Quyển 2 - Chương 44: Làm quen.
Dye1002
28/01/2020
'Nùng Tậu luôn khiến em kinh ngạc về chàng ta, cảm giác như chàng ta là một người được tổng hợp bởi những yếu tố đối lập vậy.'
-o-
- Ừ, vậy cũng được. - Nùng Tậu rót chén rượu mới, vừa nhâm nhi vừa đáp - Ta cũng chỉ cần ngươi hầu cơm nước thôi, đó là việc mà ta ngại nhất. Tất nhiên, việc cơm nước của ta cũng có những quy tắc riêng biệt, không dễ dầu như ở Mai Viện đâu. Ngươi phải đáp ứng được những quy tắc đó, không được phạm lỗi. Riêng về tiền công, ta vẫn sẽ giữ nguyên khoản tiền ban đầu. Dù công việc ngươi làm thật nhẹ nhàng, không đáng phải trả nhiều như vậy nhưng ngươi cứ xem khoản tiền dư ra đó như một dạng trợ cấp lao động đi. Cứ thoải mái dùng tiền ấy mà chi tiêu cá nhân cho mình, mua quần áo hay vật dụng cần thiết cho cuộc sống của ngươi.
Nùng Tậu ngoài mặt nói vậy nhưng bên trong cũng có suy nghĩ một chút. Chàng không thoải mái khi thấy em đi theo chàng chịu mưa chịu nắng vất vả mà chẳng được quan tâm chút gì. Chàng biết, so với chàng thì tên Mai Lang Vương kia chăm sóc cho em tốt hơn nhiều. Một là hắn có các vị trưởng bối biết cách chăm lo chiều chuộng em, hai là bản thân hắn cũng tinh tế và chu đáo. Sao ở trong Mai Viện của hắn, không phải lo ăn lo mặc lại luôn được nâng niu. Em đi theo chàng, những hậu đãi đó sẽ mất sạch, chàng thì không thể chăm em như bảo mẫu rồi, chàng cũng không có mặt mũi nào mà dắt em đi mua trang sức hay những món mà các thiếu nữ cần. Vì vậy, Nùng Tậu quyết định giữ nguyên khoản tiền đó để em được tự do chăm lo cho mình. Chàng vốn đã có an bài sẵn trong lòng rồi, dù em không đòi hỏi tiền công thì chàng cũng sẽ đặt vấn đề với em thôi.
Nói chung, dù làm gì thì Nùng Tậu cũng muốn rạch ròi và sòng phẳng với em. Hai người sẽ đồng hành với nhau ít nhất là ba đến năm năm tới, vì vậy chàng muốn mọi thứ rõ ràng ngay từ đầu.
- Điều kiện thứ ba của em là ngài không được can dự vào cuộc sống riêng của em. - Sao nói nốt yêu cầu cuối - Ngài không được xâm phạm quyền tự do dân chủ của em.
- Quyền tự do dân chủ? - Nùng Tậu nhướn mày lên thật cao, đuôi lông mày cơ hồ đã chạm đến nửa trán.
- Vâng. Giống như lúc em hầu ngài ở Mai Viện ấy, ngoài giờ cơm nước ra thì em được tự do và ngài không được can thiệp vào thời gian đó của em. Ngài cũng không được bắt em đến hầu ngài bất kể giờ giấc. Ngài phải tôn trọng giờ nghỉ của em.
- Này, càng ngày càng quá đáng rồi đấy nhé. - Nùng Tậu trừng mắt. Chàng không thể chấp nhận được. Cái con bé này, tại sao chàng càng nhường nhịn nó thì nó càng lấn tới thế nhỉ? Nếu nó phục vụ chàng một cách nhàn rỗi như vậy thì loạt tiêu chuẩn mà chàng đưa ra cho nó còn có nghĩa lý gì nữa??? Tại sao chàng phải tốn một khoản tiền lớn để trả cho nó rồi đổi lại cái sự phục vụ hời hợt ấy?
- Nếu ngài không tôn trọng sự tự do và giờ nghỉ ngơi của người lao động thì có khác nào là bóc lột sức lao động đâu ạ? Ngài là Quan Lang lại đi bóc lột dân lành ư? - Sao phụng phịu khoanh tay - Dù em hầu ngài ít nhưng sẽ cố gắng nâng cao chất lượng phục vụ, ngài không cần lo lắng đâu ạ.
- Không. - Nùng Tậu dứt khoát nói - Hầu ra hầu, đừng có mà phỉnh phờ ta, muốn đùa ta à?
