Quyển 2 - Chương 90: Ghen tuông bỏ việc.
Dye1002
29/01/2020
'- Vương, ngài làm gì vậy?
Mai Lang Vương chìa tay ra, cười nhếch - Thích áo ta lắm hửm? Tối nay ta lại cho mượn, còn giờ thì trả cho ta nào.'
-o-
Mai Lang Vương mang Sao vào thư phòng rồi thả em lên ghế tròn cạnh bàn làm việc của chàng. Sao ngồi im, không nói gì, Mai Lang Vương ngồi xuống ghế thái sư cạnh em. Hai người ngồi bên nhau như thế, chàng bắt đầu làm việc còn em thì bị ép buộc phải hầu chàng. Ban đầu, khi chàng sai em lấy một số món đồ, Sao có chút phản kháng, nhưng rồi đối diện với đôi mắt nâu nghiêm nghị đó, em lại chịu thua. Sao ngoan ngoãn hầu hạ chàng làm việc.
Lần này, Mai Lang Vương không thả cho em về như mọi khi. Bình thường chàng chỉ bắt em hầu đến giờ tuất rồi sẽ cho em về dù lúc đó công việc của chàng còn nhiều hay ít. Hôm nay chàng lại mặc kệ em, quá giờ tuất rồi vẫn cứ sai em thế này thế khác, Sao cũng không thể thẳng thừng nhắc nhở chàng, cho nên chỉ biết cắm cúi hầu hạ.
Công văn hôm nay chàng phải xử lí nhiều gấp ba lần mọi ngày. Chúng xếp chồng, xếp đống, thậm chí có một vài lốc công văn còn chưa được lấy ra khỏi hộp gỗ. Sao hơi thắc mắc nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, đó là công việc ban sáng của chàng. Nói vậy là… Chàng đã gác hết mọi công việc lại để chờ em và Quan Lang ở cổng ư?
Hiểu ra được điều đó khiến lòng em chợt xót, em len lén nhìn chàng, dù lòng tê tái nhưng không dám để chàng nhận ra. Em ngồi yên một chỗ và cố gắng không gây phiền. Khi chàng sai, em ba chân bốn cẳng hầu ngay, phục vụ chàng một cách chuyên tâm tỉ mỉ.
Mai Lang Vương không chú ý đến xung quanh khi làm việc. Chàng tập trung hoàn toàn và đôi khi, chàng sai em trong vô thức. Mãi đến khi quá giờ hợi, Sao bất ngờ đổ gục lên tay chàng thì chàng mới sực tỉnh. Mai Lang Vương dừng bút nhìn sang, Sao đã ngủ gật mất rồi.
Hôm nay em phải làm việc cả ngày, dù bảo là đi chơi nhưng em nghiên cứu chứ có chơi bời gì đâu. Đã vậy lúc về đến nhà còn bị chàng hành, em đương nhiên mệt mỏi lắm, dẫu vậy không dám nói cho chàng biết. Mai Lang Vương nhẹ nhàng bế em vào lòng, để em tựa đầu lên vai chàng mà ngủ. Đợi hơi thở em yên bình hẳn chàng mới tiếp tục làm việc.
Đến nửa đêm, trời càng lúc càng trở lạnh. Mai Lang Vương hôn lên trán em thật yêu thương rồi bế em đến sập ở cạnh cửa sổ. Chàng cởi áo ngoài ra và bọc em lại. Sao ôm lấy áo chàng, trong cơn mơ màng em đã vùi mặt vào đó và tỏ ra rất thỏa mãn dễ chịu. Mai Lang Vương nghe tim đánh thình thịch, chàng si ngốc ngắm em hồi lâu. Cuối cùng chàng lại không kìm được, hôn trán em thêm một lần nữa rồi mới quay về bàn, tiếp tục làm việc.
Khi tia sáng đầu ngày xuất hiện, Sao chợt tỉnh giấc, thứ đánh thức em dậy chính là tiếng giấy bút loạt soạt. Lần đầu tiên Sao bị đánh thức bởi âm thanh ấy, em ngồi dậy và ngơ ngác nhìn, Mai Lang Vương vẫn còn ngồi bên bàn làm việc, tập trung phê duyệt công văn. Công việc mà chàng phải giải quyết đã vơi đi hẳn, có lẽ tầm một canh giờ nữa thì chàng sẽ xong hoàn toàn.
Sao nhìn chàng thức thâu đêm làm việc mà cảm thấy có lỗi kinh khủng, tất cả cũng bởi vì em và Quan Lang không thông báo cho chàng nên chàng mới phải lo lắng mà gác hết việc lại. Sao ngồi im ở sập và hối lỗi. Em không dám làm phiền chàng cũng không dám rời đi, em chỉ biết ngồi đó ngại ngùng.
- Dậy rồi hửm? - Mai Lang Vương phát hiện ra em đã tỉnh sau khi ngẩng đầu lấy mấy cuộn công văn mới.
Sao gật gật đầu, ấp úng, ngượng ngập.
Mai Lang Vương định xử lí công việc tiếp nhưng khi trông thấy bộ dạng mèo con biết lỗi đó, chàng lại phì cười. Chàng bỏ công văn xuống, rời khỏi ghế và khoanh tay tiến đến gần em. Sao hơi tránh né khi thấy chàng đi đến, Mai Lang Vương cúi xuống một chút, nhìn em chăm chăm, đôi mắt nâu thong thả nhìn ngắm vẻ mặt vừa ngủ dậy còn đầy bối rối.
- Đến giờ rồi đấy, sang hầu Quan Lang dùng bữa đi. - Chàng nhẹ nhàng nhắc.
- Dạ? - Sao bỡ ngỡ, em không nghĩ chàng lại bảo em điều ấy.
- Sang đó hầu ngài ấy nhanh rồi trở qua đây với ta. - Chàng bổ sung.
Sao bấy giờ mới hiểu ý, em vâng dạ rồi chuẩn bị rời khỏi sập. Trong lúc em nhích ra mép sập ấy, em vẫn ôm trong lòng tấm chăn. Sao không có thời gian chú ý đến nó, em định ôm nó về nhà và gấp gọn lại cất. Nào ngờ chưa kịp mang nó đi, em đã bị Mai Lang Vương cản lại. Chàng đứng chắn ngay chỗ em, không cho em đứng dậy khỏi sập.
- Vương, ngài làm gì vậy?
Mai Lang Vương chìa tay ra, cười nhếch - Thích áo ta lắm hửm? Tối nay ta lại cho mượn, còn giờ thì trả cho ta nào.
Sao như bị sét đánh, vội vàng nhìn xuống, tấm chăn mà em đang cầm trên tay chính là lễ phục của chàng! Sao lập tức đỏ bừng mặt, em nhớ đến những hành động mơ ngủ đêm qua của mình, Sao có thói quen trùm chăn kín mít khi ngủ và em cực thích vùi mặt vào chăn nữa…
Cả người Sao đỏ lựng.
Em đã làm thế với tấm áo của chàng ư?
Mai Lang Vương thích ý lắm nhưng ngoài mặt chỉ nở nụ cười trêu chọc. Chàng đưa tay đến, giữ lấy áo và kéo lên, Sao thẫn thờ buông tay ra để chàng lấy nó lại. Mai Lang Vương giũ áo và khoác nó lên người, sau khi xỏ tay áo xong, chàng nhìn em, ra lệnh - Đến đây cài khuy cho ta.
Sao ngại lắm nhưng phải lật đật đứng dậy giúp chàng, em vừa cài vừa run rẩy ngón tay. Mai Lang Vương hé mắt quan sát em, khuôn mặt đỏ bừng yêu kiều ấy khiến chàng yêu thích.
- Được rồi, đi đi. - Chàng tha cho em sau khi lễ phục đã được mặc cẩn thận.
