Quyển 2 - Chương 46: Khảo nghiệm.
Dye1002
28/01/2020
'Sao âm thầm đánh giá, ở một góc độ nào đó thì… Nùng Tậu cũng khá là đẹp trai. Tuy nhiên, chàng ta chỉ là bức tranh đẹp nếu được ngắm từ
xa mà thôi. Còn khi đã đến gần, sẽ chẳng ai có thể cảm nhận được cái sự
đẹp ấy nữa, bởi chàng ta rất trịch thượng và cao ngạo.'
-o-
Sáng hôm sau, khi đang ngồi trên ban công ngắm phong cảnh thì Sao chợt thấy Nùng Tậu đứng trên cành cây phía xa. Cành cây đó cách mặt đất hơn mười mét, dẫu vậy nó là cành cây thấp nhất trong khu rừng này. Em thắc mắc quan sát chàng, Nùng Tậu tựa một tay vào thân cây, tay còn lại thì đưa lên, hướng về bầu trời. Đôi mắt sắc sảo ngước nhìn khoảng không xanh rợp tán lá trên cao, bất động.
Tầm hơn năm phút thì một con cò bất ngờ lao xuống, sự xuất hiện của nó kéo theo một ít lá rơi. Nó vỗ cánh phành phạch, giảm dần tốc độ rồi đáp lên tay chàng. Nùng Tậu vuốt nhẹ lên lưng nó, trên chân con cò cắp theo một chiếc hộp gỗ.
Nùng Tậu giữ lấy hộp gỗ rồi thả cò đi. Cánh chim trắng tinh khôi vừa lướt mất thì trên tay chàng cũng tước lại được một chiếc lông nhỏ. Nùng Tậu rút lá thư mà chàng đã thảo trước đó ra, nó bị chàng kẹp trong ống bảo vệ tay bằng đồng. Chàng đính lông cò lên lá thư bằng nút niêm phong tạo nên bởi thần lực, trên nút niêm phong đó còn có con dấu của chàng. Nùng Tậu thả lá thư lên trời. Lá thư lấp lánh sáng rồi biến mất, tốc độ rất nhanh.
Nùng Tậu nhảy trực tiếp từ cành cây đó xuống đất, chàng ta làm việc đó thuần phục và ngọt lịm, tiếp đất nhẹ nhàng điêu luyện như một con cào cào. Sao tựa cằm lên ban công và nhìn chàng chăm chú, Nùng Tậu chưa trở về nhà vội, chàng ta dừng lại đó và ngẩng đầu hưởng chút nắng sớm. Ánh sáng lung linh xuyên qua cành lá rũ xuống khu rừng, rơi lên thân cây, mặt đất, chiếu qua vai chàng. Những vòng trang sức tinh xảo bằng đồng lóe sáng, rực rỡ. Nùng Tậu vùi tay vào mái tóc đen dài, kéo chúng ra phía sau, động tác thật tuấn lãng và thanh lịch, vòng trang sức trên tay va đập với ống bảo vệ tay bằng đồng tạo nên thanh âm trong trẻo.
Sao âm thầm đánh giá, ở một góc độ nào đó thì… Nùng Tậu cũng khá là đẹp trai. Tuy nhiên, chàng ta chỉ là bức tranh đẹp nếu được ngắm từ xa mà thôi. Còn khi đã đến gần, sẽ chẳng ai có thể cảm nhận được cái sự đẹp ấy nữa, bởi chàng ta rất trịch thượng và cao ngạo.
Nùng Tậu mang chiếc hộp ấy về và để ở gần cầu thang. Chàng lại đi ra khu vực đã dọn sẵn bẫy và làm gì đó. Sao không nhìn thấy được chàng, em rời khỏi ban công và đi ra cửa trước, bấy giờ Nùng Tậu cũng đã hoàn thành công việc mất rồi.
Chàng quay lại và ra hiệu cho em. Sao ngoan ngoãn đi xuống, Nùng Tậu còn bảo em vác chiếc hộp ấy đến cho chàng. Sao mang chiếc hộp đưa cho Nùng Tậu. Chàng và em đang đứng ngoài rìa của khu vực thí nghiệm. Nùng Tậu cắp hộp bên hông và bước vào trong. Khi hai người đi đến gần ranh giới giữa khu vực đó và vùng bên ngoài, không gian trước mặt đột nhiên biến đổi. Cảnh vật chợt trở nên nhòe đi. Cho đến khi bước qua ranh giới, sự biến đối ấy mới biến mất. Sao có cảm giác như em vừa đi vào một cánh cửa vậy.
