Mãi Nhớ

Chương 12

Mặc Bảo Phi Bảo

02/07/2013

Trình Thần đột nhiên bảo: "Đưa anh xem kịch bản em đã sửa xong." Tư Niệm lập tức thở ra, chạy về phòng lấy một chồng giấy A4 rồi đem ra cho anh: "Em mở đèn sáng hơn nhé?"

"Không cần đâu."

Cô dạ một tiếng, lấy chân đá đá Sprite, muốn chơi đùa với nó.

Sprite cũng hiểu, liền lăn một vòng, nằm ngửa trên nền nhà. Coca meo một tiếng rồi nhảy lên bụng Sprite...

Tư Niệm đang ngồi cảm thán cho tình cảm của hai đứa thì nghe thấy Trình Thần gọi mình: "Tư Niệm."

Cô quay đầu, thấy anh chỉ tay vào một vị trí: "Nói anh nghe, 'đồng tử co lại' thì diễn viên phải diễn như thế nào?"

"Dạ?" Cô kinh ngạc nhìn anh, "Thì là nhìn thấy một chuyện rất đáng sợ, đồng tử co rụt lại."

Trình Thần ừ một tiếng, bỏ kính ra, hai tay xoa sống mũi: "Anh biết, nhưng nói với anh phải diễn như thế nào."

Tư Niệm sửng sốt.

Đây thật sự là một vấn đề nghiêm trọng.

Diễn xuất của Thẩm Triết còn chưa đạt đến trình độ của thể thu nhỏ đồng tử...

"Lần trước bạn anh làm một bộ phim." Trình Thần đặt kịch bản lên ghế sa lon, "Cậu ta thấy trên kịch bản có câu "di chuyển như thỏ chạy" liền chạy đi bắt một con thỏ về."

Tư Niệm cười khan: "... Buồn cười thật."

"Nên đôi khi phải viết rõ ra, tuy viết so sánh rất dễ liên tưởng nhưng cũng có thể sẽ biến thành trò cười đấy."

Tư Niệm a một tiếng: "Thật ra ý em là cực kỳ hoảng sợ."

"Nhưng lúc diễn viên cầm kịch bản thường hỏi anh, 'Đạo diễn, cái này phải diễn như thế nào'." Trình Thần tựa vào ghế sô pha, sát bên cô, "Em thấy anh nên trả lời ra sao?"

Đó cũng là một vấn đề.

Tư Niệm nhìn chằm chằm vào mắt anh, cố gắng tưởng tượng anh cực kỳ đáng sợ. Nhìn đôi mắt kia, đen như vậy, lại còn đứng dưới ánh đèn, nhìn mũi anh, khóe miệng... Hình như không có gì liên quan đến nỗi sợ hết.

Trong phòng rất yên lặng, chỉ có tiếng kêu của con lắc đồng hồ, từng tiếng một, chảy từ lỗ tai đến tận trái tim.

Rất lâu trước kia.

Hai người từng nói về một chủ đề.

Khi đó cô vẫn còn là một thiếu nữ mới rung động, nhưng đã mặt dày hỏi anh lần đầu gặp nhau thì có kiss hay không. Hai người nghiêm túc thảo luận qua điện thoại rất lâu, xét thấy dù sao cũng đã gọi nhau là vợ với chồng rồi, loại việc này đằng nào cũng sẽ xảy ra thôi... Tiếp theo thì sao?

Cô cố ép tim đập chậm lại, tai vẫn nghe được tiếng thở của anh.

"Em thấy... để em sửa lại kịch bản là được." Cô cố gắng kiếm chuyện làm quà.

Miệng anh hình như hơi cong lên: "Được."

"Đổi thành quá sợ hãi, để Thẩm Triết tự phát huy khả năng vậy..."

"Được."

Tiếng của con lắc trong đồng hồ càng lúc càng to.

Bình thường có to như vậy đâu.

Trình Thần vươn người ra, đặt tay mình lên tay cô, nhẹ nhàng nắm lại.

Lòng bàn tay của anh rất nóng, nóng đến mức khiến tất cả giác quan của cô đều trở nên lẫn lộn với nhau...

Cô mím môi nhìn anh, không tránh né.

Anh phải nghĩ cho kĩ, nếu anh hôn em... Nghĩa là chúng ta đã lại bên nhau...

Khoảng cách rất rất rất gần.

