Chương 2:
TTP
07/02/2021
Giờ ra chơi… cả lớp ồn ào như cái chợ vỡ, những trò đuổi bắt đùa nghịch, trao đổi bài vở, trò truyện phiếm diễn ra sôi nổi. Khẽ thở dài, tôi cố căng mắt ra trước quyển sách lịch sử, cố gắng nhồi nhét mớ kiến thức đó vào trong đầu, nhưng những dòng chữ cứ đang nhảy múa trước mắt như muốn trêu tức tôi… ôi, tôi điên mất, cố gạt bỏ những ý nghĩ bẩn thỉu đó ra khỏi đầu mà không thể, từng hình ảnh cứ hiện rõ mồn một… tệ thật…
– Ối chao! – Một giọng con hát hét toáng lên, khiến tôi giật mình quay sang. Cái Linh vừa bị té, nó đang lồm cồm bò dậy… một 2 cái cúc áo bị bung ra, nó nhanh tay đóng lại, nhưng làm sao kịp… khuôn ngực nhỏ nhắn đang phát triển với chiếc áo con hồng hồng đã lọt vào mắt tôi… tai tôi nóng bừng giật giật, người tôi như muốn căng ra… gấp vôi quyển sách lịch sử, tôi chạy ào ra khỏi lớp, trong đầu tôi đang nghĩ gì nhỉ?? Phải rồi, nhà vệ sinh…
– Nào! Đứa tiếp theo, 1000, không mặc cả. Nào nào, té đi mày, quá 1 phút rồi đấy! – Giọng nói thì thào của thằng Sơn khiến tôi sững lại trước cửa nhà vệ sinh nam. Tôi ngó vào, thấy khoảng 6, 7 thằng đang đứng lố nhố xếp hàng, thằng Sơn đứng chắn giữa bọn kia với bức tường có cái lỗ thông sang nhà vệ sinh nữ, có một thằng đang lúi húi ngó ngó.
– Nào thôi mày, hết giờ, đứa tiếp theo. – Thằng Sơn thì thào xướng tiếp, thằng kia đứng dậy đi ra, mặt chưa hết bần thần, tôi nhìn kỹ, té ra là bác Huy lớp trưởng đức cao vọng trọng lớp 11A3. Nhìn thấy tôi hắn cười gượng gạo, gãi gãi đầu rồi đi ra.
– Ê ku, lại đây. – Nhìn thấy tôi thằng Sơn nở điệu cười nhăn nhở quen thuộc, tôi bước lại. Thằng Sơn quay vào trong:
– Nào thôi, đi ra để tao đón khách Vip!
– Chưa thấy đứa nào ra nữa cả, đã xem được gì đâu! – Thằng Quý vừa đến lượt đang ngó càu nhàu: Trả lại tao tiền đây, chả xem được cái quái gì!
– Này, cầm lấy rồi té lẹ đi, nói bé thôi. – Thằng Sơn dúi vào tay nó tờ 500.
– Tao đưa 1000 cơ mà. – Thằng Quý bực tức.
– Mày được ngó rồi nên phải chiết khấu 50%, thôi té đi, lằng nhằng nữa thì tao trả lại bằng cái này đấy. – Thằng Sơn đưa nắm đấm lên. Thằng Quý mặt tiu nghỉu đi ra.
– Hehe, thấy bạn làm ăn được không?? – Thằng Sơn quay sang tôi lúc ấy đang đứng đần thối mặt, rồi nó kéo tôi xuống:
– Ngó đi, lần trước mày mở hàng tao miễn phí, lần này bạn khuyến mãi, chỉ 500 thôi!
Tao không thèm, tôi bực bội đi ra. Nhưng ra đến cửa tự nhiên như có một cái gì đấy níu chân tôi lại… như có một ma lực nào đó sai khiến tâm hồn tôi, hình ảnh cái Linh với chiếc áo lót nhỏ xinh cứ hiện ra ám ảnh, máu trong người nóng lên phừng phừng. Bất giác tôi quay lại.
– 500 Đây cầm lấy! Chết tiệt..!
Tôi cúi xuống trừng mắt ngó vào, bỗng nhiên tôi há hốc mồm và cứng họng không ngậm lại được.
– Gì thế?? Gì thế?? – Cả thằng Sơn và bọn đằng sau nhao nhao hỏi.
– Cô giáo dạy Anh Văn! – Tôi buột miệng.
Bỗng cả bọn đang đứng xếp hàng lao lên nhao nhao:
– Để tao, để tao, tao trả 2000!!
– Không để tao, tao trả 5000!!
– 10.000 Đây, cầm lấy đi, tao ngó trước!
– Chúng mày lượn hết! – Thằng Sơn nạt lớn, rồi nó kéo tôi dậy.
