Quyển 2 - Chương 8: Chuyện gì xảy ra ở Văn Phủ???
Dye1002
13/01/2020
'Mai Lang Vương gõ quạt trầm ngâm.
Xem ra chuyện này càng lúc càng rắc rối rồi. Ban đầu chàng chỉ nghĩ đứa
trẻ đó là một tiểu đồng bình thường, hóa ra lại là thiếu chủ của Văn phủ à? Chàng không thể mạnh tay với nó được, nếu không Văn Thần sẽ làm ầm
làm ĩ.'
-o-
Trở về ba hôm trước, sau khi bắt cóc Sao không thành và bị Mai Viện tóm gọn, chàng ta bị nhốt vào phòng ở khu lưu trú, tay chân dù không bị trói nữa nhưng cửa phòng thì bị phủ kết giới cấm túc, chỉ khi nào đến giờ ăn các tiểu đồng mới mở ra một khoảng kết giới và đưa thức ăn vào cho chàng ta thôi.
Chàng ta ở lại đó suốt mấy ngày, lòng vô cùng sốt ruột nhưng chẳng biết làm sao cả, kết giới kia quá mạnh và chàng ta thì chưa hoàn toàn lấy lại thể lực.
Thế rồi hôm nay, sau khi đã ngồi thiền và lấy lại sức mạnh tương đối, chàng ta liền cố gắng khoét kết giới để thoát ra. Vừa mới nhảy lên mái nhà, chàng ta đã thấy đám tiên đồng của Văn Phủ đến, biết chắc là bản thân sẽ không thể chạy thoát nữa, chàng ta đành dứt khoát tiến đến để cầu xin Mai Lang Vương che chở luôn.
Tuy rằng mấy hôm trước chàng ta có thất lễ với vợ của Vương. Thế nhưng chàng ta đã nghe qua danh tiếng của người, Vương là một người rất độ lượng và hành xử theo lối công tư phân minh. Dù chàng đã đắc tội với ngài nhưng ngài đối xử với chàng vẫn rất hòa nhã, chỉ nhốt chàng vào phòng và còn đưa đến cho chàng thức ăn thượng hạng. Ngài hẳn sẽ cứu vớt chàng thôi.
Mai Lang Vương nhìn chàng trai đang quỳ ngoài hiên nhà bằng ánh mắt bực dọc, chàng cảm thấy đứa trẻ ấy đã phiền nhiễu quá sức chịu đựng của chàng rồi. Sao ngồi sau chàng, ái ngại mím chặt môi. Em không biết nên cư xử thế nào với chàng ta nữa, lúc cứu chàng ta về, trông chàng ta thật đáng thương. Lúc chàng ta gặp em ở sân sau, em vẫn dành cho chàng ta một bầu thiện cảm ấm nồng. Thế rồi mọi thứ chấm dứt ngay từ lúc chàng ta bịt miệng em và bắt em xuống chân núi, những chuyện sau đó - Việc chàng ta cấm khẩu rồi kéo em theo dưới màn mưa, đi qua nơi hoang vu heo hút - Càng không nói đến làm gì nữa. Em thật sự chẳng muốn nhìn thấy chàng ta thêm lần nào.
Các tiểu đồng của Mai Viện và Văn phủ di chuyển vào hiên, tiểu đồng của Mai Viện đứng bên trái, nghiêm lãnh quan sát kẻ vừa mới gây phiền cho Vương và còn đòi vào làm ở Mai Viện. Các tiểu đồng của Văn phủ thì đứng bên phải, khổ sở hết nhìn sang chàng rồi lại nhìn sang chàng trai kia. Dù chàng trai đó và chúng đồng cấp với nhau nhưng trông chúng rất cung kính và nể sợ chàng ta, ngay cả trưởng tiên đồng của Văn phủ cũng không dám mở miệng trách mắng chàng ta câu nào mà chỉ không ngừng thở dài.
