Quyển 2 - Chương 103: Cùng nhau nghiên cứu.
Dye1002
29/01/2020
'Đây là lần đầu tiên họ cùng nhau nghiên cứu tư liệu trong rừng.
Mai Lang Vương rất khác biệt với Quan Lang và cả với Chrau Lun Giao,
khiến Sao rất bỡ ngỡ. Chàng không hờ hững như Quan Lang, đi theo em chỉ
vì muốn giết thời gian. Chàng luôn theo sau em và xuất hiện kịp lúc khi
em cần, chỉ bảo và hướng dẫn em từng chút từng chút, cởi bỏ thay em
những khó khăn, những vướng mắc.'
-o-
Nùng Tậu trở lên lầu gia công vảy sấu, đó là công việc mà chàng đặt hết tâm huyết vào, vì vậy luôn rất tập trung và nghiêm túc. Mai Lang Vương và Lãm thì trở về với công việc, còn Sao, em được tự do, vì vậy quyết định dành thời gian rảnh đó để đọc sách.
Lúc trời trở chiều, thuyền đột nhiên lại di chuyển vị trí, dời đến một khoảng không cao hơn. Sao đang đọc sách ngoài mui thuyền, khi thấy các tiểu đồng điều khiển cò, em lập tức thắc mắc hỏi chúng rằng tại sao lại nâng thuyền lên. Tiểu đồng cũng tỏ vẻ nghi hoặc nhưng chỉ cung kính báo là do Vương ra lệnh.
Đến chiều, mọi người cùng dùng cơm ở lầu trên. Mai Lang Vương và Lãm dường như rất bận, họ bàn việc ngay cả trên mâm cơm. Nùng Tậu thì ăn vội vàng rồi lại quay về với chiếc vảy sấu vừa lấy được ấy. Sao băn khoăn… Quan Lang và Vương đều bận, thuyền thì ở trên cao, em làm sao xuống khu rừng vùng ven để nghiên cứu đây?
Khi trời sụp tối, Sao cứ bám lấy mạn thuyền mà nhìn xuống khu rừng với vẻ mặt khao khát xen lẫn nuối tiếc. Thuyền nhỏ ở trong khoang, nhưng nếu không có lệnh của Vương thì em không lấy được. Sao mấy lần định vào hỏi chàng, xin chàng một chiếc thuyền, nhưng nhác thấy cường độ làm việc nặng nề cùng sắc mặt nghiêm trọng của cả hai, em lại chẳng dám mở lời.
Tận lúc trời khuya hẳn, Sao vẫn còn gục bên mạn thuyền. Em bồn chồn đến mức không ngủ được, thầm nghĩ nếu đến đây mà chỉ đứng nhìn như thế này thì có nghĩa lý gì đâu? Chẳng thà ở nhà cho khỏi buồn khỏi tiếc còn hơn. Sao gõ đầu lên mạn thuyền cộp cộp, ủ ê.
Lúc trán em sắp hạ xuống bề mặt gỗ trơn láng, Sao đột nhiên dừng lại. Em không hạ đầu xuống bề mặt cứng và nhẵn bóng ấy mà lại hạ đầu xuống một bề mặt vừa mềm vừa ấm. Thứ ấy đỡ lấy trán em, dịu dàng. Sao ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, thanh trong. Đó là mùi hương đặc trưng của người ấy mà em đã có dịp nếm qua.
- Gì hửm? Tự dưng gõ đầu lên vách là thế nào?
Sao ngẩng lên, quay sang phải, Mai Lang Vương đang đứng đó và chiếu mắt xuống em, vẻ mặt không vui do vừa trông thấy em làm chuyện ngốc nghếch. Tay chàng đặt lên mạn thuyền để đỡ lấy trán em. Tay còn lại cầm quạt. Cánh quạt màu liễu mở rộng trước ngực.
- Vương…
- Ta vào phòng tìm em mà không thấy.
- Ngài tìm em làm gì?
Chàng mỉm cười, đôi mắt nâu ánh lên tia nhìn giễu cợt - Vốn định đưa em xuống rừng Bướng dạo một chút nhưng em bảo thế thì… - Chàng chuẩn bị quay lưng - Ta đi ngủ vậy.