– Trả lại mày tiền nè, thêm 3000 nữa, cho tao ngó với! – Nó hồi hộp nói, rồi nó nhòm vào. Bỗng nó tái mặt, đứng phắt dậy chạy ra ngoài nói vọng lại:
– Cô đang ngó sang đấy, chạy đi, chết cả lũ bây giờ!
Cả bọn chúng tôi hồn phi phách tán, mạnh thằng nào thằng đấy chạy bạt mạng. Chẳng còn tâm trí đâu mà ngó với chả nghiêng nữa…
Cũng may là cô chưa kịp nhận ra thằng nào với thằng nào, nhưng hôm sau, cái lỗ đó đã được đắp xi măng lại. Mất mối làm ăn, thằng Sơn buồn suốt mấy hôm… tôi cũng chẳng quan tâm, hơn nữa tôi lại thầm cảm ơn vì nhờ vậy, tôi sẽ không còn cơ hội phát triên thêm những ý nghĩ tồi tệ đang ngày một lớn dần trong cái đầu non nớt của tôi nữa.
…
– Trả bài, trả bài kiểm tra nè!! – Giọng nói ngọt ngào của nàng lớp phó học tập vang lên, cả lớp ùa lên:
– Đâu đâu!! Đưa tớ trước.
– Tớ được mấy điểm vậy.
– Ui giời, trời ganh ghét thiên tài, bài thế này mà chỉ được có 3 là sao. – Tiếng thằng Sơn than thở giữa những tiếng nhao nhao.
Mặc kệ tụi nó, tôi say xưa ngồi chống cằm ngắm nàng, khuôn mặt xinh xắn và thông minh, nụ cười rạng rỡ với cái lúm đồng tiền làm duyên, đôi tay nhỏ trắng muốt xinh xinh đang phát bài kiểm tra, nhìn nàng… phải diễn tả như thế nào nhỉ? À!! Phượng hoàng giữa bầy gà… tôi gật gù nhắm mắt trầm ngâm, hài lòng với kiểu so sánh của mình, có như vậy mới xứng với nhan sắc của nàng.
– Của Hiếu nè!! Làm tốt lắm hay sao mà tự tin hớn hở thế. – Giọng nàng nhẹ nhàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang bay bổng của tôi, giật mình tôi mở mắt ra, nàng đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười.
– Tớ! Tớ… không… tớ. – Tôi đỏ mặt ấp úng, tim đập thình thịch.
– Chúc mừng nhé, lần này bạn làm tốt lắm, 8 điểm. – Nàng nháy mắt rùi đưa bài kiểm tra cho tôi, hành động tinh nghịch và đáng yêu đó khiến tôi nhìn nàng ngơ ngẩn. Bắt gặp ánh mắt như si như mê đó của tôi, nàng thoáng ngại ngùng rồi quay đi. Bỏ lại tôi vẫn đang đờ đẫn như thằng mất hồn.
– Ối chao! – Một giọng con hát hét toáng lên, khiến tôi giật mình quay sang. Cái Linh vừa bị té, nó đang lồm cồm bò dậy… một 2 cái cúc áo bị bung ra, nó nhanh tay đóng lại, nhưng làm sao kịp… khuôn ngực nhỏ nhắn đang phát triển với chiếc áo con hồng hồng đã lọt vào mắt tôi… tai tôi nóng bừng giật giật, người tôi như muốn căng ra… gấp vôi quyển sách lịch sử, tôi chạy ào ra khỏi lớp, trong đầu tôi đang nghĩ gì nhỉ?? Phải rồi, nhà vệ sinh…
– Nào! Đứa tiếp theo, 1000, không mặc cả. Nào nào, té đi mày, quá 1 phút rồi đấy! – Giọng nói thì thào của thằng Sơn khiến tôi sững lại trước cửa nhà vệ sinh nam. Tôi ngó vào, thấy khoảng 6, 7 thằng đang đứng lố nhố xếp hàng, thằng Sơn đứng chắn giữa bọn kia với bức tường có cái lỗ thông sang nhà vệ sinh nữ, có một thằng đang lúi húi ngó ngó.
– Nào thôi mày, hết giờ, đứa tiếp theo. – Thằng Sơn thì thào xướng tiếp, thằng kia đứng dậy đi ra, mặt chưa hết bần thần, tôi nhìn kỹ, té ra là bác Huy lớp trưởng đức cao vọng trọng lớp 11A3. Nhìn thấy tôi hắn cười gượng gạo, gãi gãi đầu rồi đi ra.
– Ê ku, lại đây. – Nhìn thấy tôi thằng Sơn nở điệu cười nhăn nhở quen thuộc, tôi bước lại. Thằng Sơn quay vào trong:
– Nào thôi, đi ra để tao đón khách Vip!
– Chưa thấy đứa nào ra nữa cả, đã xem được gì đâu! – Thằng Quý vừa đến lượt đang ngó càu nhàu: Trả lại tao tiền đây, chả xem được cái quái gì!