Không gian lặng đi một khoảng, sau đó, trưởng tiên đồng của Văn phủ đành cúi đầu, thành thật bẩm báo với chàng - Thưa Vương, không giấu gì Vương người đang quỳ dưới kia chính là Nhã Lang, thiếu chủ của Văn phủ chúng em. Ngài ấy là con trai của Văn Thần tiền nhiệm, sau khi cha mẹ ngài ấy hi sinh trong cuộc xâm lăng của Thần giới Phương Bắc cách đây hơn năm mươi năm trước, ngài ấy đã được thuộc cấp của hai vị ấy nuôi dưỡng và hiện tại đang làm việc ở Văn Phủ với thân phận tiểu đồng. Văn Thần hiện thời là thuộc cấp của cha mẹ ngài ấy, người vô cùng thương yêu Nhã Lang, mong muốn Nhã Lang sẽ trở thành Văn Thần kế nhiệm, tiếc thay… - Nó dừng lại một chút, như cố gắng tìm từ để giữ thể diện cho Nhã Lang nhưng lại chẳng tìm được từ nào, đành dứt khoát nói thẳng - Nhã Lang quá bướng bỉnh ngông cuồng, năm lần bảy lượt đòi thoát ly Văn phủ. Văn Thần vô cùng đau đầu đành nhốt ngài ấy lại, ngài ấy nhân lúc Văn Thần bận chuyện, phá kết giới trốn ra, sau đó lại đến gây phiền cho Vương… Văn phủ thật sự không biết để mặt ở đâu nữa.
Nhã Lang nghe tiểu đồng kia nói, tay đặt trên sàn siết dần lại. Chàng ta có vẻ nghe không lọt tai những lời đó.
Mai Lang Vương gõ quạt trầm ngâm. Xem ra chuyện này càng lúc càng rắc rối rồi. Ban đầu chàng chỉ nghĩ đứa trẻ đó là một tiểu đồng bình thường, hóa ra lại là thiếu chủ của Văn phủ à? Chàng không thể mạnh tay với nó được, nếu không Văn Thần sẽ làm ầm làm ĩ.
- Chuyện cậu ta gây ra ở Mai Viện ta cho qua, các em mang cậu ta về cho Văn Thần đi. - Chàng quyết định đẩy mọi chuyện về cho Văn phủ, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của phủ họ, họ phải tự giải quyết thôi.
- Vương! - Thế nhưng Nhã Lang lại cố sức níu kéo chàng, chàng ta dập đầu liên tục, quyết liệt nói - Xin Vương nhận em vào Mai Viện của người! Em không muốn quay về Văn phủ nữa, không muốn làm Văn tiên nữa!
- Muốn làm tiểu đồng cho Mai Viện không phải chỉ bằng một câu nói là được đâu. - Mai Lang Vương hết cách, đặt quạt lên môi, ngán ngẩm đáp - Cho dù em là thiếu chủ của Văn phủ nhưng để vào phủ của người khác làm thì vẫn phải thông qua quy trình đàng hoàng, không thể dựa vào thân phận mà giản lược giai đoạn được. Muốn làm tiên đồng của ta thì trước tiên điểm tự thân phải đạt ngưỡng quy định của Mai Viện, sau đó còn phải thi tuyển và vượt qua kì thi với điểm số nhất định nữa. Mai Viện chỉ tuyển tiểu đồng ba năm một lần, kì thi tuyển năm sau mới diễn ra, em có thể nộp đơn trước, còn việc duyệt đơn của em hay không thì năm sau tính vậy.
- Điều kiện của em chắc chắn phù hợp với yêu cầu của Mai Viện. - Nhã Lang nghiêm trang nói - Em còn biết, trước khi kì thi tuyển tiểu đồng diễn ra, Mai Viện sẽ cho một số tiểu đồng đến thực tập và làm quen với không khí trước. Những tiểu đồng đó chỉ cần vượt qua cuộc sát hạch đơn giản là được. Em xin tham gia cuộc sát hạch đó để trở thành tiểu đồng thực tập ạ, đến năm sau, em sẽ thi tuyển chính thức để vào Mai Viện làm việc cho ngài.
