Chương 28: cái tát này là cho cô tỉnh ra
Sarah Trầnn
31/07/2023
Hôm nay cô vừa mới ghé qua thăm bạch lan thì đến công ty làm việc. Cô đang
bận giải quyết những giấy tờ thì điện thoại cô reo lên, là ai đó đang
gọi đến. Cô nhấc máy nghe
‘ ân ân à, làm sao bây giờ. Có người muốn đòi mua cô nhi viện con ạ, mấy đứa trẻ giờ sẽ ở đâu đây’
Cô nghe thế thì hốt hoảng
‘ dì, cháu sẽ về đó ngay ạ. Dì đợi con nhé’
Mảnh đất mà cô nhi viện hiện tại là mảnh đất thuê, và người chủ ấy cũng đã đồng ý sẽ cho thuê đến khi cô nhi viện đóng cửa thì thôi. Nhưng bây giờ tại sao lại vậy chứ, cô đau đầu suy nghĩ khi ở trên xe.
Khi đến nơi, cô nhanh chóng bước vào. Thì thấy dì, cô chạy lại
‘ dì, chuyện là sao ạ’
‘ cháu đi theo dì’ dì cầm tay cô dắt cô vô trong phòng
Trong phòng này có một người phụ nữ đã trung niên, đang nhàn nhã thưởng trà.người phụ nữ ấy nhìn cô bằng con mắt lạnh lùng. là mẹ anh
Cô bất ngờ khi có sự xuất hiện của bà
‘ tại sao bác lại ở đây’
‘ vì sao ư.. vì bây giờ tôi là chủ của mảnh đất này’ bà kiêu ngạo nói
‘ cháu xin bác, bác có thể để cô nhi viện tiếp tục hoạt động không ạ, nếu bấy giờ bác lấy lại đất thì những em nhỏ sẽ không có nơi nào nương thân ạ’ cô nghẹn ngào nói
‘ bà ra ngoài trước đi, tôi có việc muốn nói với hạ như ân’ bà xua tay kêu dì ra ngoài
‘ nếu như cô không quay lại với thằng lâm, thì chuyện này đã không xảy ra rồi’
‘ cháu thật sự đã rời xa anh ấy, cháu đã dọn ra khỏi căn biệt thự và không còn quen biết anh ấy nữa’
‘ cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao, trừ khi cô biến nất khỏi nơi này’
‘..’
‘ tôi sẽ không vòng vo nữa, bây giờ tôi sẽ cho cô một cơ hội. Cô hãy rời khỏi nơi này và đến 1 nơi khác sống, thì tôi sẽ tha cho cô nhi viện. Còn không thì tôi vẫn sẽ tiếp tục lấy lại đất’ bà lạnh nhạt nói
‘ tại sao bác lại như vậy, cháu đã rời xa anh ấy rồi’ cô hỏi bà
Bà đứng dậy vung cho cô một cái tát đau điếng người
‘ bốp’ cô không phản khán
'Cái tát này là cho cô tỉnh ra’
‘ tại vì cô là một đứa có xuất thân thấp kém, không cha không mẹ. Còn thêm cái tính tình xấu xa, cô nghĩ thằng lâm sẽ yêu cô sao. Đó chỉ là hứng thú nhất thời của đàn ông thôi’
‘ …’ cô không nói gì mà im lặng
Bà đứng dậy tiến ra phía cửa và nói
‘ tôi sẽ cho cô thời gian là 1 tháng để chuẩn bị rời khỏi nơi này. Tôi biết, cô đang là một thư kí ở lâm thị, leo lên vị trí đó cũng không dễ gì. Tôi là đã nhân nhượng với cô lắm rồi’ nói rôi bà dứt khoát rời đi, để lại cô suy nghĩ với một mớ hỗn độn
Lúc này cô bước ra nói với dì
‘ dì à, ổn rồi ạ. Họ sẽ không làm khó cô nhi viên đâu. Dì yên tâm nhé’
‘ thật không con’
‘ dạ thật’
Cô lấy trong túi mình một sấp tiền, tuy không nhiều nhưng có thể cho các em những bưa ăn đầy đủ tạm thời
‘ dì à, đây là chút tiền của con, dì nhận để nuôi tụi nhỏ nhé’ cô đưa cho dì
Biết tính dì sẽ không lấy nên cô đã chạy đi và nói
‘ dì cứ nhận đi ạ, là tiền cháu tích góp đi làm. Tạm biệt dì’
Khi về đến công ty cô chăm chỉ làm việc, gạt bỏ muộn phiền trong lòng. Cô làm vuệc như vậy đến gần chiều. Giờ cũng đã là giờ tan làm, cô đến căn phòng lân tổng và nói sơ qua về lịch sếp sẽ có cuộc hẹn với đôi tác, cuộc hẹn này chỉ là đi ăn bình thường. Nên cô cũng không cần đi
