Chương 25: Vua Và Nữ Hoàng Của Thế Giới Ngầm
Lyly Nguyễn
12/10/2016
Khi Mẫn Nguyệt quay về Lưu Ly Bảo thì đã thấy Nam Cung Âu Thần đang
ngồi ở đó chờ cô. Mẫn Nguyệt cố gắng lấy lại bình tĩnh, bày ra nụ cười
rạng rỡ, bước đến gần anh: "Thần!"
"Em không có gì cần giải thích với anh sao?" Giọng điệu Nam Cung Âu Thần không nhanh không chậm, nhìn không ra có phải đang tức giận hay không, nhưng vẫn làm cho Mẫn Nguyệt cảm thấy khẩn trương. Giải thích? Ý của anh là chuyện hai chiếc xe Bentley kia sao?
"Thần, anh rõ ràng đã cho em tự do, sao còn phái người giám sát em. Như vậy đi chơi không vui tí nào, cho nên em mới cắt đuôi bọn họ."
"Em biết anh không phải muốn hỏi chuyện đó." Không phải chuyện đó? Vậy không lẽ là.... "Từ bao giờ mà em lái xe giỏi như vậy?"
"Em.....lúc ở bên Anh em có một người bạn, cậu ấy lái xe rất giỏi nên đã dạy cho em." Mẫn Nguyệt biết chắc anh sẽ hỏi, nên đã chuẩn bị lý do từ trước. Lời nói của cô nửa thật nửa giả, có một người bạn lái xe rất giỏi là thật, cậu ta chính là Tiêu Anh Kỳ. Nhưng giả ở chỗ kỹ thuật lái xe của cô không phải là cậu ta dạy. Nam Cung Âu Thần cũng không quan tâm lý do đó là thật hay giả, mà chỉ "Ừ!" một tiếng, Mẫn Nguyệt dù cảm thấy hoài nghi nhưng biết anh không truy cứu nữa thì cảm thấy nhẹ nhõm.
"Anh ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa." Nam Cung Âu Thần chỉ là nhàn nhạt trả lời, khiến cho Mẫn Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, nhìn lướt qua đồng hồ một cái, đã hơn chín giờ rồi. "Tại sao anh chưa ăn?"
"Chờ em về nấu cho anh ăn." Nam Cung Âu Thần không giận dữ, làm cho Mẫn Nguyệt cảm thấy thật áy náy với anh, cũng cảm thấy thật đau lòng, anh chính là vì cô nên mới chưa ăn cơm.
"Xin lỗi, em quên mất, hơn nữa còn đi chơi về trễ." Mẫn Nguyệt làm ra bộ dáng trẻ con làm sai chờ xử phạt, trong lòng thầm mắng chính mình rất nhiều lần. Nam Cung Âu Thần cũng không trách cô, anh xoa đầu cô như thường ngày, cười rất dịu dàng: "Vậy bây giờ em đi nấu cho anh, chúng ta cùng ăn."
"Em đã ăn ở ngoài với Điềm Điềm rồi." Cô càng cảm thấy áy náy, bản thân thì ăn uống đầy đủ bên ngoài, lại để cho anh bị bỏ đói ở nhà, lần sau cô nhất định sẽ không đi ra ngoài trễ như vậy mới về, mà ở nhà ăn cơm cùng anh. "Không sao, em chỉ cần ngồi bên cạnh anh thôi cũng được."
"Cũng được, vậy em đi nấu ăn đây." Mẫn Nguyệt xoay người đi vào phòng bếp, không để ý thấy Nam Cung Âu Thần nở nụ cười gian tà.
Một tuần sau, tại tổng bộ của Nam Cung gia
"Lão đại, vụ giao dịch lần này anh muốn đích thân đi sao?"
"Ừ!"
"Không được, rõ ràng vụ giao dịch này có vấn đề, anh đi sẽ nguy hiểm."
"Cậu cảm thấy có người đủ khả năng khiến tôi gặp nguy hiểm sao?" Nam Cung Âu Thần dựa vào ghế sô pha, hai chân bắt chéo tùy ý, bàn tay lắc nhẹ ly rượu vang, ánh mắt khép hờ, chỉ hành động đó cũng làm mị lực của anh tỏa ra bốn phía, người đàn ông này quả thật là yêu nghiệt! Ở trước mặt anh là Vũ Hiên đang ngồi nghiêm chỉnh, Vũ Trạch thì ánh mắt dán chặt vô màn hình vi tính trước mặt, bàn tay không ngừng gõ gõ trên bàn phím. Trong Nam Cung gia, Vũ Trạch chính là một hacker siêu đẳng, chuyên quản lý hệ thống thông tin của gia tộc. Vũ Á im lặng, cố gắng làm một người không liên quan, vân vê cây dao phẫu thuật trên tay, anh ta chính là vị bác sĩ thiên tài, chỉ khám bệnh cho Nam Cung Âu Thần hay những người mà anh ta muốn khám. Dù người khác có muốn được anh ta chữa bệnh, nhưng Vũ Á không thích thì làm bất cứ chuyện gì cũng không được. Vũ Điềm Điềm thì không cần phải nói, cô ngồi một bên thản nhiên uống rượu. Cho đến khi bị ánh mắt của Vũ Á làm cho da đầu rung lên mới chịu bỏ ly rượu xuống, điều chỉnh tư thế ngay ngắn lại. Nghe câu hỏi của Nam Cung Âu Thần, Vũ Hiên hoảng hốt, anh nói như vậy chẳng phải là đang xem thường thực lực của lão đại sao!