Mai Lang Vương nghe đến đây, ác cảm dành cho cậu ta mất đi một nửa. Nhã Lang này… Tìm hiểu rất kĩ quy trình tuyển chọn tiểu đồng của chàng nhỉ? Cậu ta không phải nói ra những lời đó một cách thiếu suy nghĩ mà hoàn toàn đã tính toán cả rồi. Cậu ta nghiêm túc.
Chàng lại hướng mắt về phía Nhã Lang, cười mỉm - Điểm tự thân của em bao nhiêu?
- Thuộc nhóm đầu ạ. - Nhã Lang nhẹ đáp.
- Nhóm đầu à? - Mai Lang Vương hứng thú xòe quạt, điểm tự thân của các tiểu đồng được xếp theo năm nhóm, nhóm đầu bao gồm những tiểu đồng có điểm tự thân cao nhất, xếp từ trên xuống dưới đến tiểu đồng thứ ba trăm. Nhóm hai là những tiểu đồng có điểm tự thân thấp hơn, xếp từ trên xuống dưới đến sáu trăm. Nhóm ba, nhóm bốn, nhóm năm tương tự, nhưng số tiên đồng của mỗi nhóm sẽ tăng lên gấp đôi so với nhóm đứng trước. Nhìn chung, những phủ thần lớn thường tập trung duyệt đơn của những tiểu đồng đứng nhóm một, nhóm hai. Còn những tiểu đồng thuộc các nhóm còn lại thì sẽ phải tiếp tục rèn luyện cho đến khi nào điểm tự thân đạt đến ngưỡng của hai nhóm cao nhất kia thì mới có thể thi tuyển. Mai Viện của chàng cũng vậy, cứ ba năm sẽ tuyển hai mươi tiểu đồng và chỉ lấy hai mươi tiểu đồng cao điểm nhất.
Nếu Nhã Lang bảo rằng đủ điều kiện vào Viện của chàng thì… Cậu ta hẳn phải nằm trong nhóm hai mươi tiểu đồng đứng đầu đó.
Mai Lang Vương cười ý vị, cảm thấy nếu nhận Nhã Lang vào Mai Viện cũng không tồi. Với chàng thì tuyển được người tài mới là chuyện quan trọng còn vấn đề riêng tư xoay quanh người tài đó chàng không quan tâm. Chỉ cần Nhã Lang đáp ứng được yêu cầu khắt khe của Mai Viện thì chàng không có lí do gì để từ chối cả.
Trưởng tiên đồng của Văn phủ trông sắc mặt chàng, cơ hồ đã đoán ra chàng đang nghĩ gì. Nó lập tức quỳ xuống, van vỉ chàng - Vương! Xin người đừng can thiệp vào chuyện của Nhã Lang! Nhã Lang là tâm huyết của Văn Thần, ngài ấy phải trở thành Văn Tiên và kế nhiệm Văn Thần trong tương lai! Nếu đến Mai Viện thì Nhã Lang sẽ không chịu quay về Văn phủ nữa, chuyện này… Văn Thần sẽ rất khó xử.
Mai Lang Vương gật đầu, thong thả an bài như sau - Văn phủ có quy định của Văn phủ, Mai Viện cũng có quy định của Mai Viện. Nếu Nhã Lang đáp ứng đủ các điều kiện của Mai Viện thì ta không có lí do gì để từ chối cậu ta cả. Nhã Lang hoàn toàn có quyền thi tuyển vào đây và trở thành tiểu đồng của ta.
Nhã Lang mỉm cười, nhìn sang tiểu đồng của Văn phủ, đắc ý.
