Mãi Nhớ

Chương 1

Mặc Bảo Phi Bảo

02/07/2013

"Thách thức lớn nhất trong cuộc đời này là?"

"Lúc thi tiếng Anh cấp bốn, tớ phải thi bốn lần mới qua được."

"Chí hướng của cậu cao hơn chút được không... Chuyên tâm một chút, người đọc tạp chí của tớ đều là học sinh, phải chú ý ảnh hưởng."

"Thi Anh cấp sáu, thậm chí còn không dám bước vào trường thi..."

Thế là cái người vẫn đang nhẫn nại trước mặt đành phải cắt đứt oán hận sâu đậm của Tư Niệm với trường đại học: "Tư Niệm, cậu cố tình gây khó dễ cho tớ hả? Cẩn thận tớ tuyệt đường sống của cậu."

"... Ý tớ là dù tiếng Anh không giỏi cũng không sao, vẫn có thể kiếm được tiền thôi."

Tư Niệm ngồi xổm trước TV, đang cố gắng lục tung đống đĩa BD lên.

Gần đây Thẩm Úy Giác phát cuồng đĩa BD, nhưng thấy không có ai cùng chung sở thích liền mua một đống đĩa BD đưa cho cô, tuần nào cũng đem đĩa đến, hình như muốn cô cũng 'đam mê' theo.

Đáng tiếc đối với cô mà nói, hình ảnh rõ nét hơn DVD thì cũng chỉ nhìn rõ hơn mà thôi...

Lưu Hạ đành nhận thua, thay đổi chủ đề: "Sao lại đặt tên là 'Tùy tiện kích động'?"

Tư Niệm nhìn cô một cái: "Không được cười nỗi buồn tươi đẹp của tớ... Lúc trước viết nhật ký có ghi một câu 'chỉ là khách qua đường thôi, làm sao có thể tùy tiện kích động thế được', cảm thấy rất có tâm trạng, đến lúc đặt tên nhớ lại liền dùng luôn."

"Vì sao cậu lại đột nhiên viết tiểu thuyết?"

Vì sao?

Thật ra nguyên nhân ban đầu rất đơn giản.

"Vốn chỉ muốn viết về một người thôi, kết cục của tớ với người đó không đẹp nên muốn ít nhất cũng được hạnh phúc trong tiểu thuyết."

Lưu Hạ cười vờ vịt: "Mối tình đầu à?"

Tư Niệm không dám đắc tội cô, đành kể: "Là mối tình đầu, yêu ảo, khi đó mới học năm ba cấp hai, coi như là yêu sớm. Vốn đã không nhớ gì nữa rồi, nhưng hai năm nay thỉnh thoảng lại bắt gặp tin tức về anh ấy, tự nhiên có cảm xúc." Cô nói xong, cảm thấy không đành lòng, lại bổ sung, "Không được hỏi là ai..."

"Yêu ảo? Gặp nhau chưa?"

"Đến tận lúc chia tay cũng chưa gặp. Mà cũng không phải, tớ từng thấy anh ấy, nhưng anh ấy không thấy tớ." Tư Niệm nhe răng cười, "Lúc ấy còn đeo niềng răng, xấu xí lắm, làm sao dám gặp người mình thích chứ. Chỉ chat video hay viết mail gì đó thôi."

Lúc đó vẫn còn là cô thiếu nữ đang yêu, bức thư nào cũng sẽ viết tên hai người ở cuối: Tư Niệm Trình Thần.

Tư Niệm Trình Thần, tư niệm trầm trầm (*nhớ nhung nặng nề).

"Sao lại chia tay?"

"Còn cách nào khác chứ? Mẹ tớ phát hiện, cấm không cho lên mạng nữa, thế là tớ 'mất tích' luôn." Yêu sớm là tai họa ngầm, phụ huynh dĩ nhiên phải ngăn cản... Cô thở dài, tổng kết, "Một năm sau, lệnh cấm được bãi bỏ, cũng không tìm được anh ấy nữa."

