Chương 42: Bữa cơm 3 người
Đan Hy
17/03/2024
Tử Yên nấu ăn ở ngoài nhà bếp nhưng cô chẳng thể nào tập trung được nữa …Đúng lúc này ba mẹ đã vào nhà,sau hôm nay hai người họ lại về sớm thế lỡ như ba mình mà thấy Cảnh Du chắc sẽ đánh chết cho mà xem. Miệng luôn nói hận người ta nhưng sâu trong lòng cô vẫn không nở.
“ Con gái,con đang nấu cơm sao …”
“ Dạ vâng,hôm nay ba mẹ về sớm …”
“ Ừm,mẹ về sớm là có việc.Ông nội con đỗ bệnh rồi cho nên mẹ và ba con sẽ về quê một chuyến …”
“ Ông nội có sao không mẹ …“.
“ Mẹ cũng không rõ nữa,cô hai con nói là bị té cho nên bây giờ mẹ và ba con phải tranh thủ về thành phố D …”
“ Con và Cảnh Dương ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ và khoá cửa cẩn thận,mẹ và ba con đi chắc cũng hơi lâu …”
“ Dạ được…”
Lý Nhã dặn dò con gái xong thì liền đi vào trong phòng tắm rửa và lấy quần áo …Bà không thấy cháu trai mình đâu thì cứ nghĩ thằng bé đã đi qua nhà hàng xóm chơi rồi …
Khoảng chừng nữa tiếng sau thì ba mẹ cô cũng lên xe taxi,khi thấy ba mẹ lên xe rồi thì cô mới vào trong nhà …
Tử Yên tranh thủ nấu cơm trưa nhạn 1 chút,bây giờ cũng hơn 11 giờ rồi chắc thằng bé cũng đã đói …Cô làm 3 món trong đó có món thịt chiên,tôm xào và canh cà chua …
Đồ ăn được dọn lên thì Tử Yên đi vào trong phòng gọi con trai mình ra ăn cơm..
“ Cảnh Dương ra ngoài ăn cơm thôi con …”
“ Mẹ!! Sao mẹ không mời chú …””
Cô nghe con mình nói vậy thì cũng miễn cường lên tiếng:’’ anh cũng ra ăn luôn đi …”
“ Ừm “
Ba người họ cũng đi xuống nhà bếp,cơm canh bây giờ cũng đã đầy đủ rồi và chỉ cần ngồi xuống ăn mà thôi …
“ Chú!! chú ngồi kế mẹ con đi …”
“ Cảnh Dương …con …”
“ Mẹ …mẹ đừng nhăn mày nữa,như vậy xấu lắm …”
Nói xong thằng bé cũng ngồi xuống mà là ngồi đối diện mẹ mình,nó có thể tự lấy cơm và gắp thức ăn,đúng là đứa trẻ này đã lớn thật rồi.
“ Chú ăn đi chú,đồ ăn mẹ con nấu ngon lắm …Chú là người thứ hai mẹ con nấu cho chú ăn đấy,còn người đầu tiên là chú Chung Gia …”
Cảnh Dương đâu hề biết khi còn học Đại học thì Tử Yên đã nấu cho anh ăn rồi.
“ Ừm,mà chú Chung Gia là bạn trai của mẹ con sao …”
Cảnh Du vốn dĩ đã biết rồi bởi vì thằng nhóc này đã kể cho anh nghe nhưng anh vẫn muốn hỏi lại.
“” Dạ đúng vậy …”
“ Cảnh Dương,con đừng có nói linh tinh …mau ăn cơm đi con …””
Nghe thấy cô ấy phản bác như vậy thì anh lại cảm thấy vui trong lòng,cô ấy không thừa nhận tức là cô ấy vẫn còn độc thân.Trong suốt bữa cơm anh cứ nhìn Tử Yên mãi nhưng cô vẫn chịu cho anh một cái ánh mắt hay là liếc nhìn gì cả.
“ Tử Yên…anh …”
“ Cảnh Du…anh ăn cơm đi …đừng nói gì cả …”
Suốt bữa cơm mạnh ai nấy ăn,lâu lâu thì Cảnh Dương nói chuyện với anh để cho không khí trở nên vui vẻ hơn mà không còn trầm lặng nữa …
“ Mẹ ơi,con ăn xong rồi,con ra ngoài chơi đây …”
“ Ừm …con nhớ là đi gần thôi đó …”
“ Dạ,tạm biệt chú …”
Nói xong thằng bé chạy đi mất,ở đây chỉ còn hai người mà thôi..Tử Yên cũng không ăn cơm nữa,cô buông đũa xuống định đi vào trong phòng thì bị anh kéo lại rồi té vào trong người của anh.