Cô nhìn thấy anh hình như đang cười, nụ cười rất đẹp.

...

Đúng lúc nhắm mắt lại...

Một tiếng mèo gào the thé vang lên, cô hoảng sợ mở mắt ra. Một bóng trắng đã lao thẳng đến phía Trình Thần.

Thôi rồi.

Tư Niệm dồn sức túm con mèo lại, cuối cùng tóm được chiếc đuôi.

Coca lại the thé kêu lên, đôi mắt xanh mơn mởn quay lại, nhìn Tư Niệm chằm chằm.

"Coca... thích ghen."



Tư Niệm cười gượng giải thích, lập tức ôm mèo vào lòng mà dỗ dành, cũng không dám nhìn anh nữa.

Trong thời khắc mấu chốt này chỉ có Sprite là bình tĩnh, thậm chí không thèm mở mắt... Chờ đến khi Coca ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng mình, cô mới ngẩng lên nhìn đồng hồ: "Mười hai rưỡi rồi..."

Trình Thần vỗ vào lưng Sprite mấy cái. Con chó rất ngoan ngoãn chạy đến bếp, uống vài ngụm nước, sau đó chạy đến chắn trước cửa lớn. Vừa canh nhà vừa ngủ.

"Anh đọc lại kịch bản, em đi ngủ trước đi."

Nói xong, anh cầm tập giấy A4 lên, nhìn đi nhìn lại, có vẻ đang rất chuyên tâm.

Tư Niệm đâm lao thì đành phải theo lao, chỉ còn cách chịu thua: "Để em đi lấy chăn cho anh."

Anh ừ, cũng không ngẩng đầu lên.

Nếu không có Coca quấy rầy...

Tư Niệm chống cằm, ngồi trên chiếc bàn nhỏ ở ban công xem bưu kiện, rõ ràng là một đống công việc, lại không thể thu hút sự chú ý của cô. Cũng may, "Hoa Trang" đã bắt đầu bấm máy, Trình Thần đã đến Tân Cương, còn lâu mới về.

Cho nên chuyện cô phải làm chính là tiếp tục làm việc, bắt đầu liên tục bàn chuyện kịch bản mới.

Dưới ánh nắng mùa thu, đúng lúc cô đang buồn ngủ, avatar hình Thẩm Úy Giác trên QQ bỗng nhiên sáng lên.

Thẩm Úy Giác: Ai da! Tớ bị kiếp trước của cậu làm cho thương tâm chết mất.

Tư Niệm: ??

Thẩm Úy Giác: Đi đi, đi xem cái microblogging ngàn năm không có động tĩnh gì của cậu đi.

Tư Niệm: ?!

Microblogging không phải blog chính của cô, trong đó cũng chỉ có vài độc giả tiểu thuyết. Trừ Thẩm Úy Giác với biên tập thì không còn ai cô quen ngoài đời hết, nên cũng bỏ hoang lâu rồi.

Không nghĩ tới có một status rất dài, còn @ [1] mình vào.

"Vì sao thời thanh xuân của anh lại chơi chung với cô chứ? @ Niệm Niệm, cô gái đặc sắc từng giới thiệu cho anh bao nhiêu tiểu thuyết hoa rơi rồi mộng mị gì đó, mở cánh cửa nội tâm của một người con trai sôi nổi là anh, còn từng gọi nhau bằng 'kiếp trước' nữa, bình tro cốt ngâm trong nước Tây Hồ làm anh bị biến dạng, nay gặp lại, sao tự nhiên lại cách nhau một khoảng xa vậy chứ?"

Tư Niệm lập tức không cảm thấy mệt mỏi nữa, lòng vui vẻ.

Đương nhiên là Lâm Hân.

Cô không nghĩ nhiều, trạng thái bí kịch bản ban nãy cũng biến mất, lập tức cười cười trả lời:

"Nhớ ngày mới gặp, lúc cậu lén lút vào phòng tôi ngủ để đưa thức ăn cho người nào đó, tôi còn giật hết cả mình, sau này đúng là xích mích quá nhiều nên thành duyên phận, bây giờ sau n năm vẫn quanh đi quẩn lại để chờ ngày lành tháng tốt đi lên, coi như không tính toán gì đến oan nghiệp 9 kiếp kia nữa."

Cô ôm mèo trong lòng, dưới chân là chó, càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ.

