Quyển 2 - Chương 150: Ta vẫn quyết định liều mạng.
Dye1002
31/01/2020
- Không có tô tem mà dám đi ru ngủ Năm Chèo, liều mạng thật đấy!
- Còn con nhóc kia nữa, khởi động thuật dịch chuyển quá mức như thế, muốn chết hay sao?
- Đúng là một đôi liều lĩnh mà, hợp nhau thật!
- Chịu thôi, con bé là do một tay thằng nhóc nuôi dạy.
Bên ngoài nhà chính, những lời trách móc thở than của Thần Tình và Tam vị Hoa Tiên vọng vào tai chàng. Mai Lang Vương chậm rãi mở mắt, chàng đang nằm trên giường mình. Cơ thể đã không còn đau đớn nữa, dường như các điểm bị nghẽn trong cơ thể đã trở nên thông suốt trở lại. Chàng ngồi dậy, tựa lưng vào giường, ngực chàng bị quấn băng.
Mai Lang Vương sờ tay lên vết thương, cảm nhận sự tái tạo. Xương sườn đã tái cấu trúc hoàn chỉnh rồi, chỉ còn các lớp cơ và da thôi. Lúc đó mảnh vảy của Năm Chèo đã ghim vào ngực chàng và không thể lấy nó ra được. Muốn lấy ra thì phải khoét xương khoét thịt, tách chân của mảnh vảy ra khỏi cơ thể hoàn toàn. Đó là lí do mà chàng có vết thương này.
Chàng ngồi yên ở đó và sắp xếp các mảnh kí ức. Thứ duy nhất mà chàng nhớ được cũng chỉ là nụ cười và ánh mắt của em. Dường như chàng đã hôn mê rất lâu rồi thì phải? Ai đã cứu chàng thế? Phải chăng các vị Hoa Tiên đã đến kịp lúc để cứu chàng?
- May mà Sao đến kịp, nếu không thì Mai Lang xong rồi. - Tiếng Ưu Liên vang lên, nghẹn ngào nức nở.
Mai Lang Vương lặng người, chàng nghe tim đập thình thịch.
Nhờ có cuộc trò chuyện giữa những người bên ngoài mà chàng đã biết được tình hình lúc đó. Thì ra… Em đã đến cứu chàng…
Theo lời kể của Ưu Liên, sau khi chàng bị vảy của Năm Chèo ghim trúng trong tình trạng suy kiệt cực độ, chàng gần như đã sắp lìa đời. Sức mạnh của chàng mong manh dần và linh hồn đang tan biến. Sao lúc ấy còn đang ở phủ của Quan Lang, khi cảm nhận được thần lực ẩn trong các món trang sức và dấu ấn trên xương quai xanh biến mất dần, em biết là chàng đã xảy ra chuyện rồi. Em nhanh chóng khởi động thuật dịch chuyển để đi đến chỗ chàng nhưng không được, em không biết chàng đang ở đâu.
Khi Sao bị thuật dịch chuyển ngốn hết sức mạnh, chỉ còn có thể nằm thoi thóp trên tàu đao của một quán trọ thì sức mạnh của 'Vì sao lõi' bừng nở. Dường như 'Vì sao lõi' cảm ứng với nguyện cầu của em, trao trả cho em sức mạnh để em đi tìm chàng. Sao đến được hồ Năm Chèo - Trong trạng thái của 'Vì sao lõi'. Khi em hạ xuống bên chàng, Mai Lang Vương sắp hóa thành kết tinh hồn phách đến nơi.
- Vương! - Em chạm tay lên khuôn mặt nhợt nhạt, máu đỏ bám đầy người chàng khiến em run lẩy bẩy.
Mai Lang Vương ngất lịm, chàng chẳng biết gì nữa rồi. Sao lau nước mắt, nhanh chóng lướt tay qua luân xa của chàng. Sức mạnh của em lan tỏa, khiến cho các điểm nghẽn trên cơ thể chàng được thông suốt. Thần lực của chàng không còn suy yếu nữa.
Dù cứu được chàng nhưng em không thể xử lí mảnh vảy trên ngực chàng. Để chữa trị nó cần có dụng cụ đặc biệt và phương thức đặc biệt. Sao ôm chàng vào lòng và truyền thần lực vào người chàng để giữ cho máu không chảy. Chỉ cần em duy trì thần lực như vậy mãi thì mảnh vảy của Năm Chèo sẽ không thể gây hại cho chàng nữa.
- Vương… - Sao nắm tay chàng và đan những ngón tay nhỏ nhắn vào những ngón tay to lớn thon dài.
Em đã nghĩ rằng, nếu chàng mãi mãi không tỉnh dậy thì em cũng sẽ ngủ vùi cùng chàng. Sao ôm lấy chàng và nắm chặt tay chàng như thế, suốt mấy canh giờ liền. Cho đến khi Ưu Liên phát giác ra việc chàng đi ru ngủ Năm Chèo rồi cùng Thần Tình và các vị Hoa Tiên khác tìm đến, em vẫn ở trong hình dạng 'Vì sao lõi' ấy và ôm chàng trong lòng.
- Sao đã hóa thành 'Vì sao lõi' rất lâu, so với lần trước lâu hơn hẳn. - Thần Tình lên tiếng.
- Điều này có nghĩa là… - Bạch Sứ thốt lên.
Thần Tình xòe quạt cười mỉm - Ta cũng ngờ ngợ từ lâu rồi. Quả nhiên là thế…
Cuộc trò chuyện bên ngoài đến đây thì im bặt, khiến Mai Lang Vương bối rối, bồi hồi. Chàng ngồi yên trên giường và im lặng. Đôi mắt nâu dâng lên những xao động còn cõi lòng thì đập bời bời như trống. Chàng cũng có thể cảm động được em ư? Em đã hóa thành 'Vì sao lõi' để cứu chàng?
Nói thế thì… Trong lòng em chàng cũng có một vị trí nào đó?
Trong lúc Mai Lang Vương bối rối suy nghĩ thì ở ngoài nhà chính chợt vang lên tiếng guốc. Âm thành ồn ã và náo loạn, kèm theo tiếng thở hổn hển. Sao vừa tỉnh dậy và tức tốc chạy qua nhà chàng. Thần Tình và các vị Hoa Tiên trông thấy em, các nàng hơi kinh ngạc.
- Vương tỉnh chưa ạ?! - Sao hỏi ngay lập tức.
Ưu Liên sững ra hồi lâu rồi mới bình tĩnh đáp - Ban nãy chị xem qua thì chưa.
Sao đi vào phòng chàng, vừa đi vừa run giọng - Việc chăm sóc Vương hãy giao cho em ạ!
Ưu Liên nhìn theo bóng em, nàng dặn lại - Ừ, vậy chị đi nấu cháo.
Ưu Liên rời ra nhà sau chuẩn bị cháo và thuốc trong khi những người còn lại cười tủm tỉm rời đi. Họ không nên ở đây làm phiền nữa, hãy để đôi tình nhân số khổ được ở riêng với nhau nào. Sao chạy vào phòng chàng, đứng ở khung cửa nhìn vào. Mai Lang Vương đang ngồi trên giường, ngượng ngùng ngẩng mặt lên, ánh mắt bối rối chạm vào ánh mắt tràn đầy lo âu thương nhớ.
- Ngài!
Sao nghiến răng, nện guốc tiến vào khi thấy chàng đã hồi tỉnh. Trông em rất hung hãn, hệt như cái lần chàng ngồi ở thư phòng và bị em xông đến bứt áo. Mai Lang Vương căng thẳng, trân trân nhìn em. Sao đi đến gần chàng, vừa đi vừa lau nước mắt, Mai Lang Vương thấy lòng xót xa tột độ.
- Không muốn sống nữa hả?! - Em quát lên rồi lao đến ôm chàng.
Mai Lang Vương sững ra, chàng im lặng mặc em ôm, không nghĩ rằng em lại chủ động sà vào lòng chàng như thế. Sao vùi vào người chàng và khóc nức nở. Em rất muốn đấm chàng nhưng nhớ đến bộ dạng đầy máu me của chàng lúc đó thì không đấm nổi. Em chỉ biết ôm chặt lấy chàng, than trách - Ngài quá quắt lắm! Phải nói bao nhiêu lần thì ngài mới chịu nghe lời hả? Không biết thương thân gì cả! Nhỡ ngài có mệnh hệ gì thì em biết làm sao?!
Em nắm lấy tay áo chàng, rưng rức khóc - Đi ru ngủ Năm Chèo trong tình trạng đó? Ngài có còn tỉnh táo nữa hay không? Tại sao không báo với các chị hay các thuộc hạ để mọi người yểm trợ cho ngài? Đã vậy còn không thèm vẽ tô tem nữa, muốn dâng mạng cho Năm Chèo ư? Ngài hành động chẳng suy nghĩ gì hết!
Mai Lang Vương nghe em nói một thôi một hồi, cuối cùng cõi lòng đang dậy sóng cũng lặng lại. Tâm trí chàng không còn phiêu bồng nữa, chàng đã nhận ra rằng đây là thực tại, không phải chàng đang mơ. Mai Lang Vương dang tay ra và ôm em, vỗ về. Chàng trầm ấm cam kết - Ta biết rồi, từ nay sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, sẽ không khiến Sao của ta phải lo lắng nữa.
Sao nằm yên trong vòng tay chàng, nghe chàng hứa, em mới nguôi ngoai đi một chút. Mai Lang Vương dỗ được em, chàng rất vui, tay lướt qua khuôn mặt bé nhỏ lau sạch nước mắt cho em và tủm tỉm cười. Chàng bảo - Tuy nhiên, nếu cho ta chọn lại một lần nữa, ta vẫn quyết định liều mạng.
- Gì ạ?! - Sao nổi đóa.
Mai Lang Vương tựa cằm lên trán em, cười hạnh phúc - Bởi vì liều mạng nên ta mới giữ được em.
- Còn con nhóc kia nữa, khởi động thuật dịch chuyển quá mức như thế, muốn chết hay sao?
- Đúng là một đôi liều lĩnh mà, hợp nhau thật!
- Chịu thôi, con bé là do một tay thằng nhóc nuôi dạy.
Bên ngoài nhà chính, những lời trách móc thở than của Thần Tình và Tam vị Hoa Tiên vọng vào tai chàng. Mai Lang Vương chậm rãi mở mắt, chàng đang nằm trên giường mình. Cơ thể đã không còn đau đớn nữa, dường như các điểm bị nghẽn trong cơ thể đã trở nên thông suốt trở lại. Chàng ngồi dậy, tựa lưng vào giường, ngực chàng bị quấn băng.
Mai Lang Vương sờ tay lên vết thương, cảm nhận sự tái tạo. Xương sườn đã tái cấu trúc hoàn chỉnh rồi, chỉ còn các lớp cơ và da thôi. Lúc đó mảnh vảy của Năm Chèo đã ghim vào ngực chàng và không thể lấy nó ra được. Muốn lấy ra thì phải khoét xương khoét thịt, tách chân của mảnh vảy ra khỏi cơ thể hoàn toàn. Đó là lí do mà chàng có vết thương này.
Chàng ngồi yên ở đó và sắp xếp các mảnh kí ức. Thứ duy nhất mà chàng nhớ được cũng chỉ là nụ cười và ánh mắt của em. Dường như chàng đã hôn mê rất lâu rồi thì phải? Ai đã cứu chàng thế? Phải chăng các vị Hoa Tiên đã đến kịp lúc để cứu chàng?
- May mà Sao đến kịp, nếu không thì Mai Lang xong rồi. - Tiếng Ưu Liên vang lên, nghẹn ngào nức nở.
Mai Lang Vương lặng người, chàng nghe tim đập thình thịch.
Nhờ có cuộc trò chuyện giữa những người bên ngoài mà chàng đã biết được tình hình lúc đó. Thì ra… Em đã đến cứu chàng…
Theo lời kể của Ưu Liên, sau khi chàng bị vảy của Năm Chèo ghim trúng trong tình trạng suy kiệt cực độ, chàng gần như đã sắp lìa đời. Sức mạnh của chàng mong manh dần và linh hồn đang tan biến. Sao lúc ấy còn đang ở phủ của Quan Lang, khi cảm nhận được thần lực ẩn trong các món trang sức và dấu ấn trên xương quai xanh biến mất dần, em biết là chàng đã xảy ra chuyện rồi. Em nhanh chóng khởi động thuật dịch chuyển để đi đến chỗ chàng nhưng không được, em không biết chàng đang ở đâu.
Khi Sao bị thuật dịch chuyển ngốn hết sức mạnh, chỉ còn có thể nằm thoi thóp trên tàu đao của một quán trọ thì sức mạnh của 'Vì sao lõi' bừng nở. Dường như 'Vì sao lõi' cảm ứng với nguyện cầu của em, trao trả cho em sức mạnh để em đi tìm chàng. Sao đến được hồ Năm Chèo - Trong trạng thái của 'Vì sao lõi'. Khi em hạ xuống bên chàng, Mai Lang Vương sắp hóa thành kết tinh hồn phách đến nơi.
- Vương! - Em chạm tay lên khuôn mặt nhợt nhạt, máu đỏ bám đầy người chàng khiến em run lẩy bẩy.
Mai Lang Vương ngất lịm, chàng chẳng biết gì nữa rồi. Sao lau nước mắt, nhanh chóng lướt tay qua luân xa của chàng. Sức mạnh của em lan tỏa, khiến cho các điểm nghẽn trên cơ thể chàng được thông suốt. Thần lực của chàng không còn suy yếu nữa.
Dù cứu được chàng nhưng em không thể xử lí mảnh vảy trên ngực chàng. Để chữa trị nó cần có dụng cụ đặc biệt và phương thức đặc biệt. Sao ôm chàng vào lòng và truyền thần lực vào người chàng để giữ cho máu không chảy. Chỉ cần em duy trì thần lực như vậy mãi thì mảnh vảy của Năm Chèo sẽ không thể gây hại cho chàng nữa.
- Vương… - Sao nắm tay chàng và đan những ngón tay nhỏ nhắn vào những ngón tay to lớn thon dài.
Em đã nghĩ rằng, nếu chàng mãi mãi không tỉnh dậy thì em cũng sẽ ngủ vùi cùng chàng. Sao ôm lấy chàng và nắm chặt tay chàng như thế, suốt mấy canh giờ liền. Cho đến khi Ưu Liên phát giác ra việc chàng đi ru ngủ Năm Chèo rồi cùng Thần Tình và các vị Hoa Tiên khác tìm đến, em vẫn ở trong hình dạng 'Vì sao lõi' ấy và ôm chàng trong lòng.
- Sao đã hóa thành 'Vì sao lõi' rất lâu, so với lần trước lâu hơn hẳn. - Thần Tình lên tiếng.
- Điều này có nghĩa là… - Bạch Sứ thốt lên.
Thần Tình xòe quạt cười mỉm - Ta cũng ngờ ngợ từ lâu rồi. Quả nhiên là thế…
Cuộc trò chuyện bên ngoài đến đây thì im bặt, khiến Mai Lang Vương bối rối, bồi hồi. Chàng ngồi yên trên giường và im lặng. Đôi mắt nâu dâng lên những xao động còn cõi lòng thì đập bời bời như trống. Chàng cũng có thể cảm động được em ư? Em đã hóa thành 'Vì sao lõi' để cứu chàng?
Nói thế thì… Trong lòng em chàng cũng có một vị trí nào đó?
Trong lúc Mai Lang Vương bối rối suy nghĩ thì ở ngoài nhà chính chợt vang lên tiếng guốc. Âm thành ồn ã và náo loạn, kèm theo tiếng thở hổn hển. Sao vừa tỉnh dậy và tức tốc chạy qua nhà chàng. Thần Tình và các vị Hoa Tiên trông thấy em, các nàng hơi kinh ngạc.
- Vương tỉnh chưa ạ?! - Sao hỏi ngay lập tức.
Ưu Liên sững ra hồi lâu rồi mới bình tĩnh đáp - Ban nãy chị xem qua thì chưa.
Sao đi vào phòng chàng, vừa đi vừa run giọng - Việc chăm sóc Vương hãy giao cho em ạ!
Ưu Liên nhìn theo bóng em, nàng dặn lại - Ừ, vậy chị đi nấu cháo.
Ưu Liên rời ra nhà sau chuẩn bị cháo và thuốc trong khi những người còn lại cười tủm tỉm rời đi. Họ không nên ở đây làm phiền nữa, hãy để đôi tình nhân số khổ được ở riêng với nhau nào. Sao chạy vào phòng chàng, đứng ở khung cửa nhìn vào. Mai Lang Vương đang ngồi trên giường, ngượng ngùng ngẩng mặt lên, ánh mắt bối rối chạm vào ánh mắt tràn đầy lo âu thương nhớ.
- Ngài!
Sao nghiến răng, nện guốc tiến vào khi thấy chàng đã hồi tỉnh. Trông em rất hung hãn, hệt như cái lần chàng ngồi ở thư phòng và bị em xông đến bứt áo. Mai Lang Vương căng thẳng, trân trân nhìn em. Sao đi đến gần chàng, vừa đi vừa lau nước mắt, Mai Lang Vương thấy lòng xót xa tột độ.
- Không muốn sống nữa hả?! - Em quát lên rồi lao đến ôm chàng.
Mai Lang Vương sững ra, chàng im lặng mặc em ôm, không nghĩ rằng em lại chủ động sà vào lòng chàng như thế. Sao vùi vào người chàng và khóc nức nở. Em rất muốn đấm chàng nhưng nhớ đến bộ dạng đầy máu me của chàng lúc đó thì không đấm nổi. Em chỉ biết ôm chặt lấy chàng, than trách - Ngài quá quắt lắm! Phải nói bao nhiêu lần thì ngài mới chịu nghe lời hả? Không biết thương thân gì cả! Nhỡ ngài có mệnh hệ gì thì em biết làm sao?!
Em nắm lấy tay áo chàng, rưng rức khóc - Đi ru ngủ Năm Chèo trong tình trạng đó? Ngài có còn tỉnh táo nữa hay không? Tại sao không báo với các chị hay các thuộc hạ để mọi người yểm trợ cho ngài? Đã vậy còn không thèm vẽ tô tem nữa, muốn dâng mạng cho Năm Chèo ư? Ngài hành động chẳng suy nghĩ gì hết!
Mai Lang Vương nghe em nói một thôi một hồi, cuối cùng cõi lòng đang dậy sóng cũng lặng lại. Tâm trí chàng không còn phiêu bồng nữa, chàng đã nhận ra rằng đây là thực tại, không phải chàng đang mơ. Mai Lang Vương dang tay ra và ôm em, vỗ về. Chàng trầm ấm cam kết - Ta biết rồi, từ nay sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, sẽ không khiến Sao của ta phải lo lắng nữa.
Sao nằm yên trong vòng tay chàng, nghe chàng hứa, em mới nguôi ngoai đi một chút. Mai Lang Vương dỗ được em, chàng rất vui, tay lướt qua khuôn mặt bé nhỏ lau sạch nước mắt cho em và tủm tỉm cười. Chàng bảo - Tuy nhiên, nếu cho ta chọn lại một lần nữa, ta vẫn quyết định liều mạng.
- Gì ạ?! - Sao nổi đóa.
Mai Lang Vương tựa cằm lên trán em, cười hạnh phúc - Bởi vì liều mạng nên ta mới giữ được em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.