‘ được rồi, cô không cần phải đi. Tôi tự đi được’
‘ dạ sếp’
Cô sắp xếp tài liệu xong thì đi mua đồ ăn cho bạch lan và ghé qua bệnh viện
Cô mở chửa phòng bệnh ra thì thấy bạch lan đang đọc sách. Bạch lan thấy cô thì vui vẻ nói
‘Chị ân, chị đến rồi. Em đói lắm rồi’
‘ được, đồ ăn em đây’
‘ cảm ơn chị ân’
Bạch lan nhận lấy thức ăn cà ăn vui vẻ, lúc này trên tay cô cũng có phần. Cô mút từng muỗng ăn. Cô nhìn thấy bạch kan lạc quan vui vẻ như vậy thì cũng thấy đỡ hơn. Bỗng cô hỏi bạch lan
‘ bạch lan này, nếu chị không làm việc ở công ty nữa. Thì em có thể làm thư kí cho sếp không’
Bạch lan đang ăn nghe đến đây thì bị nghẹn, cô vội vỗ vỗ lưng bạch lan
‘ chị có chuyện gì hả’
‘ em hãy Trả lời đi’
‘ nếu chị đi rồi thì em buồn lắm đấy, với lại em cũng không muốn làm thư kí cho sếp đâu. Sếp lạnh lùng lắm, toàn ừm ừm cho qua. Em thà nói chuyện với đầu gối còn hơn’ cô hồn nhiên nói
‘ chị không làm ở công ty nữa sao’ bạch lan lo lắng hỏi
Cô vội xua tay che dấu
‘ không có, chị chỉ hỏi vậy thoii’
Hiện tại cứ bình yên như vậy, cô sẽ từ từ mở lời với lâm tổng sau. Cô muốn những khoảng thời gian còn ở lại đây có thể đối tốt với mọi người xung quanh hơn. Tạm thời cô sẽ không để ai biết chuyện cô sẽ rời khỏi nơi đây. Cí sẽ dấu kín nó
Lúc này cô đã về nhà, cô mệt mỏi nằm xuống giường. Trong đầu cô liên tục nhớ tới những lời nói của mẹ anh, nó làm cô rất đau lòng. Hết anh rồi đến mẹ anh luôn lấy cô nhi viện ra uy hiếp cô, cô đã mệt mỏi lắm rồi. Giờ lúc này cô lại nhớ đến bố mẹ, bố mẹ là người yêu thương cô nhất, sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Giá như họ vẫn còn sống, cô sẽ luôn luôn trong vòng tay bảo bọc yêu thương của cha mẹ. Cứ thế cô chìm vào giấc ngủ, cô mơ thấy mình được đoàn tụ với bố mẹ. Cô ôm bố mẹ vào lòng, và tận hưởng khoảng khắc đó. Cô ước có thể mãi mãi ôm ba mẹ như vậy, khoé mắt cô đã rơi nước mắt.
‘ ân ân à, làm sao bây giờ. Có người muốn đòi mua cô nhi viện con ạ, mấy đứa trẻ giờ sẽ ở đâu đây’
Cô nghe thế thì hốt hoảng
‘ dì, cháu sẽ về đó ngay ạ. Dì đợi con nhé’
Mảnh đất mà cô nhi viện hiện tại là mảnh đất thuê, và người chủ ấy cũng đã đồng ý sẽ cho thuê đến khi cô nhi viện đóng cửa thì thôi. Nhưng bây giờ tại sao lại vậy chứ, cô đau đầu suy nghĩ khi ở trên xe.
Khi đến nơi, cô nhanh chóng bước vào. Thì thấy dì, cô chạy lại
‘ dì, chuyện là sao ạ’
‘ cháu đi theo dì’ dì cầm tay cô dắt cô vô trong phòng
Trong phòng này có một người phụ nữ đã trung niên, đang nhàn nhã thưởng trà.người phụ nữ ấy nhìn cô bằng con mắt lạnh lùng. là mẹ anh
Cô bất ngờ khi có sự xuất hiện của bà
‘ tại sao bác lại ở đây’
‘ vì sao ư.. vì bây giờ tôi là chủ của mảnh đất này’ bà kiêu ngạo nói
‘ cháu xin bác, bác có thể để cô nhi viện tiếp tục hoạt động không ạ, nếu bấy giờ bác lấy lại đất thì những em nhỏ sẽ không có nơi nào nương thân ạ’ cô nghẹn ngào nói
‘ bà ra ngoài trước đi, tôi có việc muốn nói với hạ như ân’ bà xua tay kêu dì ra ngoài
‘ nếu như cô không quay lại với thằng lâm, thì chuyện này đã không xảy ra rồi’
‘ cháu thật sự đã rời xa anh ấy, cháu đã dọn ra khỏi căn biệt thự và không còn quen biết anh ấy nữa’
‘ cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao, trừ khi cô biến nất khỏi nơi này’
‘..’