- Thế nhưng… Nhã Lang hiện tại vẫn là tiểu đồng của Văn phủ, chưa phải là tiểu đồng tự do. Một tiểu đồng chỉ có tư cách thi tuyển khi cậu ta tự do và để trở thành tiểu đồng tự do, cậu ta cần viết đơn xin nghỉ gửi cho Văn Thần sau đó nhận được con dấu cho phép của ngài ấy đã. - Chàng tiếp tục nói - Một khi cậu ấy còn dính líu đến Văn phủ thì ta không thể đón chào cậu ấy ở Mai Viện được.
- Vương! - Tiểu đồng của Văn phủ vui mừng.
Nhã Lang ngược lại cúi gằm mặt, tức tối.
- Thế đấy. - Mai Lang Vương xem như đã giải quyết xong mọi chuyện, chàng thong dong phe phẩy quạt và buông lời - Nhã Lang trước tiên hãy kết thúc vai trò ở Văn phủ đi, chỉ cần em được Văn Thần chấp thuận cho luân chuyển công tác thì ta sẽ nhận đơn thi tuyển của em.
- Vương… - Nhã Lang khóc cười gượng gạo - Người làm khó em đấy.
Mai Lang Vương thản nhiên đáp lại - Em mới là người làm khó ta, em nên biết rằng ta và Văn Thần đều là những vị thần lớn, chúng ta phải giữ mối quan hệ hòa nhã với nhau để sau này còn hợp tác làm việc, không thể vì sự bướng bỉnh của em mà đánh mất hòa khí ấy được.
- Em biết rồi ạ. - Nhã Lãng khổ sở thở than.
Các tiểu đồng của Văn phủ bấy giờ đã tiến đến bên cạnh chàng ta, chuẩn bị mang chàng ta đi. Thế nhưng, đúng lúc ấy thì Nhã Lang lại nghĩ ra chuyện gì, chàng ta gạt tay tiểu đồng trưởng ra và nói với chàng - Vương! Xin người cùng em quay về Văn phủ!
Mai Lang Vương đỡ trán, ái ngại cau mày - Ta rất bận.
- Em biết! Nhưng chuyện này em chỉ biết trông chờ vào ngài thôi! - Nhã Lang lần nữa dập đầu cầu xin chàng.
- Rốt cuộc đó là chuyện gì? - Chàng khó hiểu nghi vấn.
Nhã Lang bi phẫn thốt lên, giọng nghèn nghẹn - Văn Thần đó… Ngài ấy đã biến chất rồi! Ngài ấy không còn là Văn Thần nữa! Những phẩm cách cao quý mà một Văn Thần cần phải có ngài ấy đều vứt bỏ cả rồi! Em cảm thấy rất xấu hổ! Em không muốn làm Văn tiên nữa!
Mai Lang Vương nghe Nhã Lang trình bày, nửa không muốn giúp nửa lại không nỡ bỏ mặc. Nhã Lang là một tiểu đồng thông minh tài giỏi, với số điểm tự thân cao chót vót đó, em ấy hẳn là một tiểu đồng chăm chỉ, nghiêm chỉnh và luôn rèn luyện thân tâm nghiêm khắc. Vì vậy, một khi em đã quyết tâm rời khỏi Văn phủ thì chứng tỏ rằng nơi đó thực sự có vấn đề. Chàng nhìn sang trưởng tiên đồng của Văn phủ, em ấy chỉ e ngại cúi đầu, không thể phản bác được lời của Nhã Lang.
Xem ra… Nếu chàng không giúp thì Nhã Lang hẳn sẽ lại bỏ trốn đây, em ấy rất quyết liệt.
- Được rồi. - Cuối cùng, chàng phải đồng ý - Nhưng ta nói trước, ta chỉ rời đi được nửa ngày, em và Văn Thần giải quyết mọi chuyện nhanh gọn nhé, ta sẽ phân xử.