"Hiểu rồi." Lưu Hạ gật đầu, "Chắc anh ta cảm thấy mình bị vứt bỏ một cách quá đáng rồi. Cậu không những thất tình, còn phải chịu tiếng xấu thay người khác, đứa bé tội nghiệp." Lưu Hạ nghĩ nghĩ, chợt phát hiện đã lạc đề, "Chuyện đó thì liên quan gì đến quyển sách này?"

Cô rửa ấm trà, không nói gì.



"Sẽ không cẩu huyết thế chứ?" Lưu Hạ dựa vào bối cảnh tiểu thuyết, hiểu ngay lập tức, "Mấy năm sau cậu phát hiện mối tình đầu của mình, cái người yêu ảo đó, cũng đã bước vào giới văn nghệ?! Là nghệ sĩ?"

Sớm biết sẽ thế đã không nói hết...

Tư Niệm mập mờ nói: "Vốn là diễn viên, sau này làm đạo diễn."

Cuộc đời chẳng ai biết trước gì, cô vốn tốt nghiệp đại học luật, giờ lại làm biên kịch...

Liên tục nói "mẹ ơi", Lưu Hạ lập tức ôm cánh tay Tư Niệm: "Nói tớ biết đó là ai đi, nếu không nói tớ sẽ nhảy lầu ngay lập tức, quá bát quái rồi, tớ muốn đổi sang làm ở phòng giải trí ngay lập tức!"

"... Cậu nhảy đi."

"Các người gặp lại chưa? Cậu là biên kịch, lại được quảng cáo, rất dễ liên hệ với đạo diễn đó."

"Chưa." Cô thở dài một hơi, "Thế giới sao bé như cậu nghĩ được."

Kết quả, một cuộc phỏng vấn nghiêm túc đã bị tinh thần nhiều chuyện phá bỏ hoàn toàn.

Cô khuyên mãi Lưu Hạ mới về, lại nhớ ra chiều nay phải đến công ty họp, công ty chế tác muốn giới thiệu đạo diễn quay phim.

Không ngờ lúc bước vào công ty lại nhìn thấy cảnh một đám con gái lố nhố bên ngoài phòng họp, rụt rè thì thầm.

Cô đi qua, vỗ vỗ vào bàn lễ tân: "Nhìn cái gì đấy? Làm gì mà náo loạn hết cả lên, bình thường công ty hiếm minh tinh đến à?"

"Chị Miss, đây là đạo diễn còn đẹp hơn cả minh tinh đó, là cái đạo diễn phim 'Say tình' ấy. Bộ phim đó làm em khóc bù lu bù loa, đến mẹ em cũng khóc lóc thảm thiết, lúc đó còn tưởng đạo diễn là phụ nữ mới có thể có bộ phim tình yêu cảm động như vậy, không ngờ là đàn ông, còn là một người đàn ông đẹp trai phong phong độ dịu dàng..."

Trình Thần?!

Cô đẩy đám người ra bước vào, lập tức chuyển sang trạng thái mơ màng.

'Say tình' có nhiều lửa(?) không? Trình Thần thì có, đó cũng là lý do cô không dám nói với Lưu Hạ. Hai năm qua, rất nhiều lần Tư Niệm có cơ hội hợp tác với anh, đều lấy lý do để tránh né, thật không ngờ chỉ quayquảng cáo cũng có thể gặp nhau.

Thật ra chuyện xưa ở hiện tại cũng chỉ nhỏ bằng hạt đậu xanh mà thôi.

Nhưng nếu bảo gặp anh, sau đó nói: Hi, Tư Niệmđây, là mối tình đầu anh chưa từng gặp, còn đá anh đây...

... Bỏ đi.

Cô lấy di động ra, bước đến hành lang, gọi cho Thẩm Úy Giác.

"Ôi, sao tự nhiên lại tìm tớ?" Thẩm Úy Giác cười khanh khách, "Tớ đang ghi hình, nói nhanh nói nhanh."

Tư Niệm hắng giọng một cái: "Cậu thấy mấy năm qua giọng tớ có... thay đổi chút nào không?"

"... Hình như vẫn thế."