- Oái! Đừng đi! - Sao vội vàng kéo vạt áo chàng lại.
Mai Lang Vương dừng bước, hơi hé mắt nhìn em, Sao đang phụng phịu má. Khung cảnh này thật quen thuộc quá, giống như hồi chàng mới mang em về, em cũng kéo vạt áo sau của chàng như thế này và bảo rất sợ ma, muốn chàng trông cho ngủ. Mai Lang Vương cảm thấy cõi lòng thật an tịnh và êm dịu.
Chàng quay lại và bế em trên tay, Sao không còn khó chịu với những động chạm của chàng nữa. Mai Lang Vương đáp lên lan can thuyền, sau đó thả người xuống. Em và chàng cùng rơi vào khoảng không, gió cuốn mái tóc mềm mại thơm lừng hương bồ kết tung bay, cuốn cả vạt áo thêu hoa rực rỡ uốn lượn.
Từ độ cao hiện tại xuống rừng Bướng là một khoảng cách không hề nhỏ, Mai Lang Vương lại chẳng chịu giảm lực. Sự thay đổi độ cao đột ngột cộng với tác động của trọng lực lên cơ thể khiến Sao cảm thấy rất hụt hẫng và đáy tim nhộn nhạo như bị răng lược vờn qua. Em không chịu được, hét toáng lên, ôm choàng lấy vai chàng. Mai Lang Vương cười vừa ý, bấy giờ chàng mới chịu giảm tốc, hai người chậm rãi hạ xuống rừng Bướng hệt như một hạt bồ công anh đang nương theo gió vậy.
- Ngài! - Sao lúc này mới biết là mình vừa bị chàng trêu chọc, em không thèm ôm lấy chàng nữa, kiên quyết giữ hai tay trên bụng.
Mai Lang Vương không nói không rằng, lại thả lực ra, tốc độ rơi bị chàng hãm phanh trong phút chốc bùng nổ, cả hai lại lao vun vút xuống rừng Bướng.
- Thấy ghét! - Sao lại hét lên và ôm chặt lấy chàng.
Tốc độ rơi lại giảm mạnh. Bên tai em vang lên một tràng cười thư thái.
Sao ấm ức tột độ nhưng không dám buông tay ra nữa, em dính sát vào người chàng. Giờ thì em đã hiểu mục đích của việc dời thuyền lên cao. Chàng cố tình an bài như vậy là để nâng khoảng cách lên, nhằm có thêm thời gian, không gian để trêu chọc em. Sao bực mình đấm chàng một cái rồi lại ôm lấy cổ chàng không dám bỏ ra. Em biết, chỉ cần em rời tay khỏi chàng một chút, tốc độ rơi sẽ lại tăng lên ngay.
Họ xuyên qua tán lá dày và u tối, đáp lên một nhành cây. Lá rơi lả tả xuống người, Sao phủi phủi chúng ra khỏi vai chàng. Mai Lang Vương tung người đáp lên mặt đất, đám lá đó bị lực cản hất đi. Chàng bế em đứng dưới tán cây, ánh trăng xuyên qua thảm lá, phủ lên cả hai. Ánh trăng khiến những hoa văn gấm tuyệt đẹp trên khăn đóng lấp lánh sáng.
Chàng thả em xuống cẩn thận, Sao bước lên nửa bước, phấn khởi quan sát khu rừng. Rừng Bướng rộng lớn giống như hai khu rừng trước đó, có điều thảm sinh vật thì rất khác biệt. Rừng mọc toàn những cây cổ thụ xù xì có lớp vỏ bên ngoài đỏ rực. Rễ phụ sinh trưởng trên thân cây, chúng rũ xuống từ cành lá, đổ lướt thướt lên đất, khiến cây trông giống như bị phủ tơ.
Trong rừng không có dây leo quá lớn, chỉ có một loài dây leo nhỏ, màu vàng rực, có thể phát sáng và không có hoa lẫn lá. Chúng chẳng khác nào đám dây cói có thể quang hợp, chẳng biết mọc từ đất hay sống bám vào thân cây khác mà cứ đổ lên đường đi thành từng búi, từng vòng rối rắm. Hai người phải đi rất cẩn thận thì mới không quàng phải đám dây đó. Sao đi trước và Mai Lang Vương chậm bước theo sau em, cả hai chẳng trao đổi gì.
