Chương 37: đó là điều cô ta phải trả giá
Sarah Trầnn
09/08/2023
Khi này cô tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, cô cố gắng nhìn xung quanh thì nghe thấy bạch lan mừng rỡ nói
‘ sếp, chị ân đã tỉnh rồi’
Lâm tổng nghe thấy cô đã tỉnh thì lại gần cô
‘ em tỉnh rồi sao như ân’
Cô khó khăn trả lời
‘ dạ’
‘ chị ân, ai đã làm chị ra như vậy’ bạch lan dò hỏi cô
‘ chuyện này nói sau nhé, chị khát nước quá’ cô muốn lãng tránh
‘ dạ, chị uống đi ạ’ bạch lan đưa nước cho cô còn anh thì đỡ cô lên
‘ vết thương của em sẽ dễ bị nhiễm trùng, nên nghĩ ngơi tốt’
‘ dạ’
Anh dặn dò cô xong thì anh đi mua một ít đồ ăn hoặc trái cây cho cô. Và anh cũng nhờ người điều tra về sự việc hôm nay nữa
Lúc này trong phòng bệnh chỉ có cô và bạch lan. Bạch lan tiến gần cô hơn, ngồi xuống bên giường cô khóc thút thít hỏi
‘ chị ân, chị nói cho em biết đi. Em sẽ giúp chị trả thù ạ’
Cô nghe thấy bạch lan quan tâm mình như vậy thì cảm động mà khóc. Cô cũng kể cho bạch lan nghe. Cô kể nhũng gì cô đã trải qua cho bạch lan nghe, bạch lan đã lắng nghe cô nói
‘ em đừng ghét chị nhé, chị không muốn vậy đâu..’ cô sợ khi bạch lan nghe cô kể thì sẽ cho cô là người thứ 3, nhưng cô không hại ai cả
Bạch lan nghe chị nói như vậy thì liền nói
‘ sao em lại ghét chị được, chị không hề sai. Là bọn họ đã sai khi đối xử với chị như vậy. Em sẽ bảo vệ chị’
Cô nghe bạch lan nói vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm và an ủi khi được người khác thông cảm. Bạch lan ôm lấy cô vỗ về cô mà nói
‘ chị đừng buồn nhé, em sẽ chăm sóc cho chị như cách chị chăm sóc em vậy’
Trong khung cảnh ấy cô cảm giác mình không cô đơn nữa, cô rất vui khi được ôm và vỗ về như vậy.
Khi này lâm tổng đã biết được tất cả mọi chuyện, anh đang ở trong xe. Tay nắm chặt vào vô lăng mà tức giận. Trách bản thân anh tại sao lại không điều tra để biết nhiều điều hơn về cô, những năm nay cô đã trải qua những gì anh không hề tìm hiểu rõ. Anh chỉ biết cô có một cuộc sống bình yên, nhưng sự thật không phải vậy. Anh tức giận với chính mình và tức giận với người đàn ông mà cô yêu, người đó đã hành hạ cô. Cô bị cả gia đình anh ta coi thường không ra gì cả, vậy mà cô vẫn cố nhịn, nhịn hết tất cả. Anh không ngờ rằng người gây ra những tổn thương cho cô lại là người bạn của mình* lục hàn lâm* anh lập tức lái xe tăng tốc đến lục thị để gặp mặt người đã làm cô tổn thương đến suýt mất mạng. Anh mặc kệ những lễ tân mà ngang nhiên đi đến tầng cao nhất của lục thị trực tiếp gặp mặt lục tổng
Thư kí của anh khi biết là lâm tổng đến thì hơi bất ngờ và vội nói
‘ lâm tổng ngài muốn gặp lục tổng sao’
‘ phải’
‘ vậy ngài có thể đợi một chút không ạ, lục tổng chúng tôi đang….’ Thư kí chưa kịp nói xong thì lâm tổng đã ngang nhiên đi vào bên trong văn phòng
Anh lúc này hoài nghi ngước nhìn lên
‘ thiệu huy, cậu tìm tôi có việc gì không’
Lâm tổng lập tức tiến tới chỗ anh đang ngồi mà nắm lấy cổ áo anh và gần giọng nói
‘ cậu, tại sao lại đối xử với như ân như vậy’
Anh nghe tên cô thì có chút bấy ngờ nhưng cũng bình tĩnh lại mà trả lời
‘ ý cậu là gì’
‘ cậu còn không biết hay sao, vì cậu mà như ân mới chịu đựng mọi thứ, cô ấy nhẫn nhịn, chịu đựng chính là vì cậu. Mà cậu lại lừa dối cô ấy’