- Vâng ạ! - Sao lúng túng bước lùi, sau đó quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Mai Lang Vương chìa tay ra, cười nhếch - Thích áo ta lắm hửm? Tối nay ta lại cho mượn, còn giờ thì trả cho ta nào.'
-o-
Mai Lang Vương mang Sao vào thư phòng rồi thả em lên ghế tròn cạnh bàn làm việc của chàng. Sao ngồi im, không nói gì, Mai Lang Vương ngồi xuống ghế thái sư cạnh em. Hai người ngồi bên nhau như thế, chàng bắt đầu làm việc còn em thì bị ép buộc phải hầu chàng. Ban đầu, khi chàng sai em lấy một số món đồ, Sao có chút phản kháng, nhưng rồi đối diện với đôi mắt nâu nghiêm nghị đó, em lại chịu thua. Sao ngoan ngoãn hầu hạ chàng làm việc.
Lần này, Mai Lang Vương không thả cho em về như mọi khi. Bình thường chàng chỉ bắt em hầu đến giờ tuất rồi sẽ cho em về dù lúc đó công việc của chàng còn nhiều hay ít. Hôm nay chàng lại mặc kệ em, quá giờ tuất rồi vẫn cứ sai em thế này thế khác, Sao cũng không thể thẳng thừng nhắc nhở chàng, cho nên chỉ biết cắm cúi hầu hạ.
Công văn hôm nay chàng phải xử lí nhiều gấp ba lần mọi ngày. Chúng xếp chồng, xếp đống, thậm chí có một vài lốc công văn còn chưa được lấy ra khỏi hộp gỗ. Sao hơi thắc mắc nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, đó là công việc ban sáng của chàng. Nói vậy là… Chàng đã gác hết mọi công việc lại để chờ em và Quan Lang ở cổng ư?
Hiểu ra được điều đó khiến lòng em chợt xót, em len lén nhìn chàng, dù lòng tê tái nhưng không dám để chàng nhận ra. Em ngồi yên một chỗ và cố gắng không gây phiền. Khi chàng sai, em ba chân bốn cẳng hầu ngay, phục vụ chàng một cách chuyên tâm tỉ mỉ.
Mai Lang Vương không chú ý đến xung quanh khi làm việc. Chàng tập trung hoàn toàn và đôi khi, chàng sai em trong vô thức. Mãi đến khi quá giờ hợi, Sao bất ngờ đổ gục lên tay chàng thì chàng mới sực tỉnh. Mai Lang Vương dừng bút nhìn sang, Sao đã ngủ gật mất rồi.
Hôm nay em phải làm việc cả ngày, dù bảo là đi chơi nhưng em nghiên cứu chứ có chơi bời gì đâu. Đã vậy lúc về đến nhà còn bị chàng hành, em đương nhiên mệt mỏi lắm, dẫu vậy không dám nói cho chàng biết. Mai Lang Vương nhẹ nhàng bế em vào lòng, để em tựa đầu lên vai chàng mà ngủ. Đợi hơi thở em yên bình hẳn chàng mới tiếp tục làm việc.
Đến nửa đêm, trời càng lúc càng trở lạnh. Mai Lang Vương hôn lên trán em thật yêu thương rồi bế em đến sập ở cạnh cửa sổ. Chàng cởi áo ngoài ra và bọc em lại. Sao ôm lấy áo chàng, trong cơn mơ màng em đã vùi mặt vào đó và tỏ ra rất thỏa mãn dễ chịu. Mai Lang Vương nghe tim đánh thình thịch, chàng si ngốc ngắm em hồi lâu. Cuối cùng chàng lại không kìm được, hôn trán em thêm một lần nữa rồi mới quay về bàn, tiếp tục làm việc.
Khi tia sáng đầu ngày xuất hiện, Sao chợt tỉnh giấc, thứ đánh thức em dậy chính là tiếng giấy bút loạt soạt. Lần đầu tiên Sao bị đánh thức bởi âm thanh ấy, em ngồi dậy và ngơ ngác nhìn, Mai Lang Vương vẫn còn ngồi bên bàn làm việc, tập trung phê duyệt công văn. Công việc mà chàng phải giải quyết đã vơi đi hẳn, có lẽ tầm một canh giờ nữa thì chàng sẽ xong hoàn toàn.
Sao nhìn chàng thức thâu đêm làm việc mà cảm thấy có lỗi kinh khủng, tất cả cũng bởi vì em và Quan Lang không thông báo cho chàng nên chàng mới phải lo lắng mà gác hết việc lại. Sao ngồi im ở sập và hối lỗi. Em không dám làm phiền chàng cũng không dám rời đi, em chỉ biết ngồi đó ngại ngùng.
- Dậy rồi hửm? - Mai Lang Vương phát hiện ra em đã tỉnh sau khi ngẩng đầu lấy mấy cuộn công văn mới.
Sao gật gật đầu, ấp úng, ngượng ngập.
Mai Lang Vương định xử lí công việc tiếp nhưng khi trông thấy bộ dạng mèo con biết lỗi đó, chàng lại phì cười. Chàng bỏ công văn xuống, rời khỏi ghế và khoanh tay tiến đến gần em. Sao hơi tránh né khi thấy chàng đi đến, Mai Lang Vương cúi xuống một chút, nhìn em chăm chăm, đôi mắt nâu thong thả nhìn ngắm vẻ mặt vừa ngủ dậy còn đầy bối rối.
- Đến giờ rồi đấy, sang hầu Quan Lang dùng bữa đi. - Chàng nhẹ nhàng nhắc.
- Dạ? - Sao bỡ ngỡ, em không nghĩ chàng lại bảo em điều ấy.
- Sang đó hầu ngài ấy nhanh rồi trở qua đây với ta. - Chàng bổ sung.
Sao bấy giờ mới hiểu ý, em vâng dạ rồi chuẩn bị rời khỏi sập. Trong lúc em nhích ra mép sập ấy, em vẫn ôm trong lòng tấm chăn. Sao không có thời gian chú ý đến nó, em định ôm nó về nhà và gấp gọn lại cất. Nào ngờ chưa kịp mang nó đi, em đã bị Mai Lang Vương cản lại. Chàng đứng chắn ngay chỗ em, không cho em đứng dậy khỏi sập.
- Vương, ngài làm gì vậy?
Mai Lang Vương chìa tay ra, cười nhếch - Thích áo ta lắm hửm? Tối nay ta lại cho mượn, còn giờ thì trả cho ta nào.
Sao như bị sét đánh, vội vàng nhìn xuống, tấm chăn mà em đang cầm trên tay chính là lễ phục của chàng! Sao lập tức đỏ bừng mặt, em nhớ đến những hành động mơ ngủ đêm qua của mình, Sao có thói quen trùm chăn kín mít khi ngủ và em cực thích vùi mặt vào chăn nữa…
Cả người Sao đỏ lựng.
Em đã làm thế với tấm áo của chàng ư?
Mai Lang Vương thích ý lắm nhưng ngoài mặt chỉ nở nụ cười trêu chọc. Chàng đưa tay đến, giữ lấy áo và kéo lên, Sao thẫn thờ buông tay ra để chàng lấy nó lại. Mai Lang Vương giũ áo và khoác nó lên người, sau khi xỏ tay áo xong, chàng nhìn em, ra lệnh - Đến đây cài khuy cho ta.
Sao ngại lắm nhưng phải lật đật đứng dậy giúp chàng, em vừa cài vừa run rẩy ngón tay. Mai Lang Vương hé mắt quan sát em, khuôn mặt đỏ bừng yêu kiều ấy khiến chàng yêu thích.
- Được rồi, đi đi. - Chàng tha cho em sau khi lễ phục đã được mặc cẩn thận.
- Vâng ạ! - Sao lúng túng bước lùi, sau đó quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.