ nhẹ một bên tai.
"Angela, làm tốt lắm, cám ơn em!"
Trên màn hình máy tính bảng đặt trong căn phòng nào đó sáng lên, thân ảnh Angela hiện ra, đắc ý ngước cằm, tự tin nói: "Chủ nhân, đây là chỉ chuyện nhỏ, làm sao có thể làm khó được em. Thiết bị xét nghiệm DNA hiện đại, cao cấp gì đó chẳng qua là bla bla........"
Mẫn Nguyệt cười khẽ, con bé này, lại bắt đầu tự luyến rồi.
Elias Dương từ đằng sau bước đến bên cạnh cô, hơi đẩy gọng kính, không mặn không nhạt hỏi: "Tiểu thư, cô đã đoán trước là hôm nay sẽ xảy ra chuyện này phải không?"
"Ừ, đúng vậy, tính tình hai mẹ con đó, chỉ cần dụng tâm đoán một chút thì sẽ biết ngay họ có âm mưu gì. Phải rồi, Elias hôm nay cám ơn anh đã giúp, cũng may là có anh ở đây mới có thể xử lý nhẹ nhàng như vậy. Nếu đổi lại là Lucias thì e rằng.......chậc chậc....... Đến tôi còn không thể kiềm chế cô ấy."
Elias nghĩ đến cô gái nào đó, khoé mắt giật giật, quyết định cúi đầu xuống không nói.
Mẫn Nguyệt lại gõ gõ bên tai một lần nữa, "Angela, tiếp tục theo dõi chặt chẽ hai mẹ con kia."
"Chủ nhân, chúng ta có thể làm chuyện gì đó to lớn hơn một chút không, như là xâm nhập vào hệ thống quốc tế gì đó, hay là nghiên cứu ra thành tựu vĩ đại gì đó cho thế giới. Loại chuyện theo dõi người này, rất nhàm chán a!"
Khoé miệng Mẫn Nguyệt giật giật, "Em bảo thủ lĩnh một tổ chức sát thủ đi nghiên cứu thành tựu vĩ đại cho thế giới?"
Angela bên kia bỗng ngẩn ra, gương mặt bánh bao ra vẻ suy tư, sau đó gật gù.
"Xem ra không ổn lắm, chúng ta đổi cái khác đi, vậy phá hoại thế giới có ổn không?"
"......."
Mẫn Nguyệt nhéo mi tâm, "Đương nhiên là không ổn. Angela, có phải lần cập nhật này của em gặp vấn đề gì đó không, sao lại biến thành thế này?!"
Angela nắm mép váy, hai má phồng lên, "Chủ nhân, người ta rất bình thường mà, vấn đề chỗ nào chứ?!!"
"......." Nhưng mà chị không thấy vậy!
Cô đang suy nghĩ liệu có nên lập trình lại cưỡng ép Angela cập nhật một phiên bản mới không đây. Nhưng sau đó bị âm thanh ủy khuất kêu gào của Angela làm cho đánh tan đi mất.
Sau khi Mẫn Nguyệt đi khỏi thì Âu Thần cũng đột nhiên đứng dậy, làm mọi người không khỏi hướng mắt về phía anh.
Âu Thần nhàn nhạt cười, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu liếc Âu Dương Đạt.
"Âu Dương tổng, đây đúng là một vở kịch hào môn kịch tính a. Con gái nhỏ của ông thật đúng là biết 'nghĩ' cho ông."
Anh nói xong liền vội vàng nhấc chân đi, nói đùa, nếu không đi nhanh thì sẽ lại bỏ lỡ mất một cơ hội ở cùng bảo bối.
Âu Dương Linh ngồi dưới đất nghe thấy câu nói của Âu Thần càng hận nghiến răng, tại sao ai cũng bị tiện nhân Âu Dương Ly kia mê hoặc?
Trong cơn oán hận, cô ta liền thốt lên một câu, "Tôi thì có làm gì sai chứ, là do chị ta ghét tôi, bốn năm trước còn cướp đi người tôi yêu. Mỗi ngày đều đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông, căn bản chính là tiện...."
Âu Dương Linh còn chưa kịp mắng xong thì đã bị Âu Thần dùng một cước đá vào bụng đụng thẳng vào tường.