- Ta đã trùm kết giới lên khu vực này. - Nùng Tậu giải thích.
Sao giờ mới thấu tỏ gật đầu, ra vậy, sự nhòe đi của cảnh vật ban nãy thực chất chính là sự dao động của kết giới khi em và chàng vượt qua nó để đi vào trong.
Hai người đứng đó hồi lâu, chẳng ai nói gì. Nùng Tậu rất suy tư còn Sao thì tần ngần, ái ngại. Tầm một khắc trôi qua và Nùng Tậu cũng đặt chiếc hộp xuống. Chàng xoa tay lên vai em, lướt từ bả vai trái xuống tận bàn tay trái, chỉ xoa đúng một phần cơ thể đó. Sao ngạc nhiên, em vốn định kháng cự lại Nùng Tậu vì không thích bị động chạm. Thế nhưng khi chàng ta vừa đặt tay lên vai Sao thì, em bỗng ngửi thấy một mùi hương rất lạ, Sao biết Nùng Tậu có lí do của mình, vì vậy em mới để yên.
Nùng Tậu xoa xong thì xua tay bảo em đi xa khỏi chàng ta một chút. Sao vâng lời, đi ra xa mười bước chân rồi quay lại, nhìn chàng.
Nùng Tậu dùng một mùi hương khác xoa lên tay để khử mùi vừa rồi đi. Sau đó ngồi xổm xuống và mở chiếc hộp đó ra. Chiếc hộp được làm bằng gỗ lim, rất rắn chắc, bên ngoài còn có khóa sắt. Nùng Tậu mở khóa và đẩy nắp hộp lên, Sao nín thở nhìn, em thật sự rất tò mò về thứ bên trong. Mãi chốc sau, thứ đó cũng lộ diện, đám cỏ bao quanh chiếc hộp đung đưa nhích động, một nhúm lông đen mượt lấp la lấp ló. Sao mở to mắt lên, từ sau chiếc hộp ấy, một chú gấu con đáng yêu xinh xắn mơ màng bò ra.
- Oa dễ thương quá! - Sao định chạy òa lại.
Nùng Tậu đóng hộp và chậm rãi bước lùi, chàng ta không quan tâm đến em, khi em chạy đến gần con gấu thì chàng ta đã ở ngoài kết giới rồi.
Con gấu đó bò trên cỏ, nó nhỏ và béo tròn nên chân cơ hồ đỡ không nổi cơ thể, nó cứ loạng choạng suýt ngã thôi. Sao trông điệu bộ đó càng không thể kìm lòng, em bước dần đến.
- Grao - Con gấu kêu lên, giọng en éc, rất đáng yêu.
Thế rồi nó lại gầm lên một tiếng nữa, giọng càng lúc càng trầm, cơ thể đột nhiên biến đổi và dần trở nên to lớn. Bước chân Sao chững lại. Con gấu bé xíu ấy lớn nhanh như thổi, chớp mắt nó đã đạt kích thước của một tòa hoa đình, to lớn hơn em gấp năm lần.
Sao tái xanh mặt mũi, em lại chỉ cách nó năm bước chân.
Nùng Tậu nói vọng vào từ bên ngoài - Tay trái ngươi đã được thoa một loại hương liệu kích thích gấu thần, nếu ngươi còn không mau chạy, nó sẽ xé nát tay ngươi ra. Yên tâm, nếu ngươi sơ suất thì chỉ mất cánh tay thôi mà, ta cố tình thoa lên tay trái, ngươi thuận tay phải đúng không?
Sao quay lại nhìn chàng, vẻ mặt sững sờ, không thể tin được là chàng ta có thể làm tất cả chuyện đó với tâm thế bình thản như vậy.
Nùng Tậu cười nhếch - Chúc may mắn.
Sau đó chàng ta quay lưng, đi đến chiếc võng đã giăng sẵn dưới sàn nhà, đung đưa võng ngủ.