- Vâng ạ! - Nhã Lang vui mừng.
Các tiểu đồng của Văn phủ trao đổi ánh nhìn ái ngại cho nhau.
Sao nhìn sang Nhã Lang rồi lại nhìn sang chàng, em không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này.
-o-
Trở về ba hôm trước, sau khi bắt cóc Sao không thành và bị Mai Viện tóm gọn, chàng ta bị nhốt vào phòng ở khu lưu trú, tay chân dù không bị trói nữa nhưng cửa phòng thì bị phủ kết giới cấm túc, chỉ khi nào đến giờ ăn các tiểu đồng mới mở ra một khoảng kết giới và đưa thức ăn vào cho chàng ta thôi.
Chàng ta ở lại đó suốt mấy ngày, lòng vô cùng sốt ruột nhưng chẳng biết làm sao cả, kết giới kia quá mạnh và chàng ta thì chưa hoàn toàn lấy lại thể lực.
Thế rồi hôm nay, sau khi đã ngồi thiền và lấy lại sức mạnh tương đối, chàng ta liền cố gắng khoét kết giới để thoát ra. Vừa mới nhảy lên mái nhà, chàng ta đã thấy đám tiên đồng của Văn Phủ đến, biết chắc là bản thân sẽ không thể chạy thoát nữa, chàng ta đành dứt khoát tiến đến để cầu xin Mai Lang Vương che chở luôn.
Tuy rằng mấy hôm trước chàng ta có thất lễ với vợ của Vương. Thế nhưng chàng ta đã nghe qua danh tiếng của người, Vương là một người rất độ lượng và hành xử theo lối công tư phân minh. Dù chàng đã đắc tội với ngài nhưng ngài đối xử với chàng vẫn rất hòa nhã, chỉ nhốt chàng vào phòng và còn đưa đến cho chàng thức ăn thượng hạng. Ngài hẳn sẽ cứu vớt chàng thôi.
Mai Lang Vương nhìn chàng trai đang quỳ ngoài hiên nhà bằng ánh mắt bực dọc, chàng cảm thấy đứa trẻ ấy đã phiền nhiễu quá sức chịu đựng của chàng rồi. Sao ngồi sau chàng, ái ngại mím chặt môi. Em không biết nên cư xử thế nào với chàng ta nữa, lúc cứu chàng ta về, trông chàng ta thật đáng thương. Lúc chàng ta gặp em ở sân sau, em vẫn dành cho chàng ta một bầu thiện cảm ấm nồng. Thế rồi mọi thứ chấm dứt ngay từ lúc chàng ta bịt miệng em và bắt em xuống chân núi, những chuyện sau đó - Việc chàng ta cấm khẩu rồi kéo em theo dưới màn mưa, đi qua nơi hoang vu heo hút - Càng không nói đến làm gì nữa. Em thật sự chẳng muốn nhìn thấy chàng ta thêm lần nào.
Các tiểu đồng của Mai Viện và Văn phủ di chuyển vào hiên, tiểu đồng của Mai Viện đứng bên trái, nghiêm lãnh quan sát kẻ vừa mới gây phiền cho Vương và còn đòi vào làm ở Mai Viện. Các tiểu đồng của Văn phủ thì đứng bên phải, khổ sở hết nhìn sang chàng rồi lại nhìn sang chàng trai kia. Dù chàng trai đó và chúng đồng cấp với nhau nhưng trông chúng rất cung kính và nể sợ chàng ta, ngay cả trưởng tiên đồng của Văn phủ cũng không dám mở miệng trách mắng chàng ta câu nào mà chỉ không ngừng thở dài.