‘ đó là điều mà cô ta phải trả giá’ anh bình tĩnh thốt lên
Lâm tổng nghe câu này thì cảm thấy chói tai mà vung tay đấm anh một cái. Anh cũng không để yên mà đẩy lâm tổng ra
‘ cậu đến đây là vì cô ta sao, cậu đi được rồi’
‘ tôi cũng không muốn tới đây, chính vì cậu mà cô ấy mới suýt mất mạng, giờ cậu lại thảnh thơi đến vậy. Đồ khốn’ nói rồi lâm tổng bước đi ra khỏi nơi đây, không muốn ở lại đây nữa
Để lại anh suy nghĩ** suýt mất mạng** là sao, cậu ta có ý gì. Anh đau đầu suy nghĩ, nhưng cũng mặc kệ mà làm việc tiếp. Anh thật sự tàn nhẫn
Sau khi đến lục thị trúc giận thay cô thì lâm tổng liền đi tới bệnh viện. Anh mua rất nhiều thứ cho cô. Khi đang ngồi trong phòng bệnh với cô. Cô đã mở lời xin anh một điều
‘Em ăn gì không’ lâm tổng quan tâm hỏi cô
‘ dạ, em ăn rồi ạ… mà anh có thể giúp em điều này không’
‘ được, chuyện gì anh cũng giúp em. Em hãy nói đi’ anh vui vẻ đáp ứng cô
Sau khi cô kể hết về cô nhi viện cho anh nghe. Và muốn anh giúp cô nhi viện được giữ lại. Anh đã khồng ngần ngại mà đồng ý nhanh chóng, giúp cô nhi viện được giữ lại
‘ anh đồng ý với em, cô nhi viện sẽ vẫn như vậy’
Cô nghe anh nói như vậy thì nhẹ nhõm, cô biết anh là người đúng đầu trong giới bất động sản, chuyện này chỉ đơn giản đối với anh
‘ anh cũng sẽ tài trợ cho cô nhi viện nữa, anh muốn chăm lo cho các em nhỏ ở đó. Em yên tâm nhé’ anh ấm áp nói với cô
‘ thật ạ, em cảm ơn anh vì đã giúp các em nhỉ ở đấy. Em rất cảm ơn anh’ cô vui và nhẹ nhõm vì cô nhi viện vẫn giữ nguyên như vậy.
Bạch lan mới về nhà cô lấy quần áo giúp cô thì trở lại bệnh viện, bước vào thì bạch lan đã nghe cuộc hội thoại vừa rồi thì thầm mừng cho cô
‘ sếp, chị ân đã tỉnh rồi’
Lâm tổng nghe thấy cô đã tỉnh thì lại gần cô
‘ em tỉnh rồi sao như ân’
Cô khó khăn trả lời
‘ dạ’
‘ chị ân, ai đã làm chị ra như vậy’ bạch lan dò hỏi cô
‘ chuyện này nói sau nhé, chị khát nước quá’ cô muốn lãng tránh
‘ dạ, chị uống đi ạ’ bạch lan đưa nước cho cô còn anh thì đỡ cô lên
‘ vết thương của em sẽ dễ bị nhiễm trùng, nên nghĩ ngơi tốt’
‘ dạ’
Anh dặn dò cô xong thì anh đi mua một ít đồ ăn hoặc trái cây cho cô. Và anh cũng nhờ người điều tra về sự việc hôm nay nữa
Lúc này trong phòng bệnh chỉ có cô và bạch lan. Bạch lan tiến gần cô hơn, ngồi xuống bên giường cô khóc thút thít hỏi
‘ chị ân, chị nói cho em biết đi. Em sẽ giúp chị trả thù ạ’
Cô nghe thấy bạch lan quan tâm mình như vậy thì cảm động mà khóc. Cô cũng kể cho bạch lan nghe. Cô kể nhũng gì cô đã trải qua cho bạch lan nghe, bạch lan đã lắng nghe cô nói
‘ em đừng ghét chị nhé, chị không muốn vậy đâu..’ cô sợ khi bạch lan nghe cô kể thì sẽ cho cô là người thứ 3, nhưng cô không hại ai cả
Bạch lan nghe chị nói như vậy thì liền nói
‘ sao em lại ghét chị được, chị không hề sai. Là bọn họ đã sai khi đối xử với chị như vậy. Em sẽ bảo vệ chị’
Cô nghe bạch lan nói vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm và an ủi khi được người khác thông cảm. Bạch lan ôm lấy cô vỗ về cô mà nói
‘ chị đừng buồn nhé, em sẽ chăm sóc cho chị như cách chị chăm sóc em vậy’
Trong khung cảnh ấy cô cảm giác mình không cô đơn nữa, cô rất vui khi được ôm và vỗ về như vậy.
