Chương 40: Độ cao
Bát Thiên Tuế
14/07/2024
Bất kể bên này suy tính thế nào, phía bên kia, sau khi phá cửa, tình hình biến hóa chỉ trong khoảnh khắc.
Phòng bệnh nhỏ như vậy, chẳng mấy chốc đàn bóng đen khí thế to lớn đã vọt tới. Tên nam vừa rồi còn chậm chạp không dám bước chân nhìn thấy bàn tay ma quỷ dày đặc sắp chạm đến mình, sợ đến nỗi hét lớn một tiếng nhắm mắt lại, như phản xạ có điều kiện mà dùng hết sức nhảy ra ngoài cửa sổ!
Tuy rằng sợ hãi có thể thúc đẩy con người bùng nổ, nhưng sức bùng nổ không được kiểm soát cũng thường ảnh hưởng đến khả năng phán đoán sáng suốt của lý trí. Ai cũng biết, chiều ngang của rìa hẹp phía ngoài cực kỳ có hạn, chỉ khi dũng cảm thận trọng mới có thể đứng vững một cách khó khăn. Đối với việc này, dường như tên nam ngại khó kia lại nhất thời quên mất. Vì sợ hãi, lần này anh ta dùng rất nhiều sức để nhảy khỏi cửa sổ, gần như dùng hết sức lực của mình.
- Đừng!
Cảm thấy sai sai, Diệp Nghi Thiển khẽ kêu một tiếng, nhưng đã không kịp ngăn cản. Sau khi “vèo” qua người, do xung lực mà chênh vênh, lung lay hướng về phía trước sắp mất trọng tâm. Mắt thấy người này như vậy, cô níu chặt cánh tay của đối phương theo bản năng, tay kia thì gắng sức nắm chặt đáy của bệ cửa sổ.
Vừa thực hiện xong động tác này, tên nam kia thì kinh hoảng la hét vì sắp ngã, trong khi đó Diệp Nghi Thiển bị kéo theo mất thăng bằng thì lại không hề hoang mang, cô nắm chặt đáy bệ cửa sổ, năm ngón tay dùng sức muốn kéo bản thân lẫn đối phương trở về.
Cách này cần lực nắm đầy đủ, vốn dĩ Diệp Nghi Thiển hoàn toàn có thể làm được, nhưng không đợi cô làm xong động tác này, mấy bóng đen kia đã nháo nhào về phía cửa sổ! Lúc này nguồn sáng trong tay bệnh nhân nam đã rơi xuống từ lâu, mượn tia sáng ngoài cửa sổ, chỉ có thể thấy trong những bóng đen này lờ mờ có nam có nữ, bộ dạng của toàn bộ đều là điên cuồng nhe răng cả người dính vết máu loang lổ, hung dữ không khác gì thú hoang. May mà sau khi nhào tới, bọn chúng cũng không hiểu nhảy cửa sổ, chỉ ào ào dựa sát cửa sổ nhoài người ra, duỗi tay chụp lấy không khí từng đợt từng đợt, giống như mãnh thú trong lồng đang vươn móng vuốt hy vọng bắt được con mồi cách đó không xa.
Giữa lúc vung vẫy hỗn loạn, Diệp Nghi Thiển chợt cảm thấy cánh tay phải dưới bệ cửa sổ bị siết chặt, theo sau đó là một tiếng gào phấn khích, có sức lực lớn vô cùng đang nắm cánh tay này kéo qua kéo lại loạn xạ!
Đã bị một tên trong đó túm được! Con ngươi Diệp Nghi Thiển rụt lại. Một tên còn dễ, nhưng nếu cứ để mấy người quái dị khác cũng bắt được cánh tay này, e rằng sẽ bị kéo vào phòng bệnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được! Trong nháy mắt phân rõ nặng nhẹ, cô quyết định dùng sức giãy dụa buông cánh tay phải đang nắm bệ cửa sổ ra, chẳng những không tiếp tục kéo người nữa, trái lại bản thân cũng bị mất đi trọng tâm, cục diện biến thành hai người cùng rơi xuống lầu cao!
Biến hóa xảy ra trong vài giây ngắn ngủi. Nhận ra cảm giác rơi xuống lại đến, tên nam không biết gì lại sợ hãi la lên lần nữa, nhưng giây kế tiếp chợt dừng lại, biến thành kêu thảm thiết.
- Đừng ồn! Muốn dẫn thêm nhiều nguy hiểm hơn hả!
Vẫn là Diệp Nghi Thiển quát ngưng anh ta. Cô chỉ để rơi xuống tích tắc, chớp mắt tiếp theo đã nắm chặt rìa hẹp vốn dùng để đứng, kết thúc thế rơi, làm hai người treo vững ở độ cao bốn tầng lầu.
Nhìn chung khoảng cách này đã thoát khỏi móng vuốt ngoài song cửa, nhưng nguy hiểm không hề giảm. Giống như miếng thịt khô phải hong gió, hai bóng người treo ở nơi cao lung lay muốn ngã, toàn bộ chỉ treo bằng một cánh tay của Diệp Nghi Thiển. Mà lúc bấy giờ, tên nam được cô nắm chặt đang duỗi thẳng cánh tay, mặt mày nhăn nhó không nói được một tiếng, không phải chỉ vì khiếp sợ, mà còn vì đau đớn mãnh liệt do kéo quá căng.
Treo trọng lượng cả cơ thể trên một cánh tay, tuyệt đối không dễ như chứng kiến. Rèn luyện không đủ thì cơ sẽ không chịu nổi. Bả vai, khớp ngón tay và khớp khuỷu tay sẽ sinh ra cảm giác đau đớn như bị xé rách, và loại cảm giác đau đớn này sẽ tăng gấp bội theo thời gian kéo dài. Mà tên nam giờ khắc này, chưa bàn đến một cánh tay bị bó bột không cách nào chia sẻ trọng lượng, cho dù cánh tay lành lặn thì anh ta hoàn toàn không có cách nào điều chỉnh tư thế để với tay nắm được Diệp Nghi Thiển, chỉ đành lung lay giao vận mệnh cho người khác nắm giữ như vậy.
Lúc này đây, đối với Diệp Nghi Thiển, có năng lực làm chủ vận mệnh của người khác cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Tên bệnh nhân nam ở dưới hứng chịu trọng lượng của bản thân đã đau đến mức mặt mày vặn vẹo, thì cô cũng đang phải chịu trọng lượng của hai người. Càng chết người hơn là, rìa hẹp đó cũng không phải là điểm leo trèo lý tưởng. Tuy rằng bản xi-măng rộng bằng bàn tay không trơn trượt, nhưng cũng không gồ ghề lồi lõm để cung cấp điểm nắm, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bàn tay và năm ngón tay để chống đỡ mạnh mẽ, hơn nữa cánh tay kia còn đang nắm giữ một cái mạng người... Đừng nói Diệp Nghi Thiển, dù là người leo núi chuyên nghiệp xuất sắc nhất đi nữa, chỉ sợ cũng gặp khó khăn khi ở trong cục diện này.
Lần đầu tiên, cô gái đối mặt với vấn đề nan giải này xuất hiện mồ hôi trên trán, nhưng vẫn chưa tỏ vẻ hoang mang lúng túng gì đó. Sau khi thử động tác thu tay thất bại, cô điều chỉnh nhịp thở vững vàng, rồi tựa như nhớ ra gì đó, cuối cùng nhìn sang bên cạnh, nói một cách chính xác là, chuyển mắt về hướng xéo xéo phía trên cô.
Xéo phía trên, ở nơi cách cửa sổ hai sải tay, Lâm Y đã không còn đứng khoanh tay. Dáng vẻ nàng căng thẳng, hai chân tách ra hai tay nắm chặt, nhìn bên này không nhúc nhích, cứng ngắc ở đó giống như bây giờ không biết nên làm gì mới đúng. Thấy rốt cục Diệp Nghi Thiển quay qua nhìn trong lúc nguy cấp, nàng mới hơi cử động, thẳng thắn đón nhận ánh mắt kia, như đang chờ đợi điều gì đó.
Phát triển thành hung hiểm như vậy, Lâm Y đã chuẩn bị tâm lý ít nhiều, nàng cũng quyết chí không dễ dàng tiến lên nhúng tay can thiệp, trừ khi... đối phương cầu cứu.
Không can thiệp và không giúp là hai chuyện khác nhau, vứt bỏ Diệp Nghi Thiển đồng nghĩa với vứt bỏ hy vọng của lần này.
Vì vậy khi đón nhận ánh mắt của Diệp Nghi Thiển, Lâm Y đã vào trạng thái vận sức chờ phát động, chỉ chờ một câu nói sẽ lập tức hành động. Thế nhưng cho dù là nàng cũng không ngờ tới, tiếp đến phải đối diện với một câu như vầy.
- Em... gần cửa sổ quá... - Cô gái mồ hôi bịn rịn người đang ở chỗ nguy hiểm đã nói với nàng như thế này:
- Lui ra sau thêm chút nữa, cẩn thận... đừng để mấy cái tay đó đụng trúng.
Nghe được lời căn dặn này, hiển nhiên Lâm Y đã ngơ ngác, sau đó, nàng ngẩng mặt nhìn trời, thở ra một hơi thật dài về phía bầu trời đêm tối đen.
Tiếp đó, nàng không nói một lời mà xoay người khom lưng, nhẹ nhàng nhảy một cái, chủ động đổi tư thế từ đứng dán tường thành bám tay vào rìa hẹp treo người lơ lửng giống như Diệp Nghi Thiển.
Khác nhau là, đối lập với động tác hấp tấp bị giới hạn của Diệp Nghi Thiển, tư thế của Lâm Y thoải mái hơn nhiều, chẳng những nàng có thể dùng hai tay bám vào bản xi-măng, mà chân còn giậm vững trên bức tường phía dưới, cả người chuyển vào trạng thái như một cây cung có lực, chứ không phải lung lay lắc lư chỉ có một điểm trợ lực.
- Em làm gì đó?
Hành động này khiến Diệp Nghi Thiển khó hiểu, nhưng có vẻ đối phương cũng không để ý cô. Lâm Y vịn rìa hẹp giẫm trên tường, vẫn duy trì ba điểm cố định từng bước dịch chuyển đến gần theo chiều ngang. Cho đến khi di chuyển đến bên cánh tay đang chống đỡ thể trọng của Diệp Nghi Thiển, nàng mới nói:
- Em đếm tới ba, chị dùng cách vừa nãy, thả tay ra nắm lấy em, tốt nhất là nắm được quai ba lô, đã được gia cố đặc biệt không có vấn đề gì, sau khi nắm chắc thì em sẽ kéo chị đi cách cửa sổ này ra, sau đó chúng ta lại nghĩ cách trèo lên sau.
- Không được! - Nghe được kế hoạch này, Diệp Nghi Thiển từ chối không chút suy nghĩ:
- Cho dù chị nắm được thì em cũng không như vậy được, chị treo trên người em, nghĩa là em phải chịu cân nặng của ba người, còn chưa tính lực kéo được tạo ra bởi sự rơi nữa, chắc chắn không được!
- Thời gian dài quả thật không được, nhưng vài phút thì chịu được, chỉ cần dịch chuyển ra hai ba mét là được rồi! Bọn chúng không biết đổi phòng!
Lâm Y không cúi đầu nhìn người, nàng chăm chú nhìn mấy chục cánh tay quơ quào trên đỉnh đầu cách đó không xa, gần như kiến quyết nói:
- Tin em đi, chị không buông tay thì em sẽ cạy ngón tay chị! Nhân lúc trên đầu vẫn chưa có loại quái vật tay dài, chúng ta phải nhanh lên, nếu không chút khoảng cách này chẳng khác nào chơi trò vớt cá vàng với nó! Mau lên, ba, hai, một, buông tay!
Có lẽ tâm tình ảnh hưởng, Lâm Y gần như cương quyết không giải thích nhiều, đếm một hơi xong quả nhiên làm điệu bộ dành ra một tay cầm lấy năm ngón tay đang bấu vào rìa của đối phương. Diệp Nghi Thiển thấy vậy đành chịu, lại sợ hành động hấp tấp sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ đành đồng ý với Lâm Y, trước tiên để cô nắm vững, sau đó nhìn chuẩn cơ hội mà buông tay, gần như lặp lại một màn vừa rồi, bao gồm cả tên nam la hét thảm thiết hồn vía lên mây.
Lúc sức nặng chợt tăng, Lâm Y cắn chặt răng, Diệp Nghi Thiển nắm chặt quai ba lô cũng bị siết đến không dễ chịu, nhưng hai người đều thuộc kiểu người ý chí kiên cường, cuối cùng đã hữu kinh vô hiểm hoàn thành một bước mạo hiểm lớn nhất. Sau khi xác nhận Diệp Nghi Thiển đã nắm chặt, Lâm Y không hề chần chừ, im lặng cắn răng vươn tay dịch chuyển hướng bên cạnh. Do thay đổi trọng lượng, lần này nàng dịch chuyển chật vật hơn mà cũng chậm hơn nhiều so với lúc nãy, nhưng quả thật là mỗi một động tác đều được hoàn thành một cách vững chắc.
Từng giây từng phút trôi qua, di chuyển có chậm chạp đi nữa, cũng làm đoàn người treo trên vách tường đã cách cửa sổ hơn một mét. Bất kể là Lâm Y hay là Diệp Nghi Thiển đều biết, tiếp tục di chuyển thêm khoảng nửa mét nữa là các nàng có thể phớt lờ nhóm người bị nhiễm thò tay kêu gào ở song cửa kia, mượn cửa sổ an toàn kế tiếp mà nghĩ cách trèo lên rìa hẹp xi-măng tương đối an toàn.
Mà đúng như Lâm Y nói, chỉ số IQ của mấy người điên bên cửa sổ không cao đến mức sẽ biết xoay người đi sang cửa sổ phòng bệnh kế bên. Bọn chúng chỉ thấy con mồi đang xa dần, nóng nảy đến mức táo bạo hơn, từng tên liều mạng chen chúc tay và người ra khỏi cửa sổ, thậm chí nhảy về phía trước như muốn rút ngắn khoảng cách với con mồi.
Vốn dĩ mấy hành động này không có sức uy hiếp gì, tưởng chừng như làm chuyện vô ích. Thế nhưng lại xảy ra bất ngờ vào lúc này. Một người lây nhiễm cao to trong đó đang nhảy về phía trước thì bị đồng bọn phía sau chen lấn sao đó, cuối cùng cong người nhào tới trước, hơn nửa người bị treo ngoài cửa sổ.
Nếu là người bình thường, treo hơn nửa người ngoài cửa sổ nhất định sẽ sợ mất vía, nhưng mấy tên lây nhiễm này đã điên rồi, tên to con vừa lộ ra cửa sổ, dường như không có gì ngăn cản, ngay lập tức hưng phấn ánh mắt hung ác, không cần đứng lên, cứ tay chống chân đạp bỗng chốc nhào tới, hoàn toàn bất chấp đang ở đâu!
Nhào tới quá hung mãnh. Nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Y không kịp nghĩ nhiều, vực tinh thần lên đạp mặt tường, gắng sức nghiêng người làm động tác tránh né! Vốn dĩ động tác này khá dễ dàng, nhưng hiện tại lưng treo hai người, động tác có dễ đi nữa thì cũng biến thành nặng nề chậm chạp, giống như người mập mạp cồng kềnh vậy. Móng vuốt của người điên kia gần như quẹt qua mặt của Lâm Y, sau đó nó mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm con mồi gần trong gang tấc mà lại bỏ lỡ như không cam lòng vậy, gào lên rơi xuống lầu!
Vô luận là Lâm Y hay Diệp Nghi Thiển đều không nhìn theo cái tên tập kích này rốt cuộc có kết cục gì.
Trên thực tế, sau khi tránh được một kích, bỗng Lâm Y cau mày nhắm chặt mắt, trán nổi gân xanh, vẻ mặt đau đớn không thôi.
Vì né tránh một kích bất ngờ, nàng buộc phải lách mình, điều này có nghĩa là phải buông một tay ra. Vốn định sau khi tránh thoát thì sẽ bám lại lần nữa, nhưng khi thật sự thực hiện hành động này xong, Lâm Y mới biết mình đã đánh giá thấp độ khó rồi!
Nặng quá, quá nặng! Cánh tay duỗi thẳng ngay lập tức như sắp bị xé toạc, người bị kéo căng thành một đường, sức chịu đựng đã đến cực hạn, hoàn toàn không còn sức để thực hiện bất kỳ một động tác gì khác, cũng không cách nào làm tay kia với tới điểm trợ lực lần nữa! Lâm Y cắn chặt môi, thử dùng đau đớn để kích thích sức bộc phát, nhưng rất tiếc, chút đau này thậm chí còn thua xa cảm giác đau đớn khi cánh tay bị kéo căng.
Lâm Y không biết mình đã chống đỡ bao lâu, một giây, ba giây, hay một phút đồng hồ, hoặc là cả đời. Trong khoảng thời gian đó, hình như nàng loáng thoáng nghe được tiếng Diệp Nghi Thiển, nhưng dùng sức quá độ khiến cho ù tai làm nàng không nghe rõ đối phương đang nói gì, thậm chí không còn sức để mở mắt nhìn, chỉ có thể dùng cánh tay vô lực còn lại yếu ớt nắm lấy cánh tay đang túm quai ba lô của mình, miễn cho cái người này nóng não nhất thời làm chuyện điên rồ vì người quên mình gì đó, toi mất hy vọng của mình.
Không biết đã kiên trì bao lâu, giây kế tiếp, trọng lượng của cánh tay sắp bị kéo đứt bỗng nhiên nhẹ đi, cuối cùng không còn nặng đến mức khó mà chịu đựng nữa.
Cứng ngắc mở mắt ra, Lâm Y gần như cho rằng đây là ảo giác sau khi mình đột phá giới hạn, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng, nàng lại cảm giác có gì đó bám vào cơ thể đã cứng đờ của mình, tung người hai cái, sau đó trọng lượng còn lại cũng đã biến mất.
- Có thể nâng tay kia lên không? Nếu có thể thì đưa cho chị, không thể thì chị sẽ kéo cổ áo em, được không?
Có giọng nói vang trên đỉnh đầu, điềm tĩnh mà lại kiên định.
Nghi hoặc ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc kia. Lúc này cô đã trở lại bản xi-măng hẹp, đang nửa ngồi nửa quỳ, một tay chếch về một bên nắm bệ cửa sổ, tay kia thì với qua, nhẹ cầm cổ áo, một đôi mắt bình tĩnh ổn trọng nhìn thẳng mình chằm chằm.
Lúc này dường như đôi mắt của Lâm Y cũng không còn linh hoạt nữa, nàng chậm chạp di chuyển ánh mắt, lần lượt nhìn hai cánh tay, sau đó làm động tác cúi đầu, có vẻ là muốn nhìn tình trạng dưới lầu.
Nhưng động tác này đã dừng giữa chừng, cuối cùng, cúi đầu chuyển thành gật đầu.
*********
***Editor:
Thành thật xin lỗi vì để các bạn đợi lâu như vậy. Thật ra tui vẫn hay mở lên để edit, nhưng mà tui không biết viết lại thế nào. Tui hiểu diễn biến cả chương này, nhưng tui không biết cách diễn đạt lại làm sao để mọi người hiểu và hình dung được, cứ mở ra ngâm 30 phút mãi một ý mà viết không nên, tui lại tắt đi và làm việc khác, đến nay mới hoàn thành được cả chương, não thông rồi đó. Tui rất thích bộ này nên tui không bỏ ngang gì đâu, mọi người thấy tui ngâm là biết tui bị bí ý diễn đạt đó. Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ nha.
Phòng bệnh nhỏ như vậy, chẳng mấy chốc đàn bóng đen khí thế to lớn đã vọt tới. Tên nam vừa rồi còn chậm chạp không dám bước chân nhìn thấy bàn tay ma quỷ dày đặc sắp chạm đến mình, sợ đến nỗi hét lớn một tiếng nhắm mắt lại, như phản xạ có điều kiện mà dùng hết sức nhảy ra ngoài cửa sổ!
Tuy rằng sợ hãi có thể thúc đẩy con người bùng nổ, nhưng sức bùng nổ không được kiểm soát cũng thường ảnh hưởng đến khả năng phán đoán sáng suốt của lý trí. Ai cũng biết, chiều ngang của rìa hẹp phía ngoài cực kỳ có hạn, chỉ khi dũng cảm thận trọng mới có thể đứng vững một cách khó khăn. Đối với việc này, dường như tên nam ngại khó kia lại nhất thời quên mất. Vì sợ hãi, lần này anh ta dùng rất nhiều sức để nhảy khỏi cửa sổ, gần như dùng hết sức lực của mình.
- Đừng!
Cảm thấy sai sai, Diệp Nghi Thiển khẽ kêu một tiếng, nhưng đã không kịp ngăn cản. Sau khi “vèo” qua người, do xung lực mà chênh vênh, lung lay hướng về phía trước sắp mất trọng tâm. Mắt thấy người này như vậy, cô níu chặt cánh tay của đối phương theo bản năng, tay kia thì gắng sức nắm chặt đáy của bệ cửa sổ.
Vừa thực hiện xong động tác này, tên nam kia thì kinh hoảng la hét vì sắp ngã, trong khi đó Diệp Nghi Thiển bị kéo theo mất thăng bằng thì lại không hề hoang mang, cô nắm chặt đáy bệ cửa sổ, năm ngón tay dùng sức muốn kéo bản thân lẫn đối phương trở về.
Cách này cần lực nắm đầy đủ, vốn dĩ Diệp Nghi Thiển hoàn toàn có thể làm được, nhưng không đợi cô làm xong động tác này, mấy bóng đen kia đã nháo nhào về phía cửa sổ! Lúc này nguồn sáng trong tay bệnh nhân nam đã rơi xuống từ lâu, mượn tia sáng ngoài cửa sổ, chỉ có thể thấy trong những bóng đen này lờ mờ có nam có nữ, bộ dạng của toàn bộ đều là điên cuồng nhe răng cả người dính vết máu loang lổ, hung dữ không khác gì thú hoang. May mà sau khi nhào tới, bọn chúng cũng không hiểu nhảy cửa sổ, chỉ ào ào dựa sát cửa sổ nhoài người ra, duỗi tay chụp lấy không khí từng đợt từng đợt, giống như mãnh thú trong lồng đang vươn móng vuốt hy vọng bắt được con mồi cách đó không xa.
Giữa lúc vung vẫy hỗn loạn, Diệp Nghi Thiển chợt cảm thấy cánh tay phải dưới bệ cửa sổ bị siết chặt, theo sau đó là một tiếng gào phấn khích, có sức lực lớn vô cùng đang nắm cánh tay này kéo qua kéo lại loạn xạ!
Đã bị một tên trong đó túm được! Con ngươi Diệp Nghi Thiển rụt lại. Một tên còn dễ, nhưng nếu cứ để mấy người quái dị khác cũng bắt được cánh tay này, e rằng sẽ bị kéo vào phòng bệnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được! Trong nháy mắt phân rõ nặng nhẹ, cô quyết định dùng sức giãy dụa buông cánh tay phải đang nắm bệ cửa sổ ra, chẳng những không tiếp tục kéo người nữa, trái lại bản thân cũng bị mất đi trọng tâm, cục diện biến thành hai người cùng rơi xuống lầu cao!
Biến hóa xảy ra trong vài giây ngắn ngủi. Nhận ra cảm giác rơi xuống lại đến, tên nam không biết gì lại sợ hãi la lên lần nữa, nhưng giây kế tiếp chợt dừng lại, biến thành kêu thảm thiết.
- Đừng ồn! Muốn dẫn thêm nhiều nguy hiểm hơn hả!
Vẫn là Diệp Nghi Thiển quát ngưng anh ta. Cô chỉ để rơi xuống tích tắc, chớp mắt tiếp theo đã nắm chặt rìa hẹp vốn dùng để đứng, kết thúc thế rơi, làm hai người treo vững ở độ cao bốn tầng lầu.
Nhìn chung khoảng cách này đã thoát khỏi móng vuốt ngoài song cửa, nhưng nguy hiểm không hề giảm. Giống như miếng thịt khô phải hong gió, hai bóng người treo ở nơi cao lung lay muốn ngã, toàn bộ chỉ treo bằng một cánh tay của Diệp Nghi Thiển. Mà lúc bấy giờ, tên nam được cô nắm chặt đang duỗi thẳng cánh tay, mặt mày nhăn nhó không nói được một tiếng, không phải chỉ vì khiếp sợ, mà còn vì đau đớn mãnh liệt do kéo quá căng.
Treo trọng lượng cả cơ thể trên một cánh tay, tuyệt đối không dễ như chứng kiến. Rèn luyện không đủ thì cơ sẽ không chịu nổi. Bả vai, khớp ngón tay và khớp khuỷu tay sẽ sinh ra cảm giác đau đớn như bị xé rách, và loại cảm giác đau đớn này sẽ tăng gấp bội theo thời gian kéo dài. Mà tên nam giờ khắc này, chưa bàn đến một cánh tay bị bó bột không cách nào chia sẻ trọng lượng, cho dù cánh tay lành lặn thì anh ta hoàn toàn không có cách nào điều chỉnh tư thế để với tay nắm được Diệp Nghi Thiển, chỉ đành lung lay giao vận mệnh cho người khác nắm giữ như vậy.
Lúc này đây, đối với Diệp Nghi Thiển, có năng lực làm chủ vận mệnh của người khác cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Tên bệnh nhân nam ở dưới hứng chịu trọng lượng của bản thân đã đau đến mức mặt mày vặn vẹo, thì cô cũng đang phải chịu trọng lượng của hai người. Càng chết người hơn là, rìa hẹp đó cũng không phải là điểm leo trèo lý tưởng. Tuy rằng bản xi-măng rộng bằng bàn tay không trơn trượt, nhưng cũng không gồ ghề lồi lõm để cung cấp điểm nắm, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bàn tay và năm ngón tay để chống đỡ mạnh mẽ, hơn nữa cánh tay kia còn đang nắm giữ một cái mạng người... Đừng nói Diệp Nghi Thiển, dù là người leo núi chuyên nghiệp xuất sắc nhất đi nữa, chỉ sợ cũng gặp khó khăn khi ở trong cục diện này.
Lần đầu tiên, cô gái đối mặt với vấn đề nan giải này xuất hiện mồ hôi trên trán, nhưng vẫn chưa tỏ vẻ hoang mang lúng túng gì đó. Sau khi thử động tác thu tay thất bại, cô điều chỉnh nhịp thở vững vàng, rồi tựa như nhớ ra gì đó, cuối cùng nhìn sang bên cạnh, nói một cách chính xác là, chuyển mắt về hướng xéo xéo phía trên cô.
Xéo phía trên, ở nơi cách cửa sổ hai sải tay, Lâm Y đã không còn đứng khoanh tay. Dáng vẻ nàng căng thẳng, hai chân tách ra hai tay nắm chặt, nhìn bên này không nhúc nhích, cứng ngắc ở đó giống như bây giờ không biết nên làm gì mới đúng. Thấy rốt cục Diệp Nghi Thiển quay qua nhìn trong lúc nguy cấp, nàng mới hơi cử động, thẳng thắn đón nhận ánh mắt kia, như đang chờ đợi điều gì đó.
Phát triển thành hung hiểm như vậy, Lâm Y đã chuẩn bị tâm lý ít nhiều, nàng cũng quyết chí không dễ dàng tiến lên nhúng tay can thiệp, trừ khi... đối phương cầu cứu.
Không can thiệp và không giúp là hai chuyện khác nhau, vứt bỏ Diệp Nghi Thiển đồng nghĩa với vứt bỏ hy vọng của lần này.
Vì vậy khi đón nhận ánh mắt của Diệp Nghi Thiển, Lâm Y đã vào trạng thái vận sức chờ phát động, chỉ chờ một câu nói sẽ lập tức hành động. Thế nhưng cho dù là nàng cũng không ngờ tới, tiếp đến phải đối diện với một câu như vầy.
- Em... gần cửa sổ quá... - Cô gái mồ hôi bịn rịn người đang ở chỗ nguy hiểm đã nói với nàng như thế này:
- Lui ra sau thêm chút nữa, cẩn thận... đừng để mấy cái tay đó đụng trúng.
Nghe được lời căn dặn này, hiển nhiên Lâm Y đã ngơ ngác, sau đó, nàng ngẩng mặt nhìn trời, thở ra một hơi thật dài về phía bầu trời đêm tối đen.
Tiếp đó, nàng không nói một lời mà xoay người khom lưng, nhẹ nhàng nhảy một cái, chủ động đổi tư thế từ đứng dán tường thành bám tay vào rìa hẹp treo người lơ lửng giống như Diệp Nghi Thiển.
Khác nhau là, đối lập với động tác hấp tấp bị giới hạn của Diệp Nghi Thiển, tư thế của Lâm Y thoải mái hơn nhiều, chẳng những nàng có thể dùng hai tay bám vào bản xi-măng, mà chân còn giậm vững trên bức tường phía dưới, cả người chuyển vào trạng thái như một cây cung có lực, chứ không phải lung lay lắc lư chỉ có một điểm trợ lực.
- Em làm gì đó?
Hành động này khiến Diệp Nghi Thiển khó hiểu, nhưng có vẻ đối phương cũng không để ý cô. Lâm Y vịn rìa hẹp giẫm trên tường, vẫn duy trì ba điểm cố định từng bước dịch chuyển đến gần theo chiều ngang. Cho đến khi di chuyển đến bên cánh tay đang chống đỡ thể trọng của Diệp Nghi Thiển, nàng mới nói:
- Em đếm tới ba, chị dùng cách vừa nãy, thả tay ra nắm lấy em, tốt nhất là nắm được quai ba lô, đã được gia cố đặc biệt không có vấn đề gì, sau khi nắm chắc thì em sẽ kéo chị đi cách cửa sổ này ra, sau đó chúng ta lại nghĩ cách trèo lên sau.
- Không được! - Nghe được kế hoạch này, Diệp Nghi Thiển từ chối không chút suy nghĩ:
- Cho dù chị nắm được thì em cũng không như vậy được, chị treo trên người em, nghĩa là em phải chịu cân nặng của ba người, còn chưa tính lực kéo được tạo ra bởi sự rơi nữa, chắc chắn không được!
- Thời gian dài quả thật không được, nhưng vài phút thì chịu được, chỉ cần dịch chuyển ra hai ba mét là được rồi! Bọn chúng không biết đổi phòng!
Lâm Y không cúi đầu nhìn người, nàng chăm chú nhìn mấy chục cánh tay quơ quào trên đỉnh đầu cách đó không xa, gần như kiến quyết nói:
- Tin em đi, chị không buông tay thì em sẽ cạy ngón tay chị! Nhân lúc trên đầu vẫn chưa có loại quái vật tay dài, chúng ta phải nhanh lên, nếu không chút khoảng cách này chẳng khác nào chơi trò vớt cá vàng với nó! Mau lên, ba, hai, một, buông tay!
Có lẽ tâm tình ảnh hưởng, Lâm Y gần như cương quyết không giải thích nhiều, đếm một hơi xong quả nhiên làm điệu bộ dành ra một tay cầm lấy năm ngón tay đang bấu vào rìa của đối phương. Diệp Nghi Thiển thấy vậy đành chịu, lại sợ hành động hấp tấp sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ đành đồng ý với Lâm Y, trước tiên để cô nắm vững, sau đó nhìn chuẩn cơ hội mà buông tay, gần như lặp lại một màn vừa rồi, bao gồm cả tên nam la hét thảm thiết hồn vía lên mây.
Lúc sức nặng chợt tăng, Lâm Y cắn chặt răng, Diệp Nghi Thiển nắm chặt quai ba lô cũng bị siết đến không dễ chịu, nhưng hai người đều thuộc kiểu người ý chí kiên cường, cuối cùng đã hữu kinh vô hiểm hoàn thành một bước mạo hiểm lớn nhất. Sau khi xác nhận Diệp Nghi Thiển đã nắm chặt, Lâm Y không hề chần chừ, im lặng cắn răng vươn tay dịch chuyển hướng bên cạnh. Do thay đổi trọng lượng, lần này nàng dịch chuyển chật vật hơn mà cũng chậm hơn nhiều so với lúc nãy, nhưng quả thật là mỗi một động tác đều được hoàn thành một cách vững chắc.
Từng giây từng phút trôi qua, di chuyển có chậm chạp đi nữa, cũng làm đoàn người treo trên vách tường đã cách cửa sổ hơn một mét. Bất kể là Lâm Y hay là Diệp Nghi Thiển đều biết, tiếp tục di chuyển thêm khoảng nửa mét nữa là các nàng có thể phớt lờ nhóm người bị nhiễm thò tay kêu gào ở song cửa kia, mượn cửa sổ an toàn kế tiếp mà nghĩ cách trèo lên rìa hẹp xi-măng tương đối an toàn.
Mà đúng như Lâm Y nói, chỉ số IQ của mấy người điên bên cửa sổ không cao đến mức sẽ biết xoay người đi sang cửa sổ phòng bệnh kế bên. Bọn chúng chỉ thấy con mồi đang xa dần, nóng nảy đến mức táo bạo hơn, từng tên liều mạng chen chúc tay và người ra khỏi cửa sổ, thậm chí nhảy về phía trước như muốn rút ngắn khoảng cách với con mồi.
Vốn dĩ mấy hành động này không có sức uy hiếp gì, tưởng chừng như làm chuyện vô ích. Thế nhưng lại xảy ra bất ngờ vào lúc này. Một người lây nhiễm cao to trong đó đang nhảy về phía trước thì bị đồng bọn phía sau chen lấn sao đó, cuối cùng cong người nhào tới trước, hơn nửa người bị treo ngoài cửa sổ.
Nếu là người bình thường, treo hơn nửa người ngoài cửa sổ nhất định sẽ sợ mất vía, nhưng mấy tên lây nhiễm này đã điên rồi, tên to con vừa lộ ra cửa sổ, dường như không có gì ngăn cản, ngay lập tức hưng phấn ánh mắt hung ác, không cần đứng lên, cứ tay chống chân đạp bỗng chốc nhào tới, hoàn toàn bất chấp đang ở đâu!
Nhào tới quá hung mãnh. Nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Y không kịp nghĩ nhiều, vực tinh thần lên đạp mặt tường, gắng sức nghiêng người làm động tác tránh né! Vốn dĩ động tác này khá dễ dàng, nhưng hiện tại lưng treo hai người, động tác có dễ đi nữa thì cũng biến thành nặng nề chậm chạp, giống như người mập mạp cồng kềnh vậy. Móng vuốt của người điên kia gần như quẹt qua mặt của Lâm Y, sau đó nó mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm con mồi gần trong gang tấc mà lại bỏ lỡ như không cam lòng vậy, gào lên rơi xuống lầu!
Vô luận là Lâm Y hay Diệp Nghi Thiển đều không nhìn theo cái tên tập kích này rốt cuộc có kết cục gì.
Trên thực tế, sau khi tránh được một kích, bỗng Lâm Y cau mày nhắm chặt mắt, trán nổi gân xanh, vẻ mặt đau đớn không thôi.
Vì né tránh một kích bất ngờ, nàng buộc phải lách mình, điều này có nghĩa là phải buông một tay ra. Vốn định sau khi tránh thoát thì sẽ bám lại lần nữa, nhưng khi thật sự thực hiện hành động này xong, Lâm Y mới biết mình đã đánh giá thấp độ khó rồi!
Nặng quá, quá nặng! Cánh tay duỗi thẳng ngay lập tức như sắp bị xé toạc, người bị kéo căng thành một đường, sức chịu đựng đã đến cực hạn, hoàn toàn không còn sức để thực hiện bất kỳ một động tác gì khác, cũng không cách nào làm tay kia với tới điểm trợ lực lần nữa! Lâm Y cắn chặt môi, thử dùng đau đớn để kích thích sức bộc phát, nhưng rất tiếc, chút đau này thậm chí còn thua xa cảm giác đau đớn khi cánh tay bị kéo căng.
Lâm Y không biết mình đã chống đỡ bao lâu, một giây, ba giây, hay một phút đồng hồ, hoặc là cả đời. Trong khoảng thời gian đó, hình như nàng loáng thoáng nghe được tiếng Diệp Nghi Thiển, nhưng dùng sức quá độ khiến cho ù tai làm nàng không nghe rõ đối phương đang nói gì, thậm chí không còn sức để mở mắt nhìn, chỉ có thể dùng cánh tay vô lực còn lại yếu ớt nắm lấy cánh tay đang túm quai ba lô của mình, miễn cho cái người này nóng não nhất thời làm chuyện điên rồ vì người quên mình gì đó, toi mất hy vọng của mình.
Không biết đã kiên trì bao lâu, giây kế tiếp, trọng lượng của cánh tay sắp bị kéo đứt bỗng nhiên nhẹ đi, cuối cùng không còn nặng đến mức khó mà chịu đựng nữa.
Cứng ngắc mở mắt ra, Lâm Y gần như cho rằng đây là ảo giác sau khi mình đột phá giới hạn, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng, nàng lại cảm giác có gì đó bám vào cơ thể đã cứng đờ của mình, tung người hai cái, sau đó trọng lượng còn lại cũng đã biến mất.
- Có thể nâng tay kia lên không? Nếu có thể thì đưa cho chị, không thể thì chị sẽ kéo cổ áo em, được không?
Có giọng nói vang trên đỉnh đầu, điềm tĩnh mà lại kiên định.
Nghi hoặc ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc kia. Lúc này cô đã trở lại bản xi-măng hẹp, đang nửa ngồi nửa quỳ, một tay chếch về một bên nắm bệ cửa sổ, tay kia thì với qua, nhẹ cầm cổ áo, một đôi mắt bình tĩnh ổn trọng nhìn thẳng mình chằm chằm.
Lúc này dường như đôi mắt của Lâm Y cũng không còn linh hoạt nữa, nàng chậm chạp di chuyển ánh mắt, lần lượt nhìn hai cánh tay, sau đó làm động tác cúi đầu, có vẻ là muốn nhìn tình trạng dưới lầu.
Nhưng động tác này đã dừng giữa chừng, cuối cùng, cúi đầu chuyển thành gật đầu.
*********
***Editor:
Thành thật xin lỗi vì để các bạn đợi lâu như vậy. Thật ra tui vẫn hay mở lên để edit, nhưng mà tui không biết viết lại thế nào. Tui hiểu diễn biến cả chương này, nhưng tui không biết cách diễn đạt lại làm sao để mọi người hiểu và hình dung được, cứ mở ra ngâm 30 phút mãi một ý mà viết không nên, tui lại tắt đi và làm việc khác, đến nay mới hoàn thành được cả chương, não thông rồi đó. Tui rất thích bộ này nên tui không bỏ ngang gì đâu, mọi người thấy tui ngâm là biết tui bị bí ý diễn đạt đó. Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.