Sinh vật trong rừng Bướng vô cùng đa dạng, động thực vật rất phong phú. Khu rừng kì bí và đầy nhiệm màu hệt như những khu rừng vùng ven khác. Sao đang đi thì nhận thấy một loài cỏ rất lạ, em lập tức dừng lại và ngắm nhìn nó. Vì đi quá bất ngờ nên Sao không mang theo túi, không có sổ vẽ, em không thể vẽ lại nó được.
Mai Lang Vương ngồi xuống bên cạnh em, đưa tay hái lấy một nhành cỏ, chậm rãi truyền thần lực vào đó. Nhành cỏ lóe lên tia sáng vàng nhạt rồi vụt tắt, nó đã được bảo quản. Sao nhìn chàng suýt xoa, Mai Lang Vương hái một chiếc lá và đưa cho em. Chàng từ tốn hướng dẫn em cách truyền thần lực vào cây cỏ để giữ gìn mẫu vật.
- Đầu tiên, khởi động sức mạnh và giữ nó trên đầu ngón tay. - Chàng nói.
- Vâng. - Sao chăm chú làm theo lời chàng.
- Dùng ý nghĩ điều khiển sức mạnh, ra lệnh cho sức mạnh sau đó truyền dần sức mạnh vào mẫu vật.
Sao tiếp thu lời dạy, sức mạnh dồn ở đầu ngón tay khiến nơi đó phát sáng, sau đó, em nghĩ đến việc muốn bảo quản chiếc lá này rồi đẩy sức mạnh vào nó. Sức mạnh chuyển dời từ tay vào chiếc lá, nó liền lóa lên luồng sáng trắng tinh khôi.
- Được rồi! - Sao reo lên.
- Ừm. - Chàng cười hài lòng, đứng lên và không làm phiền em nữa. Sao lén đưa mắt nhìn chàng, Mai Lang Vương đang khoanh tay, nhìn về khu vực phía xa sâu thẳm. Đôi mắt nâu tư lự và trầm ngâm.
Đây là lần đầu tiên họ cùng nhau nghiên cứu tư liệu trong rừng. Mai Lang Vương rất khác biệt với Quan Lang và cả với Chrau Lun Giao, khiến Sao rất bỡ ngỡ. Chàng không hờ hững như Quan Lang, đi theo em chỉ vì muốn giết thời gian. Chàng luôn theo sau em và xuất hiện kịp lúc khi em cần, chỉ bảo và hướng dẫn em từng chút từng chút, cởi bỏ thay em những khó khăn, những vướng mắc.
Chàng cũng không giống Chrau Lun Giao, luôn kề cận bên em và giúp đỡ nhiệt tình. Khi em không có khó khăn gì cần chàng giải quyết thì Mai Lang Vương rất thong dong mà khoanh tay đứng một bên, suy ngẫm. Trông chàng như đang nghĩ đến công việc, đôi mắt nâu thỉnh thoảng nhắm lại và khuôn mặt tuấn mĩ chìm trong an tĩnh. Hoặc có lẽ chàng muốn nghỉ ngơi, Sao cũng chẳng biết, em cảm thấy rằng chàng như vậy rất tốt. Bởi vì chàng luôn cho em khoảng không riêng như thế nên em có thể tự do thỏa sức, rong ruổi theo những loài thực vật kì lạ nhiệm màu.
Hai người đi được một chốc, trên tay Sao đã mang theo rất nhiêu cây cỏ. Mai Lang Vương như đã chuẩn bị sẵn, chàng rút trong tay áo ra một tấm vải lớn. Sao ngạc nhiên, chàng cười mỉm và trao nó cho em. Sao thoáng đỏ mặt, em nghe tim đập thình thịch, vô cùng cảm kích chàng.
- Ngài ấy thậm chí đã chuẩn bị tay nải cho mình… - Sao ngại ngùng nghĩ.
Em trải tấm vải ra đất, đặt những loài cây cỏ mà em thu thập được vào đấy, xong việc, em cẩn thận gấp nó lại, Mai Lang Vương bấy giờ mới đưa tay ra, ngỏ ý sẽ mang nó cho em. Sao không thể từ chối chàng được, vì vậy rụt rè trao cho chàng. Mai Lang Vương ôm tay nải đó vào lòng, tiếp tục tựa vào một thân cây và lim dim mắt.