“ Ah …Phó Cảnh Du…anh mau buông tôi ra …buông ra …”
“ Anh không buông em ra đâu,anh không muốn mất em …vợ …anh xin lỗi,em tha thứ cho anh được không …”
“ Anh đừng như vậy nữa chúng ta đã kết thúc rồi,lúc trước anh không biết trân trọng còn bây giờ thì thấy tiếc nuối…Rốt cuộc thì anh xem tôi là gì đây …
“ Không… không…Tử Yên …em đừng bỏ anh được không,con của chúng ta cũng cần cha mà …Anh xem em là vợ là gia đình của anh …”
Cảnh Du vừa nói vừa rơi nước mắt, đến chính cô cũng không tin là người đàn ông này lại khóc,nước mắt cứ thế mà thi nhau rơi xuống.
“ Vợ!! Em tha thứ cho anh 1 lần được không,anh sai rồi …”
Anh ôm cô vào lòng,bàn tay thì siết chặt eo lại …Một người muốn ôm còn một Người thì muốn cự giải và buông ra …Tử Yên cúi người xuống cắn lên bã vai của anh,cô cắn rất lâu máu cũng ướt đẫm áo sơ mi trắng của anh, nhưng người đàn ông này vẫn cứ ôm cô không ngừng.
“ Anh chịu buông ra chưa …”
“ Không buông,anh không buông ra đâu,anh không muốn mất em nữa …Năm năm là quá đủ rồi, anh yêu em …””
Đến lúc này thì Tử Yên cũng buông bả vai của anh ra,trên môi của cô cũng đã dính máu của Cảnh Du …Cả hai cùng khóc,ai nấy cũng khóc …Tại sao anh ấy không chịu buông ra chứ,nếu buông ra thì cô sẽ không cắn như thế này, hình như là đã chóc da chóc thịt ra rồi …
“ Anh đau không…” _ Tử Yên đưa mắt nhìn anh rồi lên tiếng hỏi…
“ Không đau, chỉ cần có em ở bên thì anh sẽ không đau nữa …””
“ Tử Yên anh xin lỗi,thời gian qua anh đã sai rồi…”
Càng lúc anh càng ôm chặt hơn,Tử Yên cũng đành bất lực cô cũng chỉ biết ngồi đó mà mặc cho anh ôm mà thôi … Phải nói là nỗi đau anh gây ra cho cô rất nhiều không thể nói tha thứ là tha được,nó in sâu làm vết thương lòng rồi …Nỗi đau vẫn còn có,con người thì vẫn ở đây.Liệu cả hai có trở nên được như trước hay không, đến chính bản thân cô cũng không có câu trả lời nữa.
“ Con gái,con đang nấu cơm sao …”
“ Dạ vâng,hôm nay ba mẹ về sớm …”
“ Ừm,mẹ về sớm là có việc.Ông nội con đỗ bệnh rồi cho nên mẹ và ba con sẽ về quê một chuyến …”
“ Ông nội có sao không mẹ …“.
“ Mẹ cũng không rõ nữa,cô hai con nói là bị té cho nên bây giờ mẹ và ba con phải tranh thủ về thành phố D …”
“ Con và Cảnh Dương ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ và khoá cửa cẩn thận,mẹ và ba con đi chắc cũng hơi lâu …”
“ Dạ được…”
Lý Nhã dặn dò con gái xong thì liền đi vào trong phòng tắm rửa và lấy quần áo …Bà không thấy cháu trai mình đâu thì cứ nghĩ thằng bé đã đi qua nhà hàng xóm chơi rồi …
Khoảng chừng nữa tiếng sau thì ba mẹ cô cũng lên xe taxi,khi thấy ba mẹ lên xe rồi thì cô mới vào trong nhà …
Tử Yên tranh thủ nấu cơm trưa nhạn 1 chút,bây giờ cũng hơn 11 giờ rồi chắc thằng bé cũng đã đói …Cô làm 3 món trong đó có món thịt chiên,tôm xào và canh cà chua …
Đồ ăn được dọn lên thì Tử Yên đi vào trong phòng gọi con trai mình ra ăn cơm..
“ Cảnh Dương ra ngoài ăn cơm thôi con …”
“ Mẹ!! Sao mẹ không mời chú …””
Cô nghe con mình nói vậy thì cũng miễn cường lên tiếng:’’ anh cũng ra ăn luôn đi …”
“ Ừm “
Ba người họ cũng đi xuống nhà bếp,cơm canh bây giờ cũng đã đầy đủ rồi và chỉ cần ngồi xuống ăn mà thôi …
“ Chú!! chú ngồi kế mẹ con đi …”
“ Cảnh Dương …con …”
“ Mẹ …mẹ đừng nhăn mày nữa,như vậy xấu lắm …”
Nói xong thằng bé cũng ngồi xuống mà là ngồi đối diện mẹ mình,nó có thể tự lấy cơm và gắp thức ăn,đúng là đứa trẻ này đã lớn thật rồi.
