Quyển 2 - Chương 38: Em sẽ đi tìm con đường riêng.
Dye1002
27/01/2020
'Sao nhoẻn cười mà nước mắt cứ đổ. Em nghe trái tim mình siết
mạnh, siết mạnh nhưng tâm trí thì không còn u ám nữa mà sáng lóa rỡ
ràng. Ôi cầu vồng, ôi áng mây xanh ngời. Em muốn đi, muốn khám phá, muốn sống cuộc sống của mình!'
-o-
Lúc Sao đang đưa tiễn mối tình đầu của mình thì chợt nghe thấy tiếng tặc lưỡi chầng chậc. Nó giống như là tiếng kêu của lũ thạch sùng vậy, vô cùng chói tai, khiến người ta bực bội. Em ngưng khóc, ngẩng mặt lên nhìn, liền thấy sau tảng đá có võng của ai mắc sẵn. Sao nín thở nhìn chiếc võng đó mãi, thành võng cuối cùng hạ xuống, bộ mặt cau có của Nùng Tậu hiện ra.
- Trời ơi là trời, ngủ trưa cũng không yên. - Vừa nhác thấy em là chàng ta liền cất giọng trách cứ.
Sao đỏ bừng mặt, nhớ lại tiếng khóc ban nãy của mình, so với tiếng bò rống có lẽ chẳng khác là bao. Em tẽn tò lau nước mắt, định lủi đi. Nhưng Nùng Tậu đã tháo võng ra và đi đến chỗ em.
Chàng ta thả võng lên tảng đá rồi đặt mông ngồi lên chiếc võng trải rộng ấy, gác tay qua đầu gối và nhìn em lặng lẽ. Sao thấy chàng ta đến gần, đương nhiên không thể trốn đi được nữa, em đành quỳ dưới tảng đá đó mà khúm núm chờ chàng ta sai khiến.
Nùng Tậu nhịp nhịp tay lên gối, thản giọng hỏi - Bị bỏ rồi hả?
Sao chợt khựng lại. Em che tay kín mặt, nước mắt thoát ra theo những kẽ tay, mím môi gật đầu.
Nùng Tậu nhìn đồng ruộng xa xăm - Thế đấy, đã bảo mà. Nếu thật lòng thì người ta đã hành động kiểu khác.
Dừng một chút, chàng lại cười nhạt - Vợ tương lai của người ta đẹp vậy, còn là hoa khôi của Hoa giới, tài sắc vẹn toàn. Con nhỏ xấu xí như ngươi sao sánh bằng chứ? Cứ mơ hão mãi. Giờ đau chưa?
Sao đã quen với kiểu nói chuyện mạt sát này rồi. Em cũng không còn thành kiến với chàng ta nữa, vì vậy dễ chấp nhận cách nói của chàng ta hơn. Thời gian qua, Nùng Tậu dù ngoài mặt tỏ ra bất cần nhưng bên trong thì luôn âm thầm quan tâm đến em. Chàng ta không bắt em đến hầu, giúp em tránh khỏi tầm mắt của Mai Lang Vương và còn cho em dời đến nhà chính ở cùng chàng. Sao biết ơn những việc đó lắm, vì thế dù chàng ta vẫn buông lời sắc nhọn với em thì em cũng không chấp nhặt.
- Em đúng là tưởng bở ha. - Sao thừa nhận, cười gượng dù nước mắt vẫn chảy.
Nùng Tậu nghe em nói thế, lại trông bộ dạng vừa khóc vừa cười của em, chàng không nhịn được nhếch mép. Lần đầu tiên Nùng Tậu cảm thấy có thể cởi mở với em, lần đầu tiên chàng cảm thấy rằng, em có thể đào tạo được, có thể trở thành tiểu đồng thân cận của chàng.
- Tình đầu thường là tan vỡ. - Chàng nhìn mây trời, tự nhiên trò chuyện với em như một người bạn - Nó tan vỡ để người ta trưởng thành. Trải qua một lần tan vỡ, người ta sẽ càng học thêm nhiều điều hơn dù tâm hồn phải chịu tổn thương. Sức sống của con người rất mãnh liệt, khả năng vượt qua nỗi đau của con người cũng là bất bại. Cho dù họ luôn cho rằng họ sẽ không bao giờ quên được mối tình ấy, người xưa cũ ấy thì rồi họ cũng sẽ quên, sẽ vượt qua thôi. Họ quên ngay cả khi họ chưa nhận thức được điều đó nữa. Có lẽ bây giờ ngươi cảm thấy thật tồi tệ và muốn buông xuôi mọi thứ cho xong nhưng rồi khi thời gian qua đi, người sẽ cân bằng lại. Khi tỉnh táo trở lại rồi, người sẽ thấy những chuyện đã trôi qua kia tựa như một giấc mơ vậy. Và rồi ngươi sẽ lại có thể tiếp tục yêu, có thể tiếp tục vui sống, có thể tiếp tục ước mơ. Rất đơn giản.
- Thế… Ạ? - Sao ngơ ngẩn, em nghe tim mình chợt nhói lên.
- Chứ còn gì nữa? - Nùng Tậu cười xác nhận, trỏ tay về chân trời phía xa. Nơi đó hoàng hôn màu vàng nhạt đã loang kín khắp bầu trời. Dù nó không đỏ rực, không chói chang nhưng lại quang đãng tươi sáng. Nó khiến tâm trí Sao bừng mở - Hạnh phúc trên thế gian này không gói gọn trong tình yêu đôi lứa. Ngoài kia còn biết bao nhiêu điều thú vị chờ khám phá? Sao cứ mãi nhốt mình ở một chỗ mà ủ ê sầu não? Đi ra ngoài, tận hưởng bầu trời tự do nào! Khi đó ngươi sẽ thấy rằng ngươi nhỏ bé ra sao, và rằng nỗi đau mà ngươi nghĩ là có thể giết chết được ngươi trong tức khắc ấy chỉ là một cái 'ổ gà' trên con đường ngàn dặm mà thôi.
Khoảnh khắc ấy, Sao đã nhìn thấy một điều rất khác. Một điều mà em chưa từng nghĩ đến trước đây. Một bầu trời mới. Sao cảm thấy như trên lưng em vừa mọc ra đôi cánh vậy. Em muốn bay vút lên cao, nơi đầy mộng mơ và lí thú mà Quan Lang nhắc đến.
Thế rồi em nhớ về sở thích của mình, những chuyến phiêu lưu. Ôi, tại sao em chỉ muốn nghe, chỉ muốn đọc về chúng mà chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tự thân đi khám phá? Tại sao em mãi theo đuổi những chuyến phiêu lưu trong tưởng tượng mà không tham gia vào một cuộc hành trình thực thụ? Tại sao em lại gắn cuộc đời mình vào chốn này? Tại sao cứ phải ở lại đây khổ sở?
Sao nhoẻn cười mà nước mắt cứ đổ. Em nghe trái tim mình siết mạnh, siết mạnh nhưng tâm trí thì không còn u ám nữa mà sáng lóa rỡ ràng. Ôi cầu vồng, ôi áng mây xanh ngời. Em muốn đi, muốn khám phá, muốn sống cuộc sống của mình!
Nùng Tậu biết đã khai sáng cho em thành công, chàng cười đắc ý, gọi lưỡi rìu của mình ra. Nùng Tậu gõ cán rìu lên tảng đá, làm vang lên tiếng 'đinh' vang dội. Sao chăm chú quan sát nó, đây là lần thứ hai em được trông thấy nó ở khoảng cách gần. Nùng Tậu lướt dọc ngón tay theo cán rìu, nơi gần với lưỡi. Sao nhìn kĩ, nhận ra trên đó lần lượt khoét năm lỗ nhỏ hình thoi.
- Ta chuẩn bị nó từ khi còn ở Cổ Loa. - Nùng Tậu hứng chí nói - Ngươi có biết Năm Chèo không? Thần sấu lúc nào cũng làm mình làm mẩy gây họa cho chúng ta đấy? Nó có năm con sấu thuộc hạ, chia nhau trấn giữ ở khắp Thần giới. Mỗi con khảm một mảnh 'vảy gốc' trên lưng. Đó là mảnh vảy mà chúng nhận từ Năm Chèo.
Nùng Tậu nhếch môi - Ta sẽ sưu tập hết các mảnh vảy đó và khảm chúng lên lưỡi rìu cưng của ta.
Chàng nhìn sang em, cao ngạo chỉ định - Người sẽ tháp tùng ta trong chuyến hành trình ấy!
Sao kinh ngạc, em mở lớn mắt nhìn Nùng Tậu. Chàng hiểu em đang nghĩ gì, giải thích rõ hơn - Ông già bắt ta đến đây bảo vệ ngươi. Nếu ngươi cứ dính lấy tên Mai Lang Vương đó thì ta sẽ không có cớ rời đi nữa và sẽ phải ở lại đây chịu cảnh chim lồng cá chậu đến năm khỉ tháng ngựa nào cũng chả biết. May thay ngươi chưa thuộc về hắn và hắn thì cũng buông tay ngươi ra rồi. Ngươi hãy đi cùng ta. Nếu ngươi đi cùng ta thì ông già sẽ không ý kiến nữa, ngươi sẽ hầu hạ ta còn ta thì bảo ban ngươi vậy.
- Thật ạ?! - Em reo vang, hỏi lại chàng.
- Ừ. - Nùng Tậu gật đầu.
Sao nắm chặt hai tay lại và nhìn chân trời. Em đã có quyết định rồi, em sẽ vừa ngao du cùng Nùng Tậu và vừa sưu tầm tư liệu cho Nhã Lang. Em sẽ không cần phải hỏi ai nữa mà tự mình tìm hiểu khám phá. Em sẽ cùng Nhã Lang thực hiện một bộ sách tư liệu mới, với những tư liệu do chính em trải nghiệm và thu thập.
Sao đã tìm thấy hướng đi cho cuộc đời mình.
Từ nay, em sẽ đi theo hướng khác, tự dựng xây tương lai của mình. Em sẽ xếp quá khứ lại và theo đuổi ước mơ mới. Mặc dù hiện tại em vẫn còn đau, vẫn còn yêu người đó, nhưng em tin rằng, khi em trưởng thành và trải qua những chuyến hành trình mới, em sẽ dần quên được người thôi.
Rồi sẽ có lúc, em chỉ còn xem người như một vị trưởng bối mà em hết mực tôn kính.
Rồi sẽ có lúc, tình yêu và nỗi đau em dành cho người đều biến mất, chỉ còn lại sự kính trọng vô bờ.
Sao gật đầu, đồng ý với Nùng Tậu. Để chắc chắn về thỏa thuận, Nùng Tậu đặt một con dấu lên người em. Đó là ấn mà chàng ta đặt cho các thuộc hạ của mình. Nếu Sao tiếp nhận ấn này thì em không còn là tiểu đồng tự do nữa mà sẽ trở thành tiểu đồng chính thức của Quan Lang. Từ nay, mọi sinh hoạt của em đều sẽ tuân theo an bài của Quan Lang.
Hai người đạt được thỏa thuận rồi, họ không vội trở về Mai Viện mà còn nán lại ở vách núi ngắm trời mây thêm một chốc. Quan Lang kể cho Sao nghe về những nơi mà họ sắp đi qua, về những việc mà họ phải làm, khiến em vô cùng háo hức.