Lập tức có người trả lời.

Trình Thần: "Kịch bản có vài vấn đề, đến Tân Cương nói chuyện."

...

...

Không chỉ là @, còn viết thẳng trên microblogging của anh.

Thế là chỉ trong ba phút, cô được hơn 3000 cái @, đều là fan hâm mộ của Trình Thần.

Chỉ có ba người inbox [2] cho cô.

Thẩm Úy Giác: Ai da! Này, mối tình đầu của cậu ghen tị rồi.

Thẩm Triết: Tân Cương chào đón bạn, nhớ mang cho anh mấy cái bánh bao hấp nhé.

Lâm Hân: Ha ha ha ha ha ha ha...

Tư Niệm suýt thì giật đứt một túm lông mèo, trả lời tin nhắn của Lâm Hân: Sao anh ấy biết microblogging của tớ?

Lâm Hân: Cậu không để ý là tớ với mối tình đầu của cậu ở chế độ mutual powder [3] à?

...

Điều hòa vẫn để ở nhiệt độ cao mà cô lại thấy lành lạnh.

Lần này thật sự không ổn rồi... Cô do dự thật lâu, quyết định gọi cho Trình Thần, cố lấy cớ, lẽ nào bảo mình không muốn đến Tân Cương? Nhưng sắp đông rồi, đám diễn viên bọn họ đều hết mình đóng phim,thậm chí chấp nhận đóng băng vì nhân dân tệ, cái cớ của cô chẳng phải quá vô trách nhiệm à?

Điện thoại kết nối đã lâu mà bên kia vẫn chưa nghe, đến lúc cô sắp dập máy thì giọng Trình Thần mới vang lên: "Có việc gì à?"

"... Chuyện đó, kịch bản có vấn đề gì ạ? Em muốn nghe qua trước." Tư Niệm bình tĩnh nói chuyện.

"Vấn đề cũng không lớn lắm."

Tư Niệm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt nhất là gặp rồi nói sau."



...

Trong lúc đàm phán, sợ nhất chính là khi đối phương nói hai chữ 'tốt nhất'. Thật ra ý tứ rất rõ ràng, nghĩa là không được từ chối, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất rồi. Vì vậy, cô, với tư cách một biên kịch không có nhân quyền, đợi sau khi Trình Thản bình tĩnh dập máy phải lập tức chạy lên mạng đặt vé máy bay.

Vốn sẽ bay lúc bốn giờ chiều, nào ngờ khi cô vừa tới sân bay thì được báo là chuyến bay bị hủy bỏ, dời đến chuyến cuối cùng.

23:40 xuống sân bay Ô Lỗ Mộc Tề [4], lại tiếp tục mất 3 tiếng đồng hồ để tới được huyện Cát Mộc Tát Nhĩ [5].

Tối nay phải quay cảnh đêm, lúc cô xuống xe cũng đúng là lúc công việc kết thúc, mọi người đang ăn khuya.

Trời lạnh như vậy, tất cả đều vây quanh một cái bếp lò ăn gì đó, lúc Tư Niệm đi tới, trợ lý Đổng Tiếu đã cười hì hì đem một nồi mao huyết vượng [6] đặt xuống đất: "Chị Tư Niệm vừa xuống máy bay là đã cố tình đi tìm chỗ mua về đó." Hơn ba giờ đêm nơi bãi đất hoang vu, đột nhiên xuất hiện một nồi mao huyết vượng thơm ngào ngạt thì ai thèm quản xuất xứ của nó làm gì? Nhất là khi cả đám đều mệt mỏi và sắp đóng băng đến nơi rồi.

Tư Niệm nhìn Trình Thần ngồi gần bếp, ở đây nhiều ngày như vậy, khó tránh khỏi việc đã sạm đen đi đôi chút.

Nhưng mà màu da lúa mạch cũng được dễ nhìn...

"WOW!" Thẩm Triết có vẻ suy tư, "Đây là thứ đạo diễn Trình của chúng ta thích ăn nhất, biên kịch, thật là trùng hợp nhé."

Tư Niệm nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta.

"Nhìn ngon quá." Nữ diễn viên che mặt bằng một chiếc khăn lụa là Đông Giai thuận miệng nói, "Tôi thích ăn cay nhất, nhưng khí hậu ở đây không tốt, chỉ sợ mặt sẽ bị làm sao, mọi người cứ ăn đi, tôi đi ngủ trước."

