Chương 27: Chương 27: Mai sẽ là một ngày mới
Sherry
07/07/2018
You’d think I’d be strong enough to make it through
And rise above when the rain falls down
But it’s so hard to be strong
When you’ve been missin’ somebody so long”
(It’s not goodbye – Laura Pausini)
“… càng tiếp xúc với em, anh càng khẳng định được tình cảm của mình.”
“Anh không phải Phong, anh có thể đàng hoàng rước em qua cánh cửa nhà anh, và bố mẹ anh sẽ tôn trọng em như bất cứ cô gái có xuất thân tốt nào khác. Hơn nữa, anh cũng không định ở chung, đỡ va chạm phiền toái.”
“Duy sẽ là em trai anh, anh đảm bảo lo cho nó mọi thứ tốt nhất đến khi nào em muốn.”
Tôi lăn lộn trên giường cố vỗ giấc ngủ nhưng những lời của Vũ vẫn văng vẳng bên tai. Cuối cùng tôi đành dậy rửa mặt rồi bật máy tính lên
Lần đầu tiên sau nhiều ngày tôi mới lấy đủ can đảm để “đào mộ” những thread cũ trên các forum về vụ việc của Phong.
“Lạ nhỉ, công ty Vũ Phong vốn thế lực lắm, sao không chạy án cho thằng con?” – Thành viên A bình luận.
“Vì gia đình một nạn nhân đã ra bảo vệ hiện trường. Hơn nữa, nghe nói nhà đó chỉ có một đứa con duy nhất nên họ không dễ dàng bỏ qua, quyết làm tới cùng. Còn có cả nhân chứng nữa, chạy đâu cho thoát.” – Thành viên B trả lời.
“Thấy bảo bên đó cũng cho người ra định thay đổi hiện trường nhưng quá muộn. Người quen của em làm điều tra viên vụ này, tất cả mọi thứ đều rõ ràng từ dấu giầy trên chân ga, vân tay trên vô lăng, cần số, vệt phanh trên đường, góc cua xe, vv đều ăn khớp với thằng Phong. Em còn nghe nói là thằng này từng giết người nhưng lúc đó chạy được, đúng là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.” – Thành viên C hả hê.
Ngày hôm sau, ngồi làm việc nhưng đầu óc tôi vẫn bị những dòng bình luận kia ám ảnh, không sao dứt ra. Cuối cùng hết chịu nổi, tôi nhấc điện thoại lên.
- Anh Sơn, em đây, em muốn nhờ anh một việc.
Mặc cho ông anh họ làu bàu, tôi nhất quyết ép phải “giúp” tôi bằng được.
- Thôi cố giúp em, xong xuôi em mời anh đi ăn pizza 4P’s để cám ơn.
…………..
- Trưa nay em rảnh không đi ăn với anh?
Từ sau hôm đó, Vũ gần như công khai theo đuổi tôi. Anh không ngại qua đón tôi đi ăn, thỉnh thoảng còn tới đưa tôi đi làm. Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh có thể đi cùng em lâu lâu không? Em đang định xin nghỉ buổi chiều.
- Chiều nay anh có hẹn gặp đối tác… – Vũ hơi trầm ngâm. – Nhưng không sao, anh thu xếp được. Em xuống đi, anh đang đứng dưới nhà.
Tôi đi xuống rồi thản nhiên lên thẳng xe Vũ, mặc cho những ánh mắt tò mò và mấy lời xì xầm sau lưng.
………….
Không ngoài dự đoán, cán bộ ra thông báo rằng Phong không muốn gặp tôi nhưng lần này tôi sẽ không cho phép hắn muốn làm gì thì làm.
Tôi năn nỉ cán bộ vào chuyển lời giúp là chỉ cần hắn ra gặp tôi nốt lần cuối, sau này tôi sẽ không bao giờ làm phiền hắn nữa, rằng tôi có việc vô cùng quan trọng phải nói.
Lát sau Phong đi ra, đầu cúi gằm không nhìn tôi.
- Có việc gì không?
- Anh Vũ mới ngỏ lời với em. – Tôi nói thẳng, không rào trước đón sau. – Anh ấy nói rằng vẫn luôn yêu em, còn hứa sẽ chăm sóc em và Duy thật tốt.
Hai bàn tay Phong đột nhiên siết chặt, hơi run lên, tôi còn cảm giác hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn.
- Em định thế nào? – Hắn hỏi lại, giọng khản đặc.
- Sao anh lại quan tâm? Không phải anh giận đấy chứ? – Tôi chậm rãi nhả từng chữ. – Tính ra chúng ta cũng đã chia tay một thời gian rồi kia mà.
- À, anh không phải thánh để nói là anh chẳng cảm thấy gì, nhất là khi Vũ là anh ruột anh. Nghĩ sau này phải gọi em là chị dâu sao không khó chịu được. – Hắn bỗng thở hắt ra. – Nhưng thôi, có lẽ thế lại tốt, dù sao Vũ cũng hơn anh rất nhiều.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, đứng lên đi về phía Phong. Và rồi trước sự ngạc nhiên tột độ của cả hắn lẫn các cán bộ, tôi thẳng tay tát hai cái vào mặt hắn.
- Nếu đánh anh làm em thấy khá hơn thì cứ thoải mái, coi như quà kỷ niệm cuối cùng em dành cho anh.
- Được, anh không phải thách. – Tôi nghiến răng đáp, và tiếp theo lại là hai cái tát.
Tới đây tôi mới nhận ra má Phong đã ửng đỏ, đồng thời cảm thấy hai bàn tay đau rát. Hẳn là hắn cũng không dễ chịu gì nhưng thái độ vẫn hoàn toàn thờ ơ.
- Xong chưa? Anh đi được chưa?
- Chưa đâu, anh nghĩ sau tất cả những gì anh đã làm, bốn cái tát là đủ chắc?
- Em còn muốn gì nữa?
- Nhiều thứ lắm. Em đau khổ, khóc lóc đủ rồi, vật vã chạy theo anh cũng đủ rồi, giờ là lúc em nắm quyền chủ động.
- Em định làm gì?
- Em có chuyện này hay lắm, muốn kể cho anh. – Tôi cúi người thì thầm vào tai hắn một câu rồi về chỗ ngồi xuống, tựa vào ghế, thoải mái nói tiếp. – Đó, nghe hay không tùy anh. Anh không nghe thì em đi về đây.
Tôi mỉm cười nhìn mặt Phong hơi tái đi. Lúc nãy hắn còn dợm đứng lên nhưng giờ đã ngồi chắc trên ghế. Hắn đưa mắt nhìn, hai cán bộ liền biết ý đi ra khỏi phòng.
……………
Vài ngày trước.