Vì họ đã quyết định sẽ đồng hành cùng nhau trên đoạn đường phía trước nên cả hai bắt đầu làm quen dần với nhau và cố gắng hiểu được nhau. Họ trò chuyện khá lâu, đến khi chiều dần buông xuống họ vẫn chưa quay về.
-o-
Lúc Sao đang đưa tiễn mối tình đầu của mình thì chợt nghe thấy tiếng tặc lưỡi chầng chậc. Nó giống như là tiếng kêu của lũ thạch sùng vậy, vô cùng chói tai, khiến người ta bực bội. Em ngưng khóc, ngẩng mặt lên nhìn, liền thấy sau tảng đá có võng của ai mắc sẵn. Sao nín thở nhìn chiếc võng đó mãi, thành võng cuối cùng hạ xuống, bộ mặt cau có của Nùng Tậu hiện ra.
- Trời ơi là trời, ngủ trưa cũng không yên. - Vừa nhác thấy em là chàng ta liền cất giọng trách cứ.
Sao đỏ bừng mặt, nhớ lại tiếng khóc ban nãy của mình, so với tiếng bò rống có lẽ chẳng khác là bao. Em tẽn tò lau nước mắt, định lủi đi. Nhưng Nùng Tậu đã tháo võng ra và đi đến chỗ em.
Chàng ta thả võng lên tảng đá rồi đặt mông ngồi lên chiếc võng trải rộng ấy, gác tay qua đầu gối và nhìn em lặng lẽ. Sao thấy chàng ta đến gần, đương nhiên không thể trốn đi được nữa, em đành quỳ dưới tảng đá đó mà khúm núm chờ chàng ta sai khiến.
Nùng Tậu nhịp nhịp tay lên gối, thản giọng hỏi - Bị bỏ rồi hả?
Sao chợt khựng lại. Em che tay kín mặt, nước mắt thoát ra theo những kẽ tay, mím môi gật đầu.
Nùng Tậu nhìn đồng ruộng xa xăm - Thế đấy, đã bảo mà. Nếu thật lòng thì người ta đã hành động kiểu khác.
Dừng một chút, chàng lại cười nhạt - Vợ tương lai của người ta đẹp vậy, còn là hoa khôi của Hoa giới, tài sắc vẹn toàn. Con nhỏ xấu xí như ngươi sao sánh bằng chứ? Cứ mơ hão mãi. Giờ đau chưa?
Sao đã quen với kiểu nói chuyện mạt sát này rồi. Em cũng không còn thành kiến với chàng ta nữa, vì vậy dễ chấp nhận cách nói của chàng ta hơn. Thời gian qua, Nùng Tậu dù ngoài mặt tỏ ra bất cần nhưng bên trong thì luôn âm thầm quan tâm đến em. Chàng ta không bắt em đến hầu, giúp em tránh khỏi tầm mắt của Mai Lang Vương và còn cho em dời đến nhà chính ở cùng chàng. Sao biết ơn những việc đó lắm, vì thế dù chàng ta vẫn buông lời sắc nhọn với em thì em cũng không chấp nhặt.
- Em đúng là tưởng bở ha. - Sao thừa nhận, cười gượng dù nước mắt vẫn chảy.
Nùng Tậu nghe em nói thế, lại trông bộ dạng vừa khóc vừa cười của em, chàng không nhịn được nhếch mép. Lần đầu tiên Nùng Tậu cảm thấy có thể cởi mở với em, lần đầu tiên chàng cảm thấy rằng, em có thể đào tạo được, có thể trở thành tiểu đồng thân cận của chàng.
