Chương 8: Hiểu chuyện đến đau lòng
Đan Hy
18/02/2024
Qua mấy ngày sau thì Tử Yên cũng được xuất viện,khi cô về nhà thì nghe mọi người nói là anh đã đi công tác rồi. Thôi thì như vậy cũng tốt,cô cũng sẽ không làm chướng mắt anh nữa. Những gì mà ở dưới tầng hầm anh nói cô điều biết và hiểu rõ,cho nên khi sức khỏe đã hồi phục thì cô cũng bắt tay vào công việc nhà,nấu ăn,chăm sóc vườn hoa.Với lại cô cũng muốn bản thân mình bận bịu một chút để cô không còn nhớ đến anh nữa.
" Tử Yên,cháu uống nước đi "
" Dạ cám ơn bác "
Cô nhận lấy ly nước cam rồi uống cạn,trong nhà này dường như chỉ có bác quản gia và A Hoa là tốt với cô mà thôi.Từ khi mà cô bị nhốt ở dưới tầng hầm thì ai nấy cũng xa lánh cô cả, bởi vì bọn họ sợ phiền phức nhưng dù sao thì cô cũng không thể trách bọn họ được..
Sau khi nấu cơm xong thì cô đi ra vườn hoa,bây giờ vẫn chưa tối cho nên cô cũng tận dụng thời gian một chút.
Hoa hồng đẹp thật nhưng nó lại có gai,cái gì càng đẹp thì càng khó với tới nhưng cho dù có chạm tới được thì khoảng cách cũng rất lớn.Cánh hoa rất mịn màng và thơm, nhưng khi muốn chạm vào nó thì sẽ phải đứt tay vì hoa hồng có gai...Và con người cũng như vậy cái gì càng cao sang quyền quý thì khó mà chạm đến được,nó cao lắm khiến cho chúng ta rất khó chạm vào..
" Á.."
Tử Yên không cẩn thận mà bị đứt tay,cô la lên một cái rồi sau đó đưa ngón tay chạm vào thân váy vuốt vuốt nhẹ cho máu không chảy ra nữa.Và sau đó thì cô lại nở một nụ cười rồi tiếp tục chăm sóc mấy cây hoa ở đây.
Khu vườn này rất rộng không những có hoa hồng mà còn có nhiều loại hoa và cây cảnh khác nữa.Tử Yên cứ lo làm việc mà quên mất trời đã tối từ lúc nào,sau khi nghe ông quản gia gọi thì cô mới dừng tay lại không làm việc nữa mà đi vào nhà..
" Cháu vào trong ăn cơm đi,cậu chủ đi công tác rồi cho nên cháu cũng không cần làm nhiều công việc cùng một lúc "
" Dạ cháu không sao, nếu để anh ấy biết được sẽ trách phạt bác "
" Vâng "
Người con gái này quá là hiểu chuyện rồi lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác.Còn thiếu gia thì lại vô tâm, không suy nghĩ đến cảm giác của đối phương một chút nào cả..
20 phút sau thì Tử Yên cũng đã tắm xong,cô bước vào nhà bếp rồi ngồi xuống ghế mà thưởng thức bữa tối do chính tay mình làm ra.Lúc trước cô đã nghĩ là sau khi cưới nhau cả hai sẽ cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn bữa tối ấm áp như thế này. Nhưng cuối cùng chỉ có một mình cô ảo tưởng ra mà thôi,anh ấy không còn cần cô nữa rồi.
Tử Yến nuốt nước mắt vào trong rồi cầm đũa lên gấp thức ăn vào miệng,hương vị vẫn như cũ nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn ăn không ngon, không có khẩu vị gì cả.Nhưng hôm nay cô lỡ nấu ăn hơi nhiều nhưng nếu bỏ thì tiếc quá cho nên cô đành cố gắng ăn hết,từ nhỏ gia đình của cô cũng không có khá giả gì cho nên ba mẹ đã tập cho cô thói sống tiết kiệm, không được bỏ thức ăn.Bởi vì ở ngoài kia còn có rất nhiều người đói khổ hơn mình nữa..