"Lão đại, em chỉ lo lắng vụ giao dịch này lỡ như liên quan đến gia tộc Đàm Đài, Lãnh Mặc Nghiên đó không đơn giản."
"Tôi biết, nhưng mà như vậy chẳng phải là càng thú vị sao?" Khóe miệng Nam Cung Âu Thần vẽ lên nụ cười tà ác, khiến bốn người xung quanh rùng mình, âm thầm cầu nguyện cho đám người kia. "Mấy người cứ theo kế hoạch mà tiến hành, tối mai sẽ giao hàng." Nói xong, Nam Cung Âu Thần liền đứng lên, bước ra ngoài.
Khu vực bến cảng, 12h50
Nam Cung Âu Thân một thân trang phục đen như hòa vào bóng đêm, anh chỉ yên lặng đứng một chỗ, nhưng khí thế trên người thì không thể xem thường. Lúc này Nam Cung Âu Thần hoàn toàn mang một phong thái của một vị vua của thế giới ngầm, lạnh lùng, sáng suốt, tàn nhẫn.
"Còn mười phút nữa là đến giờ giao dịch, cẩn thận mọi thứ xung quanh, nhất định bọn họ sẽ làm ra hành động gì đó."
"Dạ, lão đại."
Nam Cung Âu Thần sau khi phân phó thuộc hạ qua tai nghe xong thì anh tiếp tục quan sát xung quanh. Vụ giao dịch lần này chính là giao một lô vũ khí lớn với một khách hàng ở Trung Đông. Tuy lô hàng này quả thật rất lớn, nhưng cũng không đủ làm Nam Cung Âu Thần đích thân ra mặt. Sở dĩ anh làm vậy chính là bởi vì nhận được tin trong Nam Cung gia có kẻ phản bội, hơn nữa anh cảm giác sự việc lần này có vẻ không đơn giản. Nên Nam Cung Âu Thần mới tự mình chỉ đạo cuộc giao dịch này. Trò chơi này nhất định rất kích thích! Con ngươi của Nam Cung Âu Thần hiện lên vẻ khát máu, đầy hứng thú. Đúng như Nam Cung Âu Thần dự đoán, có người đã bắt đầu hành động.
"Lão đại, phía đông của kho hàng có người tấn công."
"Lão đại, có người đã đột nhập vào kho hàng."
"Lão đại, lực lượng của bọn chúng khá đông."
Hàng loạt thông báo khẩn cấp không ngừng truyền qua tai nghe của Nam Cung Âu Thần, anh không có biểu hiện gì, chỉ nhếch môi, xem ra mục tiêu đầu tiên của bọn họ quả thật là kho hàng của anh. Vũ Á đứng đằng sau, đương nhiên cũng nghe được những thông báo đó qua tai nghe nhỏ được gắn bên tai của anh. Vũ Á hơi nhíu mày, xem tình hình ở chỗ Vũ Hiên không được tốt lắm. Vũ Hiên vốn được phái trong coi kho hàng, lực lượng ở đó vốn không hề yếu, nhưng hiện tại lại có người đột nhập vào kho hàng được, xem ra nhất định không ổn.
"Lão đại, có cần qua đó viện trợ cho Vũ Hiên không?" Vũ Á cung kính hỏi Nam Cung Âu Thần, không có lệnh của lão đại, anh tuyệt đối không thể rời vị trí của mình, dù là đi giúp Vũ Hiên cũng vậy.
"Ừ, đi đi." Nam Cung Âu Thần hoàn toàn không quan tâm, khi Vũ Á đi thì số người bảo vệ anh còn lại rất ích, nếu lúc này có kẻ tấn công thì nhất định nguy hiểm. Vũ Á đương nhiên cũng nghĩ đến điều này, vì vậy anh không dám mang theo nhiều người. Nam Cung Âu Thần không hề để ý đến điều đó, anh còn mong rằng Vũ Á mang hết người đi cũng được, như vậy con mồi mới thể xuất hiện. Vũ Á đi rồi, bên cạnh Nam Cung Âu Thần chỉ còn vài ba người tiếp tục đứng chờ đối tác vụ giao dịch này xuất hiện. Lúc này trong bóng tối bỗng hiện ra một đám sát thủ chuyên nghiệp. Nam Cung Âu Thần mỉm cười lạnh lùng, cuối cùng cũng đến rồi! Trên người Nam Cung Âu Thần bỗng nhiên tỏa ra sát khí đến đáng sợ, làm cho đám sát thủ này cảm nhận được thế nào là vua của hắc đạo. Bất giác bọn họ muốn lùi bước, nhưng không thể được, nên đám sát thủ này chỉ đành cắn răng xông lên phía trước.
"Không biết lượng sức." Giọng điệu Nam Cung Âu Thần trở nên sắc lạnh, dứt lời liền bắt đầu đối phó đám sát thủ đó. Có một tên thuộc hạ phía sau Nam Cung Âu Thần thấy tình hình này lập tức thông báo: "Lão đại bị phục kích!"