"Giọng tớ qua điện thoại với ở ngoài đời có phân biệt được không?"



"Nhất định có." Thẩm Úy Giác lẩm bẩm, "Nhưng cũng không khác nhau là mấy. Có phải cậu làm gì sai trái rồi không, tự nhiên đi hỏi vớ va vớ vẩn, thôi không nói nữa, ông chủ đến rồi."

Điện thoại lập tức bị ngắt, cô đấu tranh nội tâm mười phút, quyết định giả câm đến cùng.

Dù sao người trong giới đều gọi cô là Miss, nếu quen thuộc hơn chút thì gọi là Tiểu M... Không có ai chú ý tên tiếng Trung của cô hết... Cô không ngừng động viên bản thân, thở thật sâu rồi bước vào trong phòng.

Bởi vì trên đường bị trì hoãn, hơn nữa ban nãy lại nấn ná ngoài cửa, lúc này đã bắt đầu giới thiệu kịch bản gốc. Trước mặt người nào cũng bày một chồng kịch bản, nhà sản xuất chính cầm bút laser, giới thiệu với mọi người.

Tư Niệm lặng lẽ lôi một cái ghế ra, ngồi xuống.

Trình Thần ngồi đối diện với cô.

Tấm rèm che hết ánh mặt trời, vì không bật đèn, trong cả căn phòng chỉ có ánh sáng lập lòe của chiếc máy chiếu, những đường nét trên khuôn mặt anh cũng trở nên mờ ảo. Không có gì thay đổi, ngoài chiếc kính mắt, không có gì khác cả.

Việc giới thiệu kịch bản kết thúc rất nhanh, có người kéo rèm ra.

Ánh mặt trời tràn vào phong, nhà sản xuất cười cười, chỉ vào người bên cạnh: "Đây là đạo diễn lần này của chúng ta, Trình Thần, chính là đạo diễn của bộ phim truyền hình nổi tiếng 'Say tình', tôi phải tốn rất nhiều công sức mới mời được cậu ấy đấy nhé."

Trình Thần hơi nghiêng người, gật đầu với cô.

Cũng may cô đã nghĩ ra cái cớ rồi.

Cô hắng giọng, cố gắng ho hai tiếng, nói nhỏ với người bên cạnh: "Hai hôm nay họng tôi không tốt, nói hộ tôi với."

Thế là suốt cả buổi họp cô chỉ phải làm hai chuyện, mỉm cười với ho khan.

Không biết vì sao, thỉnh thoảng anh lại nhìn cô.

Chắc không có việc gì đâu.

Chột dạ, nhất định là chột dạ.

Tư Niệm tiện tay lật lật kịch bản, cố gắng dời sự chú ý của mình sang nơi khác.

Không ngờ, đúng lúc đang thảo luận kịch liệt, Trình Thần vẫn im lặng nãy giờ lại mở miệng: "Tôi có kẹo ho đây, ăn một viên chắc sẽ đỡ." Anh nói nhỏ, vừa trong trẻo vừa dịu dàng.

Tất cả đều dừng lại, nhìn anh, lại nhìn Tư Niệm với vẻ thấu hiểu.

Giọng anh đến giờ vẫn không đổi.

Tư Niệm hoảng hốt: "Cảm ơn." Bởi vì ban nãy diễn quá nhiều, cổ họng giờ hơi khó chịu thật rồi.

Trình Thần đặt một chiếc hộp sắt nhỏ lên bàn, đẩy chiếc hộp trượt qua phía cô.

Cô vươn tay muốn nhận, lại nhìn thấy nhãn hiệu của Kinh Đô Niệm Từ Am. Ngày xưa có lần anh bị ho, cô liền mua ba hộp thuốc sơn trà hiệu Niệm Từ Am gửi cho anh, sẽ không trùng hợp thế chứ... Vì mải nghĩ nên tay cô với hụt chiếc hộp nhỏ, khiến nó rơi xuống nền nhà.

Tiếng động bất chợt đó lại khiến mọi người dừng lại.

Khóe miệng Trình Thần hơi giật giật, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đọc kịch bản, nhìn cô không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook