Quyển 1 - Chương 111: Cảm xúc quái lạ.
Dye1002
26/11/2019
Lúc Mai Lang Vương về đến cổng tròn của khu lưu trú, chàng đã cố tình đi thật nhẹ nhàng và không để bất kì âm thanh nào phát ra cả. Chàng sợ
rằng tiếng guốc sẽ khiến Sao nhận ra là chàng đã về, em vì vậy cũng sẽ
bất chấp trời mưa mà lao ra đón chàng. Mặc dù chàng rất thích được em
chào đón mỗi lần về nhà, thế nhưng nếu để em bị ướt mưa thì chàng sẽ xót xa lắm. Với thân hình nhỏ nhắn của em cùng sức đề kháng yếu ớt đó, em
làm sao có thể chịu nổi cơn mưa đầu mùa nồng đượm hương đất này chứ?
Dẫu chàng đã tĩnh toán kĩ lưỡng như vậy, nhưng khi vừa bước chân qua cổng tròn, chàng đã nghe thấy tiếng guốc dồn dập gõ lên gạch nung rồi. Tiếng guốc ấy hôm nay còn lẫn thêm tiếng lạch bạch ướt át, đó là vì em đang giẫm lên những vũng nước mưa đọng lại trên sân, khiến hoa nước bắn tứ tung khắp nơi, vẩy lên tà áo đỏ thắm xinh xẻo.
- Mai Lang! - Sao reo mừng chạy ra đón chàng, đúng như chàng nghĩ, em không thèm mang ô, không thèm đội thêm nón lá, em cứ vậy chạy ra màn mưa.
- Đồ ngốc này! - Chàng sải bước nhanh hơn, dùng ô che cho em, thương xót mắng.
- Ngài về rồi! - Sao không bận tâm đến việc đầu tóc và quần áo đều đã bị nước mưa rỏ lên, em vui mừng ôm lấy chàng.
Mai Lang Vương không biết nói làm sao với em nữa, dù vậy chàng cảm thấy rất ấm áp. Chàng bế hẳn em lên, Sao khó hiểu chớp chớp mắt, Mai Lang bế em bằng một tay và tay còn lại thì dùng ô che cho cả hai.
- Không cần phải vậy đâu mà. - Sao ngại ngùng nói, em không nghĩ chỉ là khoảng cách vài bước chân từ nhà ra cổng tròn mà chàng lại phải bế em đi như vậy.
- Sân toàn là nước, chân em sẽ bị ướt. - Mai Lang Vương bình thản nói, giống như những gì chàng đang làm đều là hiển nhiên, không có gì là thái quá cả.
- Chân em bị ướt từ ban nãy rồi. - Sao dẩu môi, khi em chạy ra đón chàng thì đương nhiên chân em phải ướt thôi.
Mai Lang Vương không nói nữa, từ lâu chàng đã giác ngộ ra rằng nói nhiều lời với em về những chuyện như thế này là một việc thừa thãi. Sao luôn không có ý thức chăm sóc bản thân, em cái gì cũng qua loa đại khái cả, chàng thì không thích như vậy.
Hai người đi đến hiên nhà, Mai Lang Vương thả em xuống và giao lại ô cho tiểu đồng. Người chàng lúc này cũng ướt nước, chàng đã bị nước mưa thấm vào người kể từ lúc còn ở cổng phủ rồi. Sao thấy chàng bị ướt như vậy, em lập tức tất bật chuẩn bị quần áo và nước ấm cho chàng tắm qua. Mai Lang Vương ngồi ở tràng kỷ chóng cằm nhìn em đi qua đi lại làm mọi việc, tủm tỉm cười.
- Mai Lang, bỏ tay xuống. - Sao ngồi xuống bên cạnh chàng, trên tay cầm theo chiếc khăn, vì Mai Lang Vương đang chóng tay lên cằm nên em không thể lau mặt cho chàng được.
Mai Lang Vương không những răm rắp nghe theo em mà chàng còn tự động cúi người xuống một chút, trông chàng ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ vậy. Sao bật cười khanh khách, cẩn thận lau mặt và tay chân cho chàng, vừa lau vừa nhìn chàng đầy yêu thương, ánh mắt em thật ấm áp và ngọt ngào.
Mai Lang Vương cảm thấy rất tiếc nuối vì ban nãy chàng không dầm mưa lâu hơn một tí. Nếu dầm lâu hơn thì người sẽ ướt hơn, em sẽ chăm sóc chàng nhiều hơn.
Trong lúc cả hai đang chìm trong khung cảnh êm ngọt thì đầy tớ của Vĩnh Nghiêm lại tới, lần này hắn không đi tay không như mọi khi, trên tay hắn là một gương công việc. Mai Lang Vương liếc mắt nhìn hắn và vật mà hắn đang mang, đáy mắt ái ngại mệt mỏi, chàng không khỏi thở dài, ngán ngẩm.
- Vương… - Tên đầy tớ nghe thấy tiếng thở dài của chàng, lời căn dặn của Vĩnh Nghiêm mắc lại trong miệng. Hắn biết bản thân cũng không cần nói gì nữa, Vương xem chừng đã đoán được mười mươi rồi.
- Để bên sập đi. - Mai Lang Vương gật đầu, chấp thuận.
Tên đầy tớ mừng rơn, tí ta tí tởn mang gương gỗ đến sập và đặt xuống. Xong việc hắn lập tức xin cáo lui, vẻ mặt rạng rỡ trông thấy, có vẻ Vĩnh Nghiêm đã dọa nạt hắn điều gì để buộc hắn chuyển số công việc này cho chàng bằng được đây mà.
Mai Lang Vương đỡ trán. Tên Vĩnh Nghiêm đó cứ như trẻ lên ba vậy, rốt cuộc trong ba trăm năm đó hắn đã làm cái quái gì thế?
- Mai Lang, có chuyện gì phiền muộn ư? - Sao đang cẩn thận lau lau vai áo của chàng, nghe thấy tiếng thở dài cùng cái cúi đầu bất lực, em không khỏi lo lắng mà cất tiếng hỏi.
- Không có gì đâu, chỉ là Vĩnh Nghiêm chuyển chút công việc sang cho ta thôi. - Mai Lang Vương cười đáp.
- Thế ạ?
Sao nhìn gương gỗ dài gần năm tấc đặt trên sập, định ra lệnh cho tiểu đồng mang vào phòng chàng. Thế nhưng Mai Lang Vương đã ngăn lại, chàng hơi bối rối, dời mắt sang hiên nhà, giọng chậm rì rì - Không cần mang vào phòng đâu… Hôm nay ta muốn làm việc ở đây…
- Gì cơ?! - Sao vô cùng kinh ngạc.
Mai Lang Vương hắng giọng, cố tỏ ra thật bình tĩnh và nghiêm trang, thẳng thắn nhìn em, nói chắc nịch - Ta sẽ mang bàn nhỏ ra và làm việc ngay tại sập. Em ở bên cạnh hầu trà cho ta nhé?
- Nhưng tại sao? - Em vẫn không thể hiểu được, bình thường Mai Lang vẫn làm việc trong phòng. Chàng ghét tiếng ồn và thích không gian riêng tư để dễ tập trung suy nghĩ, vì vậy phòng riêng của chàng là nơi phù hợp nhất. Ở nhà chính này ngược lại luôn có kẻ hầu người hạ lại qua, nếu chàng làm việc ở đây, chàng sẽ bị em và mọi người làm phiền mất.
Sao bắt đầu nhận ra sự bất thường của chàng. Kể từ khi chàng đưa em ra khỏi khu biệt giam, chàng bỗng trở nên rất kì lạ, tính nết không còn như xưa nữa.
Mai Lang Vương thấy em hoài nghi thì lòng trở nên rối bời bời, chàng chẳng qua là muốn được ở cạnh em thôi. Nếu chàng vào phòng thì chàng cũng sẽ để ý đến tiếng guốc ấy mà không thể tập trung được, vậy thì chi bằng cứ ngồi ở sập và giữ em bên mình, như vậy chàng sẽ không bị phân tâm nữa.
Tuy nhiên, chàng lại không thể nói rõ nguyên do với em. Mai Lang Vương đưa tay rót trà, sử dụng khả năng điều khiển nét mặt chuyên nghiệp đã được rèn luyện qua bao năm tháng, mỉm cười điềm tĩnh, nhẹ giọng giải thích - Hôm nay trời mưa, trong phòng sẽ rất ẩm thấp, thế nên ta muốn thay đổi nơi làm việc một chút. Làm việc ở gian ngoài cũng rất tốt, không khí thoáng đãng, sẽ không thấy ngợp như trong phòng.
- A! - Sao nghe vậy, hiểu ý reo lên.
Em đã bị chàng lừa một cách dễ dàng.
Sao lập tức chuẩn bị vật dụng để chàng làm việc, đầu tiên là gối trái dựa, khay trà và bàn thấp, tiếp đó là bút mực, giấy tờ cần thiết. Xong việc em mới di chuyển gương gỗ kia đến gần, cẩn thận xếp công văn ra sẵn cho chàng.
Trong lúc Sao làm những việc đó thì các tiểu đồng chuẩn bị nước tắm cũng đã trở lại, Mai Lang Vương theo chúng đi ra nhà sau, Sao lại tiếp tục dọn cơm ra bàn.
Cuối cùng đến giữa trưa, Mai Lang Vương cũng ngồi vào sập và nghiêm chỉnh làm việc. Sao được chàng căn dặn trước đó nên không dám rời đi, em ngồi bên sập vừa đọc sách vừa hầu trà chàng.
Mà nói vậy thôi chứ Mai Lang Vương cũng không cần em hầu, chàng chỉ cần giữ em bên cạnh. Mai Thần chăm chú làm việc, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn em, khi thấy em ngoãn ngoãn nằm bên cạnh đọc sách, vẻ mặt hồn nhiên yên hòa, chàng lại thấy lòng đong đầy ấm áp.
Hóa ra cũng có lúc yên bình như thế này.
Mai Lang Vương vừa phê duyệt công văn vừa êm đềm mỉm môi.
Chàng chưa từng biết rằng, giờ làm việc cũng có thể trở nên yên bình như vậy.
Hôm đó cũng như Vĩnh Nghiêm, Mai Lang Vương không đến trụ sở quản lí nữa, chàng dành cả ngày để ở nhà làm việc và ở bên cạnh Sao. Để giữ không gian yên tĩnh cho chàng tập trung, Sao ngăn cấm các tiểu đồng và người hầu ra nhà chính, mọi việc đều được chuyển hết ra sân sau hoặc hai căn nhà bên cạnh.
Khoảng giữa giờ mùi, thuộc hạ của Mai Lang Vương trở về và trình cho chàng một quyển báo cáo mới. Mai Lang Vương im lặng lướt đọc, Sao thì chỉ biết ngồi đó, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang càng lúc càng trầm xuống mà lo lắng.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu tỏ ý cho thuộc hạ lui, người đó lập tức lùi dần ra sân, đến thềm nhà thì mất bóng.
- Mai Lang, chuyện gì vậy? - Sao nhích lại hỏi.
- Không có gì đâu, lại là một mảnh thông tin vụn vặt. - Mai Lang Vương cười cười, xoa đầu em, khẽ đáp.
Lúc này công việc của chàng cũng giải quyết xong rồi, Mai Lang Vương thu xếp công văn lại, bỏ vào gương rồi sai người chuyển sang cho Vĩnh Nghiêm còn bản thân thì đứng lên, di chuyển vào phòng.
Khi vừa rời khỏi sập, chàng không quên nói với em - Ta phải ra ngoài đây.
Sao nghe vậy, hiểu ý rời theo chàng, em chuẩn bị phục trang cho chàng và gọi tiểu đồng đến giúp chàng thay áo. Mai Lang Vương ăn mặc chỉnh chu sẵn sàng xong liền thong thả mở quạt, bước ra thềm nhà. Cơn mưa ban nãy đã tạnh, tuy vậy trời vẫn không sáng sủa lên được, cứ ầng ậng mây xám. Mai Lang Vương nhìn sắc trời, đôi mắt nâu trong vắt như gương in bóng một mảng trời xám ngát.
- Em chuẩn bị mũ lá cọ cho ngài nhé? - Sao chu đáo nói.
Mai Lang Vương nhìn sang em, lắc đầu mỉm cười. Sao thấy chàng vẫn không biết thương thân như thường lệ thì khó chịu lắm, mặt em khó đăm đăm, níu lấy tay áo chàng giận dỗi - Em chuẩn bị mũ, ngài không mang theo thì đừng hòng vời em đến hầu nữa.
- Này! - Mai Lang Vương giật mình, rối rít thốt lên - Đừng như vậy!
- Thế ngài có mang mũ không? - Sao tiến lên một bước, nhìn chàng chăm chăm, hỏi một cách đầy áp lực.
Mai Lang Vương khựng lại trước vẻ uy hiếp đó, thật là đáng ngại, chàng không đùa với em được đâu. Thế là chàng phải dẹp sự lười nhác của mình sang một bên, gọi tiểu đồng mang mũ lá cọ đến giao cho thuộc hạ, như vậy thì thuộc hạ sẽ giữ mũ còn bản thân chàng cũng sẽ ngoan ngoãn nhận sự tháp tùng của hắn.
Mai Lang Vương vốn không định mang mũ theo vì ngại phải giữ mũ, mặt khác, chàng cũng không muốn thuộc hạ theo hầu vì cảm thấy việc đó rất phiền. Chàng thà đội mưa cũng không muốn đặt mình vào hoàn cảnh đó. Tuy thế, vì Sao đã dọa là sẽ không thèm đến hầu chàng nữa nên chàng đành răm rắp tuân lệnh em vậy.
Sao thấy chàng vâng lời, em đương nhiên rất vui, môi nở nụ cười tươi tắn, dỗ dành chàng - Tối nay em sẽ lại hầu ngài làm việc nhé? Đáng lẽ em sẽ chơi cờ cá ngựa với các em nhưng vì ngài ngoan nên em sẽ ở cạnh để ngài sai vặt.
Mai Lang Vương bị em dụ dỗ như vậy, lòng vừa mừng vừa bối rối, chàng không đáp mà chỉ gật đầu, ngượng ngùng đi thẳng ra sân.
Sao vẫy tay chào từ biệt chàng.
Mai Lang Vương đi được vài bước thì quay đầu nhìn em, nụ cười rạng rỡ kia khiến chàng cảm thấy vui sướng đến chết đi được.
Mai Lang Vương lại lúng túng quay lưng, đỡ trán xấu hổ.
Dạo gần đây chàng bị gì vậy? Tại sao chàng lại điên điên khùng khùng như thế chứ? Quái lạ nhất là chàng lại không thể điều khiển được hành động và cảm xúc, đến khi chàng nhận ra rằng chàng đã vui như thế nào khi được em dỗ ngọt thì chàng đã thấy cảm xúc vui sướng lan tràn khắp người rồi.
Mai Lang Vương đập quạt vào ngực, ái ngại lên đường.
Thôi thì… Chàng đành chấp nhận những điều kì quái này vậy. Dù sao chàng cũng không thể ngăn chặn hay chối bỏ nó.
Dẫu chàng đã tĩnh toán kĩ lưỡng như vậy, nhưng khi vừa bước chân qua cổng tròn, chàng đã nghe thấy tiếng guốc dồn dập gõ lên gạch nung rồi. Tiếng guốc ấy hôm nay còn lẫn thêm tiếng lạch bạch ướt át, đó là vì em đang giẫm lên những vũng nước mưa đọng lại trên sân, khiến hoa nước bắn tứ tung khắp nơi, vẩy lên tà áo đỏ thắm xinh xẻo.
- Mai Lang! - Sao reo mừng chạy ra đón chàng, đúng như chàng nghĩ, em không thèm mang ô, không thèm đội thêm nón lá, em cứ vậy chạy ra màn mưa.
- Đồ ngốc này! - Chàng sải bước nhanh hơn, dùng ô che cho em, thương xót mắng.
- Ngài về rồi! - Sao không bận tâm đến việc đầu tóc và quần áo đều đã bị nước mưa rỏ lên, em vui mừng ôm lấy chàng.
Mai Lang Vương không biết nói làm sao với em nữa, dù vậy chàng cảm thấy rất ấm áp. Chàng bế hẳn em lên, Sao khó hiểu chớp chớp mắt, Mai Lang bế em bằng một tay và tay còn lại thì dùng ô che cho cả hai.
- Không cần phải vậy đâu mà. - Sao ngại ngùng nói, em không nghĩ chỉ là khoảng cách vài bước chân từ nhà ra cổng tròn mà chàng lại phải bế em đi như vậy.
- Sân toàn là nước, chân em sẽ bị ướt. - Mai Lang Vương bình thản nói, giống như những gì chàng đang làm đều là hiển nhiên, không có gì là thái quá cả.