Sau khi ăn xong thì cô cũng tự mình rửa bát,dọn dẹp nhà bếp cho sạch sẽ rồi mới lên phòng ngủ.Tử Yên ngủ ở phòng dành cho khách cho nên căn phòng không có nhiều nội thất chủ yếu là có giường, bàn trang điểm,tủ quần áo và vài thứ linh tinh mà thôi.
Giờ này cũng khá muộn rồi nhưng cô lại không tài nào ngủ được cho nên cô đành ngồi dậy đọc sách,trước kia cô và anh không những học chung trường mà còn học chung ngành tài chính với nhau nữa.Lần đầu tiên hai người gặp nhau đó chính là vào lễ hội thể thao của khoa,lúc đó cô vẫn là cô gái sinh viên năm nhất mới bước vào trường đại học còn anh thì đã là sinh viên năm 3 rồi.Lần đó cô đi cổ vũ cho sinh viên của khoa, nhưng không ngờ lần gặp gỡ đó chính là định mệnh của cả hai.
Năm đó là anh chủ động theo đuổi cô,anh nói lời yêu trước và anh cũng hứa là sẽ không rời bỏ cô cũng như là sẽ không làm cho cô buồn lòng.Ấy vậy mà anh ấy đã quên sạch hết rồi,quên những gì mà đã hứa và thề non hẹn biển.
Cô đi lại cửa sổ đứng rồi nhìn ra bầu trời đêm,đêm nay có rất nhiều sao nó cứ lấp lánh cả một bầu trời. Nhìn lên bầu trời đầy sao làm cho cô nhớ lại buổi hẹn hò đầu tiên của mình,anh ấy đưa cô đi ngắm sao băng ở ngoại ô thành phố,lúc đó cả hai cùng nhau cầu nguyện rồi trao cho nhau nụ hôn đầu tiên...
Năm đó cô cứ nghĩ là mình chọn đúng người rồi,nhưng không mọi thứ dường như đã đi chệch quỹ đạo,đi sai hoàn toàn của vòng tròn tình yêu.
Một giờ sáng cô đóng cửa sổ lại rồi trở về giường nằm xuống,cô có chồng mà cứ như không có vậy.Nó trống vắng cô đơn vô cùng, nhưng bây giờ cô cũng không biết làm gì nữa rồi..Hiện tại cô chỉ biết làm việc và duy trì cuộc sống của mình mà thôi,bởi vì một khi làm trái lời của anh thì gia đình của cô sẽ không được yên thân với người đàn ông kia..
" Tử Yên,cháu uống nước đi "
" Dạ cám ơn bác "
Cô nhận lấy ly nước cam rồi uống cạn,trong nhà này dường như chỉ có bác quản gia và A Hoa là tốt với cô mà thôi.Từ khi mà cô bị nhốt ở dưới tầng hầm thì ai nấy cũng xa lánh cô cả, bởi vì bọn họ sợ phiền phức nhưng dù sao thì cô cũng không thể trách bọn họ được..
Sau khi nấu cơm xong thì cô đi ra vườn hoa,bây giờ vẫn chưa tối cho nên cô cũng tận dụng thời gian một chút.
Hoa hồng đẹp thật nhưng nó lại có gai,cái gì càng đẹp thì càng khó với tới nhưng cho dù có chạm tới được thì khoảng cách cũng rất lớn.Cánh hoa rất mịn màng và thơm, nhưng khi muốn chạm vào nó thì sẽ phải đứt tay vì hoa hồng có gai...Và con người cũng như vậy cái gì càng cao sang quyền quý thì khó mà chạm đến được,nó cao lắm khiến cho chúng ta rất khó chạm vào..
" Á.."
Tử Yên không cẩn thận mà bị đứt tay,cô la lên một cái rồi sau đó đưa ngón tay chạm vào thân váy vuốt vuốt nhẹ cho máu không chảy ra nữa.Và sau đó thì cô lại nở một nụ cười rồi tiếp tục chăm sóc mấy cây hoa ở đây.
Khu vườn này rất rộng không những có hoa hồng mà còn có nhiều loại hoa và cây cảnh khác nữa.Tử Yên cứ lo làm việc mà quên mất trời đã tối từ lúc nào,sau khi nghe ông quản gia gọi thì cô mới dừng tay lại không làm việc nữa mà đi vào nhà..