"Tiểu Linh!"
Lục Hà hoảng hồn, những người khác xung quanh ai nấy cũng giật mình. Không có ai nghĩ đến vị Du tổng này một lời không hợp sẽ đá người ta. Đối phương còn là con gái đấy, thật không có một chút thương hoa tiếc ngọc. Thật quá hung tàn rồi!
Âu Dương Linh ôm bụng run sợ ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải một ánh mắt lạnh như băng, khiến cô ta cảm thấy mình đang bị lăng trì cả ngàn lần. Nhất thời sóng lưng cô ta lạnh toát, một nỗi run sợ dâng lên từ đáy lòng. Người đàn ông này, cô ta không trêu chọc vào được!
Âu Thần bình tĩnh thu chân lại, một tay bỏ vào túi, ánh mắt lành lạnh.
"Cướp đàn ông cô yêu? Bản thân cô ấy còn cần cướp đàn ông của người khác sao, ai cướp đàn ông của ai chuyện này cô có muốn làm rõ không?"
Lục Hà và Âu Dương Linh đồng thời giật thót, đáy lòng đột nhiên nghĩ đến không lẽ vị Du tổng này đã biết hết mọi chuyện? Không, chắc chắn là tiện nhân kia đã nói cho anh ta biết, còn thêm mắm dặm muối hại cô ta!
Nếu Mẫn Nguyệt mà biết suy nghĩ này của Âu Dương Linh thì chắc chắn sẽ cười khẩy. Cô không rảnh rỗi đến vậy.
Âu Thần mặc cho hai mẹ con kia tự mình suy diễn vở kịch gì đó, bản thân anh vội bước ra ngoài đuổi theo Mẫn Nguyệt.
Vũ Hiên trước khi đi còn nhìn Âu Dương Linh một cái, ánh mắt đó như nhìn người chết. Dám mắng Nhiên Nhiên của anh, đáng chết!
Âu Dương Linh không biết, tháng ngày xui xẻo của cô ta đã bắt đầu.
Trong phòng họp, Âu Dương Đạt nhìn bóng lưng của Âu Thần và dáng vẻ chật vật của Âu Dương Linh ngồi dưới đất thì không khỏi sờ cằm suy nghĩ. Về phần nghĩ chuyện gì, cũng chỉ có mình ông ta biết.
Trong vòng một tháng tiếp theo Mẫn Nguyệt trôi qua ở công ty vô cùng tốt. Ở lúc mà Âu Dương Đạt không biết, đã âm thầm thu mua phần lớn cổ đông. Mục đích của cô ban đầu chỉ có một, đó chính là lấy lại công ty cho Nhiên Nhiên.
Việc này ban đầu cô vốn muốn tự giải quyết, ai ngờ sau đó để Âu Thần biết được. Một tuần sau anh liền đem tới hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của toàn bộ cổ đông cho cô. Lúc đó Mẫn Nguyệt cầm đống văn bản đó mà ngơ ngác.
"Sao anh có thể thuyết phục được họ vậy?"
Âu Thần thản nhiên đón nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô, "Với những cổ đông này, không phải cứ dùng tiền là được, phải có cách khác."
Mẫn Nguyệt bị anh ôm vào lòng cũng không biết, nhìn thấy vẻ mặt thần bí của anh nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.
"Anh dùng điểm yếu của họ?"
Âu Thần cũng không bất ngờ khi cô có thể đoán ra, yêu chiều nhéo mũi cô.
"Thông minh!"
"Nhưng sao anh lại có được điểm yếu của họ?"
"Em nghĩ quãng thời gian lúc trước em dùng để chuẩn bị kế hoạch thì anh ngồi chơi sao?" Để chuẩn bị mọi thứ cho cô, người bên cạnh Âu Dương Đạt anh đều điều tra từ trên xuống dưới một lần.
Mẫn Nguyệt còn muốn nói gì đó nhưng lại bị anh ấn đầu nằm xuống giường.
"Mau ngủ thôi!"
Cô thật hết chỗ nói, anh quả thật coi đây như là nhà mình rồi, hoàn toàn không hề có một chút sợ hãi bị phát hiện nào. "Anh không sợ người khác đột nhiên xông vào sao, đây là Âu Dương gia đó!"