“ Chú ăn đi chú,đồ ăn mẹ con nấu ngon lắm …Chú là người thứ hai mẹ con nấu cho chú ăn đấy,còn người đầu tiên là chú Chung Gia …”
Cảnh Dương đâu hề biết khi còn học Đại học thì Tử Yên đã nấu cho anh ăn rồi.
“ Ừm,mà chú Chung Gia là bạn trai của mẹ con sao …”
Cảnh Du vốn dĩ đã biết rồi bởi vì thằng nhóc này đã kể cho anh nghe nhưng anh vẫn muốn hỏi lại.
“” Dạ đúng vậy …”
“ Cảnh Dương,con đừng có nói linh tinh …mau ăn cơm đi con …””
Nghe thấy cô ấy phản bác như vậy thì anh lại cảm thấy vui trong lòng,cô ấy không thừa nhận tức là cô ấy vẫn còn độc thân.Trong suốt bữa cơm anh cứ nhìn Tử Yên mãi nhưng cô vẫn chịu cho anh một cái ánh mắt hay là liếc nhìn gì cả.
“ Tử Yên…anh …”
“ Cảnh Du…anh ăn cơm đi …đừng nói gì cả …”
Suốt bữa cơm mạnh ai nấy ăn,lâu lâu thì Cảnh Dương nói chuyện với anh để cho không khí trở nên vui vẻ hơn mà không còn trầm lặng nữa …
“ Mẹ ơi,con ăn xong rồi,con ra ngoài chơi đây …”
“ Ừm …con nhớ là đi gần thôi đó …”
“ Dạ,tạm biệt chú …”
Nói xong thằng bé chạy đi mất,ở đây chỉ còn hai người mà thôi..Tử Yên cũng không ăn cơm nữa,cô buông đũa xuống định đi vào trong phòng thì bị anh kéo lại rồi té vào trong người của anh.
“ Ah …Phó Cảnh Du…anh mau buông tôi ra …buông ra …”
“ Anh không buông em ra đâu,anh không muốn mất em …vợ …anh xin lỗi,em tha thứ cho anh được không …”
“ Anh đừng như vậy nữa chúng ta đã kết thúc rồi,lúc trước anh không biết trân trọng còn bây giờ thì thấy tiếc nuối…Rốt cuộc thì anh xem tôi là gì đây …
“ Không… không…Tử Yên …em đừng bỏ anh được không,con của chúng ta cũng cần cha mà …Anh xem em là vợ là gia đình của anh …”
Cảnh Du vừa nói vừa rơi nước mắt, đến chính cô cũng không tin là người đàn ông này lại khóc,nước mắt cứ thế mà thi nhau rơi xuống.
“ Vợ!! Em tha thứ cho anh 1 lần được không,anh sai rồi …”
Anh ôm cô vào lòng,bàn tay thì siết chặt eo lại …Một người muốn ôm còn một Người thì muốn cự giải và buông ra …Tử Yên cúi người xuống cắn lên bã vai của anh,cô cắn rất lâu máu cũng ướt đẫm áo sơ mi trắng của anh, nhưng người đàn ông này vẫn cứ ôm cô không ngừng.
“ Anh chịu buông ra chưa …”
“ Không buông,anh không buông ra đâu,anh không muốn mất em nữa …Năm năm là quá đủ rồi, anh yêu em …””
Đến lúc này thì Tử Yên cũng buông bả vai của anh ra,trên môi của cô cũng đã dính máu của Cảnh Du …Cả hai cùng khóc,ai nấy cũng khóc …Tại sao anh ấy không chịu buông ra chứ,nếu buông ra thì cô sẽ không cắn như thế này, hình như là đã chóc da chóc thịt ra rồi …
“ Anh đau không…” _ Tử Yên đưa mắt nhìn anh rồi lên tiếng hỏi…
“ Không đau, chỉ cần có em ở bên thì anh sẽ không đau nữa …””
“ Tử Yên anh xin lỗi,thời gian qua anh đã sai rồi…”
Càng lúc anh càng ôm chặt hơn,Tử Yên cũng đành bất lực cô cũng chỉ biết ngồi đó mà mặc cho anh ôm mà thôi … Phải nói là nỗi đau anh gây ra cho cô rất nhiều không thể nói tha thứ là tha được,nó in sâu làm vết thương lòng rồi …Nỗi đau vẫn còn có,con người thì vẫn ở đây.Liệu cả hai có trở nên được như trước hay không, đến chính bản thân cô cũng không có câu trả lời nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.