Không gian lặng đi một khoảng, sau đó, trưởng tiên đồng của Văn phủ đành cúi đầu, thành thật bẩm báo với chàng - Thưa Vương, không giấu gì Vương người đang quỳ dưới kia chính là Nhã Lang, thiếu chủ của Văn phủ chúng em. Ngài ấy là con trai của Văn Thần tiền nhiệm, sau khi cha mẹ ngài ấy hi sinh trong cuộc xâm lăng của Thần giới Phương Bắc cách đây hơn năm mươi năm trước, ngài ấy đã được thuộc cấp của hai vị ấy nuôi dưỡng và hiện tại đang làm việc ở Văn Phủ với thân phận tiểu đồng. Văn Thần hiện thời là thuộc cấp của cha mẹ ngài ấy, người vô cùng thương yêu Nhã Lang, mong muốn Nhã Lang sẽ trở thành Văn Thần kế nhiệm, tiếc thay… - Nó dừng lại một chút, như cố gắng tìm từ để giữ thể diện cho Nhã Lang nhưng lại chẳng tìm được từ nào, đành dứt khoát nói thẳng - Nhã Lang quá bướng bỉnh ngông cuồng, năm lần bảy lượt đòi thoát ly Văn phủ. Văn Thần vô cùng đau đầu đành nhốt ngài ấy lại, ngài ấy nhân lúc Văn Thần bận chuyện, phá kết giới trốn ra, sau đó lại đến gây phiền cho Vương… Văn phủ thật sự không biết để mặt ở đâu nữa.
Nhã Lang nghe tiểu đồng kia nói, tay đặt trên sàn siết dần lại. Chàng ta có vẻ nghe không lọt tai những lời đó.
Mai Lang Vương gõ quạt trầm ngâm. Xem ra chuyện này càng lúc càng rắc rối rồi. Ban đầu chàng chỉ nghĩ đứa trẻ đó là một tiểu đồng bình thường, hóa ra lại là thiếu chủ của Văn phủ à? Chàng không thể mạnh tay với nó được, nếu không Văn Thần sẽ làm ầm làm ĩ.
- Chuyện cậu ta gây ra ở Mai Viện ta cho qua, các em mang cậu ta về cho Văn Thần đi. - Chàng quyết định đẩy mọi chuyện về cho Văn phủ, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của phủ họ, họ phải tự giải quyết thôi.
- Vương! - Thế nhưng Nhã Lang lại cố sức níu kéo chàng, chàng ta dập đầu liên tục, quyết liệt nói - Xin Vương nhận em vào Mai Viện của người! Em không muốn quay về Văn phủ nữa, không muốn làm Văn tiên nữa!
- Muốn làm tiểu đồng cho Mai Viện không phải chỉ bằng một câu nói là được đâu. - Mai Lang Vương hết cách, đặt quạt lên môi, ngán ngẩm đáp - Cho dù em là thiếu chủ của Văn phủ nhưng để vào phủ của người khác làm thì vẫn phải thông qua quy trình đàng hoàng, không thể dựa vào thân phận mà giản lược giai đoạn được. Muốn làm tiên đồng của ta thì trước tiên điểm tự thân phải đạt ngưỡng quy định của Mai Viện, sau đó còn phải thi tuyển và vượt qua kì thi với điểm số nhất định nữa. Mai Viện chỉ tuyển tiểu đồng ba năm một lần, kì thi tuyển năm sau mới diễn ra, em có thể nộp đơn trước, còn việc duyệt đơn của em hay không thì năm sau tính vậy.
- Điều kiện của em chắc chắn phù hợp với yêu cầu của Mai Viện. - Nhã Lang nghiêm trang nói - Em còn biết, trước khi kì thi tuyển tiểu đồng diễn ra, Mai Viện sẽ cho một số tiểu đồng đến thực tập và làm quen với không khí trước. Những tiểu đồng đó chỉ cần vượt qua cuộc sát hạch đơn giản là được. Em xin tham gia cuộc sát hạch đó để trở thành tiểu đồng thực tập ạ, đến năm sau, em sẽ thi tuyển chính thức để vào Mai Viện làm việc cho ngài.