Chàng quay lưng về phía em, cách em tầm ba bước chân. Sao quay lại nhìn, chỉ thấy thân hình khôi vĩ nghiêng nghiêng. Vạt áo thêu hoa rũ lên một đám cỏ, sẫm tối trong bóng đêm. Không gian chỉ có tiếng côn trùng và ánh sáng lấp lánh đủ màu tỏa ra từ những loài hoa cỏ kì diệu.
Trong lúc Sao đang truyền thần lực vào một cây nấm thì có tiếng loạt soạt vang lên, em đưa mắt về hướng đó, chỉ thấy một đóa mai ưu nhã rụng xuống, sau đó tiếng động liền chấm dứt hoàn toàn. Sao sững sờ, lướt nhìn mặt đất xung quanh mình. Khu vực quanh nơi em ngồi trong phạm vi năm mét đều xuất hiện hoa mai.
Những đóa mai không bao phủ mặt đất dày đặt. Chúng rơi ở những vị trí ngẫu nhiên, khoảng cách rất thưa, giống như không được bố trí một cách có chủ đích. Bấy giờ Sao mới hiểu được lí do vì sao em không hề bị bất kì loài côn trùng nào tấn công, kể cả kiến, cả muỗi hay vắt, từ lúc bước chân vào khu rừng này. Em thậm chí còn không thấy rắn hay nhện, những loài mà em vẫn thấy như cơm bữa khi nghiên cứu ở các nơi khác.
Bất giác, em lại lén đưa mắt nhìn chàng, Mai Lang Vương vẫn quay lưng về phía em, vẫn giữ dáng vẻ dưỡng thần an tĩnh ấy. Mặc dù chàng trông như không chú tâm đến em nhưng thực chất vẫn luôn âm thầm bảo vệ em. Ngay cả côn trùng hay các loài động vật đáng sợ đều bị chàng ngăn bên ngoài, không thể đến gần em được.
Sao cúi xuống và nhìn cây nấm trên tay. Lời nói ngày ấy lại vẳng lên trong đầu, rằng sẽ theo đuổi em. Sao rũ mắt, lòng tràn đầy giằng xé. Tại sao chứ? Tại sao chàng cứ phải xuất hiện, cứ phải đối xử tốt với em như thế này?
-o-
Nùng Tậu trở lên lầu gia công vảy sấu, đó là công việc mà chàng đặt hết tâm huyết vào, vì vậy luôn rất tập trung và nghiêm túc. Mai Lang Vương và Lãm thì trở về với công việc, còn Sao, em được tự do, vì vậy quyết định dành thời gian rảnh đó để đọc sách.
Lúc trời trở chiều, thuyền đột nhiên lại di chuyển vị trí, dời đến một khoảng không cao hơn. Sao đang đọc sách ngoài mui thuyền, khi thấy các tiểu đồng điều khiển cò, em lập tức thắc mắc hỏi chúng rằng tại sao lại nâng thuyền lên. Tiểu đồng cũng tỏ vẻ nghi hoặc nhưng chỉ cung kính báo là do Vương ra lệnh.
Đến chiều, mọi người cùng dùng cơm ở lầu trên. Mai Lang Vương và Lãm dường như rất bận, họ bàn việc ngay cả trên mâm cơm. Nùng Tậu thì ăn vội vàng rồi lại quay về với chiếc vảy sấu vừa lấy được ấy. Sao băn khoăn… Quan Lang và Vương đều bận, thuyền thì ở trên cao, em làm sao xuống khu rừng vùng ven để nghiên cứu đây?
Khi trời sụp tối, Sao cứ bám lấy mạn thuyền mà nhìn xuống khu rừng với vẻ mặt khao khát xen lẫn nuối tiếc. Thuyền nhỏ ở trong khoang, nhưng nếu không có lệnh của Vương thì em không lấy được. Sao mấy lần định vào hỏi chàng, xin chàng một chiếc thuyền, nhưng nhác thấy cường độ làm việc nặng nề cùng sắc mặt nghiêm trọng của cả hai, em lại chẳng dám mở lời.