Khi này lâm tổng đã biết được tất cả mọi chuyện, anh đang ở trong xe. Tay nắm chặt vào vô lăng mà tức giận. Trách bản thân anh tại sao lại không điều tra để biết nhiều điều hơn về cô, những năm nay cô đã trải qua những gì anh không hề tìm hiểu rõ. Anh chỉ biết cô có một cuộc sống bình yên, nhưng sự thật không phải vậy. Anh tức giận với chính mình và tức giận với người đàn ông mà cô yêu, người đó đã hành hạ cô. Cô bị cả gia đình anh ta coi thường không ra gì cả, vậy mà cô vẫn cố nhịn, nhịn hết tất cả. Anh không ngờ rằng người gây ra những tổn thương cho cô lại là người bạn của mình* lục hàn lâm* anh lập tức lái xe tăng tốc đến lục thị để gặp mặt người đã làm cô tổn thương đến suýt mất mạng. Anh mặc kệ những lễ tân mà ngang nhiên đi đến tầng cao nhất của lục thị trực tiếp gặp mặt lục tổng
Thư kí của anh khi biết là lâm tổng đến thì hơi bất ngờ và vội nói
‘ lâm tổng ngài muốn gặp lục tổng sao’
‘ phải’
‘ vậy ngài có thể đợi một chút không ạ, lục tổng chúng tôi đang….’ Thư kí chưa kịp nói xong thì lâm tổng đã ngang nhiên đi vào bên trong văn phòng
Anh lúc này hoài nghi ngước nhìn lên
‘ thiệu huy, cậu tìm tôi có việc gì không’
Lâm tổng lập tức tiến tới chỗ anh đang ngồi mà nắm lấy cổ áo anh và gần giọng nói
‘ cậu, tại sao lại đối xử với như ân như vậy’
Anh nghe tên cô thì có chút bấy ngờ nhưng cũng bình tĩnh lại mà trả lời
‘ ý cậu là gì’
‘ cậu còn không biết hay sao, vì cậu mà như ân mới chịu đựng mọi thứ, cô ấy nhẫn nhịn, chịu đựng chính là vì cậu. Mà cậu lại lừa dối cô ấy’
‘ đó là điều mà cô ta phải trả giá’ anh bình tĩnh thốt lên
Lâm tổng nghe câu này thì cảm thấy chói tai mà vung tay đấm anh một cái. Anh cũng không để yên mà đẩy lâm tổng ra
‘ cậu đến đây là vì cô ta sao, cậu đi được rồi’
‘ tôi cũng không muốn tới đây, chính vì cậu mà cô ấy mới suýt mất mạng, giờ cậu lại thảnh thơi đến vậy. Đồ khốn’ nói rồi lâm tổng bước đi ra khỏi nơi đây, không muốn ở lại đây nữa
Để lại anh suy nghĩ** suýt mất mạng** là sao, cậu ta có ý gì. Anh đau đầu suy nghĩ, nhưng cũng mặc kệ mà làm việc tiếp. Anh thật sự tàn nhẫn
Sau khi đến lục thị trúc giận thay cô thì lâm tổng liền đi tới bệnh viện. Anh mua rất nhiều thứ cho cô. Khi đang ngồi trong phòng bệnh với cô. Cô đã mở lời xin anh một điều
‘Em ăn gì không’ lâm tổng quan tâm hỏi cô
‘ dạ, em ăn rồi ạ… mà anh có thể giúp em điều này không’
‘ được, chuyện gì anh cũng giúp em. Em hãy nói đi’ anh vui vẻ đáp ứng cô
Sau khi cô kể hết về cô nhi viện cho anh nghe. Và muốn anh giúp cô nhi viện được giữ lại. Anh đã khồng ngần ngại mà đồng ý nhanh chóng, giúp cô nhi viện được giữ lại
‘ anh đồng ý với em, cô nhi viện sẽ vẫn như vậy’
Cô nghe anh nói như vậy thì nhẹ nhõm, cô biết anh là người đúng đầu trong giới bất động sản, chuyện này chỉ đơn giản đối với anh
‘ anh cũng sẽ tài trợ cho cô nhi viện nữa, anh muốn chăm lo cho các em nhỏ ở đó. Em yên tâm nhé’ anh ấm áp nói với cô
‘ thật ạ, em cảm ơn anh vì đã giúp các em nhỉ ở đấy. Em rất cảm ơn anh’ cô vui và nhẹ nhõm vì cô nhi viện vẫn giữ nguyên như vậy.
Bạch lan mới về nhà cô lấy quần áo giúp cô thì trở lại bệnh viện, bước vào thì bạch lan đã nghe cuộc hội thoại vừa rồi thì thầm mừng cho cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.