Quyển 2 - Chương 6: Dường như hiểu được chút gì…
Dye1002
06/01/2020
'Sao đối với chàng là một người vô cùng quan trọng và quý giá,
nhưng chàng lại chưa hiểu rõ được trái tim mình, chưa định hình rõ ràng
được mối quan hệ này.'
-o-
Sao nằm thiêm thiếp, em chẳng còn tâm trí để suy nghĩ chuyện gì nữa, cả người em đang nóng hừng hực. Chẳng biết em đã mơ màng bao lâu, chỉ thoáng nghe tiếng guốc. Đó là tiếng guốc của Mai Lang, Sao bật khóc, em vô thức gọi - Mai Lang, Mai Lang…
- Ta đây. - Có tiếng người trả lời em thật.
Sao choàng mở mắt, mơ màng nhìn. Em đang nằm trong vòng tay của Mai Lang Vương, người bị bọc kín trong chăn. Chàng ôm em và ngồi ở mép giường, quần áo mà em vứt tạm trên sàn đã được thu dọn.
- Mai Lang… - Sao không biết đây là mơ hay thật, em ôm lấy cổ chàng, khóc nức nở than - Em mệt quá!
Mai Lang Vương xót xa, chàng nghe cõi lòng như bị ai dùng kim xuyên thấu. Chàng tựa cằm lên trán em, xoa xoa đôi vai mỏng manh, thì thầm - Ổn rồi, không sao nữa, đừng khóc.
- Hắn bắt em đi theo hắn, đội mưa đội gió…
- Ta trói hắn rồi.
- Hắn bịt miệng em bằng quai nón, còn cấm khẩu em nữa.
- …
Em không còn nghe thấy chàng trả lời mà chỉ nghe thấy tiếng gỗ gãy giòn giã. Sao không quan tâm nữa, em lịm đi. Mai Lang Vương bế em lên, khi đi ra đến cửa chàng lại quay trở vào, vẻ mặt bối rối.
Bất đắc dĩ chàng đành gọi bà chủ của quán trọ đến, nhờ bà ta chuẩn bị một bộ áo và thay cho em, xong việc chàng lại dùng chăn bọc em cẩn thận rồi mang ra ngoài.
Chàng Văn tiên kia thì không được đối xử êm dịu như vậy, chàng ta đang ngồi thiền trong phòng thì bị người của Mai Viện ập vào trói nghiến. Cả người chàng ta vẫn sũng nước, bấy giờ còn bị bện thêm dây thừng. Các tiểu đồng của Mai Viện mang bộ dạng bị trói gô hài hước đó của chàng ta mà quẳng lên thuyền.
Mai Lang Vương cũng lên thuyền, chiếc thuyền này không phải là lâu thuyền mà chàng vẫn dùng mà là Mông đồng thuyền. Nó không quá lớn nhưng tốc độ rất nhanh. Thân thuyền được bọc đồng và mái thuyền vừa rộng vừa dài, che kín hoàn toàn khoang thuyền.
Thật ra chiếc Mông đồng thuyền này là loại thuyền bọc đồng đơn giản, nó chủ yếu được dùng trong việc di chuyển chứ không phải chiến đấu nên nhiều chi tiết đã bị giản lược. Khoang thuyền sâu chứ không lát sàn. Đầu thuyền và đuôi thuyền cũng không có khoang riêng dành cho chỉ huy nghỉ ngơi. Quanh thuyền không bố trí tay chèo và các loại vũ khí. Dọc theo khoang thuyền, người ta lắp hai bục gỗ song song nhau để làm chỗ ngồi.
Chàng Văn tiên đó bị nhét vào cuối thuyền, các tiểu đồng ngồi hai bên mạn thuyền còn Mai Lang Vương thì ôm Sao trong lòng, ngồi gần đầu thuyền. Chàng lo lắng nhìn em, cẩn thận che chắn để em không bị nhiễm gió lạnh. Cả đoàn người tốc hành trở về Châu Đốc.
Mai Lang Vương nhớ về thời điểm cách đây ba canh giờ trước.
- Sao đâu rồi? - Vừa về đến nhà là chàng đã đón ngay một tiểu đồng lại và hỏi. Trên tay chàng mang theo quyển sổ của em. Ban nãy chàng đã nhờ Thần Tình mua quyển sổ khác và một hộp bút chì mới, em thương quý quyển sổ này lắm, giờ nó thành ra như vậy, có lẽ em rất tiếc nuối.
- Chị ở sân sau ạ. - Tiểu đồng báo.
- Ừm. - Chàng thư thái cười, tiến ra sân sau, mới đi đến cửa sau thôi là chàng đã nhìn thấy một góc chiếu hoa rồi. Hẳn là em lại tập thêu, em chăm chỉ thật.
Tuy nhiên, khi đến nơi, chàng quả thật nhìn thấy chiếu hoa, gối trái dựa và khung thêu nhưng lại không thấy em. Mai Lang Vương hoài nghi, Sao có tính tự giác cao, em ấy sẽ không bỏ đồ lung tung như vậy.
Chàng đi đến và ngồi xuống một góc chiếu, dấu vết còn sót lại ở đó báo hiệu cho chàng biết có sự đột nhập của kẻ lạ. Mùi hương và thần lực sót lại của kẻ ấy vẫn còn bám lại trên nan chiếu. Chàng biết mùi vị này, đó là mùi của thằng nhóc Văn tiên kia. Mai Lang Vương cau mày, gọi tiểu đồng đi kiểm tra.
Sau khi biết chắc là Sao đã bị bắt cóc, chàng lập tức đuổi theo. Thế nhưng họ đã đi khá lâu rồi, còn sử dụng cả thuật dịch chuyển nữa. Chàng rất vất vả mới tìm ra họ, lúc đến nơi thì trời đã sẩm tối. Mai Lang Vương lao vào phòng Sao và tìm em trước, các tiểu đồng đi theo chàng lo gã Văn tiên kia.
Khi tìm được em, Sao đang sốt khá cao. Chàng không thể cứ vậy mà mang em theo được. Mai Lang Vương cho chuẩn bị thuyền và dùng thuyền đưa em về, mặc dù tốc độ sẽ chậm hơn so với thuật dịch chuyển nhưng nó tốt với em.
- Mai Lang… - Sao cựa quậy trong lòng chàng, em đáng thương quá.
- Ta đây, không sao nữa rồi. - Mai Lang Vương ghì em vào lòng, dỗ dành.
- Ấm quá. - Em dụi vào người chàng, môi nở nụ cười mãn nguyện mà lâu rồi chàng không được thấy.
Mai Lang Vương nghe lòng bừng sáng, chàng ôm em chặt hơn, dịu giọng - Thế à? Thế này có ấm hơn không?
Cuộc trò chuyện của hai người vẳng vào tai chàng Văn tiên kia. Chàng ta cũng đang chịu tác động của cơn sốt, thần trí khi mờ khi tỏ. Dẫu vậy, chàng ta vẫn nắm bắt được cử chỉ mà Mai Lang Vương dành cho Sao. Thôi xong rồi, có lẽ nào chàng ta đã chơi dại không? Ban đầu tóm cô bé ấy chỉ vì không muốn cô ta đem chuyện chàng trốn thoát lan truyền. Sau cùng lại tóm nhầm vợ của Vương, thật là xúi quẩy. Giá mà ban đầu đừng bắt cô ta theo thì không chừng ông Vương đó đã thả chàng đi rồi. Chàng vỗ tay lên đầu, thầm chửi rủa chính mình.
Đến giữa giờ sửu, mọi người cũng trở về được Mai Viện. Các vị Hoa Tiên mất ngủ mà đứng đợi ở cổng, khi thấy chàng mang em về, người em lại phát sốt, các nàng lo lắng vô cùng. Mai Lang Vương đem Sao về phòng, các vị Hoa Tiên thay chàng chăm sóc cho em. Mai Lang Vương đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trước cửa phòng Sao. Chàng muốn vào trong xem em lắm, ngặt nỗi các vị Hoa Tiên không cho vào, họ nói rằng chàng là đàn ông, không được tùy tiện đi vào phòng con gái, hơn nữa các nàng còn đang lau người cho Sao, chàng càng không được vào.
Tiểu đồng đến bẩm báo với chàng về vị Văn tiên kia trong lúc chàng sốt ruột. Mai Lang Vương sầm mặt, ánh mắt lạnh như băng đá. Mặc dù chàng rất muốn tống khứ thằng nhóc ấy ra khỏi Mai Viện của mình nhưng chẳng thể làm được, chàng bảo tiểu đồng cởi trói cho chàng ta và nhốt chàng ta vào phòng canh gác cẩn mật. Sau khi an bài cho chàng ta kĩ lưỡng, chàng lại viết thêm một lá thư nữa và gửi đến Văn phủ, chủ yếu hối thúc họ mau chóng đến đây đưa thằng nhóc phá phách kia về. Chàng không muốn nhìn thấy nó ở Mai Viện của chàng nữa.
Giữa giờ dần, các vị Hoa Tiên cũng lo cho Sao ổn thỏa xong. Các nàng quay trở về khu của mình nghỉ ngơi và dặn chàng chăm sóc cho em. Mai Lang Vương bấy giờ mới được vào phòng nhìn Sao một chút, em đang say giấc nồng. Chàng ngồi bên giường ngắm em ngơ ngẩn, khi biết em bị kẻ khác đưa đi khỏi vòng tay chàng, chàng vô cùng lo lắng và tức giận.
Mai Lang Vương hôn lên tóc em, chúng vẫn còn hơi ẩm. Chàng cười mỉm, đắp chăn cho em cẩn thận rồi đi ra nhà trước. Chàng không quay về mà quyết định ngả lưng ở sập ngoài gian trước chợp mắt một chút. Thật ra chàng không định ngủ mà muốn trông chừng em, đáng tiếc các vị Hoa Tiên ban nãy đã cảnh cáo chàng, bảo chàng rằng không được nán lại phòng em quá một khắc.
Mặc dù các vị Hoa Tiên đều nghĩ đến việc sẽ để Sao trở thành thiếp của chàng, tuy nhiên trước khi em đủ tuổi, các nàng trông chừng cả hai rất sát sao. Mai Lang Vương luôn bị các nàng cảnh cáo và nhắc nhở, những cử chỉ mà chàng dành cho em luôn phải ở trong chừng mực.
Mai Lang Vương không quan tâm đến việc này lắm, thật ra chàng chẳng ý thức được hành động của mình, chàng cũng chẳng biết cử chỉ nào là đúng chừng mực, cử chỉ nào là không. Hơn nữa, chàng vốn không nghĩ sâu xa đến việc thê thiếp, cũng không có ham muốn dục vọng với em, vì vậy chàng đôi khi không hiểu được sự lo lắng của các vị Hoa Tiên.
Khi họ ngăn cấm chàng, chàng chỉ cười trừ và chấp hành, không cảm thấy khó chịu cũng không suy nghĩ nhiều.
Sao đối với chàng là một người vô cùng quan trọng và quý giá, nhưng chàng lại chưa hiểu rõ được trái tim mình, chưa định hình rõ ràng được mối quan hệ này. Đôi khi chàng muốn ôm em, đôi khi chàng muốn hôn tóc em, đôi khi chàng khó chịu buồn bực vì gã khác đến gần em. Chàng rất muốn kiểm soát em, muốn giữ em trong vòng tay chàng và khiến em chỉ nhìn mỗi mình chàng. Chàng muốn những điều đó và vô tư làm theo sở nguyện của mình chứ chưa từng tự hỏi tại sao chàng lại muốn thế, làm thế.
Dù chàng thao lược trên chính trường là vậy nhưng trong tình trường, chàng lại chỉ là một gã khờ.
Đến khi gà gáy sáng, chàng lại nghe tiếng Sao thì thào. Mai Lang Vương tiến đến cửa phòng và nhìn vào, chàng thấy em đã tỉnh, đang nằm trên giường dõi mắt ra. Chàng bước vào phòng ngồi xuống và nắm lấy tay em - Em thấy trong người thế nào?
- Mai Lang. - Sao hơi ngạc nhiên, nhưng rồi niềm vui vỡ òa trong mắt, em cố gắng ngồi dậy ôm lấy chàng.
- Sao… - Mai Lang Vương ngại ngùng.
- Em tưởng mãi mãi không thể nhìn thấy ngài nữa rồi! - Em khóc nức nở.
- Làm sao chuyện đó có thể xảy ra chứ? - Chàng vòng tay ôm lấy em, tay còn lại lau qua khóe mắt, dỗ dành - Ta sẽ không để em rời khỏi ta.
Sao nằm yên trong lòng chàng, Mai Lang Vương ôm em dỗ ngọt để em bình tĩnh một chút rồi cẩn thận đỡ em ra. Chàng đi ra nhà sau chuẩn bị cho em chút nước ấm và cháo loãng. Sao thấy chàng rời đi, em rất thắc mắc, dẫu vậy cũng không cựa quậy nữa, em nằm im đợi chàng.
Phải mất khá lâu sau, chàng mới quay lại. Không còn cách nào khác, để nấu cháo nhừ thì mất rất nhiều thời gian. Mai Lang Vương tự tay nấu cháo cho em, tự tay mang vào phòng. Khi khay cháo nóng hổi được đặt lên bàn cạnh giường, Sao khá ngạc nhiên.
- Ngài… Nấu ạ? - Em không nghĩ suy đoán của mình là đúng, bởi vì Mai Lang chẳng bao giờ vào bếp. Tuy vậy, chiếu theo thời gian mà chàng rời đi thì khá khớp với bát cháo đó… Đó vừa vặn là thời gian nấu một nồi cháo nhừ.
Mai Lang Vương hắng giọng, bối rối. Chàng không đáp mà chỉ đỡ em dậy, cẩn thận đút cháo cho em.
Sao ngẩn ngơ ăn cháo, vị mặn và ấm áp lan tỏa trên đầu lưỡi khiến em rung động xuyến xao. Nước mắt vô thức rơi, em đưa tay lau sạch. Thế mà khi chàng đưa thìa cháo đến, nước mắt mới lại lọt thỏm vào thìa cháo ấy.
- Gì vậy? Chẳng lẽ dở lắm sao? - Chàng chột dạ hỏi.
Mai Lang trước giờ chưa từng nấu cho ai ăn cả, chàng chỉ tự nấu cho mình ăn thôi. Những món mà chàng nấu đều chiếu theo khẩu vị của chàng, cho dù ngon dù dở thì chàng cũng ăn tuốt được.
Hồi trước, khi còn làm tiểu đồng, chàng cũng từng phụ việc ở bếp. Tuy vậy, vì là Hoa Tiên nên chàng không phải làm gì nhiều ngoài việc gọt rau củ. Thức ăn mà chàng dùng khi còn ở Khau Pạ đều do các vị Hoa Tiên chuẩn bị cho, đó là phần ăn mà đứa trẻ ở nhà sàn tập thể nào cũng được hưởng.
Chàng chỉ tự nấu ăn cho mình vào thời gian sau này, khi đã trở thành phụ việc cho Phù Đổng Thiên Vương, khi ấy chàng đã lớn, không còn được ăn phần ăn tập thể kia nữa, vì vậy mỗi dịp nghỉ lễ trở về nhà ở Khau Pạ thì chàng lại phải tự nấu nướng cho mình.
Mai Lang đối với đồ ăn thức uống không đặt ra nhiều quy tắc lắm. Chàng vốn là một quân nhân, được rèn luyện trong môi trường quân đội khắc nghiệt nên đã sớm chế ngự được dục ăn của mình. Chàng thường nấu những món đơn giản, khoai luộc sắn luộc. Dù sao, ăn uống cũng chỉ là để cơ thể bớt trống trải mà thôi.
- Không ạ. - Sao lau nước mắt, xúc động thốt lên - Ngon lắm ạ!
- Thế à? - Chàng nghe tảng đá đè trên cõi lòng lon ton lăn đi. Môi chàng cong lên, ân cần đút cho em thêm nhiều cháo nữa, dịu dàng nói - Thế thì ăn nhiều một chút, trong bếp vẫn còn, khi nào đói ta lại mang ra cho em ăn.
- Không đâu, em sẽ hỏi các chị làm cách nào để giữ được nồi cháo đó mãi không hỏng. - Nhưng Sao lại đột ngột nói với chàng như vậy.
- Hửm? Gì nữa? Cháo không ăn mà giữ làm gì? - Chàng vô cùng khó hiểu.
- Giữ làm kỉ niệm ạ! - Sao nắm hai tay lại, cơn bệnh của em hoàn toàn bị đẩy lùi, em lại trở về là cô nhóc tràn đầy sức sống trước đây - Em sẽ giữ nồi cháo đó lại làm kỉ niệm! Mỗi ngày sẽ đem nó ra lau chùi ngắm nghía như người ta chăm bẵm cổ vật ấy!
Mai Lang Vương nghe em nói, phì cười. Chàng đút em ăn hết bát cháo đó rồi lại đút nước cho em, bảo rằng chỉ cần em muốn ăn chàng sẽ nấu, không cần phải tiếc nồi cháo đó làm gì.
Lấp đầy bụng của em xong, chàng lại mang thuốc đến, thuốc cũng được chàng chuẩn bị từ ban nãy. Mai Lang Vương giúp em uống thuốc rồi đỡ em nằm xuống giường, Sao không chịu nằm trên gối, em đòi gối đầu lên người chàng. Mai Lang Vương suýt nữa để lí trí trôi mất khi nhìn thấy bộ dạng vòi vĩnh đáng yêu của em, tuy vậy, chàng vẫn cố gắng kháng cự, kéo lí trí trở về. Trời đang dần sáng và các vị trưởng bối kia sẽ quay lại, nếu họ thấy chàng ở trong phòng em và em còn gối đầu lên người chàng thì hẳn là họ sẽ nổi xung một trận.
Mai Lang Vương thương lượng với em về việc canh chừng cho đến khi em ngủ thay vì gối đầu lên người, Sao đồng ý với chàng, dù sao em cũng không muốn chàng bị các chị phạt.
- Mai Lang. - Sao đang nằm quay về phía chàng, Mai Lang Vương thì ngồi bên mép giường, tay lả lướt qua mái tóc mềm mại của em.
- Ừm. - Chàng nghe em nũng nịu.
- Nếu em thích mai, ngài sẽ chăm cho em một chậu chứ? - Em ngượng ngập hỏi.
- Gì chứ? - Mai Lang Vương nghe em nói, tay gác lên đầu gối, buồn cười - Cả Mai Viện này vẫn chưa đủ với em ư?
Sao rũ mắt xuống, hai má ửng hồng, ngập ngừng đáp - Nhưng em muốn một chậu mai riêng, một chậu mà ngài tự tay uốn nắn chăm bẵm.
Mai Lang Vương trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chàng lại lắc đầu - Ta không tặng mai cho em đâu.
- Sao ạ? - Em hơi tủi, giọng nghẹn lại.
Chàng xoa tóc em, cười dịu dàng - Ta có thể tặng mai cho bất cứ ai, chỉ riêng em là không được.
- Tại sao? - Em phụng phịu, quay đi, hỏi một cách hờn dỗi.
Mai Lang Vương im lặng, chốc sau, thật lâu sau, em mới nghe chàng trả lời.
- Em đã sở hữu cây mai quý nhất ở đây rồi, không cây mai nào khác được tranh chỗ với nó.
Sao ngẫm nghĩ lời chàng, cây mai quý nhất ở đây ư? Từ trước đến giờ em làm gì có cây mai nào chứ? Em quay lại chàng thắc mắc, muốn hỏi cho ra lẽ lời nói mập mờ kia, nhưng Mai Lang Vương đã gõ trán em và bảo em đi ngủ mau lên.
Sao ôm trán nhìn chàng, Mai Lang Vương lại lảng tránh. Sau cùng em không thèm làm khó chàng nữa, lòng thầm nghĩ rằng là vì chàng không muốn uốn nắn mai cho em nên mới nói vậy. Tuy thế, em không còn buồn bực về chuyện đó hay chuyện lá thư, bởi vì bát cháo của chàng đã xoa dịu tất cả.
Sau rốt thì, em nhận ra rằng, được ở bên chàng đã là một niềm hạnh phúc.
-o-
Sao nằm thiêm thiếp, em chẳng còn tâm trí để suy nghĩ chuyện gì nữa, cả người em đang nóng hừng hực. Chẳng biết em đã mơ màng bao lâu, chỉ thoáng nghe tiếng guốc. Đó là tiếng guốc của Mai Lang, Sao bật khóc, em vô thức gọi - Mai Lang, Mai Lang…
- Ta đây. - Có tiếng người trả lời em thật.
Sao choàng mở mắt, mơ màng nhìn. Em đang nằm trong vòng tay của Mai Lang Vương, người bị bọc kín trong chăn. Chàng ôm em và ngồi ở mép giường, quần áo mà em vứt tạm trên sàn đã được thu dọn.
- Mai Lang… - Sao không biết đây là mơ hay thật, em ôm lấy cổ chàng, khóc nức nở than - Em mệt quá!
Mai Lang Vương xót xa, chàng nghe cõi lòng như bị ai dùng kim xuyên thấu. Chàng tựa cằm lên trán em, xoa xoa đôi vai mỏng manh, thì thầm - Ổn rồi, không sao nữa, đừng khóc.
- Hắn bắt em đi theo hắn, đội mưa đội gió…
- Ta trói hắn rồi.
- Hắn bịt miệng em bằng quai nón, còn cấm khẩu em nữa.
- …
Em không còn nghe thấy chàng trả lời mà chỉ nghe thấy tiếng gỗ gãy giòn giã. Sao không quan tâm nữa, em lịm đi. Mai Lang Vương bế em lên, khi đi ra đến cửa chàng lại quay trở vào, vẻ mặt bối rối.
Bất đắc dĩ chàng đành gọi bà chủ của quán trọ đến, nhờ bà ta chuẩn bị một bộ áo và thay cho em, xong việc chàng lại dùng chăn bọc em cẩn thận rồi mang ra ngoài.
Chàng Văn tiên kia thì không được đối xử êm dịu như vậy, chàng ta đang ngồi thiền trong phòng thì bị người của Mai Viện ập vào trói nghiến. Cả người chàng ta vẫn sũng nước, bấy giờ còn bị bện thêm dây thừng. Các tiểu đồng của Mai Viện mang bộ dạng bị trói gô hài hước đó của chàng ta mà quẳng lên thuyền.
Mai Lang Vương cũng lên thuyền, chiếc thuyền này không phải là lâu thuyền mà chàng vẫn dùng mà là Mông đồng thuyền. Nó không quá lớn nhưng tốc độ rất nhanh. Thân thuyền được bọc đồng và mái thuyền vừa rộng vừa dài, che kín hoàn toàn khoang thuyền.
Thật ra chiếc Mông đồng thuyền này là loại thuyền bọc đồng đơn giản, nó chủ yếu được dùng trong việc di chuyển chứ không phải chiến đấu nên nhiều chi tiết đã bị giản lược. Khoang thuyền sâu chứ không lát sàn. Đầu thuyền và đuôi thuyền cũng không có khoang riêng dành cho chỉ huy nghỉ ngơi. Quanh thuyền không bố trí tay chèo và các loại vũ khí. Dọc theo khoang thuyền, người ta lắp hai bục gỗ song song nhau để làm chỗ ngồi.
Chàng Văn tiên đó bị nhét vào cuối thuyền, các tiểu đồng ngồi hai bên mạn thuyền còn Mai Lang Vương thì ôm Sao trong lòng, ngồi gần đầu thuyền. Chàng lo lắng nhìn em, cẩn thận che chắn để em không bị nhiễm gió lạnh. Cả đoàn người tốc hành trở về Châu Đốc.
Mai Lang Vương nhớ về thời điểm cách đây ba canh giờ trước.
- Sao đâu rồi? - Vừa về đến nhà là chàng đã đón ngay một tiểu đồng lại và hỏi. Trên tay chàng mang theo quyển sổ của em. Ban nãy chàng đã nhờ Thần Tình mua quyển sổ khác và một hộp bút chì mới, em thương quý quyển sổ này lắm, giờ nó thành ra như vậy, có lẽ em rất tiếc nuối.
- Chị ở sân sau ạ. - Tiểu đồng báo.
- Ừm. - Chàng thư thái cười, tiến ra sân sau, mới đi đến cửa sau thôi là chàng đã nhìn thấy một góc chiếu hoa rồi. Hẳn là em lại tập thêu, em chăm chỉ thật.
Tuy nhiên, khi đến nơi, chàng quả thật nhìn thấy chiếu hoa, gối trái dựa và khung thêu nhưng lại không thấy em. Mai Lang Vương hoài nghi, Sao có tính tự giác cao, em ấy sẽ không bỏ đồ lung tung như vậy.
Chàng đi đến và ngồi xuống một góc chiếu, dấu vết còn sót lại ở đó báo hiệu cho chàng biết có sự đột nhập của kẻ lạ. Mùi hương và thần lực sót lại của kẻ ấy vẫn còn bám lại trên nan chiếu. Chàng biết mùi vị này, đó là mùi của thằng nhóc Văn tiên kia. Mai Lang Vương cau mày, gọi tiểu đồng đi kiểm tra.
Sau khi biết chắc là Sao đã bị bắt cóc, chàng lập tức đuổi theo. Thế nhưng họ đã đi khá lâu rồi, còn sử dụng cả thuật dịch chuyển nữa. Chàng rất vất vả mới tìm ra họ, lúc đến nơi thì trời đã sẩm tối. Mai Lang Vương lao vào phòng Sao và tìm em trước, các tiểu đồng đi theo chàng lo gã Văn tiên kia.
Khi tìm được em, Sao đang sốt khá cao. Chàng không thể cứ vậy mà mang em theo được. Mai Lang Vương cho chuẩn bị thuyền và dùng thuyền đưa em về, mặc dù tốc độ sẽ chậm hơn so với thuật dịch chuyển nhưng nó tốt với em.
- Mai Lang… - Sao cựa quậy trong lòng chàng, em đáng thương quá.
- Ta đây, không sao nữa rồi. - Mai Lang Vương ghì em vào lòng, dỗ dành.
- Ấm quá. - Em dụi vào người chàng, môi nở nụ cười mãn nguyện mà lâu rồi chàng không được thấy.
Mai Lang Vương nghe lòng bừng sáng, chàng ôm em chặt hơn, dịu giọng - Thế à? Thế này có ấm hơn không?
Cuộc trò chuyện của hai người vẳng vào tai chàng Văn tiên kia. Chàng ta cũng đang chịu tác động của cơn sốt, thần trí khi mờ khi tỏ. Dẫu vậy, chàng ta vẫn nắm bắt được cử chỉ mà Mai Lang Vương dành cho Sao. Thôi xong rồi, có lẽ nào chàng ta đã chơi dại không? Ban đầu tóm cô bé ấy chỉ vì không muốn cô ta đem chuyện chàng trốn thoát lan truyền. Sau cùng lại tóm nhầm vợ của Vương, thật là xúi quẩy. Giá mà ban đầu đừng bắt cô ta theo thì không chừng ông Vương đó đã thả chàng đi rồi. Chàng vỗ tay lên đầu, thầm chửi rủa chính mình.
Đến giữa giờ sửu, mọi người cũng trở về được Mai Viện. Các vị Hoa Tiên mất ngủ mà đứng đợi ở cổng, khi thấy chàng mang em về, người em lại phát sốt, các nàng lo lắng vô cùng. Mai Lang Vương đem Sao về phòng, các vị Hoa Tiên thay chàng chăm sóc cho em. Mai Lang Vương đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trước cửa phòng Sao. Chàng muốn vào trong xem em lắm, ngặt nỗi các vị Hoa Tiên không cho vào, họ nói rằng chàng là đàn ông, không được tùy tiện đi vào phòng con gái, hơn nữa các nàng còn đang lau người cho Sao, chàng càng không được vào.
Tiểu đồng đến bẩm báo với chàng về vị Văn tiên kia trong lúc chàng sốt ruột. Mai Lang Vương sầm mặt, ánh mắt lạnh như băng đá. Mặc dù chàng rất muốn tống khứ thằng nhóc ấy ra khỏi Mai Viện của mình nhưng chẳng thể làm được, chàng bảo tiểu đồng cởi trói cho chàng ta và nhốt chàng ta vào phòng canh gác cẩn mật. Sau khi an bài cho chàng ta kĩ lưỡng, chàng lại viết thêm một lá thư nữa và gửi đến Văn phủ, chủ yếu hối thúc họ mau chóng đến đây đưa thằng nhóc phá phách kia về. Chàng không muốn nhìn thấy nó ở Mai Viện của chàng nữa.
Giữa giờ dần, các vị Hoa Tiên cũng lo cho Sao ổn thỏa xong. Các nàng quay trở về khu của mình nghỉ ngơi và dặn chàng chăm sóc cho em. Mai Lang Vương bấy giờ mới được vào phòng nhìn Sao một chút, em đang say giấc nồng. Chàng ngồi bên giường ngắm em ngơ ngẩn, khi biết em bị kẻ khác đưa đi khỏi vòng tay chàng, chàng vô cùng lo lắng và tức giận.
Mai Lang Vương hôn lên tóc em, chúng vẫn còn hơi ẩm. Chàng cười mỉm, đắp chăn cho em cẩn thận rồi đi ra nhà trước. Chàng không quay về mà quyết định ngả lưng ở sập ngoài gian trước chợp mắt một chút. Thật ra chàng không định ngủ mà muốn trông chừng em, đáng tiếc các vị Hoa Tiên ban nãy đã cảnh cáo chàng, bảo chàng rằng không được nán lại phòng em quá một khắc.
Mặc dù các vị Hoa Tiên đều nghĩ đến việc sẽ để Sao trở thành thiếp của chàng, tuy nhiên trước khi em đủ tuổi, các nàng trông chừng cả hai rất sát sao. Mai Lang Vương luôn bị các nàng cảnh cáo và nhắc nhở, những cử chỉ mà chàng dành cho em luôn phải ở trong chừng mực.
Mai Lang Vương không quan tâm đến việc này lắm, thật ra chàng chẳng ý thức được hành động của mình, chàng cũng chẳng biết cử chỉ nào là đúng chừng mực, cử chỉ nào là không. Hơn nữa, chàng vốn không nghĩ sâu xa đến việc thê thiếp, cũng không có ham muốn dục vọng với em, vì vậy chàng đôi khi không hiểu được sự lo lắng của các vị Hoa Tiên.
Khi họ ngăn cấm chàng, chàng chỉ cười trừ và chấp hành, không cảm thấy khó chịu cũng không suy nghĩ nhiều.
Sao đối với chàng là một người vô cùng quan trọng và quý giá, nhưng chàng lại chưa hiểu rõ được trái tim mình, chưa định hình rõ ràng được mối quan hệ này. Đôi khi chàng muốn ôm em, đôi khi chàng muốn hôn tóc em, đôi khi chàng khó chịu buồn bực vì gã khác đến gần em. Chàng rất muốn kiểm soát em, muốn giữ em trong vòng tay chàng và khiến em chỉ nhìn mỗi mình chàng. Chàng muốn những điều đó và vô tư làm theo sở nguyện của mình chứ chưa từng tự hỏi tại sao chàng lại muốn thế, làm thế.
Dù chàng thao lược trên chính trường là vậy nhưng trong tình trường, chàng lại chỉ là một gã khờ.
Đến khi gà gáy sáng, chàng lại nghe tiếng Sao thì thào. Mai Lang Vương tiến đến cửa phòng và nhìn vào, chàng thấy em đã tỉnh, đang nằm trên giường dõi mắt ra. Chàng bước vào phòng ngồi xuống và nắm lấy tay em - Em thấy trong người thế nào?
- Mai Lang. - Sao hơi ngạc nhiên, nhưng rồi niềm vui vỡ òa trong mắt, em cố gắng ngồi dậy ôm lấy chàng.
- Sao… - Mai Lang Vương ngại ngùng.
- Em tưởng mãi mãi không thể nhìn thấy ngài nữa rồi! - Em khóc nức nở.
- Làm sao chuyện đó có thể xảy ra chứ? - Chàng vòng tay ôm lấy em, tay còn lại lau qua khóe mắt, dỗ dành - Ta sẽ không để em rời khỏi ta.
Sao nằm yên trong lòng chàng, Mai Lang Vương ôm em dỗ ngọt để em bình tĩnh một chút rồi cẩn thận đỡ em ra. Chàng đi ra nhà sau chuẩn bị cho em chút nước ấm và cháo loãng. Sao thấy chàng rời đi, em rất thắc mắc, dẫu vậy cũng không cựa quậy nữa, em nằm im đợi chàng.
Phải mất khá lâu sau, chàng mới quay lại. Không còn cách nào khác, để nấu cháo nhừ thì mất rất nhiều thời gian. Mai Lang Vương tự tay nấu cháo cho em, tự tay mang vào phòng. Khi khay cháo nóng hổi được đặt lên bàn cạnh giường, Sao khá ngạc nhiên.
- Ngài… Nấu ạ? - Em không nghĩ suy đoán của mình là đúng, bởi vì Mai Lang chẳng bao giờ vào bếp. Tuy vậy, chiếu theo thời gian mà chàng rời đi thì khá khớp với bát cháo đó… Đó vừa vặn là thời gian nấu một nồi cháo nhừ.
Mai Lang Vương hắng giọng, bối rối. Chàng không đáp mà chỉ đỡ em dậy, cẩn thận đút cháo cho em.
Sao ngẩn ngơ ăn cháo, vị mặn và ấm áp lan tỏa trên đầu lưỡi khiến em rung động xuyến xao. Nước mắt vô thức rơi, em đưa tay lau sạch. Thế mà khi chàng đưa thìa cháo đến, nước mắt mới lại lọt thỏm vào thìa cháo ấy.
- Gì vậy? Chẳng lẽ dở lắm sao? - Chàng chột dạ hỏi.
Mai Lang trước giờ chưa từng nấu cho ai ăn cả, chàng chỉ tự nấu cho mình ăn thôi. Những món mà chàng nấu đều chiếu theo khẩu vị của chàng, cho dù ngon dù dở thì chàng cũng ăn tuốt được.
Hồi trước, khi còn làm tiểu đồng, chàng cũng từng phụ việc ở bếp. Tuy vậy, vì là Hoa Tiên nên chàng không phải làm gì nhiều ngoài việc gọt rau củ. Thức ăn mà chàng dùng khi còn ở Khau Pạ đều do các vị Hoa Tiên chuẩn bị cho, đó là phần ăn mà đứa trẻ ở nhà sàn tập thể nào cũng được hưởng.
Chàng chỉ tự nấu ăn cho mình vào thời gian sau này, khi đã trở thành phụ việc cho Phù Đổng Thiên Vương, khi ấy chàng đã lớn, không còn được ăn phần ăn tập thể kia nữa, vì vậy mỗi dịp nghỉ lễ trở về nhà ở Khau Pạ thì chàng lại phải tự nấu nướng cho mình.