Sao cười mỉm, nụ cười tao nhã thư thái. Cách cười ấy hệt như Mai Lang Vương vậy, ngay cả giọng điệu cũng giống chàng - Vâng, nếu ngài không đồng ý cũng không sao ạ. Vậy xem như thỏa thuận của chúng ta không đạt thành rồi. Em sẽ đến Văn phủ viết sách, chuyến hành trình của ngài thì ngài tự lo liệu đi ạ. Nhưng hẳn là ngài không thể đi đâu nếu vắng em, ngài một là phải cùng em đến Văn phủ, hai là quay về Mai Viện để Vương giám sát thôi.
Nùng Tậu sững sờ với dáng vẻ ấy, bụng chàng tức ành ạch. Cái con bé chết tiệt, nó với tên Mai Thần đó thần thái hệt như nhau vậy. Chàng ghét nhất chính là cái kiểu nói chuyện vừa tao nhã lại vừa sắc sảo đó, khiến người ta không thể phản bác và bực tức. Nùng Tậu siết chặt tay, chàng cảm thấy rằng, dù Mai Thần không ở đây nhưng 'cái trứng nhỏ' do hắn ấp nở thì đã đeo bám lấy chàng rồi. Con nhóc gà con của hắn, nó sẽ ngày ngày nhắc chàng nhớ đến cái bản mặt khó ưa của hắn!
Thế nhưng, dù rất ức chế thì Nùng Tậu cũng không thể làm gì được. Đúng như em nói, chàng phụ thuộc vào em.
- Rồi. - Nùng Tậu nghiến răng, xua tay - Tùy ngươi thôi.
Sau đó chàng lại quẳng cho em một tín vật, bảo với em rằng dùng nó mà tra cứu thông tin về phủ của chàng ở Cổ Loa. Người của chàng sẽ trao cho em bộ tiêu chuẩn dành cho tì nữ hầu hạ Quan Lang.
Sao đón lấy tín vật đó và ngoan ngoãn học tập quy định. Kể từ ấy, em trở thành người hầu thực thụ của chàng.
Sau một thời gian nghiêm chỉnh tiếp thu các quy định, Sao trở thành một tì nữ rất xuất sắc. Em phục vụ chàng vô cùng chu đáo và tỉ mỉ, giống như những gì em đã nói ngay từ ban đầu, dù chỉ phục vụ việc cơm nước nhưng em sẽ cố gắng nâng cao chất lượng lao động để xứng đáng với khoản tiền công mà Nùng Tậu trả cho em.
Sao cố gắng tìm tòi và học hỏi những kĩ thuật nấu nướng của các đầu bếp cung đình. Em thường xuyên viết thư cho Nhã Lang và các vị Hoa Tiên để hỏi thêm về vấn đề ấy. Nhã Lang tận tình giúp em lắm, chàng ta gửi khá nhiều tư liệu quý giá cho em. Hơn nữa, trong những người mà chàng ta quen biết cũng có một vị đầu bếp cung đình đã về hưu, chàng ta giới thiệu người đó cho Sao, em và vị đầu bếp ấy thường xuyên trao đổi thư từ qua lại.
Những món ăn mà em chuẩn bị cho Nùng Tậu ngày càng cầu kì và chất lượng, cung cách phục vụ cũng vô cùng nghiêm cẩn. Nùng Tậu ban đầu không có niềm tin vào em lắm. Chàng cứ nghĩ em chẳng qua là một con tiểu đồng tay ngang, cho dù có hứa phục vụ chàng thì cũng chỉ là 'có tiếng không có miếng'. Em sẽ chẳng làm được trò trống gì đâu.
Chàng cứ nghĩ là khoản tiền trả cho em xem như là 'cho không' rồi.
Nào ngờ em làm việc rất nghiêm túc và chuyên cần. Nùng Tậu kinh ngạc tột độ, chàng không thể phàn nàn một lời nào về em cả. Thế rồi Nùng Tậu lại cảm thấy vui vui, chàng vui vì em không phải loại vô dụng vướng chân vướng tay như chàng vẫn nghĩ. Vậy là đoạn đường phía trước của chàng không đến mức quá vất vả rồi, sống cùng con gà nhỏ đáng ghét này cũng không đến nỗi tệ lắm.
Tuy nhiên, ở em vẫn có một điểm trừ mà chàng nghĩ là cần phải nhắc nhở một chút.
- Gì vậy? - Nùng Tậu gắp một miếng đậu hủ lên và nhìn Sao, mắt trợn tròn đến mức tựa như sắp nổ tung đến nơi.
- Vâng ạ? - Sao quỳ rạp xuống, nghiêm trang lắng nghe yêu cầu của chàng.
- Dù những món ngươi chuẩn bị đều rất vừa miệng ta nhưng mà… - Nùng Tậu thả miếng đậu hủ xuống, khiến nó lọt thỏm vào bát canh, làm văng lên hoa nước - Tại sao chỉ có rau củ và đậu hủ thế này? Thịt đâu? Cá đâu? Ta muốn ăn thịt, cá.
Sao chăm chú lắng nghe và rồi tựa trán lên sàn, thành thật đáp - Thưa Quan Lang, em không thể chuẩn bị thức ăn mặn được ạ.
- Gì hử?! - Nùng Tậu dữ dội hỏi lớn.
- Vâng. Em lớn lên dưới sự rèn dạy của các chị Hoa Tiên và Hoa Thần, từ năm mười ba đến giờ đã không còn giết hại chúng sinh để lấy thịt nữa ạ. Em chỉ có thể chế biến rau củ quả thôi, vì vậy em mong Quan Lang thông cảm.
- Hoa Tiên tuân thủ quy định đó là vì nó liên quan đến nguồn gốc sức mạnh của họ. Bởi vì đó là những quy định 'trụ tâm' của họ nên họ giữ gìn nó để bảo toàn sự vững mạnh của 'tâm'. Ngươi không phải Hoa Tiên, không hề bị quy luật đó chi phối thân tâm, tại sao ngươi không thể chế biến thức ăn mặn cho ta? - Nùng Tậu gác tay lên gối và dằn đũa xuống chiếu đánh 'bộp'. Chàng không chấp nhận lí giải của em. Con bé lanh lẻo miệng mồm đừng hòng lừa gạt chàng. Chàng là Quan Lang, nắm trong tay đủ mọi quy định 'trụ tâm' của các tộc tiên ở Thần giới. Con bé đó là 'Vì sao lõi' - Một vị thần gốc. Nó không bị những quy định 'trụ tâm' chế ngự.
- Đúng là em không phải Hoa Tiên nhưng quy định ấy đã ăn sâu vào tiềm thức của em rồi, không thể phá vỡ được ạ. - Sao kiên quyết nói.
Ngay khi em vừa dứt lời thì trong tâm trí liền vang lên tiếng 'Tạch'. Sao ngớ ra, em vừa bị trừ một điểm. Nùng Tậu cười đắc ý, tựa khuỷu tay lên gối và cúi xuống nhìn em đầy uy quyền, hỏi với giọng chế giễu - Thế nào hả? Còn bướng bỉnh nữa không?
Thế nhưng Sao vẫn rạp người lên sàn và nhất quyết giữ nguyên ý nguyện của mình. Bên tai em vang lên vô vàn hồi 'tạch tạch' hệt như âm thanh được tạo ra bởi một đứa trẻ phá phách cứ không ngừng dùng dây chun bắn lên vách nhà vậy. Điểm của Sao tích được trong chớp mắt bị trừ sạch. Tiếng tạch càng lúc càng trầm hơn rồi trở thành tiếng rầm rầm cảnh báo. Điểm của em đã bị trừ đến âm rồi.
Nùng Tậu giận dữ, trừng mắt nhìn em.
Chàng ta tức giận ném bát cơm đi.
Sau hôm đó, Sao vẫn đều đặn chuẩn bị thức ăn chay cho chàng. Nùng Tậu không nói một lời nào, chẳng buồn ngó đến em. Mỗi lần Sao dọn thức ăn chay lên là điểm của em lại bị trừ một tràng, dẫu vậy, Sao vẫn kiên định lắm. Nùng Tậu không ăn những gì em dọn, chàng ta thậm chí còn không đến gần chúng. Chàng ta tự đi săn và chuẩn bị thức ăn cho mình, khi họ đi đến nơi có dân cư đông đúc hoặc các khu chợ thì chàng tự đi ra ngoài ăn.
Cho đến một ngày, sau khi ăn no nê một chầu ở chợ cóc về, chàng ta đột nhiên lăn đùng ra ốm. Nùng Tậu nằm vật vã trên đất, không cử động nổi dù là một ngón tay. Mồ hôi vã ra trán ướt đẫm trong khi cả người chàng lạnh toát, nôn nao. Nùng Tậu muốn nôn lắm, dù vậy, có cố gắng cách mấy cũng không nôn ra được.