Vũ Á đang ở kho hàng giúp Vũ Hiên đối phó đám người xâm nhập, nghe câu nói này anh giận tím mặt, không nhịn được chửi thầm: "Chết tiệt!" Không ngờ bọn họ lợi dụng lúc anh đi để đối phó lão đại, đây chính là muốn giương đông kích tây sao? Nhưng mà hiện tại anh không thể rời khỏi đây để đi giúp lão đại được, kho hàng rất quan trọng, hơn nữa lực lượng tấn công nơi này tuy không lớn lắm nhưng đủ cầm chân bọn họ. Tâm trạng bực bội, Vũ Á đành trút giận lên đối thủ, con dao trên tay nhẹ nhàng đâm vào mấy huyệt vị quan trọng, khiến bọn chúng đau đến chết đi sống lại, vô cùng tàn nhẫn. Đây mới chính là bộ mặt thật khi Vũ Á tức giận, hình ảnh bác sĩ nhã nhặn ngày thường đã biến đâu mất.
"Lão đại, anh sao rồi?" Giọng nói gấp gáp của Vũ Trạch truyền qua tai nghe đến Nam Cung Âu Thần. Vũ Trạch và Vũ Điềm Điềm không hề đến nơi giao dịch mà bọn họ bị lão đại bắt ở lại tổng bộ. Nhưng dù Vũ Trạch và Vũ Điềm Điềm ở tổng bộ cũng có thể biết được tình hình ở chỗ Nam Cung Âu Thần.
"Không cần, hai người cứ ở lại tổng bộ đi."
"Nhưng mà lão đại......"
"Hai người dám không nghe theo mệnh lệnh của tôi sao?"
"Dạ không dám, vậy bọn em sẽ tiếp tục ở tổng bộ."
Nam Cung Âu Thần vừa hét lớn trong tai nghe vừa quét chân, một cước đá gãy cổ tên sát thủ, ra tay không hề lưu tình, từng tên từng tên dần bị hạ. Nhưng ở tổng bộ lại xảy ra một khung cảnh khác, sau khi Vũ Trạch và Vũ Điềm Điềm cắt đứt liên lạc với Nam Cung Âu Thần luôn thắc mắc tại sao lão đại lại không cho bọn họ đến tiếp viện thì hai phút sau đã có câu trả lời. Ở phía tây của tổng bộ bị người ta dùng bom tấn công, hệ thống có dấu hiệu bị xâm nhập, mọi thứ dần trở nên hỗn loạn. Người ở đây đương nhiên là đã được huấn luyện kỹ càng, sau khi bàng hoàng thì lập tức khôi phục tinh thần, bắt tay vào việc điều tra xem ai đánh bom và ngăn chặn người khác xâm nhập hệ thống của Nam Cung gia. Nhưng có vẻ đối phương rất mạnh, một vài chuyên gia kỹ thuật của Nam Cung gia đã sắp chống đỡ không nổi, Vũ Trạch liền kéo bọn họ ra, bản thân ngồi vào chỗ, hai bàn tay hoạt động trên bàn phím, bắt đầu đối phó với kẻ xâm nhập. Có một số người vốn định nhân cơ hội này để lẻn vào tổng bộ của gia tộc nhưng lại nhanh chóng bị Vũ Điềm Điềm bắt được. Ngay lúc đó, Vũ Trạch cũng đã ngăn chặn được người khác xâm nhập vào hệ thống, bên phía kho hàng, Vũ Hiên và Vũ Á cũng xử lý xong. Nhưng ở chỗ Nam Cung Âu Thần thì không được dễ dàng như vậy, có lẽ đối phương biết nhiệm vụ ở hai nơi kia đã thất bại nên dồn hết sức vào việc ám sát Nam Cung Âu Thần, anh cứ vừa giải quyết xong nhóm này lại có thêm nhóm khác tới. Thể lực của Nam Cung Âu Thần cũng đang dần tiêu hao, nhưng nụ cười trên môi anh càng sâu hơn, đã rất lâu rồi anh không cảm thấy kích thích như thế này. Bọn họ đầu tiên là tấn công kho hàng, làm cho Vũ Á rời khỏi anh, lại phái sát thủ ám sát anh, thành công thì tốt, nếu như thất bại thì sẽ là bước đệm để dẫn dụ Vũ Trạch và Vũ Điềm Điềm tới đây. Như vậy, nhất định phòng thủ ở tổng bộ rất yếu, họ sẽ nhân đó mà tấn công vào, mục đích cuối cùng chỉ là muốn xâm nhập hệ thống của Nam Cung gia, lấy cắp những thông tin quan trọng, mà những thông tin này sẽ quyết định sự sống còn của gia tộc. Một kế hoạch được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp các kế hoạch nhỏ khác, quả nhiên người này rất thông minh. Đang lúc giằng co thì một tiếng động cơ xe thu hút sự chú ý của mọi người. Chỉ thấy đột nhiên có một chiếc Ferrari màu trắng chạy tới, theo sau là hai chiếc Audi đen. Tiếng thắng xe vang lên, từ trên chiếc Ferrari màu trắng, một cô gái thân hình hoàn mỹ bước xuống, khuôn mặt được che phủ bởi chiếc mặt nạ màu bạc, nhiều người khác cũng bước xuống từ hai chiếc Audi kia. Những người có mặt ở đó đều đứng hình, tạm dừng động tác, bởi vì họ biết chiếc mặt nạ kia tượng trưng cho ai, trong giới hắc đạo này chỉ có một người duy nhất là mang mặt nạ bạc, chính là Queen, nữ hoàng của giới sát thủ. Chỉ là bọn họ không hiểu, hôm nay Queen đến đây làm gì? Một tiếng nói dễ nghe cất lên: "Không ngờ cũng có ngày vua của thế giới ngầm lại chật vật như vậy nha!" Queen nhìn Nam Cung Âu Thần với ánh mắt trêu tức, nhưng cũng không hề có ác ý. Cô chỉ đứng tựa vào xe, mặt nạ bạc trên mặt như tỏa sáng giữa bầu trời đêm, khiến cô trở nên thật nổi bật ở đây. Nam Cung Âu Thần sao để người khác trêu chọc mình, nên liền phản bác lại: "Cũng không ngờ có ngày nữ hoàng của giới sát thủ đêm tối rảnh rỗi đến nhìn người khác đánh nhau như vậy nha!" Bị bóng tối che phủ, Nam Cung Âu Thần không hề thấy rõ mặt của Queen, cũng không biết mục đích của cô gái này đến đây là vì điều gì, nhưng không hiểu sao Nam Cung Âu Thần lại có một cảm giác rất gần gũi, không muốn tổn thương cô. Queen cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, khiến người ta dễ dàng say mê. "Tôi không rảnh rỗi đến vậy, hôm nay đến đây chỉ là muốn bắt vài người không nghe lời mà thôi!" Vừa nói Queen vừa liếc nhìn sang đám sát thủ. Trong số đó đột nhiên có một người bước ra, cười bỉ ổi, nói với cô: "Thủ lĩnh, đúng là tôi đã coi thường cô rồi, nhanh như vậy mà đã tìm ra." Ý cười trên môi Queen vẫn không giảm: "Tôi cũng đánh giá quá cao anh rồi, cứ tưởng anh sẽ đóng kịch được lâu hơn một chút, nhưng nhanh như vậy đã lộ bộ mặt thật ra rồi. Thật đúng là nhàm chán!" Người kia lập tức giận đỏ mặt: "Cô...."
"Ây nha, giận rồi sao, năng lực kìm chế cảm xúc thật kém quá. Rõ ràng tôi đã đào tạo anh rất tốt mà, quả nhiên người của tổ chức Huyết Sát thật sự rất kém cỏi. Phải không, Lưu Dũng?" Queen vừa nói xong thì đồng loạt toàn bộ sát thủ như bị chọc giận, tỏa ra sát khí mạnh mẽ, hận không thể xông lên giết cô, bởi vì họ chính là người của tổ chức Huyết Sát. Trong giới sát thủ, không ai không biết, nếu đứng đầu là tổ chức J, thì đứng thứ hai chính là Huyết Sát, hai tổ chức này luôn luôn là kẻ thù của nhau. Mà tên Lưu Dũng kia lại chính là nội gián của Huyết Sát được gài vào trong tổ chức J, chỉ là đã bị phát hiện. Lưu Dũng biết mình đã đến đường cùng, nên chỉ đành bất chấp xông lên phía trước.
"Hôm nay tôi sẽ cho cô biết được người của Huyết Sát có yếu ớt hay không, 'thủ lĩnh yêu dấu của tôi'!"
Queen quay qua nở nụ cười ma mị với Nam Cung Âu Thần: "Xem ra chúng ta đều có cùng một mục đích, chính là phải tiêu diệt bọn họ." Nam Cung Âu Thần đứng yên xem kịch nãy giờ cũng bị câu nói của cô làm cho bật cười: "Vậy có lẽ tôi phải giúp cô một tay rồi." Người đàn ông này quả nhiên là không muốn chịu thiệt một chút nào, nói giống như là đang ban phát lòng tốt giúp đỡ cô vậy, không hề nghĩ đến người vừa rồi bị bao vây ám sát là anh ta. Queen lầm bầm rủa vài tiếng, sau đó bước đến bên anh, gia nhập cuộc chiến, người của cô cũng tham gia vào. Nam Cung Âu Thần và cô, mỗi người đều ra đòn mạnh mẽ, dứt khoát, luôn nhắm vào chỗ hiểm của người khác, lần đầu kết hợp nhưng hai người lại vô cùng ăn ý, cứ như là rất hiểu rõ nhau vậy, khiến người xem tròn mắt ngạc nhiên. Đám sát thủ đối phó với một Nam Cung Âu Thần đã khó, nay lại thêm một nữ hoàng của giới sát thủ nên rất nhanh bị đánh bại, lúc chỉ còn Lưu Dũng, Queen đột nhiên nói với Nam Cung Âu Thần: "Đừng để anh ta chết, tôi muốn mang về chơi đùa một chút, cái chết với kẻ phản bội là quá dễ dàng." Nam Cung Âu Thần hơi bất ngờ, cách xử lý kẻ phản bội của cô hoàn toàn giống như cách nghĩ của hắn, từ từ chơi, như vậy mới thú vị, chết nhanh quá thì sẽ không có nhiều đau khổ. Bọn họ quả thật rất hợp nhau! Hơn nữa, hôm nay không phải chỉ có cô cần phải xử lý kẻ phản bội, anh cũng có, anh đang suy nghĩ rốt cuộc nên hành hạ những người đó như thế nào đây.
"Được."
"Mang anh ta về!" Thuộc hạ của Queen liền đánh Lưu Dũng bất tỉnh, sau đó mang lên xe, chạy về căn cứ. Nhìn những xác chết trước mặt, Nam Cung Âu Thần cau mày, ra lệnh: "Dọn dẹp sạch sẽ."
Có người tiến lên kéo những xác chết này đi, làm cho nơi này giống như lúc đầu, không có gì xảy ra, chỉ có mùi máu tanh trong không khí vẫn không hề phai đi, chứng minh nơi này vừa xảy ra một trận chiến ác liệt.
"Em không có gì cần giải thích với anh sao?" Giọng điệu Nam Cung Âu Thần không nhanh không chậm, nhìn không ra có phải đang tức giận hay không, nhưng vẫn làm cho Mẫn Nguyệt cảm thấy khẩn trương. Giải thích? Ý của anh là chuyện hai chiếc xe Bentley kia sao?
"Thần, anh rõ ràng đã cho em tự do, sao còn phái người giám sát em. Như vậy đi chơi không vui tí nào, cho nên em mới cắt đuôi bọn họ."
"Em biết anh không phải muốn hỏi chuyện đó." Không phải chuyện đó? Vậy không lẽ là.... "Từ bao giờ mà em lái xe giỏi như vậy?"
"Em.....lúc ở bên Anh em có một người bạn, cậu ấy lái xe rất giỏi nên đã dạy cho em." Mẫn Nguyệt biết chắc anh sẽ hỏi, nên đã chuẩn bị lý do từ trước. Lời nói của cô nửa thật nửa giả, có một người bạn lái xe rất giỏi là thật, cậu ta chính là Tiêu Anh Kỳ. Nhưng giả ở chỗ kỹ thuật lái xe của cô không phải là cậu ta dạy. Nam Cung Âu Thần cũng không quan tâm lý do đó là thật hay giả, mà chỉ "Ừ!" một tiếng, Mẫn Nguyệt dù cảm thấy hoài nghi nhưng biết anh không truy cứu nữa thì cảm thấy nhẹ nhõm.
"Anh ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa." Nam Cung Âu Thần chỉ là nhàn nhạt trả lời, khiến cho Mẫn Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, nhìn lướt qua đồng hồ một cái, đã hơn chín giờ rồi. "Tại sao anh chưa ăn?"
"Chờ em về nấu cho anh ăn." Nam Cung Âu Thần không giận dữ, làm cho Mẫn Nguyệt cảm thấy thật áy náy với anh, cũng cảm thấy thật đau lòng, anh chính là vì cô nên mới chưa ăn cơm.
"Xin lỗi, em quên mất, hơn nữa còn đi chơi về trễ." Mẫn Nguyệt làm ra bộ dáng trẻ con làm sai chờ xử phạt, trong lòng thầm mắng chính mình rất nhiều lần. Nam Cung Âu Thần cũng không trách cô, anh xoa đầu cô như thường ngày, cười rất dịu dàng: "Vậy bây giờ em đi nấu cho anh, chúng ta cùng ăn."
"Em đã ăn ở ngoài với Điềm Điềm rồi." Cô càng cảm thấy áy náy, bản thân thì ăn uống đầy đủ bên ngoài, lại để cho anh bị bỏ đói ở nhà, lần sau cô nhất định sẽ không đi ra ngoài trễ như vậy mới về, mà ở nhà ăn cơm cùng anh. "Không sao, em chỉ cần ngồi bên cạnh anh thôi cũng được."
"Cũng được, vậy em đi nấu ăn đây." Mẫn Nguyệt xoay người đi vào phòng bếp, không để ý thấy Nam Cung Âu Thần nở nụ cười gian tà.
Một tuần sau, tại tổng bộ của Nam Cung gia
"Lão đại, vụ giao dịch lần này anh muốn đích thân đi sao?"
"Ừ!"
"Không được, rõ ràng vụ giao dịch này có vấn đề, anh đi sẽ nguy hiểm."
"Cậu cảm thấy có người đủ khả năng khiến tôi gặp nguy hiểm sao?" Nam Cung Âu Thần dựa vào ghế sô pha, hai chân bắt chéo tùy ý, bàn tay lắc nhẹ ly rượu vang, ánh mắt khép hờ, chỉ hành động đó cũng làm mị lực của anh tỏa ra bốn phía, người đàn ông này quả thật là yêu nghiệt! Ở trước mặt anh là Vũ Hiên đang ngồi nghiêm chỉnh, Vũ Trạch thì ánh mắt dán chặt vô màn hình vi tính trước mặt, bàn tay không ngừng gõ gõ trên bàn phím. Trong Nam Cung gia, Vũ Trạch chính là một hacker siêu đẳng, chuyên quản lý hệ thống thông tin của gia tộc. Vũ Á im lặng, cố gắng làm một người không liên quan, vân vê cây dao phẫu thuật trên tay, anh ta chính là vị bác sĩ thiên tài, chỉ khám bệnh cho Nam Cung Âu Thần hay những người mà anh ta muốn khám. Dù người khác có muốn được anh ta chữa bệnh, nhưng Vũ Á không thích thì làm bất cứ chuyện gì cũng không được. Vũ Điềm Điềm thì không cần phải nói, cô ngồi một bên thản nhiên uống rượu. Cho đến khi bị ánh mắt của Vũ Á làm cho da đầu rung lên mới chịu bỏ ly rượu xuống, điều chỉnh tư thế ngay ngắn lại. Nghe câu hỏi của Nam Cung Âu Thần, Vũ Hiên hoảng hốt, anh nói như vậy chẳng phải là đang xem thường thực lực của lão đại sao!
"Lão đại, em chỉ lo lắng vụ giao dịch này lỡ như liên quan đến gia tộc Đàm Đài, Lãnh Mặc Nghiên đó không đơn giản."
"Tôi biết, nhưng mà như vậy chẳng phải là càng thú vị sao?" Khóe miệng Nam Cung Âu Thần vẽ lên nụ cười tà ác, khiến bốn người xung quanh rùng mình, âm thầm cầu nguyện cho đám người kia. "Mấy người cứ theo kế hoạch mà tiến hành, tối mai sẽ giao hàng." Nói xong, Nam Cung Âu Thần liền đứng lên, bước ra ngoài.
Khu vực bến cảng, 12h50
Nam Cung Âu Thân một thân trang phục đen như hòa vào bóng đêm, anh chỉ yên lặng đứng một chỗ, nhưng khí thế trên người thì không thể xem thường. Lúc này Nam Cung Âu Thần hoàn toàn mang một phong thái của một vị vua của thế giới ngầm, lạnh lùng, sáng suốt, tàn nhẫn.
"Còn mười phút nữa là đến giờ giao dịch, cẩn thận mọi thứ xung quanh, nhất định bọn họ sẽ làm ra hành động gì đó."
"Dạ, lão đại."
Nam Cung Âu Thần sau khi phân phó thuộc hạ qua tai nghe xong thì anh tiếp tục quan sát xung quanh. Vụ giao dịch lần này chính là giao một lô vũ khí lớn với một khách hàng ở Trung Đông. Tuy lô hàng này quả thật rất lớn, nhưng cũng không đủ làm Nam Cung Âu Thần đích thân ra mặt. Sở dĩ anh làm vậy chính là bởi vì nhận được tin trong Nam Cung gia có kẻ phản bội, hơn nữa anh cảm giác sự việc lần này có vẻ không đơn giản. Nên Nam Cung Âu Thần mới tự mình chỉ đạo cuộc giao dịch này. Trò chơi này nhất định rất kích thích! Con ngươi của Nam Cung Âu Thần hiện lên vẻ khát máu, đầy hứng thú. Đúng như Nam Cung Âu Thần dự đoán, có người đã bắt đầu hành động.
"Lão đại, phía đông của kho hàng có người tấn công."
"Lão đại, có người đã đột nhập vào kho hàng."
"Lão đại, lực lượng của bọn chúng khá đông."
Hàng loạt thông báo khẩn cấp không ngừng truyền qua tai nghe của Nam Cung Âu Thần, anh không có biểu hiện gì, chỉ nhếch môi, xem ra mục tiêu đầu tiên của bọn họ quả thật là kho hàng của anh. Vũ Á đứng đằng sau, đương nhiên cũng nghe được những thông báo đó qua tai nghe nhỏ được gắn bên tai của anh. Vũ Á hơi nhíu mày, xem tình hình ở chỗ Vũ Hiên không được tốt lắm. Vũ Hiên vốn được phái trong coi kho hàng, lực lượng ở đó vốn không hề yếu, nhưng hiện tại lại có người đột nhập vào kho hàng được, xem ra nhất định không ổn.
"Lão đại, có cần qua đó viện trợ cho Vũ Hiên không?" Vũ Á cung kính hỏi Nam Cung Âu Thần, không có lệnh của lão đại, anh tuyệt đối không thể rời vị trí của mình, dù là đi giúp Vũ Hiên cũng vậy.
"Ừ, đi đi." Nam Cung Âu Thần hoàn toàn không quan tâm, khi Vũ Á đi thì số người bảo vệ anh còn lại rất ích, nếu lúc này có kẻ tấn công thì nhất định nguy hiểm. Vũ Á đương nhiên cũng nghĩ đến điều này, vì vậy anh không dám mang theo nhiều người. Nam Cung Âu Thần không hề để ý đến điều đó, anh còn mong rằng Vũ Á mang hết người đi cũng được, như vậy con mồi mới thể xuất hiện. Vũ Á đi rồi, bên cạnh Nam Cung Âu Thần chỉ còn vài ba người tiếp tục đứng chờ đối tác vụ giao dịch này xuất hiện. Lúc này trong bóng tối bỗng hiện ra một đám sát thủ chuyên nghiệp. Nam Cung Âu Thần mỉm cười lạnh lùng, cuối cùng cũng đến rồi! Trên người Nam Cung Âu Thần bỗng nhiên tỏa ra sát khí đến đáng sợ, làm cho đám sát thủ này cảm nhận được thế nào là vua của hắc đạo. Bất giác bọn họ muốn lùi bước, nhưng không thể được, nên đám sát thủ này chỉ đành cắn răng xông lên phía trước.
"Không biết lượng sức." Giọng điệu Nam Cung Âu Thần trở nên sắc lạnh, dứt lời liền bắt đầu đối phó đám sát thủ đó. Có một tên thuộc hạ phía sau Nam Cung Âu Thần thấy tình hình này lập tức thông báo: "Lão đại bị phục kích!"
Vũ Á đang ở kho hàng giúp Vũ Hiên đối phó đám người xâm nhập, nghe câu nói này anh giận tím mặt, không nhịn được chửi thầm: "Chết tiệt!" Không ngờ bọn họ lợi dụng lúc anh đi để đối phó lão đại, đây chính là muốn giương đông kích tây sao? Nhưng mà hiện tại anh không thể rời khỏi đây để đi giúp lão đại được, kho hàng rất quan trọng, hơn nữa lực lượng tấn công nơi này tuy không lớn lắm nhưng đủ cầm chân bọn họ. Tâm trạng bực bội, Vũ Á đành trút giận lên đối thủ, con dao trên tay nhẹ nhàng đâm vào mấy huyệt vị quan trọng, khiến bọn chúng đau đến chết đi sống lại, vô cùng tàn nhẫn. Đây mới chính là bộ mặt thật khi Vũ Á tức giận, hình ảnh bác sĩ nhã nhặn ngày thường đã biến đâu mất.
"Lão đại, anh sao rồi?" Giọng nói gấp gáp của Vũ Trạch truyền qua tai nghe đến Nam Cung Âu Thần. Vũ Trạch và Vũ Điềm Điềm không hề đến nơi giao dịch mà bọn họ bị lão đại bắt ở lại tổng bộ. Nhưng dù Vũ Trạch và Vũ Điềm Điềm ở tổng bộ cũng có thể biết được tình hình ở chỗ Nam Cung Âu Thần.
"Không cần, hai người cứ ở lại tổng bộ đi."
"Nhưng mà lão đại......"
"Hai người dám không nghe theo mệnh lệnh của tôi sao?"
"Dạ không dám, vậy bọn em sẽ tiếp tục ở tổng bộ."
Nam Cung Âu Thần vừa hét lớn trong tai nghe vừa quét chân, một cước đá gãy cổ tên sát thủ, ra tay không hề lưu tình, từng tên từng tên dần bị hạ. Nhưng ở tổng bộ lại xảy ra một khung cảnh khác, sau khi Vũ Trạch và Vũ Điềm Điềm cắt đứt liên lạc với Nam Cung Âu Thần luôn thắc mắc tại sao lão đại lại không cho bọn họ đến tiếp viện thì hai phút sau đã có câu trả lời. Ở phía tây của tổng bộ bị người ta dùng bom tấn công, hệ thống có dấu hiệu bị xâm nhập, mọi thứ dần trở nên hỗn loạn. Người ở đây đương nhiên là đã được huấn luyện kỹ càng, sau khi bàng hoàng thì lập tức khôi phục tinh thần, bắt tay vào việc điều tra xem ai đánh bom và ngăn chặn người khác xâm nhập hệ thống của Nam Cung gia. Nhưng có vẻ đối phương rất mạnh, một vài chuyên gia kỹ thuật của Nam Cung gia đã sắp chống đỡ không nổi, Vũ Trạch liền kéo bọn họ ra, bản thân ngồi vào chỗ, hai bàn tay hoạt động trên bàn phím, bắt đầu đối phó với kẻ xâm nhập. Có một số người vốn định nhân cơ hội này để lẻn vào tổng bộ của gia tộc nhưng lại nhanh chóng bị Vũ Điềm Điềm bắt được. Ngay lúc đó, Vũ Trạch cũng đã ngăn chặn được người khác xâm nhập vào hệ thống, bên phía kho hàng, Vũ Hiên và Vũ Á cũng xử lý xong. Nhưng ở chỗ Nam Cung Âu Thần thì không được dễ dàng như vậy, có lẽ đối phương biết nhiệm vụ ở hai nơi kia đã thất bại nên dồn hết sức vào việc ám sát Nam Cung Âu Thần, anh cứ vừa giải quyết xong nhóm này lại có thêm nhóm khác tới. Thể lực của Nam Cung Âu Thần cũng đang dần tiêu hao, nhưng nụ cười trên môi anh càng sâu hơn, đã rất lâu rồi anh không cảm thấy kích thích như thế này. Bọn họ đầu tiên là tấn công kho hàng, làm cho Vũ Á rời khỏi anh, lại phái sát thủ ám sát anh, thành công thì tốt, nếu như thất bại thì sẽ là bước đệm để dẫn dụ Vũ Trạch và Vũ Điềm Điềm tới đây. Như vậy, nhất định phòng thủ ở tổng bộ rất yếu, họ sẽ nhân đó mà tấn công vào, mục đích cuối cùng chỉ là muốn xâm nhập hệ thống của Nam Cung gia, lấy cắp những thông tin quan trọng, mà những thông tin này sẽ quyết định sự sống còn của gia tộc. Một kế hoạch được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp các kế hoạch nhỏ khác, quả nhiên người này rất thông minh. Đang lúc giằng co thì một tiếng động cơ xe thu hút sự chú ý của mọi người. Chỉ thấy đột nhiên có một chiếc Ferrari màu trắng chạy tới, theo sau là hai chiếc Audi đen. Tiếng thắng xe vang lên, từ trên chiếc Ferrari màu trắng, một cô gái thân hình hoàn mỹ bước xuống, khuôn mặt được che phủ bởi chiếc mặt nạ màu bạc, nhiều người khác cũng bước xuống từ hai chiếc Audi kia. Những người có mặt ở đó đều đứng hình, tạm dừng động tác, bởi vì họ biết chiếc mặt nạ kia tượng trưng cho ai, trong giới hắc đạo này chỉ có một người duy nhất là mang mặt nạ bạc, chính là Queen, nữ hoàng của giới sát thủ. Chỉ là bọn họ không hiểu, hôm nay Queen đến đây làm gì? Một tiếng nói dễ nghe cất lên: "Không ngờ cũng có ngày vua của thế giới ngầm lại chật vật như vậy nha!" Queen nhìn Nam Cung Âu Thần với ánh mắt trêu tức, nhưng cũng không hề có ác ý. Cô chỉ đứng tựa vào xe, mặt nạ bạc trên mặt như tỏa sáng giữa bầu trời đêm, khiến cô trở nên thật nổi bật ở đây. Nam Cung Âu Thần sao để người khác trêu chọc mình, nên liền phản bác lại: "Cũng không ngờ có ngày nữ hoàng của giới sát thủ đêm tối rảnh rỗi đến nhìn người khác đánh nhau như vậy nha!" Bị bóng tối che phủ, Nam Cung Âu Thần không hề thấy rõ mặt của Queen, cũng không biết mục đích của cô gái này đến đây là vì điều gì, nhưng không hiểu sao Nam Cung Âu Thần lại có một cảm giác rất gần gũi, không muốn tổn thương cô. Queen cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, khiến người ta dễ dàng say mê. "Tôi không rảnh rỗi đến vậy, hôm nay đến đây chỉ là muốn bắt vài người không nghe lời mà thôi!" Vừa nói Queen vừa liếc nhìn sang đám sát thủ. Trong số đó đột nhiên có một người bước ra, cười bỉ ổi, nói với cô: "Thủ lĩnh, đúng là tôi đã coi thường cô rồi, nhanh như vậy mà đã tìm ra." Ý cười trên môi Queen vẫn không giảm: "Tôi cũng đánh giá quá cao anh rồi, cứ tưởng anh sẽ đóng kịch được lâu hơn một chút, nhưng nhanh như vậy đã lộ bộ mặt thật ra rồi. Thật đúng là nhàm chán!" Người kia lập tức giận đỏ mặt: "Cô...."
"Ây nha, giận rồi sao, năng lực kìm chế cảm xúc thật kém quá. Rõ ràng tôi đã đào tạo anh rất tốt mà, quả nhiên người của tổ chức Huyết Sát thật sự rất kém cỏi. Phải không, Lưu Dũng?" Queen vừa nói xong thì đồng loạt toàn bộ sát thủ như bị chọc giận, tỏa ra sát khí mạnh mẽ, hận không thể xông lên giết cô, bởi vì họ chính là người của tổ chức Huyết Sát. Trong giới sát thủ, không ai không biết, nếu đứng đầu là tổ chức J, thì đứng thứ hai chính là Huyết Sát, hai tổ chức này luôn luôn là kẻ thù của nhau. Mà tên Lưu Dũng kia lại chính là nội gián của Huyết Sát được gài vào trong tổ chức J, chỉ là đã bị phát hiện. Lưu Dũng biết mình đã đến đường cùng, nên chỉ đành bất chấp xông lên phía trước.
"Hôm nay tôi sẽ cho cô biết được người của Huyết Sát có yếu ớt hay không, 'thủ lĩnh yêu dấu của tôi'!"
Queen quay qua nở nụ cười ma mị với Nam Cung Âu Thần: "Xem ra chúng ta đều có cùng một mục đích, chính là phải tiêu diệt bọn họ." Nam Cung Âu Thần đứng yên xem kịch nãy giờ cũng bị câu nói của cô làm cho bật cười: "Vậy có lẽ tôi phải giúp cô một tay rồi." Người đàn ông này quả nhiên là không muốn chịu thiệt một chút nào, nói giống như là đang ban phát lòng tốt giúp đỡ cô vậy, không hề nghĩ đến người vừa rồi bị bao vây ám sát là anh ta. Queen lầm bầm rủa vài tiếng, sau đó bước đến bên anh, gia nhập cuộc chiến, người của cô cũng tham gia vào. Nam Cung Âu Thần và cô, mỗi người đều ra đòn mạnh mẽ, dứt khoát, luôn nhắm vào chỗ hiểm của người khác, lần đầu kết hợp nhưng hai người lại vô cùng ăn ý, cứ như là rất hiểu rõ nhau vậy, khiến người xem tròn mắt ngạc nhiên. Đám sát thủ đối phó với một Nam Cung Âu Thần đã khó, nay lại thêm một nữ hoàng của giới sát thủ nên rất nhanh bị đánh bại, lúc chỉ còn Lưu Dũng, Queen đột nhiên nói với Nam Cung Âu Thần: "Đừng để anh ta chết, tôi muốn mang về chơi đùa một chút, cái chết với kẻ phản bội là quá dễ dàng." Nam Cung Âu Thần hơi bất ngờ, cách xử lý kẻ phản bội của cô hoàn toàn giống như cách nghĩ của hắn, từ từ chơi, như vậy mới thú vị, chết nhanh quá thì sẽ không có nhiều đau khổ. Bọn họ quả thật rất hợp nhau! Hơn nữa, hôm nay không phải chỉ có cô cần phải xử lý kẻ phản bội, anh cũng có, anh đang suy nghĩ rốt cuộc nên hành hạ những người đó như thế nào đây.
"Được."
"Mang anh ta về!" Thuộc hạ của Queen liền đánh Lưu Dũng bất tỉnh, sau đó mang lên xe, chạy về căn cứ. Nhìn những xác chết trước mặt, Nam Cung Âu Thần cau mày, ra lệnh: "Dọn dẹp sạch sẽ."
Có người tiến lên kéo những xác chết này đi, làm cho nơi này giống như lúc đầu, không có gì xảy ra, chỉ có mùi máu tanh trong không khí vẫn không hề phai đi, chứng minh nơi này vừa xảy ra một trận chiến ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.