" Cháu vào trong ăn cơm đi,cậu chủ đi công tác rồi cho nên cháu cũng không cần làm nhiều công việc cùng một lúc "
" Dạ cháu không sao, nếu để anh ấy biết được sẽ trách phạt bác "
" Vâng "
Người con gái này quá là hiểu chuyện rồi lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác.Còn thiếu gia thì lại vô tâm, không suy nghĩ đến cảm giác của đối phương một chút nào cả..
20 phút sau thì Tử Yên cũng đã tắm xong,cô bước vào nhà bếp rồi ngồi xuống ghế mà thưởng thức bữa tối do chính tay mình làm ra.Lúc trước cô đã nghĩ là sau khi cưới nhau cả hai sẽ cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn bữa tối ấm áp như thế này. Nhưng cuối cùng chỉ có một mình cô ảo tưởng ra mà thôi,anh ấy không còn cần cô nữa rồi.
Tử Yến nuốt nước mắt vào trong rồi cầm đũa lên gấp thức ăn vào miệng,hương vị vẫn như cũ nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn ăn không ngon, không có khẩu vị gì cả.Nhưng hôm nay cô lỡ nấu ăn hơi nhiều nhưng nếu bỏ thì tiếc quá cho nên cô đành cố gắng ăn hết,từ nhỏ gia đình của cô cũng không có khá giả gì cho nên ba mẹ đã tập cho cô thói sống tiết kiệm, không được bỏ thức ăn.Bởi vì ở ngoài kia còn có rất nhiều người đói khổ hơn mình nữa..
Sau khi ăn xong thì cô cũng tự mình rửa bát,dọn dẹp nhà bếp cho sạch sẽ rồi mới lên phòng ngủ.Tử Yên ngủ ở phòng dành cho khách cho nên căn phòng không có nhiều nội thất chủ yếu là có giường, bàn trang điểm,tủ quần áo và vài thứ linh tinh mà thôi.
Giờ này cũng khá muộn rồi nhưng cô lại không tài nào ngủ được cho nên cô đành ngồi dậy đọc sách,trước kia cô và anh không những học chung trường mà còn học chung ngành tài chính với nhau nữa.Lần đầu tiên hai người gặp nhau đó chính là vào lễ hội thể thao của khoa,lúc đó cô vẫn là cô gái sinh viên năm nhất mới bước vào trường đại học còn anh thì đã là sinh viên năm 3 rồi.Lần đó cô đi cổ vũ cho sinh viên của khoa, nhưng không ngờ lần gặp gỡ đó chính là định mệnh của cả hai.
Năm đó là anh chủ động theo đuổi cô,anh nói lời yêu trước và anh cũng hứa là sẽ không rời bỏ cô cũng như là sẽ không làm cho cô buồn lòng.Ấy vậy mà anh ấy đã quên sạch hết rồi,quên những gì mà đã hứa và thề non hẹn biển.
Cô đi lại cửa sổ đứng rồi nhìn ra bầu trời đêm,đêm nay có rất nhiều sao nó cứ lấp lánh cả một bầu trời. Nhìn lên bầu trời đầy sao làm cho cô nhớ lại buổi hẹn hò đầu tiên của mình,anh ấy đưa cô đi ngắm sao băng ở ngoại ô thành phố,lúc đó cả hai cùng nhau cầu nguyện rồi trao cho nhau nụ hôn đầu tiên...
Năm đó cô cứ nghĩ là mình chọn đúng người rồi,nhưng không mọi thứ dường như đã đi chệch quỹ đạo,đi sai hoàn toàn của vòng tròn tình yêu.
Một giờ sáng cô đóng cửa sổ lại rồi trở về giường nằm xuống,cô có chồng mà cứ như không có vậy.Nó trống vắng cô đơn vô cùng, nhưng bây giờ cô cũng không biết làm gì nữa rồi..Hiện tại cô chỉ biết làm việc và duy trì cuộc sống của mình mà thôi,bởi vì một khi làm trái lời của anh thì gia đình của cô sẽ không được yên thân với người đàn ông kia..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.