Mai Lang Vương nghe đến đây, ác cảm dành cho cậu ta mất đi một nửa. Nhã Lang này… Tìm hiểu rất kĩ quy trình tuyển chọn tiểu đồng của chàng nhỉ? Cậu ta không phải nói ra những lời đó một cách thiếu suy nghĩ mà hoàn toàn đã tính toán cả rồi. Cậu ta nghiêm túc.
Chàng lại hướng mắt về phía Nhã Lang, cười mỉm - Điểm tự thân của em bao nhiêu?
- Thuộc nhóm đầu ạ. - Nhã Lang nhẹ đáp.
- Nhóm đầu à? - Mai Lang Vương hứng thú xòe quạt, điểm tự thân của các tiểu đồng được xếp theo năm nhóm, nhóm đầu bao gồm những tiểu đồng có điểm tự thân cao nhất, xếp từ trên xuống dưới đến tiểu đồng thứ ba trăm. Nhóm hai là những tiểu đồng có điểm tự thân thấp hơn, xếp từ trên xuống dưới đến sáu trăm. Nhóm ba, nhóm bốn, nhóm năm tương tự, nhưng số tiên đồng của mỗi nhóm sẽ tăng lên gấp đôi so với nhóm đứng trước. Nhìn chung, những phủ thần lớn thường tập trung duyệt đơn của những tiểu đồng đứng nhóm một, nhóm hai. Còn những tiểu đồng thuộc các nhóm còn lại thì sẽ phải tiếp tục rèn luyện cho đến khi nào điểm tự thân đạt đến ngưỡng của hai nhóm cao nhất kia thì mới có thể thi tuyển. Mai Viện của chàng cũng vậy, cứ ba năm sẽ tuyển hai mươi tiểu đồng và chỉ lấy hai mươi tiểu đồng cao điểm nhất.
Nếu Nhã Lang bảo rằng đủ điều kiện vào Viện của chàng thì… Cậu ta hẳn phải nằm trong nhóm hai mươi tiểu đồng đứng đầu đó.
Mai Lang Vương cười ý vị, cảm thấy nếu nhận Nhã Lang vào Mai Viện cũng không tồi. Với chàng thì tuyển được người tài mới là chuyện quan trọng còn vấn đề riêng tư xoay quanh người tài đó chàng không quan tâm. Chỉ cần Nhã Lang đáp ứng được yêu cầu khắt khe của Mai Viện thì chàng không có lí do gì để từ chối cả.
Trưởng tiên đồng của Văn phủ trông sắc mặt chàng, cơ hồ đã đoán ra chàng đang nghĩ gì. Nó lập tức quỳ xuống, van vỉ chàng - Vương! Xin người đừng can thiệp vào chuyện của Nhã Lang! Nhã Lang là tâm huyết của Văn Thần, ngài ấy phải trở thành Văn Tiên và kế nhiệm Văn Thần trong tương lai! Nếu đến Mai Viện thì Nhã Lang sẽ không chịu quay về Văn phủ nữa, chuyện này… Văn Thần sẽ rất khó xử.
Mai Lang Vương gật đầu, thong thả an bài như sau - Văn phủ có quy định của Văn phủ, Mai Viện cũng có quy định của Mai Viện. Nếu Nhã Lang đáp ứng đủ các điều kiện của Mai Viện thì ta không có lí do gì để từ chối cậu ta cả. Nhã Lang hoàn toàn có quyền thi tuyển vào đây và trở thành tiểu đồng của ta.
Nhã Lang mỉm cười, nhìn sang tiểu đồng của Văn phủ, đắc ý.