"Yên tâm anh đã khoá cửa rồi." Âu Thần chống một tay lên đầu nhìn cô, hiếm khi nổi hứng trêu chọc cô một lần.
"Này!"
"Đừng lo, anh không thiếu cảnh giác đến vậy, nếu có người đến thì anh sẽ biết. Mau ngủ thôi, bảo bối!" Âu Thần hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.
Mẫn Nguyệt chỉ cảm thấy giọng nói này thật là muốn mạng, dù cô có muốn phản đối nhưng cũng không nỡ lòng nào.
Vì vậy đêm đó hai người ấm áp ôm nhau ngủ đến sáng, vô cùng ngọt ngào.
Ở một hướng khác, Âu Dương Linh lại không được nhẹ nhàng như vậy, gần đây không biết có chuyện gì mà cô ta luôn gặp vô số chuyện kỳ quái.
Đến sảnh công ty thì đột nhiên bị ngã, đang họp thì váy bị rách, ăn cơm còn có gián, xe bị hỏng phanh,.......
Cô ta lo sợ mình bị thứ gì đó không sạch sẽ bám theo, vội vàng lôi kéo Lục Hà đi tìm đại sư nào đó. Nhưng sau đó cũng không có tác dụng gì, Âu Dương Linh càng lúc càng sợ hãi, tinh thần suy giảm không ít, cả người đều tiều tụy.
Không những vậy cô ta còn phải lo giải quyết vụ kiện của Mẫn Nguyệt. Tội vu khống, tội này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Bình thường chỉ cần dùng chút tiền là được, nhưng hiện tại có Elias ở giữa cản đường nên Âu Dương Linh tuyệt đối không dễ giải quyết chuyện này như vậy.
Mẫn Nguyệt biết những chuyện nhỏ mà Âu Dương Linh gặp phải đều là tác phẩm của Vũ Hiên. Nhưng cô cũng không kêu anh dừng tay, cô đang cần làm phân tán mức độ chú ý của mẹ con Âu Dương Linh một thời gian. Vì thế chỉ cần đừng đùa quá tay là được.
Có thể nói tình cảnh của Âu Dương Linh hiện giờ đúng là sứt đầu mẻ trán.
Một ngày nọ Mẫn Nguyệt nhận được một tin nhắn khẩn cấp từ Hàn Viên Viên. Cô nhíu mày, giả vờ đến một quán cà phê đông người rồi ngồi xuống, mở máy tính ra rồi cắm tai nghe vào. Gần đây cô bỗng nhận thấy được luôn có một thế lực nào đó trong bóng tối âm thầm quan sát cô, vì vậy không thể tùy tiện trao đổi với người trong tổ chức được.
Mẫn Nguyệt nhấp một ngụm cà phê, bên tai là giọng nói của Viên Viên, cô không khỏi nghĩ đến. Thế lực đang theo dõi cô sẽ là ai đây, Âu Dương Đạt, Âu Dương Linh, hay là........ Âu Dương Cẩn?
Nghĩ đến đây bàn tay cô bỗng khựng lại, ánh mắt trầm xuống, mong là do cô nghĩ nhiều.
Mẫn Nguyệt thu hồi suy nghĩ, chậm rãi lắng nghe Viên Viên nói chuyện. Trong tai nghe giọng nói của Viên Viên rất gấp gáp, vô cùng lo lắng.
"Queen, Tiêu Anh Kỳ đã đến trung tâm thí nghiệm của tổ chức một tháng rồi, ban đầu vốn không có gì, nhưng nửa tháng trước không hiểu sao đã bị mất liên lạc với cậu ấy rồi."
Mẫn Nguyệt đặt ly cà phê xuống bàn, gương mặt lạnh lùng. "Tại sao lại đến đó?"
"Mình cũng không biết, một tháng trước cậu ấy quay về từ Mỹ liền nói muốn đến đó. Thần sắc rất kỳ lạ, giống như là gặp chuyện gì đó. Mình có hỏi nhưng cậu ấy không nói, chỉ bảo là muốn rèn luyện bản thân một chút. Queen, phải làm sao đây, chuyện đột nhiên mất liên lạc này, có phải là Tiêu Anh Kỳ đã xảy ra chuyện không?"
"Cậu bình tĩnh đã, những chiếc nhẫn không có phản ứng gì chứng tỏ cậu ấy không sao. Lập tức phái một nhóm người do cậu dẫn đầu đến đó tìm Anh Kỳ."
"Được, mình liền đi kêu người."
Sau khi ngắt điện thoại Mẫn Nguyệt vẫn không thể hiểu nỗi tại sao Tiêu Anh Kỳ lại đột nhiên đến đó.
Trung tâm thí nghiệm đó vốn là nằm trên một đảo hoang. Đảo hoang này là do sư phụ Joker của cô tìm ra rồi xây dựng nên một trung tâm thí nghiệm. Xung quanh nó chứa đầy thực vật có độc, đây vốn là một nơi rất lý tưởng để chế tạo độc. Nhưng với người không hiểu rõ thì rất nguy hiểm.
Mẫn Nguyệt còn chưa nghĩ xong thì lại có điện thoại gọi tới. Số điện thoại này....... Tống Tử Dương?
Cô liền hạ thấp giọng trả lời, "Tống đội trưởng, thật hiếm thấy, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho tôi."
Giọng nói của Tống Tử Dương bên kia dường như rất mệt mỏi, "Cô có biết Tiêu Anh Kỳ đang ở đâu không?"
Mắt Mẫn Nguyệt hơi chuyển, ẩn chứa tia sáng lành lạnh, "Tống đội trưởng, tôi nhớ tôi đã nói rõ lập trường của mình, tôi sẽ không giúp người ngoài làm hại đến bạn bè của tôi."
Đầu bên kia Tống Tử Dương hơi dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không làm hại cậu ta."
Mẫn Nguyệt hơi nhíu mày, cô cảm thấy trong giọng nói của Tống Tử Dương dường như ẩn chứa cái gì đó. Nhưng dù vậy thì cô cũng không thể nào bán đứng Tiêu Anh Kỳ. Tình cảnh đối lập kịch liệt trước đây của hai người họ quá rõ ràng rồi.
"Thật xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết được."
"Queen, cô có nhớ trước đây còn nợ tôi một việc không?"
"Anh dùng cái đó để uy hiếp tôi?" Giọng Mẫn Nguyệt càng lạnh hơn.
"Không phải tôi muốn uy hiếp cô, tôi chỉ là muốn biết tung tích của Tiêu Anh Kỳ, tôi có việc cần giải quyết với cậu ta."
"Vậy anh nói cho tôi biết trước, hai người đã xảy ra chuyện gì?"
"Xin lỗi, hiện tại tôi không nói được, chờ sau khi tôi giải quyết xong với cậu ta tôi sẽ nói cho cô biết."
Mẫn Nguyệt im lặng không nói, trong lòng vẫn đang do dự.
Tống Tử Dương lần đầu tiên hạ giọng cầu xin cô, "Xin cô, hãy nói cho tôi biết."
Mẫn Nguyệt mím môi, cô nghe ra được sự chân thành của Tống Tử Dương ở trong đó. Cuối cùng cũng không đành lòng, liền nói ra địa chỉ, còn bồi thêm một câu.
"Nơi đó rất nguy hiểm, anh phải cẩn thận."
Vậy mà Tống Tử Dương lại đặt trọng điểm ở cái khác.
"Vậy Tiêu Anh Kỳ thì sao, cậu ta có sao không?"
"Tôi không biết, tôi đã bị mất liên lạc với cậu ấy từ nửa tháng trước rồi, đang chuẩn bị phái người đi tìm."
Tống Tử Dương hít sâu một hơi, đáy lòng vừa lo lắng vừa ảo não. Cũng tại vì anh nên Anh Kỳ mới chạy trốn đến nơi đó.
"Không cần phái người khác, mình tôi đi tìm là được rồi."
"Nhưng anh không hề quen thuộc nơi đó." Tống Tử Dương này điên rồi sao, lại muốn một mình đến trung tâm thí nghiệm đó.
"Không sao, tôi muốn tự mình đem cậu ta về." Tống Tử Dương nói xong liền tắt máy.
Mẫn Nguyệt vừa giận vừa lo lắng, nhưng nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của Tống Tử Dương vẫn là đi nhắn tin cho Viên Viên không cần phái người đi nữa, chỉ cần theo dõi chặt chẽ nơi đó là được.
"Angela, làm tốt lắm, cám ơn em!"
Trên màn hình máy tính bảng đặt trong căn phòng nào đó sáng lên, thân ảnh Angela hiện ra, đắc ý ngước cằm, tự tin nói: "Chủ nhân, đây là chỉ chuyện nhỏ, làm sao có thể làm khó được em. Thiết bị xét nghiệm DNA hiện đại, cao cấp gì đó chẳng qua là bla bla........"
Mẫn Nguyệt cười khẽ, con bé này, lại bắt đầu tự luyến rồi.
Elias Dương từ đằng sau bước đến bên cạnh cô, hơi đẩy gọng kính, không mặn không nhạt hỏi: "Tiểu thư, cô đã đoán trước là hôm nay sẽ xảy ra chuyện này phải không?"
"Ừ, đúng vậy, tính tình hai mẹ con đó, chỉ cần dụng tâm đoán một chút thì sẽ biết ngay họ có âm mưu gì. Phải rồi, Elias hôm nay cám ơn anh đã giúp, cũng may là có anh ở đây mới có thể xử lý nhẹ nhàng như vậy. Nếu đổi lại là Lucias thì e rằng.......chậc chậc....... Đến tôi còn không thể kiềm chế cô ấy."
Elias nghĩ đến cô gái nào đó, khoé mắt giật giật, quyết định cúi đầu xuống không nói.
Mẫn Nguyệt lại gõ gõ bên tai một lần nữa, "Angela, tiếp tục theo dõi chặt chẽ hai mẹ con kia."
"Chủ nhân, chúng ta có thể làm chuyện gì đó to lớn hơn một chút không, như là xâm nhập vào hệ thống quốc tế gì đó, hay là nghiên cứu ra thành tựu vĩ đại gì đó cho thế giới. Loại chuyện theo dõi người này, rất nhàm chán a!"
Khoé miệng Mẫn Nguyệt giật giật, "Em bảo thủ lĩnh một tổ chức sát thủ đi nghiên cứu thành tựu vĩ đại cho thế giới?"
Angela bên kia bỗng ngẩn ra, gương mặt bánh bao ra vẻ suy tư, sau đó gật gù.
"Xem ra không ổn lắm, chúng ta đổi cái khác đi, vậy phá hoại thế giới có ổn không?"
"......."
Mẫn Nguyệt nhéo mi tâm, "Đương nhiên là không ổn. Angela, có phải lần cập nhật này của em gặp vấn đề gì đó không, sao lại biến thành thế này?!"
Angela nắm mép váy, hai má phồng lên, "Chủ nhân, người ta rất bình thường mà, vấn đề chỗ nào chứ?!!"
"......." Nhưng mà chị không thấy vậy!
Cô đang suy nghĩ liệu có nên lập trình lại cưỡng ép Angela cập nhật một phiên bản mới không đây. Nhưng sau đó bị âm thanh ủy khuất kêu gào của Angela làm cho đánh tan đi mất.
Sau khi Mẫn Nguyệt đi khỏi thì Âu Thần cũng đột nhiên đứng dậy, làm mọi người không khỏi hướng mắt về phía anh.
Âu Thần nhàn nhạt cười, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu liếc Âu Dương Đạt.
"Âu Dương tổng, đây đúng là một vở kịch hào môn kịch tính a. Con gái nhỏ của ông thật đúng là biết 'nghĩ' cho ông."
Anh nói xong liền vội vàng nhấc chân đi, nói đùa, nếu không đi nhanh thì sẽ lại bỏ lỡ mất một cơ hội ở cùng bảo bối.
Âu Dương Linh ngồi dưới đất nghe thấy câu nói của Âu Thần càng hận nghiến răng, tại sao ai cũng bị tiện nhân Âu Dương Ly kia mê hoặc?
Trong cơn oán hận, cô ta liền thốt lên một câu, "Tôi thì có làm gì sai chứ, là do chị ta ghét tôi, bốn năm trước còn cướp đi người tôi yêu. Mỗi ngày đều đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông, căn bản chính là tiện...."
Âu Dương Linh còn chưa kịp mắng xong thì đã bị Âu Thần dùng một cước đá vào bụng đụng thẳng vào tường.
"Tiểu Linh!"
Lục Hà hoảng hồn, những người khác xung quanh ai nấy cũng giật mình. Không có ai nghĩ đến vị Du tổng này một lời không hợp sẽ đá người ta. Đối phương còn là con gái đấy, thật không có một chút thương hoa tiếc ngọc. Thật quá hung tàn rồi!
Âu Dương Linh ôm bụng run sợ ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải một ánh mắt lạnh như băng, khiến cô ta cảm thấy mình đang bị lăng trì cả ngàn lần. Nhất thời sóng lưng cô ta lạnh toát, một nỗi run sợ dâng lên từ đáy lòng. Người đàn ông này, cô ta không trêu chọc vào được!
Âu Thần bình tĩnh thu chân lại, một tay bỏ vào túi, ánh mắt lành lạnh.
"Cướp đàn ông cô yêu? Bản thân cô ấy còn cần cướp đàn ông của người khác sao, ai cướp đàn ông của ai chuyện này cô có muốn làm rõ không?"
Lục Hà và Âu Dương Linh đồng thời giật thót, đáy lòng đột nhiên nghĩ đến không lẽ vị Du tổng này đã biết hết mọi chuyện? Không, chắc chắn là tiện nhân kia đã nói cho anh ta biết, còn thêm mắm dặm muối hại cô ta!
Nếu Mẫn Nguyệt mà biết suy nghĩ này của Âu Dương Linh thì chắc chắn sẽ cười khẩy. Cô không rảnh rỗi đến vậy.
Âu Thần mặc cho hai mẹ con kia tự mình suy diễn vở kịch gì đó, bản thân anh vội bước ra ngoài đuổi theo Mẫn Nguyệt.
Vũ Hiên trước khi đi còn nhìn Âu Dương Linh một cái, ánh mắt đó như nhìn người chết. Dám mắng Nhiên Nhiên của anh, đáng chết!
Âu Dương Linh không biết, tháng ngày xui xẻo của cô ta đã bắt đầu.
Trong phòng họp, Âu Dương Đạt nhìn bóng lưng của Âu Thần và dáng vẻ chật vật của Âu Dương Linh ngồi dưới đất thì không khỏi sờ cằm suy nghĩ. Về phần nghĩ chuyện gì, cũng chỉ có mình ông ta biết.
Trong vòng một tháng tiếp theo Mẫn Nguyệt trôi qua ở công ty vô cùng tốt. Ở lúc mà Âu Dương Đạt không biết, đã âm thầm thu mua phần lớn cổ đông. Mục đích của cô ban đầu chỉ có một, đó chính là lấy lại công ty cho Nhiên Nhiên.
Việc này ban đầu cô vốn muốn tự giải quyết, ai ngờ sau đó để Âu Thần biết được. Một tuần sau anh liền đem tới hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của toàn bộ cổ đông cho cô. Lúc đó Mẫn Nguyệt cầm đống văn bản đó mà ngơ ngác.
"Sao anh có thể thuyết phục được họ vậy?"
Âu Thần thản nhiên đón nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô, "Với những cổ đông này, không phải cứ dùng tiền là được, phải có cách khác."
Mẫn Nguyệt bị anh ôm vào lòng cũng không biết, nhìn thấy vẻ mặt thần bí của anh nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.
"Anh dùng điểm yếu của họ?"
Âu Thần cũng không bất ngờ khi cô có thể đoán ra, yêu chiều nhéo mũi cô.
"Thông minh!"
"Nhưng sao anh lại có được điểm yếu của họ?"
"Em nghĩ quãng thời gian lúc trước em dùng để chuẩn bị kế hoạch thì anh ngồi chơi sao?" Để chuẩn bị mọi thứ cho cô, người bên cạnh Âu Dương Đạt anh đều điều tra từ trên xuống dưới một lần.
Mẫn Nguyệt còn muốn nói gì đó nhưng lại bị anh ấn đầu nằm xuống giường.
"Mau ngủ thôi!"
Cô thật hết chỗ nói, anh quả thật coi đây như là nhà mình rồi, hoàn toàn không hề có một chút sợ hãi bị phát hiện nào. "Anh không sợ người khác đột nhiên xông vào sao, đây là Âu Dương gia đó!"
"Yên tâm anh đã khoá cửa rồi." Âu Thần chống một tay lên đầu nhìn cô, hiếm khi nổi hứng trêu chọc cô một lần.
"Này!"
"Đừng lo, anh không thiếu cảnh giác đến vậy, nếu có người đến thì anh sẽ biết. Mau ngủ thôi, bảo bối!" Âu Thần hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.
Mẫn Nguyệt chỉ cảm thấy giọng nói này thật là muốn mạng, dù cô có muốn phản đối nhưng cũng không nỡ lòng nào.
Vì vậy đêm đó hai người ấm áp ôm nhau ngủ đến sáng, vô cùng ngọt ngào.
Ở một hướng khác, Âu Dương Linh lại không được nhẹ nhàng như vậy, gần đây không biết có chuyện gì mà cô ta luôn gặp vô số chuyện kỳ quái.
Đến sảnh công ty thì đột nhiên bị ngã, đang họp thì váy bị rách, ăn cơm còn có gián, xe bị hỏng phanh,.......
Cô ta lo sợ mình bị thứ gì đó không sạch sẽ bám theo, vội vàng lôi kéo Lục Hà đi tìm đại sư nào đó. Nhưng sau đó cũng không có tác dụng gì, Âu Dương Linh càng lúc càng sợ hãi, tinh thần suy giảm không ít, cả người đều tiều tụy.
Không những vậy cô ta còn phải lo giải quyết vụ kiện của Mẫn Nguyệt. Tội vu khống, tội này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Bình thường chỉ cần dùng chút tiền là được, nhưng hiện tại có Elias ở giữa cản đường nên Âu Dương Linh tuyệt đối không dễ giải quyết chuyện này như vậy.
Mẫn Nguyệt biết những chuyện nhỏ mà Âu Dương Linh gặp phải đều là tác phẩm của Vũ Hiên. Nhưng cô cũng không kêu anh dừng tay, cô đang cần làm phân tán mức độ chú ý của mẹ con Âu Dương Linh một thời gian. Vì thế chỉ cần đừng đùa quá tay là được.
Có thể nói tình cảnh của Âu Dương Linh hiện giờ đúng là sứt đầu mẻ trán.
Một ngày nọ Mẫn Nguyệt nhận được một tin nhắn khẩn cấp từ Hàn Viên Viên. Cô nhíu mày, giả vờ đến một quán cà phê đông người rồi ngồi xuống, mở máy tính ra rồi cắm tai nghe vào. Gần đây cô bỗng nhận thấy được luôn có một thế lực nào đó trong bóng tối âm thầm quan sát cô, vì vậy không thể tùy tiện trao đổi với người trong tổ chức được.
Mẫn Nguyệt nhấp một ngụm cà phê, bên tai là giọng nói của Viên Viên, cô không khỏi nghĩ đến. Thế lực đang theo dõi cô sẽ là ai đây, Âu Dương Đạt, Âu Dương Linh, hay là........ Âu Dương Cẩn?
Nghĩ đến đây bàn tay cô bỗng khựng lại, ánh mắt trầm xuống, mong là do cô nghĩ nhiều.
Mẫn Nguyệt thu hồi suy nghĩ, chậm rãi lắng nghe Viên Viên nói chuyện. Trong tai nghe giọng nói của Viên Viên rất gấp gáp, vô cùng lo lắng.
"Queen, Tiêu Anh Kỳ đã đến trung tâm thí nghiệm của tổ chức một tháng rồi, ban đầu vốn không có gì, nhưng nửa tháng trước không hiểu sao đã bị mất liên lạc với cậu ấy rồi."
Mẫn Nguyệt đặt ly cà phê xuống bàn, gương mặt lạnh lùng. "Tại sao lại đến đó?"
"Mình cũng không biết, một tháng trước cậu ấy quay về từ Mỹ liền nói muốn đến đó. Thần sắc rất kỳ lạ, giống như là gặp chuyện gì đó. Mình có hỏi nhưng cậu ấy không nói, chỉ bảo là muốn rèn luyện bản thân một chút. Queen, phải làm sao đây, chuyện đột nhiên mất liên lạc này, có phải là Tiêu Anh Kỳ đã xảy ra chuyện không?"
"Cậu bình tĩnh đã, những chiếc nhẫn không có phản ứng gì chứng tỏ cậu ấy không sao. Lập tức phái một nhóm người do cậu dẫn đầu đến đó tìm Anh Kỳ."
"Được, mình liền đi kêu người."
Sau khi ngắt điện thoại Mẫn Nguyệt vẫn không thể hiểu nỗi tại sao Tiêu Anh Kỳ lại đột nhiên đến đó.
Trung tâm thí nghiệm đó vốn là nằm trên một đảo hoang. Đảo hoang này là do sư phụ Joker của cô tìm ra rồi xây dựng nên một trung tâm thí nghiệm. Xung quanh nó chứa đầy thực vật có độc, đây vốn là một nơi rất lý tưởng để chế tạo độc. Nhưng với người không hiểu rõ thì rất nguy hiểm.
Mẫn Nguyệt còn chưa nghĩ xong thì lại có điện thoại gọi tới. Số điện thoại này....... Tống Tử Dương?
Cô liền hạ thấp giọng trả lời, "Tống đội trưởng, thật hiếm thấy, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho tôi."
Giọng nói của Tống Tử Dương bên kia dường như rất mệt mỏi, "Cô có biết Tiêu Anh Kỳ đang ở đâu không?"
Mắt Mẫn Nguyệt hơi chuyển, ẩn chứa tia sáng lành lạnh, "Tống đội trưởng, tôi nhớ tôi đã nói rõ lập trường của mình, tôi sẽ không giúp người ngoài làm hại đến bạn bè của tôi."
Đầu bên kia Tống Tử Dương hơi dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không làm hại cậu ta."
Mẫn Nguyệt hơi nhíu mày, cô cảm thấy trong giọng nói của Tống Tử Dương dường như ẩn chứa cái gì đó. Nhưng dù vậy thì cô cũng không thể nào bán đứng Tiêu Anh Kỳ. Tình cảnh đối lập kịch liệt trước đây của hai người họ quá rõ ràng rồi.
"Thật xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết được."
"Queen, cô có nhớ trước đây còn nợ tôi một việc không?"
"Anh dùng cái đó để uy hiếp tôi?" Giọng Mẫn Nguyệt càng lạnh hơn.
"Không phải tôi muốn uy hiếp cô, tôi chỉ là muốn biết tung tích của Tiêu Anh Kỳ, tôi có việc cần giải quyết với cậu ta."
"Vậy anh nói cho tôi biết trước, hai người đã xảy ra chuyện gì?"
"Xin lỗi, hiện tại tôi không nói được, chờ sau khi tôi giải quyết xong với cậu ta tôi sẽ nói cho cô biết."
Mẫn Nguyệt im lặng không nói, trong lòng vẫn đang do dự.
Tống Tử Dương lần đầu tiên hạ giọng cầu xin cô, "Xin cô, hãy nói cho tôi biết."
Mẫn Nguyệt mím môi, cô nghe ra được sự chân thành của Tống Tử Dương ở trong đó. Cuối cùng cũng không đành lòng, liền nói ra địa chỉ, còn bồi thêm một câu.
"Nơi đó rất nguy hiểm, anh phải cẩn thận."
Vậy mà Tống Tử Dương lại đặt trọng điểm ở cái khác.
"Vậy Tiêu Anh Kỳ thì sao, cậu ta có sao không?"
"Tôi không biết, tôi đã bị mất liên lạc với cậu ấy từ nửa tháng trước rồi, đang chuẩn bị phái người đi tìm."
Tống Tử Dương hít sâu một hơi, đáy lòng vừa lo lắng vừa ảo não. Cũng tại vì anh nên Anh Kỳ mới chạy trốn đến nơi đó.
"Không cần phái người khác, mình tôi đi tìm là được rồi."
"Nhưng anh không hề quen thuộc nơi đó." Tống Tử Dương này điên rồi sao, lại muốn một mình đến trung tâm thí nghiệm đó.
"Không sao, tôi muốn tự mình đem cậu ta về." Tống Tử Dương nói xong liền tắt máy.
Mẫn Nguyệt vừa giận vừa lo lắng, nhưng nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của Tống Tử Dương vẫn là đi nhắn tin cho Viên Viên không cần phái người đi nữa, chỉ cần theo dõi chặt chẽ nơi đó là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.