- Em ăn đi. – Vũ ân cần nói với tôi. – Dạo này em gầy đi nhiều quá, để anh nhờ mua ít thuốc bổ cho em nhé.
- … – Tôi thờ ơ nhai thức ăn, không trả lời.
- Hay em xin nghỉ phép ít ngày, anh đưa em đi chơi? Anh nghe bảo mùa này Maldives rất đẹp, em có muốn đi không?
- …
- Em sao thế?
- Thật ra, em không cần gì ngoài câu trả lời về việc anh có thực sự muốn một mối quan hệ nghiêm túc với em không? – Tôi nhìn thẳng vào mắt Vũ, chậm rãi nói.
- Bất cứ điều gì để chứng minh, anh sẽ làm.
- Anh có thể bỏ qua việc em từng yêu em trai anh sao?
- Đúng thế.
- Kể cả khi em đã ngủ với Phong?
- Yêu nhau đương nhiên là phải bao gồm việc đó. Anh là người cởi mở, – Vũ nhún vai. – anh không để ý đâu.
- Vậy kể với em những chuyện anh đã giấu em thì sao?
- Chuyện gì? – Lần này anh hơi nhíu mày.
- Bộ nữ trang kim cương lần đi Thái hay chiếc váy midi và đống đá quý xách tay.
- Đó không phải điều anh có thể kể hết với em, nhưng anh đảm bảo là em tuyệt đối an toàn.
- Anh biết không, em đã đắm chìm quá lâu trong đau khổ. Khi Phong bị bắt, đầu óc em hỗn loạn không suy nghĩ được bất cứ điều gì, thậm chí còn không dám đọc tin tức trên báo, không dám nghe người ta bàn tán về vụ việc.
- Anh hiểu.
- Vì lẽ đó, có quá nhiều vấn đề mà em đã bỏ qua, đến giờ em mới tỉnh táo xem xét lại được.
Ngày tôi nhìn thấy Phong trên tòa, sự bình thản của hắn đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng không thể xóa mờ. Phong là kẻ máu lạnh tới mức sau khi lỡ đâm chết một người còn có thể tiếp tục lùi xe cán lên người còn lại, đặc biệt đó lại là một cô gái mảnh dẻ, nhỏ nhắn? Lỡ tay giết một tên giang hồ khiến hắn sốc tới độ nhiều tuần đắm chìm trong cỏ và đá để xua đi ám ảnh mà sau khi đâm chết hai người vô tội hắn vẫn có thể thản nhiên vậy ư? Người khác không nói làm gì nhưng tôi sao có thể nhầm lẫn?
- Ngay cả bố mẹ anh lẫn anh đều cho Phong là người lông bông, bất cần nhưng thực tế lại hoàn toàn không như thế. Anh ấy sâu sắc, nhân hậu và luôn để ý tới mọi thứ. Anh nhớ lại xem, có bao giờ Phong lái xe lúc say không?
- Hôm đó nó không say.
- Chính xác, và em không nghĩ ra được lý do gì có thể khiến Phong nổi điên đến nỗi phóng xe đâm vào người ta. Thời gian gần đây anh ấy rất trầm tĩnh, không xốc nổi như vậy.
- Em muốn nói gì?
- Tính em một khi đã bắt đầu thì sẽ đi tới tận cùng. Em có nhờ anh họ em mượn hồ sơ vụ án của Phong, nói chung cũng không khác lắm so với những gì trình bày trên tòa và báo chí. Nhưng giữa vô số chi tiết phức tạp, có một điểm khiến em không thể không để ý.
- Là…?
- Theo điều tra, người ta tìm thấy dấu giầy rất mới trên chân phanh và ga của xe anh, giày Nike Air Force 1 Mid 07, cỡ mười. Đó chính là đôi giày của Phong.
- Đúng, cái đấy anh cũng nhớ.
- Nhưng có một điều anh không nhớ. – Tôi dừng một chút, vừa chậm rãi nói vừa quan sát nét mặt Vũ. – Là Phong không bao giờ đi giày lái xe.
- … – Vũ không nói gì, chỉ nhìn xoáy vào tôi.
Tôi vẫn nhớ thói quen có phần kỳ lạ của Phong là luôn đi chân trần lái xe. Ngày ấy ở Madrid, hắn giải thích rằng như thế làm hắn có cảm giác an toàn hơn. Và đúng là chỉ khi ngồi trên xe hắn, dù xe máy hay ô tô mới cảm nhận được hắn lái xe cẩn thận thế nào.
- Cũng theo những gì em đọc được, thì tai nạn xảy ra lúc nửa đêm, đường rất vắng nên chiếc xe gây tai nạn đã rời khỏi hiện trường, sau hai tiếng mới ra đầu thú đúng không?
- Đúng.
Tôi cầm cốc nhấp ngụm nước, một thói quen khó bỏ mỗi khi căng thẳng.
- Hai tiếng đó quá thừa để thực hiện vở diễn Lê Lai cứu chúa. – Tôi nhìn thẳng vào mắt Vũ, giọng mỉa mai. – Nhưng tại sao lại phải chọn Lê Lai là em ruột của chúa mà không phải ai khác?
- Anh không hiểu em đang nói gì.
- Anh lo gì chứ? – Tôi đứng lên, lẳng túi xách về phía Vũ, đồng thời lộn hai túi bên hông váy, xoay một vòng. – Em không mang theo thiết bị ghi âm, cũng chẳng có bằng chứng nào hết. Em chỉ muốn biết sự thật.
- …
- Anh không muốn nói thì tùy anh vậy, nhưng chúng ta đều hiểu vấn đề, em chỉ tò mò lý do thôi.
- Thật ra lúc đó không phải không có người. – Cuối cùng Vũ lên tiếng sau vài giây im lặng. – Người thứ ba và một vài người khác đã nhìn thấy bọn anh từ trên xe bước xuống, chỉ là họ không nhớ chính xác ai ngồi bên nào. Như em đã biết, nạn nhân đầu tiên là con một, nhà chỉ có một mẹ một con nên bà ấy quyết không bỏ qua. Bà ấy thậm chí còn sẵn sàng bán nhà, vay mượn để đeo đuổi vụ kiện, tống người đâm con bà ấy vào tù, cho dù đó là con trai của chủ công ty Vũ Phong.
- Thật vừa khéo, ông chủ Vũ Phong không chỉ có một cậu con trai.
- Với bà ấy, anh hay Phong đều như nhau cả.
- Anh có thể kể đầy đủ mọi chuyện cho em không?
- Tối hôm đó anh say, không hiểu vì sao lại gọi Phong ra. Vừa nhìn thấy nó anh đã rất bực tức. Cả đời anh vất vả, lúc nào trên vai cũng là trách nhiệm, với gia đình, với công ty nhưng Phong lại có tất cả, kể cả em mà chẳng bao giờ phải cố gắng gì. Nó chơi bời phá phách và hạnh phúc, như thế có công bằng không?
- Công bằng? – Tôi cười khẩy, nhớ lại chuyện tôi và Phong từng nói. – Cái đó tùy vào góc nhìn của anh.
- Anh không nhớ anh đã nói gì với Phong, sau đó cầm chìa khóa lên xe đi luôn, nó đuổi theo nhưng chỉ kịp leo lên ghế phụ. Nó cố cản anh lại nhưng bị anh gạt ra, rồi khi tai nạn xảy ra, bọn anh xuống xe kiểm tra, nó đã gần như hoảng loạn. Anh phải ép nó lên xe, đưa đi khỏi đấy. Khi bình tĩnh lại, việc đầu tiên Phong làm là gọi Long. Đáng tiếc, Long ra chậm một bước nên không kịp xử lý hiện trường. Sau khi Long báo lại, bọn anh đã tính toán rất nhanh để tạo bằng chứng giả trên xe, trường hợp chạy án được thì tốt, còn không thì... Chuyện đó khá đơn giản, căn bản là một trong hai phải nhận tội, còn ai là người thật sự gây án thì không quan trọng.
- Tại sao Phong lại chấp nhận đứng ra gánh tội cho anh?
- Vì công ty sắp IPO [1], nếu CEO của Vũ Phong đi tù vào thời điểm đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc phát hành đợt này. Ông già gần đây yếu đi nhiều, không đủ sức gánh vác cả công ty nữa, nhất là sau khi Vũ Phong niêm yết.
- Bố mẹ anh đã năn nỉ Phong?
- Ừ.
- Em đọc được trên mạng kha khá thông tin về Phong, dù bị bóp méo theo hướng bất lợi cho anh ấy nhưng cốt lõi vẫn phần nào là sự thật, trong đó có những chuyện phải rất thân thiết mới biết được. Có phải tác phẩm của anh luôn không?
- Cần phải chứng minh sự không liên quan của Phong với Vũ Phong.
- Bằng việc biến anh ấy thành thằng phá gia chi tử, là con cừu ghẻ của gia đình trong mắt công chúng?
- Đằng nào vụ việc cũng đã quá ầm ĩ, anh thực ra chỉ tát nước theo mưa, một bước cần thiết trong xử lý khủng hoảng. Phong hiểu điều đó.
- Anh không nghĩ làm vậy càng khiến dư luận phẫn nộ, gián tiếp tăng thêm mức án cho Phong à? Hay lỡ hi sinh rồi thì hi sinh cho chót?
- …
Tôi ngồi thừ ra, dù đã biết phần nào sự việc, tôi vẫn không sao ngăn được cơn buồn nôn cuộn lên từ dạ dày.
- Thư…
- Anh nói anh yêu em, vậy chứng minh đi.
- Bằng cách nào?
- Đầu thú. Nếu anh đi tù thay Phong, em sẽ đồng ý yêu và chờ anh.
- Em biết chuyện đó là không thể mà. – Vũ lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
- Phong thì được nhưng anh lại không thể, và anh còn đòi hỏi công bằng với anh ấy? – Tôi cười khẩy. – Em nói vậy thôi chứ em chưa từng có ý định yêu anh. Cho dù có chia tay với Phong, em cũng không yêu anh đâu. Chủ tịch tương lai của Vũ Phong, em với tới thế nào được.
Mối quan hệ ruột thịt của Vũ với Phong là điều duy nhất ngăn tôi nện thẳng gót giày vào bộ mặt rúm ró của anh ta lúc đó.
………………
Tôi kết thúc câu chuyện, mắt vẫn không ngừng quan sát Phong. Những chuyển biến trên mặt hắn khiến tôi có cảm giác rất thỏa mãn.
- Em không hỏi Vũ đã cố ý hay vô tình lùi xe cán người thứ hai nhưng một kẻ vừa đâm chết người vẫn đủ lạnh lùng lái xe đi, và đạo diễn một vở kịch hoàn hảo để thoát tội thì đáng sợ tới mức nào? Chưa kể là sau đó còn theo đuổi bạn gái của em trai, người đang ngồi tù thay anh ta. Loại bất nhân, bất nghĩa vậy mà anh lại khuyên em yêu, anh nghĩ cái gì thế? – Tôi đay nghiến.
- Vũ tàn nhẫn với người khác nhưng có thể sẽ tốt với em. – Hắn nhún vai.
- Anh là em ruột còn bị đối xử như thế, em là Hằng Nga giáng thế để được hưởng ngoại lệ chắc?
Phong trầm ngâm giây lát. Có lẽ trước giờ hắn chưa bao giờ thực sự nhìn Vũ dưới góc độ bình thường thay vì là anh ruột.
- Dù sao thì yêu Vũ hay không là lựa chọn của em thôi, anh không can thiệp được. – Hắn nhún vai. – Nhưng Vũ tốt hay xấu, có tội hay không đâu ảnh hưởng đến hoàn cảnh thực tế hiện tại. Anh xin lỗi vì đã nói dối em, em cũng hiểu đó là bất đắc dĩ thôi.
- Vì sao anh lại chấp nhận làm chuyện ngu xuẩn này?
- Vì ông bà già. Có thế nào thì đó vẫn là bố mẹ anh, nếu Vũ đi tù, công ty sẽ lao đao mà ông bà già không còn đủ sức gánh vác nữa. Trước giờ anh luôn là thằng vô dụng, có lẽ đây là lần hiếm hoi cả nhà cảm thấy anh vẫn có thể mang lại lợi ích nào đó.
Tôi im lặng, xót xa nhìn hắn. Cơn giận lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
- Cho nên anh sẽ không lật lại lời khai, và cũng không thay đổi quyết định về chuyện của chúng ta. Anh không cần em hiểu hay thông cảm, chỉ mong em chấp nhận.
- Em rất thất vọng vì anh, đầu óc anh ngày càng chậm chạp nên phải cần người thông minh như em bên cạnh để bù trừ.
- Em lại định làm gì?
- Xây dựng tương lai cho chúng ta. – Tôi gõ tay xuống bàn. – Sau vụ này em cảm thấy không có gì tội lỗi nếu yêu cầu anh đi hẳn khỏi gia đình, không dính dáng gì tới hai bác và Vũ nữa.
- Rồi chết đói hay là em nuôi anh? – Phong nhếch mép.
- Anh quá là dốt. – Tôi hả hê, lần đầu tiên dõng dạc lên án hắn dốt nát. – Tương lai của anh, ba năm tuổi xuân của chúng ta, sao ra đi tay trắng được?
- …
- Hai triệu đô la tiền mặt. – Tôi tỏ vẻ bí mật, hạ giọng dù cũng chẳng có ai nghe ngoài hắn. – Anh yêu cầu hai bác chuẩn bị hai triệu đô la tiền mặt, giao vào ngày anh ra tù. Đấy chỉ là một phần tài sản nhỏ của nhà anh nhưng làm người không nên tham lam quá. Với hai triệu đô thì không cần làm gì mình vẫn có thể sống thoải mái đến hết đời.
- …
- Em cũng chẳng cố sống cố chết bám lấy anh đâu mà lo. Em sẽ chờ anh tới khi nào một chàng hoàng tử đẹp hơn anh, giàu hơn anh, tốt với em hơn anh đưa tay cứu rỗi cuộc đời em thì em sẽ ra đi. Còn nếu anh chán em trước thì giao lại cho em một triệu đô, coi như đền bù tuổi xuân, em sẽ đưa Duy ra nước ngoài khuất mắt anh.
Phong vẫn lặng im nhìn tôi, ánh mắt từ thờ ơ trở nên đau xót và cuối cùng tràn ngập yêu thương như tôi vẫn quen thuộc. Tôi biết mình đã thắng.
- Anh biết không, em không hề ảo tưởng rằng chúng ta có thể mãi mãi giữ ngọn lửa tình yêu cuồng nhiệt như thuở ban đầu. Sẽ đến lúc anh và em già đi, sẽ đến lúc chúng ta bị cơm áo gạo tiền, con cái, công việc làm cho mệt mỏi. Có thể đến một thời điểm chúng ta sẽ chán nhau và thấy cuộc sống hôn nhân thật bế tắc. Nhưng mà, – Tôi hơi ngừng một chút. – anh là người duy nhất em muốn cùng chia sẻ cái viễn cảnh tăm tối đấy. Nếu không phải anh, em sẽ một mình tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này.
- Anh có nên hiểu là em đang cầu hôn anh không? – Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
- Em giúp anh nói ra điều mà anh quá hèn nhát để nói.
Phong không trả lời. Thay vào đó, hắn tiến tới ôm lấy tôi rồi hôn cuồng nhiệt, đến mức tôi cảm thấy như thể phổi tôi bị rút cạn sạch không khí. Cảm giác bay bổng mỗi khi hắn hôn tôi gần như chưa bao giờ thay đổi, luôn mạnh mẽ hơn bất cứ chất kích thích nào.
- Được, cứ vậy đi. – Hắn nói khi rời khỏi tôi. – Coi như anh đi xuất khẩu lao động, sau ba năm sẽ cầm hai triệu đô trở về.
- Xuất khẩu lao động siêu lợi nhuận. – Tôi cười nhưng giọng nghẹn ngào.
- Tháng sau đi thăm anh, mang giúp anh một thứ.
- Anh cần gì? Đồ ăn, sách báo, điện thoại?
Phong không đáp, chỉ lắc đầu.
- Thuốc lá, rượu, cỏ, kẹo, coke, tem? Đá thì không được.
Vẫn lắc đầu.
- Thế anh muốn gì?
Hắn ghé sát vào tai tôi thì thầm mấy từ. Mặt tôi liền đỏ bừng.
- Làm sao…?
- Anh thu xếp được, yên tâm. – Hắn bỗng cười nhẹ. – Mà không mang theo cũng không sao, anh không ngại đâu.
- … – Tôi lườm hắn. – Chính ra cái vẻ ngầu ngầu của anh đợt vừa rồi hấp dẫn hơn.
- Nhưng anh không hợp với vai đấy lắm. – Phong cười rồi cúi xuống cắn nhẹ vào cổ tôi, để lại một vết răng đỏ mờ.
- Đau…
- Đánh dấu chủ quyền!
……………...
Khi tôi rời khỏi trại thì trời đã bắt đầu nhập nhoạng tối. Tầm giờ này mỗi ngày luôn là lúc tôi cảm thấy nặng nề nhất, mọi suy nghĩ thường bị bẻ theo chiều hướng rất tiêu cực.
Nhưng khác với mọi ngày, tâm trạng tôi hôm nay lại rất thoải mái, mặc cho trước mắt vẫn là ba năm với nhiều chông gai. Chúng tôi không thể thay đổi thực tế, ngay cả cố gắng tống Vũ vào tù thì mọi việc cũng không vì thế mà được giải quyết tận gốc. Cuộc sống vốn không phải cổ tích để người tốt luôn được thưởng còn kẻ xấu phải bị trừng phạt. Thứ duy nhất tôi hay Phong có thể làm là lựa chọn thái độ và giải pháp cho bản thân khi đối mặt với hoàn cảnh.
Thế nhưng về một mặt nào đó, tôi cho rằng số phận đã hoàn toàn công bằng đối với tôi và hắn.
“… Anh sẽ xây ta một căn nhà
Trước sân trồng thêm rau cà
Ở đằng sau mình nuôi thêm hồ cá
Em tưới hoa bên bờ sông nhà
Đom đóm lung linh màn đêm yên bình
Ta dạo thuyền quanh đom đóm bay thật nhanh
Rồi khi hoàng hôn em và anh, ta ra ngoài hiên nhìn trời mây êm
Cắm thêm bình hoa và thêm chút bánh trà
Bật lên tình ca Ngô Thụy Miên đôi ta thường nghe những ngày hè vô tư
Nào cầm tay anh, mời em nhảy với anh…”[2]
Tôi không biết suốt quãng đường về tôi đã nghe bài này bao nhiêu lần, trong lòng mường tượng ra khuôn mặt của tôi và Phong bốn, năm chục năm tới. Ba năm chỉ là con số quá nhỏ bé đối với cả một đời người dài đằng đẵng.
Tôi khẽ mỉm cười.
Bởi vì, mặc cho bao nhiêu buổi chiều tối, bao nhiêu lần màn đêm buông xuống, cuối cùng thì ngày mai vẫn sẽ tới thôi mà.
HOÀN CHÍNH VĂN
.........................
Chú thích:
[1] IPO (Initial Public Offering): lần đầu niêm yết trên thị trường chứng khoán. Sau khi niêm yết thì công ty tư nhân sẽ trở thành công ty đại chúng (Public company). Mục đích của việc niêm yết là để bán cổ phiếu (share) nhằm tăng vốn từ nhà đầu tư. Giá cổ phiếu quyết định giá trị công ty và tài sản của người giữ cp (shareholder). Bất cứ thông tin bất lợi nào, kể cả những thông tin ngoài lề, không chính thống đều có ảnh hưởng tới giá cổ phiếu nên các công ty thường cố gắng quản lý thông tin, hình ảnh tối đa.
[2] Thời thanh xuân sẽ qua – Văn Mai Hương ft. Phạm Văn Phước
And rise above when the rain falls down
But it’s so hard to be strong
When you’ve been missin’ somebody so long”
(It’s not goodbye – Laura Pausini)
“… càng tiếp xúc với em, anh càng khẳng định được tình cảm của mình.”
“Anh không phải Phong, anh có thể đàng hoàng rước em qua cánh cửa nhà anh, và bố mẹ anh sẽ tôn trọng em như bất cứ cô gái có xuất thân tốt nào khác. Hơn nữa, anh cũng không định ở chung, đỡ va chạm phiền toái.”
“Duy sẽ là em trai anh, anh đảm bảo lo cho nó mọi thứ tốt nhất đến khi nào em muốn.”
Tôi lăn lộn trên giường cố vỗ giấc ngủ nhưng những lời của Vũ vẫn văng vẳng bên tai. Cuối cùng tôi đành dậy rửa mặt rồi bật máy tính lên
Lần đầu tiên sau nhiều ngày tôi mới lấy đủ can đảm để “đào mộ” những thread cũ trên các forum về vụ việc của Phong.
“Lạ nhỉ, công ty Vũ Phong vốn thế lực lắm, sao không chạy án cho thằng con?” – Thành viên A bình luận.
“Vì gia đình một nạn nhân đã ra bảo vệ hiện trường. Hơn nữa, nghe nói nhà đó chỉ có một đứa con duy nhất nên họ không dễ dàng bỏ qua, quyết làm tới cùng. Còn có cả nhân chứng nữa, chạy đâu cho thoát.” – Thành viên B trả lời.
“Thấy bảo bên đó cũng cho người ra định thay đổi hiện trường nhưng quá muộn. Người quen của em làm điều tra viên vụ này, tất cả mọi thứ đều rõ ràng từ dấu giầy trên chân ga, vân tay trên vô lăng, cần số, vệt phanh trên đường, góc cua xe, vv đều ăn khớp với thằng Phong. Em còn nghe nói là thằng này từng giết người nhưng lúc đó chạy được, đúng là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.” – Thành viên C hả hê.
Ngày hôm sau, ngồi làm việc nhưng đầu óc tôi vẫn bị những dòng bình luận kia ám ảnh, không sao dứt ra. Cuối cùng hết chịu nổi, tôi nhấc điện thoại lên.
- Anh Sơn, em đây, em muốn nhờ anh một việc.
Mặc cho ông anh họ làu bàu, tôi nhất quyết ép phải “giúp” tôi bằng được.
- Thôi cố giúp em, xong xuôi em mời anh đi ăn pizza 4P’s để cám ơn.
…………..
- Trưa nay em rảnh không đi ăn với anh?
Từ sau hôm đó, Vũ gần như công khai theo đuổi tôi. Anh không ngại qua đón tôi đi ăn, thỉnh thoảng còn tới đưa tôi đi làm. Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh có thể đi cùng em lâu lâu không? Em đang định xin nghỉ buổi chiều.
- Chiều nay anh có hẹn gặp đối tác… – Vũ hơi trầm ngâm. – Nhưng không sao, anh thu xếp được. Em xuống đi, anh đang đứng dưới nhà.
Tôi đi xuống rồi thản nhiên lên thẳng xe Vũ, mặc cho những ánh mắt tò mò và mấy lời xì xầm sau lưng.
………….
Không ngoài dự đoán, cán bộ ra thông báo rằng Phong không muốn gặp tôi nhưng lần này tôi sẽ không cho phép hắn muốn làm gì thì làm.
Tôi năn nỉ cán bộ vào chuyển lời giúp là chỉ cần hắn ra gặp tôi nốt lần cuối, sau này tôi sẽ không bao giờ làm phiền hắn nữa, rằng tôi có việc vô cùng quan trọng phải nói.
Lát sau Phong đi ra, đầu cúi gằm không nhìn tôi.
- Có việc gì không?
- Anh Vũ mới ngỏ lời với em. – Tôi nói thẳng, không rào trước đón sau. – Anh ấy nói rằng vẫn luôn yêu em, còn hứa sẽ chăm sóc em và Duy thật tốt.
Hai bàn tay Phong đột nhiên siết chặt, hơi run lên, tôi còn cảm giác hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn.
- Em định thế nào? – Hắn hỏi lại, giọng khản đặc.
- Sao anh lại quan tâm? Không phải anh giận đấy chứ? – Tôi chậm rãi nhả từng chữ. – Tính ra chúng ta cũng đã chia tay một thời gian rồi kia mà.
- À, anh không phải thánh để nói là anh chẳng cảm thấy gì, nhất là khi Vũ là anh ruột anh. Nghĩ sau này phải gọi em là chị dâu sao không khó chịu được. – Hắn bỗng thở hắt ra. – Nhưng thôi, có lẽ thế lại tốt, dù sao Vũ cũng hơn anh rất nhiều.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, đứng lên đi về phía Phong. Và rồi trước sự ngạc nhiên tột độ của cả hắn lẫn các cán bộ, tôi thẳng tay tát hai cái vào mặt hắn.
- Nếu đánh anh làm em thấy khá hơn thì cứ thoải mái, coi như quà kỷ niệm cuối cùng em dành cho anh.
- Được, anh không phải thách. – Tôi nghiến răng đáp, và tiếp theo lại là hai cái tát.
Tới đây tôi mới nhận ra má Phong đã ửng đỏ, đồng thời cảm thấy hai bàn tay đau rát. Hẳn là hắn cũng không dễ chịu gì nhưng thái độ vẫn hoàn toàn thờ ơ.
- Xong chưa? Anh đi được chưa?
- Chưa đâu, anh nghĩ sau tất cả những gì anh đã làm, bốn cái tát là đủ chắc?
- Em còn muốn gì nữa?
- Nhiều thứ lắm. Em đau khổ, khóc lóc đủ rồi, vật vã chạy theo anh cũng đủ rồi, giờ là lúc em nắm quyền chủ động.
- Em định làm gì?
- Em có chuyện này hay lắm, muốn kể cho anh. – Tôi cúi người thì thầm vào tai hắn một câu rồi về chỗ ngồi xuống, tựa vào ghế, thoải mái nói tiếp. – Đó, nghe hay không tùy anh. Anh không nghe thì em đi về đây.
Tôi mỉm cười nhìn mặt Phong hơi tái đi. Lúc nãy hắn còn dợm đứng lên nhưng giờ đã ngồi chắc trên ghế. Hắn đưa mắt nhìn, hai cán bộ liền biết ý đi ra khỏi phòng.
……………
Vài ngày trước.
- Em ăn đi. – Vũ ân cần nói với tôi. – Dạo này em gầy đi nhiều quá, để anh nhờ mua ít thuốc bổ cho em nhé.
- … – Tôi thờ ơ nhai thức ăn, không trả lời.
- Hay em xin nghỉ phép ít ngày, anh đưa em đi chơi? Anh nghe bảo mùa này Maldives rất đẹp, em có muốn đi không?
- …
- Em sao thế?
- Thật ra, em không cần gì ngoài câu trả lời về việc anh có thực sự muốn một mối quan hệ nghiêm túc với em không? – Tôi nhìn thẳng vào mắt Vũ, chậm rãi nói.
- Bất cứ điều gì để chứng minh, anh sẽ làm.
- Anh có thể bỏ qua việc em từng yêu em trai anh sao?
- Đúng thế.
- Kể cả khi em đã ngủ với Phong?
- Yêu nhau đương nhiên là phải bao gồm việc đó. Anh là người cởi mở, – Vũ nhún vai. – anh không để ý đâu.
- Vậy kể với em những chuyện anh đã giấu em thì sao?
- Chuyện gì? – Lần này anh hơi nhíu mày.
- Bộ nữ trang kim cương lần đi Thái hay chiếc váy midi và đống đá quý xách tay.
- Đó không phải điều anh có thể kể hết với em, nhưng anh đảm bảo là em tuyệt đối an toàn.
- Anh biết không, em đã đắm chìm quá lâu trong đau khổ. Khi Phong bị bắt, đầu óc em hỗn loạn không suy nghĩ được bất cứ điều gì, thậm chí còn không dám đọc tin tức trên báo, không dám nghe người ta bàn tán về vụ việc.
- Anh hiểu.
- Vì lẽ đó, có quá nhiều vấn đề mà em đã bỏ qua, đến giờ em mới tỉnh táo xem xét lại được.
Ngày tôi nhìn thấy Phong trên tòa, sự bình thản của hắn đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng không thể xóa mờ. Phong là kẻ máu lạnh tới mức sau khi lỡ đâm chết một người còn có thể tiếp tục lùi xe cán lên người còn lại, đặc biệt đó lại là một cô gái mảnh dẻ, nhỏ nhắn? Lỡ tay giết một tên giang hồ khiến hắn sốc tới độ nhiều tuần đắm chìm trong cỏ và đá để xua đi ám ảnh mà sau khi đâm chết hai người vô tội hắn vẫn có thể thản nhiên vậy ư? Người khác không nói làm gì nhưng tôi sao có thể nhầm lẫn?
- Ngay cả bố mẹ anh lẫn anh đều cho Phong là người lông bông, bất cần nhưng thực tế lại hoàn toàn không như thế. Anh ấy sâu sắc, nhân hậu và luôn để ý tới mọi thứ. Anh nhớ lại xem, có bao giờ Phong lái xe lúc say không?
- Hôm đó nó không say.
- Chính xác, và em không nghĩ ra được lý do gì có thể khiến Phong nổi điên đến nỗi phóng xe đâm vào người ta. Thời gian gần đây anh ấy rất trầm tĩnh, không xốc nổi như vậy.
- Em muốn nói gì?
- Tính em một khi đã bắt đầu thì sẽ đi tới tận cùng. Em có nhờ anh họ em mượn hồ sơ vụ án của Phong, nói chung cũng không khác lắm so với những gì trình bày trên tòa và báo chí. Nhưng giữa vô số chi tiết phức tạp, có một điểm khiến em không thể không để ý.
- Là…?
- Theo điều tra, người ta tìm thấy dấu giầy rất mới trên chân phanh và ga của xe anh, giày Nike Air Force 1 Mid 07, cỡ mười. Đó chính là đôi giày của Phong.
- Đúng, cái đấy anh cũng nhớ.
- Nhưng có một điều anh không nhớ. – Tôi dừng một chút, vừa chậm rãi nói vừa quan sát nét mặt Vũ. – Là Phong không bao giờ đi giày lái xe.
- … – Vũ không nói gì, chỉ nhìn xoáy vào tôi.
Tôi vẫn nhớ thói quen có phần kỳ lạ của Phong là luôn đi chân trần lái xe. Ngày ấy ở Madrid, hắn giải thích rằng như thế làm hắn có cảm giác an toàn hơn. Và đúng là chỉ khi ngồi trên xe hắn, dù xe máy hay ô tô mới cảm nhận được hắn lái xe cẩn thận thế nào.
- Cũng theo những gì em đọc được, thì tai nạn xảy ra lúc nửa đêm, đường rất vắng nên chiếc xe gây tai nạn đã rời khỏi hiện trường, sau hai tiếng mới ra đầu thú đúng không?
- Đúng.
Tôi cầm cốc nhấp ngụm nước, một thói quen khó bỏ mỗi khi căng thẳng.
- Hai tiếng đó quá thừa để thực hiện vở diễn Lê Lai cứu chúa. – Tôi nhìn thẳng vào mắt Vũ, giọng mỉa mai. – Nhưng tại sao lại phải chọn Lê Lai là em ruột của chúa mà không phải ai khác?
- Anh không hiểu em đang nói gì.
- Anh lo gì chứ? – Tôi đứng lên, lẳng túi xách về phía Vũ, đồng thời lộn hai túi bên hông váy, xoay một vòng. – Em không mang theo thiết bị ghi âm, cũng chẳng có bằng chứng nào hết. Em chỉ muốn biết sự thật.
- …
- Anh không muốn nói thì tùy anh vậy, nhưng chúng ta đều hiểu vấn đề, em chỉ tò mò lý do thôi.
- Thật ra lúc đó không phải không có người. – Cuối cùng Vũ lên tiếng sau vài giây im lặng. – Người thứ ba và một vài người khác đã nhìn thấy bọn anh từ trên xe bước xuống, chỉ là họ không nhớ chính xác ai ngồi bên nào. Như em đã biết, nạn nhân đầu tiên là con một, nhà chỉ có một mẹ một con nên bà ấy quyết không bỏ qua. Bà ấy thậm chí còn sẵn sàng bán nhà, vay mượn để đeo đuổi vụ kiện, tống người đâm con bà ấy vào tù, cho dù đó là con trai của chủ công ty Vũ Phong.
- Thật vừa khéo, ông chủ Vũ Phong không chỉ có một cậu con trai.
- Với bà ấy, anh hay Phong đều như nhau cả.
- Anh có thể kể đầy đủ mọi chuyện cho em không?
- Tối hôm đó anh say, không hiểu vì sao lại gọi Phong ra. Vừa nhìn thấy nó anh đã rất bực tức. Cả đời anh vất vả, lúc nào trên vai cũng là trách nhiệm, với gia đình, với công ty nhưng Phong lại có tất cả, kể cả em mà chẳng bao giờ phải cố gắng gì. Nó chơi bời phá phách và hạnh phúc, như thế có công bằng không?
- Công bằng? – Tôi cười khẩy, nhớ lại chuyện tôi và Phong từng nói. – Cái đó tùy vào góc nhìn của anh.
- Anh không nhớ anh đã nói gì với Phong, sau đó cầm chìa khóa lên xe đi luôn, nó đuổi theo nhưng chỉ kịp leo lên ghế phụ. Nó cố cản anh lại nhưng bị anh gạt ra, rồi khi tai nạn xảy ra, bọn anh xuống xe kiểm tra, nó đã gần như hoảng loạn. Anh phải ép nó lên xe, đưa đi khỏi đấy. Khi bình tĩnh lại, việc đầu tiên Phong làm là gọi Long. Đáng tiếc, Long ra chậm một bước nên không kịp xử lý hiện trường. Sau khi Long báo lại, bọn anh đã tính toán rất nhanh để tạo bằng chứng giả trên xe, trường hợp chạy án được thì tốt, còn không thì... Chuyện đó khá đơn giản, căn bản là một trong hai phải nhận tội, còn ai là người thật sự gây án thì không quan trọng.
- Tại sao Phong lại chấp nhận đứng ra gánh tội cho anh?
- Vì công ty sắp IPO [1], nếu CEO của Vũ Phong đi tù vào thời điểm đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc phát hành đợt này. Ông già gần đây yếu đi nhiều, không đủ sức gánh vác cả công ty nữa, nhất là sau khi Vũ Phong niêm yết.
- Bố mẹ anh đã năn nỉ Phong?
- Ừ.
- Em đọc được trên mạng kha khá thông tin về Phong, dù bị bóp méo theo hướng bất lợi cho anh ấy nhưng cốt lõi vẫn phần nào là sự thật, trong đó có những chuyện phải rất thân thiết mới biết được. Có phải tác phẩm của anh luôn không?
- Cần phải chứng minh sự không liên quan của Phong với Vũ Phong.
- Bằng việc biến anh ấy thành thằng phá gia chi tử, là con cừu ghẻ của gia đình trong mắt công chúng?
- Đằng nào vụ việc cũng đã quá ầm ĩ, anh thực ra chỉ tát nước theo mưa, một bước cần thiết trong xử lý khủng hoảng. Phong hiểu điều đó.
- Anh không nghĩ làm vậy càng khiến dư luận phẫn nộ, gián tiếp tăng thêm mức án cho Phong à? Hay lỡ hi sinh rồi thì hi sinh cho chót?
- …
Tôi ngồi thừ ra, dù đã biết phần nào sự việc, tôi vẫn không sao ngăn được cơn buồn nôn cuộn lên từ dạ dày.
- Thư…
- Anh nói anh yêu em, vậy chứng minh đi.
- Bằng cách nào?
- Đầu thú. Nếu anh đi tù thay Phong, em sẽ đồng ý yêu và chờ anh.
- Em biết chuyện đó là không thể mà. – Vũ lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
- Phong thì được nhưng anh lại không thể, và anh còn đòi hỏi công bằng với anh ấy? – Tôi cười khẩy. – Em nói vậy thôi chứ em chưa từng có ý định yêu anh. Cho dù có chia tay với Phong, em cũng không yêu anh đâu. Chủ tịch tương lai của Vũ Phong, em với tới thế nào được.
Mối quan hệ ruột thịt của Vũ với Phong là điều duy nhất ngăn tôi nện thẳng gót giày vào bộ mặt rúm ró của anh ta lúc đó.
………………
Tôi kết thúc câu chuyện, mắt vẫn không ngừng quan sát Phong. Những chuyển biến trên mặt hắn khiến tôi có cảm giác rất thỏa mãn.
- Em không hỏi Vũ đã cố ý hay vô tình lùi xe cán người thứ hai nhưng một kẻ vừa đâm chết người vẫn đủ lạnh lùng lái xe đi, và đạo diễn một vở kịch hoàn hảo để thoát tội thì đáng sợ tới mức nào? Chưa kể là sau đó còn theo đuổi bạn gái của em trai, người đang ngồi tù thay anh ta. Loại bất nhân, bất nghĩa vậy mà anh lại khuyên em yêu, anh nghĩ cái gì thế? – Tôi đay nghiến.
- Vũ tàn nhẫn với người khác nhưng có thể sẽ tốt với em. – Hắn nhún vai.
- Anh là em ruột còn bị đối xử như thế, em là Hằng Nga giáng thế để được hưởng ngoại lệ chắc?
Phong trầm ngâm giây lát. Có lẽ trước giờ hắn chưa bao giờ thực sự nhìn Vũ dưới góc độ bình thường thay vì là anh ruột.
- Dù sao thì yêu Vũ hay không là lựa chọn của em thôi, anh không can thiệp được. – Hắn nhún vai. – Nhưng Vũ tốt hay xấu, có tội hay không đâu ảnh hưởng đến hoàn cảnh thực tế hiện tại. Anh xin lỗi vì đã nói dối em, em cũng hiểu đó là bất đắc dĩ thôi.
- Vì sao anh lại chấp nhận làm chuyện ngu xuẩn này?
- Vì ông bà già. Có thế nào thì đó vẫn là bố mẹ anh, nếu Vũ đi tù, công ty sẽ lao đao mà ông bà già không còn đủ sức gánh vác nữa. Trước giờ anh luôn là thằng vô dụng, có lẽ đây là lần hiếm hoi cả nhà cảm thấy anh vẫn có thể mang lại lợi ích nào đó.
Tôi im lặng, xót xa nhìn hắn. Cơn giận lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
- Cho nên anh sẽ không lật lại lời khai, và cũng không thay đổi quyết định về chuyện của chúng ta. Anh không cần em hiểu hay thông cảm, chỉ mong em chấp nhận.
- Em rất thất vọng vì anh, đầu óc anh ngày càng chậm chạp nên phải cần người thông minh như em bên cạnh để bù trừ.
- Em lại định làm gì?
- Xây dựng tương lai cho chúng ta. – Tôi gõ tay xuống bàn. – Sau vụ này em cảm thấy không có gì tội lỗi nếu yêu cầu anh đi hẳn khỏi gia đình, không dính dáng gì tới hai bác và Vũ nữa.
- Rồi chết đói hay là em nuôi anh? – Phong nhếch mép.
- Anh quá là dốt. – Tôi hả hê, lần đầu tiên dõng dạc lên án hắn dốt nát. – Tương lai của anh, ba năm tuổi xuân của chúng ta, sao ra đi tay trắng được?
- …
- Hai triệu đô la tiền mặt. – Tôi tỏ vẻ bí mật, hạ giọng dù cũng chẳng có ai nghe ngoài hắn. – Anh yêu cầu hai bác chuẩn bị hai triệu đô la tiền mặt, giao vào ngày anh ra tù. Đấy chỉ là một phần tài sản nhỏ của nhà anh nhưng làm người không nên tham lam quá. Với hai triệu đô thì không cần làm gì mình vẫn có thể sống thoải mái đến hết đời.
- …
- Em cũng chẳng cố sống cố chết bám lấy anh đâu mà lo. Em sẽ chờ anh tới khi nào một chàng hoàng tử đẹp hơn anh, giàu hơn anh, tốt với em hơn anh đưa tay cứu rỗi cuộc đời em thì em sẽ ra đi. Còn nếu anh chán em trước thì giao lại cho em một triệu đô, coi như đền bù tuổi xuân, em sẽ đưa Duy ra nước ngoài khuất mắt anh.
Phong vẫn lặng im nhìn tôi, ánh mắt từ thờ ơ trở nên đau xót và cuối cùng tràn ngập yêu thương như tôi vẫn quen thuộc. Tôi biết mình đã thắng.
- Anh biết không, em không hề ảo tưởng rằng chúng ta có thể mãi mãi giữ ngọn lửa tình yêu cuồng nhiệt như thuở ban đầu. Sẽ đến lúc anh và em già đi, sẽ đến lúc chúng ta bị cơm áo gạo tiền, con cái, công việc làm cho mệt mỏi. Có thể đến một thời điểm chúng ta sẽ chán nhau và thấy cuộc sống hôn nhân thật bế tắc. Nhưng mà, – Tôi hơi ngừng một chút. – anh là người duy nhất em muốn cùng chia sẻ cái viễn cảnh tăm tối đấy. Nếu không phải anh, em sẽ một mình tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này.
- Anh có nên hiểu là em đang cầu hôn anh không? – Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
- Em giúp anh nói ra điều mà anh quá hèn nhát để nói.
Phong không trả lời. Thay vào đó, hắn tiến tới ôm lấy tôi rồi hôn cuồng nhiệt, đến mức tôi cảm thấy như thể phổi tôi bị rút cạn sạch không khí. Cảm giác bay bổng mỗi khi hắn hôn tôi gần như chưa bao giờ thay đổi, luôn mạnh mẽ hơn bất cứ chất kích thích nào.
- Được, cứ vậy đi. – Hắn nói khi rời khỏi tôi. – Coi như anh đi xuất khẩu lao động, sau ba năm sẽ cầm hai triệu đô trở về.
- Xuất khẩu lao động siêu lợi nhuận. – Tôi cười nhưng giọng nghẹn ngào.
- Tháng sau đi thăm anh, mang giúp anh một thứ.
- Anh cần gì? Đồ ăn, sách báo, điện thoại?
Phong không đáp, chỉ lắc đầu.
- Thuốc lá, rượu, cỏ, kẹo, coke, tem? Đá thì không được.
Vẫn lắc đầu.
- Thế anh muốn gì?
Hắn ghé sát vào tai tôi thì thầm mấy từ. Mặt tôi liền đỏ bừng.
- Làm sao…?
- Anh thu xếp được, yên tâm. – Hắn bỗng cười nhẹ. – Mà không mang theo cũng không sao, anh không ngại đâu.
- … – Tôi lườm hắn. – Chính ra cái vẻ ngầu ngầu của anh đợt vừa rồi hấp dẫn hơn.
- Nhưng anh không hợp với vai đấy lắm. – Phong cười rồi cúi xuống cắn nhẹ vào cổ tôi, để lại một vết răng đỏ mờ.
- Đau…
- Đánh dấu chủ quyền!
……………...
Khi tôi rời khỏi trại thì trời đã bắt đầu nhập nhoạng tối. Tầm giờ này mỗi ngày luôn là lúc tôi cảm thấy nặng nề nhất, mọi suy nghĩ thường bị bẻ theo chiều hướng rất tiêu cực.
Nhưng khác với mọi ngày, tâm trạng tôi hôm nay lại rất thoải mái, mặc cho trước mắt vẫn là ba năm với nhiều chông gai. Chúng tôi không thể thay đổi thực tế, ngay cả cố gắng tống Vũ vào tù thì mọi việc cũng không vì thế mà được giải quyết tận gốc. Cuộc sống vốn không phải cổ tích để người tốt luôn được thưởng còn kẻ xấu phải bị trừng phạt. Thứ duy nhất tôi hay Phong có thể làm là lựa chọn thái độ và giải pháp cho bản thân khi đối mặt với hoàn cảnh.
Thế nhưng về một mặt nào đó, tôi cho rằng số phận đã hoàn toàn công bằng đối với tôi và hắn.
“… Anh sẽ xây ta một căn nhà
Trước sân trồng thêm rau cà
Ở đằng sau mình nuôi thêm hồ cá
Em tưới hoa bên bờ sông nhà
Đom đóm lung linh màn đêm yên bình
Ta dạo thuyền quanh đom đóm bay thật nhanh
Rồi khi hoàng hôn em và anh, ta ra ngoài hiên nhìn trời mây êm
Cắm thêm bình hoa và thêm chút bánh trà
Bật lên tình ca Ngô Thụy Miên đôi ta thường nghe những ngày hè vô tư
Nào cầm tay anh, mời em nhảy với anh…”[2]
Tôi không biết suốt quãng đường về tôi đã nghe bài này bao nhiêu lần, trong lòng mường tượng ra khuôn mặt của tôi và Phong bốn, năm chục năm tới. Ba năm chỉ là con số quá nhỏ bé đối với cả một đời người dài đằng đẵng.
Tôi khẽ mỉm cười.
Bởi vì, mặc cho bao nhiêu buổi chiều tối, bao nhiêu lần màn đêm buông xuống, cuối cùng thì ngày mai vẫn sẽ tới thôi mà.
HOÀN CHÍNH VĂN
.........................
Chú thích:
[1] IPO (Initial Public Offering): lần đầu niêm yết trên thị trường chứng khoán. Sau khi niêm yết thì công ty tư nhân sẽ trở thành công ty đại chúng (Public company). Mục đích của việc niêm yết là để bán cổ phiếu (share) nhằm tăng vốn từ nhà đầu tư. Giá cổ phiếu quyết định giá trị công ty và tài sản của người giữ cp (shareholder). Bất cứ thông tin bất lợi nào, kể cả những thông tin ngoài lề, không chính thống đều có ảnh hưởng tới giá cổ phiếu nên các công ty thường cố gắng quản lý thông tin, hình ảnh tối đa.
[2] Thời thanh xuân sẽ qua – Văn Mai Hương ft. Phạm Văn Phước
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.