Quyển 2 - Chương 107: Lén gặp trai.
Dye1002
29/01/2020
'Tà áo thêu hoa lướt đi một cách rất dứt khoát nhưng chẳng hiểu
sao, bóng lưng chàng buồn quá. Em có cảm giác toàn bộ đêm tối đều đổ hết lên vai chàng.'
-o-
Buổi tiệc kéo dài đến đêm muộn thì mới kết thúc, Thần Lúa cho các vị Vương và Thần khác trở về nghỉ ngơi trước còn Quan Lang, Mai Vương và Lim Vương phải ở lại nghe ngài căn dặn một số vấn đề. Thần Lúa là một trong những vị Thần gốc có địa vị cao quý nhất của thần giới Việt Nam, chính vì thế, dù Nùng Tậu là Quan Lang, ngồi trên ngài một sập nhưng phải luôn kính trọng ngài như chú bác trong nhà, tiếp nhận sự dạy dỗ bảo ban của ngài. Mai Vương và Lim Vương đương nhiên không cần phải bàn cãi, hai chàng dù đứng nhất đứng nhìn trong hàng ngũ Vương thì cũng chỉ là bậc chắt chít của ngài thôi. Những gì mà ngài dặn dò, hai chàng đều phải nhất nhất tuân theo.
Sao cùng Lãm và các tiểu đồng quay về khu lưu trú trước, Lãm đưa em về tận phòng rồi chúc em ngủ ngon và uể oải đi nghỉ. Hôm nay chàng ta có chút đuối sức, dù gì cũng làm việc điên cuồng suốt cả tháng trời mà.
Sao ngồi trong phòng tập trung tra cứu số cây cỏ mà em và Mai Lang Vương hái về khi ấy. Sao rất ngoan ngoãn, không ra ngoài vào ban đêm. Hơn nữa lúc Lãm ấn em vào phòng chàng cũng dặn đi dặn lại rằng em hãy yên phận đi ngủ đi, đừng chọc Mai Thần nữa, ổng mà nổi quạu thì tội chàng lắm. Lời Lãm chân tình và còn nhuốm chút van vỉ, khiến Sao không dám cất lên một tiếng nói nào, gật đầu như bổ củi mà vâng lời.
Giữa lúc Sao đang cặm cụi viết viết vẽ vẽ thì bên khe cửa sổ bỗng có thứ gì lọt vào. Cửa sổ của phủ Thần Lúa có song sắt, với những thanh song xếp đặt ngang dọc rất thưa và đơn giản. Cửa thì khá kín, đó là dạng cửa chớp làm bằng gỗ với những thanh gỗ nằm ngang xếp song song lên nhau, mặt gỗ nghiêng một góc bốn mươi lăm độ. Người ta sử dụng loại cửa này để tạo khe hở cho gió lùa vào, làm thoáng đãng không gian. Tuy nhiên, trong trường hợp này, khe hở ấy đã bị lợi dụng để luồn thư liên lạc.
Lá thư lọt vào khe cửa được một nửa thì dừng hẳn lại, Sao với tay lấy thư, mở ra xem thử. Bên trong là một tấm bản đồ đơn giản. Dựa vào những chú thích trên đó thì em đại để biết được rằng đây là bản đồ của khu lưu trú, có vẻ người gửi thư muốn em đến sân sau của nhà trái gặp mặt.
Sao tò mò nên xếp thư lại và đi ra đấy, chủ yếu em muốn xem ai đã gửi thư cho em và hẹn em ra vào lúc tối muộn thế này. Sao vòng ra rân sau của nhà chính mà đi qua sân sau nhà trái, Lãm sớm đã chìm vào giấc mộng rồi nên không ý kiến gì khi em rời đi.
Sân sau nhà trái bấy giờ chìm trong bóng đêm tĩnh mịch. Sao bê một cây đèn dầu, đứng bên vách nhà trái mà nhìn ra quan sát chứ không hoàn toàn đi ra đó. Em nhìn thấy một chàng trai áo xanh thanh tú đứng dưới gió, tà áo đung đưa nhè nhẹ.
Khi trông thấy chàng ta, lòng em thoáng đãng hẳn, Sao tiến đến gần chàng, đèn dầu tỏa sáng ấm áp, soi chiếu dung nhan mê hoặc, khiến đầu mày khóe mắt em sáng bừng tựa như ánh trăng rằm. Chàng trai kia nghe tiếng guốc thanh tao gõ trên gạch, liền gấp gáp hướng mắt về phía em, dù ánh mắt rõ ràng rất mong nhớ và vui mừng nhưng vẻ mặt thì không giấu được sầu khổ.
- Em…
- Ngài gọi em ra đây vì chuyện gì ạ?
- Ban nãy em đã hứa hẹn cùng ta. - Chàng nhẹ nhàng đáp.
- Vâng. - Sao hơi bối rối, cúi mặt xuống ngại ngùng - Nếu được… Em mong có thể cùng trao đổi thư từ với ngài.
Thảo Thần thoáng ngây người, lòng chàng hiển nhiên rất vui mừng. Thế nhưng… Nghĩ đến chuyện gì chàng lại lập tức u sầu. Chàng chậm rãi hỏi - Em và Mai Vương là mối quan hệ gì?
Sao bất ngờ, chuyện xảy ra ở buổi tiệc ban nãy lại đổ ào về trong tâm trí em. Sao lấy đóa hoa mai mà chàng trao ra, em vẫn luôn giữ nó trong tay áo. Sao vừa vân vê cuống hoa vừa cười buồn, đáp với chàng ta rằng em và Vương chỉ là tiên chủ và tiểu đồng thôi.
Khoảnh khắc hai từ tiên chủ vừa chuẩn bị thoát ra khỏi môi em, không gian bỗng vẳng lên giọng nói nghiêm nghị.
- Vợ yêu, em làm gì ở đây thế?
Mai Lang Vương sầm mặt đi đến, tay khoanh trước ngực, đôi mắt nâu tựa như chứa đựng cả bầu trời đêm âm u.
- V… Vương! - Sao kêu lên, em định phản ứng với cái danh nhảm nhí mà chàng vừa gán lên người em nhưng không kịp, Mai Lang Vương đã đến ngay bên cạnh và choàng tay qua vai em rồi.
Thái độ của chàng thể hiện sự chiếm hữu rất rõ ràng, đã vậy khắp người còn toát ra khí ghen cuồng cuộn. Thảo Thần lập tức đổ mồ hôi trán, lùi lại một bước. Mai Lang Vương đang nhìn chàng ta bằng ánh mắt chết chóc.
- Ta đi họp có một chút, em đã lén gặp trai rồi hửm? - Mai Lang Vương cất giọng hỏi, ngữ điệu kém bình tĩnh.
- Vương… - Thảo Thần nhanh chóng bái lạy chàng.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, không nói gì thêm về mối quan hệ giữa chàng và Sao, càng không đả động đến chuyện xảy ra hôm nay. Chàng chỉ lạnh lẽo khoác vai Sao và mang em rời đi, Sao phản ứng nhưng Mai Lang Vương ôm vai em rất chặt và em không thể thoát khỏi chàng, cả hai nhanh chóng rời khỏi sân sau nhà trái.
Hai người trở về nhà chính bằng lối sân sau, trên đường đi, Mai Lang Vương và em không trao đổi với nhau bất kì điều gì. Mai Lang Vương trông rất buồn bực. Đôi mắt nâu sáng rực hướng về phía trước, thỉnh thoảng đáy mắt lại hơi run lên. Sao không dám nói gì khi chứng kiến bộ dạng ân ẩn nộ khí ấy, em ngoan ngoãn bước gấp theo chàng. Trong lúc đi quá vội, đóa mai trên tay chợt rơi xuống. Sao đành dừng lại và nhặt nó lên.
- Bỏ đi. - Mai Lang Vương không cho em dừng, chàng tiếp tục bước, Sao đang bị chàng khoác vai nên em hiển nhiên cũng sẽ phải nương theo bước chân của chàng.
- Nhưng… - Sao rối rít thốt lên, đó là hoa mà chàng đã đưa cho em.
- Chỉ là đóa mai bình thường, em muốn bao nhiêu cũng có. - Chàng nói rồi thả lên tay em một tràng hoa. Sao vội vàng đưa tay hứng, hoa mai rơi đầy ắp tay em.
Mai Lang Vương làm hành động đó mà không nhìn em lấy một lần, thái độ rất lạnh nhạt và ngữ điệu thì ngang ngang, không cao không thấp, không ẩn chứa chút cảm xúc. Sao có cảm giác bản thân như đã trở thành một người xa lạ với chàng vậy, giống như chàng không muốn nói chuyện với em nhưng bị ép phải nói.
Chẳng hiểu sao lòng em lại hiện lên chút day dứt và lạnh lẽo. Sao cố chối bỏ cảm giác ấy, đẩy tay chàng ra khỏi vai, hỏi chàng bằng giọng tự nhiên nhất có thể - Tại sao ngài lại phá rối chuyện hò hẹn của em? Ngài đang can thiệp thái quá vào đời tư của em đấy.
Dừng một chút, em kiên định nói - Em không phải vợ ngài, ngài đừng gọi em hai tiếng vợ yêu hoang đường và sởn da gà đó nữa ạ. Đừng hủy hoại đời em, nhỡ người ta đồn đãi linh tinh, em không đi lấy chồng được thì biết làm sao?
- Càng tốt. - Mai Lang Vương cười lạnh - Ta cố tình làm thế mà.
- Cái gì?! - Sao á khẩu.
Chàng quay sang em, khuôn mặt tuấn mĩ tràn ngập sắc giận, hung hãn nói - Ta cứ án bên cạnh em đấy, để xem gã nào dám mon men đến gần. Em là đối tượng của ta, sớm muộn gì cùng về nhà ta, ta sẽ không để gã nào tiếp cận được em, dù chỉ là tiếp cận bằng ánh mắt!
- Ngài! - Sao uất ức vô cùng.
Mai Lang Vương không đối đáp với em nữa, chàng đưa em về phòng sau đó bỏ đi. Hôm nay chàng không có tâm trạng ve vãn em, thậm chí còn không nán lại trước cửa phòng em thêm giây nào. Sao nhìn theo bóng chàng, khi chàng khuất khỏi khung cửa, em lại rón rén tựa vào vách nhà và nhìn ra. Tà áo thêu hoa lướt đi một cách rất dứt khoát nhưng chẳng hiểu sao, bóng lưng chàng buồn quá. Em có cảm giác toàn bộ đêm tối đều đổ hết lên vai chàng.
Sao trở về giường và nằm ôm chăn, em không buồn nghiên cứu nữa…
Rõ ràng đã hết tình rồi, tại sao còn mãi vấn vương nhau?
-o-
Buổi tiệc kéo dài đến đêm muộn thì mới kết thúc, Thần Lúa cho các vị Vương và Thần khác trở về nghỉ ngơi trước còn Quan Lang, Mai Vương và Lim Vương phải ở lại nghe ngài căn dặn một số vấn đề. Thần Lúa là một trong những vị Thần gốc có địa vị cao quý nhất của thần giới Việt Nam, chính vì thế, dù Nùng Tậu là Quan Lang, ngồi trên ngài một sập nhưng phải luôn kính trọng ngài như chú bác trong nhà, tiếp nhận sự dạy dỗ bảo ban của ngài. Mai Vương và Lim Vương đương nhiên không cần phải bàn cãi, hai chàng dù đứng nhất đứng nhìn trong hàng ngũ Vương thì cũng chỉ là bậc chắt chít của ngài thôi. Những gì mà ngài dặn dò, hai chàng đều phải nhất nhất tuân theo.
Sao cùng Lãm và các tiểu đồng quay về khu lưu trú trước, Lãm đưa em về tận phòng rồi chúc em ngủ ngon và uể oải đi nghỉ. Hôm nay chàng ta có chút đuối sức, dù gì cũng làm việc điên cuồng suốt cả tháng trời mà.
Sao ngồi trong phòng tập trung tra cứu số cây cỏ mà em và Mai Lang Vương hái về khi ấy. Sao rất ngoan ngoãn, không ra ngoài vào ban đêm. Hơn nữa lúc Lãm ấn em vào phòng chàng cũng dặn đi dặn lại rằng em hãy yên phận đi ngủ đi, đừng chọc Mai Thần nữa, ổng mà nổi quạu thì tội chàng lắm. Lời Lãm chân tình và còn nhuốm chút van vỉ, khiến Sao không dám cất lên một tiếng nói nào, gật đầu như bổ củi mà vâng lời.
Giữa lúc Sao đang cặm cụi viết viết vẽ vẽ thì bên khe cửa sổ bỗng có thứ gì lọt vào. Cửa sổ của phủ Thần Lúa có song sắt, với những thanh song xếp đặt ngang dọc rất thưa và đơn giản. Cửa thì khá kín, đó là dạng cửa chớp làm bằng gỗ với những thanh gỗ nằm ngang xếp song song lên nhau, mặt gỗ nghiêng một góc bốn mươi lăm độ. Người ta sử dụng loại cửa này để tạo khe hở cho gió lùa vào, làm thoáng đãng không gian. Tuy nhiên, trong trường hợp này, khe hở ấy đã bị lợi dụng để luồn thư liên lạc.
Lá thư lọt vào khe cửa được một nửa thì dừng hẳn lại, Sao với tay lấy thư, mở ra xem thử. Bên trong là một tấm bản đồ đơn giản. Dựa vào những chú thích trên đó thì em đại để biết được rằng đây là bản đồ của khu lưu trú, có vẻ người gửi thư muốn em đến sân sau của nhà trái gặp mặt.
Sao tò mò nên xếp thư lại và đi ra đấy, chủ yếu em muốn xem ai đã gửi thư cho em và hẹn em ra vào lúc tối muộn thế này. Sao vòng ra rân sau của nhà chính mà đi qua sân sau nhà trái, Lãm sớm đã chìm vào giấc mộng rồi nên không ý kiến gì khi em rời đi.
Sân sau nhà trái bấy giờ chìm trong bóng đêm tĩnh mịch. Sao bê một cây đèn dầu, đứng bên vách nhà trái mà nhìn ra quan sát chứ không hoàn toàn đi ra đó. Em nhìn thấy một chàng trai áo xanh thanh tú đứng dưới gió, tà áo đung đưa nhè nhẹ.
Khi trông thấy chàng ta, lòng em thoáng đãng hẳn, Sao tiến đến gần chàng, đèn dầu tỏa sáng ấm áp, soi chiếu dung nhan mê hoặc, khiến đầu mày khóe mắt em sáng bừng tựa như ánh trăng rằm. Chàng trai kia nghe tiếng guốc thanh tao gõ trên gạch, liền gấp gáp hướng mắt về phía em, dù ánh mắt rõ ràng rất mong nhớ và vui mừng nhưng vẻ mặt thì không giấu được sầu khổ.
- Em…
- Ngài gọi em ra đây vì chuyện gì ạ?
- Ban nãy em đã hứa hẹn cùng ta. - Chàng nhẹ nhàng đáp.
- Vâng. - Sao hơi bối rối, cúi mặt xuống ngại ngùng - Nếu được… Em mong có thể cùng trao đổi thư từ với ngài.
Thảo Thần thoáng ngây người, lòng chàng hiển nhiên rất vui mừng. Thế nhưng… Nghĩ đến chuyện gì chàng lại lập tức u sầu. Chàng chậm rãi hỏi - Em và Mai Vương là mối quan hệ gì?
Sao bất ngờ, chuyện xảy ra ở buổi tiệc ban nãy lại đổ ào về trong tâm trí em. Sao lấy đóa hoa mai mà chàng trao ra, em vẫn luôn giữ nó trong tay áo. Sao vừa vân vê cuống hoa vừa cười buồn, đáp với chàng ta rằng em và Vương chỉ là tiên chủ và tiểu đồng thôi.
Khoảnh khắc hai từ tiên chủ vừa chuẩn bị thoát ra khỏi môi em, không gian bỗng vẳng lên giọng nói nghiêm nghị.
- Vợ yêu, em làm gì ở đây thế?
Mai Lang Vương sầm mặt đi đến, tay khoanh trước ngực, đôi mắt nâu tựa như chứa đựng cả bầu trời đêm âm u.
- V… Vương! - Sao kêu lên, em định phản ứng với cái danh nhảm nhí mà chàng vừa gán lên người em nhưng không kịp, Mai Lang Vương đã đến ngay bên cạnh và choàng tay qua vai em rồi.
Thái độ của chàng thể hiện sự chiếm hữu rất rõ ràng, đã vậy khắp người còn toát ra khí ghen cuồng cuộn. Thảo Thần lập tức đổ mồ hôi trán, lùi lại một bước. Mai Lang Vương đang nhìn chàng ta bằng ánh mắt chết chóc.
- Ta đi họp có một chút, em đã lén gặp trai rồi hửm? - Mai Lang Vương cất giọng hỏi, ngữ điệu kém bình tĩnh.
- Vương… - Thảo Thần nhanh chóng bái lạy chàng.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, không nói gì thêm về mối quan hệ giữa chàng và Sao, càng không đả động đến chuyện xảy ra hôm nay. Chàng chỉ lạnh lẽo khoác vai Sao và mang em rời đi, Sao phản ứng nhưng Mai Lang Vương ôm vai em rất chặt và em không thể thoát khỏi chàng, cả hai nhanh chóng rời khỏi sân sau nhà trái.
Hai người trở về nhà chính bằng lối sân sau, trên đường đi, Mai Lang Vương và em không trao đổi với nhau bất kì điều gì. Mai Lang Vương trông rất buồn bực. Đôi mắt nâu sáng rực hướng về phía trước, thỉnh thoảng đáy mắt lại hơi run lên. Sao không dám nói gì khi chứng kiến bộ dạng ân ẩn nộ khí ấy, em ngoan ngoãn bước gấp theo chàng. Trong lúc đi quá vội, đóa mai trên tay chợt rơi xuống. Sao đành dừng lại và nhặt nó lên.
- Bỏ đi. - Mai Lang Vương không cho em dừng, chàng tiếp tục bước, Sao đang bị chàng khoác vai nên em hiển nhiên cũng sẽ phải nương theo bước chân của chàng.
- Nhưng… - Sao rối rít thốt lên, đó là hoa mà chàng đã đưa cho em.
- Chỉ là đóa mai bình thường, em muốn bao nhiêu cũng có. - Chàng nói rồi thả lên tay em một tràng hoa. Sao vội vàng đưa tay hứng, hoa mai rơi đầy ắp tay em.
Mai Lang Vương làm hành động đó mà không nhìn em lấy một lần, thái độ rất lạnh nhạt và ngữ điệu thì ngang ngang, không cao không thấp, không ẩn chứa chút cảm xúc. Sao có cảm giác bản thân như đã trở thành một người xa lạ với chàng vậy, giống như chàng không muốn nói chuyện với em nhưng bị ép phải nói.
Chẳng hiểu sao lòng em lại hiện lên chút day dứt và lạnh lẽo. Sao cố chối bỏ cảm giác ấy, đẩy tay chàng ra khỏi vai, hỏi chàng bằng giọng tự nhiên nhất có thể - Tại sao ngài lại phá rối chuyện hò hẹn của em? Ngài đang can thiệp thái quá vào đời tư của em đấy.
Dừng một chút, em kiên định nói - Em không phải vợ ngài, ngài đừng gọi em hai tiếng vợ yêu hoang đường và sởn da gà đó nữa ạ. Đừng hủy hoại đời em, nhỡ người ta đồn đãi linh tinh, em không đi lấy chồng được thì biết làm sao?
- Càng tốt. - Mai Lang Vương cười lạnh - Ta cố tình làm thế mà.
- Cái gì?! - Sao á khẩu.
Chàng quay sang em, khuôn mặt tuấn mĩ tràn ngập sắc giận, hung hãn nói - Ta cứ án bên cạnh em đấy, để xem gã nào dám mon men đến gần. Em là đối tượng của ta, sớm muộn gì cùng về nhà ta, ta sẽ không để gã nào tiếp cận được em, dù chỉ là tiếp cận bằng ánh mắt!
- Ngài! - Sao uất ức vô cùng.
Mai Lang Vương không đối đáp với em nữa, chàng đưa em về phòng sau đó bỏ đi. Hôm nay chàng không có tâm trạng ve vãn em, thậm chí còn không nán lại trước cửa phòng em thêm giây nào. Sao nhìn theo bóng chàng, khi chàng khuất khỏi khung cửa, em lại rón rén tựa vào vách nhà và nhìn ra. Tà áo thêu hoa lướt đi một cách rất dứt khoát nhưng chẳng hiểu sao, bóng lưng chàng buồn quá. Em có cảm giác toàn bộ đêm tối đều đổ hết lên vai chàng.
Sao trở về giường và nằm ôm chăn, em không buồn nghiên cứu nữa…
Rõ ràng đã hết tình rồi, tại sao còn mãi vấn vương nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.