Chương 8
Quả Quýt Chua
25/06/2023
15.
"Ba, mẹ, Hạo Hạo đâu?"
Nhan Nhan tỉnh dậy sau ba giờ, không ngờ câu đầu tiên lại là hỏi Hạo Hạo đâu.
"Đợi chút, ba mẹ gọi Hạo Hạo sang. Nhan Nhan ngoan, dù biết là Hạo Hạo sai nhưng không biết mắng bạn nhé!"
"Không, Nhan Nhan không bao giờ mắng Hạo Hạo đâu!"
Cuối cùng, ba Thẩm sang gọi ba Chu.
"Nhan Nhan, cậu tỉnh rồi!"
"Nhan Nhan, cậu còn đau không?"
"Nhan Nhan, tớ xin lỗi, tớ không cố ý."
"Nhan Nhan, cậu có thể tha thứ cho tớ không?"
"Nhan Nhan, tha thứ cho tớ nhé??"
Thẩm Nhan ngồi trên giường, câu gì Chu Hạo Nhượng hỏi cũng gật đầu đồng ý.
Hai đứa cứ tíu ta tíu tít, nói chuyện ồn ào cả một vùng.
"Hạo Hạo, nhưng mà sau này cậu không được để tớ đuổi theo cậu nữa, không tớ lại bị ngã đấy!"
"Nhan Nhan, tớ quyết định rồi, sau này cậu đi xe đạp, để tớ chạy đuổi theo cho."
"Nhưng mà tớ không biết đi.."
"Tớ chỉ cậu~"
"Không, cậu chở tớ đi cũng được mà!!"
"Được được, tớ đồng ý!"
"Hạo Hạo này, sau này có việc gì cậu cũng phải giúp và nhường tớ đấy nhé, việc của tớ cũng là việc của cậu, việc của cậu cũng là việc của tớ luôn~".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
2. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
3. Tước Đăng Tiên
4. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
=====================================
"Được, Nhan Nhan, chúng ta tuy hai mà một, tuy một mà hai nhé!"
Nói rồi, hai đứa trẻ ngoắc tay nhau, ngây ngô cười.
16.
Gió nhẹ nhè thổi, mái tóc tôi bay bay.
"Vậy nên, cậu là Hạo Hạo?"
Chu Hạo Nhượng cười nhạt, coi như thay cho câu trả lời.
"Vậy tại sao lúc chúng ta gặp nhau sau nhiều năm, cậu lại lạnh lùng với tôi như thế?"
"Cậu vừa đến lại nói chuyện với người đàn ông khác trước? Còn không thèm nói chuyện với tôi? Va cũng là va phải người đàn ông khác trước chứ không phải va vào tôi?"
"Như là cậu, thì cậu có tức giận không cơ chứ?"
"Cậu trẻ con thế, như tôi là tôi không bao giờ tức giận vì mấy chuyện cỏn con thế đâu!"
Tôi cười, nhìn Chu Hạo Nhượng, nhớ lại hình ảnh bé trai mập mạp da trắng hồi bé, nhất thời so sánh với người đàn ông cao 1m78, da hơi ngăm này, cảm thấy không quen.
"Tôi chủ động đến ngồi cạnh cậu, cậu vẫn không nhớ tôi là ai. Để kiềm chế bản thân, tôi mới phải cố gắng ngủ đấy!"
Chu Hạo Nhượng mắt cười nhìn tôi. Bỗng, tôi thấy Chu Hạo Nhượng hồi bé với Chu Hạo Nhượng của hiện tại, có một điều vĩnh viễn không thay đổi, đó là nụ cười này.
"Tại sao cậu lại trẻ con như thế chứ?"
Tôi cười đáp lại, nhẹ giọng hỏi.
"Còn không phải vì thích cậu?"
"Ba, mẹ, Hạo Hạo đâu?"
Nhan Nhan tỉnh dậy sau ba giờ, không ngờ câu đầu tiên lại là hỏi Hạo Hạo đâu.
"Đợi chút, ba mẹ gọi Hạo Hạo sang. Nhan Nhan ngoan, dù biết là Hạo Hạo sai nhưng không biết mắng bạn nhé!"
"Không, Nhan Nhan không bao giờ mắng Hạo Hạo đâu!"
Cuối cùng, ba Thẩm sang gọi ba Chu.
"Nhan Nhan, cậu tỉnh rồi!"
"Nhan Nhan, cậu còn đau không?"
"Nhan Nhan, tớ xin lỗi, tớ không cố ý."
"Nhan Nhan, cậu có thể tha thứ cho tớ không?"
"Nhan Nhan, tha thứ cho tớ nhé??"
Thẩm Nhan ngồi trên giường, câu gì Chu Hạo Nhượng hỏi cũng gật đầu đồng ý.
Hai đứa cứ tíu ta tíu tít, nói chuyện ồn ào cả một vùng.
"Hạo Hạo, nhưng mà sau này cậu không được để tớ đuổi theo cậu nữa, không tớ lại bị ngã đấy!"
"Nhan Nhan, tớ quyết định rồi, sau này cậu đi xe đạp, để tớ chạy đuổi theo cho."
"Nhưng mà tớ không biết đi.."
"Tớ chỉ cậu~"
"Không, cậu chở tớ đi cũng được mà!!"
"Được được, tớ đồng ý!"
"Hạo Hạo này, sau này có việc gì cậu cũng phải giúp và nhường tớ đấy nhé, việc của tớ cũng là việc của cậu, việc của cậu cũng là việc của tớ luôn~".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
2. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
3. Tước Đăng Tiên
4. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
=====================================
"Được, Nhan Nhan, chúng ta tuy hai mà một, tuy một mà hai nhé!"
Nói rồi, hai đứa trẻ ngoắc tay nhau, ngây ngô cười.
16.
Gió nhẹ nhè thổi, mái tóc tôi bay bay.
"Vậy nên, cậu là Hạo Hạo?"
Chu Hạo Nhượng cười nhạt, coi như thay cho câu trả lời.
"Vậy tại sao lúc chúng ta gặp nhau sau nhiều năm, cậu lại lạnh lùng với tôi như thế?"
"Cậu vừa đến lại nói chuyện với người đàn ông khác trước? Còn không thèm nói chuyện với tôi? Va cũng là va phải người đàn ông khác trước chứ không phải va vào tôi?"
"Như là cậu, thì cậu có tức giận không cơ chứ?"
"Cậu trẻ con thế, như tôi là tôi không bao giờ tức giận vì mấy chuyện cỏn con thế đâu!"
Tôi cười, nhìn Chu Hạo Nhượng, nhớ lại hình ảnh bé trai mập mạp da trắng hồi bé, nhất thời so sánh với người đàn ông cao 1m78, da hơi ngăm này, cảm thấy không quen.
"Tôi chủ động đến ngồi cạnh cậu, cậu vẫn không nhớ tôi là ai. Để kiềm chế bản thân, tôi mới phải cố gắng ngủ đấy!"
Chu Hạo Nhượng mắt cười nhìn tôi. Bỗng, tôi thấy Chu Hạo Nhượng hồi bé với Chu Hạo Nhượng của hiện tại, có một điều vĩnh viễn không thay đổi, đó là nụ cười này.
"Tại sao cậu lại trẻ con như thế chứ?"
Tôi cười đáp lại, nhẹ giọng hỏi.
"Còn không phải vì thích cậu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.