- Chân em bị ướt từ ban nãy rồi. - Sao dẩu môi, khi em chạy ra đón chàng thì đương nhiên chân em phải ướt thôi.
Mai Lang Vương không nói nữa, từ lâu chàng đã giác ngộ ra rằng nói nhiều lời với em về những chuyện như thế này là một việc thừa thãi. Sao luôn không có ý thức chăm sóc bản thân, em cái gì cũng qua loa đại khái cả, chàng thì không thích như vậy.
Hai người đi đến hiên nhà, Mai Lang Vương thả em xuống và giao lại ô cho tiểu đồng. Người chàng lúc này cũng ướt nước, chàng đã bị nước mưa thấm vào người kể từ lúc còn ở cổng phủ rồi. Sao thấy chàng bị ướt như vậy, em lập tức tất bật chuẩn bị quần áo và nước ấm cho chàng tắm qua. Mai Lang Vương ngồi ở tràng kỷ chóng cằm nhìn em đi qua đi lại làm mọi việc, tủm tỉm cười.
- Mai Lang, bỏ tay xuống. - Sao ngồi xuống bên cạnh chàng, trên tay cầm theo chiếc khăn, vì Mai Lang Vương đang chóng tay lên cằm nên em không thể lau mặt cho chàng được.
Mai Lang Vương không những răm rắp nghe theo em mà chàng còn tự động cúi người xuống một chút, trông chàng ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ vậy. Sao bật cười khanh khách, cẩn thận lau mặt và tay chân cho chàng, vừa lau vừa nhìn chàng đầy yêu thương, ánh mắt em thật ấm áp và ngọt ngào.
Mai Lang Vương cảm thấy rất tiếc nuối vì ban nãy chàng không dầm mưa lâu hơn một tí. Nếu dầm lâu hơn thì người sẽ ướt hơn, em sẽ chăm sóc chàng nhiều hơn.
Trong lúc cả hai đang chìm trong khung cảnh êm ngọt thì đầy tớ của Vĩnh Nghiêm lại tới, lần này hắn không đi tay không như mọi khi, trên tay hắn là một gương công việc. Mai Lang Vương liếc mắt nhìn hắn và vật mà hắn đang mang, đáy mắt ái ngại mệt mỏi, chàng không khỏi thở dài, ngán ngẩm.
- Vương… - Tên đầy tớ nghe thấy tiếng thở dài của chàng, lời căn dặn của Vĩnh Nghiêm mắc lại trong miệng. Hắn biết bản thân cũng không cần nói gì nữa, Vương xem chừng đã đoán được mười mươi rồi.
- Để bên sập đi. - Mai Lang Vương gật đầu, chấp thuận.
Tên đầy tớ mừng rơn, tí ta tí tởn mang gương gỗ đến sập và đặt xuống. Xong việc hắn lập tức xin cáo lui, vẻ mặt rạng rỡ trông thấy, có vẻ Vĩnh Nghiêm đã dọa nạt hắn điều gì để buộc hắn chuyển số công việc này cho chàng bằng được đây mà.
Mai Lang Vương đỡ trán. Tên Vĩnh Nghiêm đó cứ như trẻ lên ba vậy, rốt cuộc trong ba trăm năm đó hắn đã làm cái quái gì thế?
- Mai Lang, có chuyện gì phiền muộn ư? - Sao đang cẩn thận lau lau vai áo của chàng, nghe thấy tiếng thở dài cùng cái cúi đầu bất lực, em không khỏi lo lắng mà cất tiếng hỏi.
- Không có gì đâu, chỉ là Vĩnh Nghiêm chuyển chút công việc sang cho ta thôi. - Mai Lang Vương cười đáp.
- Thế ạ?
Sao nhìn gương gỗ dài gần năm tấc đặt trên sập, định ra lệnh cho tiểu đồng mang vào phòng chàng. Thế nhưng Mai Lang Vương đã ngăn lại, chàng hơi bối rối, dời mắt sang hiên nhà, giọng chậm rì rì - Không cần mang vào phòng đâu… Hôm nay ta muốn làm việc ở đây…
- Gì cơ?! - Sao vô cùng kinh ngạc.
Mai Lang Vương hắng giọng, cố tỏ ra thật bình tĩnh và nghiêm trang, thẳng thắn nhìn em, nói chắc nịch - Ta sẽ mang bàn nhỏ ra và làm việc ngay tại sập. Em ở bên cạnh hầu trà cho ta nhé?
- Nhưng tại sao? - Em vẫn không thể hiểu được, bình thường Mai Lang vẫn làm việc trong phòng. Chàng ghét tiếng ồn và thích không gian riêng tư để dễ tập trung suy nghĩ, vì vậy phòng riêng của chàng là nơi phù hợp nhất. Ở nhà chính này ngược lại luôn có kẻ hầu người hạ lại qua, nếu chàng làm việc ở đây, chàng sẽ bị em và mọi người làm phiền mất.
Sao bắt đầu nhận ra sự bất thường của chàng. Kể từ khi chàng đưa em ra khỏi khu biệt giam, chàng bỗng trở nên rất kì lạ, tính nết không còn như xưa nữa.
Mai Lang Vương thấy em hoài nghi thì lòng trở nên rối bời bời, chàng chẳng qua là muốn được ở cạnh em thôi. Nếu chàng vào phòng thì chàng cũng sẽ để ý đến tiếng guốc ấy mà không thể tập trung được, vậy thì chi bằng cứ ngồi ở sập và giữ em bên mình, như vậy chàng sẽ không bị phân tâm nữa.
Tuy nhiên, chàng lại không thể nói rõ nguyên do với em. Mai Lang Vương đưa tay rót trà, sử dụng khả năng điều khiển nét mặt chuyên nghiệp đã được rèn luyện qua bao năm tháng, mỉm cười điềm tĩnh, nhẹ giọng giải thích - Hôm nay trời mưa, trong phòng sẽ rất ẩm thấp, thế nên ta muốn thay đổi nơi làm việc một chút. Làm việc ở gian ngoài cũng rất tốt, không khí thoáng đãng, sẽ không thấy ngợp như trong phòng.
- A! - Sao nghe vậy, hiểu ý reo lên.
Em đã bị chàng lừa một cách dễ dàng.
Sao lập tức chuẩn bị vật dụng để chàng làm việc, đầu tiên là gối trái dựa, khay trà và bàn thấp, tiếp đó là bút mực, giấy tờ cần thiết. Xong việc em mới di chuyển gương gỗ kia đến gần, cẩn thận xếp công văn ra sẵn cho chàng.
Trong lúc Sao làm những việc đó thì các tiểu đồng chuẩn bị nước tắm cũng đã trở lại, Mai Lang Vương theo chúng đi ra nhà sau, Sao lại tiếp tục dọn cơm ra bàn.
Cuối cùng đến giữa trưa, Mai Lang Vương cũng ngồi vào sập và nghiêm chỉnh làm việc. Sao được chàng căn dặn trước đó nên không dám rời đi, em ngồi bên sập vừa đọc sách vừa hầu trà chàng.
Mà nói vậy thôi chứ Mai Lang Vương cũng không cần em hầu, chàng chỉ cần giữ em bên cạnh. Mai Thần chăm chú làm việc, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn em, khi thấy em ngoãn ngoãn nằm bên cạnh đọc sách, vẻ mặt hồn nhiên yên hòa, chàng lại thấy lòng đong đầy ấm áp.
Hóa ra cũng có lúc yên bình như thế này.
Mai Lang Vương vừa phê duyệt công văn vừa êm đềm mỉm môi.
Chàng chưa từng biết rằng, giờ làm việc cũng có thể trở nên yên bình như vậy.
Hôm đó cũng như Vĩnh Nghiêm, Mai Lang Vương không đến trụ sở quản lí nữa, chàng dành cả ngày để ở nhà làm việc và ở bên cạnh Sao. Để giữ không gian yên tĩnh cho chàng tập trung, Sao ngăn cấm các tiểu đồng và người hầu ra nhà chính, mọi việc đều được chuyển hết ra sân sau hoặc hai căn nhà bên cạnh.
Khoảng giữa giờ mùi, thuộc hạ của Mai Lang Vương trở về và trình cho chàng một quyển báo cáo mới. Mai Lang Vương im lặng lướt đọc, Sao thì chỉ biết ngồi đó, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang càng lúc càng trầm xuống mà lo lắng.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu tỏ ý cho thuộc hạ lui, người đó lập tức lùi dần ra sân, đến thềm nhà thì mất bóng.
- Mai Lang, chuyện gì vậy? - Sao nhích lại hỏi.
- Không có gì đâu, lại là một mảnh thông tin vụn vặt. - Mai Lang Vương cười cười, xoa đầu em, khẽ đáp.
Lúc này công việc của chàng cũng giải quyết xong rồi, Mai Lang Vương thu xếp công văn lại, bỏ vào gương rồi sai người chuyển sang cho Vĩnh Nghiêm còn bản thân thì đứng lên, di chuyển vào phòng.
Khi vừa rời khỏi sập, chàng không quên nói với em - Ta phải ra ngoài đây.
Sao nghe vậy, hiểu ý rời theo chàng, em chuẩn bị phục trang cho chàng và gọi tiểu đồng đến giúp chàng thay áo. Mai Lang Vương ăn mặc chỉnh chu sẵn sàng xong liền thong thả mở quạt, bước ra thềm nhà. Cơn mưa ban nãy đã tạnh, tuy vậy trời vẫn không sáng sủa lên được, cứ ầng ậng mây xám. Mai Lang Vương nhìn sắc trời, đôi mắt nâu trong vắt như gương in bóng một mảng trời xám ngát.
- Em chuẩn bị mũ lá cọ cho ngài nhé? - Sao chu đáo nói.
Mai Lang Vương nhìn sang em, lắc đầu mỉm cười. Sao thấy chàng vẫn không biết thương thân như thường lệ thì khó chịu lắm, mặt em khó đăm đăm, níu lấy tay áo chàng giận dỗi - Em chuẩn bị mũ, ngài không mang theo thì đừng hòng vời em đến hầu nữa.
- Này! - Mai Lang Vương giật mình, rối rít thốt lên - Đừng như vậy!
- Thế ngài có mang mũ không? - Sao tiến lên một bước, nhìn chàng chăm chăm, hỏi một cách đầy áp lực.
Mai Lang Vương khựng lại trước vẻ uy hiếp đó, thật là đáng ngại, chàng không đùa với em được đâu. Thế là chàng phải dẹp sự lười nhác của mình sang một bên, gọi tiểu đồng mang mũ lá cọ đến giao cho thuộc hạ, như vậy thì thuộc hạ sẽ giữ mũ còn bản thân chàng cũng sẽ ngoan ngoãn nhận sự tháp tùng của hắn.
Mai Lang Vương vốn không định mang mũ theo vì ngại phải giữ mũ, mặt khác, chàng cũng không muốn thuộc hạ theo hầu vì cảm thấy việc đó rất phiền. Chàng thà đội mưa cũng không muốn đặt mình vào hoàn cảnh đó. Tuy thế, vì Sao đã dọa là sẽ không thèm đến hầu chàng nữa nên chàng đành răm rắp tuân lệnh em vậy.
Sao thấy chàng vâng lời, em đương nhiên rất vui, môi nở nụ cười tươi tắn, dỗ dành chàng - Tối nay em sẽ lại hầu ngài làm việc nhé? Đáng lẽ em sẽ chơi cờ cá ngựa với các em nhưng vì ngài ngoan nên em sẽ ở cạnh để ngài sai vặt.
Mai Lang Vương bị em dụ dỗ như vậy, lòng vừa mừng vừa bối rối, chàng không đáp mà chỉ gật đầu, ngượng ngùng đi thẳng ra sân.
Sao vẫy tay chào từ biệt chàng.
Mai Lang Vương đi được vài bước thì quay đầu nhìn em, nụ cười rạng rỡ kia khiến chàng cảm thấy vui sướng đến chết đi được.
Mai Lang Vương lại lúng túng quay lưng, đỡ trán xấu hổ.
Dạo gần đây chàng bị gì vậy? Tại sao chàng lại điên điên khùng khùng như thế chứ? Quái lạ nhất là chàng lại không thể điều khiển được hành động và cảm xúc, đến khi chàng nhận ra rằng chàng đã vui như thế nào khi được em dỗ ngọt thì chàng đã thấy cảm xúc vui sướng lan tràn khắp người rồi.
Mai Lang Vương đập quạt vào ngực, ái ngại lên đường.
Thôi thì… Chàng đành chấp nhận những điều kì quái này vậy. Dù sao chàng cũng không thể ngăn chặn hay chối bỏ nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.