- Tình đầu thường là tan vỡ. - Chàng nhìn mây trời, tự nhiên trò chuyện với em như một người bạn - Nó tan vỡ để người ta trưởng thành. Trải qua một lần tan vỡ, người ta sẽ càng học thêm nhiều điều hơn dù tâm hồn phải chịu tổn thương. Sức sống của con người rất mãnh liệt, khả năng vượt qua nỗi đau của con người cũng là bất bại. Cho dù họ luôn cho rằng họ sẽ không bao giờ quên được mối tình ấy, người xưa cũ ấy thì rồi họ cũng sẽ quên, sẽ vượt qua thôi. Họ quên ngay cả khi họ chưa nhận thức được điều đó nữa. Có lẽ bây giờ ngươi cảm thấy thật tồi tệ và muốn buông xuôi mọi thứ cho xong nhưng rồi khi thời gian qua đi, người sẽ cân bằng lại. Khi tỉnh táo trở lại rồi, người sẽ thấy những chuyện đã trôi qua kia tựa như một giấc mơ vậy. Và rồi ngươi sẽ lại có thể tiếp tục yêu, có thể tiếp tục vui sống, có thể tiếp tục ước mơ. Rất đơn giản.
- Thế… Ạ? - Sao ngơ ngẩn, em nghe tim mình chợt nhói lên.
- Chứ còn gì nữa? - Nùng Tậu cười xác nhận, trỏ tay về chân trời phía xa. Nơi đó hoàng hôn màu vàng nhạt đã loang kín khắp bầu trời. Dù nó không đỏ rực, không chói chang nhưng lại quang đãng tươi sáng. Nó khiến tâm trí Sao bừng mở - Hạnh phúc trên thế gian này không gói gọn trong tình yêu đôi lứa. Ngoài kia còn biết bao nhiêu điều thú vị chờ khám phá? Sao cứ mãi nhốt mình ở một chỗ mà ủ ê sầu não? Đi ra ngoài, tận hưởng bầu trời tự do nào! Khi đó ngươi sẽ thấy rằng ngươi nhỏ bé ra sao, và rằng nỗi đau mà ngươi nghĩ là có thể giết chết được ngươi trong tức khắc ấy chỉ là một cái 'ổ gà' trên con đường ngàn dặm mà thôi.
Khoảnh khắc ấy, Sao đã nhìn thấy một điều rất khác. Một điều mà em chưa từng nghĩ đến trước đây. Một bầu trời mới. Sao cảm thấy như trên lưng em vừa mọc ra đôi cánh vậy. Em muốn bay vút lên cao, nơi đầy mộng mơ và lí thú mà Quan Lang nhắc đến.
Thế rồi em nhớ về sở thích của mình, những chuyến phiêu lưu. Ôi, tại sao em chỉ muốn nghe, chỉ muốn đọc về chúng mà chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tự thân đi khám phá? Tại sao em mãi theo đuổi những chuyến phiêu lưu trong tưởng tượng mà không tham gia vào một cuộc hành trình thực thụ? Tại sao em lại gắn cuộc đời mình vào chốn này? Tại sao cứ phải ở lại đây khổ sở?
Sao nhoẻn cười mà nước mắt cứ đổ. Em nghe trái tim mình siết mạnh, siết mạnh nhưng tâm trí thì không còn u ám nữa mà sáng lóa rỡ ràng. Ôi cầu vồng, ôi áng mây xanh ngời. Em muốn đi, muốn khám phá, muốn sống cuộc sống của mình!
Nùng Tậu biết đã khai sáng cho em thành công, chàng cười đắc ý, gọi lưỡi rìu của mình ra. Nùng Tậu gõ cán rìu lên tảng đá, làm vang lên tiếng 'đinh' vang dội. Sao chăm chú quan sát nó, đây là lần thứ hai em được trông thấy nó ở khoảng cách gần. Nùng Tậu lướt dọc ngón tay theo cán rìu, nơi gần với lưỡi. Sao nhìn kĩ, nhận ra trên đó lần lượt khoét năm lỗ nhỏ hình thoi.
