Quyển 2 - Chương 127: Dụ em trở thành tiểu đồng [vợ].
Dye1002
29/01/2020
'Mai Lang Vương nghe cuộc đối đáp của họ, cười khẩy liếc Nùng Tậu như thể một lời thách thức ngầm rằng 'mang em về? Nằm mơ giữa ban ngày
hửm?'. Nùng Tậu không chấp nhặt nụ cười khích bác ấy, chàng chỉ cao ngạo nhếch môi - Ba mươi chưa phải là tết, chỉ là một cái ấn, đặt lên được
thì gỡ ra được thôi!'
-o-
Chàng mang em về hang và thật sự trở ra bờ suối. Sao ban đầu được chàng đặt lại giường nhưng sau đó, em rón rén tiến ra cửa hang để ngắm cảnh cho quang đãng tâm trạng. Mắt em lướt qua phong cảnh mờ xa rồi len lén rơi lên suối. Lễ phục đã được gấp cẩn thận trên mõm đá, Mai Lang Vương ngâm mình dưới suối, mái tóc dài xổ tung đổ xuống nước, đen huyền tuyệt đẹp.
Mai Lang Vương lặn xuống để làm ướt tóc sau đó ngoi lên, chàng vuốt mặt cho bớt nước rồi vén tóc qua vai trái. Sao che lấy má, tim đập thình thịch. Trông chàng thật thư giãn khi tắm, chàng tựa vào vách đá và nghỉ ngơi một lúc thay vì tập trung kì cọ. Cơ thể nam tính đồ sộ như một khối thép.
Chốc sau, chàng chợt ngẩng lên và hướng mắt về phía em. Sao giật thót. Ở khoảng cách như vậy mà ánh mắt của họ vẫn có thể chạm vào nhau. Mai Lang Vương cười ý vị khi biết em nhìn trộm chàng từ nãy đến giờ. Sao chín mặt rồi, nhưng em không quay đi được. Vì hành vi sai trái bị lật tẩy nên em quá ngượng, cơ thể trở nên gượng gạo như que củi.
Mai Lang Vương đưa tay lên, chậm rãi xua xua. Sao không hiểu ý chàng, em vẫn trố mắt nhìn chàng mãi. Mai Lang Vương hết cách, chàng đành đứng hẳn dậy. Khi hông chàng vừa thoát ra khỏi mặt nước, Sao mới thông tỏ vấn đề, em lập tức quay phắt đi như phải bỏng. Mai Lang Vương vắt bớt nước trên tóc đi rồi liếc mắt nhìn về cửa hang, khi thấy em đưa lưng ra ngoài, người rúm lại run rẩy thì chàng lại không nhịn được, cười mỉm.
Sao đang bối rối ngồi một góc thì nghe thấy tiếng guốc ngày một đến gần. Em không dám đối diện với chàng, Sao chỉ một mực quay vào vách đá. Mai Lang Vương đi vào hang, rơi mắt lên người em, trêu chọc - Xem trộm người ta tắm hửm? Ta vốn định chờ cưới về rồi mới cởi mở hẳn với em nhưng mà… Nếu em tập quen sớm thì cũng không sao. Kiểu gì sau này chẳng thấy cả?
- Còn… Còn khuya nhé! Ai xem trộm ngài tắm chứ? - Sao chối tội một cách khiên cưỡng - Em… Em chỉ ngắm cảnh thôi!
Mai Lang Vương cười nhẹ, không chấp nhặt.
Chàng lại ngồi vào bàn tre và tập trung phác họa các bản vẽ. Sao bấy giờ đã bớt ngượng rồi, em ngơ ngẩn ngắm mây trời. Từ hang đá nhìn ra có thể thấy một cánh rừng bạt ngàn tươi xanh. Xa xa thấp thoáng núi non điệp trùng. Quả là một chốn non nước hữu tình. Mai Lang Vương ngắm em một lúc, khi thấy em yêu thích phong cảnh của nơi này, chàng cảm thấy rất nhẹ lòng. Chàng gọi em đến xem các bản thiết kế, Sao không thèm di chuyển. Mai Lang Vương chuẩn bị đến bế em, Sao bấy giờ mới ngoan ngoãn vâng lời.
Em thả người xuống, nhìn mấy bản vẽ trên bàn. Đó đều là những bản thiết kế công phu và tao nhã, dù là nhà sàn hay nhà trệt nhiều gian thì cũng đều tinh xảo vừa mắt. Mai Lang Vương hỏi em thích bản vẽ nào? Chỉ cần em thích chàng sẽ chiếu theo bản vẽ đó mà dựng nhà ngay.
- Ngài đùa dai thật đấy. - Sao cười khổ.
Mai Lang Vương chẳng buồn giải thích với em nữa. Sao lắc đầu và gác các bản vẽ lại rồi trở về giường rơm. Em nằm xuống, quay lưng vào trong mà mãi chẳng nói gì.
Hai người ở lại đó thêm vài ngày. Mai Lang Vương rất bình thản, chàng chỉ dành thời gian cho các bản thiết kế. Sao thì không được bình tâm như vậy, hai người càng nán lại đây lâu dài thì em càng bứt rứt. Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng điên cuồng làm việc mỗi lần tăng ca của chàng là em đã thấy bồn chồn rồi.
Chiều ngày thứ ba, khi Mai Lang Vương đưa kẹo đến cho em, Sao không ăn nữa. Chàng trầm mặc nhìn em, Sao rớt nước mắt. Mai Lang Vương sững người, vội vàng đưa tay lau. Em ấm ức nức nở một lúc rồi gật đầu, bảo với chàng rằng - Đặt ấn đi!
Mai Lang Vương ngẩn ra một lúc, cõi lòng như có một quả bóng vừa nổ tung. Chàng cười thư thái, đôi mắt nâu lấp lánh sáng nhìn em không rời. Sao không dời mắt đến chàng dù chỉ một lần, Mai Lang Vương cũng không bận tâm. Chàng kéo áo em xuống, cắn lên xương quai xanh thanh mảnh, nhẹ nhàng lưu luyến vị trí đó một chốc.
Sao run lên, nơi chàng vừa điểm vào như thể nảy nở chồi non. Mai Lang Vương bấy giờ mới rời ra, nhìn xương quai xanh của em bằng ánh mắt tràn ngập yêu thích. Sao hướng mắt xuống, trên đó đã hiện lên một dấu ấn. Nó có hình dạng của một đóa mai đương nở rộ, không khuất trong linh hồn như dấu ấn của Quan Lang mà hiện rõ mồn một trên da như một hình xăm.
Cùng lúc với sự xuất hiện của dấu ấn mới ấy, hình ảnh người mặt trang phục lông chim nhảy múa trên trán em cũng vỡ tan. Sao không còn nghe thấy âm thanh loan báo của nó nữa, thay vào đó là một luồng hơi ấm êm dịu. Dấu ấn mới khiến linh hồn em luôn được bọc trong hơi ấm.
- Đó là một dấu ấn đặc biệt. - Mai Lang Vương chợt nói.
Sao ôm lấy xương quai xanh, ấm ức và bất lực.
Mai Lang Vương bế em lên và rời khỏi hang núi. Đúng như những gì chàng nói trước đó, khi em chấp nhận cho chàng đặt ấn thì chàng sẽ đưa em về.
Lúc hai người vừa ra đến cổng thông hành của vùng đất ấy thì chạm mặt ngay Nùng Tậu, Mỹ Tiên và những người khác. Dù được Mai Lang Vương gửi thư thông báo trước nhưng vì quá lo lắng, không ai có thể yên tâm trở về Mai Viện được nên quyết định đứng ở ngoài đợi họ. Nùng Tậu lao đến bên cạnh Sao, lo lắng sốt vó, Sao giải thích mọi chuyện và trấn an chàng rằng không sao đâu, em đã khỏe nhiều rồi.
Các vị Hoa Tiên gần như choáng váng khi trông thấy đôi tay quấn đầy băng trắng của em. Sau khi nghe Mai Lang Vương nói rằng tay của em đã bị dập nát, các nàng càng lảo đảo hơn. Mỹ Tiên công chúa đứng bên cạnh Mai Lang Vương im lặng quan sát mọi chuyện. Nàng thương em đấy nhưng không lưu tâm nhiều lắm. Dù gì em cũng không phải là người mà nàng đặc biệt chú ý.
- Quan Lang. - Trong lúc mọi người xót xa thăm hỏi thì Mai Lang Vương lập tức thẳng thắn nói rõ với Nùng Tậu - Từ nay Sao sẽ không phục vụ ngài nữa, em ấy đã trở thành tiểu đồng của ta.
- Cái gì?! - Nùng Tậu trừng mắt, dữ dội rít.
Mai Lang Vương cười nhạt, lướt mắt qua Sao một cái rồi chiếu mắt về phía Nùng Tậu, nói rõ hơn - Ta đã cởi bỏ ấn của ngài và đặt ấn của mình lên người em.
Dừng một chút, chàng nhấn mạnh - Đó là 'Ấn kí đặc biệt'.
Nùng Tậu sững người. Chàng nhìn như thiêu đốt lên người Mai Lang Vương rồi rì rịch chuyển mắt xuống em, Sao không dám đối diện với đôi mắt hung tợn đó, em chỉ ôm lấy xương quai xanh, mặt vừa đỏ, vừa thẹn, vừa ái ngại. Các vị Hoa Tiên nhìn nhau sâu lắng. Mỹ Tiên công chúa bấy giờ không còn bình thản được nữa, nàng thẫn thờ, lùi lại một bước, nhìn Mai Lang Vương và em với ánh mắt bàng hoàng.
- Thế đấy. - Mai Lang Vương thông báo xong mọi chuyện thì cũng không nán lại đó nữa, chàng bế em và lướt qua Nùng Tậu.
Quan Lang giật mình vội giữ họ lại, chàng cay đắng đứng trước mặt Sao hồi lâu. Dáng vẻ ngông cuồng bị ai đập vỡ mất, chỉ còn lại một bóng hình bi thương. Sao tránh né chàng một lúc nhưng rồi chợt nghĩ ra điều gì, em phải ngẩng lên mà kéo tay Nùng Tậu, nói rõ - Quan Lang, ấn bị phá rồi nhưng lương tháng này ngài chưa trả cho em, nhớ trả cho em nhé!
Nùng Tậu ngớ người.
Sao tiếp tục nhắc nhở - Cả thưởng tết nữa.
Không gian thoắt chốc lặng yên như tờ. Nỗi đau của Nùng Tậu bay mất tích.
- Ừ, biết rồi. - Chẳng hiểu sao Quan Lang lại có thể bật cười trong hoàn cảnh đó.
Chàng xoa đầu Sao, cười tự tin - Đợi đi, ta sẽ mang em trở về. Khi nào em còn muốn nhận lương từ ta thì khi ấy, ta sẽ không thả em ra đâu.
Sao đối đáp - Em chỉ cần lương ngài đang thiếu thôi.
- Ừ. - Nùng Tậu gật đầu cho qua.
Mai Lang Vương nghe cuộc đối đáp của họ, cười khẩy liếc Nùng Tậu như thể một lời thách thức ngầm rằng 'mang em về? Nằm mơ giữa ban ngày hửm?'. Nùng Tậu không chấp nhặt nụ cười khích bác ấy, chàng chỉ cao ngạo nhếch môi - Ba mươi chưa phải là tết, chỉ là một cái ấn, đặt lên được thì gỡ ra được thôi!
Mai Lang Vương không buồn đứng đó đôi co với chàng ta nữa, chàng bế Sao đi. Mỹ Tiên bấy giờ đã suy sụp tột độ rồi, nàng nhìn theo bóng hai người họ dần khuất xa, người vô lực như một cánh hoa héo úa. Nùng Tậu thở dài trông nàng, chàng chỉ biết nói vài lời khuyên nhủ để nàng dần nguôi ngoai.
-o-
Chàng mang em về hang và thật sự trở ra bờ suối. Sao ban đầu được chàng đặt lại giường nhưng sau đó, em rón rén tiến ra cửa hang để ngắm cảnh cho quang đãng tâm trạng. Mắt em lướt qua phong cảnh mờ xa rồi len lén rơi lên suối. Lễ phục đã được gấp cẩn thận trên mõm đá, Mai Lang Vương ngâm mình dưới suối, mái tóc dài xổ tung đổ xuống nước, đen huyền tuyệt đẹp.
Mai Lang Vương lặn xuống để làm ướt tóc sau đó ngoi lên, chàng vuốt mặt cho bớt nước rồi vén tóc qua vai trái. Sao che lấy má, tim đập thình thịch. Trông chàng thật thư giãn khi tắm, chàng tựa vào vách đá và nghỉ ngơi một lúc thay vì tập trung kì cọ. Cơ thể nam tính đồ sộ như một khối thép.
Chốc sau, chàng chợt ngẩng lên và hướng mắt về phía em. Sao giật thót. Ở khoảng cách như vậy mà ánh mắt của họ vẫn có thể chạm vào nhau. Mai Lang Vương cười ý vị khi biết em nhìn trộm chàng từ nãy đến giờ. Sao chín mặt rồi, nhưng em không quay đi được. Vì hành vi sai trái bị lật tẩy nên em quá ngượng, cơ thể trở nên gượng gạo như que củi.
Mai Lang Vương đưa tay lên, chậm rãi xua xua. Sao không hiểu ý chàng, em vẫn trố mắt nhìn chàng mãi. Mai Lang Vương hết cách, chàng đành đứng hẳn dậy. Khi hông chàng vừa thoát ra khỏi mặt nước, Sao mới thông tỏ vấn đề, em lập tức quay phắt đi như phải bỏng. Mai Lang Vương vắt bớt nước trên tóc đi rồi liếc mắt nhìn về cửa hang, khi thấy em đưa lưng ra ngoài, người rúm lại run rẩy thì chàng lại không nhịn được, cười mỉm.
Sao đang bối rối ngồi một góc thì nghe thấy tiếng guốc ngày một đến gần. Em không dám đối diện với chàng, Sao chỉ một mực quay vào vách đá. Mai Lang Vương đi vào hang, rơi mắt lên người em, trêu chọc - Xem trộm người ta tắm hửm? Ta vốn định chờ cưới về rồi mới cởi mở hẳn với em nhưng mà… Nếu em tập quen sớm thì cũng không sao. Kiểu gì sau này chẳng thấy cả?
- Còn… Còn khuya nhé! Ai xem trộm ngài tắm chứ? - Sao chối tội một cách khiên cưỡng - Em… Em chỉ ngắm cảnh thôi!
Mai Lang Vương cười nhẹ, không chấp nhặt.
Chàng lại ngồi vào bàn tre và tập trung phác họa các bản vẽ. Sao bấy giờ đã bớt ngượng rồi, em ngơ ngẩn ngắm mây trời. Từ hang đá nhìn ra có thể thấy một cánh rừng bạt ngàn tươi xanh. Xa xa thấp thoáng núi non điệp trùng. Quả là một chốn non nước hữu tình. Mai Lang Vương ngắm em một lúc, khi thấy em yêu thích phong cảnh của nơi này, chàng cảm thấy rất nhẹ lòng. Chàng gọi em đến xem các bản thiết kế, Sao không thèm di chuyển. Mai Lang Vương chuẩn bị đến bế em, Sao bấy giờ mới ngoan ngoãn vâng lời.
Em thả người xuống, nhìn mấy bản vẽ trên bàn. Đó đều là những bản thiết kế công phu và tao nhã, dù là nhà sàn hay nhà trệt nhiều gian thì cũng đều tinh xảo vừa mắt. Mai Lang Vương hỏi em thích bản vẽ nào? Chỉ cần em thích chàng sẽ chiếu theo bản vẽ đó mà dựng nhà ngay.
- Ngài đùa dai thật đấy. - Sao cười khổ.
Mai Lang Vương chẳng buồn giải thích với em nữa. Sao lắc đầu và gác các bản vẽ lại rồi trở về giường rơm. Em nằm xuống, quay lưng vào trong mà mãi chẳng nói gì.
Hai người ở lại đó thêm vài ngày. Mai Lang Vương rất bình thản, chàng chỉ dành thời gian cho các bản thiết kế. Sao thì không được bình tâm như vậy, hai người càng nán lại đây lâu dài thì em càng bứt rứt. Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng điên cuồng làm việc mỗi lần tăng ca của chàng là em đã thấy bồn chồn rồi.
Chiều ngày thứ ba, khi Mai Lang Vương đưa kẹo đến cho em, Sao không ăn nữa. Chàng trầm mặc nhìn em, Sao rớt nước mắt. Mai Lang Vương sững người, vội vàng đưa tay lau. Em ấm ức nức nở một lúc rồi gật đầu, bảo với chàng rằng - Đặt ấn đi!
Mai Lang Vương ngẩn ra một lúc, cõi lòng như có một quả bóng vừa nổ tung. Chàng cười thư thái, đôi mắt nâu lấp lánh sáng nhìn em không rời. Sao không dời mắt đến chàng dù chỉ một lần, Mai Lang Vương cũng không bận tâm. Chàng kéo áo em xuống, cắn lên xương quai xanh thanh mảnh, nhẹ nhàng lưu luyến vị trí đó một chốc.
Sao run lên, nơi chàng vừa điểm vào như thể nảy nở chồi non. Mai Lang Vương bấy giờ mới rời ra, nhìn xương quai xanh của em bằng ánh mắt tràn ngập yêu thích. Sao hướng mắt xuống, trên đó đã hiện lên một dấu ấn. Nó có hình dạng của một đóa mai đương nở rộ, không khuất trong linh hồn như dấu ấn của Quan Lang mà hiện rõ mồn một trên da như một hình xăm.
Cùng lúc với sự xuất hiện của dấu ấn mới ấy, hình ảnh người mặt trang phục lông chim nhảy múa trên trán em cũng vỡ tan. Sao không còn nghe thấy âm thanh loan báo của nó nữa, thay vào đó là một luồng hơi ấm êm dịu. Dấu ấn mới khiến linh hồn em luôn được bọc trong hơi ấm.
- Đó là một dấu ấn đặc biệt. - Mai Lang Vương chợt nói.
Sao ôm lấy xương quai xanh, ấm ức và bất lực.
Mai Lang Vương bế em lên và rời khỏi hang núi. Đúng như những gì chàng nói trước đó, khi em chấp nhận cho chàng đặt ấn thì chàng sẽ đưa em về.
Lúc hai người vừa ra đến cổng thông hành của vùng đất ấy thì chạm mặt ngay Nùng Tậu, Mỹ Tiên và những người khác. Dù được Mai Lang Vương gửi thư thông báo trước nhưng vì quá lo lắng, không ai có thể yên tâm trở về Mai Viện được nên quyết định đứng ở ngoài đợi họ. Nùng Tậu lao đến bên cạnh Sao, lo lắng sốt vó, Sao giải thích mọi chuyện và trấn an chàng rằng không sao đâu, em đã khỏe nhiều rồi.
Các vị Hoa Tiên gần như choáng váng khi trông thấy đôi tay quấn đầy băng trắng của em. Sau khi nghe Mai Lang Vương nói rằng tay của em đã bị dập nát, các nàng càng lảo đảo hơn. Mỹ Tiên công chúa đứng bên cạnh Mai Lang Vương im lặng quan sát mọi chuyện. Nàng thương em đấy nhưng không lưu tâm nhiều lắm. Dù gì em cũng không phải là người mà nàng đặc biệt chú ý.
- Quan Lang. - Trong lúc mọi người xót xa thăm hỏi thì Mai Lang Vương lập tức thẳng thắn nói rõ với Nùng Tậu - Từ nay Sao sẽ không phục vụ ngài nữa, em ấy đã trở thành tiểu đồng của ta.
- Cái gì?! - Nùng Tậu trừng mắt, dữ dội rít.
Mai Lang Vương cười nhạt, lướt mắt qua Sao một cái rồi chiếu mắt về phía Nùng Tậu, nói rõ hơn - Ta đã cởi bỏ ấn của ngài và đặt ấn của mình lên người em.
Dừng một chút, chàng nhấn mạnh - Đó là 'Ấn kí đặc biệt'.
Nùng Tậu sững người. Chàng nhìn như thiêu đốt lên người Mai Lang Vương rồi rì rịch chuyển mắt xuống em, Sao không dám đối diện với đôi mắt hung tợn đó, em chỉ ôm lấy xương quai xanh, mặt vừa đỏ, vừa thẹn, vừa ái ngại. Các vị Hoa Tiên nhìn nhau sâu lắng. Mỹ Tiên công chúa bấy giờ không còn bình thản được nữa, nàng thẫn thờ, lùi lại một bước, nhìn Mai Lang Vương và em với ánh mắt bàng hoàng.
- Thế đấy. - Mai Lang Vương thông báo xong mọi chuyện thì cũng không nán lại đó nữa, chàng bế em và lướt qua Nùng Tậu.
Quan Lang giật mình vội giữ họ lại, chàng cay đắng đứng trước mặt Sao hồi lâu. Dáng vẻ ngông cuồng bị ai đập vỡ mất, chỉ còn lại một bóng hình bi thương. Sao tránh né chàng một lúc nhưng rồi chợt nghĩ ra điều gì, em phải ngẩng lên mà kéo tay Nùng Tậu, nói rõ - Quan Lang, ấn bị phá rồi nhưng lương tháng này ngài chưa trả cho em, nhớ trả cho em nhé!
Nùng Tậu ngớ người.
Sao tiếp tục nhắc nhở - Cả thưởng tết nữa.
Không gian thoắt chốc lặng yên như tờ. Nỗi đau của Nùng Tậu bay mất tích.
- Ừ, biết rồi. - Chẳng hiểu sao Quan Lang lại có thể bật cười trong hoàn cảnh đó.
Chàng xoa đầu Sao, cười tự tin - Đợi đi, ta sẽ mang em trở về. Khi nào em còn muốn nhận lương từ ta thì khi ấy, ta sẽ không thả em ra đâu.
Sao đối đáp - Em chỉ cần lương ngài đang thiếu thôi.
- Ừ. - Nùng Tậu gật đầu cho qua.
Mai Lang Vương nghe cuộc đối đáp của họ, cười khẩy liếc Nùng Tậu như thể một lời thách thức ngầm rằng 'mang em về? Nằm mơ giữa ban ngày hửm?'. Nùng Tậu không chấp nhặt nụ cười khích bác ấy, chàng chỉ cao ngạo nhếch môi - Ba mươi chưa phải là tết, chỉ là một cái ấn, đặt lên được thì gỡ ra được thôi!
Mai Lang Vương không buồn đứng đó đôi co với chàng ta nữa, chàng bế Sao đi. Mỹ Tiên bấy giờ đã suy sụp tột độ rồi, nàng nhìn theo bóng hai người họ dần khuất xa, người vô lực như một cánh hoa héo úa. Nùng Tậu thở dài trông nàng, chàng chỉ biết nói vài lời khuyên nhủ để nàng dần nguôi ngoai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.