Chương 29: Hối hận muộn màng
Đan Hy
19/02/2024
Chiếc xe Rolls - Royce Sweptail chạy vun vút trên đường phố,anh băng quá các con đường đèn xanh đèn đỏ rồi dừng lại ở nhà chính của Phó gia.Cảnh Du chạy thật nhanh vào trong nhà,anh chạy lên phòng mình để xem mẹ mình có giấu cô ấy ở đây hay không.Anh lật tung tất cả căn phòng nhưng chẳng thấy đâu.Đám người hầu thấy cậu chủ hớt ha hớt hãi như vậy,bàn tay còn chảy máu nữa cho nên cũng khá hoảng sợ.Một người hầu trong số đó là Mỵ Nhuyễn đi lên phòng của Vân Mai rồi gọi bà ấy xuống để xem tình hình như thế nào.
Khi bà ấy vừa bước ra khỏi phòng thì đã thấy bộ dạng thất thần của con trai mình.Vân Mai bảo Mỵ Nguyễn đi xuống nhà tiếp tục làm việc sau đó thì mới nói chuyện với Cảnh Du.
" Con chạy đến đây để làm gì"
" Mẹ …mẹ biết vợ con ở đâu không,con sai rồi"
" Đến bây giờ con mới nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi,mẹ cũng không biết Tử Yên đang ở đâu "
Bất giác Phó Cảnh Du quỳ xuống ôm chân của mẹ mình,gương mặt thì hốc hác vô cùng.
" Con xin mẹ đấy,mẹ đừng giấu cô ấy nữa được không.Con hối hận rồi,con muốn bù đắp cho cô ấy ".
" Mẹ nói thật,con mau về nhà đi mẹ thật sự không biết Tử Yên đang ở đâu cả. Cảnh Du con mau đứng dậy rồi trở về nhà đi "
Vân Mai đỡ con trai mình đứng dậy rồi dẫn Cảnh Du đi xuống nhà,hai mẹ con đứng kề bên nhau.Bà có thể thấy được ở khoé mắt của con mình có vài giọt nước mắt đọng lại,nó đã khóc rồi khóc cho sự hối hận khi đã làm Tử Yên bị tổn thương. Nhưng sự thật thú bà cũng không biết con dâu mình đang ở đâu thì làm sao giúp nó được đây, thôi thì đành phải nhờ vào duyên số vậy.
" Cảnh Du con trở về nhà đi,sau khi tìm hiểu rõ mọi chuyện thì mẹ biết con sẽ rất sốc. Nhưng mà mọi chuyện đã thành ra như thế này rồi thì con phải chấp nhận,đợi vài ngày sau bình tĩnh rồi đến nhà bà thông gia tạ tội và đi tìm con bé trở về "
" Mẹ,con xin lỗi "
Anh cúi người chào mẹ mình,sau đó thì thấy ba mình là Phó Duy vừa mới về thì anh cũng cúi chào ba mình rồi đi một mạch ra xe …
" Con trai mình nó sao thế,sắc mặt cứ như đi đưa đám "
" Hối hận rồi,lúc nãy còn quỳ trước mặt tôi nữa.Nó cứ tưởng tôi mang con dâu đem đi giấu "
" Đúng là tuổi trẻ mà xem hôn nhân là trò đùa,bây giờ thì hay rồi con dâu bỏ đi biệt tăm biệt tích …"
Ông ấy thở dài rồi cũng đi lên thư phòng đọc sách,Vân Mai thì đi vào trong nhà bếp xem người làm đã làm đồ ăn xong chưa …
Phó Cảnh Du không đến công ty nữa mà anh về nhà,khi vừa bước lên phòng thì đã đập phá đồ đạc trong thư phòng rồi bảo Mạnh Hùng đi bắt Ngân Tuyết về. Người đàn ông này có thù là phải trả, mà cô ta còn là mối hận ở trong lòng của anh nữa.