- Ta chuẩn bị nó từ khi còn ở Cổ Loa. - Nùng Tậu hứng chí nói - Ngươi có biết Năm Chèo không? Thần sấu lúc nào cũng làm mình làm mẩy gây họa cho chúng ta đấy? Nó có năm con sấu thuộc hạ, chia nhau trấn giữ ở khắp Thần giới. Mỗi con khảm một mảnh 'vảy gốc' trên lưng. Đó là mảnh vảy mà chúng nhận từ Năm Chèo.
Nùng Tậu nhếch môi - Ta sẽ sưu tập hết các mảnh vảy đó và khảm chúng lên lưỡi rìu cưng của ta.
Chàng nhìn sang em, cao ngạo chỉ định - Người sẽ tháp tùng ta trong chuyến hành trình ấy!
Sao kinh ngạc, em mở lớn mắt nhìn Nùng Tậu. Chàng hiểu em đang nghĩ gì, giải thích rõ hơn - Ông già bắt ta đến đây bảo vệ ngươi. Nếu ngươi cứ dính lấy tên Mai Lang Vương đó thì ta sẽ không có cớ rời đi nữa và sẽ phải ở lại đây chịu cảnh chim lồng cá chậu đến năm khỉ tháng ngựa nào cũng chả biết. May thay ngươi chưa thuộc về hắn và hắn thì cũng buông tay ngươi ra rồi. Ngươi hãy đi cùng ta. Nếu ngươi đi cùng ta thì ông già sẽ không ý kiến nữa, ngươi sẽ hầu hạ ta còn ta thì bảo ban ngươi vậy.
- Thật ạ?! - Em reo vang, hỏi lại chàng.
- Ừ. - Nùng Tậu gật đầu.
Sao nắm chặt hai tay lại và nhìn chân trời. Em đã có quyết định rồi, em sẽ vừa ngao du cùng Nùng Tậu và vừa sưu tầm tư liệu cho Nhã Lang. Em sẽ không cần phải hỏi ai nữa mà tự mình tìm hiểu khám phá. Em sẽ cùng Nhã Lang thực hiện một bộ sách tư liệu mới, với những tư liệu do chính em trải nghiệm và thu thập.
Sao đã tìm thấy hướng đi cho cuộc đời mình.
Từ nay, em sẽ đi theo hướng khác, tự dựng xây tương lai của mình. Em sẽ xếp quá khứ lại và theo đuổi ước mơ mới. Mặc dù hiện tại em vẫn còn đau, vẫn còn yêu người đó, nhưng em tin rằng, khi em trưởng thành và trải qua những chuyến hành trình mới, em sẽ dần quên được người thôi.
Rồi sẽ có lúc, em chỉ còn xem người như một vị trưởng bối mà em hết mực tôn kính.
Rồi sẽ có lúc, tình yêu và nỗi đau em dành cho người đều biến mất, chỉ còn lại sự kính trọng vô bờ.
Sao gật đầu, đồng ý với Nùng Tậu. Để chắc chắn về thỏa thuận, Nùng Tậu đặt một con dấu lên người em. Đó là ấn mà chàng ta đặt cho các thuộc hạ của mình. Nếu Sao tiếp nhận ấn này thì em không còn là tiểu đồng tự do nữa mà sẽ trở thành tiểu đồng chính thức của Quan Lang. Từ nay, mọi sinh hoạt của em đều sẽ tuân theo an bài của Quan Lang.
Hai người đạt được thỏa thuận rồi, họ không vội trở về Mai Viện mà còn nán lại ở vách núi ngắm trời mây thêm một chốc. Quan Lang kể cho Sao nghe về những nơi mà họ sắp đi qua, về những việc mà họ phải làm, khiến em vô cùng háo hức.
Vì họ đã quyết định sẽ đồng hành cùng nhau trên đoạn đường phía trước nên cả hai bắt đầu làm quen dần với nhau và cố gắng hiểu được nhau. Họ trò chuyện khá lâu, đến khi chiều dần buông xuống họ vẫn chưa quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.