Mai Lang đối với đồ ăn thức uống không đặt ra nhiều quy tắc lắm. Chàng vốn là một quân nhân, được rèn luyện trong môi trường quân đội khắc nghiệt nên đã sớm chế ngự được dục ăn của mình. Chàng thường nấu những món đơn giản, khoai luộc sắn luộc. Dù sao, ăn uống cũng chỉ là để cơ thể bớt trống trải mà thôi.
- Không ạ. - Sao lau nước mắt, xúc động thốt lên - Ngon lắm ạ!
- Thế à? - Chàng nghe tảng đá đè trên cõi lòng lon ton lăn đi. Môi chàng cong lên, ân cần đút cho em thêm nhiều cháo nữa, dịu dàng nói - Thế thì ăn nhiều một chút, trong bếp vẫn còn, khi nào đói ta lại mang ra cho em ăn.
- Không đâu, em sẽ hỏi các chị làm cách nào để giữ được nồi cháo đó mãi không hỏng. - Nhưng Sao lại đột ngột nói với chàng như vậy.
- Hửm? Gì nữa? Cháo không ăn mà giữ làm gì? - Chàng vô cùng khó hiểu.
- Giữ làm kỉ niệm ạ! - Sao nắm hai tay lại, cơn bệnh của em hoàn toàn bị đẩy lùi, em lại trở về là cô nhóc tràn đầy sức sống trước đây - Em sẽ giữ nồi cháo đó lại làm kỉ niệm! Mỗi ngày sẽ đem nó ra lau chùi ngắm nghía như người ta chăm bẵm cổ vật ấy!
Mai Lang Vương nghe em nói, phì cười. Chàng đút em ăn hết bát cháo đó rồi lại đút nước cho em, bảo rằng chỉ cần em muốn ăn chàng sẽ nấu, không cần phải tiếc nồi cháo đó làm gì.
Lấp đầy bụng của em xong, chàng lại mang thuốc đến, thuốc cũng được chàng chuẩn bị từ ban nãy. Mai Lang Vương giúp em uống thuốc rồi đỡ em nằm xuống giường, Sao không chịu nằm trên gối, em đòi gối đầu lên người chàng. Mai Lang Vương suýt nữa để lí trí trôi mất khi nhìn thấy bộ dạng vòi vĩnh đáng yêu của em, tuy vậy, chàng vẫn cố gắng kháng cự, kéo lí trí trở về. Trời đang dần sáng và các vị trưởng bối kia sẽ quay lại, nếu họ thấy chàng ở trong phòng em và em còn gối đầu lên người chàng thì hẳn là họ sẽ nổi xung một trận.
Mai Lang Vương thương lượng với em về việc canh chừng cho đến khi em ngủ thay vì gối đầu lên người, Sao đồng ý với chàng, dù sao em cũng không muốn chàng bị các chị phạt.
- Mai Lang. - Sao đang nằm quay về phía chàng, Mai Lang Vương thì ngồi bên mép giường, tay lả lướt qua mái tóc mềm mại của em.
- Ừm. - Chàng nghe em nũng nịu.
- Nếu em thích mai, ngài sẽ chăm cho em một chậu chứ? - Em ngượng ngập hỏi.
- Gì chứ? - Mai Lang Vương nghe em nói, tay gác lên đầu gối, buồn cười - Cả Mai Viện này vẫn chưa đủ với em ư?
Sao rũ mắt xuống, hai má ửng hồng, ngập ngừng đáp - Nhưng em muốn một chậu mai riêng, một chậu mà ngài tự tay uốn nắn chăm bẵm.
Mai Lang Vương trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chàng lại lắc đầu - Ta không tặng mai cho em đâu.
- Sao ạ? - Em hơi tủi, giọng nghẹn lại.
Chàng xoa tóc em, cười dịu dàng - Ta có thể tặng mai cho bất cứ ai, chỉ riêng em là không được.
- Tại sao? - Em phụng phịu, quay đi, hỏi một cách hờn dỗi.
Mai Lang Vương im lặng, chốc sau, thật lâu sau, em mới nghe chàng trả lời.
- Em đã sở hữu cây mai quý nhất ở đây rồi, không cây mai nào khác được tranh chỗ với nó.
Sao ngẫm nghĩ lời chàng, cây mai quý nhất ở đây ư? Từ trước đến giờ em làm gì có cây mai nào chứ? Em quay lại chàng thắc mắc, muốn hỏi cho ra lẽ lời nói mập mờ kia, nhưng Mai Lang Vương đã gõ trán em và bảo em đi ngủ mau lên.
Sao ôm trán nhìn chàng, Mai Lang Vương lại lảng tránh. Sau cùng em không thèm làm khó chàng nữa, lòng thầm nghĩ rằng là vì chàng không muốn uốn nắn mai cho em nên mới nói vậy. Tuy thế, em không còn buồn bực về chuyện đó hay chuyện lá thư, bởi vì bát cháo của chàng đã xoa dịu tất cả.
Sau rốt thì, em nhận ra rằng, được ở bên chàng đã là một niềm hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.