Tầm 1 giờ chiều anh đi lại quầy bar ngồi uống rượu,ánh mắt thì liếc xuống sàn nhà nơi này đã thành một bãi chiến trường sau khi anh đập phá từ nãy đến giờ …Anh uống hết ly này đến ly khác,càng uống thì càng hận chính mình hơn.Mấy tháng trước anh không nghĩ bản thân mình lại hồ đồ như vậy…
" Tử Yên …em đang ở đâu …anh nhớ em …"
" Yên Yên …"
Anh gọi tên của cô trong vô thức rồi nằm gục trên bàn, bỗng dưng lúc này có tiếng điện thoại vang lên,qua mấy cuộc gọi liên tục thì anh mới chịu bắt máy …
[ Alo …Cảnh Du. …tao về nước rồi…]
[ Ừm ] anh nhàn nhạt trả lời lại.
[ Người anh em,mau đến quán bar chơi đi còn không thì đi đua xe …]
[ Không đi …]
[ Cảnh Du…mày sợ vợ không cho đi à …Tử Yên dễ tính mà …]
[ Đừng nhắc nữa,cô ấy bỏ tao rồi.Bây giờ tao mồ côi vợ luôn rồi]
Gì chứ,mới cưới có mấy tháng mà đường ai nấy đi rồi sao.Vương Nhất Huy có chút khó hiểu với thằng bạn thân bởi vì theo anh biết thì hai người họ yêu nhau rất sâu đậm.
[ Ừm, không đi thì thôi ngày mai tao đến tìm mày ]
[ Ừm ]
Phó Cảnh Du tắt máy rồi mở điện thoại lên xem bình ảnh của cả hai, hình nền điện thoại luôn là hình ảnh của Tử Yên. Từ trước đến giờ anh có giận hay hận như thế nào thì vẫn luôn để ảnh của cô làm đại diện,thẻ ngân hàng là ngày sinh nhật của cô ấy.Anh lướt vào bộ sưu tập xem hình ảnh của cả hai,ở đây toàn là ảnh của anh và cô từ thời đại học cho đến khi cưới nhau …
Người đàn ông nhìn nó 1 hồi lâu rồi mỉm cười,đã bao lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười ở trên môi của Tử Yên. Hình như là vào đêm tân hôn,chính anh đã phá vỡ tất cả,anh khiến cho cô đau khổ từ ngày đầu tiên về đây. Ngày diễn ra đám cưới cũng là ngày đau thương nhất của cả hai,một người vừa hận vừa yêu còn người còn lại thì chỉ biết dành tất cả sự yêu thương chân thành cho đối phương nhưng đã bị anh hủy bỏ tất cả. Đến chính anh cũng không ngờ được bản thân mình lại ngông cuồng,ngạo mạn lúc nào cũng cho mình đúng.Và cho đến thời điểm hiện tại thì đã đánh mất người yêu thương mình thật lòng …
Khi bà ấy vừa bước ra khỏi phòng thì đã thấy bộ dạng thất thần của con trai mình.Vân Mai bảo Mỵ Nguyễn đi xuống nhà tiếp tục làm việc sau đó thì mới nói chuyện với Cảnh Du.
" Con chạy đến đây để làm gì"
" Mẹ …mẹ biết vợ con ở đâu không,con sai rồi"
" Đến bây giờ con mới nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi,mẹ cũng không biết Tử Yên đang ở đâu "
Bất giác Phó Cảnh Du quỳ xuống ôm chân của mẹ mình,gương mặt thì hốc hác vô cùng.
" Con xin mẹ đấy,mẹ đừng giấu cô ấy nữa được không.Con hối hận rồi,con muốn bù đắp cho cô ấy ".
" Mẹ nói thật,con mau về nhà đi mẹ thật sự không biết Tử Yên đang ở đâu cả. Cảnh Du con mau đứng dậy rồi trở về nhà đi "
Vân Mai đỡ con trai mình đứng dậy rồi dẫn Cảnh Du đi xuống nhà,hai mẹ con đứng kề bên nhau.Bà có thể thấy được ở khoé mắt của con mình có vài giọt nước mắt đọng lại,nó đã khóc rồi khóc cho sự hối hận khi đã làm Tử Yên bị tổn thương. Nhưng sự thật thú bà cũng không biết con dâu mình đang ở đâu thì làm sao giúp nó được đây, thôi thì đành phải nhờ vào duyên số vậy.
" Cảnh Du con trở về nhà đi,sau khi tìm hiểu rõ mọi chuyện thì mẹ biết con sẽ rất sốc. Nhưng mà mọi chuyện đã thành ra như thế này rồi thì con phải chấp nhận,đợi vài ngày sau bình tĩnh rồi đến nhà bà thông gia tạ tội và đi tìm con bé trở về "
" Mẹ,con xin lỗi "
Anh cúi người chào mẹ mình,sau đó thì thấy ba mình là Phó Duy vừa mới về thì anh cũng cúi chào ba mình rồi đi một mạch ra xe …
" Con trai mình nó sao thế,sắc mặt cứ như đi đưa đám "
" Hối hận rồi,lúc nãy còn quỳ trước mặt tôi nữa.Nó cứ tưởng tôi mang con dâu đem đi giấu "
" Đúng là tuổi trẻ mà xem hôn nhân là trò đùa,bây giờ thì hay rồi con dâu bỏ đi biệt tăm biệt tích …"
Ông ấy thở dài rồi cũng đi lên thư phòng đọc sách,Vân Mai thì đi vào trong nhà bếp xem người làm đã làm đồ ăn xong chưa …
Phó Cảnh Du không đến công ty nữa mà anh về nhà,khi vừa bước lên phòng thì đã đập phá đồ đạc trong thư phòng rồi bảo Mạnh Hùng đi bắt Ngân Tuyết về. Người đàn ông này có thù là phải trả, mà cô ta còn là mối hận ở trong lòng của anh nữa.
Tầm 1 giờ chiều anh đi lại quầy bar ngồi uống rượu,ánh mắt thì liếc xuống sàn nhà nơi này đã thành một bãi chiến trường sau khi anh đập phá từ nãy đến giờ …Anh uống hết ly này đến ly khác,càng uống thì càng hận chính mình hơn.Mấy tháng trước anh không nghĩ bản thân mình lại hồ đồ như vậy…
" Tử Yên …em đang ở đâu …anh nhớ em …"
" Yên Yên …"
Anh gọi tên của cô trong vô thức rồi nằm gục trên bàn, bỗng dưng lúc này có tiếng điện thoại vang lên,qua mấy cuộc gọi liên tục thì anh mới chịu bắt máy …
[ Alo …Cảnh Du. …tao về nước rồi…]
[ Ừm ] anh nhàn nhạt trả lời lại.
[ Người anh em,mau đến quán bar chơi đi còn không thì đi đua xe …]
[ Không đi …]
[ Cảnh Du…mày sợ vợ không cho đi à …Tử Yên dễ tính mà …]
[ Đừng nhắc nữa,cô ấy bỏ tao rồi.Bây giờ tao mồ côi vợ luôn rồi]
Gì chứ,mới cưới có mấy tháng mà đường ai nấy đi rồi sao.Vương Nhất Huy có chút khó hiểu với thằng bạn thân bởi vì theo anh biết thì hai người họ yêu nhau rất sâu đậm.
[ Ừm, không đi thì thôi ngày mai tao đến tìm mày ]
[ Ừm ]
Phó Cảnh Du tắt máy rồi mở điện thoại lên xem bình ảnh của cả hai, hình nền điện thoại luôn là hình ảnh của Tử Yên. Từ trước đến giờ anh có giận hay hận như thế nào thì vẫn luôn để ảnh của cô làm đại diện,thẻ ngân hàng là ngày sinh nhật của cô ấy.Anh lướt vào bộ sưu tập xem hình ảnh của cả hai,ở đây toàn là ảnh của anh và cô từ thời đại học cho đến khi cưới nhau …
Người đàn ông nhìn nó 1 hồi lâu rồi mỉm cười,đã bao lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười ở trên môi của Tử Yên. Hình như là vào đêm tân hôn,chính anh đã phá vỡ tất cả,anh khiến cho cô đau khổ từ ngày đầu tiên về đây. Ngày diễn ra đám cưới cũng là ngày đau thương nhất của cả hai,một người vừa hận vừa yêu còn người còn lại thì chỉ biết dành tất cả sự yêu thương chân thành cho đối phương nhưng đã bị anh hủy bỏ tất cả. Đến chính anh cũng không ngờ được bản thân mình lại ngông cuồng,ngạo mạn lúc nào cũng cho mình đúng.Và cho đến thời điểm hiện tại thì đã đánh mất người yêu thương mình thật lòng …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.