Tận lúc trời khuya hẳn, Sao vẫn còn gục bên mạn thuyền. Em bồn chồn đến mức không ngủ được, thầm nghĩ nếu đến đây mà chỉ đứng nhìn như thế này thì có nghĩa lý gì đâu? Chẳng thà ở nhà cho khỏi buồn khỏi tiếc còn hơn. Sao gõ đầu lên mạn thuyền cộp cộp, ủ ê.
Lúc trán em sắp hạ xuống bề mặt gỗ trơn láng, Sao đột nhiên dừng lại. Em không hạ đầu xuống bề mặt cứng và nhẵn bóng ấy mà lại hạ đầu xuống một bề mặt vừa mềm vừa ấm. Thứ ấy đỡ lấy trán em, dịu dàng. Sao ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, thanh trong. Đó là mùi hương đặc trưng của người ấy mà em đã có dịp nếm qua.
- Gì hửm? Tự dưng gõ đầu lên vách là thế nào?
Sao ngẩng lên, quay sang phải, Mai Lang Vương đang đứng đó và chiếu mắt xuống em, vẻ mặt không vui do vừa trông thấy em làm chuyện ngốc nghếch. Tay chàng đặt lên mạn thuyền để đỡ lấy trán em. Tay còn lại cầm quạt. Cánh quạt màu liễu mở rộng trước ngực.
- Vương…
- Ta vào phòng tìm em mà không thấy.
- Ngài tìm em làm gì?
Chàng mỉm cười, đôi mắt nâu ánh lên tia nhìn giễu cợt - Vốn định đưa em xuống rừng Bướng dạo một chút nhưng em bảo thế thì… - Chàng chuẩn bị quay lưng - Ta đi ngủ vậy.
- Oái! Đừng đi! - Sao vội vàng kéo vạt áo chàng lại.
Mai Lang Vương dừng bước, hơi hé mắt nhìn em, Sao đang phụng phịu má. Khung cảnh này thật quen thuộc quá, giống như hồi chàng mới mang em về, em cũng kéo vạt áo sau của chàng như thế này và bảo rất sợ ma, muốn chàng trông cho ngủ. Mai Lang Vương cảm thấy cõi lòng thật an tịnh và êm dịu.
Chàng quay lại và bế em trên tay, Sao không còn khó chịu với những động chạm của chàng nữa. Mai Lang Vương đáp lên lan can thuyền, sau đó thả người xuống. Em và chàng cùng rơi vào khoảng không, gió cuốn mái tóc mềm mại thơm lừng hương bồ kết tung bay, cuốn cả vạt áo thêu hoa rực rỡ uốn lượn.
Từ độ cao hiện tại xuống rừng Bướng là một khoảng cách không hề nhỏ, Mai Lang Vương lại chẳng chịu giảm lực. Sự thay đổi độ cao đột ngột cộng với tác động của trọng lực lên cơ thể khiến Sao cảm thấy rất hụt hẫng và đáy tim nhộn nhạo như bị răng lược vờn qua. Em không chịu được, hét toáng lên, ôm choàng lấy vai chàng. Mai Lang Vương cười vừa ý, bấy giờ chàng mới chịu giảm tốc, hai người chậm rãi hạ xuống rừng Bướng hệt như một hạt bồ công anh đang nương theo gió vậy.
- Ngài! - Sao lúc này mới biết là mình vừa bị chàng trêu chọc, em không thèm ôm lấy chàng nữa, kiên quyết giữ hai tay trên bụng.
Mai Lang Vương không nói không rằng, lại thả lực ra, tốc độ rơi bị chàng hãm phanh trong phút chốc bùng nổ, cả hai lại lao vun vút xuống rừng Bướng.
- Thấy ghét! - Sao lại hét lên và ôm chặt lấy chàng.
Tốc độ rơi lại giảm mạnh. Bên tai em vang lên một tràng cười thư thái.
Sao ấm ức tột độ nhưng không dám buông tay ra nữa, em dính sát vào người chàng. Giờ thì em đã hiểu mục đích của việc dời thuyền lên cao. Chàng cố tình an bài như vậy là để nâng khoảng cách lên, nhằm có thêm thời gian, không gian để trêu chọc em. Sao bực mình đấm chàng một cái rồi lại ôm lấy cổ chàng không dám bỏ ra. Em biết, chỉ cần em rời tay khỏi chàng một chút, tốc độ rơi sẽ lại tăng lên ngay.