Sao dựng lều cho chàng ta, thời gian qua ngao du cùng Nùng Tậu, em đã học được cách dựng lều đơn giản. Sao nhóm một đống lửa và nấu cho chàng ta ít cháo. Em phải chăm sóc cả ngày hôm đó thì chàng ta mới bớt xanh xao đi một chút.
Đến hôm sau, Nùng Tậu dần khỏe lại, Sao bê một bát cháo trắng đến cho chàng, khuyên chàng hãy ăn để chóng khỏe. Nùng Tậu nếm cháo, vị mằn mặn và ấm áp. Chàng húp xì xụp, Sao ngồi một bên trông chàng ăn ngon lành, em cũng vui lắm. Đột nhiên đang húp cháo thì Nùng Tậu lại đưa tay quệt qua mắt. Sao đơ ra như khúc gỗ, chàng ta ngược lại không hề thấy ngượng ngùng gì cả, Nùng Tậu ngửa mặt lên, quệt mắt thêm lần nữa, lè nhè thốt - Ta nhớ mẹ quá!
- … - Sao im bặt hồi lâu.
Nùng Tậu không quan tâm đến biểu cảm của em, chàng ta lại tiếp tục ăn cháo và thì thào - Mẹ ta nấu cháo rất ngon, bát cháo này còn khuya mới bằng được. Thế nhưng nó gợi nhớ ta về hương vị ấy, ta muốn về thăm mẹ. Đáng tiếc phải dính với con nhóc xấu xí nhà ngươi thêm vài ba năm trời nữa thì ta mới có thể về Cổ Loa gặp người.
- Vâng. - Sao không dám nói một lời nào, Nùng Tậu thích bảo em thế nào cũng được, em không chấp.
- Bát nữa đi. - Chàng ta đưa cái bát đã cạn sạch cho em.
Sao cười suy ngẫm, chuẩn bị cho chàng ta thêm một bát nữa.
Vụ việc 'bát cháo' đó đã cho Sao có một cái nhìn toàn diện hơn về Nùng Tậu. Chàng ta thật ra cũng có nét đáng yêu. Chàng ta có thể dũng mãnh, có thể trịch thượng, thế mà cũng lại có thể yếu đuối đến vậy, nhớ mẹ đến nỗi bật khóc. Nùng Tậu luôn khiến em kinh ngạc về chàng ta, cảm giác như chàng ta là một người được tổng hợp bởi những yếu tố đối lập vậy.
Nùng Tậu sau khi khỏe mạnh trở lại thì cũng không còn thành kiến với thức ăn của em. Chẳng biết điều kì diệu nào đã xảy ra mà, Sao không còn nghe thấy âm thanh của điểm trừ vang lên mỗi khi dọn thức ăn chay cho chàng ta nữa. Ngược lại, dường như điểm của em đã tăng trở lại. Sao đã có thể nghe thấy âm thanh 'tính tang' vui tươi được ấn tích lũy báo về.
Nùng Tậu rất ngoan ngoãn dùng thức ăn mà em chuẩn bị, Sao cũng cố gắng tìm hiểu và nắm bắt khẩu vị của chàng để chàng được ngon miệng hơn. Tất nhiên thỉnh thoảng, Nùng Tậu cũng không thể thoát được cảm giác thèm thịt. Khi thèm, chàng ta lại tự đi săn hoặc ăn bên ngoài, nhưng tần suất rất ít.
Lần 'ngộ độc thực phẩm' ấy dường như đã khiến chàng ta hiểu được điều gì đó. Nùng Tậu cư xử với em dịu dàng hơn hẳn, dù vẫn còn cao ngạo và lạnh nhạt nhưng mức độ đã giảm đi một chút. Chàng ta tự động dựng lều cho em khi hai người ngủ bên ngoài, lúc trời mưa hoặc trở rét, chàng ta tự dưng lấy khăn choàng của mình quẳng lên đầu em. Tấm khăn choàng đó là khăn dệt từ tơ của tằm nắng. Nó rất ấm, màu sắc anh ánh vàng. Tằm nắng là một trong các giống tiên tằm thượng hạng nhất ở đây, hàng dệt từ tơ của chúng thường chỉ bán cho những nhà quyền quý. Tấm choàng này được Nùng Tậu dùng để làm chăn đắp. Chàng ta nhường nó cho em, nghĩa là chàng ta sẽ phải co ro trong cái võng tòn ten giữa hai ngọn cây kia.
Sao ôm lấy tấm choàng, quấn nó quanh người, cảm giác như vừa được nắng mai chiếu phủ. Em len lén nhìn Nùng Tậu, em thấy cái 'kén nhộng' ấy cứ không ngừng đung đưa, cựa quậy, hẳn là xa tấm choàng yêu, chàng ta không ngủ được.
-o-
- Ừ, vậy cũng được. - Nùng Tậu rót chén rượu mới, vừa nhâm nhi vừa đáp - Ta cũng chỉ cần ngươi hầu cơm nước thôi, đó là việc mà ta ngại nhất. Tất nhiên, việc cơm nước của ta cũng có những quy tắc riêng biệt, không dễ dầu như ở Mai Viện đâu. Ngươi phải đáp ứng được những quy tắc đó, không được phạm lỗi. Riêng về tiền công, ta vẫn sẽ giữ nguyên khoản tiền ban đầu. Dù công việc ngươi làm thật nhẹ nhàng, không đáng phải trả nhiều như vậy nhưng ngươi cứ xem khoản tiền dư ra đó như một dạng trợ cấp lao động đi. Cứ thoải mái dùng tiền ấy mà chi tiêu cá nhân cho mình, mua quần áo hay vật dụng cần thiết cho cuộc sống của ngươi.
Nùng Tậu ngoài mặt nói vậy nhưng bên trong cũng có suy nghĩ một chút. Chàng không thoải mái khi thấy em đi theo chàng chịu mưa chịu nắng vất vả mà chẳng được quan tâm chút gì. Chàng biết, so với chàng thì tên Mai Lang Vương kia chăm sóc cho em tốt hơn nhiều. Một là hắn có các vị trưởng bối biết cách chăm lo chiều chuộng em, hai là bản thân hắn cũng tinh tế và chu đáo. Sao ở trong Mai Viện của hắn, không phải lo ăn lo mặc lại luôn được nâng niu. Em đi theo chàng, những hậu đãi đó sẽ mất sạch, chàng thì không thể chăm em như bảo mẫu rồi, chàng cũng không có mặt mũi nào mà dắt em đi mua trang sức hay những món mà các thiếu nữ cần. Vì vậy, Nùng Tậu quyết định giữ nguyên khoản tiền đó để em được tự do chăm lo cho mình. Chàng vốn đã có an bài sẵn trong lòng rồi, dù em không đòi hỏi tiền công thì chàng cũng sẽ đặt vấn đề với em thôi.
Nói chung, dù làm gì thì Nùng Tậu cũng muốn rạch ròi và sòng phẳng với em. Hai người sẽ đồng hành với nhau ít nhất là ba đến năm năm tới, vì vậy chàng muốn mọi thứ rõ ràng ngay từ đầu.
- Điều kiện thứ ba của em là ngài không được can dự vào cuộc sống riêng của em. - Sao nói nốt yêu cầu cuối - Ngài không được xâm phạm quyền tự do dân chủ của em.
- Quyền tự do dân chủ? - Nùng Tậu nhướn mày lên thật cao, đuôi lông mày cơ hồ đã chạm đến nửa trán.
- Vâng. Giống như lúc em hầu ngài ở Mai Viện ấy, ngoài giờ cơm nước ra thì em được tự do và ngài không được can thiệp vào thời gian đó của em. Ngài cũng không được bắt em đến hầu ngài bất kể giờ giấc. Ngài phải tôn trọng giờ nghỉ của em.
- Này, càng ngày càng quá đáng rồi đấy nhé. - Nùng Tậu trừng mắt. Chàng không thể chấp nhận được. Cái con bé này, tại sao chàng càng nhường nhịn nó thì nó càng lấn tới thế nhỉ? Nếu nó phục vụ chàng một cách nhàn rỗi như vậy thì loạt tiêu chuẩn mà chàng đưa ra cho nó còn có nghĩa lý gì nữa??? Tại sao chàng phải tốn một khoản tiền lớn để trả cho nó rồi đổi lại cái sự phục vụ hời hợt ấy?
- Nếu ngài không tôn trọng sự tự do và giờ nghỉ ngơi của người lao động thì có khác nào là bóc lột sức lao động đâu ạ? Ngài là Quan Lang lại đi bóc lột dân lành ư? - Sao phụng phịu khoanh tay - Dù em hầu ngài ít nhưng sẽ cố gắng nâng cao chất lượng phục vụ, ngài không cần lo lắng đâu ạ.
- Không. - Nùng Tậu dứt khoát nói - Hầu ra hầu, đừng có mà phỉnh phờ ta, muốn đùa ta à?
Sao cười mỉm, nụ cười tao nhã thư thái. Cách cười ấy hệt như Mai Lang Vương vậy, ngay cả giọng điệu cũng giống chàng - Vâng, nếu ngài không đồng ý cũng không sao ạ. Vậy xem như thỏa thuận của chúng ta không đạt thành rồi. Em sẽ đến Văn phủ viết sách, chuyến hành trình của ngài thì ngài tự lo liệu đi ạ. Nhưng hẳn là ngài không thể đi đâu nếu vắng em, ngài một là phải cùng em đến Văn phủ, hai là quay về Mai Viện để Vương giám sát thôi.
Nùng Tậu sững sờ với dáng vẻ ấy, bụng chàng tức ành ạch. Cái con bé chết tiệt, nó với tên Mai Thần đó thần thái hệt như nhau vậy. Chàng ghét nhất chính là cái kiểu nói chuyện vừa tao nhã lại vừa sắc sảo đó, khiến người ta không thể phản bác và bực tức. Nùng Tậu siết chặt tay, chàng cảm thấy rằng, dù Mai Thần không ở đây nhưng 'cái trứng nhỏ' do hắn ấp nở thì đã đeo bám lấy chàng rồi. Con nhóc gà con của hắn, nó sẽ ngày ngày nhắc chàng nhớ đến cái bản mặt khó ưa của hắn!
Thế nhưng, dù rất ức chế thì Nùng Tậu cũng không thể làm gì được. Đúng như em nói, chàng phụ thuộc vào em.
- Rồi. - Nùng Tậu nghiến răng, xua tay - Tùy ngươi thôi.
Sau đó chàng lại quẳng cho em một tín vật, bảo với em rằng dùng nó mà tra cứu thông tin về phủ của chàng ở Cổ Loa. Người của chàng sẽ trao cho em bộ tiêu chuẩn dành cho tì nữ hầu hạ Quan Lang.
Sao đón lấy tín vật đó và ngoan ngoãn học tập quy định. Kể từ ấy, em trở thành người hầu thực thụ của chàng.
Sau một thời gian nghiêm chỉnh tiếp thu các quy định, Sao trở thành một tì nữ rất xuất sắc. Em phục vụ chàng vô cùng chu đáo và tỉ mỉ, giống như những gì em đã nói ngay từ ban đầu, dù chỉ phục vụ việc cơm nước nhưng em sẽ cố gắng nâng cao chất lượng lao động để xứng đáng với khoản tiền công mà Nùng Tậu trả cho em.
Sao cố gắng tìm tòi và học hỏi những kĩ thuật nấu nướng của các đầu bếp cung đình. Em thường xuyên viết thư cho Nhã Lang và các vị Hoa Tiên để hỏi thêm về vấn đề ấy. Nhã Lang tận tình giúp em lắm, chàng ta gửi khá nhiều tư liệu quý giá cho em. Hơn nữa, trong những người mà chàng ta quen biết cũng có một vị đầu bếp cung đình đã về hưu, chàng ta giới thiệu người đó cho Sao, em và vị đầu bếp ấy thường xuyên trao đổi thư từ qua lại.
Những món ăn mà em chuẩn bị cho Nùng Tậu ngày càng cầu kì và chất lượng, cung cách phục vụ cũng vô cùng nghiêm cẩn. Nùng Tậu ban đầu không có niềm tin vào em lắm. Chàng cứ nghĩ em chẳng qua là một con tiểu đồng tay ngang, cho dù có hứa phục vụ chàng thì cũng chỉ là 'có tiếng không có miếng'. Em sẽ chẳng làm được trò trống gì đâu.
Chàng cứ nghĩ là khoản tiền trả cho em xem như là 'cho không' rồi.
Nào ngờ em làm việc rất nghiêm túc và chuyên cần. Nùng Tậu kinh ngạc tột độ, chàng không thể phàn nàn một lời nào về em cả. Thế rồi Nùng Tậu lại cảm thấy vui vui, chàng vui vì em không phải loại vô dụng vướng chân vướng tay như chàng vẫn nghĩ. Vậy là đoạn đường phía trước của chàng không đến mức quá vất vả rồi, sống cùng con gà nhỏ đáng ghét này cũng không đến nỗi tệ lắm.
Tuy nhiên, ở em vẫn có một điểm trừ mà chàng nghĩ là cần phải nhắc nhở một chút.
- Gì vậy? - Nùng Tậu gắp một miếng đậu hủ lên và nhìn Sao, mắt trợn tròn đến mức tựa như sắp nổ tung đến nơi.
- Vâng ạ? - Sao quỳ rạp xuống, nghiêm trang lắng nghe yêu cầu của chàng.
- Dù những món ngươi chuẩn bị đều rất vừa miệng ta nhưng mà… - Nùng Tậu thả miếng đậu hủ xuống, khiến nó lọt thỏm vào bát canh, làm văng lên hoa nước - Tại sao chỉ có rau củ và đậu hủ thế này? Thịt đâu? Cá đâu? Ta muốn ăn thịt, cá.
Sao chăm chú lắng nghe và rồi tựa trán lên sàn, thành thật đáp - Thưa Quan Lang, em không thể chuẩn bị thức ăn mặn được ạ.
- Gì hử?! - Nùng Tậu dữ dội hỏi lớn.
- Vâng. Em lớn lên dưới sự rèn dạy của các chị Hoa Tiên và Hoa Thần, từ năm mười ba đến giờ đã không còn giết hại chúng sinh để lấy thịt nữa ạ. Em chỉ có thể chế biến rau củ quả thôi, vì vậy em mong Quan Lang thông cảm.
- Hoa Tiên tuân thủ quy định đó là vì nó liên quan đến nguồn gốc sức mạnh của họ. Bởi vì đó là những quy định 'trụ tâm' của họ nên họ giữ gìn nó để bảo toàn sự vững mạnh của 'tâm'. Ngươi không phải Hoa Tiên, không hề bị quy luật đó chi phối thân tâm, tại sao ngươi không thể chế biến thức ăn mặn cho ta? - Nùng Tậu gác tay lên gối và dằn đũa xuống chiếu đánh 'bộp'. Chàng không chấp nhận lí giải của em. Con bé lanh lẻo miệng mồm đừng hòng lừa gạt chàng. Chàng là Quan Lang, nắm trong tay đủ mọi quy định 'trụ tâm' của các tộc tiên ở Thần giới. Con bé đó là 'Vì sao lõi' - Một vị thần gốc. Nó không bị những quy định 'trụ tâm' chế ngự.
- Đúng là em không phải Hoa Tiên nhưng quy định ấy đã ăn sâu vào tiềm thức của em rồi, không thể phá vỡ được ạ. - Sao kiên quyết nói.
Ngay khi em vừa dứt lời thì trong tâm trí liền vang lên tiếng 'Tạch'. Sao ngớ ra, em vừa bị trừ một điểm. Nùng Tậu cười đắc ý, tựa khuỷu tay lên gối và cúi xuống nhìn em đầy uy quyền, hỏi với giọng chế giễu - Thế nào hả? Còn bướng bỉnh nữa không?
Thế nhưng Sao vẫn rạp người lên sàn và nhất quyết giữ nguyên ý nguyện của mình. Bên tai em vang lên vô vàn hồi 'tạch tạch' hệt như âm thanh được tạo ra bởi một đứa trẻ phá phách cứ không ngừng dùng dây chun bắn lên vách nhà vậy. Điểm của Sao tích được trong chớp mắt bị trừ sạch. Tiếng tạch càng lúc càng trầm hơn rồi trở thành tiếng rầm rầm cảnh báo. Điểm của em đã bị trừ đến âm rồi.
Nùng Tậu giận dữ, trừng mắt nhìn em.
Chàng ta tức giận ném bát cơm đi.
Sau hôm đó, Sao vẫn đều đặn chuẩn bị thức ăn chay cho chàng. Nùng Tậu không nói một lời nào, chẳng buồn ngó đến em. Mỗi lần Sao dọn thức ăn chay lên là điểm của em lại bị trừ một tràng, dẫu vậy, Sao vẫn kiên định lắm. Nùng Tậu không ăn những gì em dọn, chàng ta thậm chí còn không đến gần chúng. Chàng ta tự đi săn và chuẩn bị thức ăn cho mình, khi họ đi đến nơi có dân cư đông đúc hoặc các khu chợ thì chàng tự đi ra ngoài ăn.
Cho đến một ngày, sau khi ăn no nê một chầu ở chợ cóc về, chàng ta đột nhiên lăn đùng ra ốm. Nùng Tậu nằm vật vã trên đất, không cử động nổi dù là một ngón tay. Mồ hôi vã ra trán ướt đẫm trong khi cả người chàng lạnh toát, nôn nao. Nùng Tậu muốn nôn lắm, dù vậy, có cố gắng cách mấy cũng không nôn ra được.
Sao dựng lều cho chàng ta, thời gian qua ngao du cùng Nùng Tậu, em đã học được cách dựng lều đơn giản. Sao nhóm một đống lửa và nấu cho chàng ta ít cháo. Em phải chăm sóc cả ngày hôm đó thì chàng ta mới bớt xanh xao đi một chút.
Đến hôm sau, Nùng Tậu dần khỏe lại, Sao bê một bát cháo trắng đến cho chàng, khuyên chàng hãy ăn để chóng khỏe. Nùng Tậu nếm cháo, vị mằn mặn và ấm áp. Chàng húp xì xụp, Sao ngồi một bên trông chàng ăn ngon lành, em cũng vui lắm. Đột nhiên đang húp cháo thì Nùng Tậu lại đưa tay quệt qua mắt. Sao đơ ra như khúc gỗ, chàng ta ngược lại không hề thấy ngượng ngùng gì cả, Nùng Tậu ngửa mặt lên, quệt mắt thêm lần nữa, lè nhè thốt - Ta nhớ mẹ quá!
- … - Sao im bặt hồi lâu.
Nùng Tậu không quan tâm đến biểu cảm của em, chàng ta lại tiếp tục ăn cháo và thì thào - Mẹ ta nấu cháo rất ngon, bát cháo này còn khuya mới bằng được. Thế nhưng nó gợi nhớ ta về hương vị ấy, ta muốn về thăm mẹ. Đáng tiếc phải dính với con nhóc xấu xí nhà ngươi thêm vài ba năm trời nữa thì ta mới có thể về Cổ Loa gặp người.
- Vâng. - Sao không dám nói một lời nào, Nùng Tậu thích bảo em thế nào cũng được, em không chấp.
- Bát nữa đi. - Chàng ta đưa cái bát đã cạn sạch cho em.
Sao cười suy ngẫm, chuẩn bị cho chàng ta thêm một bát nữa.
Vụ việc 'bát cháo' đó đã cho Sao có một cái nhìn toàn diện hơn về Nùng Tậu. Chàng ta thật ra cũng có nét đáng yêu. Chàng ta có thể dũng mãnh, có thể trịch thượng, thế mà cũng lại có thể yếu đuối đến vậy, nhớ mẹ đến nỗi bật khóc. Nùng Tậu luôn khiến em kinh ngạc về chàng ta, cảm giác như chàng ta là một người được tổng hợp bởi những yếu tố đối lập vậy.
Nùng Tậu sau khi khỏe mạnh trở lại thì cũng không còn thành kiến với thức ăn của em. Chẳng biết điều kì diệu nào đã xảy ra mà, Sao không còn nghe thấy âm thanh của điểm trừ vang lên mỗi khi dọn thức ăn chay cho chàng ta nữa. Ngược lại, dường như điểm của em đã tăng trở lại. Sao đã có thể nghe thấy âm thanh 'tính tang' vui tươi được ấn tích lũy báo về.
Nùng Tậu rất ngoan ngoãn dùng thức ăn mà em chuẩn bị, Sao cũng cố gắng tìm hiểu và nắm bắt khẩu vị của chàng để chàng được ngon miệng hơn. Tất nhiên thỉnh thoảng, Nùng Tậu cũng không thể thoát được cảm giác thèm thịt. Khi thèm, chàng ta lại tự đi săn hoặc ăn bên ngoài, nhưng tần suất rất ít.
Lần 'ngộ độc thực phẩm' ấy dường như đã khiến chàng ta hiểu được điều gì đó. Nùng Tậu cư xử với em dịu dàng hơn hẳn, dù vẫn còn cao ngạo và lạnh nhạt nhưng mức độ đã giảm đi một chút. Chàng ta tự động dựng lều cho em khi hai người ngủ bên ngoài, lúc trời mưa hoặc trở rét, chàng ta tự dưng lấy khăn choàng của mình quẳng lên đầu em. Tấm khăn choàng đó là khăn dệt từ tơ của tằm nắng. Nó rất ấm, màu sắc anh ánh vàng. Tằm nắng là một trong các giống tiên tằm thượng hạng nhất ở đây, hàng dệt từ tơ của chúng thường chỉ bán cho những nhà quyền quý. Tấm choàng này được Nùng Tậu dùng để làm chăn đắp. Chàng ta nhường nó cho em, nghĩa là chàng ta sẽ phải co ro trong cái võng tòn ten giữa hai ngọn cây kia.
Sao ôm lấy tấm choàng, quấn nó quanh người, cảm giác như vừa được nắng mai chiếu phủ. Em len lén nhìn Nùng Tậu, em thấy cái 'kén nhộng' ấy cứ không ngừng đung đưa, cựa quậy, hẳn là xa tấm choàng yêu, chàng ta không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.