- Thế nhưng… Nhã Lang hiện tại vẫn là tiểu đồng của Văn phủ, chưa phải là tiểu đồng tự do. Một tiểu đồng chỉ có tư cách thi tuyển khi cậu ta tự do và để trở thành tiểu đồng tự do, cậu ta cần viết đơn xin nghỉ gửi cho Văn Thần sau đó nhận được con dấu cho phép của ngài ấy đã. - Chàng tiếp tục nói - Một khi cậu ấy còn dính líu đến Văn phủ thì ta không thể đón chào cậu ấy ở Mai Viện được.
- Vương! - Tiểu đồng của Văn phủ vui mừng.
Nhã Lang ngược lại cúi gằm mặt, tức tối.
- Thế đấy. - Mai Lang Vương xem như đã giải quyết xong mọi chuyện, chàng thong dong phe phẩy quạt và buông lời - Nhã Lang trước tiên hãy kết thúc vai trò ở Văn phủ đi, chỉ cần em được Văn Thần chấp thuận cho luân chuyển công tác thì ta sẽ nhận đơn thi tuyển của em.
- Vương… - Nhã Lang khóc cười gượng gạo - Người làm khó em đấy.
Mai Lang Vương thản nhiên đáp lại - Em mới là người làm khó ta, em nên biết rằng ta và Văn Thần đều là những vị thần lớn, chúng ta phải giữ mối quan hệ hòa nhã với nhau để sau này còn hợp tác làm việc, không thể vì sự bướng bỉnh của em mà đánh mất hòa khí ấy được.
- Em biết rồi ạ. - Nhã Lãng khổ sở thở than.
Các tiểu đồng của Văn phủ bấy giờ đã tiến đến bên cạnh chàng ta, chuẩn bị mang chàng ta đi. Thế nhưng, đúng lúc ấy thì Nhã Lang lại nghĩ ra chuyện gì, chàng ta gạt tay tiểu đồng trưởng ra và nói với chàng - Vương! Xin người cùng em quay về Văn phủ!
Mai Lang Vương đỡ trán, ái ngại cau mày - Ta rất bận.
- Em biết! Nhưng chuyện này em chỉ biết trông chờ vào ngài thôi! - Nhã Lang lần nữa dập đầu cầu xin chàng.
- Rốt cuộc đó là chuyện gì? - Chàng khó hiểu nghi vấn.
Nhã Lang bi phẫn thốt lên, giọng nghèn nghẹn - Văn Thần đó… Ngài ấy đã biến chất rồi! Ngài ấy không còn là Văn Thần nữa! Những phẩm cách cao quý mà một Văn Thần cần phải có ngài ấy đều vứt bỏ cả rồi! Em cảm thấy rất xấu hổ! Em không muốn làm Văn tiên nữa!
Mai Lang Vương nghe Nhã Lang trình bày, nửa không muốn giúp nửa lại không nỡ bỏ mặc. Nhã Lang là một tiểu đồng thông minh tài giỏi, với số điểm tự thân cao chót vót đó, em ấy hẳn là một tiểu đồng chăm chỉ, nghiêm chỉnh và luôn rèn luyện thân tâm nghiêm khắc. Vì vậy, một khi em đã quyết tâm rời khỏi Văn phủ thì chứng tỏ rằng nơi đó thực sự có vấn đề. Chàng nhìn sang trưởng tiên đồng của Văn phủ, em ấy chỉ e ngại cúi đầu, không thể phản bác được lời của Nhã Lang.
Xem ra… Nếu chàng không giúp thì Nhã Lang hẳn sẽ lại bỏ trốn đây, em ấy rất quyết liệt.
- Được rồi. - Cuối cùng, chàng phải đồng ý - Nhưng ta nói trước, ta chỉ rời đi được nửa ngày, em và Văn Thần giải quyết mọi chuyện nhanh gọn nhé, ta sẽ phân xử.
- Vâng ạ! - Nhã Lang vui mừng.
Các tiểu đồng của Văn phủ trao đổi ánh nhìn ái ngại cho nhau.
Sao nhìn sang Nhã Lang rồi lại nhìn sang chàng, em không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.