Họ xuyên qua tán lá dày và u tối, đáp lên một nhành cây. Lá rơi lả tả xuống người, Sao phủi phủi chúng ra khỏi vai chàng. Mai Lang Vương tung người đáp lên mặt đất, đám lá đó bị lực cản hất đi. Chàng bế em đứng dưới tán cây, ánh trăng xuyên qua thảm lá, phủ lên cả hai. Ánh trăng khiến những hoa văn gấm tuyệt đẹp trên khăn đóng lấp lánh sáng.
Chàng thả em xuống cẩn thận, Sao bước lên nửa bước, phấn khởi quan sát khu rừng. Rừng Bướng rộng lớn giống như hai khu rừng trước đó, có điều thảm sinh vật thì rất khác biệt. Rừng mọc toàn những cây cổ thụ xù xì có lớp vỏ bên ngoài đỏ rực. Rễ phụ sinh trưởng trên thân cây, chúng rũ xuống từ cành lá, đổ lướt thướt lên đất, khiến cây trông giống như bị phủ tơ.
Trong rừng không có dây leo quá lớn, chỉ có một loài dây leo nhỏ, màu vàng rực, có thể phát sáng và không có hoa lẫn lá. Chúng chẳng khác nào đám dây cói có thể quang hợp, chẳng biết mọc từ đất hay sống bám vào thân cây khác mà cứ đổ lên đường đi thành từng búi, từng vòng rối rắm. Hai người phải đi rất cẩn thận thì mới không quàng phải đám dây đó. Sao đi trước và Mai Lang Vương chậm bước theo sau em, cả hai chẳng trao đổi gì.
Sinh vật trong rừng Bướng vô cùng đa dạng, động thực vật rất phong phú. Khu rừng kì bí và đầy nhiệm màu hệt như những khu rừng vùng ven khác. Sao đang đi thì nhận thấy một loài cỏ rất lạ, em lập tức dừng lại và ngắm nhìn nó. Vì đi quá bất ngờ nên Sao không mang theo túi, không có sổ vẽ, em không thể vẽ lại nó được.
Mai Lang Vương ngồi xuống bên cạnh em, đưa tay hái lấy một nhành cỏ, chậm rãi truyền thần lực vào đó. Nhành cỏ lóe lên tia sáng vàng nhạt rồi vụt tắt, nó đã được bảo quản. Sao nhìn chàng suýt xoa, Mai Lang Vương hái một chiếc lá và đưa cho em. Chàng từ tốn hướng dẫn em cách truyền thần lực vào cây cỏ để giữ gìn mẫu vật.
- Đầu tiên, khởi động sức mạnh và giữ nó trên đầu ngón tay. - Chàng nói.
- Vâng. - Sao chăm chú làm theo lời chàng.
- Dùng ý nghĩ điều khiển sức mạnh, ra lệnh cho sức mạnh sau đó truyền dần sức mạnh vào mẫu vật.
Sao tiếp thu lời dạy, sức mạnh dồn ở đầu ngón tay khiến nơi đó phát sáng, sau đó, em nghĩ đến việc muốn bảo quản chiếc lá này rồi đẩy sức mạnh vào nó. Sức mạnh chuyển dời từ tay vào chiếc lá, nó liền lóa lên luồng sáng trắng tinh khôi.
- Được rồi! - Sao reo lên.
- Ừm. - Chàng cười hài lòng, đứng lên và không làm phiền em nữa. Sao lén đưa mắt nhìn chàng, Mai Lang Vương đang khoanh tay, nhìn về khu vực phía xa sâu thẳm. Đôi mắt nâu tư lự và trầm ngâm.
Đây là lần đầu tiên họ cùng nhau nghiên cứu tư liệu trong rừng. Mai Lang Vương rất khác biệt với Quan Lang và cả với Chrau Lun Giao, khiến Sao rất bỡ ngỡ. Chàng không hờ hững như Quan Lang, đi theo em chỉ vì muốn giết thời gian. Chàng luôn theo sau em và xuất hiện kịp lúc khi em cần, chỉ bảo và hướng dẫn em từng chút từng chút, cởi bỏ thay em những khó khăn, những vướng mắc.