Nói rồi đứng lên, ôm từng người một, không ngừng nói câu đã vất vả rồi.

Lúc đến chỗ Thẩm Triết, thấy anh đang vùi đầu ăn bèn bỏ qua luôn.

Tới Trình Thần, đúng lúc Trình Thần vừa buông đũa, đang muốn nói gì đó với Tư Niệm, Đông Giai đã đi đến, dịu dàng: "Đạo diễn vất vả rồi." Vừa nói xong đã vươn tay ra muốn ôm Trình Thần.

Đổng Tiếu nhìn ngây ngốc, Tư Niệm nhìn Trình Thần rồi lập tức quay sang nói nhỏ với Đổng Tiếu: "Quen dần đi, đoàn làm phim vốn rất thân thiết, thế là thường thôi."

"Hôm nay vất vả rồi." Trình Thần bình thản nhìn Tư Niệm, "Hôm đó em có bảo kịch bản có chỗ khó hiểu, vừa hay biên kịch đã đến, mai lúc ăn cơm hai người cứ thảo luận với nhau."

"Được, cám ơn đạo diễn Trình." Đông Giai cười cười, rất có chừng mực thu hồi động tác, bỏ đi.

Mọi người vẫn tiếp tục trò chuyện.

Có vẻ như cái ôm này mọi người đã quen rồi.

"Tư Niệm." Thẩm Triết kéo ghế lại gần, xen vào giữa cô và Trình Thần, "Đến đây, anh với em cùng bàn kịch bản."

Hơn nửa đêm rồi, thảo luận gì mà thảo luận.

Tư Niệm bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, ngồi xuống, nhìn nồi mao huyết vượng kia chằm chằm, càng nhìn càng thấy khó coi. Ớt này màu đậm như thế nhất định không tươi, tiết ít thế mà thả một đống rau, thật là xấu tính... Tóm lại là rất khó coi.

Có lẽ Thẩm Triết cũng thấy không khí có vẻ không ổn, chỉ dùng chút sức giành giật thức ăn với người khác, sau đó cực kỳ im lặng.

Trình Thần nói nhỏ: "Đông Giai là người như thế, mọi người quen rồi."

Tất cả những người kia đều ngồi ở phía bên kia bếp, chỉ có ba người bọn họ ngồi ở phía này, người ta thấy hai người nói chuyện cũng không nghe rõ là đang nói gì, tám chín phần cho rằng đang bàn kịch bản.

Tư Niệm ậm ừ, không nói gì.

Anh nói tiếp: "Anh chưa từng ôm cô ấy, em đừng hiểu lầm."

"Em không hiểu lầm gì hết." Tư Niệm nhìn quanh.

"Anh cũng chưa từng ôm." Thẩm Triết cảm thấy mình nên điều chỉnh lại không khí.

Cả Tư Niệm và Trình Thần đều quay sang nhìn anh ta.

"Cứ coi như anh chưa nói gì đi." Thẩm Triết hiểu thời thế nên câm miệng.

Trình Thần hắng giọng: "Nếu đã tới rồi thì mai anh sẽ đưa em đi thăm quan một chút, xung quanh có mấy chỗ cũng khá lắm."

"Mai không phải bàn kịch bản với Đông Giai à?" Tư Niệm tiện tay cầm đôi đũa dùng một lần lên, khuấy mấy thứ trong nồi, gắp một miếng thịt cho vào miệng, bị vị cay xộc lên làm ho liên tục.

Một bình nước được đưa sang, là bình nước cá nhân.

"Uống chút nước đi, ăn chút một thôi." Trong giọng nói mệt mỏi vẫn lộ rõ sự dịu dàng.

- Chú thích:

[1] @: tag.

[2] Inbox: gửi tin nhắn riêng.

[3] Mutual powder: theo dõi lẫn nhau trên microblog, nghĩa là nhìn được động thái của nhau.

[4] Ô Lỗ Mộc Tề: thủ phủ khu tự trị Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

[5] Cát Mộc Tát Nhĩ: một huyện của Châu tự trị dân tộc Hồi Xương Cát, khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.

[6] Mao Huyết Vượng: gồm có tiết vịt, thịt heo, măng tây, mộc nhĩ, hoàng hoa tươi, chân giò hun khói, giá đỗ, ớt khô, các loại gia vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook