Quyển 2 - Chương 83: Tóm được em ở Vàm Thuật.
Dye1002
29/01/2020
'- Em đừng mơ đến chân trời xa xôi kia nữa, từ nay em sẽ ở lại
Mai Viện với ta. Chuyện liên lạc thư từ cũng bỏ đi, chúng ta sẽ gặp mặt
nhau hằng ngày mà. Số vảy này em muốn giữ cũng được, ta không ý kiến. Ta chỉ cần em thôi, em sẽ không thoát khỏi tay ta được nữa đâu.'
-o-
Đôi mắt nâu chợt lặng đi, chàng đã hiểu rõ tình hình. Mai Lang Vương dời mắt sang nơi khác, không buồn nhìn túi gấm ấy. Sao thấy chàng hờ hững, em vội vàng ấn nó vào tay chàng. Giọng Sao chân thành và tha thiết - Vương, xin ngài hãy nhận lấy. Số vảy này có thể gia tăng sức mạnh cho binh khí, rất cần thiết với ngài. Ngài là một vị Vương độ lượng và yêu thương dân chúng, những mảnh vảy này vào tay ngài thì sẽ phát huy được công dụng một cách tốt đẹp. Em xin dâng vảy cho ngài, xin ngài hãy nhận chút lòng mọn của em mà tiếp tục giữ gìn bình yên cho cõi Thần.
- Ta không cần chúng đâu. Ta ghét đám vảy này. - Chàng nói và kéo tay em lại, đặt túi gấm lên tay em.
Sao ngẩn người, Mai Lang Vương tiếp tục nói - Không có chúng thì kiếm của ta vẫn bén thôi, nếu nhờ có chúng mà ta mới trở nên mạnh mẽ thì thật buồn cười và lố bịch. Ta không cần sức mạnh bổ trợ từ chúng đâu, ta sẽ không ngừng rèn luyện để nâng cao sức mạnh của mình. Nếu lúc nào cũng dựa vào sức mạnh bên ngoài mà không phát triển năng lực tự thân thì có nghĩa lý gì chứ? Đó không phải là sức mạnh chân thật, không phải sức mạnh mà ta muốn theo đuổi.
- Vương! - Sao định khuyên chàng.
- Được rồi, chẳng phải em cần tiền ư? - Mai Lang Vương rót chén trà ra và chầm chậm thưởng thức - Lim Vương và Vĩnh Nghiêm ngã giá cao lắm đấy? Sao không bán cho họ để thu lời?
- Bán cho họ thì sao chứ? Họ sẽ dùng kiếm của mình bảo vệ cho dân chúng ư? - Sao cười nhạt - Em tặng cho ngài để ngài có thêm sức mạnh thực hiện lý tưởng của mình, bảo vệ bình yên cho chúng em.
- Ta hiểu, nhưng ta không cần đâu. Em đã dùng mạng sống để cướp lấy số vảy này, chúng ướt đẫm máu và mồ hôi của em, khiến ta rất căm ghét.
Sao nín lặng, ngực nghẹn lại.
- Mỗi lần nhìn thấy chúng là ta chỉ thấy giận dữ thôi. Ta không thể cẩn chúng lên kiếm của ta được. Cảm giác như thể ta đang dùng máu thịt của em để gia tăng sức mạnh cho bản thân vậy, điều đó thật căm phẫn.
Sao suy sụp lùi bước, giọng yếu dần đi - Em đã mơ hàng trăm hàng ngàn lần về hình ảnh thanh kiếm đồng tuyệt đẹp của ngài được cẩn vảy sấu.
Mai Lang Vương nhìn em dịu dàng. Sao vừa giấu túi gấm vào tay áo vừa cười khổ - Rốt cuộc ngài lại không cần chúng, ngài còn ghét chúng nữa…
Đột nhiên em cảm thấy lòng trống rỗng, mục đích khiến em giữ số vảy này bao lâu nay chợt tan biến như mây khói. Thì ra, trong sâu thẳm, em muốn mang chúng đến cho người nhiều đến vậy.
- Vương, dù ngài không buồn nhìn đến chúng nhưng em sẽ không bán đi đâu. Em sẽ thu thập nốt hai mảnh vảy còn lại và giữ tất cả cho ngài. Đây là quà của em dành cho ngài, em đã quyết định tặng thì sẽ không lấy lại. Sau này, khi ngài cần đến chúng thì xin hãy thông qua chị Ưu Liên và báo cho em một lời.
Mai Lang Vương cười nhếch, chao liệng chén trà giữa hai ngón tay, hỏi lại - Thông qua Ưu Liên và báo cho em một lời?
- Ngày mai ngài sẽ về Tây Nam còn em thì lên đường ngao du, chúng ta sẽ không gặp lại nữa và em sẽ không liên lạc với ngài qua thư, hiển nhiên ngài phải thông qua chị Ưu Liên để nhắn cho em rồi. - Sao thản nhiên nói. Em cúi người cung kính và chào từ biệt chàng - Mong Vương hãy giữ gìn sức khỏe, em luôn cầu mong những điều bình yên và tốt đẹp nhất đến với ngài.
Sao ngẩng đầu, xúc động mỉm cười - Em mãi mãi ghi tạc trong lòng ơn dưỡng dục mà ngài đã dành cho em.
- Ngày mai em cũng phải về Tây Nam cùng ta. - Chàng từ tốn thốt ra từng chữ, từng chữ.
Sao như bị sét đánh, đứng yên ở đó, trong khi Mai Lang Vương bình thản thưởng trà - Ta đã viết báo cáo gửi về Cổ Loa rồi, việc Quan Lang bỏ mặc cho 'Vì sao lõi' một mình chiến đấu với Hỗn là một việc không thể chấp nhận được. Bệ hạ rất tức giận nên đã truyền lệnh xuống, không cho phép Quan Lang đưa em đi đâu nữa. Từ nay, em và Quan Lang thuộc quyền kiểm soát của ta.
Sao ngã khuỵu xuống sàn nhà, đờ đẫn. Mai Lang Vương hướng mắt về phía em, cười đắc ý. Chàng gác chén trà lên khay, bước đến và bế em lên. Chàng ôm em vào lòng trong lúc Sao hoàn toàn ngơ ngẩn và không có khả năng kháng cự, chậm rãi thì thầm vào tai em - Em đừng mơ đến chân trời xa xôi kia nữa, từ nay em sẽ ở lại Mai Viện với ta. Chuyện liên lạc thư từ cũng bỏ đi, chúng ta sẽ gặp mặt nhau hằng ngày mà. Số vảy này em muốn giữ cũng được, ta không ý kiến. Ta chỉ cần em thôi, em sẽ không thoát khỏi tay ta được nữa đâu.
- K… Không thể nào! - Sao bừng tỉnh, đẩy chàng ra và lùi lại vài bước.
Mai Lang Vương hết cách, chàng hờ hững buông lời - Em có thể trở về hỏi Quan Lang.
Sao đứng trân trân, mắt rơi lên sàn nhà, cảm giác như vừa bị đá rơi trúng đầu. Mai Lang Vương tiến đến và hôn lên tóc em, dịu giọng khuyên nhủ - Được rồi, về nghỉ sớm đi, mai sẽ lên đường sớm đấy.
Sao lập tức trừng mắt nhìn chàng, sau đó chạy vội đến cửa, mở then và lao ra ngoài. Mai Lang Vương nén cười nhìn em bỏ đi thần tốc, chàng chợt thấy lòng bớt u ám hẳn. Lãm và Vĩnh Nghiêm đang tán dóc thì nghe tiếng guốc ầm ầm, sau đó thì thấy em lao bắn ra, hai chàng vô cùng ngạc nhiên. Chốc sau, Mai Lang Vương xuất hiện và ngồi trở lại sập, họ liền hỏi chàng - Chuyện gì vậy? Lại làm cái trò lả lơi gì đến nỗi khiến con gái người ta bỏ chạy nữa thế?
Mai Lang Vương cong môi, đáp ngắn gọn - Em ấy đến từ biệt ta đấy mà.
Lãm và Vĩnh Nghiêm nghe vậy, thông tỏ đầu đuôi, cả hai cũng không nhịn được phì cười.
Sao chạy về nhà trái, vừa chạy vừa không ngừng thốt lên trong lòng 'tại sao? Tại sao có thể như thế? Không thể có chuyện đó được!'.
Mặc dù Vương bảo em đến hỏi Quan Lang nhưng chẳng phải, em và Quan Lang vừa mới bàn bạc cùng nhau đó ư? Thái độ của Quan Lang khi ấy không hề tỏ ra ái ngại hay dè dặt gì, chứng tỏ là không có vấn đề nào nảy sinh cả. Tại sao? Tại sao mọi chuyện có thể chuyện hướng đột ngột như vậy? Em không tin!
Sao chạy đến phòng Nùng Tậu và nhìn vào trong, vừa hay Quan Lang cũng chưa ngủ mà đang ngồi ở sập uống rượu. Khi thấy em xuất hiện, Nùng Tậu có hơi ngẩng lên, hai người nhìn nhau lặng phắt. Nùng Tậu ngồi đó, trên tay là một cuộn công văn đang trải rộng. Quan Lang dùng tay đỡ trán, trong sắc mặt thật tệ hại, điều đó cho em biết rằng, những gì mà em nghe được ở chỗ Mai Lang Vương đều là sự thật.
Sao bám lấy khung cửa để đứng cho vững, mặt nghệt ra. Bên trong, tiếng thở dài ngán ngẩm của Nùng Tậu lãng đãng vang vọng.
Sớm hôm sau, khi trời vẫn còn tờ mờ, Mai Lang Vương đã cho tiểu đồng sang gọi. Em và Nùng Tậu bước chân nghiêng lệch, rề rà ra khỏi nhà trái, tiến ra sân. Trên vai hai người là tay nải, bè thì vẫn còn đậu ở bãi riêng của phủ Thần sông. Quan Lang và em hướng về chân trời xa xôi, tiễn đưa chiếc bè ấy, tiễn đưa cả những mơ mộng tuyệt vời mà đêm qua họ đã bàn tính cùng nhau.
Mai Lang Vương và Lãm từ nhà chính đi ra, liếc nhìn hai người, tựa như một vị bảo mẫu đang trông hai đứa trẻ khờ dại. Chàng khoanh tay, nghiêm trang đi trước còn Sao và Quan Lang thì miễn cưỡng theo sau, trông hai người thật chán nản và ủ dột, giống như bọn trẻ lớp một bị mẹ bắt đến trường.
Mai Lang Vương và Lãm từ biệt Vĩnh Nghiêm và Lim Vương, bốn người nán lại để trò chuyện công việc một lúc. Đâu vào đó ổn thỏa, Mai Lang Vương bước lên thuyền, đứng bên mạn thuyền nghiêm mặt nhìn xuống, ra hiệu cho Sao và Quan Lang nhanh chóng đi lên.
Nùng Tậu chẳng có tâm trạng để từ biệt Lim Vương, chàng ta chỉ cau có và bực dọc dấn từng bước lên cầu thang. Nùng Tậu có cảm giác mỗi bước chân đều như đang đeo chì. Nặng quá, chán nản quá, vậy là chàng lại phải sống cảnh chim lồng cá chậu ư?
Sao có biểu cảm hệt như Nùng Tậu nhưng lời thoại nội tâm khác biệt. Em nghĩ đến những khu rừng kì diệu rồi nghĩ đến tập bản thảo dang dở, gào khóc trong tâm tưởng, em không muốn quay về Mai Viện đâu. Dù nơi đó là nơi mà em lớn lên, Sao cũng rất thương nhớ chốn ấy nhưng em vẫn chưa muốn dừng cuộc chơi sớm vậy. Em vẫn muốn tiếp tục khám phá và nghiên cứu! Tại sao chuyến phiêu lưu của em lại kết thúc như thế này?
Họ gõ những bước chậm chạp lên bậc thang dẫn lên thuyền, rất đồng bộ. Trên đường đi, Sao không ngừng hỏi Quan Lang - Bỏ trốn nhé? Em muốn bỏ trốn, muốn bỏ trốn…
Nùng Tậu gật đầu, u rũ đáp - Ta cũng muốn bỏ trốn, khổ nỗi ông già đã viết thư dọa nạt rồi.
Sao nghe đến đây thì câm nín, không còn thiết gì nữa, họ đã đặt chân lên thuyền.
Mai Lang Vương khoanh tay đứng đó và quan sát từng cử chỉ của họ bằng ánh mắt lạnh nhạt. Khi cả hai đã lên thuyền, chàng lập tức ra hiệu cho tiểu đồng rút cầu thang, thế là thuyền cất khỏi mặt đất và bay lên.
Quan Lang và Sao cùng nhìn về phía Bắc với nỗi đau tan vỡ. Mai Lang Vương đứng bên cạnh và giám sát họ, ánh mắt càng lúc càng nặng nề.
Khi thuyền của Mai Thần đã đi xa rồi, Lim Vương mới gõ quạt lên tay và nói với Vĩnh Nghiêm - Tên Mai Thần ấy cao tay thật!
Vĩnh Nghiêm cười cười, không nói gì. Hai người họ quay trở về trụ sở quản lí và tiếp tục làm việc.
-o-
Đôi mắt nâu chợt lặng đi, chàng đã hiểu rõ tình hình. Mai Lang Vương dời mắt sang nơi khác, không buồn nhìn túi gấm ấy. Sao thấy chàng hờ hững, em vội vàng ấn nó vào tay chàng. Giọng Sao chân thành và tha thiết - Vương, xin ngài hãy nhận lấy. Số vảy này có thể gia tăng sức mạnh cho binh khí, rất cần thiết với ngài. Ngài là một vị Vương độ lượng và yêu thương dân chúng, những mảnh vảy này vào tay ngài thì sẽ phát huy được công dụng một cách tốt đẹp. Em xin dâng vảy cho ngài, xin ngài hãy nhận chút lòng mọn của em mà tiếp tục giữ gìn bình yên cho cõi Thần.
- Ta không cần chúng đâu. Ta ghét đám vảy này. - Chàng nói và kéo tay em lại, đặt túi gấm lên tay em.
Sao ngẩn người, Mai Lang Vương tiếp tục nói - Không có chúng thì kiếm của ta vẫn bén thôi, nếu nhờ có chúng mà ta mới trở nên mạnh mẽ thì thật buồn cười và lố bịch. Ta không cần sức mạnh bổ trợ từ chúng đâu, ta sẽ không ngừng rèn luyện để nâng cao sức mạnh của mình. Nếu lúc nào cũng dựa vào sức mạnh bên ngoài mà không phát triển năng lực tự thân thì có nghĩa lý gì chứ? Đó không phải là sức mạnh chân thật, không phải sức mạnh mà ta muốn theo đuổi.
- Vương! - Sao định khuyên chàng.
- Được rồi, chẳng phải em cần tiền ư? - Mai Lang Vương rót chén trà ra và chầm chậm thưởng thức - Lim Vương và Vĩnh Nghiêm ngã giá cao lắm đấy? Sao không bán cho họ để thu lời?
- Bán cho họ thì sao chứ? Họ sẽ dùng kiếm của mình bảo vệ cho dân chúng ư? - Sao cười nhạt - Em tặng cho ngài để ngài có thêm sức mạnh thực hiện lý tưởng của mình, bảo vệ bình yên cho chúng em.
- Ta hiểu, nhưng ta không cần đâu. Em đã dùng mạng sống để cướp lấy số vảy này, chúng ướt đẫm máu và mồ hôi của em, khiến ta rất căm ghét.
Sao nín lặng, ngực nghẹn lại.
- Mỗi lần nhìn thấy chúng là ta chỉ thấy giận dữ thôi. Ta không thể cẩn chúng lên kiếm của ta được. Cảm giác như thể ta đang dùng máu thịt của em để gia tăng sức mạnh cho bản thân vậy, điều đó thật căm phẫn.
Sao suy sụp lùi bước, giọng yếu dần đi - Em đã mơ hàng trăm hàng ngàn lần về hình ảnh thanh kiếm đồng tuyệt đẹp của ngài được cẩn vảy sấu.
Mai Lang Vương nhìn em dịu dàng. Sao vừa giấu túi gấm vào tay áo vừa cười khổ - Rốt cuộc ngài lại không cần chúng, ngài còn ghét chúng nữa…
Đột nhiên em cảm thấy lòng trống rỗng, mục đích khiến em giữ số vảy này bao lâu nay chợt tan biến như mây khói. Thì ra, trong sâu thẳm, em muốn mang chúng đến cho người nhiều đến vậy.
- Vương, dù ngài không buồn nhìn đến chúng nhưng em sẽ không bán đi đâu. Em sẽ thu thập nốt hai mảnh vảy còn lại và giữ tất cả cho ngài. Đây là quà của em dành cho ngài, em đã quyết định tặng thì sẽ không lấy lại. Sau này, khi ngài cần đến chúng thì xin hãy thông qua chị Ưu Liên và báo cho em một lời.
Mai Lang Vương cười nhếch, chao liệng chén trà giữa hai ngón tay, hỏi lại - Thông qua Ưu Liên và báo cho em một lời?
- Ngày mai ngài sẽ về Tây Nam còn em thì lên đường ngao du, chúng ta sẽ không gặp lại nữa và em sẽ không liên lạc với ngài qua thư, hiển nhiên ngài phải thông qua chị Ưu Liên để nhắn cho em rồi. - Sao thản nhiên nói. Em cúi người cung kính và chào từ biệt chàng - Mong Vương hãy giữ gìn sức khỏe, em luôn cầu mong những điều bình yên và tốt đẹp nhất đến với ngài.
Sao ngẩng đầu, xúc động mỉm cười - Em mãi mãi ghi tạc trong lòng ơn dưỡng dục mà ngài đã dành cho em.
- Ngày mai em cũng phải về Tây Nam cùng ta. - Chàng từ tốn thốt ra từng chữ, từng chữ.
Sao như bị sét đánh, đứng yên ở đó, trong khi Mai Lang Vương bình thản thưởng trà - Ta đã viết báo cáo gửi về Cổ Loa rồi, việc Quan Lang bỏ mặc cho 'Vì sao lõi' một mình chiến đấu với Hỗn là một việc không thể chấp nhận được. Bệ hạ rất tức giận nên đã truyền lệnh xuống, không cho phép Quan Lang đưa em đi đâu nữa. Từ nay, em và Quan Lang thuộc quyền kiểm soát của ta.
Sao ngã khuỵu xuống sàn nhà, đờ đẫn. Mai Lang Vương hướng mắt về phía em, cười đắc ý. Chàng gác chén trà lên khay, bước đến và bế em lên. Chàng ôm em vào lòng trong lúc Sao hoàn toàn ngơ ngẩn và không có khả năng kháng cự, chậm rãi thì thầm vào tai em - Em đừng mơ đến chân trời xa xôi kia nữa, từ nay em sẽ ở lại Mai Viện với ta. Chuyện liên lạc thư từ cũng bỏ đi, chúng ta sẽ gặp mặt nhau hằng ngày mà. Số vảy này em muốn giữ cũng được, ta không ý kiến. Ta chỉ cần em thôi, em sẽ không thoát khỏi tay ta được nữa đâu.
- K… Không thể nào! - Sao bừng tỉnh, đẩy chàng ra và lùi lại vài bước.
Mai Lang Vương hết cách, chàng hờ hững buông lời - Em có thể trở về hỏi Quan Lang.
Sao đứng trân trân, mắt rơi lên sàn nhà, cảm giác như vừa bị đá rơi trúng đầu. Mai Lang Vương tiến đến và hôn lên tóc em, dịu giọng khuyên nhủ - Được rồi, về nghỉ sớm đi, mai sẽ lên đường sớm đấy.
Sao lập tức trừng mắt nhìn chàng, sau đó chạy vội đến cửa, mở then và lao ra ngoài. Mai Lang Vương nén cười nhìn em bỏ đi thần tốc, chàng chợt thấy lòng bớt u ám hẳn. Lãm và Vĩnh Nghiêm đang tán dóc thì nghe tiếng guốc ầm ầm, sau đó thì thấy em lao bắn ra, hai chàng vô cùng ngạc nhiên. Chốc sau, Mai Lang Vương xuất hiện và ngồi trở lại sập, họ liền hỏi chàng - Chuyện gì vậy? Lại làm cái trò lả lơi gì đến nỗi khiến con gái người ta bỏ chạy nữa thế?
Mai Lang Vương cong môi, đáp ngắn gọn - Em ấy đến từ biệt ta đấy mà.
Lãm và Vĩnh Nghiêm nghe vậy, thông tỏ đầu đuôi, cả hai cũng không nhịn được phì cười.
Sao chạy về nhà trái, vừa chạy vừa không ngừng thốt lên trong lòng 'tại sao? Tại sao có thể như thế? Không thể có chuyện đó được!'.
Mặc dù Vương bảo em đến hỏi Quan Lang nhưng chẳng phải, em và Quan Lang vừa mới bàn bạc cùng nhau đó ư? Thái độ của Quan Lang khi ấy không hề tỏ ra ái ngại hay dè dặt gì, chứng tỏ là không có vấn đề nào nảy sinh cả. Tại sao? Tại sao mọi chuyện có thể chuyện hướng đột ngột như vậy? Em không tin!
Sao chạy đến phòng Nùng Tậu và nhìn vào trong, vừa hay Quan Lang cũng chưa ngủ mà đang ngồi ở sập uống rượu. Khi thấy em xuất hiện, Nùng Tậu có hơi ngẩng lên, hai người nhìn nhau lặng phắt. Nùng Tậu ngồi đó, trên tay là một cuộn công văn đang trải rộng. Quan Lang dùng tay đỡ trán, trong sắc mặt thật tệ hại, điều đó cho em biết rằng, những gì mà em nghe được ở chỗ Mai Lang Vương đều là sự thật.
Sao bám lấy khung cửa để đứng cho vững, mặt nghệt ra. Bên trong, tiếng thở dài ngán ngẩm của Nùng Tậu lãng đãng vang vọng.
Sớm hôm sau, khi trời vẫn còn tờ mờ, Mai Lang Vương đã cho tiểu đồng sang gọi. Em và Nùng Tậu bước chân nghiêng lệch, rề rà ra khỏi nhà trái, tiến ra sân. Trên vai hai người là tay nải, bè thì vẫn còn đậu ở bãi riêng của phủ Thần sông. Quan Lang và em hướng về chân trời xa xôi, tiễn đưa chiếc bè ấy, tiễn đưa cả những mơ mộng tuyệt vời mà đêm qua họ đã bàn tính cùng nhau.
Mai Lang Vương và Lãm từ nhà chính đi ra, liếc nhìn hai người, tựa như một vị bảo mẫu đang trông hai đứa trẻ khờ dại. Chàng khoanh tay, nghiêm trang đi trước còn Sao và Quan Lang thì miễn cưỡng theo sau, trông hai người thật chán nản và ủ dột, giống như bọn trẻ lớp một bị mẹ bắt đến trường.
Mai Lang Vương và Lãm từ biệt Vĩnh Nghiêm và Lim Vương, bốn người nán lại để trò chuyện công việc một lúc. Đâu vào đó ổn thỏa, Mai Lang Vương bước lên thuyền, đứng bên mạn thuyền nghiêm mặt nhìn xuống, ra hiệu cho Sao và Quan Lang nhanh chóng đi lên.
Nùng Tậu chẳng có tâm trạng để từ biệt Lim Vương, chàng ta chỉ cau có và bực dọc dấn từng bước lên cầu thang. Nùng Tậu có cảm giác mỗi bước chân đều như đang đeo chì. Nặng quá, chán nản quá, vậy là chàng lại phải sống cảnh chim lồng cá chậu ư?
Sao có biểu cảm hệt như Nùng Tậu nhưng lời thoại nội tâm khác biệt. Em nghĩ đến những khu rừng kì diệu rồi nghĩ đến tập bản thảo dang dở, gào khóc trong tâm tưởng, em không muốn quay về Mai Viện đâu. Dù nơi đó là nơi mà em lớn lên, Sao cũng rất thương nhớ chốn ấy nhưng em vẫn chưa muốn dừng cuộc chơi sớm vậy. Em vẫn muốn tiếp tục khám phá và nghiên cứu! Tại sao chuyến phiêu lưu của em lại kết thúc như thế này?
Họ gõ những bước chậm chạp lên bậc thang dẫn lên thuyền, rất đồng bộ. Trên đường đi, Sao không ngừng hỏi Quan Lang - Bỏ trốn nhé? Em muốn bỏ trốn, muốn bỏ trốn…
Nùng Tậu gật đầu, u rũ đáp - Ta cũng muốn bỏ trốn, khổ nỗi ông già đã viết thư dọa nạt rồi.
Sao nghe đến đây thì câm nín, không còn thiết gì nữa, họ đã đặt chân lên thuyền.
Mai Lang Vương khoanh tay đứng đó và quan sát từng cử chỉ của họ bằng ánh mắt lạnh nhạt. Khi cả hai đã lên thuyền, chàng lập tức ra hiệu cho tiểu đồng rút cầu thang, thế là thuyền cất khỏi mặt đất và bay lên.
Quan Lang và Sao cùng nhìn về phía Bắc với nỗi đau tan vỡ. Mai Lang Vương đứng bên cạnh và giám sát họ, ánh mắt càng lúc càng nặng nề.
Khi thuyền của Mai Thần đã đi xa rồi, Lim Vương mới gõ quạt lên tay và nói với Vĩnh Nghiêm - Tên Mai Thần ấy cao tay thật!
Vĩnh Nghiêm cười cười, không nói gì. Hai người họ quay trở về trụ sở quản lí và tiếp tục làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.