– Này, cầm lấy rồi té lẹ đi, nói bé thôi. – Thằng Sơn dúi vào tay nó tờ 500.
– Tao đưa 1000 cơ mà. – Thằng Quý bực tức.
– Mày được ngó rồi nên phải chiết khấu 50%, thôi té đi, lằng nhằng nữa thì tao trả lại bằng cái này đấy. – Thằng Sơn đưa nắm đấm lên. Thằng Quý mặt tiu nghỉu đi ra.
– Hehe, thấy bạn làm ăn được không?? – Thằng Sơn quay sang tôi lúc ấy đang đứng đần thối mặt, rồi nó kéo tôi xuống:
– Ngó đi, lần trước mày mở hàng tao miễn phí, lần này bạn khuyến mãi, chỉ 500 thôi!
Tao không thèm, tôi bực bội đi ra. Nhưng ra đến cửa tự nhiên như có một cái gì đấy níu chân tôi lại… như có một ma lực nào đó sai khiến tâm hồn tôi, hình ảnh cái Linh với chiếc áo lót nhỏ xinh cứ hiện ra ám ảnh, máu trong người nóng lên phừng phừng. Bất giác tôi quay lại.
– 500 Đây cầm lấy! Chết tiệt..!
Tôi cúi xuống trừng mắt ngó vào, bỗng nhiên tôi há hốc mồm và cứng họng không ngậm lại được.
– Gì thế?? Gì thế?? – Cả thằng Sơn và bọn đằng sau nhao nhao hỏi.
– Cô giáo dạy Anh Văn! – Tôi buột miệng.
Bỗng cả bọn đang đứng xếp hàng lao lên nhao nhao:
– Để tao, để tao, tao trả 2000!!
– Không để tao, tao trả 5000!!
– 10.000 Đây, cầm lấy đi, tao ngó trước!
– Chúng mày lượn hết! – Thằng Sơn nạt lớn, rồi nó kéo tôi dậy.
– Trả lại mày tiền nè, thêm 3000 nữa, cho tao ngó với! – Nó hồi hộp nói, rồi nó nhòm vào. Bỗng nó tái mặt, đứng phắt dậy chạy ra ngoài nói vọng lại:
– Cô đang ngó sang đấy, chạy đi, chết cả lũ bây giờ!
Cả bọn chúng tôi hồn phi phách tán, mạnh thằng nào thằng đấy chạy bạt mạng. Chẳng còn tâm trí đâu mà ngó với chả nghiêng nữa…
Cũng may là cô chưa kịp nhận ra thằng nào với thằng nào, nhưng hôm sau, cái lỗ đó đã được đắp xi măng lại. Mất mối làm ăn, thằng Sơn buồn suốt mấy hôm… tôi cũng chẳng quan tâm, hơn nữa tôi lại thầm cảm ơn vì nhờ vậy, tôi sẽ không còn cơ hội phát triên thêm những ý nghĩ tồi tệ đang ngày một lớn dần trong cái đầu non nớt của tôi nữa.
…
– Trả bài, trả bài kiểm tra nè!! – Giọng nói ngọt ngào của nàng lớp phó học tập vang lên, cả lớp ùa lên:
– Đâu đâu!! Đưa tớ trước.
– Tớ được mấy điểm vậy.
– Ui giời, trời ganh ghét thiên tài, bài thế này mà chỉ được có 3 là sao. – Tiếng thằng Sơn than thở giữa những tiếng nhao nhao.
Mặc kệ tụi nó, tôi say xưa ngồi chống cằm ngắm nàng, khuôn mặt xinh xắn và thông minh, nụ cười rạng rỡ với cái lúm đồng tiền làm duyên, đôi tay nhỏ trắng muốt xinh xinh đang phát bài kiểm tra, nhìn nàng… phải diễn tả như thế nào nhỉ? À!! Phượng hoàng giữa bầy gà… tôi gật gù nhắm mắt trầm ngâm, hài lòng với kiểu so sánh của mình, có như vậy mới xứng với nhan sắc của nàng.
– Của Hiếu nè!! Làm tốt lắm hay sao mà tự tin hớn hở thế. – Giọng nàng nhẹ nhàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang bay bổng của tôi, giật mình tôi mở mắt ra, nàng đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười.
– Tớ! Tớ… không… tớ. – Tôi đỏ mặt ấp úng, tim đập thình thịch.
– Chúc mừng nhé, lần này bạn làm tốt lắm, 8 điểm. – Nàng nháy mắt rùi đưa bài kiểm tra cho tôi, hành động tinh nghịch và đáng yêu đó khiến tôi nhìn nàng ngơ ngẩn. Bắt gặp ánh mắt như si như mê đó của tôi, nàng thoáng ngại ngùng rồi quay đi. Bỏ lại tôi vẫn đang đờ đẫn như thằng mất hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.