Chàng cũng không giống Chrau Lun Giao, luôn kề cận bên em và giúp đỡ nhiệt tình. Khi em không có khó khăn gì cần chàng giải quyết thì Mai Lang Vương rất thong dong mà khoanh tay đứng một bên, suy ngẫm. Trông chàng như đang nghĩ đến công việc, đôi mắt nâu thỉnh thoảng nhắm lại và khuôn mặt tuấn mĩ chìm trong an tĩnh. Hoặc có lẽ chàng muốn nghỉ ngơi, Sao cũng chẳng biết, em cảm thấy rằng chàng như vậy rất tốt. Bởi vì chàng luôn cho em khoảng không riêng như thế nên em có thể tự do thỏa sức, rong ruổi theo những loài thực vật kì lạ nhiệm màu.
Hai người đi được một chốc, trên tay Sao đã mang theo rất nhiêu cây cỏ. Mai Lang Vương như đã chuẩn bị sẵn, chàng rút trong tay áo ra một tấm vải lớn. Sao ngạc nhiên, chàng cười mỉm và trao nó cho em. Sao thoáng đỏ mặt, em nghe tim đập thình thịch, vô cùng cảm kích chàng.
- Ngài ấy thậm chí đã chuẩn bị tay nải cho mình… - Sao ngại ngùng nghĩ.
Em trải tấm vải ra đất, đặt những loài cây cỏ mà em thu thập được vào đấy, xong việc, em cẩn thận gấp nó lại, Mai Lang Vương bấy giờ mới đưa tay ra, ngỏ ý sẽ mang nó cho em. Sao không thể từ chối chàng được, vì vậy rụt rè trao cho chàng. Mai Lang Vương ôm tay nải đó vào lòng, tiếp tục tựa vào một thân cây và lim dim mắt.
Chàng quay lưng về phía em, cách em tầm ba bước chân. Sao quay lại nhìn, chỉ thấy thân hình khôi vĩ nghiêng nghiêng. Vạt áo thêu hoa rũ lên một đám cỏ, sẫm tối trong bóng đêm. Không gian chỉ có tiếng côn trùng và ánh sáng lấp lánh đủ màu tỏa ra từ những loài hoa cỏ kì diệu.
Trong lúc Sao đang truyền thần lực vào một cây nấm thì có tiếng loạt soạt vang lên, em đưa mắt về hướng đó, chỉ thấy một đóa mai ưu nhã rụng xuống, sau đó tiếng động liền chấm dứt hoàn toàn. Sao sững sờ, lướt nhìn mặt đất xung quanh mình. Khu vực quanh nơi em ngồi trong phạm vi năm mét đều xuất hiện hoa mai.
Những đóa mai không bao phủ mặt đất dày đặt. Chúng rơi ở những vị trí ngẫu nhiên, khoảng cách rất thưa, giống như không được bố trí một cách có chủ đích. Bấy giờ Sao mới hiểu được lí do vì sao em không hề bị bất kì loài côn trùng nào tấn công, kể cả kiến, cả muỗi hay vắt, từ lúc bước chân vào khu rừng này. Em thậm chí còn không thấy rắn hay nhện, những loài mà em vẫn thấy như cơm bữa khi nghiên cứu ở các nơi khác.
Bất giác, em lại lén đưa mắt nhìn chàng, Mai Lang Vương vẫn quay lưng về phía em, vẫn giữ dáng vẻ dưỡng thần an tĩnh ấy. Mặc dù chàng trông như không chú tâm đến em nhưng thực chất vẫn luôn âm thầm bảo vệ em. Ngay cả côn trùng hay các loài động vật đáng sợ đều bị chàng ngăn bên ngoài, không thể đến gần em được.
Sao cúi xuống và nhìn cây nấm trên tay. Lời nói ngày ấy lại vẳng lên trong đầu, rằng sẽ theo đuổi em. Sao rũ mắt, lòng tràn đầy giằng xé. Tại sao chứ? Tại sao chàng cứ phải xuất hiện, cứ phải đối xử tốt với em như thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.