‘ tôi sẽ không vòng vo nữa, bây giờ tôi sẽ cho cô một cơ hội. Cô hãy rời khỏi nơi này và đến 1 nơi khác sống, thì tôi sẽ tha cho cô nhi viện. Còn không thì tôi vẫn sẽ tiếp tục lấy lại đất’ bà lạnh nhạt nói
‘ tại sao bác lại như vậy, cháu đã rời xa anh ấy rồi’ cô hỏi bà
Bà đứng dậy vung cho cô một cái tát đau điếng người
‘ bốp’ cô không phản khán
'Cái tát này là cho cô tỉnh ra’
‘ tại vì cô là một đứa có xuất thân thấp kém, không cha không mẹ. Còn thêm cái tính tình xấu xa, cô nghĩ thằng lâm sẽ yêu cô sao. Đó chỉ là hứng thú nhất thời của đàn ông thôi’
‘ …’ cô không nói gì mà im lặng
Bà đứng dậy tiến ra phía cửa và nói
‘ tôi sẽ cho cô thời gian là 1 tháng để chuẩn bị rời khỏi nơi này. Tôi biết, cô đang là một thư kí ở lâm thị, leo lên vị trí đó cũng không dễ gì. Tôi là đã nhân nhượng với cô lắm rồi’ nói rôi bà dứt khoát rời đi, để lại cô suy nghĩ với một mớ hỗn độn
Lúc này cô bước ra nói với dì
‘ dì à, ổn rồi ạ. Họ sẽ không làm khó cô nhi viên đâu. Dì yên tâm nhé’
‘ thật không con’
‘ dạ thật’
Cô lấy trong túi mình một sấp tiền, tuy không nhiều nhưng có thể cho các em những bưa ăn đầy đủ tạm thời
‘ dì à, đây là chút tiền của con, dì nhận để nuôi tụi nhỏ nhé’ cô đưa cho dì
Biết tính dì sẽ không lấy nên cô đã chạy đi và nói
‘ dì cứ nhận đi ạ, là tiền cháu tích góp đi làm. Tạm biệt dì’
Khi về đến công ty cô chăm chỉ làm việc, gạt bỏ muộn phiền trong lòng. Cô làm vuệc như vậy đến gần chiều. Giờ cũng đã là giờ tan làm, cô đến căn phòng lân tổng và nói sơ qua về lịch sếp sẽ có cuộc hẹn với đôi tác, cuộc hẹn này chỉ là đi ăn bình thường. Nên cô cũng không cần đi
‘ được rồi, cô không cần phải đi. Tôi tự đi được’
‘ dạ sếp’
Cô sắp xếp tài liệu xong thì đi mua đồ ăn cho bạch lan và ghé qua bệnh viện
Cô mở chửa phòng bệnh ra thì thấy bạch lan đang đọc sách. Bạch lan thấy cô thì vui vẻ nói
‘Chị ân, chị đến rồi. Em đói lắm rồi’
‘ được, đồ ăn em đây’
‘ cảm ơn chị ân’
Bạch lan nhận lấy thức ăn cà ăn vui vẻ, lúc này trên tay cô cũng có phần. Cô mút từng muỗng ăn. Cô nhìn thấy bạch kan lạc quan vui vẻ như vậy thì cũng thấy đỡ hơn. Bỗng cô hỏi bạch lan
‘ bạch lan này, nếu chị không làm việc ở công ty nữa. Thì em có thể làm thư kí cho sếp không’
Bạch lan đang ăn nghe đến đây thì bị nghẹn, cô vội vỗ vỗ lưng bạch lan
‘ chị có chuyện gì hả’
‘ em hãy Trả lời đi’
‘ nếu chị đi rồi thì em buồn lắm đấy, với lại em cũng không muốn làm thư kí cho sếp đâu. Sếp lạnh lùng lắm, toàn ừm ừm cho qua. Em thà nói chuyện với đầu gối còn hơn’ cô hồn nhiên nói
‘ chị không làm ở công ty nữa sao’ bạch lan lo lắng hỏi
Cô vội xua tay che dấu
‘ không có, chị chỉ hỏi vậy thoii’
Hiện tại cứ bình yên như vậy, cô sẽ từ từ mở lời với lâm tổng sau. Cô muốn những khoảng thời gian còn ở lại đây có thể đối tốt với mọi người xung quanh hơn. Tạm thời cô sẽ không để ai biết chuyện cô sẽ rời khỏi nơi đây. Cí sẽ dấu kín nó
Lúc này cô đã về nhà, cô mệt mỏi nằm xuống giường. Trong đầu cô liên tục nhớ tới những lời nói của mẹ anh, nó làm cô rất đau lòng. Hết anh rồi đến mẹ anh luôn lấy cô nhi viện ra uy hiếp cô, cô đã mệt mỏi lắm rồi. Giờ lúc này cô lại nhớ đến bố mẹ, bố mẹ là người yêu thương cô nhất, sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Giá như họ vẫn còn sống, cô sẽ luôn luôn trong vòng tay bảo bọc yêu thương của cha mẹ. Cứ thế cô chìm vào giấc ngủ, cô mơ thấy mình được đoàn tụ với bố mẹ. Cô ôm bố mẹ vào lòng, và tận hưởng khoảng khắc đó. Cô ước có thể mãi mãi ôm ba mẹ như vậy, khoé mắt cô đã rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.