Chương 38: Đối thoại
Bát Thiên Tuế
14/07/2024
Lần thứ hai đi ra từ phòng bệnh nhỏ mùi khó ngửi, hai người cũng không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Một đường đi tới, đến tận khi kéo tay của đối phương trở lại trước quầy hình tròn ở trung tâm phòng bệnh lớn, quay đầu thấy Diệp Nghi Thiển vẫn giữ trạng thái trầm mặc, Lâm Y chỉ đành thở dài, thử thăm dò đưa ra biện pháp:
- Nếu không thì... trước mắt chúng ta để lại chút tin tức ở chỗ dễ thấy nha? Như vậy ngộ ngỡ Cố sư huynh hoặc người khác qua đây, cũng biết được tình huống bên trong.
Diệp Nghi Thiển vẫn im lặng, nhưng nhẹ gật đầu một cái, vì vậy Lâm Y buông tay cô ra, chủ động chui vào quầy tròn lục lọi tìm kiếm một hồi, tìm được giấy trắng bút máy và một cuộn băng keo, lại xoay người chui ra quầy, nhét giấy bút vào tay Diệp Nghi Thiển, nói:
- Em viết luôn không có trọng điểm, học tỷ chị viết đi, viết ngắn gọn rõ ràng chút, viết xong em dán giấy lên kính kia, nếu bên ngoài có người đi qua, liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Hành động này của Lâm Y có chút quả quyết, nhưng Diệp Nghi Thiển cũng không từ chối, lần thứ hai cô gật đầu, quay đầu nhìn cánh cửa kia một lát, đoán là đang ước tính bề ngang của tấm kính, sau đó lại bày giấy ra suy nghĩ, lập tức nhấc bút “xoạt xoạt xoạt” viết xuống một dòng chữ nhỏ nắn nót, sau đó đưa giấy bút cho Lâm Y đang đợi bên cạnh.
- ... Bên trong có một người đàn ông còn sống chờ cứu viện, bệnh yếu cần dựa vào thiết bị, trong phòng tạm thời không có sinh vật nguy hiểm, những người còn lại nghe nói di dời lên nhà kho tầng năm cầu sinh, không rõ tình hình cụ thể. Ghi chú, xin chú ý tin tức trên đây có tác dụng trong thời gian hạn định. Ngày 18 tháng 10, Diệp và Lâm để lại.
Lâm Y nhận tờ giấy nhẹ giọng đọc một lần, sau đó cười nói:
- Quả nhiên học tỷ viết đơn giản đầy đủ, chữ viết cũng rất đẹp, có điều lỡ người không biết chuyện nhìn thấy, không chừng còn tưởng Diệp và Lâm đây là một người nè*, ha.
(*) Vì sao tưởng Diệp và Lâm là một người? Vì tiếng Trung không phân ra viết hoa tên riêng như mình, mà họ viết liên tù tì 3 từ 叶与林 (Diệp Dữ Lâm), nên người khác đọc qua sẽ nghĩ đó là họ tên của một người.
Nàng tự cười, nhưng vẫn không thấy Diệp Nghi Thiển lộ vẻ gì, chỉ đành ngưng cười cầm đồ xoay người đi tới trước cửa, trước tiên ló đầu ra nhìn xuyên qua tấm kính xem tình hình bên ngoài, xác nhận sẽ không gây chú ý, tiếp đến dán mặt giấy có chữ lên tấm kính, phần có chữ vừa vặn với tấm kính không cần phải điều chỉnh gì, Lâm Y trực tiếp dùng băng keo dán bốn góc cố định tờ giấy.
Làm xong toàn bộ, quay đầu lại, đồng bạn của nàng vẫn im lặng theo sau lưng, không xa không gần, không nói lời nào.
Lâm Y mím môi, sau đó đi lên phía trước, lần này nàng không tiếp tục dây dưa nữa, mà chọn mở lời đi thẳng vào vấn đề:
- Chị vẫn mong muốn cứu cái người trong phòng bệnh kia, phải không?
Nàng hỏi, nhìn thẳng mắt Diệp Nghi Thiển.
Có lẽ không nghĩ tới Lâm Y sẽ đặt câu hỏi trực tiếp như vậy, lần này Diệp Nghi Thiển ngẩng đầu lên, cô không lảng tránh ánh mắt, chỉ im lặng giây lát, lắc đầu, trả lời:
- Không phải, chúng ta không có khả năng cứu bác ấy, không có cách.
Tốc độ trả lời tương đối bình thường còn hơi chậm, nhưng kiên định.
Nghe được câu trả lời đó, Lâm Y thoáng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng từ thả lỏng trở về trạng thái tùy tiện, nàng vừa tiện tay nhét băng keo vào ba lô, vừa mỉm cười nói với Diệp Nghi Thiển:
- Vậy thì tốt, chúng ta đã thật sự hết sức, chị xem, để lại thức ăn nước uống, còn giúp bác ấy dán giấy ở cửa, ba của Cố sư huynh cũng không nghĩ tới để lại giấy nha, như vậy ngộ nhỡ nếu có cứu viện cũng sẽ không bỏ qua, vì thế chúng ta coi như cũng tận tình tận nghĩa rồi.
- Thật sự sẽ có cứu viện à?
Không ngờ, Diệp Nghi Thiển bất thình lình hỏi ngược một câu như vậy, mà hỏi ngược rồi mới tự cảm thấy không đúng lắm, lại lắc đầu nói:
- Thật ra chị không nên hỏi em như vậy, rõ ràng là chuyện ai cũng không nói được, duy trì lạc quan vẫn tốt hơn... Chúng ta không có khả năng cứu bác ấy, đây là phân tích của chị, hiện giờ cảm thấy phân tích này cũng không sai, nhưng mà thành thật mà nói... - Nói tới đây, đôi mắt Diệp Nghi Thiển mang theo chút hoang mang:
- Nhưng mà thành thật mà nói, từ ban nãy đến hiện tại chân chị không bước đi được, cho dù không đủ khả năng cũng có thể thử hết sức? Suy nghĩ này cứ bay qua bay lại, chị không có cách nào đè nó xuống hoàn toàn.
Lâm Y vô thức vân vê tai, đây là thói quen thay thế cho động tác gãi đầu của nàng, mà bộ dạng của Diệp Nghi Thiển hiện giờ quả thật khiến cho nàng muốn gãi đầu:
- Nếu chị thật sự muốn... em cũng không cản chị. - Nàng thật sự không muốn nói như vậy, nhưng buộc phải nói:
- Tùy ý chị muốn làm thế nào, em giúp chị là được, muốn đi cứu thì đi cứu!
- Không được.
Rốt cuộc đáp lại nàng, là giọng nói kiên quyết, Diệp Nghi Thiển tiếp tục lắc đầu nói:
- Khả năng quá nhỏ, tuy không cách nào áp chế hoàn toàn suy nghĩ kia, nhưng căn bản chị vẫn giữ thái độ bác bỏ, em... cho chị chút thời gian, chị sẽ quản lí tốt bản thân.
Lần này Lâm Y thật sự muốn gãi đầu, nàng chưa từng gặp qua người dùng thái độ thận trọng kiên định để bày tỏ mâu thuẫn trong lòng như vậy, hơn nữa nàng hơi bất ngờ với dáng vẻ mâu thuẫn của Diệp Nghi Thiển, rõ ràng lúc đầu gặp nhau trên đường núi, người này vẫn có thể lạnh lùng nói rằng “Chỉ cần chị gây họa tôi sẽ ném chị và con ra ngoài...”
Khoan, lúc này Lâm Y chợt nhớ đến, mặc dù có nói như vậy, nhưng trên thực tế từ đầu tới cuối, những người đó đều chủ động chạy loạn rời đi, chứ Diệp Nghi Thiển vẫn chưa từng chủ động bỏ rơi bất kỳ ai, đúng không?
Nghĩ đến đây, Lâm Y lại nhìn cô gái bên cạnh, trên gương mặt xinh đẹp thoáng hiện vẻ lưỡng lự và mâu thuẫn, nhưng lại mang theo kiềm chế và kiên quyết, dù không lộ rõ, nội tâm người này đang xảy ra cuộc chiến giữa lý trí và tình cảm, mà nàng làm người chi phối đã quyết định để cho phe nào chiến thắng -- dù vậy, vẫn không đành lòng.
Lâm Y buông bàn tay đã vân vê lỗ tai đến đỏ ửng, cắn cắn môi, cuối cùng, vẫn cho phép mình mở lời.
Tuy rằng câu đầu tiên nàng nói không phải là khuyên nhủ, mà là cổ văn khó hiểu.
- “Cùng (nghèo) tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ“... - Sau khi đọc câu này, nàng mỉm cười, nói với Diệp Nghi Thiển:
- Học tỷ, chị biết câu này từ đâu ra, có ý nghĩa gì không?
Mặc dù chủ đề tới vô cùng khó hiểu, mà tâm tình của bản thân vẫn chưa dẹp yên hoàn toàn, nhưng Diệp Nghi Thiển vẫn ngẩn ra giây lát, sau đó gật đầu trả lời:
- Chị nhớ... hẳn là từ Mạnh Tử nhỉ? Đại ý là lúc thất bại thì lo tu dưỡng bản thân tự giữ mình trong sạch, lúc thành công thì tạo phúc cho thiên hạ ban ơn cho người dân... Cũng không biết đúng không, sao bỗng nhiên em... - Nói đến đây, cô chợt ngậm miệng, như hiểu ra gì đó.
- Thì ra là thế. - Lâm Y mặc kệ phản ứng của Diệp Nghi Thiển, chỉ cười tiếp lời:
- Vẫn là học tỷ học sâu biết rộng, thật ra câu này là do em nghe được từ một người, cũng không biết ý gốc là gì.
Có lẽ do nhớ lại đoạn ký ức nào đó, giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng chợt trầm thêm vài phần:
- Người đó nói cho em biết, “cùng” và “đạt” ở đây ý chỉ bản lĩnh, nói cách khác, anh không có bản lĩnh thì anh tự chăm sóc tốt bản thân là được, anh có bản lĩnh thì tiếp tục chăm sóc người trong thiên hạ... Lúc đó người đó còn nói, có xem Spiderman chưa, năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu, nói ngược lại chính là, người bình thường không có năng lực thì đừng mù quáng ôm trách nhiệm gánh không nổi việc của Spiderman... Ha ha, người này thật buồn cười nhỉ?
Có lẽ nhớ đến đoạn thú vị, Lâm Y khẽ cười ha ha, lúc này đây nàng cũng không chọc cười Diệp Nghi Thiển, có điều, cuối cùng đã thấy được vẻ mặt khác trên gương mặt của đối phương:
- Nếu... năng lực không đủ cũng muốn gắng hết sức thử thì sao?
Diệp Nghi Thiển hỏi ngược lại, nhưng lần này trên gương mặt đó đã không còn nhiều mâu thuẫn, có vẻ đã có đáp án.
- Chị đã nói là năng lực không đủ. - Lâm Y dửng dưng khoanh tay nói:
- “Cùng” còn muốn cứu giúp người khác, vậy thì chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái giá tương ứng phải trả đi, dù sao ông trời sẽ không vì chị lương thiện mà làm trái nguyên tắc “bánh mì lớn từ trên trời rơi xuống“.
Nói đến cũng lạ, vừa rồi hai lần cố tình cũng không thể chọc Diệp Nghi Thiển cười, nhưng sau câu này, cô gái kia lại cười.
Lâm Y đã thích ứng Diệp Nghi Thiển cười, cho nên lần này nàng không thích ứng, chỉ là nụ cười kia còn mang theo... cái ôm.
- Cảm ơn, đã chỉ bảo. - Có giọng nói bên tai, chân thành, ấm áp.
Còn chưa kịp cảm nhận nhiều, ấm áp đã rời xa, đột nhiên Lâm Y cảm thấy hơi luyến tiếc, điều này khiến nàng ít nhiều hiểu một chuyện.
Mi xem mi xem, nàng tự nói với mình, lại nữa rồi, mi lại buông lỏng cảnh giác để người ta đặt chân vào được, thật là dạy mãi không sửa.
Cho dù như vậy, Lâm Y vẫn bình tĩnh mỉm cười. Một người thừa nhận sai lầm dạy mãi không sửa có năng lực cao hơn nhiều so với người lần đầu tiên phạm sai lầm, loại người này lúc phát hiện bản thân sắp phạm sai lầm lần nữa thì sẽ không trải qua nhiều tuyệt vọng, bởi vì đã từng phạm lỗi sai này, bởi vì đã biết phạm lỗi sẽ phải đối mặt chuyện gì, càng bởi vì kinh nghiệm dồi dào nên sẽ dự đoán theo bản năng, dự đoán tình huống khác biệt lần này biết đâu là không sai.
Đương nhiên vẫn còn một khả năng khác, khả năng này đơn giản hơn một mớ giải thích ở trên, chỉ cần bốn chữ là có thể tóm lược đủ, viết là: vò đã mẻ lại sứt*.
(*) vò đã mẻ lại sứt: mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng, hoặc ý nói vô trách nhiệm
Thực tế Lâm Y cũng không biết mình thuộc loại nào, có điều nàng cảm thấy tâm trạng lúc này tốt lắm, quyết định quăng chuyện này ra sau đầu, không tiếp tục suy nghĩ có nên đẩy cái chân đang bước vào kia ra ngoài hay không.
Dù sao, tâm trạng tốt, thậm chí nàng còn tự trêu mình: thế nhưng đó là một cái chân lớn tốt đẹp, đúng không.
Mặc kệ nói thế nào, sau màn đối thoại kia, nhìn ra được ít nhiều Diệp Nghi Thiển đã thoát ra mâu thuẫn và không nỡ kia, cô không dừng chân do dự nữa, mà thu hồi tâm tình, bắt đầu chủ động bàn bạc với Lâm Y tiếp theo nên làm sao mới tốt; về phần đề xuất và kế hoạch mà cô đưa ra, Lâm Y vẫn luôn gật đầu liên tục, cũng may dáng vẻ của nàng đủ nghiêm túc và chân thành, không phải tỏ ra có lệ.
Thật ra tác phong của Lâm Y trước giờ vẫn luôn như vậy, nhưng có vẻ bắt đầu từ lúc tới bệnh viện, chẳng biết vì sao Diệp Nghi Thiển không mấy tiếp nhận thái độ này, thấy đối phương luôn gật đầu, cô vẫn không cười, chỉ nghiêm túc hỏi:
- Em không muốn bổ sung gì à?
- Không có gì để bổ sung nha, chị sắp xếp rất tốt. - Lâm Y quả quyết trả lời:
- Em cũng cảm thấy nên đi tầng năm trước, lý do giống như trước đó, so với nhóm Cố sư huynh đi tìm lung tung không có mục đích, vẫn nên đi tìm chỗ có manh mối sẽ dễ hơn. Hơn nữa có chị ở đây, chúng ta sẽ leo lầu rất nhanh, an toàn hơn so với leo cầu thang trong tòa nhà, tất nhiên em không có ý kiến.
Đây là lời thật lòng, một ý khác, đương nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Dù đã phá lệ hai lần, dù đã để người ta bước chân vào cửa lòng, nhưng sẽ không ảnh hưởng phần kiên trì nên kiên trì của Lâm Y, nàng không phải người để tình cảm chi phối, dẫu trước kia đã từng, cũng đã không phải nữa rồi.
Nghe đồng bạn tỏ thái độ như vậy, Diệp Nghi Thiển không nói gì nữa, đứng dậy chuẩn bị hành động tiếp theo.
So với căn phòng nhỏ khử khuẩn mạnh, phòng bệnh lớn mà hai người đang đặt chân cũng thuộc khu giám sát bệnh nặng được khử khuẩn nghiêm ngặt, dù vậy, suy xét đến vấn đề lấy ánh sáng tự nhiên, vẫn có vài ô cửa sổ lớn, có điều ngày thường sẽ không mở ra, cho nên hơi gỉ sắt. Hai người đi qua mất một loạt động tác, ở điều kiện tiên quyết cố gắng không gây tiếng động, thật vất vả mới đẩy ra một chút, đợi đến khi đều xoay người ra ngoài đứng vững rồi, Diệp Nghi Thiển mới nhẹ nhàng khép cửa sổ lại, sau đó ngẩng đầu lên, quan sát tình huống xung quanh bên ngoài tòa nhà.
Thân ở độ cao tầng bốn, bên con đường phía dưới, vài cây đèn đường xa xa đã lộ vẻ không đủ sức chiếu sáng, ngược lại bầu trời đêm đen kịt đã gần hơn, cũng may mặt ngoài của tòa nhà có vài đèn trang trí vẫn sáng, cộng thêm ánh đèn trong phòng lác đác xuyên qua cửa sổ ra ngoài, cơ bản cũng có thể nhìn rõ tình huống quanh mình.
Diệp Nghi Thiển nhìn kỹ xung quanh một lượt, lông mày nhíu lại lộ ra vài phần suy tư. Lâm Y vẫn không hối thúc, nàng biết đại khái Diệp Nghi Thiển đang nghĩ gì, bởi vì chính nàng cũng nhìn ra được vấn đề hiện giờ. Khác với lần leo tường trước đó, chỗ hai người đứng lúc này thuộc tầng lưng, mặt ngoài không có nhiều đồ trang trí như vậy, do đó điểm mượn lực cũng giảm bớt, độ khó leo lên vô hình trung tăng rất cao.
Trên thực tế, thấy qua biểu hiện trước đó, Lâm Y cảm thấy một mình Diệp Nghi Thiển leo lên không thành vấn đề, cho nên lúc này khiến cô nhíu mày trầm ngâm, e rằng là vì có mình không đủ năng lực.
Tuy nói Lâm Y không muốn liên lụy hoặc làm người khác khó xử, thế nhưng nên kiên trì tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, vì vậy giữa lúc Diệp Nghi Thiển trầm ngâm không nói, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý để lý lẽ.
Có điều sự chuẩn bị này rốt cuộc không thể phát huy tác dụng, bởi vì một lát sau, người suy tư xong ngẩng đầu nói, cũng không cần lý lẽ.
- Trước hết chúng ta nghĩ cách di chuyển đến phía bên kia của lầu bốn đi. - Theo câu này, Diệp Nghi Thiển vươn tay chỉ góc tường xa xa, phân tích:
- Tuy hơi tốn thời gian, nhưng góc độ đó leo lên dễ hơn, chí ít an toàn hơn so với leo lên lầu năm từ chỗ này, em thấy sao?
Lúc quay đầu hỏi như thế, giọng của cô tự nhiên, mặc dù màn đêm thâm trầm đèn đuốc mông lung, nhưng vẫn thấy rõ đường nét của gương mặt kia, cùng với đôi mắt sáng ngời không hề mang theo phiền hà.
Do đó, Lâm Y cũng gật gật đầu rất tự nhiên.
Nếu bước vào cửa lòng của nhau, thật ra cũng không thiệt thòi, đúng không.
Một đường đi tới, đến tận khi kéo tay của đối phương trở lại trước quầy hình tròn ở trung tâm phòng bệnh lớn, quay đầu thấy Diệp Nghi Thiển vẫn giữ trạng thái trầm mặc, Lâm Y chỉ đành thở dài, thử thăm dò đưa ra biện pháp:
- Nếu không thì... trước mắt chúng ta để lại chút tin tức ở chỗ dễ thấy nha? Như vậy ngộ ngỡ Cố sư huynh hoặc người khác qua đây, cũng biết được tình huống bên trong.
Diệp Nghi Thiển vẫn im lặng, nhưng nhẹ gật đầu một cái, vì vậy Lâm Y buông tay cô ra, chủ động chui vào quầy tròn lục lọi tìm kiếm một hồi, tìm được giấy trắng bút máy và một cuộn băng keo, lại xoay người chui ra quầy, nhét giấy bút vào tay Diệp Nghi Thiển, nói:
- Em viết luôn không có trọng điểm, học tỷ chị viết đi, viết ngắn gọn rõ ràng chút, viết xong em dán giấy lên kính kia, nếu bên ngoài có người đi qua, liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Hành động này của Lâm Y có chút quả quyết, nhưng Diệp Nghi Thiển cũng không từ chối, lần thứ hai cô gật đầu, quay đầu nhìn cánh cửa kia một lát, đoán là đang ước tính bề ngang của tấm kính, sau đó lại bày giấy ra suy nghĩ, lập tức nhấc bút “xoạt xoạt xoạt” viết xuống một dòng chữ nhỏ nắn nót, sau đó đưa giấy bút cho Lâm Y đang đợi bên cạnh.
- ... Bên trong có một người đàn ông còn sống chờ cứu viện, bệnh yếu cần dựa vào thiết bị, trong phòng tạm thời không có sinh vật nguy hiểm, những người còn lại nghe nói di dời lên nhà kho tầng năm cầu sinh, không rõ tình hình cụ thể. Ghi chú, xin chú ý tin tức trên đây có tác dụng trong thời gian hạn định. Ngày 18 tháng 10, Diệp và Lâm để lại.
Lâm Y nhận tờ giấy nhẹ giọng đọc một lần, sau đó cười nói:
- Quả nhiên học tỷ viết đơn giản đầy đủ, chữ viết cũng rất đẹp, có điều lỡ người không biết chuyện nhìn thấy, không chừng còn tưởng Diệp và Lâm đây là một người nè*, ha.
(*) Vì sao tưởng Diệp và Lâm là một người? Vì tiếng Trung không phân ra viết hoa tên riêng như mình, mà họ viết liên tù tì 3 từ 叶与林 (Diệp Dữ Lâm), nên người khác đọc qua sẽ nghĩ đó là họ tên của một người.
Nàng tự cười, nhưng vẫn không thấy Diệp Nghi Thiển lộ vẻ gì, chỉ đành ngưng cười cầm đồ xoay người đi tới trước cửa, trước tiên ló đầu ra nhìn xuyên qua tấm kính xem tình hình bên ngoài, xác nhận sẽ không gây chú ý, tiếp đến dán mặt giấy có chữ lên tấm kính, phần có chữ vừa vặn với tấm kính không cần phải điều chỉnh gì, Lâm Y trực tiếp dùng băng keo dán bốn góc cố định tờ giấy.
Làm xong toàn bộ, quay đầu lại, đồng bạn của nàng vẫn im lặng theo sau lưng, không xa không gần, không nói lời nào.
Lâm Y mím môi, sau đó đi lên phía trước, lần này nàng không tiếp tục dây dưa nữa, mà chọn mở lời đi thẳng vào vấn đề:
- Chị vẫn mong muốn cứu cái người trong phòng bệnh kia, phải không?
Nàng hỏi, nhìn thẳng mắt Diệp Nghi Thiển.
Có lẽ không nghĩ tới Lâm Y sẽ đặt câu hỏi trực tiếp như vậy, lần này Diệp Nghi Thiển ngẩng đầu lên, cô không lảng tránh ánh mắt, chỉ im lặng giây lát, lắc đầu, trả lời:
- Không phải, chúng ta không có khả năng cứu bác ấy, không có cách.
Tốc độ trả lời tương đối bình thường còn hơi chậm, nhưng kiên định.
Nghe được câu trả lời đó, Lâm Y thoáng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng từ thả lỏng trở về trạng thái tùy tiện, nàng vừa tiện tay nhét băng keo vào ba lô, vừa mỉm cười nói với Diệp Nghi Thiển:
- Vậy thì tốt, chúng ta đã thật sự hết sức, chị xem, để lại thức ăn nước uống, còn giúp bác ấy dán giấy ở cửa, ba của Cố sư huynh cũng không nghĩ tới để lại giấy nha, như vậy ngộ nhỡ nếu có cứu viện cũng sẽ không bỏ qua, vì thế chúng ta coi như cũng tận tình tận nghĩa rồi.
- Thật sự sẽ có cứu viện à?
Không ngờ, Diệp Nghi Thiển bất thình lình hỏi ngược một câu như vậy, mà hỏi ngược rồi mới tự cảm thấy không đúng lắm, lại lắc đầu nói:
- Thật ra chị không nên hỏi em như vậy, rõ ràng là chuyện ai cũng không nói được, duy trì lạc quan vẫn tốt hơn... Chúng ta không có khả năng cứu bác ấy, đây là phân tích của chị, hiện giờ cảm thấy phân tích này cũng không sai, nhưng mà thành thật mà nói... - Nói tới đây, đôi mắt Diệp Nghi Thiển mang theo chút hoang mang:
- Nhưng mà thành thật mà nói, từ ban nãy đến hiện tại chân chị không bước đi được, cho dù không đủ khả năng cũng có thể thử hết sức? Suy nghĩ này cứ bay qua bay lại, chị không có cách nào đè nó xuống hoàn toàn.
Lâm Y vô thức vân vê tai, đây là thói quen thay thế cho động tác gãi đầu của nàng, mà bộ dạng của Diệp Nghi Thiển hiện giờ quả thật khiến cho nàng muốn gãi đầu:
- Nếu chị thật sự muốn... em cũng không cản chị. - Nàng thật sự không muốn nói như vậy, nhưng buộc phải nói:
- Tùy ý chị muốn làm thế nào, em giúp chị là được, muốn đi cứu thì đi cứu!
- Không được.
Rốt cuộc đáp lại nàng, là giọng nói kiên quyết, Diệp Nghi Thiển tiếp tục lắc đầu nói:
- Khả năng quá nhỏ, tuy không cách nào áp chế hoàn toàn suy nghĩ kia, nhưng căn bản chị vẫn giữ thái độ bác bỏ, em... cho chị chút thời gian, chị sẽ quản lí tốt bản thân.
Lần này Lâm Y thật sự muốn gãi đầu, nàng chưa từng gặp qua người dùng thái độ thận trọng kiên định để bày tỏ mâu thuẫn trong lòng như vậy, hơn nữa nàng hơi bất ngờ với dáng vẻ mâu thuẫn của Diệp Nghi Thiển, rõ ràng lúc đầu gặp nhau trên đường núi, người này vẫn có thể lạnh lùng nói rằng “Chỉ cần chị gây họa tôi sẽ ném chị và con ra ngoài...”
Khoan, lúc này Lâm Y chợt nhớ đến, mặc dù có nói như vậy, nhưng trên thực tế từ đầu tới cuối, những người đó đều chủ động chạy loạn rời đi, chứ Diệp Nghi Thiển vẫn chưa từng chủ động bỏ rơi bất kỳ ai, đúng không?
Nghĩ đến đây, Lâm Y lại nhìn cô gái bên cạnh, trên gương mặt xinh đẹp thoáng hiện vẻ lưỡng lự và mâu thuẫn, nhưng lại mang theo kiềm chế và kiên quyết, dù không lộ rõ, nội tâm người này đang xảy ra cuộc chiến giữa lý trí và tình cảm, mà nàng làm người chi phối đã quyết định để cho phe nào chiến thắng -- dù vậy, vẫn không đành lòng.
Lâm Y buông bàn tay đã vân vê lỗ tai đến đỏ ửng, cắn cắn môi, cuối cùng, vẫn cho phép mình mở lời.
Tuy rằng câu đầu tiên nàng nói không phải là khuyên nhủ, mà là cổ văn khó hiểu.
- “Cùng (nghèo) tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ“... - Sau khi đọc câu này, nàng mỉm cười, nói với Diệp Nghi Thiển:
- Học tỷ, chị biết câu này từ đâu ra, có ý nghĩa gì không?
Mặc dù chủ đề tới vô cùng khó hiểu, mà tâm tình của bản thân vẫn chưa dẹp yên hoàn toàn, nhưng Diệp Nghi Thiển vẫn ngẩn ra giây lát, sau đó gật đầu trả lời:
- Chị nhớ... hẳn là từ Mạnh Tử nhỉ? Đại ý là lúc thất bại thì lo tu dưỡng bản thân tự giữ mình trong sạch, lúc thành công thì tạo phúc cho thiên hạ ban ơn cho người dân... Cũng không biết đúng không, sao bỗng nhiên em... - Nói đến đây, cô chợt ngậm miệng, như hiểu ra gì đó.
- Thì ra là thế. - Lâm Y mặc kệ phản ứng của Diệp Nghi Thiển, chỉ cười tiếp lời:
- Vẫn là học tỷ học sâu biết rộng, thật ra câu này là do em nghe được từ một người, cũng không biết ý gốc là gì.
Có lẽ do nhớ lại đoạn ký ức nào đó, giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng chợt trầm thêm vài phần:
- Người đó nói cho em biết, “cùng” và “đạt” ở đây ý chỉ bản lĩnh, nói cách khác, anh không có bản lĩnh thì anh tự chăm sóc tốt bản thân là được, anh có bản lĩnh thì tiếp tục chăm sóc người trong thiên hạ... Lúc đó người đó còn nói, có xem Spiderman chưa, năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu, nói ngược lại chính là, người bình thường không có năng lực thì đừng mù quáng ôm trách nhiệm gánh không nổi việc của Spiderman... Ha ha, người này thật buồn cười nhỉ?
Có lẽ nhớ đến đoạn thú vị, Lâm Y khẽ cười ha ha, lúc này đây nàng cũng không chọc cười Diệp Nghi Thiển, có điều, cuối cùng đã thấy được vẻ mặt khác trên gương mặt của đối phương:
- Nếu... năng lực không đủ cũng muốn gắng hết sức thử thì sao?
Diệp Nghi Thiển hỏi ngược lại, nhưng lần này trên gương mặt đó đã không còn nhiều mâu thuẫn, có vẻ đã có đáp án.
- Chị đã nói là năng lực không đủ. - Lâm Y dửng dưng khoanh tay nói:
- “Cùng” còn muốn cứu giúp người khác, vậy thì chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái giá tương ứng phải trả đi, dù sao ông trời sẽ không vì chị lương thiện mà làm trái nguyên tắc “bánh mì lớn từ trên trời rơi xuống“.
Nói đến cũng lạ, vừa rồi hai lần cố tình cũng không thể chọc Diệp Nghi Thiển cười, nhưng sau câu này, cô gái kia lại cười.
Lâm Y đã thích ứng Diệp Nghi Thiển cười, cho nên lần này nàng không thích ứng, chỉ là nụ cười kia còn mang theo... cái ôm.
- Cảm ơn, đã chỉ bảo. - Có giọng nói bên tai, chân thành, ấm áp.
Còn chưa kịp cảm nhận nhiều, ấm áp đã rời xa, đột nhiên Lâm Y cảm thấy hơi luyến tiếc, điều này khiến nàng ít nhiều hiểu một chuyện.
Mi xem mi xem, nàng tự nói với mình, lại nữa rồi, mi lại buông lỏng cảnh giác để người ta đặt chân vào được, thật là dạy mãi không sửa.
Cho dù như vậy, Lâm Y vẫn bình tĩnh mỉm cười. Một người thừa nhận sai lầm dạy mãi không sửa có năng lực cao hơn nhiều so với người lần đầu tiên phạm sai lầm, loại người này lúc phát hiện bản thân sắp phạm sai lầm lần nữa thì sẽ không trải qua nhiều tuyệt vọng, bởi vì đã từng phạm lỗi sai này, bởi vì đã biết phạm lỗi sẽ phải đối mặt chuyện gì, càng bởi vì kinh nghiệm dồi dào nên sẽ dự đoán theo bản năng, dự đoán tình huống khác biệt lần này biết đâu là không sai.
Đương nhiên vẫn còn một khả năng khác, khả năng này đơn giản hơn một mớ giải thích ở trên, chỉ cần bốn chữ là có thể tóm lược đủ, viết là: vò đã mẻ lại sứt*.
(*) vò đã mẻ lại sứt: mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng, hoặc ý nói vô trách nhiệm
Thực tế Lâm Y cũng không biết mình thuộc loại nào, có điều nàng cảm thấy tâm trạng lúc này tốt lắm, quyết định quăng chuyện này ra sau đầu, không tiếp tục suy nghĩ có nên đẩy cái chân đang bước vào kia ra ngoài hay không.
Dù sao, tâm trạng tốt, thậm chí nàng còn tự trêu mình: thế nhưng đó là một cái chân lớn tốt đẹp, đúng không.
Mặc kệ nói thế nào, sau màn đối thoại kia, nhìn ra được ít nhiều Diệp Nghi Thiển đã thoát ra mâu thuẫn và không nỡ kia, cô không dừng chân do dự nữa, mà thu hồi tâm tình, bắt đầu chủ động bàn bạc với Lâm Y tiếp theo nên làm sao mới tốt; về phần đề xuất và kế hoạch mà cô đưa ra, Lâm Y vẫn luôn gật đầu liên tục, cũng may dáng vẻ của nàng đủ nghiêm túc và chân thành, không phải tỏ ra có lệ.
Thật ra tác phong của Lâm Y trước giờ vẫn luôn như vậy, nhưng có vẻ bắt đầu từ lúc tới bệnh viện, chẳng biết vì sao Diệp Nghi Thiển không mấy tiếp nhận thái độ này, thấy đối phương luôn gật đầu, cô vẫn không cười, chỉ nghiêm túc hỏi:
- Em không muốn bổ sung gì à?
- Không có gì để bổ sung nha, chị sắp xếp rất tốt. - Lâm Y quả quyết trả lời:
- Em cũng cảm thấy nên đi tầng năm trước, lý do giống như trước đó, so với nhóm Cố sư huynh đi tìm lung tung không có mục đích, vẫn nên đi tìm chỗ có manh mối sẽ dễ hơn. Hơn nữa có chị ở đây, chúng ta sẽ leo lầu rất nhanh, an toàn hơn so với leo cầu thang trong tòa nhà, tất nhiên em không có ý kiến.
Đây là lời thật lòng, một ý khác, đương nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Dù đã phá lệ hai lần, dù đã để người ta bước chân vào cửa lòng, nhưng sẽ không ảnh hưởng phần kiên trì nên kiên trì của Lâm Y, nàng không phải người để tình cảm chi phối, dẫu trước kia đã từng, cũng đã không phải nữa rồi.
Nghe đồng bạn tỏ thái độ như vậy, Diệp Nghi Thiển không nói gì nữa, đứng dậy chuẩn bị hành động tiếp theo.
So với căn phòng nhỏ khử khuẩn mạnh, phòng bệnh lớn mà hai người đang đặt chân cũng thuộc khu giám sát bệnh nặng được khử khuẩn nghiêm ngặt, dù vậy, suy xét đến vấn đề lấy ánh sáng tự nhiên, vẫn có vài ô cửa sổ lớn, có điều ngày thường sẽ không mở ra, cho nên hơi gỉ sắt. Hai người đi qua mất một loạt động tác, ở điều kiện tiên quyết cố gắng không gây tiếng động, thật vất vả mới đẩy ra một chút, đợi đến khi đều xoay người ra ngoài đứng vững rồi, Diệp Nghi Thiển mới nhẹ nhàng khép cửa sổ lại, sau đó ngẩng đầu lên, quan sát tình huống xung quanh bên ngoài tòa nhà.
Thân ở độ cao tầng bốn, bên con đường phía dưới, vài cây đèn đường xa xa đã lộ vẻ không đủ sức chiếu sáng, ngược lại bầu trời đêm đen kịt đã gần hơn, cũng may mặt ngoài của tòa nhà có vài đèn trang trí vẫn sáng, cộng thêm ánh đèn trong phòng lác đác xuyên qua cửa sổ ra ngoài, cơ bản cũng có thể nhìn rõ tình huống quanh mình.
Diệp Nghi Thiển nhìn kỹ xung quanh một lượt, lông mày nhíu lại lộ ra vài phần suy tư. Lâm Y vẫn không hối thúc, nàng biết đại khái Diệp Nghi Thiển đang nghĩ gì, bởi vì chính nàng cũng nhìn ra được vấn đề hiện giờ. Khác với lần leo tường trước đó, chỗ hai người đứng lúc này thuộc tầng lưng, mặt ngoài không có nhiều đồ trang trí như vậy, do đó điểm mượn lực cũng giảm bớt, độ khó leo lên vô hình trung tăng rất cao.
Trên thực tế, thấy qua biểu hiện trước đó, Lâm Y cảm thấy một mình Diệp Nghi Thiển leo lên không thành vấn đề, cho nên lúc này khiến cô nhíu mày trầm ngâm, e rằng là vì có mình không đủ năng lực.
Tuy nói Lâm Y không muốn liên lụy hoặc làm người khác khó xử, thế nhưng nên kiên trì tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, vì vậy giữa lúc Diệp Nghi Thiển trầm ngâm không nói, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý để lý lẽ.
Có điều sự chuẩn bị này rốt cuộc không thể phát huy tác dụng, bởi vì một lát sau, người suy tư xong ngẩng đầu nói, cũng không cần lý lẽ.
- Trước hết chúng ta nghĩ cách di chuyển đến phía bên kia của lầu bốn đi. - Theo câu này, Diệp Nghi Thiển vươn tay chỉ góc tường xa xa, phân tích:
- Tuy hơi tốn thời gian, nhưng góc độ đó leo lên dễ hơn, chí ít an toàn hơn so với leo lên lầu năm từ chỗ này, em thấy sao?
Lúc quay đầu hỏi như thế, giọng của cô tự nhiên, mặc dù màn đêm thâm trầm đèn đuốc mông lung, nhưng vẫn thấy rõ đường nét của gương mặt kia, cùng với đôi mắt sáng ngời không hề mang theo phiền hà.
Do đó, Lâm Y cũng gật gật đầu rất tự nhiên.
Nếu bước vào cửa lòng của nhau, thật ra cũng không thiệt thòi, đúng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.