Chương 6
Quả Quýt Chua
25/06/2023
11.
Trì Mục tỏ tình tôi.
Trì Mục tỏ tình tôi..?
Trì Mục vậy mà tỏ tình tôi..???
"Không phải cậu thành đôi với Thẩm Hàn Như rồi sao?"
"Vốn dĩ chưa bao giờ thành đôi, từ đầu tới cuối, tôi chỉ thích một mình cậu!"
Trì Mục nhìn tôi với ánh mắt si tình, thế nhưng tôi chẳng có cảm xúc gì cả, thậm chí còn có hơi.. ghét bỏ?
"Cậu có đồng ý làm bạn gái tôi chứ? Tôi nhất định..."
"Phiền quá đấy!"
"Thủ khoa thật" bước qua tôi và Trì Mục, nhìn Trì Mục với ánh mắt khinh bỉ. Miệng nói ba từ "Phiền quá đấy!" đầy lạnh lùng, gần như, à không, hoàn toàn không để ý biểu cảm của người khác vào mắt.
"Cậu là ai chứ?" Trì Mục nhìn "thủ khoa thật", hỏi.
"Cậu không biết à, thì kệ cậu, nhưng mà tôi vẫn xin tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là bạn trai của Thẩm Nhan!"
Tôi nghe xong mà cả kinh, ui, tự nhiên lòi ra người bạn trai từ đâu không biết??
Tai tôi ù đi, không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó, chỉ nhớ "thủ khoa thật" lôi xềnh xệch tôi ra ngoài căn tin.
12.
"Cậu bỏ tay tôi ra, từ từ!"
Tôi hét lên, vùng tay ra khỏi tay "thủ khoa thật"
"Tôi đã giúp cậu đấy, còn khó chịu?" Mặt ai kia nhăn nhó.
"Tôi thừa biết tôi như thế nào với cậu ta, tôi sẽ tự xử lý.."
"Vậy nên cậu thích cậu ta? Vậy nên sau đó cậu sẽ đồng ý và hẹn hò với cậu ta à?"
"Thủ khoa thật" nhìn tôi, cất cái giọng khàn khàn lên nói.
"Tôi không có ý đó, nhưng mà, lúc vừa nãy cậu làm vậy là không đúng.."
"Tôi không thấy tôi không đúng chỗ nào đấy, tôi bảo vệ cậu mà cậu còn trách tôi?"
"Thủ khoa thật" nhìn chăm chăm tôi, giọng có hơi hờn dỗi.
"Ơ này, sao cậu vô lý thế, tôi đã bảo là chuyện của tôi rồi mà.."
Tôi hơi khó chịu, cũng không còn có ý tôn trọng "thủ khoa nữa". Gần như khi nói câu này, tôi đã hét vào mặt cậu ta.
"Nhưng chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi mà, Thẩm Nhan, chính cậu nói thế mà?"
Trì Mục tỏ tình tôi.
Trì Mục tỏ tình tôi..?
Trì Mục vậy mà tỏ tình tôi..???
"Không phải cậu thành đôi với Thẩm Hàn Như rồi sao?"
"Vốn dĩ chưa bao giờ thành đôi, từ đầu tới cuối, tôi chỉ thích một mình cậu!"
Trì Mục nhìn tôi với ánh mắt si tình, thế nhưng tôi chẳng có cảm xúc gì cả, thậm chí còn có hơi.. ghét bỏ?
"Cậu có đồng ý làm bạn gái tôi chứ? Tôi nhất định..."
"Phiền quá đấy!"
"Thủ khoa thật" bước qua tôi và Trì Mục, nhìn Trì Mục với ánh mắt khinh bỉ. Miệng nói ba từ "Phiền quá đấy!" đầy lạnh lùng, gần như, à không, hoàn toàn không để ý biểu cảm của người khác vào mắt.
"Cậu là ai chứ?" Trì Mục nhìn "thủ khoa thật", hỏi.
"Cậu không biết à, thì kệ cậu, nhưng mà tôi vẫn xin tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là bạn trai của Thẩm Nhan!"
Tôi nghe xong mà cả kinh, ui, tự nhiên lòi ra người bạn trai từ đâu không biết??
Tai tôi ù đi, không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó, chỉ nhớ "thủ khoa thật" lôi xềnh xệch tôi ra ngoài căn tin.
12.
"Cậu bỏ tay tôi ra, từ từ!"
Tôi hét lên, vùng tay ra khỏi tay "thủ khoa thật"
"Tôi đã giúp cậu đấy, còn khó chịu?" Mặt ai kia nhăn nhó.
"Tôi thừa biết tôi như thế nào với cậu ta, tôi sẽ tự xử lý.."
"Vậy nên cậu thích cậu ta? Vậy nên sau đó cậu sẽ đồng ý và hẹn hò với cậu ta à?"
"Thủ khoa thật" nhìn tôi, cất cái giọng khàn khàn lên nói.
"Tôi không có ý đó, nhưng mà, lúc vừa nãy cậu làm vậy là không đúng.."
"Tôi không thấy tôi không đúng chỗ nào đấy, tôi bảo vệ cậu mà cậu còn trách tôi?"
"Thủ khoa thật" nhìn chăm chăm tôi, giọng có hơi hờn dỗi.
"Ơ này, sao cậu vô lý thế, tôi đã bảo là chuyện của tôi rồi mà.."
Tôi hơi khó chịu, cũng không còn có ý tôn trọng "thủ khoa nữa". Gần như khi nói câu này, tôi đã hét vào mặt cậu ta.
"Nhưng chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi mà, Thẩm Nhan, chính cậu nói thế mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.