Sao không có thời gian để tức giận nữa, em cũng chẳng biết nên tức giận hay tức cười đây. Sao đưa mắt sang con gấu, nó gầm lên một tiếng dữ dội khiến tóc và tà áo của em bay phất ra phía sau. Sao nhắm chặt mắt, quay đầu chạy, em chạy bằng tất cả sức lực, dẫu vậy, luôn có cảm giác cơ thể bị cái bóng khổng lồ kia bao trùm, mặt đất dưới chân thì run lên kịch liệt, tựa như trời đất sắp vỡ vụn ra vậy.
Con gấu vừa đuổi theo em vừa gầm lớn điên cuồng. Sao vấp té, ngã phịch ra cỏ, nó lập tức lao đến vồ lấy em. Sao né tránh kịp thời, tay áo bên trái bị rách một mảng lớn. Sao thở phào, may mà không trúng vào da thịt, nếu không, với độ sắc nhọn và hung tợn của những chiếc móng vuốt ấy thì cũng rứt da rứt thịt chứ chẳng đùa.
Sao lấy hết sức bình sinh để chạy, cuối cùng em nghĩ ra một cách, Sao dứt khoát xé cả tay áo trái ra và quẳng về phía con gấu. Áo dài của em bấy giờ trông thật thảm hại, yếm hồng và bả vai trần trắng nõn lộ hẳn ra ngoài. Con gấu đón lấy phần áo của em, nó ngấu nghiến giày xéo miếng áo rách một cách điên dại. Sao nuốt nước bọt, ôi nếu em không tỉnh táo thì có thể thứ nằm giữa những chiếc móng vuốt kia đã là cái thân của em rồi.
Càng nghĩ, em càng không dám chần chừ, Sao chạy đến một cây cao rồi bám lên đám dây leo khổng lồ mà trèo lên. Kĩ năng leo trèo của Sao rất điêu luyện, hiềm nỗi đôi guốc dưới chân hơi vướng víu. Sao cởi guốc ra và thả nó vào một góc an toàn để sau khi kết thúc mọi chuyện còn dùng lại được. Em tiếp tục leo lên cao, leo mãi leo mãi, cuối cùng cũng bám lên được một cành cây cách mặt đất gần hai mươi mét.
Sao vắt người lên cành cây ấy, thở lấy thở để. Mệt thật, leo từ dưới lên đến tận đây, thật là mệt nhọc. Nghỉ ngơi một chốc, em lại quan sát con gấu kia. Nó vẫn đang giày xéo manh áo của em, tuy nhiên, có vẻ nó đã phát giác ra điều bất thường, hành động mất dần đi sự hưng phấn.
Con gấu ngẩng khỏi mảng áo, ngửi ngửi. Nó chậm chạp lần theo dấu vết mà em để lại trên đường đi. Sao nhìn lên cánh tay trần, bất lực. Ban nãy, Nùng Tậu xoa hương liệu rất cẩn thận, chàng ta không những chỉ thoa trên trang phục mà còn thoa lên cả cổ tay và bàn tay em. Sao cười nhợt nhạt, Quan Lang thật chu đáo, em ve vẩy bàn tay một cách vô lực trước mặt, nói vậy là, nếu chẳng may bị nó tóm thì em sẽ mất đi bàn tay trái này ư?
Mất đi bàn tay trái? Tuy không ảnh hưởng gì đến việc sưu tập tài liệu và viết vẽ nhưng sẽ làm mất đi tính thẩm mĩ của cơ thể. Em đã chẳng đẹp, người thì chẳng cao, vừa ngốc vừa vụn, nếu lại thêm cái tàn tật nữa thì thôi xong rồi, sau này chắc chắn chẳng ai thèm rước. Sao mếu máo bám vào thân cây, em không muốn chuyện đó xảy ra đâu. Em vẫn muốn tìm một đấng lang quân tốt cùng em ngao du sau này, em không muốn sống cuộc đời lủi thủi 'mình ên' đâu.
Trong lúc Sao đau khổ nghĩ đến những viễn cảnh xa xôi thì con gấu kia đã lần ra được em. Nó chực chờ dưới gốc cây, gầm lên hung bạo. Sao bám chặt lấy thân cây và đưa mắt nhìn xuống nó, con gấu vỗ vuốt ì ầm lên thân cây, khiến Sao run lắc, nhưng em vẫn rất an tâm, bởi cái cây này vừa cao vừa to, đường kính gốc cũng hơn hơn ba mét, con gấu kia còn lâu mới đè ngã được.
Con gấu bám lấy đám dây leo khổng lồ định trèo lên, thế nhưng khi nó vừa đu lấy chúng thì đám dây leo kia lập tức đứt phựt và đổ ầm ầm lên người nó. Con gấu quá nặng, đám dây leo không thể trụ được thân hình quá khổ của nó. Con gấu đành bám móng vào vỏ cây mà trèo lên từng chút, từng chút, tuy nhiên, thân cây thuôn và trơn trượt, nó mới leo được vài bước đã cảm thấy không an toàn, vì vậy chỉ đành tuột xuống.
Điên cuồng và bất lực, con gấu gầm lên một tiếng rền vang rồi dùng tất cả sức mạnh mà cào, cắn gốc cây. Từng phát vồ của nó vô cùng mạnh bạo, mỗi khi móng vuốt ấy giáng xuống, Sao lại thấy cả người run lắc bần thần. Em dang tay ôm chặt lấy thân cây và nhìn nó toát mồ hôi. Con gấu kia dường như định dùng móng và răng để đốn hạ cái cây này. Đường kính thân cây là ba mét, móng, răng của nó dài hai tấc, nói vậy, nó sẽ mất khá nhiều thời gian và sức lực để làm được việc ấy. Sao ái ngại thở dài, nếu em là nó, em đã bỏ đi nơi khác rồi, tại sao lại phải lao tâm lao lực như vậy chứ?
Thế rồi Sao lại nghĩ đến hương liệu kích thích đang dính trên tay mình, em quên mất, Quan Lang đã sử dụng đến cả thứ ấy mà? Có lẽ hương liệu đó khiến thần kinh của con gấu hưng phấn tột cùng, đến nỗi đánh mất cả khả năng kiểm soát. Nó chỉ biết lao đến nơi có mùi hương ấy một cách cuồng dại mà bất chấp mọi thứ, kể cả giới hạn của cơ thể.
Sao và con gấu cứ vậy bị trói buộc vào cái cây ấy. Em bám chặt trên đó, với tâm trạng hoang mang, đi không được ở không xong còn con gấu thì cứ hì hục cuồng điên cào cắn gốc cây. Nỗ lực và sức mạnh của nó không phải trò đùa, mất hết một canh giờ, nó cũng cào nát được một phần tư thân cây rồi. Con gấu tiếp tục cào cào cắn cắn, một chiếc móng của nó bị mẻ, rơi ra ngoài, nó vẫn không bận tâm, cứ toàn lực làm việc.
Đến lúc này thì Sao bắt đầu sợ hãi, xem ra con gấu ấy quyết tâm bắt em xuống cho bằng được rồi. Nếu một canh giờ nó cào được một phần tư thân cây thì nó sẽ mất thêm hai canh giờ nữa để cào mất hai phần tư còn lại. Riêng phần cuối cùng, có lẽ nó sẽ chẳng cần cào bởi vì cây lúc ấy đã rất yếu, với sức mạnh của nó, nó sẽ đẩy ngã được cây thôi. Nếu vậy, em chỉ còn an toàn được trong hai canh giờ nữa thôi hả?
Hai canh giờ, bốn tiếng, gần nửa ngày trời. Em phải ở trên cái cây này, chịu đựng tâm trạng hoang mang sợ hãi gần nửa ngày ấy sau đó thì sẽ bị con gấu đốn hạ và té từ độ cao hai mươi mét xuống mặt đất? Nếu lúc té xuống vẫn còn thoi thóp thì, em sẽ lại tiếp tục bị con gấu giày xéo. Nói thẳng ra là đường nào cũng chết.
Sao nuốt nước bọt, em lại nhìn đám dây leo mà con gấu bứt đứt, đám dây leo đó khá dài, nếu em bám lấy chúng và đu qua được cành cây đối diện thì có thể kéo dài thêm chút thời gian. Ngặt nỗi để leo lên được chỗ dây ấy em sẽ phải bám thân cây thêm một đoạn tầm năm sáu mét. Ban đầu em leo lên được đây là vì bám vào dây leo, nay dây leo không còn, việc leo lên thân cây thật sự rất xa vời, ngay cả gấu còn chẳng dám leo huống hồ gì là em?
Không khéo, em sẽ rơi trực tiếp từ cái cây này xuống và làm mồi ngon cho gấu. Nó sẽ không phải vất vả cào cắn gốc cây thêm hai canh giờ nữa.
-o-
Sáng hôm sau, khi đang ngồi trên ban công ngắm phong cảnh thì Sao chợt thấy Nùng Tậu đứng trên cành cây phía xa. Cành cây đó cách mặt đất hơn mười mét, dẫu vậy nó là cành cây thấp nhất trong khu rừng này. Em thắc mắc quan sát chàng, Nùng Tậu tựa một tay vào thân cây, tay còn lại thì đưa lên, hướng về bầu trời. Đôi mắt sắc sảo ngước nhìn khoảng không xanh rợp tán lá trên cao, bất động.
Tầm hơn năm phút thì một con cò bất ngờ lao xuống, sự xuất hiện của nó kéo theo một ít lá rơi. Nó vỗ cánh phành phạch, giảm dần tốc độ rồi đáp lên tay chàng. Nùng Tậu vuốt nhẹ lên lưng nó, trên chân con cò cắp theo một chiếc hộp gỗ.
Nùng Tậu giữ lấy hộp gỗ rồi thả cò đi. Cánh chim trắng tinh khôi vừa lướt mất thì trên tay chàng cũng tước lại được một chiếc lông nhỏ. Nùng Tậu rút lá thư mà chàng đã thảo trước đó ra, nó bị chàng kẹp trong ống bảo vệ tay bằng đồng. Chàng đính lông cò lên lá thư bằng nút niêm phong tạo nên bởi thần lực, trên nút niêm phong đó còn có con dấu của chàng. Nùng Tậu thả lá thư lên trời. Lá thư lấp lánh sáng rồi biến mất, tốc độ rất nhanh.
Nùng Tậu nhảy trực tiếp từ cành cây đó xuống đất, chàng ta làm việc đó thuần phục và ngọt lịm, tiếp đất nhẹ nhàng điêu luyện như một con cào cào. Sao tựa cằm lên ban công và nhìn chàng chăm chú, Nùng Tậu chưa trở về nhà vội, chàng ta dừng lại đó và ngẩng đầu hưởng chút nắng sớm. Ánh sáng lung linh xuyên qua cành lá rũ xuống khu rừng, rơi lên thân cây, mặt đất, chiếu qua vai chàng. Những vòng trang sức tinh xảo bằng đồng lóe sáng, rực rỡ. Nùng Tậu vùi tay vào mái tóc đen dài, kéo chúng ra phía sau, động tác thật tuấn lãng và thanh lịch, vòng trang sức trên tay va đập với ống bảo vệ tay bằng đồng tạo nên thanh âm trong trẻo.
Sao âm thầm đánh giá, ở một góc độ nào đó thì… Nùng Tậu cũng khá là đẹp trai. Tuy nhiên, chàng ta chỉ là bức tranh đẹp nếu được ngắm từ xa mà thôi. Còn khi đã đến gần, sẽ chẳng ai có thể cảm nhận được cái sự đẹp ấy nữa, bởi chàng ta rất trịch thượng và cao ngạo.
Nùng Tậu mang chiếc hộp ấy về và để ở gần cầu thang. Chàng lại đi ra khu vực đã dọn sẵn bẫy và làm gì đó. Sao không nhìn thấy được chàng, em rời khỏi ban công và đi ra cửa trước, bấy giờ Nùng Tậu cũng đã hoàn thành công việc mất rồi.
Chàng quay lại và ra hiệu cho em. Sao ngoan ngoãn đi xuống, Nùng Tậu còn bảo em vác chiếc hộp ấy đến cho chàng. Sao mang chiếc hộp đưa cho Nùng Tậu. Chàng và em đang đứng ngoài rìa của khu vực thí nghiệm. Nùng Tậu cắp hộp bên hông và bước vào trong. Khi hai người đi đến gần ranh giới giữa khu vực đó và vùng bên ngoài, không gian trước mặt đột nhiên biến đổi. Cảnh vật chợt trở nên nhòe đi. Cho đến khi bước qua ranh giới, sự biến đối ấy mới biến mất. Sao có cảm giác như em vừa đi vào một cánh cửa vậy.
- Ta đã trùm kết giới lên khu vực này. - Nùng Tậu giải thích.
Sao giờ mới thấu tỏ gật đầu, ra vậy, sự nhòe đi của cảnh vật ban nãy thực chất chính là sự dao động của kết giới khi em và chàng vượt qua nó để đi vào trong.
Hai người đứng đó hồi lâu, chẳng ai nói gì. Nùng Tậu rất suy tư còn Sao thì tần ngần, ái ngại. Tầm một khắc trôi qua và Nùng Tậu cũng đặt chiếc hộp xuống. Chàng xoa tay lên vai em, lướt từ bả vai trái xuống tận bàn tay trái, chỉ xoa đúng một phần cơ thể đó. Sao ngạc nhiên, em vốn định kháng cự lại Nùng Tậu vì không thích bị động chạm. Thế nhưng khi chàng ta vừa đặt tay lên vai Sao thì, em bỗng ngửi thấy một mùi hương rất lạ, Sao biết Nùng Tậu có lí do của mình, vì vậy em mới để yên.
Nùng Tậu xoa xong thì xua tay bảo em đi xa khỏi chàng ta một chút. Sao vâng lời, đi ra xa mười bước chân rồi quay lại, nhìn chàng.
Nùng Tậu dùng một mùi hương khác xoa lên tay để khử mùi vừa rồi đi. Sau đó ngồi xổm xuống và mở chiếc hộp đó ra. Chiếc hộp được làm bằng gỗ lim, rất rắn chắc, bên ngoài còn có khóa sắt. Nùng Tậu mở khóa và đẩy nắp hộp lên, Sao nín thở nhìn, em thật sự rất tò mò về thứ bên trong. Mãi chốc sau, thứ đó cũng lộ diện, đám cỏ bao quanh chiếc hộp đung đưa nhích động, một nhúm lông đen mượt lấp la lấp ló. Sao mở to mắt lên, từ sau chiếc hộp ấy, một chú gấu con đáng yêu xinh xắn mơ màng bò ra.
- Oa dễ thương quá! - Sao định chạy òa lại.
Nùng Tậu đóng hộp và chậm rãi bước lùi, chàng ta không quan tâm đến em, khi em chạy đến gần con gấu thì chàng ta đã ở ngoài kết giới rồi.
Con gấu đó bò trên cỏ, nó nhỏ và béo tròn nên chân cơ hồ đỡ không nổi cơ thể, nó cứ loạng choạng suýt ngã thôi. Sao trông điệu bộ đó càng không thể kìm lòng, em bước dần đến.
- Grao - Con gấu kêu lên, giọng en éc, rất đáng yêu.
Thế rồi nó lại gầm lên một tiếng nữa, giọng càng lúc càng trầm, cơ thể đột nhiên biến đổi và dần trở nên to lớn. Bước chân Sao chững lại. Con gấu bé xíu ấy lớn nhanh như thổi, chớp mắt nó đã đạt kích thước của một tòa hoa đình, to lớn hơn em gấp năm lần.
Sao tái xanh mặt mũi, em lại chỉ cách nó năm bước chân.
Nùng Tậu nói vọng vào từ bên ngoài - Tay trái ngươi đã được thoa một loại hương liệu kích thích gấu thần, nếu ngươi còn không mau chạy, nó sẽ xé nát tay ngươi ra. Yên tâm, nếu ngươi sơ suất thì chỉ mất cánh tay thôi mà, ta cố tình thoa lên tay trái, ngươi thuận tay phải đúng không?
Sao quay lại nhìn chàng, vẻ mặt sững sờ, không thể tin được là chàng ta có thể làm tất cả chuyện đó với tâm thế bình thản như vậy.
Nùng Tậu cười nhếch - Chúc may mắn.
Sau đó chàng ta quay lưng, đi đến chiếc võng đã giăng sẵn dưới sàn nhà, đung đưa võng ngủ.
Sao không có thời gian để tức giận nữa, em cũng chẳng biết nên tức giận hay tức cười đây. Sao đưa mắt sang con gấu, nó gầm lên một tiếng dữ dội khiến tóc và tà áo của em bay phất ra phía sau. Sao nhắm chặt mắt, quay đầu chạy, em chạy bằng tất cả sức lực, dẫu vậy, luôn có cảm giác cơ thể bị cái bóng khổng lồ kia bao trùm, mặt đất dưới chân thì run lên kịch liệt, tựa như trời đất sắp vỡ vụn ra vậy.
Con gấu vừa đuổi theo em vừa gầm lớn điên cuồng. Sao vấp té, ngã phịch ra cỏ, nó lập tức lao đến vồ lấy em. Sao né tránh kịp thời, tay áo bên trái bị rách một mảng lớn. Sao thở phào, may mà không trúng vào da thịt, nếu không, với độ sắc nhọn và hung tợn của những chiếc móng vuốt ấy thì cũng rứt da rứt thịt chứ chẳng đùa.
Sao lấy hết sức bình sinh để chạy, cuối cùng em nghĩ ra một cách, Sao dứt khoát xé cả tay áo trái ra và quẳng về phía con gấu. Áo dài của em bấy giờ trông thật thảm hại, yếm hồng và bả vai trần trắng nõn lộ hẳn ra ngoài. Con gấu đón lấy phần áo của em, nó ngấu nghiến giày xéo miếng áo rách một cách điên dại. Sao nuốt nước bọt, ôi nếu em không tỉnh táo thì có thể thứ nằm giữa những chiếc móng vuốt kia đã là cái thân của em rồi.
Càng nghĩ, em càng không dám chần chừ, Sao chạy đến một cây cao rồi bám lên đám dây leo khổng lồ mà trèo lên. Kĩ năng leo trèo của Sao rất điêu luyện, hiềm nỗi đôi guốc dưới chân hơi vướng víu. Sao cởi guốc ra và thả nó vào một góc an toàn để sau khi kết thúc mọi chuyện còn dùng lại được. Em tiếp tục leo lên cao, leo mãi leo mãi, cuối cùng cũng bám lên được một cành cây cách mặt đất gần hai mươi mét.
Sao vắt người lên cành cây ấy, thở lấy thở để. Mệt thật, leo từ dưới lên đến tận đây, thật là mệt nhọc. Nghỉ ngơi một chốc, em lại quan sát con gấu kia. Nó vẫn đang giày xéo manh áo của em, tuy nhiên, có vẻ nó đã phát giác ra điều bất thường, hành động mất dần đi sự hưng phấn.
Con gấu ngẩng khỏi mảng áo, ngửi ngửi. Nó chậm chạp lần theo dấu vết mà em để lại trên đường đi. Sao nhìn lên cánh tay trần, bất lực. Ban nãy, Nùng Tậu xoa hương liệu rất cẩn thận, chàng ta không những chỉ thoa trên trang phục mà còn thoa lên cả cổ tay và bàn tay em. Sao cười nhợt nhạt, Quan Lang thật chu đáo, em ve vẩy bàn tay một cách vô lực trước mặt, nói vậy là, nếu chẳng may bị nó tóm thì em sẽ mất đi bàn tay trái này ư?
Mất đi bàn tay trái? Tuy không ảnh hưởng gì đến việc sưu tập tài liệu và viết vẽ nhưng sẽ làm mất đi tính thẩm mĩ của cơ thể. Em đã chẳng đẹp, người thì chẳng cao, vừa ngốc vừa vụn, nếu lại thêm cái tàn tật nữa thì thôi xong rồi, sau này chắc chắn chẳng ai thèm rước. Sao mếu máo bám vào thân cây, em không muốn chuyện đó xảy ra đâu. Em vẫn muốn tìm một đấng lang quân tốt cùng em ngao du sau này, em không muốn sống cuộc đời lủi thủi 'mình ên' đâu.
Trong lúc Sao đau khổ nghĩ đến những viễn cảnh xa xôi thì con gấu kia đã lần ra được em. Nó chực chờ dưới gốc cây, gầm lên hung bạo. Sao bám chặt lấy thân cây và đưa mắt nhìn xuống nó, con gấu vỗ vuốt ì ầm lên thân cây, khiến Sao run lắc, nhưng em vẫn rất an tâm, bởi cái cây này vừa cao vừa to, đường kính gốc cũng hơn hơn ba mét, con gấu kia còn lâu mới đè ngã được.
Con gấu bám lấy đám dây leo khổng lồ định trèo lên, thế nhưng khi nó vừa đu lấy chúng thì đám dây leo kia lập tức đứt phựt và đổ ầm ầm lên người nó. Con gấu quá nặng, đám dây leo không thể trụ được thân hình quá khổ của nó. Con gấu đành bám móng vào vỏ cây mà trèo lên từng chút, từng chút, tuy nhiên, thân cây thuôn và trơn trượt, nó mới leo được vài bước đã cảm thấy không an toàn, vì vậy chỉ đành tuột xuống.
Điên cuồng và bất lực, con gấu gầm lên một tiếng rền vang rồi dùng tất cả sức mạnh mà cào, cắn gốc cây. Từng phát vồ của nó vô cùng mạnh bạo, mỗi khi móng vuốt ấy giáng xuống, Sao lại thấy cả người run lắc bần thần. Em dang tay ôm chặt lấy thân cây và nhìn nó toát mồ hôi. Con gấu kia dường như định dùng móng và răng để đốn hạ cái cây này. Đường kính thân cây là ba mét, móng, răng của nó dài hai tấc, nói vậy, nó sẽ mất khá nhiều thời gian và sức lực để làm được việc ấy. Sao ái ngại thở dài, nếu em là nó, em đã bỏ đi nơi khác rồi, tại sao lại phải lao tâm lao lực như vậy chứ?
Thế rồi Sao lại nghĩ đến hương liệu kích thích đang dính trên tay mình, em quên mất, Quan Lang đã sử dụng đến cả thứ ấy mà? Có lẽ hương liệu đó khiến thần kinh của con gấu hưng phấn tột cùng, đến nỗi đánh mất cả khả năng kiểm soát. Nó chỉ biết lao đến nơi có mùi hương ấy một cách cuồng dại mà bất chấp mọi thứ, kể cả giới hạn của cơ thể.
Sao và con gấu cứ vậy bị trói buộc vào cái cây ấy. Em bám chặt trên đó, với tâm trạng hoang mang, đi không được ở không xong còn con gấu thì cứ hì hục cuồng điên cào cắn gốc cây. Nỗ lực và sức mạnh của nó không phải trò đùa, mất hết một canh giờ, nó cũng cào nát được một phần tư thân cây rồi. Con gấu tiếp tục cào cào cắn cắn, một chiếc móng của nó bị mẻ, rơi ra ngoài, nó vẫn không bận tâm, cứ toàn lực làm việc.
Đến lúc này thì Sao bắt đầu sợ hãi, xem ra con gấu ấy quyết tâm bắt em xuống cho bằng được rồi. Nếu một canh giờ nó cào được một phần tư thân cây thì nó sẽ mất thêm hai canh giờ nữa để cào mất hai phần tư còn lại. Riêng phần cuối cùng, có lẽ nó sẽ chẳng cần cào bởi vì cây lúc ấy đã rất yếu, với sức mạnh của nó, nó sẽ đẩy ngã được cây thôi. Nếu vậy, em chỉ còn an toàn được trong hai canh giờ nữa thôi hả?
Hai canh giờ, bốn tiếng, gần nửa ngày trời. Em phải ở trên cái cây này, chịu đựng tâm trạng hoang mang sợ hãi gần nửa ngày ấy sau đó thì sẽ bị con gấu đốn hạ và té từ độ cao hai mươi mét xuống mặt đất? Nếu lúc té xuống vẫn còn thoi thóp thì, em sẽ lại tiếp tục bị con gấu giày xéo. Nói thẳng ra là đường nào cũng chết.
Sao nuốt nước bọt, em lại nhìn đám dây leo mà con gấu bứt đứt, đám dây leo đó khá dài, nếu em bám lấy chúng và đu qua được cành cây đối diện thì có thể kéo dài thêm chút thời gian. Ngặt nỗi để leo lên được chỗ dây ấy em sẽ phải bám thân cây thêm một đoạn tầm năm sáu mét. Ban đầu em leo lên được đây là vì bám vào dây leo, nay dây leo không còn, việc leo lên thân cây thật sự rất xa vời, ngay cả gấu còn chẳng dám leo huống hồ gì là em?
Không khéo, em sẽ rơi trực tiếp từ cái cây này xuống và làm mồi ngon cho gấu. Nó sẽ không phải vất vả cào cắn gốc cây thêm hai canh giờ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.